-
Chương 93: Phục sủng
Tử Thần Điện yên lặng như tờ, dù là cung nhân hầu hạ bên cạnh hoàng đế cũng chỉ đợi ở ngoài chứ không ai được vào trong tẩm điện, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng khóc sụt sùi của Yểu Phi.
Trong tiếng sụt sùi ấy còn láng máng có tiếng thì thầm của hoàng đế, có điều lẫn vào tiếng khóc nên không nghe rõ. Mãi đến khi tiếng của Yểu Phi dần lắng xuống, giọng của hoàng đế mới rõ hơn, ước chừng là tâm trạng khá tốt.
Cung nhân đợi ngoài điện vô thức nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong điện, hoàng đế ngồi bên giường, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vân Tự khóc suốt đường đi, về đến Tử Thần Điện vẫn chưa dừng khóc. Y đặt nàng lên giường, nhẹ nhàng dỗ dành một lúc, nàng mới hết khóc.
Y lấy khăn lau nước mắt cho nàng, cười bảo: “Đừng khóc nữa, nói với trẫm xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Mắt nàng đỏ bừng, nhìn y với vẻ thăm dò, khẩn khoản hỏi: “Có phải hoàng thượng vẫn còn giận thần thiếp không?”
“Không có.” Hạ Huyền Thời lắc đầu. “Dù là hôm đó, trẫm cũng chưa nói gì mà. Nàng thì hay rồi, không nói không rằng mà bỏ đi. Nàng nghĩ lại xem có phải thế không.”
Hạ Vân Tự cúi đầu, tự lau nước mắt cho mình. “Hôm đó đến tên thần thiếp hoàng thượng cũng không chịu gọi, vậy mà còn nói chưa nói gì… Hoàng thượng chỉ biết trách thần thiếp, đâu có biết trong lòng thần thiếp đau khổ thế nào.”
Nàng nói thế, y cũng nhớ ra hôm ấy trong lúc tức giận, y đã gọi nàng là “Yểu Phi”. Nhìn nước mắt trên mặt nàng, giọng y càng thêm mềm mỏng: “Là do trẫm không tốt. Nàng nói xem, chuyện gì vậy?”
Hỏi đến nước này thì có thể nói được rồi.
Hạ Vân Tự nghẹn ngào nhìn y. “Hoàng thượng chỉ thấy thần thiếp mang Ninh Nghi ra mạo hiểm nhưng lại không chịu nghĩ đến sự bất đắc dĩ của thần thiếp, thần thiếp không thể không lựa chọn phương án ít mạo hiểm nhất.”
Nói đến đây nàng dừng lại, khẽ cắn môi. “Ngũ hoàng tử chết một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó thần thiếp nghe cung nhân bàn tán là Nghi tiệp dư nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không dám chắc chắn, càng không có chứng cứ, không thể nói với hoàng thượng. Nhưng trong lòng thần thiếp lo sợ đến nhường nào người biết không? Ngày ngày đều lo lắng lỡ sơ sẩy một cái là sẽ mất con, rồi Cung Chính Ti lại nói đó là do ngoài ý muốn, như vậy chẳng những đứa bé không thể sống lại mà ngay cả một câu công bằng cũng không có.”
Dừng lại một chút, nàng lẳng lặng nhìn y. “Hoàng thượng nghĩ mà xem… Một là thần thiếp giăng bẫy dụ nàng ta ra, nắm chắc phần thắng trong tay; hai là án binh bất động, ngày ngày đề phòng, mong đợi người bên cạnh mình không bao giờ bất cẩn để nàng ta có thể ra tay. Đối với đứa bé, lựa chọn nào nguy hiểm hơn?”
Hoàng đế khẽ thở ra.
Nghe nàng nói thế, hình như lựa chọn thứ hai càng nguy hiểm hơn. Trước giờ kẻ ác khó mà đề phòng, nàng và Ninh Nghi ở ngoài sáng, Nghi tiệp dư ở trong tối, sao có thể mong đợi mọi sự đều chu toàn được?
Nghĩ thế, nhưng y vẫn nói: “Nhưng dù gì nàng cũng nên nói trước với trẫm một tiếng, tuy không có chứng cứ thì trẫm vẫn có thể bảo vệ mẹ con nàng.”
Hạ Vân Tự khẽ cau đôi mày đẹp, nước mắt lại lặng lẽ rơi. “Không phải thần thiếp chưa từng nghĩ đến… có điều trong cung mọi chuyện rắc rối phức tạp, sao có thể nói rõ ràng được. Nếu có thể nói rõ thì sao vụ án ngũ hoàng tử lại kết thúc một cách qua loa như thế. thần thiếp sợ… thần thiếp sợ lỡ như hoàng thượng không quan tâm, thần thiếp lại vì thế mà đánh rắn động cỏ thì càng tiến thối lưỡng nan.”
Nàng nói rất chân thành, nhưng thật ra trong lòng đang thầm cười mỉa mai.
Sao y còn có mặt mũi để nói y sẽ bảo vệ mẹ con nàng nhỉ?
Bao năm nay, trong cung há chỉ có mình ngũ hoàng tử chết oan, nhưng thật sự tra ra được thì có mấy vụ?
Đúng vậy, y rất tinh tường, nàng tin chỉ có y chịu bỏ ba phần sức lực thôi là rất nhiều chuyện có thể tra ra chân tướng.
Nhưng chính vì thế, nó mới khiến người ta thấy giá lạnh.
Câu “trong cung mọi chuyện rắc rối phức tạp, sao có thể nói rõ ràng được” của nàng rất hợp ý y, vừa có thể giải thích cho nàng vừa có thể giải vây cho y.
Vì thế y im lặng một lúc rồi lại mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc của nàng, giọng càng dịu dàng hơn. “Trẫm không nên trách nàng.”
Hạ Vân Tự cụp mắt, thút thít một tiếng, thấy y dang cánh tay ra thì ngoan ngoãn tựa vào lòng y, thì thầm nỉ non. “Đến giờ thần thiếp vẫn chưa hết buồn vì chuyện của ngũ hoàng tử, sao có thể tùy tiện mang con mình ra tính kế… thần thiếp không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Biết rồi, trẫm biết rồi.” Y dịu dàng vỗ về nàng, sự áy náy và an ủi trong giọng nói thấy rất rõ.
Sự lạnh nhạt trước đó đương nhiên cũng kết thúc ở đây.
——
Hôm ấy Hạ Vân Tự không rời khỏi Tử Thần Điện, từ sớm đến tối đều ở cạnh hoàng đế.
Tối đó dĩ nhiên hoàng đế lật thẻ bài của nàng. Hai người gần một tháng chưa gần gũi nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, dĩ nhiên là vô cùng ngọt ngào.
Sáng hôm sau thức dậy, Hạ Vân Tự cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Chậc, gần một tháng nay, nàng cũng có chút nhớ nhung y, dù gì trong chuyện này y cũng rất có bản lĩnh, tối qua không cần dùng rượu của Diệp quý cơ mà cảm giác vẫn không tồi.
Sau khi thức dậy, Hạ Vân Tự nhàn nhã rửa mặt, trang điểm và tự trở về Diên Phương Điện trước khi y hạ triều. Nàng lại thảnh thơi nằm dài trên ghế cả buổi sáng.
Hàm Ngọc, Chu Diệu, Triệu Nguyệt Dao và Trang Phi đều lần lượt đến chúc mừng nàng. Gần trưa, Hòa chiêu dung cũng đến, thấy bộ dạng biếng nhác của nàng thì cười bảo: “Chúc mừng tỷ tỷ được phục sủng. Vậy là sau này không rảnh để xoa bóp với muội nữa rồi.”
“Ai bảo?” Hạ Vân Tự đưa đôi mắt đẹp liếc nàng ta, khoan thai trở mình, giọng cực kỳ biếng nhác: “Xoa bóp rất sảng khoái, Sau này ta cũng sẽ thường đến, nói không chừng còn tăng thêm tuổi thọ cũng nên.”
Trong lúc trò chuyện, Oanh Thời vào nhà, nhún gối hành lễ, bẩm báo rằng Tử Thần Điện vừa hạ chỉ giáng chức của Đường Lan Chi.
Hạ Vân Tự hờ hững ngước mắt lên. “Giáng thế nào?”
Oanh Thời đáp: “Xuống tới tòng bát phẩm ngự nữ luôn rồi.”
Hạ Vân Tự cười một tiếng, lòng thầm nghĩ đúng là tàn nhẫn.
Bên dưới tòng bát phẩm chính là ngự nữ và thị cân – dạng nửa chủ nửa tớ. Dù là tần phi có tội cũng không dễ gì bị giáng xuống hai vị trí này, cho nên ngự nữ đã là thấp nhất rồi.
Nàng ta rốt cuộc chỉ là một phi tần thất sủng đã lâu, trong mắt cung chẳng đáng bao biêu, trong mắt hoàng đế lại càng không đáng một đồng.
Vậy chi bằng dùng nàng ta để lấy lòng nàng.
Buổi trưa cứ thế trôi qua, Hòa chiêu dung cùng dùng bữa với Hạ Vân Tự xong thì cáo lui, còn lại mình nàng đi nghỉ trưa một giấc thức dậy thì nghe bẩm báo người của Thượng Phục Cục chờ bên ngoài đã lâu.
Ha.
Nàng cười khảy trong bụng, vịn tay Oanh Thời, lười nhác bước ra ngoài xem thế nào. Người dần đầu vẫn là nữ quan ba bốn ngày trước, nhìn vẫn cung cung kính kính, tuy nhiên ánh mắt đã khiêm tốn hơn trước nhiều.
Nữ quan kia tươi cười bảo: “Mấy ngày trước bận rộn nên chưa thể may đủ y phục của nương nương, mấy ngày nay chúng nô tỳ đã gấp rút may cho xong, cuối cùng cũng kịp lúc bù lại cho nương nương.”
Hạ Vân Tự khẽ đưa tay che miệng, im lặng ngáp một cái.
Có thể thấy nữ quan này là một người lọc lõi, rất biết cách nói chuyện sao cho kín kẽ, trước sau đều chu toàn, khiến người ta không bắt bẻ được.
Hạ Vân Tự cũng không nói gì nhiều, chỉ nghiền ngẫm nhìn nàng ta một lúc rồi mới từ tốn nói: “Nữ quan là người thông minh, trong cung chìm nổi chắc nữ quan cũng chứng kiến nhiều. Chuyện lần này cho qua ở đây, chắc hẳn sau này nữ quan sẽ càng biết cân nhắc chừng mực, không xảy ra sai lầm như vậy ở chỗ bản cung nữa.”
Có những chuyện không nên nói quá rõ ràng, để đối phương ngầm hiểu ý là được.
Trước đó ai ai trong họ cũng nghĩ nàng làm ra chuyện độc ác như vậy, chắc chắn là sẽ không có khả năng được phục sủng. Bây giờ họ phải cân nhắc lại, nàng đã đến thế mà vẫn có thể phục sủng được thì sau này còn gì có thể lật đổ nàng nữa?
Nữ quan kia cung kính trả lời: “Nương nương dạy bảo rất phải.”
Hạ Vân Tự ừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Oanh Thời nhận lấy y phục rồi phân phó ngay trước mặt nữ quan kia. “Nhìn thử xem, dáng người của chúng ta cũng xêm xêm nhau, chọn được bộ nào thích thì các em cứ lấy. Chọn thêm cho Yến Vũ một bộ, tháng sau là sinh nhật của nó rồi.”
Mặt nữ quan kia không khỏi sượng sùng.
Hạ Vân Tự chỉ dương dương tự đắc quay người vào trong điện, không thèm nhìn nàng ta một cái.
Chuyện thế này, nàng không tính toán đã là rộng lượng lắm rồi, mang y phục ban thưởng cho cung nhân, Thượng Phục Cục không có quyền quản.
Nàng phải để cho kẻ dưới biết không phải chuyện gì cũng có thể bù đắp, cứu vãn được. Vừa thấy nàng thất thế là vội trở mặt với nàng, sau này mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn.
Chỉ có thế, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, những kẻ có ánh mắt thiển cận này mới biết mình phải cẩn thận.
Về phần thưởng thêm cho Yến Vũ một bộ, đương nhiên không chỉ vì sinh nhật của nàng ta.
Vở kịch này của nàng diễn đến đây, công lao của Yến Vũ là rất lớn. Ban đầu, bị tát tai ngay trước mặt mọi người đến “âm thầm quy thuận” Nghi tiệp dư sau này đều là nàng ta.
Vở kịch này không dễ diễn, một khi nàng ta có chút sơ suất thì Nghi tiệp dư sẽ nghi ngờ, mọi chuyện sẽ không được thuận lợi như vậy.
Vì chuyện này, Hạ Vân Tự không chỉ thưởng nàng ta y phục mà còn tìm cho nàng ta một phu quân tốt. Trịnh thái y – người luôn phụng sự nàng trước nay – có một đứa con trai út còn chưa thành hôn, tuổi tác tương xứng với Yến Vũ. Hạ Vân Tự ở trong cung, rất cần có một thái y đáng tin cậy, vì thế bèn bảo người nhà nhận Yến Vũ làm con nuôi và đánh tiếng với Trịnh thái y.
Đương nhiên là Trịnh thái y rất muốn tạo quan hệ với Hạ gia, lúc ấy mừng đến nỗi không ngậm được mồm. Dù chỉ là con nuôi của dòng thứ thì cũng là họ Hạ chứ bộ!
Đối với Yến Vũ mà nói, dù thầy thuốc địa vị không cao nhưng vẫn tốt hơn những kẻ hầu hạ trước kia nhiều, nàng ta cũng vô cùng kích động.
Như thế, coi như là đôi bên tình nguyện, vẹn cả đôi đường, là một chuyện đáng mừng.
Người của Thượng Phục Cục vừa đi, không lâu sau lại có người đến.
Lần này Tiểu Lộc Tử vào điện bẩm báo, nói Đường Lan Chi ở bên ngoài tháo trâm tạ tội.
Hạ Vân Tự rất vui vẻ.
Trải qua cơn vắng vẻ thê lương gần nửa tháng trời, nay Diên Phương Điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có điều so với việc dằn mặt vài câu với người của Thượng Phục Cục, lần này nàng không định tính toán với Đường Lan Chi. “Mời nàng ta vào điện uống chén trà rồi bảo nàng ta về đi.” Nàng nói.
Nàng tính toán với Thượng Phục Cục là vì sáu cục quản lý việc ăn, mặc, ở trong cung, lần này nàng không nhắc nhở thì lần sau họ còn dám ức hiếp nàng.
Còn Đường Lan Chi, dù gì cũng không ảnh hưởng tới nàng.
Hơn nữa tính ra nàng ta cũng không làm gì quá quắt thật sự. Một phi tần từng được sủng thoắt cái bị thất sủng, tinh thần chán nản và trở nên cay nghiệt một chút, nói vài câu cho sướng miệng thì cũng không có gì..
Tuy không tử tế gì nhưng cũng không quá tàn ác, chưa gây tổn thương gì, không đến mức ép người ta vào đường cùng.
Hơn nữa hoàng đế cũng đã phạt nàng ta, từ tuyên nghi giáng xuống thành ngự nữ, sau này có được tấn phong thì đời này cũng không cao tới đâu được.
Nếu luận về ba chữ “mất hình tượng”, Đường thị lên tiếng xúc phạm nàng thật ra vẫn còn thua xa việc chủ một cung như nàng vừa đánh người vừa khóc lóc không ngớt.
Cho nên tha được thì cứ tha.
Ngày hôm nay của Hạ Vân Tự trôi qua trong sự ồn ào náo nhiệt như thế, bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời ngả bóng về tây. Chiều nay nàng thảnh thơi nghỉ ngơi nên hiện nay tinh thần còn tốt hơn buổi sáng nhiều, không muốn nằm lười thêm nữa nên đi xử lý những chuyện còn dang dở.
Nàng gọi Oanh Thời lại, hỏi: “Hiện nay Nghi tiệp dư đang ở đâu?”
Oanh Thời đáp: “Ở lãnh cung. Nhu quý cơ cũng sắp sinh rồi, Nghi tiệp dư dù gì cũng từng là chủ một cung, giết lúc này sợ là không được may mắn. Chắc là sẽ nhốt một thời gian, đợi Nhu quý cơ sinh xong thì sẽ ban chết.
“Ừm.” Hạ Vân Tự gật đầu, ung dung ngồi xuống trước bàn trang điểm. “Chải tóc lại giúp ta, ta đi gặp nàng ta một chút.”
Nói Nghi tiệp dư là kẻ chủ mưu, nàng không tin cho lắm.
Chuyện của tỷ tỷ rốt cuộc là thế nào thì chưa biết, nhưng trong chuyện ngũ hoàng tử thì rất kỳ lạ. Hôm đó Trang Phi cũng đề cập đến, nàng lấy cái cớ đố kỵ để giải thích nhưng sau chuyện này, ngay cả nàng cũng không thể tin được lý do ấy.
Trang Phi nói đúng. Nghi tiệp dư không con cái, bất luận là ngũ hoàng tử hay lục hoàng tử, đều không liên quan đến nàng ta.
Nếu chỉ vì ghen ghét, Ninh Nguyên đã lớn không dễ ra tay thì sao không thấy nàng ta động đến đôi song sinh của Hòa chiêu dung, động đến nhị hoàng tử được Yến tu dung nuôi hay là tam hoàng tử mà Thuận Phi nuôi?
Sau lưng nàng ta, nhất định còn có người khác.
Hạ Vân Tự chỉ mong chuyện không như mình nghĩ.
Trong tiếng sụt sùi ấy còn láng máng có tiếng thì thầm của hoàng đế, có điều lẫn vào tiếng khóc nên không nghe rõ. Mãi đến khi tiếng của Yểu Phi dần lắng xuống, giọng của hoàng đế mới rõ hơn, ước chừng là tâm trạng khá tốt.
Cung nhân đợi ngoài điện vô thức nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong điện, hoàng đế ngồi bên giường, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Vân Tự khóc suốt đường đi, về đến Tử Thần Điện vẫn chưa dừng khóc. Y đặt nàng lên giường, nhẹ nhàng dỗ dành một lúc, nàng mới hết khóc.
Y lấy khăn lau nước mắt cho nàng, cười bảo: “Đừng khóc nữa, nói với trẫm xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Mắt nàng đỏ bừng, nhìn y với vẻ thăm dò, khẩn khoản hỏi: “Có phải hoàng thượng vẫn còn giận thần thiếp không?”
“Không có.” Hạ Huyền Thời lắc đầu. “Dù là hôm đó, trẫm cũng chưa nói gì mà. Nàng thì hay rồi, không nói không rằng mà bỏ đi. Nàng nghĩ lại xem có phải thế không.”
Hạ Vân Tự cúi đầu, tự lau nước mắt cho mình. “Hôm đó đến tên thần thiếp hoàng thượng cũng không chịu gọi, vậy mà còn nói chưa nói gì… Hoàng thượng chỉ biết trách thần thiếp, đâu có biết trong lòng thần thiếp đau khổ thế nào.”
Nàng nói thế, y cũng nhớ ra hôm ấy trong lúc tức giận, y đã gọi nàng là “Yểu Phi”. Nhìn nước mắt trên mặt nàng, giọng y càng thêm mềm mỏng: “Là do trẫm không tốt. Nàng nói xem, chuyện gì vậy?”
Hỏi đến nước này thì có thể nói được rồi.
Hạ Vân Tự nghẹn ngào nhìn y. “Hoàng thượng chỉ thấy thần thiếp mang Ninh Nghi ra mạo hiểm nhưng lại không chịu nghĩ đến sự bất đắc dĩ của thần thiếp, thần thiếp không thể không lựa chọn phương án ít mạo hiểm nhất.”
Nói đến đây nàng dừng lại, khẽ cắn môi. “Ngũ hoàng tử chết một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó thần thiếp nghe cung nhân bàn tán là Nghi tiệp dư nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, không dám chắc chắn, càng không có chứng cứ, không thể nói với hoàng thượng. Nhưng trong lòng thần thiếp lo sợ đến nhường nào người biết không? Ngày ngày đều lo lắng lỡ sơ sẩy một cái là sẽ mất con, rồi Cung Chính Ti lại nói đó là do ngoài ý muốn, như vậy chẳng những đứa bé không thể sống lại mà ngay cả một câu công bằng cũng không có.”
Dừng lại một chút, nàng lẳng lặng nhìn y. “Hoàng thượng nghĩ mà xem… Một là thần thiếp giăng bẫy dụ nàng ta ra, nắm chắc phần thắng trong tay; hai là án binh bất động, ngày ngày đề phòng, mong đợi người bên cạnh mình không bao giờ bất cẩn để nàng ta có thể ra tay. Đối với đứa bé, lựa chọn nào nguy hiểm hơn?”
Hoàng đế khẽ thở ra.
Nghe nàng nói thế, hình như lựa chọn thứ hai càng nguy hiểm hơn. Trước giờ kẻ ác khó mà đề phòng, nàng và Ninh Nghi ở ngoài sáng, Nghi tiệp dư ở trong tối, sao có thể mong đợi mọi sự đều chu toàn được?
Nghĩ thế, nhưng y vẫn nói: “Nhưng dù gì nàng cũng nên nói trước với trẫm một tiếng, tuy không có chứng cứ thì trẫm vẫn có thể bảo vệ mẹ con nàng.”
Hạ Vân Tự khẽ cau đôi mày đẹp, nước mắt lại lặng lẽ rơi. “Không phải thần thiếp chưa từng nghĩ đến… có điều trong cung mọi chuyện rắc rối phức tạp, sao có thể nói rõ ràng được. Nếu có thể nói rõ thì sao vụ án ngũ hoàng tử lại kết thúc một cách qua loa như thế. thần thiếp sợ… thần thiếp sợ lỡ như hoàng thượng không quan tâm, thần thiếp lại vì thế mà đánh rắn động cỏ thì càng tiến thối lưỡng nan.”
Nàng nói rất chân thành, nhưng thật ra trong lòng đang thầm cười mỉa mai.
Sao y còn có mặt mũi để nói y sẽ bảo vệ mẹ con nàng nhỉ?
Bao năm nay, trong cung há chỉ có mình ngũ hoàng tử chết oan, nhưng thật sự tra ra được thì có mấy vụ?
Đúng vậy, y rất tinh tường, nàng tin chỉ có y chịu bỏ ba phần sức lực thôi là rất nhiều chuyện có thể tra ra chân tướng.
Nhưng chính vì thế, nó mới khiến người ta thấy giá lạnh.
Câu “trong cung mọi chuyện rắc rối phức tạp, sao có thể nói rõ ràng được” của nàng rất hợp ý y, vừa có thể giải thích cho nàng vừa có thể giải vây cho y.
Vì thế y im lặng một lúc rồi lại mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc của nàng, giọng càng dịu dàng hơn. “Trẫm không nên trách nàng.”
Hạ Vân Tự cụp mắt, thút thít một tiếng, thấy y dang cánh tay ra thì ngoan ngoãn tựa vào lòng y, thì thầm nỉ non. “Đến giờ thần thiếp vẫn chưa hết buồn vì chuyện của ngũ hoàng tử, sao có thể tùy tiện mang con mình ra tính kế… thần thiếp không thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Biết rồi, trẫm biết rồi.” Y dịu dàng vỗ về nàng, sự áy náy và an ủi trong giọng nói thấy rất rõ.
Sự lạnh nhạt trước đó đương nhiên cũng kết thúc ở đây.
——
Hôm ấy Hạ Vân Tự không rời khỏi Tử Thần Điện, từ sớm đến tối đều ở cạnh hoàng đế.
Tối đó dĩ nhiên hoàng đế lật thẻ bài của nàng. Hai người gần một tháng chưa gần gũi nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, dĩ nhiên là vô cùng ngọt ngào.
Sáng hôm sau thức dậy, Hạ Vân Tự cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Chậc, gần một tháng nay, nàng cũng có chút nhớ nhung y, dù gì trong chuyện này y cũng rất có bản lĩnh, tối qua không cần dùng rượu của Diệp quý cơ mà cảm giác vẫn không tồi.
Sau khi thức dậy, Hạ Vân Tự nhàn nhã rửa mặt, trang điểm và tự trở về Diên Phương Điện trước khi y hạ triều. Nàng lại thảnh thơi nằm dài trên ghế cả buổi sáng.
Hàm Ngọc, Chu Diệu, Triệu Nguyệt Dao và Trang Phi đều lần lượt đến chúc mừng nàng. Gần trưa, Hòa chiêu dung cũng đến, thấy bộ dạng biếng nhác của nàng thì cười bảo: “Chúc mừng tỷ tỷ được phục sủng. Vậy là sau này không rảnh để xoa bóp với muội nữa rồi.”
“Ai bảo?” Hạ Vân Tự đưa đôi mắt đẹp liếc nàng ta, khoan thai trở mình, giọng cực kỳ biếng nhác: “Xoa bóp rất sảng khoái, Sau này ta cũng sẽ thường đến, nói không chừng còn tăng thêm tuổi thọ cũng nên.”
Trong lúc trò chuyện, Oanh Thời vào nhà, nhún gối hành lễ, bẩm báo rằng Tử Thần Điện vừa hạ chỉ giáng chức của Đường Lan Chi.
Hạ Vân Tự hờ hững ngước mắt lên. “Giáng thế nào?”
Oanh Thời đáp: “Xuống tới tòng bát phẩm ngự nữ luôn rồi.”
Hạ Vân Tự cười một tiếng, lòng thầm nghĩ đúng là tàn nhẫn.
Bên dưới tòng bát phẩm chính là ngự nữ và thị cân – dạng nửa chủ nửa tớ. Dù là tần phi có tội cũng không dễ gì bị giáng xuống hai vị trí này, cho nên ngự nữ đã là thấp nhất rồi.
Nàng ta rốt cuộc chỉ là một phi tần thất sủng đã lâu, trong mắt cung chẳng đáng bao biêu, trong mắt hoàng đế lại càng không đáng một đồng.
Vậy chi bằng dùng nàng ta để lấy lòng nàng.
Buổi trưa cứ thế trôi qua, Hòa chiêu dung cùng dùng bữa với Hạ Vân Tự xong thì cáo lui, còn lại mình nàng đi nghỉ trưa một giấc thức dậy thì nghe bẩm báo người của Thượng Phục Cục chờ bên ngoài đã lâu.
Ha.
Nàng cười khảy trong bụng, vịn tay Oanh Thời, lười nhác bước ra ngoài xem thế nào. Người dần đầu vẫn là nữ quan ba bốn ngày trước, nhìn vẫn cung cung kính kính, tuy nhiên ánh mắt đã khiêm tốn hơn trước nhiều.
Nữ quan kia tươi cười bảo: “Mấy ngày trước bận rộn nên chưa thể may đủ y phục của nương nương, mấy ngày nay chúng nô tỳ đã gấp rút may cho xong, cuối cùng cũng kịp lúc bù lại cho nương nương.”
Hạ Vân Tự khẽ đưa tay che miệng, im lặng ngáp một cái.
Có thể thấy nữ quan này là một người lọc lõi, rất biết cách nói chuyện sao cho kín kẽ, trước sau đều chu toàn, khiến người ta không bắt bẻ được.
Hạ Vân Tự cũng không nói gì nhiều, chỉ nghiền ngẫm nhìn nàng ta một lúc rồi mới từ tốn nói: “Nữ quan là người thông minh, trong cung chìm nổi chắc nữ quan cũng chứng kiến nhiều. Chuyện lần này cho qua ở đây, chắc hẳn sau này nữ quan sẽ càng biết cân nhắc chừng mực, không xảy ra sai lầm như vậy ở chỗ bản cung nữa.”
Có những chuyện không nên nói quá rõ ràng, để đối phương ngầm hiểu ý là được.
Trước đó ai ai trong họ cũng nghĩ nàng làm ra chuyện độc ác như vậy, chắc chắn là sẽ không có khả năng được phục sủng. Bây giờ họ phải cân nhắc lại, nàng đã đến thế mà vẫn có thể phục sủng được thì sau này còn gì có thể lật đổ nàng nữa?
Nữ quan kia cung kính trả lời: “Nương nương dạy bảo rất phải.”
Hạ Vân Tự ừ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Oanh Thời nhận lấy y phục rồi phân phó ngay trước mặt nữ quan kia. “Nhìn thử xem, dáng người của chúng ta cũng xêm xêm nhau, chọn được bộ nào thích thì các em cứ lấy. Chọn thêm cho Yến Vũ một bộ, tháng sau là sinh nhật của nó rồi.”
Mặt nữ quan kia không khỏi sượng sùng.
Hạ Vân Tự chỉ dương dương tự đắc quay người vào trong điện, không thèm nhìn nàng ta một cái.
Chuyện thế này, nàng không tính toán đã là rộng lượng lắm rồi, mang y phục ban thưởng cho cung nhân, Thượng Phục Cục không có quyền quản.
Nàng phải để cho kẻ dưới biết không phải chuyện gì cũng có thể bù đắp, cứu vãn được. Vừa thấy nàng thất thế là vội trở mặt với nàng, sau này mất bò mới lo làm chuồng thì đã muộn.
Chỉ có thế, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra, những kẻ có ánh mắt thiển cận này mới biết mình phải cẩn thận.
Về phần thưởng thêm cho Yến Vũ một bộ, đương nhiên không chỉ vì sinh nhật của nàng ta.
Vở kịch này của nàng diễn đến đây, công lao của Yến Vũ là rất lớn. Ban đầu, bị tát tai ngay trước mặt mọi người đến “âm thầm quy thuận” Nghi tiệp dư sau này đều là nàng ta.
Vở kịch này không dễ diễn, một khi nàng ta có chút sơ suất thì Nghi tiệp dư sẽ nghi ngờ, mọi chuyện sẽ không được thuận lợi như vậy.
Vì chuyện này, Hạ Vân Tự không chỉ thưởng nàng ta y phục mà còn tìm cho nàng ta một phu quân tốt. Trịnh thái y – người luôn phụng sự nàng trước nay – có một đứa con trai út còn chưa thành hôn, tuổi tác tương xứng với Yến Vũ. Hạ Vân Tự ở trong cung, rất cần có một thái y đáng tin cậy, vì thế bèn bảo người nhà nhận Yến Vũ làm con nuôi và đánh tiếng với Trịnh thái y.
Đương nhiên là Trịnh thái y rất muốn tạo quan hệ với Hạ gia, lúc ấy mừng đến nỗi không ngậm được mồm. Dù chỉ là con nuôi của dòng thứ thì cũng là họ Hạ chứ bộ!
Đối với Yến Vũ mà nói, dù thầy thuốc địa vị không cao nhưng vẫn tốt hơn những kẻ hầu hạ trước kia nhiều, nàng ta cũng vô cùng kích động.
Như thế, coi như là đôi bên tình nguyện, vẹn cả đôi đường, là một chuyện đáng mừng.
Người của Thượng Phục Cục vừa đi, không lâu sau lại có người đến.
Lần này Tiểu Lộc Tử vào điện bẩm báo, nói Đường Lan Chi ở bên ngoài tháo trâm tạ tội.
Hạ Vân Tự rất vui vẻ.
Trải qua cơn vắng vẻ thê lương gần nửa tháng trời, nay Diên Phương Điện trở nên vô cùng náo nhiệt.
Có điều so với việc dằn mặt vài câu với người của Thượng Phục Cục, lần này nàng không định tính toán với Đường Lan Chi. “Mời nàng ta vào điện uống chén trà rồi bảo nàng ta về đi.” Nàng nói.
Nàng tính toán với Thượng Phục Cục là vì sáu cục quản lý việc ăn, mặc, ở trong cung, lần này nàng không nhắc nhở thì lần sau họ còn dám ức hiếp nàng.
Còn Đường Lan Chi, dù gì cũng không ảnh hưởng tới nàng.
Hơn nữa tính ra nàng ta cũng không làm gì quá quắt thật sự. Một phi tần từng được sủng thoắt cái bị thất sủng, tinh thần chán nản và trở nên cay nghiệt một chút, nói vài câu cho sướng miệng thì cũng không có gì..
Tuy không tử tế gì nhưng cũng không quá tàn ác, chưa gây tổn thương gì, không đến mức ép người ta vào đường cùng.
Hơn nữa hoàng đế cũng đã phạt nàng ta, từ tuyên nghi giáng xuống thành ngự nữ, sau này có được tấn phong thì đời này cũng không cao tới đâu được.
Nếu luận về ba chữ “mất hình tượng”, Đường thị lên tiếng xúc phạm nàng thật ra vẫn còn thua xa việc chủ một cung như nàng vừa đánh người vừa khóc lóc không ngớt.
Cho nên tha được thì cứ tha.
Ngày hôm nay của Hạ Vân Tự trôi qua trong sự ồn ào náo nhiệt như thế, bất tri bất giác đã đến lúc mặt trời ngả bóng về tây. Chiều nay nàng thảnh thơi nghỉ ngơi nên hiện nay tinh thần còn tốt hơn buổi sáng nhiều, không muốn nằm lười thêm nữa nên đi xử lý những chuyện còn dang dở.
Nàng gọi Oanh Thời lại, hỏi: “Hiện nay Nghi tiệp dư đang ở đâu?”
Oanh Thời đáp: “Ở lãnh cung. Nhu quý cơ cũng sắp sinh rồi, Nghi tiệp dư dù gì cũng từng là chủ một cung, giết lúc này sợ là không được may mắn. Chắc là sẽ nhốt một thời gian, đợi Nhu quý cơ sinh xong thì sẽ ban chết.
“Ừm.” Hạ Vân Tự gật đầu, ung dung ngồi xuống trước bàn trang điểm. “Chải tóc lại giúp ta, ta đi gặp nàng ta một chút.”
Nói Nghi tiệp dư là kẻ chủ mưu, nàng không tin cho lắm.
Chuyện của tỷ tỷ rốt cuộc là thế nào thì chưa biết, nhưng trong chuyện ngũ hoàng tử thì rất kỳ lạ. Hôm đó Trang Phi cũng đề cập đến, nàng lấy cái cớ đố kỵ để giải thích nhưng sau chuyện này, ngay cả nàng cũng không thể tin được lý do ấy.
Trang Phi nói đúng. Nghi tiệp dư không con cái, bất luận là ngũ hoàng tử hay lục hoàng tử, đều không liên quan đến nàng ta.
Nếu chỉ vì ghen ghét, Ninh Nguyên đã lớn không dễ ra tay thì sao không thấy nàng ta động đến đôi song sinh của Hòa chiêu dung, động đến nhị hoàng tử được Yến tu dung nuôi hay là tam hoàng tử mà Thuận Phi nuôi?
Sau lưng nàng ta, nhất định còn có người khác.
Hạ Vân Tự chỉ mong chuyện không như mình nghĩ.
Bình luận facebook