• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vẫn Luôn Là Anh (4 Viewers)

  • Chương 7

Editor: Ling

---

13.

Tô Vũ lại đến tìm tôi.

Thực tế tôi có thể nhìn ra, cô ta không thích Trình Cảnh Từ, nhưng không hiểu vì sao cô ta lại khăng khăng muốn tôi rời khỏi Trình Cảnh Từ.

Cho đến ngày đó khi gặp mặt, tôi vô tình nhìn thấy điện thoại cô ta sáng lên, màn hình khóa là góc nghiêng của một người đàn ông, ngoại trừ vết sẹo dễ thấy ở quai hàm của anh ta, còn lại bộ dáng thực sự giống Trình Cảnh Từ như đúc, nhưng tôi rất chắc chắn, anh ta không phải Trình Cảnh Từ.

Cho dù là A Từ, hay Trình Cảnh Từ, đều chưa từng có khi chất ôn hòa như vậy.

Thấy tôi nhìn được, cô ta cũng không che giấu, ung dung mở album ra đặt ở trước mặt tôi, trong ảnh là một đôi nam nữ đang trao nhẫn, nữ là Tô Vũ, nam là…

“Anh ấy tên là Trình Mộ Nam.”

Trình Mộ Nam, anh trai sinh đôi của Trình Cảnh Từ, bị mắc bệnh tim bẩm sinh, qua đời trước khi tổ chức hôn lễ với Tô Vũ nửa tháng.

Người mà Tô Vũ yêu, trước giờ chỉ có người đàn ông trong bức ảnh này.

Tôi dường như hiểu tại sao cô ta yêu cầu tôi rời đi, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra là có tình cảm với Trình Cảnh Từ, có lẽ chỉ vì khuôn mặt của hắn giống hệt Trình Mộ Nam.

“Cô Tô, tôi có thể hiểu được nỗi đau mất đi người yêu, nhưng dù sao anh ấy cũng chỉ là… Trình Cảnh Từ.” Tôi có thể hiểu được, tôi cũng từng trải qua, nhưng… tôi may mắn hơn cô ta một chút, mặc dù một chút may mắn ấy cũng có cái giá của nó.

Cô ta chớp mắt, để nước mắt nhạt đi, khẽ cười nói: “Không, anh ấy là ai không quan trọng, quan trọng là bên cạnh anh ấy chỉ cần có mình tôi là đủ rồi.”

Tôi có chút bực mình, “Cô coi anh ấy là thế thân?”

“Giang Oản, không phải cô cũng thế sao?”

Tôi chợt khựng lại, một chữ cũng không thể nói ra, tôi coi Trình Cảnh Từ là thế thân sao?

Không phải sao?

Phải.

Ban đầu, tôi quả thực coi hắn là thế thân của A Từ, nghĩ rằng chỉ cần hắn mang theo gương mặt đó ở bên cạnh tôi là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, tôi và Tô Vũ cũng không khác gì nhau...

Nhưng hiện tại thì sao?

Tôi cũng không xác định, nếu như tôi yêu Trình Cảnh Từ, có coi như phản bội A Từ không?

Đến hiện tại, thứ giãy giụa ở chỗ sâu nhất trong lòng tôi không phải điều này sao? Tôi có nên để mặc cho mình yêu Trình Cảnh Từ không?

“Giang Oản, rời khỏi anh ấy đi, cô hẳn là rõ ràng hơn tôi, A Từ… sẽ không quay trở lại.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô ta lộ ra bi thương, giật nhẹ môi, vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng nói của Trình Cảnh Từ vang lên từ phía sau: “Tô Vũ, người nên rời đi là cô.”

“Cảnh Từ?” Cô ta đột nhiên đứng lên.

Trình Cảnh Từ mặt không đổi sắc mở miệng: “Mộ Nam đã không còn, Trình Cảnh Từ tôi sẽ không làm thế thân của bất kỳ ai…” Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Trở về đi, anh ấy sẽ không muốn thấy cô làm như vậy, tôi cũng sẽ không để loại chuyện đó xảy ra.”

Sau đó, Tô Vũ rời đi, lúc quay người cầm theo khăn giấy, bóng lưng cô ta vẫn mềm mại tao nhã như vậy, giống với bộ dáng lần đầu tiên tôi gặp cô ta.

Tối hôm đó, Trình Cảnh Từ dựa vào đầu giường, khép lại quyển sách trên tay lại, quay đầu hỏi tôi: “Lúc đó em định nói cái gì?”

Tôi ngẩn người một lúc mới nhận ra ý hắn là câu nói bị hắn cắt ngang kia.

Dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi nhìn gương mặt của hắn, thậm chí không dám để tay lên ngực tự hỏi, vào giờ phút này người trong lòng Giảng Oản tôi là ai.

Tránh đi ánh mắt của hắn, tôi siết chặt chăn trong tay, thấp giọng nói đến một chuyện khác, “Trình Cảnh Từ, em từng hỏi A Từ một vấn đề, nếu có một ngày anh ấy đi lạc thì sao, anh biết anh ấy trả lời thế nào không?”

Người đàn ông dựa vào đầu giường vẫn nhìn tôi, không lên tiếng.

“Anh ấy nói, anh ấy sẽ tự mình đến tìm em.”

14.

Vụ tai nạn xe hơi mà tôi và A Từ gặp phải, đã để lại cho tôi một bóng ma rất lớn, đến nỗi tôi gần như mỗi đêm đều mơ thấy, khóc từ trong mơ tỉnh lại, không còn buồn ngủ nữa.

Sau khi gặp Trình Cảnh Từ, tôi cũng rất nhiều lần mơ thấy A Từ, mỗi giấc mơ đều kết thúc bằng vụ tai nạn xe không thể tránh khỏi đó, khi tỉnh dậy, mặt tôi lạnh như băng, dụi dụi và ngực hắn, sau gáy được bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve.

Có lẽ bởi vì mỗi lần tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy gương mặt của Trình Cảnh Từ, cho nên rất may mắn vẫn có thể ngủ lại.

Có một buổi tối trước khi ngủ, tôi đột nhiên ý thức được dường như rất lâu rồi không còn mơ thấy A Từ, sau khi ra khỏi thư phòng của Trình Cảnh Từ, tôi cầm chiếc bình an phù không được đẹp mắt lắm do chính mình thêu lên, nhìn một hồi lâu.

Cũng vì vậy mà mơ thấy anh lần cuối cùng.

Ở trong mơ, tôi một lần nữa trải qua những chuyện cùng A Từ, từ quen biết, yêu đương đến chia ly.

Từng cảnh tượng vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua, cho đến ngày sinh nhật của A Từ, tôi cho bình an phù vào túi, chuẩn bị tặng quà sinh nhật cho anh, anh là tay đua xe, tôi luôn sợ anh sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi hoàn thành cảnh quay chiều hôm đó, A Từ đưa tôi đến nhà hàng, trên đường, anh khẽ nhếch môi, an tĩnh nghe tôi nói chuyện không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái.

Khi tôi đang nói đến việc sau này mỗi lần sinh nhật chúng tôi đều phải trải qua cùng nhau, một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát bất ngờ lao tới…

Sau một hồi ù tai, tầm mắt tôi chỉ nhìn thấy một màu đỏ, tôi muốn gọi “A Từ” nhưng tuyệt vọng không thể phát ra âm thanh.

"Oản Oản, Oản Oản... ... ..."

Ý thức bị kéo trở lại, tôi từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Trình Cảnh Từ, đưa tay lên sờ má, nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Gặp ác mộng sao?” Hắn cau mày thấp giọng hỏi.

Tôi bụm mặt nằm trong ngực hắn nhỏ giọng khóc nức nở, tim đau đến tột cùng, hắn ôm tôi nhẹ nhàng xoa đầu tôi, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tôi càng khóc dữ dội hơn.

Qua hồi lâu, tôi mới khàn giọng nói: “Vết thương trên vai của em hơi đau.”

Nghe vậy, hắn ngẩn ra, giơ tay lên xoa vết sẹo kia của tôi, sau đó hôn lên nó, giọng nói trầm thấp tản ra ở bên tai tôi:

“Là anh ta không bảo vệ tốt cho em.”

Trái tim giống như bị bóp nát, tôi túm lấy quần áo của hắn lắc đầu: “Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

Câu “Thật sự xin lỗi” này là nói với Trình Cảnh Từ, thật ra lâu nay, tôi vẫn luôn biết hắn không hề có điểm mấu chốt mà dung túng cho những điều vô nghĩ tôi làm trước mặt hắn, mỗi lần đều thể hiện bộ dáng rất tức giận, nhưng cũng sẽ không thật sự làm gì tôi, là tôi được voi đòi tiên nhất quyết muốn hắn trở thành A Từ.



Ngày sinh nhật của Trình Cảnh Từ, chúng tôi đi nhà hàng mà trước đây tôi và A Từ chưa kịp đến, tôi tặng chiếc phù bình an hơi cũ kia cho hắn.

Nhà hàng trang trí rất tinh xảo, trên tường treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, trong đó có một bức tranh là biển hoa, ở giữa có hai bóng người nho nhỏ.

Khi Trình Cảnh Từ nhắm mắt ước nguyện trước ngọn nến, tôi đã suy nghĩ, không biết trước đây A Từ sẽ ước điều gì? Tôi không đoán được.

Sau khi dùng bữa xong đang định rời đi, hắn đột nhiên bước đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống đất, lấy một chiếc nhẫn ra.

Tim đập rất nhanh, tôi nói không rõ đây là cảm xúc gì, hoảng hốt đứng lên không nói được câu nào, khóe mắt chua xót, chỉ có thể cúi đầu nghe hắn nói: “Em biết anh vừa ước điều gì không?”

Nước mắt rơi xuống, rớt trên chiếc nhẫn hắn cầm trên tay, tôi lắc đầu.

Hắn khẽ cười cầm tay tôi lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên ngón tay tôi, sau đó đứng lên ôm lấy tôi, “Giang Oản, anh ước rằng… em có thể gả cho anh.”

Nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi đưa tay vòng lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nói một câu: “Được.”

A Từ, tạm biệt!

(Hoàn chính văn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom