-
Chương 311-315
Chương 311: Ta, chọn mở hộp mù
(Bảng xếp hạng hiện tại:
1, Lâm Tiêu, thủ lĩnh yêu tộc, 13.75 vạn điểm.
2, Ngưu Đầu Nhân, tộc trưởng Sơn Man yêu tộc, 5.73 vạn điểm.
3, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu cốc, 4.52 vạn điểm.
4, Chu Tước Điểu, tộc trưởng Chu Tước yêu tộc, 4.12 vạn điểm.
5, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu cốc, 3.97 vạn điểm.
6, Đại Viên Hầu, tộc trưởng Thông Thiên Tử Viên……
……)
(Người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ là người đầu tiên đổi điểm, cứ lần lượt theo bảng xếp hạng.)
(Danh sách đổi điểm:
1, Một mảnh Thiên Đạo Đại Công Đức, 100 vạn điểm.
2, Một kiện bảo vật Huyền Hoàng, 99 vạn điểm.
3, Hỗn Độn Thánh Thể, 98 vạn điểm.
4, Thái Sơ Thần Quang, 97 vạn điểm.
5, Tiên Đạo nhất pháp, 96 vạn điểm…….
……)
Sau khi ngày xếp hạng kết thúc trên màn trời xuất hiện một loạt thông tin, đầu tiên là bảng xếp hạng điểm, đương nhiên chả có gì ngoài ý muốn cả. Thủ lĩnh yêu tộc là Lâm Tiêu giành được hạng đầu.
Lần xếp hạng này tộc giành được nhiều chiến thắng nhất chính là yêu tộc, trước ngày xếp hạng diễn ra, chả ai nghĩ rằng chỉ có người của Diệt Yêu cốc có thể xếp hạng ngang với cả yêu tộc.
Nhưng phàm người theo dõi bảng xếp hạng đều sẽ biết, những đệ tử Diệt Yêu cốc xếp trong hạng mười vì sao có thể leo được lên vị trí đó. Chỉ vì bọn họ là những kẻ trốn tránh giao tranh.
Có mấy lần nhóm yêu tộc muốn quây bắt đám người Diệt Yêu cốc, nhưng đều để đám người này chạy mất. Nếu hai thế lực trực diện giao tranh thì kết quả của bảng xếp hạng sẽ không như bây giờ.
Bảng xếp hạng này đều là nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng khi mọi người nhìn thấy hàng dài những đồ có thể đổi được bằng điểm số thì đều sững sờ. Hoàn toàn chết lặng.
Danh sách đổi đồ từ một nghìn cho tới trăm vạn đều có. Thiên Đạo Công Đức? bảo vật Huyền Hoàng? Hỗn Độn thần thể?
Mọi người nhìn thấy danh sách này đều choáng ngợp không chịu nổi. Những người có thể vào được chiến trường vạn tộc này nếu không phải đại lão một phương thì cũng là thế lực đỉnh cấp.
Vậy mà bọn họ lại chả biết những phần thưởng trong danh sách đổi điểm kia là cái gì. Từ trên xuống dưới, thẳng tới món đồ xếp ở vị trí bốn mấy mới có người kinh hô.
“Thần thể Kim Ô, trời ơi! Đây chính là thánh thể đỉnh cấp trong truyền thuyết sao, vậy mà chỉ xếp ở hạng 46? Thật vô lý.”
“Chả cần biết có vô lý hay không, thần thể Kim Ô tốn 39 vạn điểm mới đổi được, cái này căn bản chả ai đổi được.”
Đúng vậy, người đứng đầu chỉ có 13 vạn điểm, muốn đổi được thần thể Kim Ô trừ phi giết hết tất cả người ở đây.”
“Mấy món đồ này quá mê hoặc lòng người, thần thể Kim Ô chỉ đứng gần hạng 50, vậy những món đồ ở phía trên thì thế nào!”
“Đừng nằm mơ nữa, căn bản chả ai đổi được đâu.”
“Hừ hừ, đừng có quên, đây mới là ngày xếp hạng đầu tiên. Chỉ cần vài lần xếp hạng nữa, nói không chừng ta lại có thể đủ điểm đổi thần thể Kim Ô.”
“Đúng đúng đúng, vậy lần này ta không đổi gì cả, ta sẽ cố gắng chút để lần sau đổi được đồ tốt hơn.”
“Ta cũng đang nghĩ như vậy.”
“Bây giờ mà đổi đồ thì thật thất sách, ta cũng để lần sau mới đổi.”
Sau khi bình tĩnh lại mọi người lập tức túm năm tụm ba thảo luận. Cuối cùng hầu như tất cả đều đưa ra một quyết định. Nếu như có thể bọn họ sẽ giữ điểm để lần sau đổi đồ, nếu làm vậy thì sẽ đổi được đồ tốt hơn, cũng có thể lấy được lợi ích một cách tối đa.
Ở một bên khác Lâm Tiêu và nhóm tộc trưởng sau khi nhìn thấy danh sách đổi đồ này thì cũng kinh ngạc không kém. Chỉ có thể tóm lại một câu là những món đồ trong danh sách này, bọn họ trước giờ còn chả dám nghĩ. Chỉ cần tuỳ tiện chọn một món trong đó cũng đã làm chấn động toàn yêu tộc.
“Tôn thượng đại nhân, số điểm hiện tại nếu có thể để lại thì tốt nhất ngài đừng nên đổi đồ vội!” Tộc trưởng Chu Tước vội vã nhắc nhở Lâm Tiêu.
“Lão Chu Tước này, ngươi lo cái gì. Đến chả lão Ngưu như ta đây còn hiểu nếu bây giờ đổi đồ thật sự không thích hợp. Tôn thượng đại nhân lại thông minh như vậy, khẳng định sẽ để điểm lại.” Lão Ngưu tự nhiên nói.
Lâm Tiêu nghe hai vị tộc trưởng nói chuyện thì không vội đáp trả. Hắn cẩn thận nhìn lại danh sách đổi đồ một lần nữa. Lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những món đồ trên danh sách kia thật sự phô trương, hơn nữa điều kiện để đổi cũng rất cao. Với điểm số trước mắt của hắn cũng chỉ đổi được một kiện đạo khí thượng phẩm mà thôi.
Trong lòng Lâm Tiêu cũng dâng lên một cảm giác kì quái, hắn cảm thấy danh sách đổi đồ này có vấn đề, hoặc là nói cái chiến trường vạn tộc này có vấn đề. Còn vấn đề ở đâu thì hắn vẫn chưa nghĩ được ra.
Sau khi trên trời hiện ra những thông tin này thì xoẹt một tiếng. Một chùm sáng từ trên trời chiếu xuống bao lấy Lâm Tiêu. Lâm Tiêu từ từ bay lên trời trong chùm sáng này.
(Mời người xếp hạng đầu tiên chọn đồ cần đổi.)
(Nếu từ chối đổi đồ số điểm sẽ được cộng dồn vào lần sau.)
Khi Lâm Tiêu bay đến giữa không trung thì trên trời lại hiện lên hai dòng này. Mọi người nhìn thấy vậy đều hết sức vui mừng. Quả nhiên giống như suy đoán của bọn họ, có thể lưu lại điểm tới lần sau.
Thật là tốt, lần sau cố gắng liều mạng một chút nhất định có thể đổi được đồ tốt. Chiến trường vạn tộc không hổ là nơi thần bí tồn tại từ thời thượng cổ. Sự thiết lập này làm cho bọn họ cực kỳ hài lòng.
Nhìn bóng người ở trong chùm sáng tất cả mọi người có chút ghen tị cũng có chút bội phục. Có thể một quyền giết chết tông chủ U Minh tông thì phải nói Lâm Tiêu cực kỳ mạnh!
Trong lòng của mọi người và cả đám người yêu tộc, Lâm Tiêu chắc chắn có thể giành vị trí đầu trong lần xếp hạng tới. Với thực lực của Lâm Tiêu, lần xếp hạng tiết theo hắn nhất định sẽ có một số điểm cực lớn, đến lúc đó đổi đồ là thích hợp nhất.
Nhưng đợi một lúc lâu lại thấy Lâm Tiêu làm ngược lại. Chỉ thấy hắn đăm chiêu nhìn vào danh sách đổi đồ như đang lựa chọn gì đó.
Hả? không phải chứ, không thể nào.
Chả nhẽ Lâm Tiêu định đổi đồ thật sao? Nhưng nếu làm vậy thì lỗ, lỗ nặng. Lúc mấy tộc trưởng định mở mồm nhắc nhở thì Lâm Tiêu đã lên tiếng.
“Ta muốn đổi……”
“Hộp mù!”
Lâm Tiêu bình tĩnh nhả ra hai câu. Lời này vừa nói xong cũng làm tất cả mọi người kinh ngạc. Lâm Tiêu vậy mà thực sự đổi đồ, não của hắn có vấn đề sao.
Hơn nữa, hộp mù? Là cái thứ gì vậy? Trong danh sách đổi đồ có thứ này sao, sao bọn họ không nhìn thấy. Mọi người lại nhìn vào danh sách đổi rồi bắt đầu tìm kiếm thứ đó.
Cuối cùng bọn họ nhìn thấy thứ Lâm Tiêu nói này ở cuối danh sách đổi đồ.
(Hộp mù, giới thiệu??? số điểm đổi ???)
Mọi người: “???”
Chương 312: Đối ám hiệu, đại cát đại lợi?
Tất cả mọi người nhìn thông tin giới thiệu của hộp mù. Đây là cái ý gì, giới thiệu hộp mù là một loạt dấu hỏi chấm, số điểm đổi cũng thế. Hơn nữa hộp này để làm gì?
Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Lâm Tiêu lại chọn cái này, nhưng trên màn trời lại hiện ra thông tin khác.
(Mời chọn loại hộp mù muốn đổi)
(1, Hộp mù 1 vạn điểm.)
(2, Hộp mù 5 vạn điểm.)
(3, Hộp mù 10 vạn điểm.)
(4, Hộp mù bằng số điểm hiện có.)
Tất cả mọi người: “???”
Không hiểu, vẫn là không thể hiểu nổi. Hột mù mà cũng đắt như vậy, bên trong có cái gì nhỉ?
Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy mấy lựa chọn này thì ánh mắt của hắn lại sáng rực lên. Hình như hắn tìm đúng hướng rồi.
“Ta chọn, hộp mù bằng số điểm hiện tại!” Lâm Tiêu nhàn nhạt lên tiếng không chút do dự.
Hắn vừa nói xong lời này thì một luồng sáng từ trong người hắn bắn lên trên trời. Trên trời lại hiện ra một hàng thông tin.
(Đã trừ tất cả số điểm hiện có.)
“???”
“Trời ơi, chuyện gì vậy, trừ hết toàn bộ số điểm rồi?”
“Đến đồ bên trong là gì còn chưa biết mà đã trừ hết điểm rồi?”
“Hahaha, Lâm Tiêu khóc là cái chắc rồi.”
“Ai bảo hắn không thích bình thường, cứ giữ lại điểm không phải tốt hơn sao?”
“Đúng là thần kinh, mười mấy vạn điểm chỉ để đổi một món đạo khí thượng phẩm.”
“Hắn lại kiếm điểm lần sau đổi một kiện Tiên đạo khí là được.”
“Đáng đời, cứ tưởng đứng vị trí số 1 mà thích làm gì cũng được.”
Ngoài đám người của yêu tộc ra thì ai cũng cảm thấy việc này đáng vui mừng. Chỉ có mấy tộc trưởng yêu tộc là gấp gáp, bọn họ chỉ mong số điểm bị mất đi là của họ chứ không phải của tôn thượng đại nhân.
“Hoảng cái gì chứ, các ngươi nhìn biểu cảm của tôn thượng đại nhân đi.” Tộc trưởng Chu Tước trợn mắt nhìn lại mấy kẻ kia.
Các đệ tử yêu tộc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn. Bọn họ phát hiện, tôn thượng đại nhân hình như đang……cười.
Ong ong~
Trên trời phát ra một luồng khí tức kỳ bí, sau đó một chiếc bảo rương tỏa ra hào quang cửu sắc từ trên cao từ từ hạn xuống trước mặt Lâm Tiêu. Lâm Tiêu suy nghĩ hai giây rồi đưa tay đặt lên trên chiếc rương.
Hắn có một loại cảm giác rằng đây mới là lựa chọn duy nhất, đây mới là con đường duy nhất để đi. Tất cả những lựa chọn khác đề là đáp án sai. Việc này đánh đổi toàn bộ số điểm của hắn, chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng.
Một giây sau trên chiếc rương hiện ra hàng chữ
(nhắc nhở: nếu đối ám hiệu chính xác, bảo rương sẽ được mở. Nếu ám hiệu sai, bảo rương tự động huỷ.)
(Ám hiệu: Đại cát đại lợi!)
Mọi người cũng nhìn thấy dòng nhắc nhở của bảo rương.
Đối ám hiệu, thành công thì nhận hưởng, không thành công thì mất hết. Thật đặc biệt! chắc chắn có bẫy!
Mười ba vạn điểm chỉ để đổi lấy cái này! Thật sự rất bất thường. Mà cái điều bất thượng nhất chính là câu ám hiệu đại cát đại lợi. Đây là cái loại ám hiệu chó má gì vậy?
Mọi người nhìn câu ám hiệu bốn chữ đại cát đại lợi này, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Thật sự không hiểu nổi, hơn nữa cũng không biết đối kiểu gì.
“Lão Chu Tước, ngươi đi nhiều biết rộng, ngươi chắc hiểu ý nghĩa ám hiệu này chứ? Đối thế nào mới đúng?” lão Ngưu vội vã hỏi.
“Này, này…..ta sao biết được, mặc dù ta được nghe nhiều chuyện kỳ quái, nhưng bốn cái chữ này mới là lần đầu nghe thấy. Nếu là ta, ta sẽ từ bỏ.” Tộc trưởng Chu Tước cũng cạn lời.
“Vậy… vậy phải làm sao đây! 13 vạn điểm đó!” Lão Ngưu thật sự lo lắng cho tôn thượng.
Đám tộc trưởng người này nhìn người kia nhăn nhó, còn những người khác lại cảm thấy vui sướng lạ kỳ. Vứt không 13 vạn điểm đi, thống lĩnh yêu tộc đúng là đen đủi.
Một lúc sau, dưới những con mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu bắt đầu động đậy. Tay phải của hắn giơ lên viết vào trong không trung bốn chữ.
‘Tối nay ăn gà’
(*Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc dùng để chỉ những người chơi giành vị trí đầu trong những game PUBG. Khi người chơi giành được vị trí đầu tiên trong trò chơi sẽ có dòng chữ này xuất hiện.)
Yêu tộc: “???”
Những người khác: “???”
Tôn thượng đại nhân làm cái gì vậy? Lâm Tiêu làm cái gì vậy?
Tối nay ăn gà? Đây là câu đối cho ám hiệu đó hả? câu đối này tệ tới mức mà từ bỏ từ sớm cho rồi.
Muốn từ bỏ thì cứ trực tiếp từ bỏ, có khi còn lấy lại được chút điểm. Viết một câu nát thế này thì đúng là chả còn gì nữa rồi.
Lạch cạch! Bảo rương phát ra âm thanh mở khoá, rồi từ từ hé mở.
“Trời ạ! Ta đang nhìn cái gì đây!”
“Đối thành công? Chuyện này không thể!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tại sao đại cát đại lợi lại đối với tối nay ăn gà, thật không có lý.”
Ong!! Từ trong chiếc bảo rương phát ra âm thanh làm mọi người kinh ngạc, sửng sốt, không dám tin. Đám đông như đông cứng lại bất động tại chỗ. Không chỉ có con người mà không khí, gió, ánh sáng, nước, cây tất cả dường như đều ngừng lại.
Cả chiến trường đều biến thành một mảnh tĩnh lặng. Chỉ có……chiếc bảo rương là phát ra một hàng chữ vàng.
(Mẹ kiếp, huynh đệ, bao nhiêu năm rồi. Cuối cùng cũng gặp được đồng hương.)
(Có để đối được ám hiệu này, nhất định là người của tộc Viêm Hoàng.)
(Đây chỉ là thần thức còn lưu lại của ta, ngươi chỉ cần biết là ta sẽ không làm hại ngươi.)
(Người Viêm Hoàng không bao giờ lừa người Viêm Hoàng.)
(Ta không biết ngươi đang ở thời đại nào, tu vi thực lực ra sao. Nhưng ngươi chắc chắn cũng có chút tu vi Đại Đế đúng không? Vậy ngươi có thể yên tâm nhận truyền thừa từ ta.)
(Chiến trường vạn tộc này là thứ ta đã nghiên cứu suốt hai thời đại, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng. Những việc khác ta sẽ cho ngươi biết khi tiếp nhận truyền thừa!!)
(Truyền thừa như sau…..(Chỉ được tiếp nhận khi là Đại Đế trở lên))
(Ta nếu như chưa chết, thì khẳng định đã rời khỏi thế giới huyền huyễn này. Nếu ngươi tiếp nhận truyền thừa xong, lúc rời khỏi thế giới huyền huyễn, ta sẽ tìm ngươi!)
(Mong chờ-ing……)
Lâm Tiêu trợn tròn mắt, cảm xúc có chút phức tạp. Tình hướng bây giờ trong dự tính của hắn nhưng cũng ngoài dự tính của hắn. Ở chiến trường vạn tộc này nhiều này như vậy hắn cũng cảm nhận được chút quen thuộc.
Sự quen thuộc về mặt logic tới cả những quy tắc. Hoá ra là đồng hương, là những thứ người Viêm Hoàng có. Điều này có nghĩa là trước đó rất lâu, cũng có một người Viêm Hoàng xuyên tới đây.
Điều làm Lâm Tiêu cảm thấy ngoài dự liệu đó chính là thực lực của người đồng hương này, có thể nói là vượt xa tưởng tượng của hắn. Còn cả câu có chút tu vi Đại Đế kia nữa.
Nói được ra một câu như vậy thì, chậc chậc chậc, chắc cũng phải là một đồng hương ở cùng thời với hắn.
Mà vấn đề quan trọng nhất ở thời điểm này là……Tu vi của hắn còn chưa tới Đại Đế, bây giờ nên làm gì đây?
Ầm! lúc Lâm Tiêu còn đang do dự không biết nên làm gì thì chiếc rương đã đóng lại, ánh sáng từ rương cũng lập tức bay vào giữa trán Lâm Tiêu.
Vào giây tiếp theo toàn bộ chiến trường vạn tộc lại hồi phục như cũ, Lâm Tiêu từ trong chùm sáng cũng từ từ hạ xuống.
“Hả? đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chiếc bảo rương kia đâu?”
“Lâm Tiêu nhận được đồ gì, sao ta chả nhìn thấy gì cả.”
Mọi người vừa hoài nghi vừa kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bị một giọng nói the thé cắt ngang.
“Hahaha, tới lượt lão Ngưu ta chọn phần thưởng rồi!” Lão Ngưu kích động kêu lên.
Ngay lúc này trên trời hiện ra một tin nhắn.
(Bởi vì lý do đặc biệt chiến trường vạn tộc lập tức đóng, ba giây sau tất cả sẽ bị đưa ra ngoài.)
Chương 313: Đồng chí lão Ngưu khóc như mưa
Dòng thông báo trên bầu trời mới được cập nhật, được viết bằng loại chữ màu đỏ.
Cực kỳ bắt mắt.
Bỗng chốc toàn bộ chiến trường vạn tộc đều im lặng trong vài giây.
Không phải là thời gian ngừng trôi, mà là tất cả mọi người đều đứng đơ ra ở đó, ngây ngốc luôn rồi.
Tộc trưởng đầu trâu trợn trừng đôi mắt to gấp mấy lần người thường, suýt chút nữa thì rơi luôn tròng mắt ra ngoài.
“Chiến trường vạn tộc sắp kết thúc rồi sao???”
“Cái quái gì vậy! Vậy điểm tích lũy mà lão tử liều mạng đoạt suốt mấy ngày trời thì phải làm sao đây?”
“Đệt! Khùng hả trời.”
“Chơi nhau đấy à, ai thiết kế chiến trường vạn tộc này thì bước ra đây cho ta!”
“Muốn đóng thì chí ít cũng phải để cho bọn ta đổi xong điểm tích lũy rồi hãy đóng chứ!”
“Muốn khóc quá, không ngờ mình lại chính là một trò hề.”
“Chiến trường vạn tộc lần này e là chỉ có Lâm Tiêu mới là người thắng đậm nhất, à không, là kẻ thắng cuộc duy nhất.”
“Đừng có đóng mà!!! Ta muốn đổi điểm tích lũy cơ!!”
Bất luận người sống sót bên dưới có hò hét, gào thét cỡ nào, ba giây sau, toàn bộ chiến trường vạn tộc đều bắt đầu chấn động không ngừng.
Tiếp đó, trên người của tất cả mọi người đều lóe lên ánh sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Từng người một biến mất khỏi chiến trường vạn tộc.
Trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu.
Trên bầu trời không hề xuất hiện thêm bất cứ thông tin gì nữa.
Nhưng trong sự ngạc nhiên của Lâm Tiêu, toàn bộ chiến trường vạn tộc thu nhỏ lại, cuối cùng, đẩy hắn lên giữa không trung, bản thân nó thì hóa thành một đốm sáng bé như hạt vừng.
Đốm sáng lóe lên một cái, rồi giống như rương báu bảy màu, chui vào trong mi tâm của Lâm Tiêu, biến mất hoàn toàn.
Lâm Tiêu nhanh chóng kiểm tra bên trong.
Không có rương báu bảy màu, cũng không có chiến trường vạn tộc.
Giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Phương pháp này...xem ra là tạm thời vượt ngoài năng lực kiểm tra của hắn.
Chắc không phải là phải đợi tới khi thực sự trở thành Đại Đế Cảnh mới có thể tiếp nhận truyền thừa đấy chứ.
Vị đồng hương này có chút không được à nha.
Thành ý thì có, nhưng lại không nhiều.
Ngay sau đó, trước mắt Lâm Tiêu lóe lên một cái, liền rời khỏi không gian này.
.........
Quốc gia Yêu Tộc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Trở về rồi! Chúng ta lại trở về quốc gia Yêu Tộc rồi.”
“Đúng là có tiếc một chút, ta còn có hơn một vạn điểm tích lũy nữa đấy.”
“Hơn một vạn điểm tích lũy mà ngươi tiếc cái c*t gì! Lão tử còn chưa nhắc tới hơn hai vạn điểm tích lũy của lão đâu.”
“Các ngươi đừng có nhắc tới chuyện điểm tích lũy nữa, các ngươi nhìn sắc mặt của trưởng lão Man Ngưu đi, sắp đen như đít nồi rồi kia kìa.”
“Đúng vậy, tộc trưởng Man Ngưu xếp hạng thứ hai đó, còn có gần sáu vạn điểm tích lũy cơ, thiệt rồi, thiệt rồi.”
“Không sao, dù gì thì tôn thượng đại nhân của chúng ra đã đổi xong rồi, vậy là được rồi.”
“Trận chiến vạn tộc lần này, Yêu Tộc chúng ta toàn thắng!”
Tiếng hoan hô, tiếng nhảy cẫng, tiếng thở phào,...những Yêu Tộc vừa từ chiến trường vạn tộc ra đều đang chia sẻ những câu chuyện thú vị của lần mạo hiểm này với mọi người.
“Tên xấu xa, cũng không chịu dắt ta vào trong, người ta cũng muốn vào mà...”
Sau khi Lâm Tiêu ra ngoài, liền có một bóng dáng yêu kiều đứng cạnh hắn, cái miệng cằn nhằn không ngừng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đó là một ánh mắt vừa yên tâm, lại có chút oán trách.
“Khụ khụ...em gái à, có phải là ta không muốn dắt ngươi vào đâu, ngươi nhìn ta như thế cũng vô ích.” Lâm Tiêu cực kỳ vô tội nói.
Hắn biết ngay là cô nàng ham chơi này nhất định sẽ oán trách mà.
“Hừ!!! Không phải ngươi có đạo khí có thể thu người vào bên trong sao? Ngươi thu ta vào trước, sau đó vào chiến trường vạn tộc thì lại thả ta ra, không phải là xong rồi sao.” Can Anh Túc bất mãn nói.
“Thu ngươi vào cũng vô dụng, trong chiến trường vạn tộc cấm sử dụng mọi linh khí, đạo khí, thậm chí là nhẫn trữ vật.” Lâm Tiêu giải thích.
Sau khi từ chiến trường vạn tộc ra ngoài, thực lực tu vi và các loại thần thông, bảo vật của hắn mới được khôi phục.
“Là vậy sao?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu với vẻ nghi ngờ.
“Không tin thì ngươi có thể hỏi những người khác.” Lâm Tiêu phẩy tay nói.
“Cái này...thôi được rồi, vậy thì lần sau nếu có xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải nghĩ cách đưa ta vào đấy. Mấy ngày nay ta buồn chán muốn chết!” Can Anh Túc phàn nàn.
“Nhất định rồi, lần sau nhất định sẽ làm như vậy!” Lâm Tiêu đồng ý.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, mấy thân hình cao lớn bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
“Huhu...năm vạn bảy ngàn ba trăm điểm tích phân đó, huhu...nhiều điểm tích lũy như vậy mà mất hết rồi...sao nó không kiên trì thêm mấy giây chứ, ta tùy ý đổi một món thôi cũng được mà....” Một cái đầu trâu khóc lóc như mưa đang đi đằng sau.
Lâm Tiêu liếc nhìn tộc trưởng đầu trâu, cũng không biết phải an ủi thế nào.
Nếu như nói hắn là người được lợi lớn nhất thì lão Ngưu chính là người bất hạnh nhất rồi.
“Chúc mừng tôn thượng đại nhân.”
“Tôn thượng đại nhân, cuối cùng ngài nhận được phần thưởng gì vậy, rương báu bảy màu kia sao lại không thấy đâu nữa rồi.”
“Bất luận thế nào, lần này Yêu Tộc chúng ta đã lật mình rồi.”
“Đúng thế, lần này tuy là chúng ta không đổi được điểm tích lũy, nhưng chỉ dựa vào những thứ thu hoạch từ trong nhẫn trữ vật của cường giả kia thôi, thực lực tổng thể của Yêu Tộc chúng ta đã có thể tiến lên một bước rồi.”
Mấy vị tộc trưởng Yêu Tộc đều tỏ ra rất vui mừng.
Lâm Tiêu nói với bọn họ vài câu khách sáo.
Còn về chuyện rương báu bảy màu, hắn lấp liếm vài câu cho qua chuyện.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết thứ đồ này đang ở đâu, lúc nào mới có thể truyền thừa.
Lúc Lâm Tiêu và mấy vị trưởng lão nói chuyện, lão đầu trâu kia vẫn còn đang bứt rứt cái chuyện nhỏ nhặt, cái này chắc là bản năng, nhất thời không thoát ra được đâu.
Ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như trời êm bể lặng.
Ầm ầm ầm!!!
Một khí thế mạnh khủng khiếp đột nhiên bao trùm lên quốc gia Yêu Tộc.
Hắc ám trong nháy mắt liền bao phủ xuống, che lấp mặt trời.
Không chỉ toàn bộ tộc trưởng Yêu Tộc, tộc nhân, mà còn cả núi non sông ngòi ở xung quanh, những ngôi sao trên bầu trời đều bắt đầu rung lên.
Đây là một thứ uy lực khiến người ta thần hồn run rẩy, không cách nào chống cự.
“Chuyện gì vậy?”
“Đây là sức mạnh gì vậy, khí tức đã vượt qua Bán Đế Cảnh rồi.
“Đại, Đại Đế, đây là khí tức của Đại Đế thực thụ.”
“Cái gì!!!”
“Đại Đế tại sao lại xuất hiện ở chỗ của Yêu Tộc chúng ta?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu híp mắt, hắn dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt sa sầm xuống.
Cường giả Đại Đế Cảnh?
Thức tỉnh rồi?
Không, dựa vào hiểu biết hiện tại của hắn, thời đại này còn chưa tới lúc các Đại Đế thức tỉnh.
Vậy thì chính là tạm thời thức tỉnh, cưỡng chế thức tỉnh mà thôi.
Còn về phần đó là ai, trong lòng hắn đã có đáp án.
Bất Tử Cốc!
Phụ thân của thiếu cốc chủ Triều Khôn kia.
Trong số những người hắn từng tiếp xúc, thì chỉ có người này là có liên quan mật thiết với Đại Đế.
Chỉ là, điều khiến Lâm Tiêu thắc mắc là.
Chuyện hắn giết Triều Khôn kia xảy ra trong chiến trường vạn tộc, về lí mà nói thì đối phương không thể nào phát giác ra được, càng không thể tìm đến nhanh như vậy mới phải.
Sau đó, trong nháy mắt, Lâm Tiêu liền cảm thấy một khí tức cực kỳ mạnh mẽ bỗng chốc khóa chặt hắn lại.
Khí tức kia khóa chặt lại khiến máu trong cơ thể hắn giống như là ngừng lưu thông.
Sức mạnh này, chính là của cường giả Đại Đế Cảnh sao?
“Có phải là rất thắc mắc, tại sao bản Đế có thể tìm đến ngươi nhanh như vậy không? Ngươi là kẻ đáng chết....đã giết con trai ta!!!”
Một giọng nói âm u chứa đầy sát ý, từ trên trời âm vang truyền xuống.
Chương 314: Đại Đế là gì! ! Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi sao?
Đại Đế là gì? !
Vạn vật sống, chết, hưng suy. Ông ta có thể luân hồi ở các thời đại khác nhau, có thể trường sinh bất lão, có thể mở ra thiên địa, có thể chơi đùa với năm tháng…
Vô cùng vô tận, ý nghĩa vô hạn trộn lẫn vào trong đó.
Sức mạnh của ông ta thậm chí là chí cao vô thượng, búng tay một cái có thể sụp đổ một giới. Ông ta là một sự tồn tại thực sự có thể ảnh hưởng đến tất cả các sinh linh vạn vật, ảnh hưởng đến sự luân hồi của thời gian.
“Đây là Đại Đế sao?” Lâm Tiêu không khỏi kêu lên.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hắn du hành vào thế giới huyền huyễn, hắn cảm thấy choáng ngợp đến mức gần như không thở nổi.
Nếu là trước khi tiến vào chiến trường vạn tộc, Lâm Tiêu nhất định đã bắt đầu hoảng sợ. Tu vi thực lực chênh lệch quá nhiều.
Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả Bán Đế cảnh, ở trước mặt vị Đại Đế này cũng không có sức chống trả.
Nhưng sau khi trải qua chiến trường vạn tộc và gặp gỡ người đồng hương đó, khả năng chịu đựng của hắn đã được tăng lên rất nhiều. Trong mắt đồng hương đó, Đại Đế có lẽ chỉ là cảnh giới tu vi cơ bản nhất.
Suy cho cùng, người đồng hương này đã tồn tại từ thời thượng cổ, hoặc thậm chí còn là người sớm hơn.
Thế giới huyền huyễn vào thời điểm đó không thể so sánh với thời đại hiện nay.
Trong đất nước yêu tộc, có một đoàn người khác cũng bị chấn động đến cực điểm. Đó chính là rất nhiều thế lực siêu cấp bao vây đất nước yêu tộc trước khi tiến vào chiến trường vạn tộc.
Khi cuộc chiến vạn tộc bắt đầu, trong số những người này, những cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử đã bị kéo vào chiến trường vạn tộc. Sau khi trận chiến kết thúc, chỉ có một số nhỏ những người này quay trở về.
"Đại Đế! ! Thật sự là Đại Đế! !"
“Người tới nhất định là Đại Đế của Bất Diệt Cốc, không phải ông ta đang ngủ say sao?”
"Xem ra, chính là Lâm Tiêu đã giết chết thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc nên vị này Đại Đế này mới tỉnh lại."
"Ha ha, lần này, Lâm Tiêu và toàn bộ yêu tộc, thật sự khó thoát kiếp nạn rồi."
"Xin chào Đại Đế!"
"Xin chào Đại Đế!"
"Đại Đế tiền bối, chúng tôi và những yêu tộc này không cùng một phe, cho nên chúng tôi cáo từ trước."
"Đúng vậy, Đại Đế tiền bối, tất cả đều là do tiểu tử kia làm, không liên quan gì đến chúng tôi."
Các cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử cảnh bước ra từ chiến trường vạn tộc từ xa cung kính hướng lên trời. Sau đó, một số người trong số họ đã định đưa thế lực của mình và rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Đại Đế tức giận thì họ cũng sẽ không thể chịu đựng được.
"Hừ! Muốn đi ư? Vậy con trai ta thì sao, nó ở dưới đó một mình chắc chắn rất cô đơn!" Tồn tại trên bầu trời nhìn thấy có thế lực muốn rời đi, giọng nói trở nên khó chịu.
Điều này khiến những người khác giật mình. Ý gì vậy? Họ không giết con trai ông ta, vì vậy không liên quan gì đến họ.
"Đại Đế tiền bối, chuyện này không liên quan tới chúng tôi—— " Những thế lực này muốn giải thích, nhưng lập tức bị Đại Đế của Bất Diệt Cốc cắt ngang.
"Câm miệng!"
"Ta nói các ngươi đáng chết thì là các ngươi đáng chết!"
Bùm!
Một trận cuồng phong hắc ám bất ngờ thổi lên trên bầu trời. Tiếng rít của gió giống như tiếng gầm của ác ma. Sau khi cơn bão hắc ám thổi xuống dưới, nó nhanh chóng lan rộng, bao trùm tất cả mọi người ngoại trừ yêu tộc.
Một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra. Những người bị cuồng phong hắc ám bao phủ, cho dù có chống cự hay chạy trốn thế nào cũng vô ích. Lớp da của họ bắt đầu bị ăn mòn nghiêm trọng, lộ ra máu thịt.
Trước khi máu chảy xuống, nó ngay lập tức được làm khô, sau đó lộ ra từng lớp xương trắng. Sau một hai nhịp thở, xương trắng hóa thành bột, trộn lẫn vào trận cuồng phong hắc ám.
Chỉ vài cái chớp mắt những thế lực siêu cấp trước kia, những cường giả Bán Đế cảnh, Sinh Tử cảnh may mắn sống sót khó khăn lắm mới thoát ra khỏi chiến trường vạn tộc, lần lượt biến mất trong cơn lốc đen kịt.
Chấn động!
Kinh hoàng!
Tất cả người của yêu tộc đều cảm thấy ớn lạnh từ dưới lên trên.
Thủ đoạn này, là uy năng của Đại Đế sao? Ngay cả những cường giả Bán Đế cảnh cũng không có chỗ để chống đỡ.
Trong trận cuồng phong hắc ám đáng sợ này, mặc dù yêu tộc bọn họ không bị ảnh hưởng, nhưng nhất định không phải là may mắn, mà là Đại Đế cố ý làm như vậy. Còn về mục đích…
"Những tên nhãi nhép các ngươi cứ yên tâm chờ đi, bản đế không thể để các ngươi chết dễ dàng như vậy được. Đặc biệt là ngươi, kẻ đã giết con trai ta, bản đế nhất định sẽ khiến ngươi và toàn bộ yêu tộc sống không được mà chết cũng không xong, ha ha ha!!" Giọng nói của Đại Đế trên bầu trời mang đầy sự kỳ lạ.
"Người này. . . Người này điên rồi sao."
"Toi rồi, đối mặt lực lượng mạnh như vậy, yêu tộc ta làm sao có thể chống cự được."
"Không ngờ yêu tộc ta tồn tại lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay là ngày diệt tộc sao?"
"Đây là Đại Đế, tôn thượng đại nhân còn chưa có hoàn toàn thức tỉnh, cho dù là Tước Phượng đại nhân ở đây, e rằng cũng không có cách nào phản kháng." Ánh mắt của những người trong yêu tộc tràn ngập sự tuyệt vọng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đại Đế chi uy so với tưởng tượng của bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều. Trong yêu tộc của họ, không có ai có thể cạnh tranh và chống lại.
Đây là đại kiếp của yêu tộc quái vật, không, là tử kiếp.
Nhưng khi họ đang sợ hãi và vô vọng thì một dáng người cao lớn và thô kệch đi về phía trước với uy áp cực lớn.
"Đại Đế thì sao chứ! Không phải là chết thôi sao? Ta thà đứng yên không chịu khuất phục! Ai muốn làm hại tôn thượng đại nhân, trước tiên hãy bước qua xác lão Ngưu ta!" Đầu trâu tộc trưởng nắm chặt linh mộc bổng tử vạn năm trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đằng sau ông ta là sự xuất hiện của pháp tương Khai Sơn Man Ngưu cao hàng trăm trượng. Một luồng khí tức khí thế vượt xa giới hạn của ông ta, rào rạt tỏa ra từ người ông ta.
"Lão Ngưu này lại đốt thú hồn, hắn liều mạng. Liều lĩnh, quá liều lĩnh, nhưng xem ra cũng không còn cách nào khác, cho nên tính cả ta vào nữa." Một giọng nói vang lên.
"Chíp!!!——" Một tiếng kêu theo sau là một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ phát ra từ phía tộc trưởng Đầu Trâu.
Đó là tộc trưởng của Chu Tước. Sau lưng ông ta cũng xuất hiện một đạo pháp tương Chu Tước cao ngàn trượng.
"Tính cả ta nữa."
"Làm sao có thể thiếu ta được!"
Ầm ầm! ! Từng pháp tương yêu thú xông ra. Trong mơ hồ, khí thế pháp tương tổng hợp của tất cả yêu thú có thể ngăn chặn khí thế của Đại Đế.
"Không biết tự lượng sức mình, ánh sáng đom đóm mà cũng muốn cùng tranh đoạt với mặt trăng sao?"
"Đám kiến các ngươi thật sự không biết Đại Đế là gì à! !"
"Hừ!!" Một tiếng hừ lạnh.
Khí thế của Đại Đế đột nhiên tăng lên gấp mười lần. Sắc mặt của các tộc trưởng yêu tộc đột nhiên thay đổi.
Pháp tương chi thế kết hợp ngay lập tức bị phá vỡ thành từng mảnh.
Bang bang bang!
Các tộc trưởng yêu tộc bị đánh bay, mỗi người đều phun ra máu và bị thương nặng.
Tuy nhiên, ngay sau đó.
Một đạo lưu quang màu xám xẹt qua, xoay quanh những tộc trưởng yêu tộc này. Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Các tộc trưởng gần như bị trọng thương của yêu tộc lần lượt khôi phục lại toàn lực, dường như vừa rồi không bị thương, hồn thú cũng không có bị thiêu đốt.
"Đây là... thần thông bí thuật của tôn thượng đại nhân sao?"
"Tôn thượng đại nhân, ngài dùng bí thuật này đối với chúng tôi thật sự là quá lãng phí."
"Tôn thượng đại nhân, ngài định...???"
Tất cả các tộc trưởng yêu tộc đều kinh ngạc nhìn tôn thượng đại nhân, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng Lâm Tiêu đã không trả lời câu hỏi của họ.
Thay vào đó, hắn lật tay phải và lấy ra một cuộn tranh màu vàng.
Ù một tiếng.
Cuộn tranh màu vàng lặng lẽ bay lên trời, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Cuộn tranh tiếp tục kéo dài từ đỉnh đầu của Lâm Tiêu đến toàn bộ đất nước yêu tộc, ánh sáng chói lọi ngày càng sáng hơn.
"Thu!!" Lâm Tiêu thốt ra một từ, lực lượng thần hồn dâng trào dữ dội.
Trời đất rung chuyển, thần quang chiếu rọi tứ phía, toàn bộ vương quốc yêu tộc bùm một tiếng.
Biến mất rồi. Đến cả tất cả những người của vương quốc yêu tộc cũng đã biến mất không một dấu vết.
Lâm Tiêu nhận lại cuộn tranh vàng, lẩm bẩm với chính mình: "Con người ta không có nhiều ưu điểm, giữ lời hứa là một trong số đó."
"Còn ta thì sao?!" Đột nhiên, một giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng Lâm Tiêu. Hắn lập tức quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "
"Ngươi, vì sao ngươi không bị thu vào trong?"
Chương 315: Lâm Tiêu VS Đại Đế Bất Diệt Cốc
"Hừ hừ hừ! ~~ Đại Tiêu Tiêu, ta đã nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của ngươi. Lần này, đừng cố gạt ta sang một bên." Can Anh Túc nói với một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.
Lâm Tiêu trợn tròn mắt.
Quả thực, với lĩnh vực hủy diệt và giết chóc của cô gái này, việc chống lại cuộn tranh màu vàng là khá dễ dàng.
“Ni tử ngươi, vào trong tranh còn an toàn hơn so với ở bên ngoài.” Lâm Tiêu không nói nên lời.
"Ngươi tự tin đối phó với Đại Đế kia sao?" Can Anh Túc đột nhiên hỏi.
"Ừm, không có." Lâm Tiêu thành thật nói.
"Đúng là như vậy, nếu như ngươi thua, cuộn tranh sẽ rơi vào trong tay Đại Đế kia, ông ta nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Chết vô cớ, thà cùng ngươi đối mặt còn hơn." Nàng ta nhìn Lâm Tiêu nói.
Ở chiến trường vạn tộc nàng ta đã bỏ lỡ, lần này, sẽ không cho phép mình bỏ lỡ nữa.
"Ngươi ——"Tim Lâm Tiêu đập lỡ một nhịp, nhất thời không biết nên nói gì
Bụp bụp bụp! !
Sau đó, một bóng người bao phủ trong làn sương đen xuất hiện từ trên bầu trời và từ từ hạ xuống giữa không trung. Đây là một người đàn ông trung niên gầy gò cằn cỗi, không có bao nhiêu da thịt, tóc bạc nửa phần, trên mặt có nếp nhăn.
Nhưng đôi mắt đó sắc bén và sáng ngời, trong đó có sát khí và cuồng nộ.
"Hay lắm, rất cảm động. Không ngờ một người như ngươi lại có nhiều người bảo vệ, đi theo như vậy."
"Ngươi có biết vì sao bản đế không ngăn cản ngươi thu yêu tộc vào trong cuộn tranh không?"
"Điều này làm cho bản đế càng muốn nhìn dáng vẻ ngươi đau khổ, để ngươi nhìn tất cả những người quan trọng đều chết ở trước mặt mình, để ngươi hối hận vì sinh ra trên cõi đời này, ha ha ha. . . " Đại Đế của Bất Diệt Cốc có chút điên cuồng cười to, trên người khí tức chấn động hư không.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt không có bất kỳ sự sợ hãi nào, thản nhiên nói: "Vậy sao? Vậy ông có thể thử !"
Hắn tiến lên một bước và đứng trước mặt Can Anh Túc.
Cho dù chỉ có một xác suất rất nhỏ, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
"Thật điên rồ, không biết bao nhiêu năm rồi bản đế không gặp người kiêu ngạo như ngươi."
"Ngươi dám thách thức uy năng Đại Đế, bản đế sẽ từ từ hành hạ ngươi!"
"Quỳ xuống cho ta!" Ngay khi Đại Đế của Bất Diệt Cốc nói ra lời này, bóng tối thiên địa ầm ầm khi mí mắt của hắn mở ra và đóng lại.
Một cỗ uy áp ập tới, giống như vạn tầng tuyết lở, kinh thiên động địa.
"Phá cho ta!" Lâm Tiêu hét lên.
Thanh kiếm nhỏ màu đen trong tay. Tất cả kiếm ý, sát sinh ý cảnh nghệ, hoang chi ý cảnh đều dồn vào đó.
Xoạt!
Ngàn trượng kiếm quang chiếu sáng tận trời, xé rách một cái khe hở trong bóng tối cuồn cuộn. Kiếm quang tiếp tục tấn công phía Đại Đế Bất Diệt Cốc.
"Hả!?" Đại Đế của Bất Diệt Cốc khẽ cau mày.
Ông ta tiện tay bóp nát kiếm quang đang lao tới, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu cũng có chút thay đổi.
"Lại là một kiện đạo khí?"
"Mà còn là ba loại ý cảnh đồng tu giả, ý cảnh đều viên mãn sao?"
"Không ngờ thời đại này còn có thiên tài như ngươi, bản đế đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Tinh thần chiến đấu của Lâm Tiêu không ngừng tăng lên, nó hề không thay đổi chút nào khi một kiếm toàn lực của hắn dễ dàng bị đối thủ chặn lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau một hồi giao thủ, hắn có cảm giác, Đại Đế mặc dù mạnh đến đáng sợ, nhưng cũng không có vẻ như không thể ngăn lại.
Có lẽ đối phương có hạn chế nhất định, không cách nào phát huy hết uy lực Đại Đế.
Nếu như vậy, dưới đáy mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ điên cuồng. Vậy thì hãy cố gắng hết sức để đấu một trận, biết đâu vẫn còn cơ hội chiến thắng?
"Này, dường đường Đại Đế, ông kinh ngạc còn hơi sớm đó." Lâm Tiêu nói.
"Ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng, chỉ vì có thể ngăn chặn uy áp của bản đế áp lực mà ngươi có thể kiêu ngạo như vậy sao?" Ánh mắt Đại Đế Bất Diệt Cốc nhìn Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
"Nói nhảm gì vậy, chiến đi!" Lâm Tiêu vung tay với đối phương.
"Tiểu tử kiêu ngạo, chết đi!" Đại Đế Bất Diệt Cốc bị dáng vẻ của Lâm Tiêu chọc giận, sát ý trong mắt càng thêm đậm.
Bùm! !
Hắn vung tay lên. Làn sóng hắc ám bắt đầu gầm lên cuồn cuộn, bao vây Lâm Tiêu và Can Anh Túc ở giữa. Vô số hắc quang thần thông ẩn chứa ở trong đó, tạo thành một vòng xoáy, đang cuồn cuộn dâng trào, dường như có thể nuốt chửng toàn bộ thiên địa.
Không gian xung quanh trực tiếp bị phong tỏa, không có chỗ để chạy trốn.
Lâm Tiêu vừa rồi đã nhìn thấy Đại Đế Bất Diệt Cốc này chỉ với một cái phẩy tay, đã quét sạch những cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử cảnh thành tro bụi. Cho nên đối mặt với đợt công kích còn đáng sợ hơn cơn cuồng phong hắc ám vừa rồi hắn cũng không sơ suất.
"Tiểu Hoả, ra đây!" Sau khi Lâm Tiêu hét lớn, hắn kéo Can Anh Túc đang ở phía sau lên, hai người bước lên phía trước và đứng trên một lò luyện đan.
Đây là lò luyện đan đạo khí của Tiểu Hỏa.
"Chủ nhân, sao ngài lại có chút vội vàng... Mẹ kiếp, Đại, Đại Đế!!! Vị cường giả Đế Vương này ở đâu ra vậy! Chủ nhân, ngài thật sự là càng ngày càng biết dọa người rồi!" Giọng của Tiểu Hỏa vang vọng không ngừng bên tai Lâm Tiêu.
"Ngươi hãy khống chết tốt lò luyện đan. Đối phương thi triển thần thông hắc ám tương đối xảo quyệt, nếu không cẩn thận, chủ nhân của ngươi sẽ không còn." Lâm Tiêu nhanh chóng truyền âm thanh cho Tiểu Hỏa.
"Được, được, ta chuyên tâm khống chế lò luyện đan. Chủ nhân, ngài hãy chuyên tâm đối phó với Đại Đế đi, xem ra thực lực của Đại Đế này đã bị hạn chế rất nhiều, nhưng cho dù bị khống chế, đây cũng là vẫn là Đại Đế. Chủ nhân, bình tĩnh. Nếu có thể chạy thì tuyệt đối đừng chống lại!" Tiểu Hỏa chỉ liếc ra ngoài một cái đã hiểu cục diện hiện tại.
Sau khi nhanh chóng nhắc nhở Lâm Tiêu, nó đã hoàn toàn điều khiển lò luyện đan để chống lại những làn sóng hắc ám cuồn cuộn bên cạnh.
"Hả?! Lại là một đạo khí khác. Ngươi rốt cuộc là ai?" Đại Đế Bất Diệt Cốc có chút nghi ngờ.
Từ khi nào mà chân linh đạo khí lại tràn lan như vậy. Tiểu tử này không chỉ lấy ra ba thứ, mà một trong số chúng có chất lượng không thua kém thứ còn lại.
Ông ta không thể nhận ra phẩm cấp của cuộn tranh màu vàng, nhưng thanh kiếm nhỏ màu đen trong tay đối phương và lò luyện đan chắc chắn là cấp thượng phẩm. Đặc biệt lò luyện đan này tràn ngập linh tính, nói là một đạo khí cực phẩm cũng không ngoa.
"Ta à! Thực ra ta là..." Lâm Tiêu dừng lại, âm thầm nhéo bàn tay nhỏ bé của ni tử Anh Túc đang ở sau lưng.
"Là cha ông!"
Bùm bùm!
Đột nhiên.
Một luồng lĩnh vực chi lực huỷ diệt mạnh mẽ từ cơ thể của Can Anh Túc tràn vào cơ thể của Lâm Tiêu.
Sau đó, một cỗ uy thế khủng khiếp từ trong cơ thể Lâm Tiêu bộc phát ra, quang mang màu đen, màu xám, màu tím từ trong cơ thể hắn ầm ầm tuôn ra.
Năng lượng đặc biệt của ba màu tương hỗ đan xen, kết hợp, chồng lên nhau và biến thành một con rồng, lao về phía Đại Đế Bất Diệt Cốc.
Trong nháy mắt, hắc ám được chiếu rọi, không gian hỗn loạn, xung quanh bắt đầu nứt ra.
Bùm!
"Cái gì!!"
"Lực lượng của thuộc tính, mà có thể xuất hiện ở thế giới huyền huyễn, ngươi là ai! !"
Đại Đế Bất Diệt Cốc cuối cùng cũng trở nên thận trọng, thay vì khinh thường thì còn có một chút kinh hãi.
(Bảng xếp hạng hiện tại:
1, Lâm Tiêu, thủ lĩnh yêu tộc, 13.75 vạn điểm.
2, Ngưu Đầu Nhân, tộc trưởng Sơn Man yêu tộc, 5.73 vạn điểm.
3, Triệu Hàn Văn, cốc chủ Diệt Yêu cốc, 4.52 vạn điểm.
4, Chu Tước Điểu, tộc trưởng Chu Tước yêu tộc, 4.12 vạn điểm.
5, Triệu Cảnh Tân, phó cốc chủ Diệt Yêu cốc, 3.97 vạn điểm.
6, Đại Viên Hầu, tộc trưởng Thông Thiên Tử Viên……
……)
(Người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ là người đầu tiên đổi điểm, cứ lần lượt theo bảng xếp hạng.)
(Danh sách đổi điểm:
1, Một mảnh Thiên Đạo Đại Công Đức, 100 vạn điểm.
2, Một kiện bảo vật Huyền Hoàng, 99 vạn điểm.
3, Hỗn Độn Thánh Thể, 98 vạn điểm.
4, Thái Sơ Thần Quang, 97 vạn điểm.
5, Tiên Đạo nhất pháp, 96 vạn điểm…….
……)
Sau khi ngày xếp hạng kết thúc trên màn trời xuất hiện một loạt thông tin, đầu tiên là bảng xếp hạng điểm, đương nhiên chả có gì ngoài ý muốn cả. Thủ lĩnh yêu tộc là Lâm Tiêu giành được hạng đầu.
Lần xếp hạng này tộc giành được nhiều chiến thắng nhất chính là yêu tộc, trước ngày xếp hạng diễn ra, chả ai nghĩ rằng chỉ có người của Diệt Yêu cốc có thể xếp hạng ngang với cả yêu tộc.
Nhưng phàm người theo dõi bảng xếp hạng đều sẽ biết, những đệ tử Diệt Yêu cốc xếp trong hạng mười vì sao có thể leo được lên vị trí đó. Chỉ vì bọn họ là những kẻ trốn tránh giao tranh.
Có mấy lần nhóm yêu tộc muốn quây bắt đám người Diệt Yêu cốc, nhưng đều để đám người này chạy mất. Nếu hai thế lực trực diện giao tranh thì kết quả của bảng xếp hạng sẽ không như bây giờ.
Bảng xếp hạng này đều là nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng khi mọi người nhìn thấy hàng dài những đồ có thể đổi được bằng điểm số thì đều sững sờ. Hoàn toàn chết lặng.
Danh sách đổi đồ từ một nghìn cho tới trăm vạn đều có. Thiên Đạo Công Đức? bảo vật Huyền Hoàng? Hỗn Độn thần thể?
Mọi người nhìn thấy danh sách này đều choáng ngợp không chịu nổi. Những người có thể vào được chiến trường vạn tộc này nếu không phải đại lão một phương thì cũng là thế lực đỉnh cấp.
Vậy mà bọn họ lại chả biết những phần thưởng trong danh sách đổi điểm kia là cái gì. Từ trên xuống dưới, thẳng tới món đồ xếp ở vị trí bốn mấy mới có người kinh hô.
“Thần thể Kim Ô, trời ơi! Đây chính là thánh thể đỉnh cấp trong truyền thuyết sao, vậy mà chỉ xếp ở hạng 46? Thật vô lý.”
“Chả cần biết có vô lý hay không, thần thể Kim Ô tốn 39 vạn điểm mới đổi được, cái này căn bản chả ai đổi được.”
Đúng vậy, người đứng đầu chỉ có 13 vạn điểm, muốn đổi được thần thể Kim Ô trừ phi giết hết tất cả người ở đây.”
“Mấy món đồ này quá mê hoặc lòng người, thần thể Kim Ô chỉ đứng gần hạng 50, vậy những món đồ ở phía trên thì thế nào!”
“Đừng nằm mơ nữa, căn bản chả ai đổi được đâu.”
“Hừ hừ, đừng có quên, đây mới là ngày xếp hạng đầu tiên. Chỉ cần vài lần xếp hạng nữa, nói không chừng ta lại có thể đủ điểm đổi thần thể Kim Ô.”
“Đúng đúng đúng, vậy lần này ta không đổi gì cả, ta sẽ cố gắng chút để lần sau đổi được đồ tốt hơn.”
“Ta cũng đang nghĩ như vậy.”
“Bây giờ mà đổi đồ thì thật thất sách, ta cũng để lần sau mới đổi.”
Sau khi bình tĩnh lại mọi người lập tức túm năm tụm ba thảo luận. Cuối cùng hầu như tất cả đều đưa ra một quyết định. Nếu như có thể bọn họ sẽ giữ điểm để lần sau đổi đồ, nếu làm vậy thì sẽ đổi được đồ tốt hơn, cũng có thể lấy được lợi ích một cách tối đa.
Ở một bên khác Lâm Tiêu và nhóm tộc trưởng sau khi nhìn thấy danh sách đổi đồ này thì cũng kinh ngạc không kém. Chỉ có thể tóm lại một câu là những món đồ trong danh sách này, bọn họ trước giờ còn chả dám nghĩ. Chỉ cần tuỳ tiện chọn một món trong đó cũng đã làm chấn động toàn yêu tộc.
“Tôn thượng đại nhân, số điểm hiện tại nếu có thể để lại thì tốt nhất ngài đừng nên đổi đồ vội!” Tộc trưởng Chu Tước vội vã nhắc nhở Lâm Tiêu.
“Lão Chu Tước này, ngươi lo cái gì. Đến chả lão Ngưu như ta đây còn hiểu nếu bây giờ đổi đồ thật sự không thích hợp. Tôn thượng đại nhân lại thông minh như vậy, khẳng định sẽ để điểm lại.” Lão Ngưu tự nhiên nói.
Lâm Tiêu nghe hai vị tộc trưởng nói chuyện thì không vội đáp trả. Hắn cẩn thận nhìn lại danh sách đổi đồ một lần nữa. Lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ cái gì đó.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những món đồ trên danh sách kia thật sự phô trương, hơn nữa điều kiện để đổi cũng rất cao. Với điểm số trước mắt của hắn cũng chỉ đổi được một kiện đạo khí thượng phẩm mà thôi.
Trong lòng Lâm Tiêu cũng dâng lên một cảm giác kì quái, hắn cảm thấy danh sách đổi đồ này có vấn đề, hoặc là nói cái chiến trường vạn tộc này có vấn đề. Còn vấn đề ở đâu thì hắn vẫn chưa nghĩ được ra.
Sau khi trên trời hiện ra những thông tin này thì xoẹt một tiếng. Một chùm sáng từ trên trời chiếu xuống bao lấy Lâm Tiêu. Lâm Tiêu từ từ bay lên trời trong chùm sáng này.
(Mời người xếp hạng đầu tiên chọn đồ cần đổi.)
(Nếu từ chối đổi đồ số điểm sẽ được cộng dồn vào lần sau.)
Khi Lâm Tiêu bay đến giữa không trung thì trên trời lại hiện lên hai dòng này. Mọi người nhìn thấy vậy đều hết sức vui mừng. Quả nhiên giống như suy đoán của bọn họ, có thể lưu lại điểm tới lần sau.
Thật là tốt, lần sau cố gắng liều mạng một chút nhất định có thể đổi được đồ tốt. Chiến trường vạn tộc không hổ là nơi thần bí tồn tại từ thời thượng cổ. Sự thiết lập này làm cho bọn họ cực kỳ hài lòng.
Nhìn bóng người ở trong chùm sáng tất cả mọi người có chút ghen tị cũng có chút bội phục. Có thể một quyền giết chết tông chủ U Minh tông thì phải nói Lâm Tiêu cực kỳ mạnh!
Trong lòng của mọi người và cả đám người yêu tộc, Lâm Tiêu chắc chắn có thể giành vị trí đầu trong lần xếp hạng tới. Với thực lực của Lâm Tiêu, lần xếp hạng tiết theo hắn nhất định sẽ có một số điểm cực lớn, đến lúc đó đổi đồ là thích hợp nhất.
Nhưng đợi một lúc lâu lại thấy Lâm Tiêu làm ngược lại. Chỉ thấy hắn đăm chiêu nhìn vào danh sách đổi đồ như đang lựa chọn gì đó.
Hả? không phải chứ, không thể nào.
Chả nhẽ Lâm Tiêu định đổi đồ thật sao? Nhưng nếu làm vậy thì lỗ, lỗ nặng. Lúc mấy tộc trưởng định mở mồm nhắc nhở thì Lâm Tiêu đã lên tiếng.
“Ta muốn đổi……”
“Hộp mù!”
Lâm Tiêu bình tĩnh nhả ra hai câu. Lời này vừa nói xong cũng làm tất cả mọi người kinh ngạc. Lâm Tiêu vậy mà thực sự đổi đồ, não của hắn có vấn đề sao.
Hơn nữa, hộp mù? Là cái thứ gì vậy? Trong danh sách đổi đồ có thứ này sao, sao bọn họ không nhìn thấy. Mọi người lại nhìn vào danh sách đổi rồi bắt đầu tìm kiếm thứ đó.
Cuối cùng bọn họ nhìn thấy thứ Lâm Tiêu nói này ở cuối danh sách đổi đồ.
(Hộp mù, giới thiệu??? số điểm đổi ???)
Mọi người: “???”
Chương 312: Đối ám hiệu, đại cát đại lợi?
Tất cả mọi người nhìn thông tin giới thiệu của hộp mù. Đây là cái ý gì, giới thiệu hộp mù là một loạt dấu hỏi chấm, số điểm đổi cũng thế. Hơn nữa hộp này để làm gì?
Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao Lâm Tiêu lại chọn cái này, nhưng trên màn trời lại hiện ra thông tin khác.
(Mời chọn loại hộp mù muốn đổi)
(1, Hộp mù 1 vạn điểm.)
(2, Hộp mù 5 vạn điểm.)
(3, Hộp mù 10 vạn điểm.)
(4, Hộp mù bằng số điểm hiện có.)
Tất cả mọi người: “???”
Không hiểu, vẫn là không thể hiểu nổi. Hột mù mà cũng đắt như vậy, bên trong có cái gì nhỉ?
Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy mấy lựa chọn này thì ánh mắt của hắn lại sáng rực lên. Hình như hắn tìm đúng hướng rồi.
“Ta chọn, hộp mù bằng số điểm hiện tại!” Lâm Tiêu nhàn nhạt lên tiếng không chút do dự.
Hắn vừa nói xong lời này thì một luồng sáng từ trong người hắn bắn lên trên trời. Trên trời lại hiện ra một hàng thông tin.
(Đã trừ tất cả số điểm hiện có.)
“???”
“Trời ơi, chuyện gì vậy, trừ hết toàn bộ số điểm rồi?”
“Đến đồ bên trong là gì còn chưa biết mà đã trừ hết điểm rồi?”
“Hahaha, Lâm Tiêu khóc là cái chắc rồi.”
“Ai bảo hắn không thích bình thường, cứ giữ lại điểm không phải tốt hơn sao?”
“Đúng là thần kinh, mười mấy vạn điểm chỉ để đổi một món đạo khí thượng phẩm.”
“Hắn lại kiếm điểm lần sau đổi một kiện Tiên đạo khí là được.”
“Đáng đời, cứ tưởng đứng vị trí số 1 mà thích làm gì cũng được.”
Ngoài đám người của yêu tộc ra thì ai cũng cảm thấy việc này đáng vui mừng. Chỉ có mấy tộc trưởng yêu tộc là gấp gáp, bọn họ chỉ mong số điểm bị mất đi là của họ chứ không phải của tôn thượng đại nhân.
“Hoảng cái gì chứ, các ngươi nhìn biểu cảm của tôn thượng đại nhân đi.” Tộc trưởng Chu Tước trợn mắt nhìn lại mấy kẻ kia.
Các đệ tử yêu tộc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn. Bọn họ phát hiện, tôn thượng đại nhân hình như đang……cười.
Ong ong~
Trên trời phát ra một luồng khí tức kỳ bí, sau đó một chiếc bảo rương tỏa ra hào quang cửu sắc từ trên cao từ từ hạn xuống trước mặt Lâm Tiêu. Lâm Tiêu suy nghĩ hai giây rồi đưa tay đặt lên trên chiếc rương.
Hắn có một loại cảm giác rằng đây mới là lựa chọn duy nhất, đây mới là con đường duy nhất để đi. Tất cả những lựa chọn khác đề là đáp án sai. Việc này đánh đổi toàn bộ số điểm của hắn, chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng.
Một giây sau trên chiếc rương hiện ra hàng chữ
(nhắc nhở: nếu đối ám hiệu chính xác, bảo rương sẽ được mở. Nếu ám hiệu sai, bảo rương tự động huỷ.)
(Ám hiệu: Đại cát đại lợi!)
Mọi người cũng nhìn thấy dòng nhắc nhở của bảo rương.
Đối ám hiệu, thành công thì nhận hưởng, không thành công thì mất hết. Thật đặc biệt! chắc chắn có bẫy!
Mười ba vạn điểm chỉ để đổi lấy cái này! Thật sự rất bất thường. Mà cái điều bất thượng nhất chính là câu ám hiệu đại cát đại lợi. Đây là cái loại ám hiệu chó má gì vậy?
Mọi người nhìn câu ám hiệu bốn chữ đại cát đại lợi này, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Thật sự không hiểu nổi, hơn nữa cũng không biết đối kiểu gì.
“Lão Chu Tước, ngươi đi nhiều biết rộng, ngươi chắc hiểu ý nghĩa ám hiệu này chứ? Đối thế nào mới đúng?” lão Ngưu vội vã hỏi.
“Này, này…..ta sao biết được, mặc dù ta được nghe nhiều chuyện kỳ quái, nhưng bốn cái chữ này mới là lần đầu nghe thấy. Nếu là ta, ta sẽ từ bỏ.” Tộc trưởng Chu Tước cũng cạn lời.
“Vậy… vậy phải làm sao đây! 13 vạn điểm đó!” Lão Ngưu thật sự lo lắng cho tôn thượng.
Đám tộc trưởng người này nhìn người kia nhăn nhó, còn những người khác lại cảm thấy vui sướng lạ kỳ. Vứt không 13 vạn điểm đi, thống lĩnh yêu tộc đúng là đen đủi.
Một lúc sau, dưới những con mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu bắt đầu động đậy. Tay phải của hắn giơ lên viết vào trong không trung bốn chữ.
‘Tối nay ăn gà’
(*Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc dùng để chỉ những người chơi giành vị trí đầu trong những game PUBG. Khi người chơi giành được vị trí đầu tiên trong trò chơi sẽ có dòng chữ này xuất hiện.)
Yêu tộc: “???”
Những người khác: “???”
Tôn thượng đại nhân làm cái gì vậy? Lâm Tiêu làm cái gì vậy?
Tối nay ăn gà? Đây là câu đối cho ám hiệu đó hả? câu đối này tệ tới mức mà từ bỏ từ sớm cho rồi.
Muốn từ bỏ thì cứ trực tiếp từ bỏ, có khi còn lấy lại được chút điểm. Viết một câu nát thế này thì đúng là chả còn gì nữa rồi.
Lạch cạch! Bảo rương phát ra âm thanh mở khoá, rồi từ từ hé mở.
“Trời ạ! Ta đang nhìn cái gì đây!”
“Đối thành công? Chuyện này không thể!”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tại sao đại cát đại lợi lại đối với tối nay ăn gà, thật không có lý.”
Ong!! Từ trong chiếc bảo rương phát ra âm thanh làm mọi người kinh ngạc, sửng sốt, không dám tin. Đám đông như đông cứng lại bất động tại chỗ. Không chỉ có con người mà không khí, gió, ánh sáng, nước, cây tất cả dường như đều ngừng lại.
Cả chiến trường đều biến thành một mảnh tĩnh lặng. Chỉ có……chiếc bảo rương là phát ra một hàng chữ vàng.
(Mẹ kiếp, huynh đệ, bao nhiêu năm rồi. Cuối cùng cũng gặp được đồng hương.)
(Có để đối được ám hiệu này, nhất định là người của tộc Viêm Hoàng.)
(Đây chỉ là thần thức còn lưu lại của ta, ngươi chỉ cần biết là ta sẽ không làm hại ngươi.)
(Người Viêm Hoàng không bao giờ lừa người Viêm Hoàng.)
(Ta không biết ngươi đang ở thời đại nào, tu vi thực lực ra sao. Nhưng ngươi chắc chắn cũng có chút tu vi Đại Đế đúng không? Vậy ngươi có thể yên tâm nhận truyền thừa từ ta.)
(Chiến trường vạn tộc này là thứ ta đã nghiên cứu suốt hai thời đại, ngươi nhất định không được làm ta thất vọng. Những việc khác ta sẽ cho ngươi biết khi tiếp nhận truyền thừa!!)
(Truyền thừa như sau…..(Chỉ được tiếp nhận khi là Đại Đế trở lên))
(Ta nếu như chưa chết, thì khẳng định đã rời khỏi thế giới huyền huyễn này. Nếu ngươi tiếp nhận truyền thừa xong, lúc rời khỏi thế giới huyền huyễn, ta sẽ tìm ngươi!)
(Mong chờ-ing……)
Lâm Tiêu trợn tròn mắt, cảm xúc có chút phức tạp. Tình hướng bây giờ trong dự tính của hắn nhưng cũng ngoài dự tính của hắn. Ở chiến trường vạn tộc này nhiều này như vậy hắn cũng cảm nhận được chút quen thuộc.
Sự quen thuộc về mặt logic tới cả những quy tắc. Hoá ra là đồng hương, là những thứ người Viêm Hoàng có. Điều này có nghĩa là trước đó rất lâu, cũng có một người Viêm Hoàng xuyên tới đây.
Điều làm Lâm Tiêu cảm thấy ngoài dự liệu đó chính là thực lực của người đồng hương này, có thể nói là vượt xa tưởng tượng của hắn. Còn cả câu có chút tu vi Đại Đế kia nữa.
Nói được ra một câu như vậy thì, chậc chậc chậc, chắc cũng phải là một đồng hương ở cùng thời với hắn.
Mà vấn đề quan trọng nhất ở thời điểm này là……Tu vi của hắn còn chưa tới Đại Đế, bây giờ nên làm gì đây?
Ầm! lúc Lâm Tiêu còn đang do dự không biết nên làm gì thì chiếc rương đã đóng lại, ánh sáng từ rương cũng lập tức bay vào giữa trán Lâm Tiêu.
Vào giây tiếp theo toàn bộ chiến trường vạn tộc lại hồi phục như cũ, Lâm Tiêu từ trong chùm sáng cũng từ từ hạ xuống.
“Hả? đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chiếc bảo rương kia đâu?”
“Lâm Tiêu nhận được đồ gì, sao ta chả nhìn thấy gì cả.”
Mọi người vừa hoài nghi vừa kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bị một giọng nói the thé cắt ngang.
“Hahaha, tới lượt lão Ngưu ta chọn phần thưởng rồi!” Lão Ngưu kích động kêu lên.
Ngay lúc này trên trời hiện ra một tin nhắn.
(Bởi vì lý do đặc biệt chiến trường vạn tộc lập tức đóng, ba giây sau tất cả sẽ bị đưa ra ngoài.)
Chương 313: Đồng chí lão Ngưu khóc như mưa
Dòng thông báo trên bầu trời mới được cập nhật, được viết bằng loại chữ màu đỏ.
Cực kỳ bắt mắt.
Bỗng chốc toàn bộ chiến trường vạn tộc đều im lặng trong vài giây.
Không phải là thời gian ngừng trôi, mà là tất cả mọi người đều đứng đơ ra ở đó, ngây ngốc luôn rồi.
Tộc trưởng đầu trâu trợn trừng đôi mắt to gấp mấy lần người thường, suýt chút nữa thì rơi luôn tròng mắt ra ngoài.
“Chiến trường vạn tộc sắp kết thúc rồi sao???”
“Cái quái gì vậy! Vậy điểm tích lũy mà lão tử liều mạng đoạt suốt mấy ngày trời thì phải làm sao đây?”
“Đệt! Khùng hả trời.”
“Chơi nhau đấy à, ai thiết kế chiến trường vạn tộc này thì bước ra đây cho ta!”
“Muốn đóng thì chí ít cũng phải để cho bọn ta đổi xong điểm tích lũy rồi hãy đóng chứ!”
“Muốn khóc quá, không ngờ mình lại chính là một trò hề.”
“Chiến trường vạn tộc lần này e là chỉ có Lâm Tiêu mới là người thắng đậm nhất, à không, là kẻ thắng cuộc duy nhất.”
“Đừng có đóng mà!!! Ta muốn đổi điểm tích lũy cơ!!”
Bất luận người sống sót bên dưới có hò hét, gào thét cỡ nào, ba giây sau, toàn bộ chiến trường vạn tộc đều bắt đầu chấn động không ngừng.
Tiếp đó, trên người của tất cả mọi người đều lóe lên ánh sáng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!
Từng người một biến mất khỏi chiến trường vạn tộc.
Trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu.
Trên bầu trời không hề xuất hiện thêm bất cứ thông tin gì nữa.
Nhưng trong sự ngạc nhiên của Lâm Tiêu, toàn bộ chiến trường vạn tộc thu nhỏ lại, cuối cùng, đẩy hắn lên giữa không trung, bản thân nó thì hóa thành một đốm sáng bé như hạt vừng.
Đốm sáng lóe lên một cái, rồi giống như rương báu bảy màu, chui vào trong mi tâm của Lâm Tiêu, biến mất hoàn toàn.
Lâm Tiêu nhanh chóng kiểm tra bên trong.
Không có rương báu bảy màu, cũng không có chiến trường vạn tộc.
Giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Phương pháp này...xem ra là tạm thời vượt ngoài năng lực kiểm tra của hắn.
Chắc không phải là phải đợi tới khi thực sự trở thành Đại Đế Cảnh mới có thể tiếp nhận truyền thừa đấy chứ.
Vị đồng hương này có chút không được à nha.
Thành ý thì có, nhưng lại không nhiều.
Ngay sau đó, trước mắt Lâm Tiêu lóe lên một cái, liền rời khỏi không gian này.
.........
Quốc gia Yêu Tộc, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Trở về rồi! Chúng ta lại trở về quốc gia Yêu Tộc rồi.”
“Đúng là có tiếc một chút, ta còn có hơn một vạn điểm tích lũy nữa đấy.”
“Hơn một vạn điểm tích lũy mà ngươi tiếc cái c*t gì! Lão tử còn chưa nhắc tới hơn hai vạn điểm tích lũy của lão đâu.”
“Các ngươi đừng có nhắc tới chuyện điểm tích lũy nữa, các ngươi nhìn sắc mặt của trưởng lão Man Ngưu đi, sắp đen như đít nồi rồi kia kìa.”
“Đúng vậy, tộc trưởng Man Ngưu xếp hạng thứ hai đó, còn có gần sáu vạn điểm tích lũy cơ, thiệt rồi, thiệt rồi.”
“Không sao, dù gì thì tôn thượng đại nhân của chúng ra đã đổi xong rồi, vậy là được rồi.”
“Trận chiến vạn tộc lần này, Yêu Tộc chúng ta toàn thắng!”
Tiếng hoan hô, tiếng nhảy cẫng, tiếng thở phào,...những Yêu Tộc vừa từ chiến trường vạn tộc ra đều đang chia sẻ những câu chuyện thú vị của lần mạo hiểm này với mọi người.
“Tên xấu xa, cũng không chịu dắt ta vào trong, người ta cũng muốn vào mà...”
Sau khi Lâm Tiêu ra ngoài, liền có một bóng dáng yêu kiều đứng cạnh hắn, cái miệng cằn nhằn không ngừng, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đó là một ánh mắt vừa yên tâm, lại có chút oán trách.
“Khụ khụ...em gái à, có phải là ta không muốn dắt ngươi vào đâu, ngươi nhìn ta như thế cũng vô ích.” Lâm Tiêu cực kỳ vô tội nói.
Hắn biết ngay là cô nàng ham chơi này nhất định sẽ oán trách mà.
“Hừ!!! Không phải ngươi có đạo khí có thể thu người vào bên trong sao? Ngươi thu ta vào trước, sau đó vào chiến trường vạn tộc thì lại thả ta ra, không phải là xong rồi sao.” Can Anh Túc bất mãn nói.
“Thu ngươi vào cũng vô dụng, trong chiến trường vạn tộc cấm sử dụng mọi linh khí, đạo khí, thậm chí là nhẫn trữ vật.” Lâm Tiêu giải thích.
Sau khi từ chiến trường vạn tộc ra ngoài, thực lực tu vi và các loại thần thông, bảo vật của hắn mới được khôi phục.
“Là vậy sao?” Can Anh Túc nhìn Lâm Tiêu với vẻ nghi ngờ.
“Không tin thì ngươi có thể hỏi những người khác.” Lâm Tiêu phẩy tay nói.
“Cái này...thôi được rồi, vậy thì lần sau nếu có xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải nghĩ cách đưa ta vào đấy. Mấy ngày nay ta buồn chán muốn chết!” Can Anh Túc phàn nàn.
“Nhất định rồi, lần sau nhất định sẽ làm như vậy!” Lâm Tiêu đồng ý.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, mấy thân hình cao lớn bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
“Huhu...năm vạn bảy ngàn ba trăm điểm tích phân đó, huhu...nhiều điểm tích lũy như vậy mà mất hết rồi...sao nó không kiên trì thêm mấy giây chứ, ta tùy ý đổi một món thôi cũng được mà....” Một cái đầu trâu khóc lóc như mưa đang đi đằng sau.
Lâm Tiêu liếc nhìn tộc trưởng đầu trâu, cũng không biết phải an ủi thế nào.
Nếu như nói hắn là người được lợi lớn nhất thì lão Ngưu chính là người bất hạnh nhất rồi.
“Chúc mừng tôn thượng đại nhân.”
“Tôn thượng đại nhân, cuối cùng ngài nhận được phần thưởng gì vậy, rương báu bảy màu kia sao lại không thấy đâu nữa rồi.”
“Bất luận thế nào, lần này Yêu Tộc chúng ta đã lật mình rồi.”
“Đúng thế, lần này tuy là chúng ta không đổi được điểm tích lũy, nhưng chỉ dựa vào những thứ thu hoạch từ trong nhẫn trữ vật của cường giả kia thôi, thực lực tổng thể của Yêu Tộc chúng ta đã có thể tiến lên một bước rồi.”
Mấy vị tộc trưởng Yêu Tộc đều tỏ ra rất vui mừng.
Lâm Tiêu nói với bọn họ vài câu khách sáo.
Còn về chuyện rương báu bảy màu, hắn lấp liếm vài câu cho qua chuyện.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết thứ đồ này đang ở đâu, lúc nào mới có thể truyền thừa.
Lúc Lâm Tiêu và mấy vị trưởng lão nói chuyện, lão đầu trâu kia vẫn còn đang bứt rứt cái chuyện nhỏ nhặt, cái này chắc là bản năng, nhất thời không thoát ra được đâu.
Ngay lúc mọi thứ tưởng chừng như trời êm bể lặng.
Ầm ầm ầm!!!
Một khí thế mạnh khủng khiếp đột nhiên bao trùm lên quốc gia Yêu Tộc.
Hắc ám trong nháy mắt liền bao phủ xuống, che lấp mặt trời.
Không chỉ toàn bộ tộc trưởng Yêu Tộc, tộc nhân, mà còn cả núi non sông ngòi ở xung quanh, những ngôi sao trên bầu trời đều bắt đầu rung lên.
Đây là một thứ uy lực khiến người ta thần hồn run rẩy, không cách nào chống cự.
“Chuyện gì vậy?”
“Đây là sức mạnh gì vậy, khí tức đã vượt qua Bán Đế Cảnh rồi.
“Đại, Đại Đế, đây là khí tức của Đại Đế thực thụ.”
“Cái gì!!!”
“Đại Đế tại sao lại xuất hiện ở chỗ của Yêu Tộc chúng ta?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu híp mắt, hắn dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt sa sầm xuống.
Cường giả Đại Đế Cảnh?
Thức tỉnh rồi?
Không, dựa vào hiểu biết hiện tại của hắn, thời đại này còn chưa tới lúc các Đại Đế thức tỉnh.
Vậy thì chính là tạm thời thức tỉnh, cưỡng chế thức tỉnh mà thôi.
Còn về phần đó là ai, trong lòng hắn đã có đáp án.
Bất Tử Cốc!
Phụ thân của thiếu cốc chủ Triều Khôn kia.
Trong số những người hắn từng tiếp xúc, thì chỉ có người này là có liên quan mật thiết với Đại Đế.
Chỉ là, điều khiến Lâm Tiêu thắc mắc là.
Chuyện hắn giết Triều Khôn kia xảy ra trong chiến trường vạn tộc, về lí mà nói thì đối phương không thể nào phát giác ra được, càng không thể tìm đến nhanh như vậy mới phải.
Sau đó, trong nháy mắt, Lâm Tiêu liền cảm thấy một khí tức cực kỳ mạnh mẽ bỗng chốc khóa chặt hắn lại.
Khí tức kia khóa chặt lại khiến máu trong cơ thể hắn giống như là ngừng lưu thông.
Sức mạnh này, chính là của cường giả Đại Đế Cảnh sao?
“Có phải là rất thắc mắc, tại sao bản Đế có thể tìm đến ngươi nhanh như vậy không? Ngươi là kẻ đáng chết....đã giết con trai ta!!!”
Một giọng nói âm u chứa đầy sát ý, từ trên trời âm vang truyền xuống.
Chương 314: Đại Đế là gì! ! Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi sao?
Đại Đế là gì? !
Vạn vật sống, chết, hưng suy. Ông ta có thể luân hồi ở các thời đại khác nhau, có thể trường sinh bất lão, có thể mở ra thiên địa, có thể chơi đùa với năm tháng…
Vô cùng vô tận, ý nghĩa vô hạn trộn lẫn vào trong đó.
Sức mạnh của ông ta thậm chí là chí cao vô thượng, búng tay một cái có thể sụp đổ một giới. Ông ta là một sự tồn tại thực sự có thể ảnh hưởng đến tất cả các sinh linh vạn vật, ảnh hưởng đến sự luân hồi của thời gian.
“Đây là Đại Đế sao?” Lâm Tiêu không khỏi kêu lên.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi hắn du hành vào thế giới huyền huyễn, hắn cảm thấy choáng ngợp đến mức gần như không thở nổi.
Nếu là trước khi tiến vào chiến trường vạn tộc, Lâm Tiêu nhất định đã bắt đầu hoảng sợ. Tu vi thực lực chênh lệch quá nhiều.
Đừng nói là hắn, cho dù là cường giả Bán Đế cảnh, ở trước mặt vị Đại Đế này cũng không có sức chống trả.
Nhưng sau khi trải qua chiến trường vạn tộc và gặp gỡ người đồng hương đó, khả năng chịu đựng của hắn đã được tăng lên rất nhiều. Trong mắt đồng hương đó, Đại Đế có lẽ chỉ là cảnh giới tu vi cơ bản nhất.
Suy cho cùng, người đồng hương này đã tồn tại từ thời thượng cổ, hoặc thậm chí còn là người sớm hơn.
Thế giới huyền huyễn vào thời điểm đó không thể so sánh với thời đại hiện nay.
Trong đất nước yêu tộc, có một đoàn người khác cũng bị chấn động đến cực điểm. Đó chính là rất nhiều thế lực siêu cấp bao vây đất nước yêu tộc trước khi tiến vào chiến trường vạn tộc.
Khi cuộc chiến vạn tộc bắt đầu, trong số những người này, những cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử đã bị kéo vào chiến trường vạn tộc. Sau khi trận chiến kết thúc, chỉ có một số nhỏ những người này quay trở về.
"Đại Đế! ! Thật sự là Đại Đế! !"
“Người tới nhất định là Đại Đế của Bất Diệt Cốc, không phải ông ta đang ngủ say sao?”
"Xem ra, chính là Lâm Tiêu đã giết chết thiếu cốc chủ của Bất Diệt Cốc nên vị này Đại Đế này mới tỉnh lại."
"Ha ha, lần này, Lâm Tiêu và toàn bộ yêu tộc, thật sự khó thoát kiếp nạn rồi."
"Xin chào Đại Đế!"
"Xin chào Đại Đế!"
"Đại Đế tiền bối, chúng tôi và những yêu tộc này không cùng một phe, cho nên chúng tôi cáo từ trước."
"Đúng vậy, Đại Đế tiền bối, tất cả đều là do tiểu tử kia làm, không liên quan gì đến chúng tôi."
Các cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử cảnh bước ra từ chiến trường vạn tộc từ xa cung kính hướng lên trời. Sau đó, một số người trong số họ đã định đưa thế lực của mình và rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Đại Đế tức giận thì họ cũng sẽ không thể chịu đựng được.
"Hừ! Muốn đi ư? Vậy con trai ta thì sao, nó ở dưới đó một mình chắc chắn rất cô đơn!" Tồn tại trên bầu trời nhìn thấy có thế lực muốn rời đi, giọng nói trở nên khó chịu.
Điều này khiến những người khác giật mình. Ý gì vậy? Họ không giết con trai ông ta, vì vậy không liên quan gì đến họ.
"Đại Đế tiền bối, chuyện này không liên quan tới chúng tôi—— " Những thế lực này muốn giải thích, nhưng lập tức bị Đại Đế của Bất Diệt Cốc cắt ngang.
"Câm miệng!"
"Ta nói các ngươi đáng chết thì là các ngươi đáng chết!"
Bùm!
Một trận cuồng phong hắc ám bất ngờ thổi lên trên bầu trời. Tiếng rít của gió giống như tiếng gầm của ác ma. Sau khi cơn bão hắc ám thổi xuống dưới, nó nhanh chóng lan rộng, bao trùm tất cả mọi người ngoại trừ yêu tộc.
Một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra. Những người bị cuồng phong hắc ám bao phủ, cho dù có chống cự hay chạy trốn thế nào cũng vô ích. Lớp da của họ bắt đầu bị ăn mòn nghiêm trọng, lộ ra máu thịt.
Trước khi máu chảy xuống, nó ngay lập tức được làm khô, sau đó lộ ra từng lớp xương trắng. Sau một hai nhịp thở, xương trắng hóa thành bột, trộn lẫn vào trận cuồng phong hắc ám.
Chỉ vài cái chớp mắt những thế lực siêu cấp trước kia, những cường giả Bán Đế cảnh, Sinh Tử cảnh may mắn sống sót khó khăn lắm mới thoát ra khỏi chiến trường vạn tộc, lần lượt biến mất trong cơn lốc đen kịt.
Chấn động!
Kinh hoàng!
Tất cả người của yêu tộc đều cảm thấy ớn lạnh từ dưới lên trên.
Thủ đoạn này, là uy năng của Đại Đế sao? Ngay cả những cường giả Bán Đế cảnh cũng không có chỗ để chống đỡ.
Trong trận cuồng phong hắc ám đáng sợ này, mặc dù yêu tộc bọn họ không bị ảnh hưởng, nhưng nhất định không phải là may mắn, mà là Đại Đế cố ý làm như vậy. Còn về mục đích…
"Những tên nhãi nhép các ngươi cứ yên tâm chờ đi, bản đế không thể để các ngươi chết dễ dàng như vậy được. Đặc biệt là ngươi, kẻ đã giết con trai ta, bản đế nhất định sẽ khiến ngươi và toàn bộ yêu tộc sống không được mà chết cũng không xong, ha ha ha!!" Giọng nói của Đại Đế trên bầu trời mang đầy sự kỳ lạ.
"Người này. . . Người này điên rồi sao."
"Toi rồi, đối mặt lực lượng mạnh như vậy, yêu tộc ta làm sao có thể chống cự được."
"Không ngờ yêu tộc ta tồn tại lâu như vậy, chẳng lẽ hôm nay là ngày diệt tộc sao?"
"Đây là Đại Đế, tôn thượng đại nhân còn chưa có hoàn toàn thức tỉnh, cho dù là Tước Phượng đại nhân ở đây, e rằng cũng không có cách nào phản kháng." Ánh mắt của những người trong yêu tộc tràn ngập sự tuyệt vọng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đại Đế chi uy so với tưởng tượng của bọn họ còn đáng sợ hơn nhiều. Trong yêu tộc của họ, không có ai có thể cạnh tranh và chống lại.
Đây là đại kiếp của yêu tộc quái vật, không, là tử kiếp.
Nhưng khi họ đang sợ hãi và vô vọng thì một dáng người cao lớn và thô kệch đi về phía trước với uy áp cực lớn.
"Đại Đế thì sao chứ! Không phải là chết thôi sao? Ta thà đứng yên không chịu khuất phục! Ai muốn làm hại tôn thượng đại nhân, trước tiên hãy bước qua xác lão Ngưu ta!" Đầu trâu tộc trưởng nắm chặt linh mộc bổng tử vạn năm trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đằng sau ông ta là sự xuất hiện của pháp tương Khai Sơn Man Ngưu cao hàng trăm trượng. Một luồng khí tức khí thế vượt xa giới hạn của ông ta, rào rạt tỏa ra từ người ông ta.
"Lão Ngưu này lại đốt thú hồn, hắn liều mạng. Liều lĩnh, quá liều lĩnh, nhưng xem ra cũng không còn cách nào khác, cho nên tính cả ta vào nữa." Một giọng nói vang lên.
"Chíp!!!——" Một tiếng kêu theo sau là một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ phát ra từ phía tộc trưởng Đầu Trâu.
Đó là tộc trưởng của Chu Tước. Sau lưng ông ta cũng xuất hiện một đạo pháp tương Chu Tước cao ngàn trượng.
"Tính cả ta nữa."
"Làm sao có thể thiếu ta được!"
Ầm ầm! ! Từng pháp tương yêu thú xông ra. Trong mơ hồ, khí thế pháp tương tổng hợp của tất cả yêu thú có thể ngăn chặn khí thế của Đại Đế.
"Không biết tự lượng sức mình, ánh sáng đom đóm mà cũng muốn cùng tranh đoạt với mặt trăng sao?"
"Đám kiến các ngươi thật sự không biết Đại Đế là gì à! !"
"Hừ!!" Một tiếng hừ lạnh.
Khí thế của Đại Đế đột nhiên tăng lên gấp mười lần. Sắc mặt của các tộc trưởng yêu tộc đột nhiên thay đổi.
Pháp tương chi thế kết hợp ngay lập tức bị phá vỡ thành từng mảnh.
Bang bang bang!
Các tộc trưởng yêu tộc bị đánh bay, mỗi người đều phun ra máu và bị thương nặng.
Tuy nhiên, ngay sau đó.
Một đạo lưu quang màu xám xẹt qua, xoay quanh những tộc trưởng yêu tộc này. Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Các tộc trưởng gần như bị trọng thương của yêu tộc lần lượt khôi phục lại toàn lực, dường như vừa rồi không bị thương, hồn thú cũng không có bị thiêu đốt.
"Đây là... thần thông bí thuật của tôn thượng đại nhân sao?"
"Tôn thượng đại nhân, ngài dùng bí thuật này đối với chúng tôi thật sự là quá lãng phí."
"Tôn thượng đại nhân, ngài định...???"
Tất cả các tộc trưởng yêu tộc đều kinh ngạc nhìn tôn thượng đại nhân, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng Lâm Tiêu đã không trả lời câu hỏi của họ.
Thay vào đó, hắn lật tay phải và lấy ra một cuộn tranh màu vàng.
Ù một tiếng.
Cuộn tranh màu vàng lặng lẽ bay lên trời, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Cuộn tranh tiếp tục kéo dài từ đỉnh đầu của Lâm Tiêu đến toàn bộ đất nước yêu tộc, ánh sáng chói lọi ngày càng sáng hơn.
"Thu!!" Lâm Tiêu thốt ra một từ, lực lượng thần hồn dâng trào dữ dội.
Trời đất rung chuyển, thần quang chiếu rọi tứ phía, toàn bộ vương quốc yêu tộc bùm một tiếng.
Biến mất rồi. Đến cả tất cả những người của vương quốc yêu tộc cũng đã biến mất không một dấu vết.
Lâm Tiêu nhận lại cuộn tranh vàng, lẩm bẩm với chính mình: "Con người ta không có nhiều ưu điểm, giữ lời hứa là một trong số đó."
"Còn ta thì sao?!" Đột nhiên, một giọng nói dí dỏm vang lên sau lưng Lâm Tiêu. Hắn lập tức quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "
"Ngươi, vì sao ngươi không bị thu vào trong?"
Chương 315: Lâm Tiêu VS Đại Đế Bất Diệt Cốc
"Hừ hừ hừ! ~~ Đại Tiêu Tiêu, ta đã nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của ngươi. Lần này, đừng cố gạt ta sang một bên." Can Anh Túc nói với một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt.
Lâm Tiêu trợn tròn mắt.
Quả thực, với lĩnh vực hủy diệt và giết chóc của cô gái này, việc chống lại cuộn tranh màu vàng là khá dễ dàng.
“Ni tử ngươi, vào trong tranh còn an toàn hơn so với ở bên ngoài.” Lâm Tiêu không nói nên lời.
"Ngươi tự tin đối phó với Đại Đế kia sao?" Can Anh Túc đột nhiên hỏi.
"Ừm, không có." Lâm Tiêu thành thật nói.
"Đúng là như vậy, nếu như ngươi thua, cuộn tranh sẽ rơi vào trong tay Đại Đế kia, ông ta nhất định sẽ không tha cho chúng ta. Chết vô cớ, thà cùng ngươi đối mặt còn hơn." Nàng ta nhìn Lâm Tiêu nói.
Ở chiến trường vạn tộc nàng ta đã bỏ lỡ, lần này, sẽ không cho phép mình bỏ lỡ nữa.
"Ngươi ——"Tim Lâm Tiêu đập lỡ một nhịp, nhất thời không biết nên nói gì
Bụp bụp bụp! !
Sau đó, một bóng người bao phủ trong làn sương đen xuất hiện từ trên bầu trời và từ từ hạ xuống giữa không trung. Đây là một người đàn ông trung niên gầy gò cằn cỗi, không có bao nhiêu da thịt, tóc bạc nửa phần, trên mặt có nếp nhăn.
Nhưng đôi mắt đó sắc bén và sáng ngời, trong đó có sát khí và cuồng nộ.
"Hay lắm, rất cảm động. Không ngờ một người như ngươi lại có nhiều người bảo vệ, đi theo như vậy."
"Ngươi có biết vì sao bản đế không ngăn cản ngươi thu yêu tộc vào trong cuộn tranh không?"
"Điều này làm cho bản đế càng muốn nhìn dáng vẻ ngươi đau khổ, để ngươi nhìn tất cả những người quan trọng đều chết ở trước mặt mình, để ngươi hối hận vì sinh ra trên cõi đời này, ha ha ha. . . " Đại Đế của Bất Diệt Cốc có chút điên cuồng cười to, trên người khí tức chấn động hư không.
Lâm Tiêu ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt không có bất kỳ sự sợ hãi nào, thản nhiên nói: "Vậy sao? Vậy ông có thể thử !"
Hắn tiến lên một bước và đứng trước mặt Can Anh Túc.
Cho dù chỉ có một xác suất rất nhỏ, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
"Thật điên rồ, không biết bao nhiêu năm rồi bản đế không gặp người kiêu ngạo như ngươi."
"Ngươi dám thách thức uy năng Đại Đế, bản đế sẽ từ từ hành hạ ngươi!"
"Quỳ xuống cho ta!" Ngay khi Đại Đế của Bất Diệt Cốc nói ra lời này, bóng tối thiên địa ầm ầm khi mí mắt của hắn mở ra và đóng lại.
Một cỗ uy áp ập tới, giống như vạn tầng tuyết lở, kinh thiên động địa.
"Phá cho ta!" Lâm Tiêu hét lên.
Thanh kiếm nhỏ màu đen trong tay. Tất cả kiếm ý, sát sinh ý cảnh nghệ, hoang chi ý cảnh đều dồn vào đó.
Xoạt!
Ngàn trượng kiếm quang chiếu sáng tận trời, xé rách một cái khe hở trong bóng tối cuồn cuộn. Kiếm quang tiếp tục tấn công phía Đại Đế Bất Diệt Cốc.
"Hả!?" Đại Đế của Bất Diệt Cốc khẽ cau mày.
Ông ta tiện tay bóp nát kiếm quang đang lao tới, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu cũng có chút thay đổi.
"Lại là một kiện đạo khí?"
"Mà còn là ba loại ý cảnh đồng tu giả, ý cảnh đều viên mãn sao?"
"Không ngờ thời đại này còn có thiên tài như ngươi, bản đế đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Tinh thần chiến đấu của Lâm Tiêu không ngừng tăng lên, nó hề không thay đổi chút nào khi một kiếm toàn lực của hắn dễ dàng bị đối thủ chặn lại.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau một hồi giao thủ, hắn có cảm giác, Đại Đế mặc dù mạnh đến đáng sợ, nhưng cũng không có vẻ như không thể ngăn lại.
Có lẽ đối phương có hạn chế nhất định, không cách nào phát huy hết uy lực Đại Đế.
Nếu như vậy, dưới đáy mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ điên cuồng. Vậy thì hãy cố gắng hết sức để đấu một trận, biết đâu vẫn còn cơ hội chiến thắng?
"Này, dường đường Đại Đế, ông kinh ngạc còn hơi sớm đó." Lâm Tiêu nói.
"Ha ha ha, ngươi thật sự cho rằng, chỉ vì có thể ngăn chặn uy áp của bản đế áp lực mà ngươi có thể kiêu ngạo như vậy sao?" Ánh mắt Đại Đế Bất Diệt Cốc nhìn Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
"Nói nhảm gì vậy, chiến đi!" Lâm Tiêu vung tay với đối phương.
"Tiểu tử kiêu ngạo, chết đi!" Đại Đế Bất Diệt Cốc bị dáng vẻ của Lâm Tiêu chọc giận, sát ý trong mắt càng thêm đậm.
Bùm! !
Hắn vung tay lên. Làn sóng hắc ám bắt đầu gầm lên cuồn cuộn, bao vây Lâm Tiêu và Can Anh Túc ở giữa. Vô số hắc quang thần thông ẩn chứa ở trong đó, tạo thành một vòng xoáy, đang cuồn cuộn dâng trào, dường như có thể nuốt chửng toàn bộ thiên địa.
Không gian xung quanh trực tiếp bị phong tỏa, không có chỗ để chạy trốn.
Lâm Tiêu vừa rồi đã nhìn thấy Đại Đế Bất Diệt Cốc này chỉ với một cái phẩy tay, đã quét sạch những cường giả Bán Đế cảnh và Sinh Tử cảnh thành tro bụi. Cho nên đối mặt với đợt công kích còn đáng sợ hơn cơn cuồng phong hắc ám vừa rồi hắn cũng không sơ suất.
"Tiểu Hoả, ra đây!" Sau khi Lâm Tiêu hét lớn, hắn kéo Can Anh Túc đang ở phía sau lên, hai người bước lên phía trước và đứng trên một lò luyện đan.
Đây là lò luyện đan đạo khí của Tiểu Hỏa.
"Chủ nhân, sao ngài lại có chút vội vàng... Mẹ kiếp, Đại, Đại Đế!!! Vị cường giả Đế Vương này ở đâu ra vậy! Chủ nhân, ngài thật sự là càng ngày càng biết dọa người rồi!" Giọng của Tiểu Hỏa vang vọng không ngừng bên tai Lâm Tiêu.
"Ngươi hãy khống chết tốt lò luyện đan. Đối phương thi triển thần thông hắc ám tương đối xảo quyệt, nếu không cẩn thận, chủ nhân của ngươi sẽ không còn." Lâm Tiêu nhanh chóng truyền âm thanh cho Tiểu Hỏa.
"Được, được, ta chuyên tâm khống chế lò luyện đan. Chủ nhân, ngài hãy chuyên tâm đối phó với Đại Đế đi, xem ra thực lực của Đại Đế này đã bị hạn chế rất nhiều, nhưng cho dù bị khống chế, đây cũng là vẫn là Đại Đế. Chủ nhân, bình tĩnh. Nếu có thể chạy thì tuyệt đối đừng chống lại!" Tiểu Hỏa chỉ liếc ra ngoài một cái đã hiểu cục diện hiện tại.
Sau khi nhanh chóng nhắc nhở Lâm Tiêu, nó đã hoàn toàn điều khiển lò luyện đan để chống lại những làn sóng hắc ám cuồn cuộn bên cạnh.
"Hả?! Lại là một đạo khí khác. Ngươi rốt cuộc là ai?" Đại Đế Bất Diệt Cốc có chút nghi ngờ.
Từ khi nào mà chân linh đạo khí lại tràn lan như vậy. Tiểu tử này không chỉ lấy ra ba thứ, mà một trong số chúng có chất lượng không thua kém thứ còn lại.
Ông ta không thể nhận ra phẩm cấp của cuộn tranh màu vàng, nhưng thanh kiếm nhỏ màu đen trong tay đối phương và lò luyện đan chắc chắn là cấp thượng phẩm. Đặc biệt lò luyện đan này tràn ngập linh tính, nói là một đạo khí cực phẩm cũng không ngoa.
"Ta à! Thực ra ta là..." Lâm Tiêu dừng lại, âm thầm nhéo bàn tay nhỏ bé của ni tử Anh Túc đang ở sau lưng.
"Là cha ông!"
Bùm bùm!
Đột nhiên.
Một luồng lĩnh vực chi lực huỷ diệt mạnh mẽ từ cơ thể của Can Anh Túc tràn vào cơ thể của Lâm Tiêu.
Sau đó, một cỗ uy thế khủng khiếp từ trong cơ thể Lâm Tiêu bộc phát ra, quang mang màu đen, màu xám, màu tím từ trong cơ thể hắn ầm ầm tuôn ra.
Năng lượng đặc biệt của ba màu tương hỗ đan xen, kết hợp, chồng lên nhau và biến thành một con rồng, lao về phía Đại Đế Bất Diệt Cốc.
Trong nháy mắt, hắc ám được chiếu rọi, không gian hỗn loạn, xung quanh bắt đầu nứt ra.
Bùm!
"Cái gì!!"
"Lực lượng của thuộc tính, mà có thể xuất hiện ở thế giới huyền huyễn, ngươi là ai! !"
Đại Đế Bất Diệt Cốc cuối cùng cũng trở nên thận trọng, thay vì khinh thường thì còn có một chút kinh hãi.
Bình luận facebook