-
Chương 88: Giăng bẫy
Hạ Vân Tự cứng người, đang định lên tiếng thì y lại dời mắt đi.
Đắp chăn lại cho Ninh Nghi, giọng của y vẫn nhẹ nhàng như khi nãy. “Lời đồn mê tín, nghe xong thì thôi, trẫm biết nàng sẽ không làm những chuyện như thế.”
Giống như khoảnh khắc nghẹt thở vừa rồi là ảo giác của nàng vậy.
Nụ cười dần nở trên khuôn mặt nàng. “Vâng, hoàng tử công chúa trong cung nhiều như thế, thần thiếp hà tất phải nhằm vào con của Diệp quý cơ chứ?”
Nói thì nói thế nhưng trong lòng nàng lại không kìm được run sợ. Cái nhìn lúc nãy chắc chắn không phải là ảo giác của nàng, trong ánh mắt y có thâm ý khác, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Sau khi về tẩm điện, tất cả trở lại như bình thường. Đợi hoàng đế tắm xong, nàng và y cùng uống một chén rượu.
Rượu này là do Diệp quý cơ đưa vào, có thể khiến y tăng thêm hứng thú khi cần thiết.
Trước kia Diệp quý cơ nhờ nó mà được sủng, nhưng sau khi nàng ta thất sủng, hoàng đế đã sinh ra cảm giác nghi hoặc, không biết tại sao trước đó mình lại sủng nàng ta.
Nghi hoặc và nghi ngờ chỉ cách nhau một làn ranh, vì thế dù biết không dễ gì kiểm tra được rượu này thì Hạ Vân Tự vẫn không dám lạm dụng.
Cho nên, rượu mà Diệp quý cơ đưa vào, “các cung đều có”.
Các cung đều có, như vậy rất có thể y sẽ uống được ở nơi khác, sẽ không cảm thấy việc mình có hứng thú với nàng là do rượu.
Uống xong chén rượu, màn trướng được hạ xuống, che đi cảnh triền miên.
Cuộc hoan ái nồng nàn đủ để người ta tạm quên đi mọi tâm sự, chỉ còn lại nỗi phấn khích, không tâm trí đâu để nghĩ đến việc khác.
Đến lúc ngủ, Hạ Vân Tự đã vô cùng mệt mỏi. Y thấy nàng ngáp một cái rồi nhắm mắt, ngủ ngon lành.
Y nhìn nàng, ý cười còn sót lại khi nãy cũng dần tan biến, cuối cùng còn toát ra chút lạnh lẽo.
Nhưng vẻ lạnh lẽo này cũng nhanh chóng biến mất, hóa thành chút bất đắc dĩ, chút dịu dàng và chút thở dài.
Y nhìn ra được trong chuyện này nàng có sự tính toán.
Chuyện đã qua lâu như thế, Giai Huệ hoàng hậu và ngũ hoàng tử làm sao người đến báo mộng, kẻ đến báo thù?
Mà thôi, kệ vậy.
Chuyện này hẳn không phải do nàng khởi đầu. Y bình tĩnh ngẫm nghĩ, tiếng trẻ con khóc bên ngoài Vĩnh Tín Cung và lời đồn nàng hại ngũ hoàng tử chắc là liên quan đến nhau, do phía bên kia, còn nàng lợi dụng việc hoàng hậu báo mộng là để phản kích mà thôi.
Nàng phản ứng rất nhanh nhạy, bịa chuyện cũng rất chu toàn.
Là một nữ nhân thông minh.
Y cũng không vì việc này mà trách nàng.
Thật ra trước đây y cũng phát hiện ra nàng có chút tính toán trong một số việc, tuy nhiên y chưa từng can thiệp quá nhiều mà để mặc nàng. Lần này y có chút cảnh giác và không vui có lẽ là vì liên quan đến Hạ gia.
Y không nghi ngờ lòng trung thành của Hạ gia, nhưng dù gì đó cũng là trâm anh thế gia số một số hai trong triều, y không thể không đề phòng, không thể không để tâm đến họ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không cần lo lắng quá.
Nàng là người đến sách sử, sách chính trị còn đọc không xuôi nữa là, đương nhiên sẽ không thể can thiệp được chuyện chính sự.
Y cũng từng đa nghi, nghĩ nàng lén tính kế nhiều như thế sau lưng y, vậy phải chăng ngay cả chuyện này cũng là giả vờ? Nhưng cuối cùng y phủ định ý nghĩ hoang đường này.
Nàng lộ ra khuyết điểm này vào lúc vừa tiến cung không lâu, vẫn là một cô nương chưa từng trải sự đời, một lòng nghĩ về tỷ tỷ mình, không thể nào có được suy nghĩ thâm sâu như vậy.
Bất tri bất giác y cũng dần thiếp đi, hôm sau mới tờ mờ sáng đã lên thượng triều. Trước khi rời khỏi Diên Phương Điện, y cúi xuống hôn nàng, nàng thức giấc trong thoáng chốc nhưng vẫn duy trì tư thế đang ngủ, chỉ mơ màng ừm một tiếng là xong.
Đợi khi tiếng bước chân của y đi xa, nàng mới mở mắt ra.
Y đã nghi ngờ nàng.
Ý nghĩ này khiến nàng lạnh toát cả người.
Ít nhất là trong chuyện này, chắc chắn y đã nghi ngờ nàng.
Nàng không rõ rốt cuộc mình đã để lộ sơ sót ở đâu, nhưng đế vương đa nghi, dù nàng có làm kín kẽ tới đâu thì y nghi nàng cũng là chuyện không có gì lạ.
Huống chi chuyện này nàng phản kháng trong bị động, hoàn toàn không thể chu toàn mọi nước cờ. Trong cơn nguy cấp, tuy có thể phản ứng nhanh, giữ được thế cờ nhưng khó tránh có sơ suất.
Phải khiến chuyện này nhanh chóng kết thúc mới được.
Vì thế sau khi dùng bữa sáng xong, Hạ Vân Tự đến Khánh Ngọc Cung tìm Trang Phi, thương lượng xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nàng không nhắc đến việc hoàng đế đã nghi ngờ mình, chỉ nói không muốn đêm dài lắm mộng. Trang Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Nàng ta vốn muốn hoàng thượng nghi ngờ muội dính dáng đến cái chết của ngũ hoàng tử, khiến muội bị thất sủng nhưng tối qua hoàng thượng còn lật thẻ bài của muội, chứng tỏ người vẫn tin việc hoàng hậu “báo mộng” hơn, tính toán của nàng ta coi như công cốc rồi.”
Hạ Vân Tự gật đầu, đáp: “Vâng, chuyện này coi như là đã qua. Có điều nếu muội là nàng ta, chuyện lớn thế này ắt phải chuẩn bị nhiều phương án.”
Nếu để chuyện này kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như thế thì thật là phí những lời đồn kia.
Vừa giả thần giả quỷ, vừa tung tin đồn khắp trong cung chứng tỏ nàng ta muốn chơi lớn, phải đạt được thứ gì đó.
Bây giờ kế hoạch không thành công, ít nhất cũng phải dùng kế khác xem sao mới phải.
Hạ Vân Tự trầm ngâm nói: “Ngoại trừ sủng ái, muội chỉ có hai đứa bé là quan trọng nhất.”
Trang Phi lại cau mày, lắc đầu: “Nàng ta không có con, tính kế muội có thể là vì muốn đoạt con của muội chứ hại nó làm gì?”
Đây cũng chính là điều Hạ Vân Tự nghĩ không ra. Cân nhắc một lát, nàng đành nói: “Đố kỵ và thù hận trong cung thường không thể giải thích được mà. Về phần những lý do khác, phải kéo nàng ta xuống đài thì mới hỏi rõ được.”
Trang Phi do dự một chút rồi gật đầu: “Cũng phải, đi bước nào hay bước nấy vậy. Lòng người khó dò, làm sao mà thấu hết được.”
——
Thế là Hạ Vân Tự liền bắt tay sắp xếp mọi chuyện, trong cẩn thận kín kẽ cố tình để lộ ra sơ suất cho người kia thấy.
Lúc này đang vào giữa xuân, thời tiết ấm dần lên, trong cung bắt đầu cất lớp áo choàng dày cộm, đổi thành quần áo mùa xuân nhẹ nhàng thoải mái.
Sắc xuân làm say lòng người, mà trang phục mùa xuân thì càng rực rỡ nhiều màu sắc hơn trang phục mùa đông nhiều. Các cung nữ trẻ tuổi cũng siêng ăn diện hơn trong mùa xuân, lén cài thêm một cây trâm, tóc có thêm một bông hoa, đôi lúc không hợp với quy định nhưng các chủ tử cũng nhắm một mắt cho qua.
Vào một hôm tâm trạng không vui, Hạ Vân Tự vì chuyện này mà phạt Yến Vũ, bắt nàng ta quỳ trước điện, bảo Tiểu Lộc Tử thưởng cho mười bạt tai.
Yến Vũ là một trong tám đại cung nữ nàng mang từ nhà vào, xưa nay khá có uy trước những cung nhân khác trong Diên Phương Điện, bây giờ bị tát tai trước bao nhiêu người như thế, thể diện coi như mất hết.
Tiếp theo đó lại là tiết Thượng Tỵ và ngày giỗ của Giai Huệ hoàng hậu. Vào ngày giỗ, Hạ Vân Tự dậy thật sớm, đến Tiêu Phòng Cung trước.
Ninh Nguyên càng lớn càng hiểu chuyện, cứ đòi đi với nàng vào ngày này. Vì thế nàng bèn dẫn theo hai đứa bé cùng đến Tiêu Phòng Điện để thắp hương cho Giai Huệ hoàng hậu.
Ninh Nguyên mang kinh Phật chính tay mình chép và một bài văn tế tự làm đến đốt trước linh vị của mẫu thân mình.
Những tờ giấy cháy bùng lên rồi dần hóa thành tro tàn trong thau. Ninh Nguyên thở ra một hơi, vừa ngẩng đầu lên định nói với di mẫu điều gì đó nhưng lại thấy nàng lẳng lặng nhìn bài vị của mẫu thân, dường như đang trầm ngâm điều gì.
Tình cảm giữa di mẫu và mẫu thân rất sâu đậm, thằng bé biết rõ điều này nên không quấy rầy mà yên lặng đứng đợi một bên.
Một lát sau, di mẫu – lúc nãy vừa bái tế mẫu thân xong – bỗng xách váy, quỳ xuống bồ đoàn, hành đại lễ tế bái.
Tỷ tỷ.
Hạ Vân Tự khẽ gọi trong lòng một tiếng.
Chuyện hôm nay không tốt lành gì nhưng muội nhất định phải tương kế tựu kế mới có thể đi tiếp con đường này được.
Ninh Nguyên… muội không thể để nó xảy ra chuyện gì. Nó là người tỷ nặng lòng nhất, dù muội có đánh mất tính mạng cũng phải bảo vệ nó an toàn.
Nhưng Ninh Nghi, nó là con của muội, cũng là cháu trai của tỷ.
Một mình muội lẻ loi trong chốn thâm cung này, đôi khi không thể không lựa chọn giữ cái này hay bỏ cái kia. Nhưng xin tỷ tỷ hãy nhớ, nó cũng là khúc ruột mà muội yêu thương nhất. Vì thế cầu xin tỷ trên trời có linh thiêng thì hãy bảo vệ nó, giống như tỷ từng bảo vệ muội vậy.
Để nó bình an trải qua kiếp nạn này của muội, để muội cũng bình an trải qua kiếp nạn này.
Nói xong nàng đứng dậy, thắp thêm ba nén nhang rồi quay sang dặn nhũ mẫu. “Bế Ninh Nghi về trước đi, cẩn thận đừng để nó bị lạnh.”
Nhũ mẫu nhún người vâng lệnh, nàng lại liếc nhìn Tiểu Lộc Tử, ra hiệu cho hắn đi theo.
Tiểu Lộc Tử hiểu ý nên tức khắc cùng nhũ mẫu lui ra, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn theo bóng họ một lát thật lâu mới thu mắt về. Ninh Nguyên ngửa đầu hỏi: “Vậy con cũng về trước đây, hôm nay còn phải luyện tập cưỡi ngựa.”
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn thằng bé: “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân con, con theo di mẫu đi vài vòng đi, lát nữa rồi hãy cưỡi ngựa.”
Thần sắc nàng trông khá ảm đạm, đầy vẻ u sầu. Đương nhiên Ninh Nguyên sẽ không từ chối, nó gật đầu rồi cũng nàng rời khỏi Tiêu Phòng Cung.
Các nhũ mẫu chắc là chưa đi quá xa, lát nữa sẽ phải đi ngang qua Ngự Hoa Viên.
Mà trước khi đi qua Ngự Hoa Viên, có một con đường vắng vẻ, cung điện hai bên đường đều không có ai ở.
Nàng và Trang Phi đã tính toán cẩn thận. Nếu Nghi tiệp dư đủ can đảm – can đảm như khi trực tiếp xô nhũ mẫu xuống núi hại chết ngũ hoàng tử – vậy con đường đó chính là một nơi rất lý tưởng.
Nếu có ai đó cố tình tiết lộ cho nàng ta cơ hội ngàn năm có một này, nói với nàng ta hiện nay nhũ mẫu và Ninh Nghi đang lẻ loi ở đó, xúi giục nàng ta thì nàng ta càng khó từ chối cơ hội này.
Vì thế Hạ Vân Tự không đi về phía đó mà tùy ý đi dạo khắp nơi, sau đó dẫn Ninh Nguyên cùng đến Tử Thần Điện.
Hôm nay hoàng đế vẫn đến hoàng lăng cúng tế hoàng hậu, chắc là trưa sẽ trở về, họ đợi ở đó một lát là có thể dùng bữa trưa với y.
Một lát sau, trên con đường vắng vẻ ít bóng người, nhũ mẫu đang bế Ninh Nghi thì bỗng thấy Oanh Thời từ đằng kia đi lại, thần sắc hơi vội vàng, hỏi ngay Tiểu Lộc Tử. “Giấy tiền vàng bạc nương nương chuẩn bị cho Giai Huệ hoàng hậu ngươi để ở đâu rồi?”
Tiểu Lộc Tử đáp: “Trong tủ của gian nhà phía tây đó!”
Nhưng Oanh Thời lại nói: “Nói bậy, ta và Yến Thời tìm khắp nơi mà vẫn không thấy. Ngươi mau theo ta đi tìm, mất công lát nữa nương nương về, muốn dùng mà không có thì lại đau lòng.”
Nói xong thì định kéo Tiểu Lộc Tử đi. Nhũ mẫu nhớ lời Hạ Vân Tự dặn nên vội ngăn lại: “Cô nương, lục hoàng tử…”
“Aiz!” Dường như lúc này Oanh Thời mới để ý đến nhũ mẫu, nàng nhíu mày một cái, nghĩ ngợi rồi đáp: “Tình cảm giữa nương nương và Giai Huệ hoàng hậu bà cũng biết rồi đó. Ta và Tiểu Lộc Tử thật sự có việc phải về Vĩnh Tín Cung ngay. Nơi này cách Vĩnh Tín Cung không xa, bà cứ về nhanh là được.”
Nói xong thì kéo Tiểu Lộc Tử đi nhanh như một cơn gió, thoắt cái không thấy tăm hơi. Nhũ mẫu bế Ninh Nghi nên không sao theo kịp họ, đành phải trấn tĩnh lại, tiếp tục bế lục hoàng tử về cung.
Nhưng gần đây lục hoàng tử đã nặng hơn trước nhiều, nhũ mẫu đi nhanh được một đoạn rồi bất giác dần chậm lại, không dám đi nhanh nữa.
Bà ta sợ mình bước vội quá làm ngã lục hoàng tử.
Khi Ngự Hoa Viên chỉ còn cách có vài trượng thì bất chợt có hai hoạn quan xuất hiện như những bóng ma, thâm trầm chặn đường bà lại.
Gã cao gầy cười cười nhìn bà, hỏi: “Phàn thị, đúng không?”
Nhũ mẫu rùng mình, đáp: “Đúng là ta. Hai vị công công có chuyện gì không?”
Gã lùn hơn bên cạnh móc từ trong ngực ra một thứ. Phàn thị định thần lại nhìn thì đó là một đĩnh vàng, trông nặng trịch, xem ra rất có giá trị.
Hoạn quan kia vừa áng chừng đĩnh vàng vừa nói: “Bọn ta có một giao dịch rất hời muốn làm với bà. Phía trước có cung điện không người, chúng ta qua đó nói.”
Những lời này thoạt nghe cũng khá bình thường nhưng Phàn thị sớm đã được nhắc nhở phải cảnh giác hàng trăm lần nên lập tức nghĩ đến vụ ngũ hoàng tử.
Chẳng những nghĩ đến ngũ hoàng tử mà còn nghĩ đến nhũ mẫu của ngũ hoàng tử.
Lúc đó nhũ mẫu bế một đứa bé lên núi là rất kỳ quái, còn chết một cách không rõ ràng như thế thì càng kỳ quái hơn.
Bây giờ hai người này đột nhiên xuất hiện, dùng vàng để dụ bà đi vào trong thì cũng rất kỳ quái.
Phàn thị nghĩ, nói không chừng nhũ mẫu của ngũ hoàng tử cũng bị dụ lên núi để bàn chuyện gì đó, sau cùng bị đẩy xuống núi, ngay cả mạng cũng không còn.
Phàn thị lùi lại nửa bước, nhìn quanh quất một lượt. Con đường này tuy hoang vu vắng vẻ, kêu cứu khó có thể được hồi đáp ngay nhưng dù gì vẫn có thể bỏ chạy.
Nếu theo bọn họ đi vào trong, chắc hẳn cơ hội bỏ chạy cũng không có. Đừng nói trẻ sơ sinh như lục hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm mà tính mạng của mình cũng chưa chắc được bảo toàn.
Bà không thể chết một cách không rõ ràng như nhũ mẫu của ngũ hoàng tử được!
Phàn thị lại lùi ra sau một bước nữa.
——
Trong Tử Thần Điện, Hạ Vân Tự vẫn ung dung ngồi đó, cùng Ninh Nguyên lẳng lặng đợi hoàng đế quay lại.
Ninh Nghi…
Nàng nắm chặt tay vịn của nghế, tim đập thình thịch, lưng đẫm cả mồ hôi lạnh, ngay cả hơi thở cũng không bình thường.
Đắp chăn lại cho Ninh Nghi, giọng của y vẫn nhẹ nhàng như khi nãy. “Lời đồn mê tín, nghe xong thì thôi, trẫm biết nàng sẽ không làm những chuyện như thế.”
Giống như khoảnh khắc nghẹt thở vừa rồi là ảo giác của nàng vậy.
Nụ cười dần nở trên khuôn mặt nàng. “Vâng, hoàng tử công chúa trong cung nhiều như thế, thần thiếp hà tất phải nhằm vào con của Diệp quý cơ chứ?”
Nói thì nói thế nhưng trong lòng nàng lại không kìm được run sợ. Cái nhìn lúc nãy chắc chắn không phải là ảo giác của nàng, trong ánh mắt y có thâm ý khác, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Sau khi về tẩm điện, tất cả trở lại như bình thường. Đợi hoàng đế tắm xong, nàng và y cùng uống một chén rượu.
Rượu này là do Diệp quý cơ đưa vào, có thể khiến y tăng thêm hứng thú khi cần thiết.
Trước kia Diệp quý cơ nhờ nó mà được sủng, nhưng sau khi nàng ta thất sủng, hoàng đế đã sinh ra cảm giác nghi hoặc, không biết tại sao trước đó mình lại sủng nàng ta.
Nghi hoặc và nghi ngờ chỉ cách nhau một làn ranh, vì thế dù biết không dễ gì kiểm tra được rượu này thì Hạ Vân Tự vẫn không dám lạm dụng.
Cho nên, rượu mà Diệp quý cơ đưa vào, “các cung đều có”.
Các cung đều có, như vậy rất có thể y sẽ uống được ở nơi khác, sẽ không cảm thấy việc mình có hứng thú với nàng là do rượu.
Uống xong chén rượu, màn trướng được hạ xuống, che đi cảnh triền miên.
Cuộc hoan ái nồng nàn đủ để người ta tạm quên đi mọi tâm sự, chỉ còn lại nỗi phấn khích, không tâm trí đâu để nghĩ đến việc khác.
Đến lúc ngủ, Hạ Vân Tự đã vô cùng mệt mỏi. Y thấy nàng ngáp một cái rồi nhắm mắt, ngủ ngon lành.
Y nhìn nàng, ý cười còn sót lại khi nãy cũng dần tan biến, cuối cùng còn toát ra chút lạnh lẽo.
Nhưng vẻ lạnh lẽo này cũng nhanh chóng biến mất, hóa thành chút bất đắc dĩ, chút dịu dàng và chút thở dài.
Y nhìn ra được trong chuyện này nàng có sự tính toán.
Chuyện đã qua lâu như thế, Giai Huệ hoàng hậu và ngũ hoàng tử làm sao người đến báo mộng, kẻ đến báo thù?
Mà thôi, kệ vậy.
Chuyện này hẳn không phải do nàng khởi đầu. Y bình tĩnh ngẫm nghĩ, tiếng trẻ con khóc bên ngoài Vĩnh Tín Cung và lời đồn nàng hại ngũ hoàng tử chắc là liên quan đến nhau, do phía bên kia, còn nàng lợi dụng việc hoàng hậu báo mộng là để phản kích mà thôi.
Nàng phản ứng rất nhanh nhạy, bịa chuyện cũng rất chu toàn.
Là một nữ nhân thông minh.
Y cũng không vì việc này mà trách nàng.
Thật ra trước đây y cũng phát hiện ra nàng có chút tính toán trong một số việc, tuy nhiên y chưa từng can thiệp quá nhiều mà để mặc nàng. Lần này y có chút cảnh giác và không vui có lẽ là vì liên quan đến Hạ gia.
Y không nghi ngờ lòng trung thành của Hạ gia, nhưng dù gì đó cũng là trâm anh thế gia số một số hai trong triều, y không thể không đề phòng, không thể không để tâm đến họ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không cần lo lắng quá.
Nàng là người đến sách sử, sách chính trị còn đọc không xuôi nữa là, đương nhiên sẽ không thể can thiệp được chuyện chính sự.
Y cũng từng đa nghi, nghĩ nàng lén tính kế nhiều như thế sau lưng y, vậy phải chăng ngay cả chuyện này cũng là giả vờ? Nhưng cuối cùng y phủ định ý nghĩ hoang đường này.
Nàng lộ ra khuyết điểm này vào lúc vừa tiến cung không lâu, vẫn là một cô nương chưa từng trải sự đời, một lòng nghĩ về tỷ tỷ mình, không thể nào có được suy nghĩ thâm sâu như vậy.
Bất tri bất giác y cũng dần thiếp đi, hôm sau mới tờ mờ sáng đã lên thượng triều. Trước khi rời khỏi Diên Phương Điện, y cúi xuống hôn nàng, nàng thức giấc trong thoáng chốc nhưng vẫn duy trì tư thế đang ngủ, chỉ mơ màng ừm một tiếng là xong.
Đợi khi tiếng bước chân của y đi xa, nàng mới mở mắt ra.
Y đã nghi ngờ nàng.
Ý nghĩ này khiến nàng lạnh toát cả người.
Ít nhất là trong chuyện này, chắc chắn y đã nghi ngờ nàng.
Nàng không rõ rốt cuộc mình đã để lộ sơ sót ở đâu, nhưng đế vương đa nghi, dù nàng có làm kín kẽ tới đâu thì y nghi nàng cũng là chuyện không có gì lạ.
Huống chi chuyện này nàng phản kháng trong bị động, hoàn toàn không thể chu toàn mọi nước cờ. Trong cơn nguy cấp, tuy có thể phản ứng nhanh, giữ được thế cờ nhưng khó tránh có sơ suất.
Phải khiến chuyện này nhanh chóng kết thúc mới được.
Vì thế sau khi dùng bữa sáng xong, Hạ Vân Tự đến Khánh Ngọc Cung tìm Trang Phi, thương lượng xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nàng không nhắc đến việc hoàng đế đã nghi ngờ mình, chỉ nói không muốn đêm dài lắm mộng. Trang Phi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Nàng ta vốn muốn hoàng thượng nghi ngờ muội dính dáng đến cái chết của ngũ hoàng tử, khiến muội bị thất sủng nhưng tối qua hoàng thượng còn lật thẻ bài của muội, chứng tỏ người vẫn tin việc hoàng hậu “báo mộng” hơn, tính toán của nàng ta coi như công cốc rồi.”
Hạ Vân Tự gật đầu, đáp: “Vâng, chuyện này coi như là đã qua. Có điều nếu muội là nàng ta, chuyện lớn thế này ắt phải chuẩn bị nhiều phương án.”
Nếu để chuyện này kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột như thế thì thật là phí những lời đồn kia.
Vừa giả thần giả quỷ, vừa tung tin đồn khắp trong cung chứng tỏ nàng ta muốn chơi lớn, phải đạt được thứ gì đó.
Bây giờ kế hoạch không thành công, ít nhất cũng phải dùng kế khác xem sao mới phải.
Hạ Vân Tự trầm ngâm nói: “Ngoại trừ sủng ái, muội chỉ có hai đứa bé là quan trọng nhất.”
Trang Phi lại cau mày, lắc đầu: “Nàng ta không có con, tính kế muội có thể là vì muốn đoạt con của muội chứ hại nó làm gì?”
Đây cũng chính là điều Hạ Vân Tự nghĩ không ra. Cân nhắc một lát, nàng đành nói: “Đố kỵ và thù hận trong cung thường không thể giải thích được mà. Về phần những lý do khác, phải kéo nàng ta xuống đài thì mới hỏi rõ được.”
Trang Phi do dự một chút rồi gật đầu: “Cũng phải, đi bước nào hay bước nấy vậy. Lòng người khó dò, làm sao mà thấu hết được.”
——
Thế là Hạ Vân Tự liền bắt tay sắp xếp mọi chuyện, trong cẩn thận kín kẽ cố tình để lộ ra sơ suất cho người kia thấy.
Lúc này đang vào giữa xuân, thời tiết ấm dần lên, trong cung bắt đầu cất lớp áo choàng dày cộm, đổi thành quần áo mùa xuân nhẹ nhàng thoải mái.
Sắc xuân làm say lòng người, mà trang phục mùa xuân thì càng rực rỡ nhiều màu sắc hơn trang phục mùa đông nhiều. Các cung nữ trẻ tuổi cũng siêng ăn diện hơn trong mùa xuân, lén cài thêm một cây trâm, tóc có thêm một bông hoa, đôi lúc không hợp với quy định nhưng các chủ tử cũng nhắm một mắt cho qua.
Vào một hôm tâm trạng không vui, Hạ Vân Tự vì chuyện này mà phạt Yến Vũ, bắt nàng ta quỳ trước điện, bảo Tiểu Lộc Tử thưởng cho mười bạt tai.
Yến Vũ là một trong tám đại cung nữ nàng mang từ nhà vào, xưa nay khá có uy trước những cung nhân khác trong Diên Phương Điện, bây giờ bị tát tai trước bao nhiêu người như thế, thể diện coi như mất hết.
Tiếp theo đó lại là tiết Thượng Tỵ và ngày giỗ của Giai Huệ hoàng hậu. Vào ngày giỗ, Hạ Vân Tự dậy thật sớm, đến Tiêu Phòng Cung trước.
Ninh Nguyên càng lớn càng hiểu chuyện, cứ đòi đi với nàng vào ngày này. Vì thế nàng bèn dẫn theo hai đứa bé cùng đến Tiêu Phòng Điện để thắp hương cho Giai Huệ hoàng hậu.
Ninh Nguyên mang kinh Phật chính tay mình chép và một bài văn tế tự làm đến đốt trước linh vị của mẫu thân mình.
Những tờ giấy cháy bùng lên rồi dần hóa thành tro tàn trong thau. Ninh Nguyên thở ra một hơi, vừa ngẩng đầu lên định nói với di mẫu điều gì đó nhưng lại thấy nàng lẳng lặng nhìn bài vị của mẫu thân, dường như đang trầm ngâm điều gì.
Tình cảm giữa di mẫu và mẫu thân rất sâu đậm, thằng bé biết rõ điều này nên không quấy rầy mà yên lặng đứng đợi một bên.
Một lát sau, di mẫu – lúc nãy vừa bái tế mẫu thân xong – bỗng xách váy, quỳ xuống bồ đoàn, hành đại lễ tế bái.
Tỷ tỷ.
Hạ Vân Tự khẽ gọi trong lòng một tiếng.
Chuyện hôm nay không tốt lành gì nhưng muội nhất định phải tương kế tựu kế mới có thể đi tiếp con đường này được.
Ninh Nguyên… muội không thể để nó xảy ra chuyện gì. Nó là người tỷ nặng lòng nhất, dù muội có đánh mất tính mạng cũng phải bảo vệ nó an toàn.
Nhưng Ninh Nghi, nó là con của muội, cũng là cháu trai của tỷ.
Một mình muội lẻ loi trong chốn thâm cung này, đôi khi không thể không lựa chọn giữ cái này hay bỏ cái kia. Nhưng xin tỷ tỷ hãy nhớ, nó cũng là khúc ruột mà muội yêu thương nhất. Vì thế cầu xin tỷ trên trời có linh thiêng thì hãy bảo vệ nó, giống như tỷ từng bảo vệ muội vậy.
Để nó bình an trải qua kiếp nạn này của muội, để muội cũng bình an trải qua kiếp nạn này.
Nói xong nàng đứng dậy, thắp thêm ba nén nhang rồi quay sang dặn nhũ mẫu. “Bế Ninh Nghi về trước đi, cẩn thận đừng để nó bị lạnh.”
Nhũ mẫu nhún người vâng lệnh, nàng lại liếc nhìn Tiểu Lộc Tử, ra hiệu cho hắn đi theo.
Tiểu Lộc Tử hiểu ý nên tức khắc cùng nhũ mẫu lui ra, nhanh chóng không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn theo bóng họ một lát thật lâu mới thu mắt về. Ninh Nguyên ngửa đầu hỏi: “Vậy con cũng về trước đây, hôm nay còn phải luyện tập cưỡi ngựa.”
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn thằng bé: “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân con, con theo di mẫu đi vài vòng đi, lát nữa rồi hãy cưỡi ngựa.”
Thần sắc nàng trông khá ảm đạm, đầy vẻ u sầu. Đương nhiên Ninh Nguyên sẽ không từ chối, nó gật đầu rồi cũng nàng rời khỏi Tiêu Phòng Cung.
Các nhũ mẫu chắc là chưa đi quá xa, lát nữa sẽ phải đi ngang qua Ngự Hoa Viên.
Mà trước khi đi qua Ngự Hoa Viên, có một con đường vắng vẻ, cung điện hai bên đường đều không có ai ở.
Nàng và Trang Phi đã tính toán cẩn thận. Nếu Nghi tiệp dư đủ can đảm – can đảm như khi trực tiếp xô nhũ mẫu xuống núi hại chết ngũ hoàng tử – vậy con đường đó chính là một nơi rất lý tưởng.
Nếu có ai đó cố tình tiết lộ cho nàng ta cơ hội ngàn năm có một này, nói với nàng ta hiện nay nhũ mẫu và Ninh Nghi đang lẻ loi ở đó, xúi giục nàng ta thì nàng ta càng khó từ chối cơ hội này.
Vì thế Hạ Vân Tự không đi về phía đó mà tùy ý đi dạo khắp nơi, sau đó dẫn Ninh Nguyên cùng đến Tử Thần Điện.
Hôm nay hoàng đế vẫn đến hoàng lăng cúng tế hoàng hậu, chắc là trưa sẽ trở về, họ đợi ở đó một lát là có thể dùng bữa trưa với y.
Một lát sau, trên con đường vắng vẻ ít bóng người, nhũ mẫu đang bế Ninh Nghi thì bỗng thấy Oanh Thời từ đằng kia đi lại, thần sắc hơi vội vàng, hỏi ngay Tiểu Lộc Tử. “Giấy tiền vàng bạc nương nương chuẩn bị cho Giai Huệ hoàng hậu ngươi để ở đâu rồi?”
Tiểu Lộc Tử đáp: “Trong tủ của gian nhà phía tây đó!”
Nhưng Oanh Thời lại nói: “Nói bậy, ta và Yến Thời tìm khắp nơi mà vẫn không thấy. Ngươi mau theo ta đi tìm, mất công lát nữa nương nương về, muốn dùng mà không có thì lại đau lòng.”
Nói xong thì định kéo Tiểu Lộc Tử đi. Nhũ mẫu nhớ lời Hạ Vân Tự dặn nên vội ngăn lại: “Cô nương, lục hoàng tử…”
“Aiz!” Dường như lúc này Oanh Thời mới để ý đến nhũ mẫu, nàng nhíu mày một cái, nghĩ ngợi rồi đáp: “Tình cảm giữa nương nương và Giai Huệ hoàng hậu bà cũng biết rồi đó. Ta và Tiểu Lộc Tử thật sự có việc phải về Vĩnh Tín Cung ngay. Nơi này cách Vĩnh Tín Cung không xa, bà cứ về nhanh là được.”
Nói xong thì kéo Tiểu Lộc Tử đi nhanh như một cơn gió, thoắt cái không thấy tăm hơi. Nhũ mẫu bế Ninh Nghi nên không sao theo kịp họ, đành phải trấn tĩnh lại, tiếp tục bế lục hoàng tử về cung.
Nhưng gần đây lục hoàng tử đã nặng hơn trước nhiều, nhũ mẫu đi nhanh được một đoạn rồi bất giác dần chậm lại, không dám đi nhanh nữa.
Bà ta sợ mình bước vội quá làm ngã lục hoàng tử.
Khi Ngự Hoa Viên chỉ còn cách có vài trượng thì bất chợt có hai hoạn quan xuất hiện như những bóng ma, thâm trầm chặn đường bà lại.
Gã cao gầy cười cười nhìn bà, hỏi: “Phàn thị, đúng không?”
Nhũ mẫu rùng mình, đáp: “Đúng là ta. Hai vị công công có chuyện gì không?”
Gã lùn hơn bên cạnh móc từ trong ngực ra một thứ. Phàn thị định thần lại nhìn thì đó là một đĩnh vàng, trông nặng trịch, xem ra rất có giá trị.
Hoạn quan kia vừa áng chừng đĩnh vàng vừa nói: “Bọn ta có một giao dịch rất hời muốn làm với bà. Phía trước có cung điện không người, chúng ta qua đó nói.”
Những lời này thoạt nghe cũng khá bình thường nhưng Phàn thị sớm đã được nhắc nhở phải cảnh giác hàng trăm lần nên lập tức nghĩ đến vụ ngũ hoàng tử.
Chẳng những nghĩ đến ngũ hoàng tử mà còn nghĩ đến nhũ mẫu của ngũ hoàng tử.
Lúc đó nhũ mẫu bế một đứa bé lên núi là rất kỳ quái, còn chết một cách không rõ ràng như thế thì càng kỳ quái hơn.
Bây giờ hai người này đột nhiên xuất hiện, dùng vàng để dụ bà đi vào trong thì cũng rất kỳ quái.
Phàn thị nghĩ, nói không chừng nhũ mẫu của ngũ hoàng tử cũng bị dụ lên núi để bàn chuyện gì đó, sau cùng bị đẩy xuống núi, ngay cả mạng cũng không còn.
Phàn thị lùi lại nửa bước, nhìn quanh quất một lượt. Con đường này tuy hoang vu vắng vẻ, kêu cứu khó có thể được hồi đáp ngay nhưng dù gì vẫn có thể bỏ chạy.
Nếu theo bọn họ đi vào trong, chắc hẳn cơ hội bỏ chạy cũng không có. Đừng nói trẻ sơ sinh như lục hoàng tử sẽ gặp nguy hiểm mà tính mạng của mình cũng chưa chắc được bảo toàn.
Bà không thể chết một cách không rõ ràng như nhũ mẫu của ngũ hoàng tử được!
Phàn thị lại lùi ra sau một bước nữa.
——
Trong Tử Thần Điện, Hạ Vân Tự vẫn ung dung ngồi đó, cùng Ninh Nguyên lẳng lặng đợi hoàng đế quay lại.
Ninh Nghi…
Nàng nắm chặt tay vịn của nghế, tim đập thình thịch, lưng đẫm cả mồ hôi lạnh, ngay cả hơi thở cũng không bình thường.
Bình luận facebook