Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361-362
Chương 361: Tự hiến tế bản thân?
Can Anh Túc ở phía trước, Lâm Tiêu ở phía sau, khi cả hai bay phía trên hoàng cung Đại Can chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm nay hoàng cung Đại Can rất vắng vẻ, ngoại trừ một số hộ vệ tuần tra, không nhìn thấy ai khác.
"Ai tới, xin hãy xuất trình thủ lệnh, người không có thủ lệnh không được phép bay phía trên hoàng cung." Một bóng người có thực lực Toàn Đan cảnh viên bay ra khỏi hoàng cung và dừng lại trước mặt hai người.
"Cát thống soái, phụ hoàng ta đâu?"Sau khi Can Anh Túc nhìn thấy bóng người này trực tiếp hỏi.
"Hả!? Trưởng... Trưởng công chúa điện hạ!! Tại sao người lại trở về rồi...!!" Đôi mắt của người đàn ông trung niên được gọi là Cát thống soái mở, biểu cảm giống như nhìn thấy ma.
"Ta còn không thể trở về sao? Ngươi có ý gì vậy?" Can Anh Túc nhíu mày, lạnh lùng nói.
Cát thống soái lập tức rùng mình một cái, vội vàng nói:
"Chuyện này. . . Chuyện này. . . Bệ hạ nói, người đã trúng độc của Đại Đế Bất Tử Cốc, nhưng mà, may mắn thay, người không sao, không sao là tốt rồi! "
Ông ta thực sự cảm thấy mừng thay cho trưởng công chúa.
Mặc dù trưởng công chúa có tiếng ác lừng lẫy trong vương triều Đại Can, nhưng với tư cách là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên ông ta biết chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của trưởng công chúa, không khỏi tự trách.
Hơn nữa, chỉ cần trưởng công chúa trưởng thành rồi, đối với toàn bộ vương triều Đại Can lợi sẽ nhiều hơn hại.
"Phụ hoàng ta đâu? Tại sao hôm nay trong hoàng cung Đại Can không có ai vậy?"Can Anh Túc nghi ngờ hỏi.
Thông thường, những Nho sĩ mọt sách và Đằng lão cũng ở lại hoàng cung mới phải nhưng nàng ta vừa mới dùng thần thức kiểm tra, những người này đều không ở trong hoàng cung.
Khi Cát thống soái nghe vậy, sắc mặt trở nên trầm xuống và nhanh chóng đáp lại.
“Báo cáo trưởng công chúa điện hạ, bệ hạ và Đằng đại nho bọn họ đều đã đến sau núi rồi.” Cát thống soái nói.
"Sau núi? Đến sau núi làm gì ?"Can Anh Túc thấy khó hiểu hơn.
Bây giờ cũng không phải là lúc săn bắn mùa xuân, đến sau núi làm gì?
"Trưởng công chúa không biết sao? Hôm nay là ngày giỗ của Kiếm Ma phái và Lâm Đại Hiền, bệ hạ và những người khác đang tổ chức hiến tế." Cát thống soái trả lời.
Ngay khi lời này vừa được nói ra, Can Anh Túc và Lâm Tiêu ở phía sau đều sững sờ.
Hiến tế? !
Kiếm Ma Các?
"Lâm Đại Hiền là ai?" Can Anh Túc vô thức hỏi.
Cát thống lĩnh kinh ngạc liếc nhìn trưởng công chúa, vội vàng nói: "Là Lâm Tiêu đại nhân của Kiếm Ma tông, người đã giải quyết họa tà ma cho vương triều Đại Can chúng ta, không phải người rất thân với ngài ấy sao?"
Khi nghĩ đến việc Lâm Tiêu đại nhân bị Đại Đế Bất Tử Cốc giết chết, ông ta lại vô cùng tức giận.
Lâm Tiêu đại nhân không chỉ giải quyết họa tà ma cho vương triều Đại Can, mà còn cải thiện cơ bản của Văn Cung bằng vô số thiên địa dị tượng.
Có thể nói đây là một ân tình rất lớn.Đáng tiếc là trời ghen tị với nhân tài, thật đáng tiếc.
Can Anh Túc: "..."
Lâm Tiêu: "..."
Biểu cảm của hai người vô cùng kỳ lạ. Có vẻ như Cát thống soái chưa bao giờ gặp Lâm Tiêu nếu không, ông ta đã không nói những lời này.
Lâm Tiêu liếc nhìn Cát thống soái và lười giải thích. Nhìn Lâm Tiêu như vậy, Can Anh Túc cũng không nói nhiều lời.
"Được, ta biết rồi, bây giờ ta ra sau núi một chuyến." Sau khi Can Anh Túc nói xong, nàng ta cùng Lâm Tiêu bay về phía sau núi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi bay được một quãng đường nhất định, nàng ta không khỏi hỏi: "Đại Tiêu Tiêu, một lát nữa ta sẽ hiến tế bản thân, huynh cảm thấy thế nào?"
Lâm Tiêu nhìn nàng ta chằm chằm, từ chối trả lời.
Sau khi sự việc này xảy ra, bầu không khí buồn bã ban đầu đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Sau khi đến phía sau núi, cả hai người đều sững sờ trước cảnh tượng hiến tế hùng vĩ.
Ngoại trừ các thủ vệ đi cùng, riêng đại thần và thành viên hoàng gia cũng đã có hàng vạn người.
Trong đó, nho sĩ chiếm một nửa, trận thế này kém hơn tế tổ một chút.
"Đại Tiêu Tiêu, thể diện của huynh cũng hơi lớn đó! Ngay cả khi hiến tế cho hoàng thân quốc thích cũng không có được đãi ngộ như vậy."
"Đừng nói như vậy, nói không chừng lát nữa có thể nhìn thấy bài vị của muội đó!" Lâm Tiêu càu nhàu.
"Hi hi, vậy ta hy vọng bài vị của chúng ta được đặt cùng nhau."Can Anh Túc cười.
Lâm Tiêu: "..."
Câu trả lời của cô gái này luôn gây bất ngờ.
...
Vương triều Đại Can, Linh Vận Phong sau núi.
Một tòa nhà nhỏ mới đứng sừng sững ở đó, trên bài vị có ba chữ.
Kiếm Ma Các.
Những đại thần thân cận, quân vương Đại Can và Đằng đại nho đều ở trong Kiếm Ma các này. Trong số đó, bắt mắt nhất là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trông giống như trưởng công chúa.
Bà ấy quỳ trước linh bài, khóc lóc không kìm được, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Mục quỷ hồn, không phải ông bách chiến bách thắng sao? Tại sao lần này ông không thắng!!... Chúng ta vừa làm hòa, ông liền bỏ đi. Sao ông lại tàn nhẫn như vậy?"
Quân vương Đại Can và Đằng lão đứng trước một linh bài khác bên cạnh chủ vị.
"Lâm Tiêu, ngươi có biết Túc nhi ở đâu không?! Không phải con bé ở bên cạnh ngươi sao? . . Nếu vậy thì ta nhờ ngươi chăm sóc con bé, cả đời này ta nhất định sẽ tìm cách báo thù cho ngươi!" Trong mắt quân vương Đại Can mang lửa giận.
Bất Tử Cốc!
Ngay cả khi không thể đánh thắng Bất Tử Cốc, ông ta cũng phải tìm cách trả thù bằng nhiều cách khác nhau.
"Bệ hạ không cần bi quan như vậy, trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, nhất định còn sống, mới có một năm, nói không chừng có thể đang dưỡng thương ở nơi nào đó." Đằng lão ở bên cạnh an ủi.
"Đằng lão, ngươi không cần an ủi ta, dựa vào tính tình của cô gái đó, sau khi Lâm Tiêu gặp nạn, nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm, tính tình kích động như vậy, e rằng khó có thể….." Vương quân Đại Can than thở nói.
Con gái mình, ông ta còn không hiểu sao? ! Điều may mắn nhất trong cuộc đời của Túc nhi có lẽ là gặp được Lâm Tiêu.
Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Lâm Tiêu yêu nghiệt tuyệt đỉnh như vậy. Nếu có thể cho hắn thêm một hoặc hai trăm năm nữa, đừng nói là Bất Tử Cốc hiện tại, cho dù là Bất Tử Cốc thời kì đỉnh phong thượng cổ, e rằng cũng không dễ đối phó hắn.
Quân vương Đại Can nhìn nữ nhân đang khóc lóc buồn bã bên cạnh mình.
Đó là muội muội của ông ta, Can Văn Văn. Nữ nhân này và con gái của ông ta thực sự là đồng mệnh tương liên.
Khóc đi, chuyện này khóc ra sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Quân vương Đại Can đã không tiến đến an ủi. Nỗi đau xót trong lòng ông ta cũng không kém bất cứ ai.
Tuy nhiên, ngay sau đó mọi người cảm nhận được trước mặt có thêm hai bóng người. Đằng lão và những đại thần khác ngay lập tức cảm nhận được. Họ đứng chặn trước mặt vương quân Đại Can và Can Văn Văn và nhìn hai vị khách không ngờ tới với ánh mắt kiêng dè.
Phải biết bên ngoài Kiếm Ma Các bố trí những tuyến phòng thủ.
Người có thể âm thầm tiến vào Kiếm Yêu Các mà không dẫn đến tuyến phòng thủ bên ngoài, thực lực tu vi chắc chắn là cường giả tuyệt đối trong những cường giả.
Chỉ là……
Khi mọi người nhìn rõ mặt hai người, sắc mặt đều thay đổi rõ rệt, biểu cảm của mọi người đều giống như nhìn thấy ma.
"Túc nhi?? Lâm Tiêu???" Quân vương Đại Can kêu lên thất thanh.
Chương 362: Đột phá, sinh tử cảnh
“Lâm Tiêu?”
“Là Lâm Tiêu thật sao?”
“Sao có thể, hắn không phải bị cường giả đại đế Bất Tử cốc giết rồi sao?”
“Đúng vậy, bên phía Bất Tử cốc đã công bố tin tức Lâm Tiêu chết và Kiếm Ma tông bị tiêu diệt rồi.”
“Vậy, vậy bọn họ là ai?”
Đám người trong Kiếm Ma các đều kinh ngạc, trong ánh mắt của mọi người đều là vẻ trấn kinh.
“Bệ hạ, Đằng lão, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn khoẻ chứ!” Lâm Tiêu lên tiếng chào hai người.
“Phụ hoàng, nữ nhi về rồi đây!” Can Anh Túc mở miệng nói.
m thanh quen thuộc này, lần nữa làm cho quân vương Đại Can và những người khác ngạc nhiên.
“Bọn họ, thật sự là….Túc Nhi và Lâm Tiêu?” Quân vương Đại Can mặt đầy nghi ngờ.
Lâm Tiêu và Can Anh Túc quay qua nhìn nhau đều thấy cạn lời.
“Bút tới!” Lâm Tiêu nhẹ giọng gọi.
Cây bút ngọc tím xuất hiện trong tay hắn, khí chất tài khí trên người hắn toả ra. Can Anh túc thì không cần rắc rối như thế, phút chốc sát khí quanh thân bốc lên, tràn ra khắp nơi.
Ngoài quân vương Đại Can và Đằng lão, những người khác đều trợn mắt, lòng bắt đầu run rẩy. Đúng là trưởng công chúa rồi, chính là nàng.
“Là trưởng công chúa và Lâm Tiêu!”
“Đúng đúng đúng, không thể sai được.”
“Không ngờ hai người này còn sống? Đây, rốt cuộc đã có chuyện gì.”
Mọi người sau khi nhìn thấy cảnh này ngay lập tức nhận định thân phận của hai người. Quân vương Đại Can lao tới ôm lấy nhi nữ của mình vào trong ngực, ông ấy nắm lấy tay nhi nữ nhà mình, mắt đã bắt đầu ướt ướt.
Cha con trùng phùng không khí toàn hiện trường trở nên ấm áp. Ngay lúc này có một cái bóng lao nhanh tới trước mặt Lâm Tiêu, người ấy nắm lấy tay Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu, ngươi có biết những người khác của Kiếm Ma tông thế nào không? Còn có người giống như các ngươi, may mắn sống sót?” Bóng người này nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Những người khác nghe thấy thế cũng vội vã nhìn qua. Nếu Lâm Tiêu và trưởng công chúa có thể sống sót vậy những người khác ở Kiếm Ma tông cũng có thể sống sót?
Lúc trước tin Kiếm Ma tông bị san bằng sau một đêm quá bất ngờ làm cho tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ sau khi bên phía Bất Tử cốc thông báo tin tức bọn họ mới biết.
Hoá ra cả Kiếm Ma tông và Lâm Tiêu đều bị bọn họ tiêu diệt, Lâm Tiêu nhìn thấy bà ấy vội vã muốn biết đáp án mới nhẹ giọng trả lời: “Lúc ta và Can Anh Túc bị Đại Đế Bất Tử cốc truy giết may mắn trốn thoát. Còn Kiếm Ma tông bị Bán Đế Bất Tử cốc vây giết, cuối cùng không ai thoát được.”
Lâm Tiêu vẫn nói ra sự thật, Can Văn Văn ngã khuỵu xuống đất may mà Lâm Tiêu đỡ kịp.
“Nói như vậy, lúc đó người không có mặt ở đó làm sao biết được?” Can Văn Văn vẫn còn ôm một tia hy vọng.
“Ta sử dụng một loại bí thuật thần thông có thể nhìn thấy kiếp nạn của Kiếm Ma tông, nếu ngài muốn, ta có thể cho ngài xem.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.
“Không, không cần.” Nước mắt của Can Văn Văn bắt đầu trào ra.
Tia hy vọng vừa nãy mới chỉ kịp lóe lên đã bị dập tắt.
“Cô cô, ngài không cần bi thương.” Can Anh Túc không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Can Văn Văn.
“Túc Túc ngươi còn sống, còn sống là tốt rồi.” Can Văn Văn nhìn thấy Can Anh Túc thì đưa tay lau nước mắt khẽ mỉm cười.
“Thực ra……” Can Anh Túc do dự nhìn Lâm Tiêu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, bọn họ đã ở cạnh nhau đến trăm năm cho nên chỉ cần liếc mắt cũng hiểu ý của đối phương. Can Anh Túc nhận được sự cho phép mới dùng cách thức truyền âm nói cho cô cô nhà mình biết.
Ngay lập tức Can Văn Văn sững người, đến nửa ngày sau vẫn đứng im. Một lúc sau Can Văn Văn mới truyền âm lại cho Can Anh Túc. Cảm xúc của Can Văn Văn thay đổi bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Điều này làm cho mọi người đứng xung quanh đều tò mò, trưởng công chúa điện hạ đã nói cái gì?
Lâm Tiêu đi qua chào hỏi quân vương Đại Can và Đằng lão, sau đó đi tới trước bài vị của Kiếm Ma tông nhẹ nhàng giơ tay, bài vị lập tức bị một ngọn lửa nuốt chửng. Những thứ không may mắn này tốt nhất không nên có. Bực mình.
Hắn không thắp hương cũng chả bái lạy, chỉ nhẹ nói một câu nhưng chỉ có bản thân hắn nghe thấy: “Tông chủ, Mục lão, Cảnh lão và các đồng môn khác, hãy đợi ta, ta nhất định đưa mọi người quay về.”
Vì vậy một buổi tế lễ long trọng và phô trương được dừng lại trước khi nó bắt đầu. Hơn nữa Lâm Tiêu cũng nói sau này không cần tổ chức những thứ này nữa. Quân vương Đại Can đương nhiên không phản đối.
Trên đường quay về Lâm Tiêu giải thích ngắn gọn với hai người về việc mất tích. Ngoài chuyện hắn giấu đi sự tồn tại của trái đất thì hắn kể cho bọn họ về việc bị kẹt trong không gian hư vô, sau đó vì vấn đề dòng chảy thời gian nên đã dùng trăm năm để tu luyện mới có thể quay lại thế giới này.
Quân vương Đại Can đương nhiên tin, ngoài ra ông ấy cũng không nghĩ được ra nguyên do nào khác để làm cho hai người này trốn thoát được khỏi sự truy giết của cường giả Đại Đế.
Sau khi mọi người quay lại hoàng cung Đại Can, Lâm Tiêu được sắp xếp ở một bên cung điện, Can Anh Túc ở ngay bên cạnh.
“Đại Tiêu Tiêu, bây giờ bắt đầu chưa?” Can Anh Túc đầy mong chờ hỏi.
“Không sớm thì muộn, hơn nữa độ kiếp sinh tử cảnh của mỗi người không giống nhau, đến lúc đó không biết xảy ra hiện tượng gì, muội cứ xem tình hình mà làm.” Lâm Tiêu dặn dò.
“Yên tâm! Có muội ở đây, không cần biết là ai sẽ không làm phiền tới huynh.” Can Anh Túc tự tin nói.
Với thực lực hiện tại của nàng, trong cái Đông Vực này còn ai là đối thủ nữa. Lâm Tiêu gật đầu ngồi xếp bằng bắt đầu điều chỉnh trạng thái trước khi đột phá. Can Anh Túc thấy vậy cũng lặng lẽ lùi ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu.
“Tâm thân đồng nhất, có thể bắt đầu.” Lâm Tiêu nhẹ giọng.
Ngay lập tức nguyên thần của Lâm Tiêu xuất hiện trên đỉnh đầu hắn tỏa ra ánh hào quang vàng kim chói lọi bao trùm lấy hắn. Dưới ánh hào quang này toàn bộ gân cốt xương tủy trên người hắn cũng phát sáng như ánh pha lê, thậm chí từng chân tóc cũng đang phát sáng.
Những luồng ánh sáng màu sắc khác nhau của ý cảnh cũng đang bao lấy thân hắn, từng tế bào trên người Lâm Tiêu đều bừng sáng, mà khí huyết trong người hắn lao lên trên trời hoá thành từng đường cổ văn.
Ầm!!! Cả hoàng cung Đại Can rung chuyển, một loại khí thế làm người ta kiếp sợ bao lấy tất cả. Kể cả khi Lâm Tiêu đã dặn dò trước nhưng cỗ khí thế này vẫn làm mọi người trấn kinh.
Đúng là Lâm Tiêu đại nhân, không cần biết làm cái gì cũng đều khác người thường. Lúc mọi người nhìn thấy Lâm Tiêu làm ra động tĩnh lớn tới vậy thì đều ngạc nhiên.
Trong hoàng cung Đại Can hoặc là nói trên bầu trời của hoàng cung Đại Can đột ngột xuất hiện một cánh cửa cao tới nghìn thước. Cánh của khổng lồ cổ kính, nó cứ lặng lẽ đứng chìm vào trong bóng tối.
Điều làm người ta kinh ngạc là trên cánh cửa còn dính vô số vệt máu, những vệt máu còn mang nhiều màu sắc, mỗi một vệt máu lại làm cho người nhìn cảm thấy được thần tính và uy áp trong đó.
Can Anh Túc ở phía trước, Lâm Tiêu ở phía sau, khi cả hai bay phía trên hoàng cung Đại Can chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hôm nay hoàng cung Đại Can rất vắng vẻ, ngoại trừ một số hộ vệ tuần tra, không nhìn thấy ai khác.
"Ai tới, xin hãy xuất trình thủ lệnh, người không có thủ lệnh không được phép bay phía trên hoàng cung." Một bóng người có thực lực Toàn Đan cảnh viên bay ra khỏi hoàng cung và dừng lại trước mặt hai người.
"Cát thống soái, phụ hoàng ta đâu?"Sau khi Can Anh Túc nhìn thấy bóng người này trực tiếp hỏi.
"Hả!? Trưởng... Trưởng công chúa điện hạ!! Tại sao người lại trở về rồi...!!" Đôi mắt của người đàn ông trung niên được gọi là Cát thống soái mở, biểu cảm giống như nhìn thấy ma.
"Ta còn không thể trở về sao? Ngươi có ý gì vậy?" Can Anh Túc nhíu mày, lạnh lùng nói.
Cát thống soái lập tức rùng mình một cái, vội vàng nói:
"Chuyện này. . . Chuyện này. . . Bệ hạ nói, người đã trúng độc của Đại Đế Bất Tử Cốc, nhưng mà, may mắn thay, người không sao, không sao là tốt rồi! "
Ông ta thực sự cảm thấy mừng thay cho trưởng công chúa.
Mặc dù trưởng công chúa có tiếng ác lừng lẫy trong vương triều Đại Can, nhưng với tư cách là tâm phúc của bệ hạ, đương nhiên ông ta biết chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của trưởng công chúa, không khỏi tự trách.
Hơn nữa, chỉ cần trưởng công chúa trưởng thành rồi, đối với toàn bộ vương triều Đại Can lợi sẽ nhiều hơn hại.
"Phụ hoàng ta đâu? Tại sao hôm nay trong hoàng cung Đại Can không có ai vậy?"Can Anh Túc nghi ngờ hỏi.
Thông thường, những Nho sĩ mọt sách và Đằng lão cũng ở lại hoàng cung mới phải nhưng nàng ta vừa mới dùng thần thức kiểm tra, những người này đều không ở trong hoàng cung.
Khi Cát thống soái nghe vậy, sắc mặt trở nên trầm xuống và nhanh chóng đáp lại.
“Báo cáo trưởng công chúa điện hạ, bệ hạ và Đằng đại nho bọn họ đều đã đến sau núi rồi.” Cát thống soái nói.
"Sau núi? Đến sau núi làm gì ?"Can Anh Túc thấy khó hiểu hơn.
Bây giờ cũng không phải là lúc săn bắn mùa xuân, đến sau núi làm gì?
"Trưởng công chúa không biết sao? Hôm nay là ngày giỗ của Kiếm Ma phái và Lâm Đại Hiền, bệ hạ và những người khác đang tổ chức hiến tế." Cát thống soái trả lời.
Ngay khi lời này vừa được nói ra, Can Anh Túc và Lâm Tiêu ở phía sau đều sững sờ.
Hiến tế? !
Kiếm Ma Các?
"Lâm Đại Hiền là ai?" Can Anh Túc vô thức hỏi.
Cát thống lĩnh kinh ngạc liếc nhìn trưởng công chúa, vội vàng nói: "Là Lâm Tiêu đại nhân của Kiếm Ma tông, người đã giải quyết họa tà ma cho vương triều Đại Can chúng ta, không phải người rất thân với ngài ấy sao?"
Khi nghĩ đến việc Lâm Tiêu đại nhân bị Đại Đế Bất Tử Cốc giết chết, ông ta lại vô cùng tức giận.
Lâm Tiêu đại nhân không chỉ giải quyết họa tà ma cho vương triều Đại Can, mà còn cải thiện cơ bản của Văn Cung bằng vô số thiên địa dị tượng.
Có thể nói đây là một ân tình rất lớn.Đáng tiếc là trời ghen tị với nhân tài, thật đáng tiếc.
Can Anh Túc: "..."
Lâm Tiêu: "..."
Biểu cảm của hai người vô cùng kỳ lạ. Có vẻ như Cát thống soái chưa bao giờ gặp Lâm Tiêu nếu không, ông ta đã không nói những lời này.
Lâm Tiêu liếc nhìn Cát thống soái và lười giải thích. Nhìn Lâm Tiêu như vậy, Can Anh Túc cũng không nói nhiều lời.
"Được, ta biết rồi, bây giờ ta ra sau núi một chuyến." Sau khi Can Anh Túc nói xong, nàng ta cùng Lâm Tiêu bay về phía sau núi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau khi bay được một quãng đường nhất định, nàng ta không khỏi hỏi: "Đại Tiêu Tiêu, một lát nữa ta sẽ hiến tế bản thân, huynh cảm thấy thế nào?"
Lâm Tiêu nhìn nàng ta chằm chằm, từ chối trả lời.
Sau khi sự việc này xảy ra, bầu không khí buồn bã ban đầu đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Sau khi đến phía sau núi, cả hai người đều sững sờ trước cảnh tượng hiến tế hùng vĩ.
Ngoại trừ các thủ vệ đi cùng, riêng đại thần và thành viên hoàng gia cũng đã có hàng vạn người.
Trong đó, nho sĩ chiếm một nửa, trận thế này kém hơn tế tổ một chút.
"Đại Tiêu Tiêu, thể diện của huynh cũng hơi lớn đó! Ngay cả khi hiến tế cho hoàng thân quốc thích cũng không có được đãi ngộ như vậy."
"Đừng nói như vậy, nói không chừng lát nữa có thể nhìn thấy bài vị của muội đó!" Lâm Tiêu càu nhàu.
"Hi hi, vậy ta hy vọng bài vị của chúng ta được đặt cùng nhau."Can Anh Túc cười.
Lâm Tiêu: "..."
Câu trả lời của cô gái này luôn gây bất ngờ.
...
Vương triều Đại Can, Linh Vận Phong sau núi.
Một tòa nhà nhỏ mới đứng sừng sững ở đó, trên bài vị có ba chữ.
Kiếm Ma Các.
Những đại thần thân cận, quân vương Đại Can và Đằng đại nho đều ở trong Kiếm Ma các này. Trong số đó, bắt mắt nhất là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trông giống như trưởng công chúa.
Bà ấy quỳ trước linh bài, khóc lóc không kìm được, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Mục quỷ hồn, không phải ông bách chiến bách thắng sao? Tại sao lần này ông không thắng!!... Chúng ta vừa làm hòa, ông liền bỏ đi. Sao ông lại tàn nhẫn như vậy?"
Quân vương Đại Can và Đằng lão đứng trước một linh bài khác bên cạnh chủ vị.
"Lâm Tiêu, ngươi có biết Túc nhi ở đâu không?! Không phải con bé ở bên cạnh ngươi sao? . . Nếu vậy thì ta nhờ ngươi chăm sóc con bé, cả đời này ta nhất định sẽ tìm cách báo thù cho ngươi!" Trong mắt quân vương Đại Can mang lửa giận.
Bất Tử Cốc!
Ngay cả khi không thể đánh thắng Bất Tử Cốc, ông ta cũng phải tìm cách trả thù bằng nhiều cách khác nhau.
"Bệ hạ không cần bi quan như vậy, trưởng công chúa phúc lớn mạng lớn, nhất định còn sống, mới có một năm, nói không chừng có thể đang dưỡng thương ở nơi nào đó." Đằng lão ở bên cạnh an ủi.
"Đằng lão, ngươi không cần an ủi ta, dựa vào tính tình của cô gái đó, sau khi Lâm Tiêu gặp nạn, nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm, tính tình kích động như vậy, e rằng khó có thể….." Vương quân Đại Can than thở nói.
Con gái mình, ông ta còn không hiểu sao? ! Điều may mắn nhất trong cuộc đời của Túc nhi có lẽ là gặp được Lâm Tiêu.
Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Lâm Tiêu yêu nghiệt tuyệt đỉnh như vậy. Nếu có thể cho hắn thêm một hoặc hai trăm năm nữa, đừng nói là Bất Tử Cốc hiện tại, cho dù là Bất Tử Cốc thời kì đỉnh phong thượng cổ, e rằng cũng không dễ đối phó hắn.
Quân vương Đại Can nhìn nữ nhân đang khóc lóc buồn bã bên cạnh mình.
Đó là muội muội của ông ta, Can Văn Văn. Nữ nhân này và con gái của ông ta thực sự là đồng mệnh tương liên.
Khóc đi, chuyện này khóc ra sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Quân vương Đại Can đã không tiến đến an ủi. Nỗi đau xót trong lòng ông ta cũng không kém bất cứ ai.
Tuy nhiên, ngay sau đó mọi người cảm nhận được trước mặt có thêm hai bóng người. Đằng lão và những đại thần khác ngay lập tức cảm nhận được. Họ đứng chặn trước mặt vương quân Đại Can và Can Văn Văn và nhìn hai vị khách không ngờ tới với ánh mắt kiêng dè.
Phải biết bên ngoài Kiếm Ma Các bố trí những tuyến phòng thủ.
Người có thể âm thầm tiến vào Kiếm Yêu Các mà không dẫn đến tuyến phòng thủ bên ngoài, thực lực tu vi chắc chắn là cường giả tuyệt đối trong những cường giả.
Chỉ là……
Khi mọi người nhìn rõ mặt hai người, sắc mặt đều thay đổi rõ rệt, biểu cảm của mọi người đều giống như nhìn thấy ma.
"Túc nhi?? Lâm Tiêu???" Quân vương Đại Can kêu lên thất thanh.
Chương 362: Đột phá, sinh tử cảnh
“Lâm Tiêu?”
“Là Lâm Tiêu thật sao?”
“Sao có thể, hắn không phải bị cường giả đại đế Bất Tử cốc giết rồi sao?”
“Đúng vậy, bên phía Bất Tử cốc đã công bố tin tức Lâm Tiêu chết và Kiếm Ma tông bị tiêu diệt rồi.”
“Vậy, vậy bọn họ là ai?”
Đám người trong Kiếm Ma các đều kinh ngạc, trong ánh mắt của mọi người đều là vẻ trấn kinh.
“Bệ hạ, Đằng lão, lâu rồi không gặp, mọi người vẫn khoẻ chứ!” Lâm Tiêu lên tiếng chào hai người.
“Phụ hoàng, nữ nhi về rồi đây!” Can Anh Túc mở miệng nói.
m thanh quen thuộc này, lần nữa làm cho quân vương Đại Can và những người khác ngạc nhiên.
“Bọn họ, thật sự là….Túc Nhi và Lâm Tiêu?” Quân vương Đại Can mặt đầy nghi ngờ.
Lâm Tiêu và Can Anh Túc quay qua nhìn nhau đều thấy cạn lời.
“Bút tới!” Lâm Tiêu nhẹ giọng gọi.
Cây bút ngọc tím xuất hiện trong tay hắn, khí chất tài khí trên người hắn toả ra. Can Anh túc thì không cần rắc rối như thế, phút chốc sát khí quanh thân bốc lên, tràn ra khắp nơi.
Ngoài quân vương Đại Can và Đằng lão, những người khác đều trợn mắt, lòng bắt đầu run rẩy. Đúng là trưởng công chúa rồi, chính là nàng.
“Là trưởng công chúa và Lâm Tiêu!”
“Đúng đúng đúng, không thể sai được.”
“Không ngờ hai người này còn sống? Đây, rốt cuộc đã có chuyện gì.”
Mọi người sau khi nhìn thấy cảnh này ngay lập tức nhận định thân phận của hai người. Quân vương Đại Can lao tới ôm lấy nhi nữ của mình vào trong ngực, ông ấy nắm lấy tay nhi nữ nhà mình, mắt đã bắt đầu ướt ướt.
Cha con trùng phùng không khí toàn hiện trường trở nên ấm áp. Ngay lúc này có một cái bóng lao nhanh tới trước mặt Lâm Tiêu, người ấy nắm lấy tay Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu, ngươi có biết những người khác của Kiếm Ma tông thế nào không? Còn có người giống như các ngươi, may mắn sống sót?” Bóng người này nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Những người khác nghe thấy thế cũng vội vã nhìn qua. Nếu Lâm Tiêu và trưởng công chúa có thể sống sót vậy những người khác ở Kiếm Ma tông cũng có thể sống sót?
Lúc trước tin Kiếm Ma tông bị san bằng sau một đêm quá bất ngờ làm cho tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ sau khi bên phía Bất Tử cốc thông báo tin tức bọn họ mới biết.
Hoá ra cả Kiếm Ma tông và Lâm Tiêu đều bị bọn họ tiêu diệt, Lâm Tiêu nhìn thấy bà ấy vội vã muốn biết đáp án mới nhẹ giọng trả lời: “Lúc ta và Can Anh Túc bị Đại Đế Bất Tử cốc truy giết may mắn trốn thoát. Còn Kiếm Ma tông bị Bán Đế Bất Tử cốc vây giết, cuối cùng không ai thoát được.”
Lâm Tiêu vẫn nói ra sự thật, Can Văn Văn ngã khuỵu xuống đất may mà Lâm Tiêu đỡ kịp.
“Nói như vậy, lúc đó người không có mặt ở đó làm sao biết được?” Can Văn Văn vẫn còn ôm một tia hy vọng.
“Ta sử dụng một loại bí thuật thần thông có thể nhìn thấy kiếp nạn của Kiếm Ma tông, nếu ngài muốn, ta có thể cho ngài xem.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.
“Không, không cần.” Nước mắt của Can Văn Văn bắt đầu trào ra.
Tia hy vọng vừa nãy mới chỉ kịp lóe lên đã bị dập tắt.
“Cô cô, ngài không cần bi thương.” Can Anh Túc không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh Can Văn Văn.
“Túc Túc ngươi còn sống, còn sống là tốt rồi.” Can Văn Văn nhìn thấy Can Anh Túc thì đưa tay lau nước mắt khẽ mỉm cười.
“Thực ra……” Can Anh Túc do dự nhìn Lâm Tiêu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, bọn họ đã ở cạnh nhau đến trăm năm cho nên chỉ cần liếc mắt cũng hiểu ý của đối phương. Can Anh Túc nhận được sự cho phép mới dùng cách thức truyền âm nói cho cô cô nhà mình biết.
Ngay lập tức Can Văn Văn sững người, đến nửa ngày sau vẫn đứng im. Một lúc sau Can Văn Văn mới truyền âm lại cho Can Anh Túc. Cảm xúc của Can Văn Văn thay đổi bằng mắt thường có thể nhìn thấy được.
Điều này làm cho mọi người đứng xung quanh đều tò mò, trưởng công chúa điện hạ đã nói cái gì?
Lâm Tiêu đi qua chào hỏi quân vương Đại Can và Đằng lão, sau đó đi tới trước bài vị của Kiếm Ma tông nhẹ nhàng giơ tay, bài vị lập tức bị một ngọn lửa nuốt chửng. Những thứ không may mắn này tốt nhất không nên có. Bực mình.
Hắn không thắp hương cũng chả bái lạy, chỉ nhẹ nói một câu nhưng chỉ có bản thân hắn nghe thấy: “Tông chủ, Mục lão, Cảnh lão và các đồng môn khác, hãy đợi ta, ta nhất định đưa mọi người quay về.”
Vì vậy một buổi tế lễ long trọng và phô trương được dừng lại trước khi nó bắt đầu. Hơn nữa Lâm Tiêu cũng nói sau này không cần tổ chức những thứ này nữa. Quân vương Đại Can đương nhiên không phản đối.
Trên đường quay về Lâm Tiêu giải thích ngắn gọn với hai người về việc mất tích. Ngoài chuyện hắn giấu đi sự tồn tại của trái đất thì hắn kể cho bọn họ về việc bị kẹt trong không gian hư vô, sau đó vì vấn đề dòng chảy thời gian nên đã dùng trăm năm để tu luyện mới có thể quay lại thế giới này.
Quân vương Đại Can đương nhiên tin, ngoài ra ông ấy cũng không nghĩ được ra nguyên do nào khác để làm cho hai người này trốn thoát được khỏi sự truy giết của cường giả Đại Đế.
Sau khi mọi người quay lại hoàng cung Đại Can, Lâm Tiêu được sắp xếp ở một bên cung điện, Can Anh Túc ở ngay bên cạnh.
“Đại Tiêu Tiêu, bây giờ bắt đầu chưa?” Can Anh Túc đầy mong chờ hỏi.
“Không sớm thì muộn, hơn nữa độ kiếp sinh tử cảnh của mỗi người không giống nhau, đến lúc đó không biết xảy ra hiện tượng gì, muội cứ xem tình hình mà làm.” Lâm Tiêu dặn dò.
“Yên tâm! Có muội ở đây, không cần biết là ai sẽ không làm phiền tới huynh.” Can Anh Túc tự tin nói.
Với thực lực hiện tại của nàng, trong cái Đông Vực này còn ai là đối thủ nữa. Lâm Tiêu gật đầu ngồi xếp bằng bắt đầu điều chỉnh trạng thái trước khi đột phá. Can Anh Túc thấy vậy cũng lặng lẽ lùi ra ngoài.
Không biết đã qua bao lâu.
“Tâm thân đồng nhất, có thể bắt đầu.” Lâm Tiêu nhẹ giọng.
Ngay lập tức nguyên thần của Lâm Tiêu xuất hiện trên đỉnh đầu hắn tỏa ra ánh hào quang vàng kim chói lọi bao trùm lấy hắn. Dưới ánh hào quang này toàn bộ gân cốt xương tủy trên người hắn cũng phát sáng như ánh pha lê, thậm chí từng chân tóc cũng đang phát sáng.
Những luồng ánh sáng màu sắc khác nhau của ý cảnh cũng đang bao lấy thân hắn, từng tế bào trên người Lâm Tiêu đều bừng sáng, mà khí huyết trong người hắn lao lên trên trời hoá thành từng đường cổ văn.
Ầm!!! Cả hoàng cung Đại Can rung chuyển, một loại khí thế làm người ta kiếp sợ bao lấy tất cả. Kể cả khi Lâm Tiêu đã dặn dò trước nhưng cỗ khí thế này vẫn làm mọi người trấn kinh.
Đúng là Lâm Tiêu đại nhân, không cần biết làm cái gì cũng đều khác người thường. Lúc mọi người nhìn thấy Lâm Tiêu làm ra động tĩnh lớn tới vậy thì đều ngạc nhiên.
Trong hoàng cung Đại Can hoặc là nói trên bầu trời của hoàng cung Đại Can đột ngột xuất hiện một cánh cửa cao tới nghìn thước. Cánh của khổng lồ cổ kính, nó cứ lặng lẽ đứng chìm vào trong bóng tối.
Điều làm người ta kinh ngạc là trên cánh cửa còn dính vô số vệt máu, những vệt máu còn mang nhiều màu sắc, mỗi một vệt máu lại làm cho người nhìn cảm thấy được thần tính và uy áp trong đó.
Bình luận facebook