Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 231: Cứu y (2)
Diệp Lạc Hy đến đại điện để báo cáo mọi chuyện cho Thiên Đế và Đế Quân, đồng thời cũng nói rõ về những bằng chứng và khám nghiệm mà nàng thu thập được từ những cảnh cáo của Lâm Túc về chuyện Ưng tộc bị một kẻ khác hãm hại, đồng thời cũng bị kẻ khác dùng tà thuật để thôi miên cả tộc. Điển hình chính là phương cách hạ thủ cả tộc bằng độc thủ. Trong độc thủ này có bột Trúc Chi Lang – một thứ có tác dụng tương tự như anh túc. Có điều, một khi luyện hóa thành công Trúc Chi Lang, thứ này sẽ khiến người bị hại trở thành con rối cho kẻ chủ mưu đằng sau xử lý.
Trận đánh của Diệp Lạc Hy cùng Hạ Tử Hiên đã được tất cả mọi người chứng kiến và nhìn thấy một cách triệt để. Thậm chí thiên trận lôi diễm tang lễ của nàng cũng đã bị mọi người chứng kiến nhìn thấy. Sau khi Thiên Quân xem xét, cùng với sự phối hợp của Lâm Túc và Nữ Oa, Ưng tộc bị Thiên Tộc giám sát một thời gian, chờ điều tra làm rõ mọi chuyện đằng sau.
“Bẩm Thiên Tôn.” Nữ Oa và Lâm Túc đột nhiên đứng ra, hỏi rằng: “Lạc Hy thượng thần cùng các đồ nhi của nàng, một vạn quân thủ Cửu Trùng Thiên có công lớn nhất. Không biết nên thưởng gì cho nàng mới được xem là xứng đáng?”1
“Phải đấy, Thiên Tôn à.” Minh Vương cũng phải vỗ đùi lên tiếng: “Nàng không chỉ kịp thời giải độc cho tất cả chúng ta, còn có thể cứu cho Thiên giới các vị một bàn thua trông thấy. Không lẽ các ngài lại keo kiệt như vậy, còn không thể phong cho nàng danh phận sao?”
Chúng nhân tam thiên cũng gật đầu liên tục và nói rằng: “Phải đấy Thiên tôn. Dù sao thượng thần cũng đã cứu chúng ta một bàn thua trông thấy, lại là người sở hữu song căn hỏa lôi hiếm có xưa nay. Đáng phục, đáng phục.”
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy khẽ nhìn đến Thiên Hậu, nhìn thấy sắc mặt tức giận và đằng đằng sát khí của bà ta, nàng khẽ cười. Làm sao nàng không biết được đầu bếp chưởng quản kia là người của bà ta chứ? Vốn dĩ Ưng tộc đêm nay đánh vào Cửu Trùng Thiên là có nguyên do. Nếu như không phải có kẻ hậu thuẫn phía sau chính là Thiên Hậu, thử hỏi xem Ưng tộc nhỏ bé có dám lộng hành như vậy hay không?
Nàng khẽ cười. Đời trước, chỉ vì nàng chiếm mất vị trí mà bà ta muốn dành riêng cho con gái của mình – quan môn đại đồ đệ của Đế Quân – mà ở Cửu Trùng Thiên này, bà ta cũng làm khó nàng đủ điều. Thậm chí năm đó Thiên đế bị hại chết, Liêm nhi bị hàm oan cũng là do bà ta. Tuy nàng không rõ vì sao bà ta lại không nhắm vào nàng mà lại nhắm đến Liêm nhi, nàng nhất định phải lật được bộ mặt của bà ta ra mới được.
Đêm nay, nếu như không phải nàng báo sớm cho Chiết Nhan, sợ rằng Thiên Đế đã trúng bát đoạn trường thanh rồi.
Thiên Đế nhìn Diệp Lạc Hy quỳ ở đấy, ông chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này là người nhỏ tuổi nhất Cửu Trùng Thiên, nhưng công trạng lại lớn nhất. Hơn nữa, còn sở hữu được song hệ hỏa – lôi vô cùng bắt mắt như vậy, thực là hiếm có. Nếu như có thể phong vị cho nàng cao một chút, đối đãi thật tốt, có khi nàng sẽ tình nguyện mà làm việc cho Cửu Trùng Thiên chăng?
Ở thế giới này, mỗi người sinh ra chỉ có một căn hệ trong người. Mỗi lần thăng một cảnh giới, người nào may mắn thì sẽ được sở hữu thêm một căn hệ, tối đa mười hai cảnh giới chính là mười hai căn hệ trong người. Tuy nhiên, hiện tại, người được cả tam thiên biết đến là sở hữu nhiều căn hệ nhất cũng chỉ mới có Cửu Lâu Xà Tà Thần mà thôi.
Chả trách Diệp Lạc Hy trời sinh đa căn hệ. Có điều, đổi lại việc tu luyện của nàng không chỉ bị đình trệ hơn những người khác mà áp lực nàng chịu phải cũng đáng sợ nhiều hơn. Chẳng qua, nhờ phước của Đế Quân, cái thứ gọi là áp lực mà nàng phải chịu đựng nó cũng chẳng có gì quá đặc biệt.
Đế Quân khẽ nhíu mày, định mở miệng ra ngăn cản mọi việc lại. Hắn không đồng ý việc Diệp Lạc Hy sẽ trở nên cường đại hơn, để rồi có quá nhiều cặp mắt sẽ chú ý đến bản thân nàng. Bởi vì mọi chuyện đã không còn giống như đời trước nữa. Cứ như, Diệp Lạc Hy hiện tại và quá khứ chẳng còn giống nhau nữa. Hắn sợ khi nàng bị phát giác ra là con gái của Ngọc Tỷ thần quân, nàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thân là con gái của kẻ phản bội Cửu Trùng Thiên, dù cho hắn có là sư phụ của nàng cũng sẽ khó mà bảo hộ được dòng máu duy nhất của Ngọc Tỷ.
Nhưng Thiên Đế không hề nhìn thấy ánh mắt đang trừng mình của Đế Quân, ông chỉ cười rồi vỗ tay lên thành ghế một cái, cười vang mà phán rằng:
“Diệp Lạc Hy chiến thần là người lập công lớn nhất. Trước sự chứng kiến của chúng nhân Tam Thiên, bổn quân phong Diệp Lạc Hy làm Thiên Giới Binh Bộ Đại Tướng Quân, nắm giữ hai mươi chín vạn bộ binh của thiên giới. Luận thêm công cứu giá, ban cho kim bài miễn tử.”
“Quận chúa Ma tộc Tiêu Nguyệt Hoa, Nhị Lang Thần cùng tiểu đồng Sa cô nương có công, thưởng một trăm kim tệ trắng mỗi người cùng một thanh bảo kiếm.”
“Diệp phủ tướng quân có công góp sức cứu giá cũng không nhỏ. Ban thưởng cho mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy mỗi người một đặc ân. Tháng sau, phong vị.”
“Các vị tướng sĩ đêm nay có công cứu giá, thưởng. Ai bắt được nhiều người Ưng tộc nhất, thăng vị. Thưởng mỗi người ba mươi kim tệ trắng.”
“Lạc Hy thay mặt các đồ nhi, huynh đệ tướng sĩ, khấu tạ Thiên tôn, khấu tạ Đế Quân.” Diệp Lạc Hy cúi đầu.
Đế Quân càng nhíu mày chặt hơn đầy tức giận. Diệp Lạc Hy, từ khi nào đã không còn nghe lời hắn nữa rồi? Nàng không sợ hắn sẽ tức giận à?
“Sư phụ. Khí tức của tứ đệ thay đổi thất thường, dường như sắp mất kiểm soát. Xin người hãy về Diệp phủ ngay lập tức.” Tiếng của Kim Mặc Nghiên gấp gáp đột nhiên vang lên trong đầu nàng.
“Bẩm Thiên Tôn. Đồ nhi của ta đã có người bị thương. Ta không thể ở lại lâu thêm nữa, xin cáo lui.” Nói rồi, liền xoay lưng chạy nhanh. Hạ Hàn Không, con nhất định đừng có xảy ra chuyện gì cho ta. Bằng không dù ta có lật cả trời xuống cũng không nguôi được giận đâu.
“Thiên Tôn, chúng ta có việc đi trước.” Sa cô nương cũng cúi đầu rồi chạy theo Diệp Lạc Hy.
“Thiên Tôn, Nguyệt Hoa đi trước.” Rồi cũng chạy theo Diệp Lạc Hy: “Tỷ tỷ, đợi muội!”
Dương Tiễn cũng nói: “Thiên Tôn, ta cũng thực mệt, xin phép hôm nay cáo lui trước.” Tuy hắn đi hướng ngược lại, nhưng rồi cũng vòng về Diệp phủ.
“Phụ thân, nhi thần xin phép.” Dạ Tư Hàn cũng chỉ gật đầu một cái rồi chạy theo Diệp Lạc Hy.
“Quận chúa Ma tộc khi nào lại trở nên thân thiết với Lạc Hy thượng thần như vậy?” Mọi người tò mò hỏi nhau.
“Thái tử Thiên tộc trở nên thân thiết với Diệp Lạc Hy như vậy là từ khi nào chứ?”
Muốn lừa nha đầu nhà ta sao? Nữ Oa mỉm cười, nhưng mặt nàng lại nổi gân vì tức giận, trong lòng thầm mắng Dạ Tư Hàn trở mặt quá nhanh. Nếu như tiểu tử thối đó dám làm gì tiểu Lạc Hy của nàng, nàng nhất định sẽ đem nó đi luyện thành đá đấy.
Khang Tư ở bên cạnh khẽ vỗ vai Nữ Oa, giúp nàng bình tĩnh lại. Lạc Hy a Lạc Hy. Ngươi gả nhanh đi một chút, trả Oa nhi cho ta!
Lâm Túc nhìn theo Diệp Lạc Hy, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại.
Mộng Ma trưởng lão khẽ vuốt râu, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nguyệt Hoa. Vốn dĩ Tiêu Nguyệt Hoa rất xuất sắc, nhưng lại bị huynh trưởng chèn ép, cho nên sống thu mình suốt bao nhiêu năm. Vậy mà chỉ ở cùng Diệp Lạc Hy có vỏn vẹn nửa năm, đã trở thành bộ dáng hoạt bát như trước, đúng là điều đáng mừng. Người có khả năng thay đổi người khác như Lạc Hy thượng thần, đáng lý nên ngồi lên vị trí Ma Hậu mới phải.
….
Diệp Lạc Hy vừa về đến phủ cũng là lúc Hạ Hàn Không vỗ cánh từ trên trời bay xuống. Điều đó khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tiểu tử này đã chữa được chứng tự ti và có thể vỗ cánh được rồi à?
“Không nhi!” Diệp Lạc Hy vừa gọi thì Hạ Hàn Không đã bày ra bộ mặt như vừa bị huynh đệ nào đó dọa ma, ôm một người đang thở thoi thóp trong lòng đến trước mặt sư phụ. Còn chưa kịp để nàng hiểu ất giáp gì đã vội nghe đứa trẻ ấy nói: “Sư phụ! Xin người cứu đệ đệ của con đi. Con xin người đấy. Đệ đệ của con, con xin người hãy cứu y đi, sư phụ.”
Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy Hạ Tử Dật, liền biết ngay đây là tiểu tử năm nào đã quỳ xuống dập đầu dưới chân nàng, cầu xin nàng hãy đưa Hạ Hàn Không đi. Vốn dĩ đứa trẻ này ở Ưng tộc có địa vị không nhỏ. Dù cho có trúng độc của Cửu Lâu Xà Tà Thần thì y suy cho cùng cũng là đồ nhi của Thiện lão tiên quân, với thực lực của ông ấy thì ông ấy có đầy cách để cứu tiểu tử này. Hà cớ gì lại để đứa trẻ ra nông nỗi này?
Nàng vội vàng lấy ra một lọ dược thủy Vạn Sự Đại Cát ra, đặt vào miệng đứa trẻ. Nhưng nó không chịu mở miệng nuốt xuống, biết làm sao đây?
“Chết tiệt! Còn không chịu mở miệng ra nữa, răng cắn chặt chết đi được.” Nàng xoay cổ tay định lấy một ngân châm ra, chích nhẹ vào cổ tay đứa nhỏ này, nhưng lại nhìn thấy Hạ Hàn Không đang bọc y ở trong một lớp chăn. Nếu giờ mà xé lớp vải này ra, với lực đạo của tất cả những người ở đây sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ yếu như đèn trước gió này mất thôi. Không nghĩ nhiều, nàng định dùng trâm cài tóc để cạy miệng đứa trẻ này ra. Nhưng còn chưa kịp làm thì Hạ Hàn Không đã đoạt lấy dược từ tay nàng, ngửa cổ dốc cả lọ dược, cho vào miệng và…. Cúi xuống áp miệng mình lên môi y, cho y uống bằng đường miệng.
Diệp Lạc Hy: “….”
Đám huynh đệ cùng linh thú xung quanh: “…”
Chu Thành che mắt Quân Cửu: “Muội còn nhỏ, chớ nhìn.”
Lưu Nhất Thanh cao lớn ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu bé nhỏ trong lòng: “Nha đầu ngoan, muội đừng nhìn.”
Kim Mặc Nghiên che mắt Nhạc Tử Liêm. Nhạc Tử Liêm che mắt Lam Hạo. Lục Bắc Quân che mắt Chu Minh. Chu Minh che mắt Lục Bắc Quân. Mục Thiên Thiên kéo An Nhiên ra chỗ khác.
Diệp Tư tự động nhìn xuống đất. Hắn đã sớm quen rồi a.
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa vừa vặn cùng Dương Tiễn bước vào phủ, nhìn thấy cảnh này liền kéo Dương Tiễn đến sau lại, che mắt hắn, trong khi máu mũi của hai cô nương này tuôn ào ào, miệng thì niệm chú thanh tâm.
Sau khi Hạ Tử Dật nuốt xuống chỗ dược kia, dược còn thừa thì chảy ra ngoài, theo khóe môi chảy xuống hai bên má và cổ. Ngay lập tức, một luồng nhiệt thanh mát, dễ chịu lan ra khắp cả người của Hạ Tử Dật, khiến y dễ chịu hơn bao giờ hết, cảm giác đau đớn do bị rút cạn sức lực cũng vì thế mà giảm bớt đi một chút.
Diệp Lạc Hy đưa mắt, nói: “Mạng người quan trọng. Đưa y đến y viện, ta giúp con xem y thế nào.”
Rồi vội vàng đưa cả hai đứa nhỏ đến tiểu phòng y viện của phủ.
Sau khi ba người họ đi rồi, đám người bên ngoài mới ù ù cạc cạc nhìn nhau. Ôi chao, ôi chao.
Dương Tiễn vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên bị hai cô nương che mắt lại như vậy thì giận rồi nha, kéo tay hai nàng xuống, nói rằng: “Các ngươi làm cái gì vậy?! Chúa công bị thương sao?!”
“Khụ! Không bị thương. Nhưng đồ nhi của người đang làm phản. Ngươi dù sao cũng là Chiến Thần Thần giới. Chúng ta không tiện để ngươi nhìn thấy người ta.” Chu Sa nhanh trí nói.
“Người được chúa công dìu vào bên trong như vậy thì chỉ có thể là người của mình mà thôi! Người đó có phải bị thương không? Ta nghe mùi máu nặng lắm. Hắn dính tà thuật à?” Dương Tiễn gạt tay hai người họ ra, muốn chạy theo chúa công nhà mình. Nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa thì đã bị hai người Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa trái phải tóm cổ lại, nói rằng: “Ngươi đi đâu! Không muốn bị ăn mắng thì ở lại đây!”
“Tại sao?!” Dương Tiễn nhíu mày, hắn không phục.
“Tại ngươi là thẳng nam.” Đây là Chu Sa.
“Tại ngươi ngây thơ.” Đây là Tiêu Nguyệt Hoa.
Hai người đàn bà lực điền nọ còn cố chấp hơn hắn, nhất nhất chỉ muốn giữ hắn ở đây, không cho phép hắn tiến vào y viện.
Ơ hay? Thế là thế nào?!
Trận đánh của Diệp Lạc Hy cùng Hạ Tử Hiên đã được tất cả mọi người chứng kiến và nhìn thấy một cách triệt để. Thậm chí thiên trận lôi diễm tang lễ của nàng cũng đã bị mọi người chứng kiến nhìn thấy. Sau khi Thiên Quân xem xét, cùng với sự phối hợp của Lâm Túc và Nữ Oa, Ưng tộc bị Thiên Tộc giám sát một thời gian, chờ điều tra làm rõ mọi chuyện đằng sau.
“Bẩm Thiên Tôn.” Nữ Oa và Lâm Túc đột nhiên đứng ra, hỏi rằng: “Lạc Hy thượng thần cùng các đồ nhi của nàng, một vạn quân thủ Cửu Trùng Thiên có công lớn nhất. Không biết nên thưởng gì cho nàng mới được xem là xứng đáng?”1
“Phải đấy, Thiên Tôn à.” Minh Vương cũng phải vỗ đùi lên tiếng: “Nàng không chỉ kịp thời giải độc cho tất cả chúng ta, còn có thể cứu cho Thiên giới các vị một bàn thua trông thấy. Không lẽ các ngài lại keo kiệt như vậy, còn không thể phong cho nàng danh phận sao?”
Chúng nhân tam thiên cũng gật đầu liên tục và nói rằng: “Phải đấy Thiên tôn. Dù sao thượng thần cũng đã cứu chúng ta một bàn thua trông thấy, lại là người sở hữu song căn hỏa lôi hiếm có xưa nay. Đáng phục, đáng phục.”
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy khẽ nhìn đến Thiên Hậu, nhìn thấy sắc mặt tức giận và đằng đằng sát khí của bà ta, nàng khẽ cười. Làm sao nàng không biết được đầu bếp chưởng quản kia là người của bà ta chứ? Vốn dĩ Ưng tộc đêm nay đánh vào Cửu Trùng Thiên là có nguyên do. Nếu như không phải có kẻ hậu thuẫn phía sau chính là Thiên Hậu, thử hỏi xem Ưng tộc nhỏ bé có dám lộng hành như vậy hay không?
Nàng khẽ cười. Đời trước, chỉ vì nàng chiếm mất vị trí mà bà ta muốn dành riêng cho con gái của mình – quan môn đại đồ đệ của Đế Quân – mà ở Cửu Trùng Thiên này, bà ta cũng làm khó nàng đủ điều. Thậm chí năm đó Thiên đế bị hại chết, Liêm nhi bị hàm oan cũng là do bà ta. Tuy nàng không rõ vì sao bà ta lại không nhắm vào nàng mà lại nhắm đến Liêm nhi, nàng nhất định phải lật được bộ mặt của bà ta ra mới được.
Đêm nay, nếu như không phải nàng báo sớm cho Chiết Nhan, sợ rằng Thiên Đế đã trúng bát đoạn trường thanh rồi.
Thiên Đế nhìn Diệp Lạc Hy quỳ ở đấy, ông chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này là người nhỏ tuổi nhất Cửu Trùng Thiên, nhưng công trạng lại lớn nhất. Hơn nữa, còn sở hữu được song hệ hỏa – lôi vô cùng bắt mắt như vậy, thực là hiếm có. Nếu như có thể phong vị cho nàng cao một chút, đối đãi thật tốt, có khi nàng sẽ tình nguyện mà làm việc cho Cửu Trùng Thiên chăng?
Ở thế giới này, mỗi người sinh ra chỉ có một căn hệ trong người. Mỗi lần thăng một cảnh giới, người nào may mắn thì sẽ được sở hữu thêm một căn hệ, tối đa mười hai cảnh giới chính là mười hai căn hệ trong người. Tuy nhiên, hiện tại, người được cả tam thiên biết đến là sở hữu nhiều căn hệ nhất cũng chỉ mới có Cửu Lâu Xà Tà Thần mà thôi.
Chả trách Diệp Lạc Hy trời sinh đa căn hệ. Có điều, đổi lại việc tu luyện của nàng không chỉ bị đình trệ hơn những người khác mà áp lực nàng chịu phải cũng đáng sợ nhiều hơn. Chẳng qua, nhờ phước của Đế Quân, cái thứ gọi là áp lực mà nàng phải chịu đựng nó cũng chẳng có gì quá đặc biệt.
Đế Quân khẽ nhíu mày, định mở miệng ra ngăn cản mọi việc lại. Hắn không đồng ý việc Diệp Lạc Hy sẽ trở nên cường đại hơn, để rồi có quá nhiều cặp mắt sẽ chú ý đến bản thân nàng. Bởi vì mọi chuyện đã không còn giống như đời trước nữa. Cứ như, Diệp Lạc Hy hiện tại và quá khứ chẳng còn giống nhau nữa. Hắn sợ khi nàng bị phát giác ra là con gái của Ngọc Tỷ thần quân, nàng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thân là con gái của kẻ phản bội Cửu Trùng Thiên, dù cho hắn có là sư phụ của nàng cũng sẽ khó mà bảo hộ được dòng máu duy nhất của Ngọc Tỷ.
Nhưng Thiên Đế không hề nhìn thấy ánh mắt đang trừng mình của Đế Quân, ông chỉ cười rồi vỗ tay lên thành ghế một cái, cười vang mà phán rằng:
“Diệp Lạc Hy chiến thần là người lập công lớn nhất. Trước sự chứng kiến của chúng nhân Tam Thiên, bổn quân phong Diệp Lạc Hy làm Thiên Giới Binh Bộ Đại Tướng Quân, nắm giữ hai mươi chín vạn bộ binh của thiên giới. Luận thêm công cứu giá, ban cho kim bài miễn tử.”
“Quận chúa Ma tộc Tiêu Nguyệt Hoa, Nhị Lang Thần cùng tiểu đồng Sa cô nương có công, thưởng một trăm kim tệ trắng mỗi người cùng một thanh bảo kiếm.”
“Diệp phủ tướng quân có công góp sức cứu giá cũng không nhỏ. Ban thưởng cho mười hai đồ đệ của Diệp Lạc Hy mỗi người một đặc ân. Tháng sau, phong vị.”
“Các vị tướng sĩ đêm nay có công cứu giá, thưởng. Ai bắt được nhiều người Ưng tộc nhất, thăng vị. Thưởng mỗi người ba mươi kim tệ trắng.”
“Lạc Hy thay mặt các đồ nhi, huynh đệ tướng sĩ, khấu tạ Thiên tôn, khấu tạ Đế Quân.” Diệp Lạc Hy cúi đầu.
Đế Quân càng nhíu mày chặt hơn đầy tức giận. Diệp Lạc Hy, từ khi nào đã không còn nghe lời hắn nữa rồi? Nàng không sợ hắn sẽ tức giận à?
“Sư phụ. Khí tức của tứ đệ thay đổi thất thường, dường như sắp mất kiểm soát. Xin người hãy về Diệp phủ ngay lập tức.” Tiếng của Kim Mặc Nghiên gấp gáp đột nhiên vang lên trong đầu nàng.
“Bẩm Thiên Tôn. Đồ nhi của ta đã có người bị thương. Ta không thể ở lại lâu thêm nữa, xin cáo lui.” Nói rồi, liền xoay lưng chạy nhanh. Hạ Hàn Không, con nhất định đừng có xảy ra chuyện gì cho ta. Bằng không dù ta có lật cả trời xuống cũng không nguôi được giận đâu.
“Thiên Tôn, chúng ta có việc đi trước.” Sa cô nương cũng cúi đầu rồi chạy theo Diệp Lạc Hy.
“Thiên Tôn, Nguyệt Hoa đi trước.” Rồi cũng chạy theo Diệp Lạc Hy: “Tỷ tỷ, đợi muội!”
Dương Tiễn cũng nói: “Thiên Tôn, ta cũng thực mệt, xin phép hôm nay cáo lui trước.” Tuy hắn đi hướng ngược lại, nhưng rồi cũng vòng về Diệp phủ.
“Phụ thân, nhi thần xin phép.” Dạ Tư Hàn cũng chỉ gật đầu một cái rồi chạy theo Diệp Lạc Hy.
“Quận chúa Ma tộc khi nào lại trở nên thân thiết với Lạc Hy thượng thần như vậy?” Mọi người tò mò hỏi nhau.
“Thái tử Thiên tộc trở nên thân thiết với Diệp Lạc Hy như vậy là từ khi nào chứ?”
Muốn lừa nha đầu nhà ta sao? Nữ Oa mỉm cười, nhưng mặt nàng lại nổi gân vì tức giận, trong lòng thầm mắng Dạ Tư Hàn trở mặt quá nhanh. Nếu như tiểu tử thối đó dám làm gì tiểu Lạc Hy của nàng, nàng nhất định sẽ đem nó đi luyện thành đá đấy.
Khang Tư ở bên cạnh khẽ vỗ vai Nữ Oa, giúp nàng bình tĩnh lại. Lạc Hy a Lạc Hy. Ngươi gả nhanh đi một chút, trả Oa nhi cho ta!
Lâm Túc nhìn theo Diệp Lạc Hy, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại.
Mộng Ma trưởng lão khẽ vuốt râu, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại nhìn theo bóng lưng của Tiêu Nguyệt Hoa. Vốn dĩ Tiêu Nguyệt Hoa rất xuất sắc, nhưng lại bị huynh trưởng chèn ép, cho nên sống thu mình suốt bao nhiêu năm. Vậy mà chỉ ở cùng Diệp Lạc Hy có vỏn vẹn nửa năm, đã trở thành bộ dáng hoạt bát như trước, đúng là điều đáng mừng. Người có khả năng thay đổi người khác như Lạc Hy thượng thần, đáng lý nên ngồi lên vị trí Ma Hậu mới phải.
….
Diệp Lạc Hy vừa về đến phủ cũng là lúc Hạ Hàn Không vỗ cánh từ trên trời bay xuống. Điều đó khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tiểu tử này đã chữa được chứng tự ti và có thể vỗ cánh được rồi à?
“Không nhi!” Diệp Lạc Hy vừa gọi thì Hạ Hàn Không đã bày ra bộ mặt như vừa bị huynh đệ nào đó dọa ma, ôm một người đang thở thoi thóp trong lòng đến trước mặt sư phụ. Còn chưa kịp để nàng hiểu ất giáp gì đã vội nghe đứa trẻ ấy nói: “Sư phụ! Xin người cứu đệ đệ của con đi. Con xin người đấy. Đệ đệ của con, con xin người hãy cứu y đi, sư phụ.”
Diệp Lạc Hy vừa nhìn thấy Hạ Tử Dật, liền biết ngay đây là tiểu tử năm nào đã quỳ xuống dập đầu dưới chân nàng, cầu xin nàng hãy đưa Hạ Hàn Không đi. Vốn dĩ đứa trẻ này ở Ưng tộc có địa vị không nhỏ. Dù cho có trúng độc của Cửu Lâu Xà Tà Thần thì y suy cho cùng cũng là đồ nhi của Thiện lão tiên quân, với thực lực của ông ấy thì ông ấy có đầy cách để cứu tiểu tử này. Hà cớ gì lại để đứa trẻ ra nông nỗi này?
Nàng vội vàng lấy ra một lọ dược thủy Vạn Sự Đại Cát ra, đặt vào miệng đứa trẻ. Nhưng nó không chịu mở miệng nuốt xuống, biết làm sao đây?
“Chết tiệt! Còn không chịu mở miệng ra nữa, răng cắn chặt chết đi được.” Nàng xoay cổ tay định lấy một ngân châm ra, chích nhẹ vào cổ tay đứa nhỏ này, nhưng lại nhìn thấy Hạ Hàn Không đang bọc y ở trong một lớp chăn. Nếu giờ mà xé lớp vải này ra, với lực đạo của tất cả những người ở đây sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ yếu như đèn trước gió này mất thôi. Không nghĩ nhiều, nàng định dùng trâm cài tóc để cạy miệng đứa trẻ này ra. Nhưng còn chưa kịp làm thì Hạ Hàn Không đã đoạt lấy dược từ tay nàng, ngửa cổ dốc cả lọ dược, cho vào miệng và…. Cúi xuống áp miệng mình lên môi y, cho y uống bằng đường miệng.
Diệp Lạc Hy: “….”
Đám huynh đệ cùng linh thú xung quanh: “…”
Chu Thành che mắt Quân Cửu: “Muội còn nhỏ, chớ nhìn.”
Lưu Nhất Thanh cao lớn ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu bé nhỏ trong lòng: “Nha đầu ngoan, muội đừng nhìn.”
Kim Mặc Nghiên che mắt Nhạc Tử Liêm. Nhạc Tử Liêm che mắt Lam Hạo. Lục Bắc Quân che mắt Chu Minh. Chu Minh che mắt Lục Bắc Quân. Mục Thiên Thiên kéo An Nhiên ra chỗ khác.
Diệp Tư tự động nhìn xuống đất. Hắn đã sớm quen rồi a.
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa vừa vặn cùng Dương Tiễn bước vào phủ, nhìn thấy cảnh này liền kéo Dương Tiễn đến sau lại, che mắt hắn, trong khi máu mũi của hai cô nương này tuôn ào ào, miệng thì niệm chú thanh tâm.
Sau khi Hạ Tử Dật nuốt xuống chỗ dược kia, dược còn thừa thì chảy ra ngoài, theo khóe môi chảy xuống hai bên má và cổ. Ngay lập tức, một luồng nhiệt thanh mát, dễ chịu lan ra khắp cả người của Hạ Tử Dật, khiến y dễ chịu hơn bao giờ hết, cảm giác đau đớn do bị rút cạn sức lực cũng vì thế mà giảm bớt đi một chút.
Diệp Lạc Hy đưa mắt, nói: “Mạng người quan trọng. Đưa y đến y viện, ta giúp con xem y thế nào.”
Rồi vội vàng đưa cả hai đứa nhỏ đến tiểu phòng y viện của phủ.
Sau khi ba người họ đi rồi, đám người bên ngoài mới ù ù cạc cạc nhìn nhau. Ôi chao, ôi chao.
Dương Tiễn vẫn chưa hiểu chuyện gì, đột nhiên bị hai cô nương che mắt lại như vậy thì giận rồi nha, kéo tay hai nàng xuống, nói rằng: “Các ngươi làm cái gì vậy?! Chúa công bị thương sao?!”
“Khụ! Không bị thương. Nhưng đồ nhi của người đang làm phản. Ngươi dù sao cũng là Chiến Thần Thần giới. Chúng ta không tiện để ngươi nhìn thấy người ta.” Chu Sa nhanh trí nói.
“Người được chúa công dìu vào bên trong như vậy thì chỉ có thể là người của mình mà thôi! Người đó có phải bị thương không? Ta nghe mùi máu nặng lắm. Hắn dính tà thuật à?” Dương Tiễn gạt tay hai người họ ra, muốn chạy theo chúa công nhà mình. Nhưng hắn còn chưa chạy được bao xa thì đã bị hai người Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa trái phải tóm cổ lại, nói rằng: “Ngươi đi đâu! Không muốn bị ăn mắng thì ở lại đây!”
“Tại sao?!” Dương Tiễn nhíu mày, hắn không phục.
“Tại ngươi là thẳng nam.” Đây là Chu Sa.
“Tại ngươi ngây thơ.” Đây là Tiêu Nguyệt Hoa.
Hai người đàn bà lực điền nọ còn cố chấp hơn hắn, nhất nhất chỉ muốn giữ hắn ở đây, không cho phép hắn tiến vào y viện.
Ơ hay? Thế là thế nào?!
Bình luận facebook