Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả - Chương 234: Hậu chiến
Vốn dĩ Đại Hội Tiên Kiếm có thể kéo dài đến ba tháng. Nhưng vì giữa chừng lại bị Ưng tộc làm gián đoạn, cho nên đã bị hủy hết tất thảy mọi thứ. Đương nhiên, tam thiên vui vẻ cùng nhau ra về. Dù sao thì cũng là Diệp Lạc Hy đã cứu bọn họ khỏi độc của Ẩm Cốt Tử, thành ra mọi chuyện đều kết thúc trong êm đẹp và nhanh chóng.
Sau đó, chuyện điều tra về kẻ đứng đằng sau thao túng Ưng tộc đã được giao lại cho Lâm Túc. Kết quả lại không điều tra được gì đáng lo ngại, ngoài việc Lâm Túc phát hiện ra phong ấn của Cửu Lâu Xà Tà Thần có chút lung lay, cùng lúc đó Xà Tộc cùng các yêu thú khác có sự liên hệ gì đó. Cho nên, Lâm Túc đã giao chuyện này lại cho Tứ Thánh Thú làm việc. Dù sao thì chuyện quản lý nội bộ của thú nhân tộc, thì cũng nên để những người thuộc dòng dõi này làm việc sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Ưng tộc bị định tội. Tuy nhiên, vì Diệp Lạc Hy đã lên tiếng cầu tình cho họ, kèm theo Lâm Túc thượng thần cũng nói rằng việc này có ẩn tình, cần điều tra làm rõ thì Ưng tộc mới thoát khỏi kiếp tru di cửu tộc, đày vào ải súc sinh. Tuy nhiên, để đề phòng mọi chuyện thì Thiên Đế đã luôn cho người quản thúc và giám sát Ưng tộc một thời gian. Việc này do đích thân Thanh Long đảm nhiệm. Đối với loại chuyện thoát được kiếp đại nạn không chết này, Diệp Lạc Hy đã hoàn toàn chiếm trọn hào quang trong mắt những người còn lại ở Ưng tộc. Hơn nữa, việc Diệp Lạc Hy còn đang cứu chữa cho tiểu điện hạ của bọn họ càng khiến Ưng tộc thêm tôn thờ nàng.
Phần thưởng của đại hội tiên kiếm cũng vì thế mà vật quy hoàn chủ. Tạm thời Diệp Lạc Hy vẫn chưa thể thực hiện ý đồ niết bàn của bản thân. Tuy nhiên, Chiết Nhan lại mách cho nàng thêm một kế sách khác, cốt thứ kia cũng chỉ là một vật dẫn. Mà vật dẫn, muốn thay thì vẫn hoàn toàn có thể thay. Đó chính là dùng Huyết Hoa Lan để làm chất dẫn. Mà Huyết Hoa Lan lại là kỳ trân bảo bối của Minh giới. Muốn có được Huyết Hoa Lan, Diệp Lạc Hy phải đến Minh giới thêm một chuyến nữa rồi.
Tiêu Nguyệt Dạ sau vụ bê bối cùng Bạch Liên tiên tử, hắn đã phải đem nàng ta về cùng Ma giới, để nàng ta làm nha hoàn thông phòng cho hắn, vĩnh viễn chỉ là nha hoàn thông phòng không hơn. Mà dường như Tiêu Nguyệt Dạ vẫn còn chút lương tâm. Hắn biết thế nào là xấu hổ, thế nào là không xứng, ngoan ngoãn và yên phận ở lại Ma giới làm Ma Tôn của hắn. Tuy nhiên, suốt quãng thời gian bảy ngày đó, Tiêu Nguyệt Dạ vẫn luôn gửi những món quà ở Ma giới đến cho nàng. Có điều, chẳng hiểu vì sao mà đến một bức thư cũng không lọt được đến Diệp phủ nữa chứ huống hồ gì là quà của hắn. Vấn đề này ai muốn biết thì phải đi tìm hai vị cô nương Tiêu Nguyệt Hoa và Sa cô nương sẽ rõ.
Tướng lĩnh dưới trướng Diệp Lạc Hy được nghỉ phép bảy ngày, bọn họ vì không cần nhìn thấy bản mặt khó ở của Diệp Lạc Hy mấy ngày này mà mừng như phụ mẫu tái sinh, cảm thấy ân trên tại thượng đúng là có mắt. Thậm chí nghe nói là một vạn tướng sĩ đó đã mở đại yến để ăn mừng việc bọn họ không phải thấy vẻ mặt khó ở của chủ tướng nhà mình, linh đình như mở hội suốt ba ngày ba đêm.
Mà Diệp phủ bảy ngày này cũng vì thế mà có nhiều kẻ lui tới. Cốt là mấy tiểu tiên quân, các vị thượng thần trước nay đều xa lánh Diệp phủ, nay lại muốn quay lại cùng nàng kết giao. Tuy nhiên, Nữ Oa thượng thần, Dương Tiễn Chiến thần, Thánh nữ Ma giới Tiêu Nguyệt Hoa cùng ba vị trưởng lão Tam Thanh vốn đã ở lại Diệp phủ làm khách suốt bảy ngày này, cho nên đám thần tiên tiểu tốt kia bị cái sát khí tỏa ra một cách nồng đượm như vậy ở Diệp Phủ làm cho sợ hãi, tiến không dám tiến, lui không dám lui.
Quãng thời gian này, Diệp Lạc Hy có thời gian để nghỉ ngơi, kèm theo việc Hỗn Độn tu luyện đại công cáo thành trở về, hắn hết lòng yêu chiều và sủng ái Diệp Lạc Hy đến mù mắt các vị trưởng lão luôn quan sát hắn và nàng chằm chằm. Đương nhiên, Hỗn Độn sẽ vô cùng vui mừng và hãnh diện khi hắn chiếm được hết ưu thế của mình trong mắt các vị trưởng bối nếu như ba tên kia không đột ngột trở về. Ừ, Hỗn Độn bị đánh hội đồng vì cái tội ăn mảnh. Nhưng mà thật lòng mà nói, bọn hắn chỉ có cãi nhau là chính, chứ nếu như đánh nhau thật, sợ rằng chỉ có Diệp Lạc Hy mới can nổi thôi a. Nghe nói sau cái vụ mà Viêm Cơ, Tam Lang, Ma Long và Diệp Liên nửa đêm phải đi kiếm vỏ sầu riêng cho các chủ quân ấy, thì dưới gầm giường của Diệp Liên đã có thêm một cái rương đựng đám bảo bối này đông lạnh nha.
Dạ Tư Hàn lại thay đổi một cách khiến Diệp Lạc Hy chóng cả mặt. Mới cách đây có nửa năm, chỉ vì nàng gây khó dễ cho Bạch Liên một xíu thôi, hắn đã nhảy dựng lên đòi khiêu khích nàng rồi. Suốt nửa năm qua, hắn luôn tìm cách để quấy phá nàng, thậm chí là luôn gây hấn trong quân ngũ của nàng, bị nàng mấy lần phải rút cung ra đe dọa, hắn mới rời đi cho. Vậy mà sau trận chiến với Ưng tộc và chuyện của Bạch Liên, hắn đường như thay đổi đến mức Diệp Lạc Hy đỡ không kịp. Dạ Tư Hàn không chỉ mặt dày chạy theo Diệp Lạc Hy bất kể nàng đang làm gì, phải để cho Tứ Đại Hung Thú đuổi, hắn mơi đi. Đã vậy còn luôn miệng muốn nàng nhận hắn làm đồ đệ.
Thiên Quân và Đế Quân biết chuyện, chỉ có Đế Quân kịch liệt phản đối thôi. Còn lại, ai cũng đồng tình với việc một Thái tử non trẻ như Dạ Tư Hàn lại muốn theo Diệp Lạc Hy học tập hết. Xét về đạo đức, phẩm chất và cả cách Diệp Lạc Hy dạy dỗ mười hai đồ đệ của mình cũng đủ cho người ta tâm phục khẩu phục rồi. Tuy nhiên, nàng đã một mực từ chối và nói rằng, bản thân chỉ có mười hai đồ đệ, không thể ngoại lệ hơn. Nếu như Dạ Tư Hàn muốn bái sư, có thể tìm Lâm Túc, hoặc là Khang Tư. Đương nhiên, Dạ Tư Hàn thực lòng không đồng ý, nhưng do Diệp Lạc Hy lại nói rằng nếu như sau này hắn học thành rồi, có thể đánh bại được một trong các đồ đệ của nàng, mà vẫn còn ý định trở thành đồ đệ của nàng, nàng sẽ nhận hắn. Cho nên, Dạ Tư Hàn mới cho xong chuyện này.
Việc Tam Lang nghe lời các chủ quân công khai theo đuổi Ma Long nó đã không phải là chuyện hiếm ở trong phủ rồi. Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy lại nơm nớp lo sợ rằng bản thân phải lo phía Thanh Loan làm sao đây? Dù sao tỷ ấy cũng đã yêu thương nàng thật lòng, còn vì con rồng nhỏ kia mà bỏ mạng. Vậy mà bây giờ phu quân đời trước của nàng bị huynh đệ tốt của y hẫng tay trên, làm sao nàng có thể cam chịu cho cam được.
“Thanh Loan tỷ tỷ, ta thành thật xin lỗi tỷ.” Diệp Lạc Hy quỳ xuống đến trước mặt Thanh Loan, khóc không thành lời mà than với nàng rằng: “Ta có lỗi với tỷ. Là ta có lỗi với tỷ.”
Thanh Loan ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Diệp Lạc Hy đột nhiên hành xử như vậy, ắt cũng phải có nguyên do sâu xa nào đó, liền vội vàng đỡ nàng dậy rồi hỏi: “Rốt cuộc là muội đã làm ra chuyện gì? Muội định gả Ma Long cho người khác à?”
Hả?
Nàng kinh ngạc trước câu nói của Thanh Loan đến mức phải há miệng, trợn mắt ra mà hỏi lại. Tỷ ấy vừa bảo cái gì cơ? Ta gả Ma Long cho ai cơ?!
“Nếu như vì chuyện Tam Lang giành mất Ma Long của ta thì muội không cần phải tạ lỗi với ta đâu. Ta mừng còn không kịp nữa là.” Thanh Loan đỡ một bên má của mình, đưa tay lên che miệng rồi cười một cách bẽn lẽn. Thậm chí, Thanh Loan còn thì thầm với nàng rằng: “Đêm nào Tam Lang và Ma Long động phòng ấy, ngươi nhớ cho ta một chỗ góc phòng tốt nhất nhé. Xem như là đang chuộc lỗi với ta đó.”
Khóe miệng Diệp Lạc Hy giật giật liên hồi. Trời… trời đất quỷ thần ơi. Thật luôn?!
Chẳng biết là nàng có nên cảm ơn Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa hay không khi… hai cô nương này dường như biết được nỗi phiền muộn trong lòng nàng mà đem hết bảy bảy bốn mươi chín tuyển tập Long Dương đồ mang thương hiệu của Diệp Lạc Hy nàng đi tặng cho Thanh Loan. Ừ thì sau đó Thanh Loan chính thức bước trên con đường ma đạo này rồi a. Thậm chi tỷ ấy còn hỏi nàng rằng: chừng nào nàng chịu gả Ma Long cho Tam Lang. Nàng cản không kịp. Đế Quân lão nhân gia a, sau này Thanh Loan có thỉnh thoảng nhìn ngài với Đào Mộc cười đê tiện thì đừng hỏi ta tại sao nha. Ta không biết gì hết đâu đấy!
Lại nói về Tam Lang và Ma Long, bình thường trong phủ đã cãi nhau om sòm rồi. Bây giờ Ma Long biết Tam Lang có ý đồ với mình, Ma Long chính thức cạch mặt Tam Lang luôn. Cảm giác huynh đệ tốt muốn nhăm nhe cái mông của mình là như thế nào? Mời đi hỏi Ma Long đi a.
Cho nên, xen giữa vào mấy tiếng cãi vã của Tam Lang và Ma Long lại còn có mấy đoạn khóc thảm như thể khóc tang thế này:
“Ai ôi ôi, chủ nhân ơi. Hức! Oa! Người làm chủ cho ta! Tên sắc lang kia đang nhăm nhe cái mông của ta đó! Ta phản đối! Ta kịch liệt phản đối! Chủ nhân, người dù thế nào cũng phải bảo hộ ta, nhất định phải bảo hộ ta nha! Ta không muốn hắn suốt ngày cứ nhìn ta theo cái cách khao khát thế đâu! Hức! Đáng sợ lắm! Oa oa oa.”
Hoặc là…
“Ai ôi ôi, chủ nhân ơi. Hức! Oa! Người xem, Tiểu Long kia hồi trước làm cháy mất lông đuôi của ta, đến giờ chỗ cháy xém đó còn chưa hề mọc lại một cọng lông nào cả. Chủ nhân, hức! Người nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm với thân thể ta nha. Tấm thân ngọc ngà này đã bị y phá hủy từ lúc còn tấm bé rồi. Ta cả đời cũng không thể gả đi được nữa. Hức! Ta thực oan ức quá mà.”
Hoặc vài kiểu khóc tang khác nữa, nhưng nội dung của hai bài tuồng ấy đều có dạng như vậy.
Một con rồng suốt ngày quấn lấy chủ nhân như Ma Long, khóc lóc cả buổi, thậm chí y còn đòi nàng giải trừ khế ước thú với Tam Lang nữa cơ. Hết chỗ nói thật sự! Phu phụ hai người các ngươi cãi nhau đừng có lôi ta vào được không? Ta còn bận trăm công ngàn việc chứ không rảnh đâu mà đi giải án oan thường nhật của các ngươi nha.
Có lẽ câu chuyện của Tam Lang và Ma Long cũng sẽ kết thúc tại đây, nếu như con rồng nhỏ nhà nàng không trót dại đi hỏi Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa cách để Tam Lang chán ghét y. Ờ thì y hỏi ai không hỏi, hỏi phải hai đóa hắc liên hoa này thì nàng cũng chính thức cạn ngôn với y. Thà rằng y đi hỏi cái tên trực nam, đại thẳng nam, thẳng như cây sào Dương Tiễn kia thì hắn còn chỉ cho y bảy bảy bốn mươi chín phương pháp biết người biết ta, bày ra trăm trận trăm thắng.
“Haizz, Long ca, huynh hỏi sai người rồi.” Đây là Quân Cửu.
“Long ca, huynh có bị ăn sạch thì cũng đừng hỏi vì sao đời huynh toàn màu tro cốt.” Đây là Diệp Nam.
“Kèo này thì ta cũng không cứu nổi y.” Diệp Liên đỡ trán.
Lam Hạo dẩu mỏ: “Ngươi thì hay rồi. Bị hai bà cô Thanh nhi, Mi nhi ăn sạch từ đầu đến chân sau cái đêm ngươi nhầm viên hỏa tinh nang với viên xuân dược của nhị ca thì nói y làm gì?”
Diệp Liên trợn mắt nhìn Lam Hạo, tức muốn xì khói.
“Ngươi nói lại lần nữa xem?!” Diệp Liên tức không chịu nổi, liền lấy từ trong không gian ra sợi roi da muốn cùng Lam Hạo đấu tay đôi.
“Giỏi thì nhào vô!” Lam Hạo cũng chẳng vừa, lấy ra lưỡi hái của mình, muốn bổ chết Diệp Liên.
Diệp Lạc Hy đá cả hai đứa này về phía võ đường mà gào lên rằng: “Muốn đánh nhau thì lăn đến võ đài mà đánh. Hai đứa các ngươi mà đốt lửa hay nguyền chết mấy cây hoa anh đào của ta thì tháng tới chuẩn bị tinh thần đi cọ nhà xí đi!”
Sau đó, chuyện điều tra về kẻ đứng đằng sau thao túng Ưng tộc đã được giao lại cho Lâm Túc. Kết quả lại không điều tra được gì đáng lo ngại, ngoài việc Lâm Túc phát hiện ra phong ấn của Cửu Lâu Xà Tà Thần có chút lung lay, cùng lúc đó Xà Tộc cùng các yêu thú khác có sự liên hệ gì đó. Cho nên, Lâm Túc đã giao chuyện này lại cho Tứ Thánh Thú làm việc. Dù sao thì chuyện quản lý nội bộ của thú nhân tộc, thì cũng nên để những người thuộc dòng dõi này làm việc sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Ưng tộc bị định tội. Tuy nhiên, vì Diệp Lạc Hy đã lên tiếng cầu tình cho họ, kèm theo Lâm Túc thượng thần cũng nói rằng việc này có ẩn tình, cần điều tra làm rõ thì Ưng tộc mới thoát khỏi kiếp tru di cửu tộc, đày vào ải súc sinh. Tuy nhiên, để đề phòng mọi chuyện thì Thiên Đế đã luôn cho người quản thúc và giám sát Ưng tộc một thời gian. Việc này do đích thân Thanh Long đảm nhiệm. Đối với loại chuyện thoát được kiếp đại nạn không chết này, Diệp Lạc Hy đã hoàn toàn chiếm trọn hào quang trong mắt những người còn lại ở Ưng tộc. Hơn nữa, việc Diệp Lạc Hy còn đang cứu chữa cho tiểu điện hạ của bọn họ càng khiến Ưng tộc thêm tôn thờ nàng.
Phần thưởng của đại hội tiên kiếm cũng vì thế mà vật quy hoàn chủ. Tạm thời Diệp Lạc Hy vẫn chưa thể thực hiện ý đồ niết bàn của bản thân. Tuy nhiên, Chiết Nhan lại mách cho nàng thêm một kế sách khác, cốt thứ kia cũng chỉ là một vật dẫn. Mà vật dẫn, muốn thay thì vẫn hoàn toàn có thể thay. Đó chính là dùng Huyết Hoa Lan để làm chất dẫn. Mà Huyết Hoa Lan lại là kỳ trân bảo bối của Minh giới. Muốn có được Huyết Hoa Lan, Diệp Lạc Hy phải đến Minh giới thêm một chuyến nữa rồi.
Tiêu Nguyệt Dạ sau vụ bê bối cùng Bạch Liên tiên tử, hắn đã phải đem nàng ta về cùng Ma giới, để nàng ta làm nha hoàn thông phòng cho hắn, vĩnh viễn chỉ là nha hoàn thông phòng không hơn. Mà dường như Tiêu Nguyệt Dạ vẫn còn chút lương tâm. Hắn biết thế nào là xấu hổ, thế nào là không xứng, ngoan ngoãn và yên phận ở lại Ma giới làm Ma Tôn của hắn. Tuy nhiên, suốt quãng thời gian bảy ngày đó, Tiêu Nguyệt Dạ vẫn luôn gửi những món quà ở Ma giới đến cho nàng. Có điều, chẳng hiểu vì sao mà đến một bức thư cũng không lọt được đến Diệp phủ nữa chứ huống hồ gì là quà của hắn. Vấn đề này ai muốn biết thì phải đi tìm hai vị cô nương Tiêu Nguyệt Hoa và Sa cô nương sẽ rõ.
Tướng lĩnh dưới trướng Diệp Lạc Hy được nghỉ phép bảy ngày, bọn họ vì không cần nhìn thấy bản mặt khó ở của Diệp Lạc Hy mấy ngày này mà mừng như phụ mẫu tái sinh, cảm thấy ân trên tại thượng đúng là có mắt. Thậm chí nghe nói là một vạn tướng sĩ đó đã mở đại yến để ăn mừng việc bọn họ không phải thấy vẻ mặt khó ở của chủ tướng nhà mình, linh đình như mở hội suốt ba ngày ba đêm.
Mà Diệp phủ bảy ngày này cũng vì thế mà có nhiều kẻ lui tới. Cốt là mấy tiểu tiên quân, các vị thượng thần trước nay đều xa lánh Diệp phủ, nay lại muốn quay lại cùng nàng kết giao. Tuy nhiên, Nữ Oa thượng thần, Dương Tiễn Chiến thần, Thánh nữ Ma giới Tiêu Nguyệt Hoa cùng ba vị trưởng lão Tam Thanh vốn đã ở lại Diệp phủ làm khách suốt bảy ngày này, cho nên đám thần tiên tiểu tốt kia bị cái sát khí tỏa ra một cách nồng đượm như vậy ở Diệp Phủ làm cho sợ hãi, tiến không dám tiến, lui không dám lui.
Quãng thời gian này, Diệp Lạc Hy có thời gian để nghỉ ngơi, kèm theo việc Hỗn Độn tu luyện đại công cáo thành trở về, hắn hết lòng yêu chiều và sủng ái Diệp Lạc Hy đến mù mắt các vị trưởng lão luôn quan sát hắn và nàng chằm chằm. Đương nhiên, Hỗn Độn sẽ vô cùng vui mừng và hãnh diện khi hắn chiếm được hết ưu thế của mình trong mắt các vị trưởng bối nếu như ba tên kia không đột ngột trở về. Ừ, Hỗn Độn bị đánh hội đồng vì cái tội ăn mảnh. Nhưng mà thật lòng mà nói, bọn hắn chỉ có cãi nhau là chính, chứ nếu như đánh nhau thật, sợ rằng chỉ có Diệp Lạc Hy mới can nổi thôi a. Nghe nói sau cái vụ mà Viêm Cơ, Tam Lang, Ma Long và Diệp Liên nửa đêm phải đi kiếm vỏ sầu riêng cho các chủ quân ấy, thì dưới gầm giường của Diệp Liên đã có thêm một cái rương đựng đám bảo bối này đông lạnh nha.
Dạ Tư Hàn lại thay đổi một cách khiến Diệp Lạc Hy chóng cả mặt. Mới cách đây có nửa năm, chỉ vì nàng gây khó dễ cho Bạch Liên một xíu thôi, hắn đã nhảy dựng lên đòi khiêu khích nàng rồi. Suốt nửa năm qua, hắn luôn tìm cách để quấy phá nàng, thậm chí là luôn gây hấn trong quân ngũ của nàng, bị nàng mấy lần phải rút cung ra đe dọa, hắn mới rời đi cho. Vậy mà sau trận chiến với Ưng tộc và chuyện của Bạch Liên, hắn đường như thay đổi đến mức Diệp Lạc Hy đỡ không kịp. Dạ Tư Hàn không chỉ mặt dày chạy theo Diệp Lạc Hy bất kể nàng đang làm gì, phải để cho Tứ Đại Hung Thú đuổi, hắn mơi đi. Đã vậy còn luôn miệng muốn nàng nhận hắn làm đồ đệ.
Thiên Quân và Đế Quân biết chuyện, chỉ có Đế Quân kịch liệt phản đối thôi. Còn lại, ai cũng đồng tình với việc một Thái tử non trẻ như Dạ Tư Hàn lại muốn theo Diệp Lạc Hy học tập hết. Xét về đạo đức, phẩm chất và cả cách Diệp Lạc Hy dạy dỗ mười hai đồ đệ của mình cũng đủ cho người ta tâm phục khẩu phục rồi. Tuy nhiên, nàng đã một mực từ chối và nói rằng, bản thân chỉ có mười hai đồ đệ, không thể ngoại lệ hơn. Nếu như Dạ Tư Hàn muốn bái sư, có thể tìm Lâm Túc, hoặc là Khang Tư. Đương nhiên, Dạ Tư Hàn thực lòng không đồng ý, nhưng do Diệp Lạc Hy lại nói rằng nếu như sau này hắn học thành rồi, có thể đánh bại được một trong các đồ đệ của nàng, mà vẫn còn ý định trở thành đồ đệ của nàng, nàng sẽ nhận hắn. Cho nên, Dạ Tư Hàn mới cho xong chuyện này.
Việc Tam Lang nghe lời các chủ quân công khai theo đuổi Ma Long nó đã không phải là chuyện hiếm ở trong phủ rồi. Tuy nhiên, Diệp Lạc Hy lại nơm nớp lo sợ rằng bản thân phải lo phía Thanh Loan làm sao đây? Dù sao tỷ ấy cũng đã yêu thương nàng thật lòng, còn vì con rồng nhỏ kia mà bỏ mạng. Vậy mà bây giờ phu quân đời trước của nàng bị huynh đệ tốt của y hẫng tay trên, làm sao nàng có thể cam chịu cho cam được.
“Thanh Loan tỷ tỷ, ta thành thật xin lỗi tỷ.” Diệp Lạc Hy quỳ xuống đến trước mặt Thanh Loan, khóc không thành lời mà than với nàng rằng: “Ta có lỗi với tỷ. Là ta có lỗi với tỷ.”
Thanh Loan ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Diệp Lạc Hy đột nhiên hành xử như vậy, ắt cũng phải có nguyên do sâu xa nào đó, liền vội vàng đỡ nàng dậy rồi hỏi: “Rốt cuộc là muội đã làm ra chuyện gì? Muội định gả Ma Long cho người khác à?”
Hả?
Nàng kinh ngạc trước câu nói của Thanh Loan đến mức phải há miệng, trợn mắt ra mà hỏi lại. Tỷ ấy vừa bảo cái gì cơ? Ta gả Ma Long cho ai cơ?!
“Nếu như vì chuyện Tam Lang giành mất Ma Long của ta thì muội không cần phải tạ lỗi với ta đâu. Ta mừng còn không kịp nữa là.” Thanh Loan đỡ một bên má của mình, đưa tay lên che miệng rồi cười một cách bẽn lẽn. Thậm chí, Thanh Loan còn thì thầm với nàng rằng: “Đêm nào Tam Lang và Ma Long động phòng ấy, ngươi nhớ cho ta một chỗ góc phòng tốt nhất nhé. Xem như là đang chuộc lỗi với ta đó.”
Khóe miệng Diệp Lạc Hy giật giật liên hồi. Trời… trời đất quỷ thần ơi. Thật luôn?!
Chẳng biết là nàng có nên cảm ơn Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa hay không khi… hai cô nương này dường như biết được nỗi phiền muộn trong lòng nàng mà đem hết bảy bảy bốn mươi chín tuyển tập Long Dương đồ mang thương hiệu của Diệp Lạc Hy nàng đi tặng cho Thanh Loan. Ừ thì sau đó Thanh Loan chính thức bước trên con đường ma đạo này rồi a. Thậm chi tỷ ấy còn hỏi nàng rằng: chừng nào nàng chịu gả Ma Long cho Tam Lang. Nàng cản không kịp. Đế Quân lão nhân gia a, sau này Thanh Loan có thỉnh thoảng nhìn ngài với Đào Mộc cười đê tiện thì đừng hỏi ta tại sao nha. Ta không biết gì hết đâu đấy!
Lại nói về Tam Lang và Ma Long, bình thường trong phủ đã cãi nhau om sòm rồi. Bây giờ Ma Long biết Tam Lang có ý đồ với mình, Ma Long chính thức cạch mặt Tam Lang luôn. Cảm giác huynh đệ tốt muốn nhăm nhe cái mông của mình là như thế nào? Mời đi hỏi Ma Long đi a.
Cho nên, xen giữa vào mấy tiếng cãi vã của Tam Lang và Ma Long lại còn có mấy đoạn khóc thảm như thể khóc tang thế này:
“Ai ôi ôi, chủ nhân ơi. Hức! Oa! Người làm chủ cho ta! Tên sắc lang kia đang nhăm nhe cái mông của ta đó! Ta phản đối! Ta kịch liệt phản đối! Chủ nhân, người dù thế nào cũng phải bảo hộ ta, nhất định phải bảo hộ ta nha! Ta không muốn hắn suốt ngày cứ nhìn ta theo cái cách khao khát thế đâu! Hức! Đáng sợ lắm! Oa oa oa.”
Hoặc là…
“Ai ôi ôi, chủ nhân ơi. Hức! Oa! Người xem, Tiểu Long kia hồi trước làm cháy mất lông đuôi của ta, đến giờ chỗ cháy xém đó còn chưa hề mọc lại một cọng lông nào cả. Chủ nhân, hức! Người nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm với thân thể ta nha. Tấm thân ngọc ngà này đã bị y phá hủy từ lúc còn tấm bé rồi. Ta cả đời cũng không thể gả đi được nữa. Hức! Ta thực oan ức quá mà.”
Hoặc vài kiểu khóc tang khác nữa, nhưng nội dung của hai bài tuồng ấy đều có dạng như vậy.
Một con rồng suốt ngày quấn lấy chủ nhân như Ma Long, khóc lóc cả buổi, thậm chí y còn đòi nàng giải trừ khế ước thú với Tam Lang nữa cơ. Hết chỗ nói thật sự! Phu phụ hai người các ngươi cãi nhau đừng có lôi ta vào được không? Ta còn bận trăm công ngàn việc chứ không rảnh đâu mà đi giải án oan thường nhật của các ngươi nha.
Có lẽ câu chuyện của Tam Lang và Ma Long cũng sẽ kết thúc tại đây, nếu như con rồng nhỏ nhà nàng không trót dại đi hỏi Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa cách để Tam Lang chán ghét y. Ờ thì y hỏi ai không hỏi, hỏi phải hai đóa hắc liên hoa này thì nàng cũng chính thức cạn ngôn với y. Thà rằng y đi hỏi cái tên trực nam, đại thẳng nam, thẳng như cây sào Dương Tiễn kia thì hắn còn chỉ cho y bảy bảy bốn mươi chín phương pháp biết người biết ta, bày ra trăm trận trăm thắng.
“Haizz, Long ca, huynh hỏi sai người rồi.” Đây là Quân Cửu.
“Long ca, huynh có bị ăn sạch thì cũng đừng hỏi vì sao đời huynh toàn màu tro cốt.” Đây là Diệp Nam.
“Kèo này thì ta cũng không cứu nổi y.” Diệp Liên đỡ trán.
Lam Hạo dẩu mỏ: “Ngươi thì hay rồi. Bị hai bà cô Thanh nhi, Mi nhi ăn sạch từ đầu đến chân sau cái đêm ngươi nhầm viên hỏa tinh nang với viên xuân dược của nhị ca thì nói y làm gì?”
Diệp Liên trợn mắt nhìn Lam Hạo, tức muốn xì khói.
“Ngươi nói lại lần nữa xem?!” Diệp Liên tức không chịu nổi, liền lấy từ trong không gian ra sợi roi da muốn cùng Lam Hạo đấu tay đôi.
“Giỏi thì nhào vô!” Lam Hạo cũng chẳng vừa, lấy ra lưỡi hái của mình, muốn bổ chết Diệp Liên.
Diệp Lạc Hy đá cả hai đứa này về phía võ đường mà gào lên rằng: “Muốn đánh nhau thì lăn đến võ đài mà đánh. Hai đứa các ngươi mà đốt lửa hay nguyền chết mấy cây hoa anh đào của ta thì tháng tới chuẩn bị tinh thần đi cọ nhà xí đi!”
Bình luận facebook