Editor: Ling
---
11.
Người đại diện nhận cho tôi một bộ phim mới.
Tôi luôn biết rằng tôi có thể có cơ hội đi đến vị trí hiện tại, là Trình Cảnh Từ ở phía sau trợ giúp.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bên tai đã dần dần xuất hiện một số lời đàm tiếu, tóm lại chính là tôi không dựa vào thực lực để leo lên, chống mắt lên chờ tôi bị vứt bỏ sau đó rớt xuống.
Nhưng tôi giả vờ như không nghe thấy, dù sao những gì họ nói có thể sẽ là… sự thật. Cho nên mỗi một cơ hội Trình Cảnh Từ trao cho, tôi đều sẽ liều mạng nắm lấy.
May mắn là ngoại trừ việc cho tôi vai diễn phù hợp, hắn chưa bao giờ can thiệp vào việc diễn xuất của tôi.
Tôi cũng chưa bao giờ hỏi người đại diện của mình xem có phải đã biết mối quan hệ của tôi và Trình Cảnh Từ không, nhưng thái độ của cô ấy đối với tôi thay đổi rõ rệt, chỉ là mọi người trong lòng đều hiểu rõ, tôi không hỏi, cô ấy cũng sẽ không nói.
Trong phim có một cảnh là tai nạn xe hơi, ngay từ đầu tôi đã hơi khẩn trương, “tai nạ xe hơi” là một nỗi ám ảnh ở trong lòng tôi, cho nên tôi đã mắc lỗi, bị thương phải nhập viện.
Dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót lại, tôi ngăn người đại diện gọi điện cho Trình Cảnh Từ, bị thương khi đang quay phim là khó tránh khỏi, trước kia tôi cũng từng bị ngã, khi A Từ còn ở bên cạnh sẽ bôi thuốc cho tôi, A Từ không ở bên cạnh, tôi sẽ tự bôi thuốc.
Vài ngày sau khi tỉnh lại từ ca phẫu thuật, tôi nằm trên giường bệnh nhìn người đại diện đứng ngồi không yên, không lên tiếng, chỉ cảm thấy vết thương vô cùng đau đớn.
Cho đến ngày xuất viện, cô ấy dường như không thể nhịn được nữa, thận trọng hỏi: “Em có biết lần trước em bị rơi xuống núi, anh ta đã… tức giận đến thế nào không?”
“Thật ra ngày đó anh ta cõng em đến bệnh viện đã bị người ta chụp được, chẳng qua những tấm ảnh đó hoặc là đã bị anh ta mua với giá cao, hoặc là bị anh ta ép xuống…”
Tôi cau mày lại, khó trách lúc đó hot search gió yên biển lặng như vậy, nhưng chắc hẳn kể từ lúc đó, người trong giới đã biết quan hệ của tôi và hắn, tôi cúi đầu hỏi người đại diện: “Cho nên chị muốn nói cái gì?”
Cô ấy giơ điện thoại lên: “Có thể để chị gọi điện cho anh ta được không?”
Trình Cảnh Từ đến rất nhanh, giống như trước đây A Từ đến tìm tôi vậy, nhanh ngoài dự đoán của tôi.
Tôi nhìn mái tóc hơi bù xù của hắn, lúng túng cười nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng, hôm nay là có thể xuất viện tiếp tục quay phim rồi.”
Hắn hơi nhếch khóe môi, trong mắt lại không hề có ý cười: “Giang Oản, nếu như hiện tại người đứng ở chỗ này là anh ta thì sao?”
Ngón tay tôi vô thức nắm chặt lấy chăn, tránh đi tầm mắt của hắn, nếu như là A Từ… tôi nhất định sẽ nhào vào người anh mà khóc lóc đòi ôm đòi an ủi, còn phải biểu hiện đau đớn hơn một chút.
Có lúc tôi sẽ phân biệt vô cùng rõ ràng, A Từ là A Từ, Trình Cảnh Từ là Trình Cảnh Từ, có lúc lại cảm thấy cử chỉ, lời nói và việc làm của hai người rõ ràng là cùng một người.
Nhưng đối với Trình Cảnh Từ, tôi vẫn có chút sợ hãi, hắn chỉ cần đứng đó thôi đã có cảm giác áp bức rất lớn.
Nếu như không phải lúc đầu tôi quá nhớ A Từ, thì ngay cả dũng khí bước đến trước mặt hắn tôi còn không có.
Hắn thấy tôi vẫn luôn trầm mặc, đi đến bế tôi lên đi ra ngoài, hành lang bệnh viện nồng nặc mùi nước khử trùng, tôi áp má sát vào ngực hắn.
Lúc sắp đi đến cửa bệnh viện, hắn bỗng nhiên dừng chân, giọng nói có chút trầm thấp: “Quên anh ta rất khó sao?”
Tôi nắm chặt lấy ngực áo hắn, khẽ gật đầu, “Còn khó hơn so với anh tưởng tượng.”
12.
Tôi đã từng nói với A Từ rằng sau này nếu tôi được giải thưởng về diễn xuất, anh nhất định phải ngồi dưới sân khấu nhìn, chờ tôi nhận giải thưởng xong phải tặng cho tôi một bó hoa.
A Từ nói anh nhất định sẽ đi xem tôi lên sâu khấu nhận thưởng.
Lúc nói câu này, tôi chưa từng nghĩ mình có thể được giải thưởng, dù sao một người vô hình không quyền không thế như tôi, có thể có được một vai diễn đã là không tồi, nhưng điều tôi càng chưa từng nghĩ đến là, những năm tháng sau khi A Từ biến mất, tất cả giải thưởng lớn nhỏ, tôi đã dành được không biết bao nhiêu lần, nhưng anh lại chưa một lần được xem.
Chiếc cúp trong tay nặng trĩu, tôi một thân một mình đứng trên sân khấu, lắng nghe những tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả, trong thời khắc được vạn người chú ý này, chỉ thiếu duy nhất A Từ.
Nhưng tôi vẫn nhận được rất nhiều hoa.
Tối hôm đó tôi uống hơi nhiều rượu, lúc được Trình Cảnh Từ đưa về, đã ở trong trạng thái nửa say, ôm lấy hắn không ngừng gọi “A Từ, A Từ…”
Hắn vừa ôm tôi vào lòng để tôi không bị ngã, vừa bất lực thở dài: “Giang Oản, người đến dự mọi lễ trao giải của em là Trình Cảnh Từ, người tặng hoa cho em cũng là Trình Cảnh Từ.”
Trong lòng nhất thời bực bội, tôi cắn môi giả vờ như không nghe thấy, tôi biết hắn là Trình Cảnh Tử, tôi vẫn luôn biết, nhưng tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ đến A Từ, tôi thật sự rất nhớ… cũng chỉ ở trạng thái nửa tỉnh nửa say này mới dám không chút đắn đo mà nhìn hắn gọi hai tiếng “A Từ”.
Ngồi trong xe hắn, tôi cảm thấy vừa nóng nực vừa phiền muộn, nằng nặc đòi mở cửa sổ hóng gió, hắn không cho tôi liền dựa vào cửa sổ lén lút khóc, sau đó, hắn giống như có chút phiền não dừng xe ở ven đường.
Quay người tôi qua, lau sạch nước mắt cho tôi, hắn hỏi, “Giang Oản, anh là ai?”
“A Từ.”
“... Lặp lại lần nữa, anh là ai?”
Tôi mở thật to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, nhìn hắn lặp lại một lần nữa: “A Từ!”
Hắn cau mày lại, “Giang Oản!!”
Tôi mặc kệ hắn không hài lòng, lôi chai nước hoa mà hắn không nhận trong túi xách ra, đưa đến trước mặt hắn: “A Từ, em xịt cho anh một chút nhé.”
Sau đó, hắn bảo tôi tháo đồng hồ ra cho hắn, tháo ra liền cho tôi xịt.
Giọng nói của hắn có chút mê hoặc, nhưng tôi vẫn nghe rõ, lúc tháo đồng hồ của hắn ra trì độn hỏi một câu: “Xịt nước hoa sao phải tháo đồng hồ ra.”
“Ừ, anh sợ lát nữa đụng phải sẽ làm em bị thương.”
Chuyện sau đó có chút mơ hồ, tôi chỉ nhớ khi đó trong xe tràn ngập mùi nước hoa, tôi nằm trong ngực hắn thoải mái nói: “Thật tuyệt, toàn mùi của A Từ.”
Hắn nghe xong khẽ mỉm cười, hỏi tôi hắn là ai, tôi nói là A Từ, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, hắn không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, khi hắn cầm chai nước hoa bị rơi ở trên xe về, trịnh trọng hỏi tôi có cần xịt lại nữa không, tôi luôn cảm thấy mọi chuyện đêm qua đều là âm mưu của hắn, đáng tiếc đã quá muộn.
Nếu như nói A Từ là một con chó sói nhỏ, thì Trình Cảnh Từ chắc chắn là một con sói lớn xấu xa.
Bình luận facebook