• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VẠN THIÊN SỦNG ÁI (1 Viewer)

  • Chương 105

Hai năm sau.



Khi mùa xuân về trên đất trời, những con phố ở Trường Dương như được hồi sinh trở lại, hiện lên đầy sức sống. Mùng ba tháng ba niềm vui du xuân lần nữa khơi gợi lên nhã hứng ra ngoài đạp thanh, dường như niềm vui này cũng lan cả vào trong hoàng cung.



Lúc này vừa qua khỏi giờ Thân, một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại bên ngoài cửa hông của Bạch Hổ Môn, người ngồi bên trong là Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh. Chỉ là thị vệ thủ thành có chút không hiểu, rõ ràng Nhị Hoàng tư cải trang xuất cung nhưng sau lưng lại mang một chuỗi hắc giáp hộ vệ đi theo, như thế này không phải càng khiến cho người khác chú ý sao?



*Giờ Thân: 15h-17h chiều



Thị vệ thủ thành tất nhiên không dám hỏi nhiều Nhị hoàng tử, nhưng hắn vẫn phải làm theo đúng chức trách mời Đông Minh Thịnh mở cửa xe, sau khi thấy bên trong xe của Nhị hoàng tử chỉ có một thị nữ đi theo, hắn mới cung kính hành lễ để Nhị hoàng tử đi qua.



Tiểu thái giám vung roi lên thúc ngựa lái vào trong hoàng cung. Một đoàn dài hộ vệ lại không đi theo vào.



"Thị nữ" có chút hậm hực chống cằm, Đông Minh Dịch liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Mẫu phi, người yên tâm, nhi thần sẽ gánh chịu tội, không để phụ hoàng giận chó đánh mèo lên mẫu phi."



Hóa ra thị nữ này chính là Bảo Duệ Hoàng quý phi Thẩm Ninh cải trang trốn ra ngoài, hôm nay nàng tâm huyết dâng trào, giật dây Đông Minh Thịnh mang nàng ra xuất xung chơi.



Trong hai năm qua Đông Minh Thịnh dần dần hòa hợp với Thẩm Ninh. Danh hiệu vua của những đứa trẻ của Thẩm Ninh không phải là cái hư danh, nàng vô cùng am hiểu tâm tư của bọn trẻ con, cũng biết bản tính của trẻ con khó mà thay đổi được, nên đối với Đông Minh Thần nàng vừa là người mẹ vừa là người bạn. Mặc dù trong cung có vô vàn quy củ, ngoại trừ buổi sáng và buổi tối, nàng cũng rát ít khi nhìn thấy Đông Minh Thịnh, nhưng nàng luôn tận dụng mọi cơ hội có thể ở chung với thằng bé. Lúc ở chung Thẩm Ninh thường tìm những chủ đề mà cậu bé có thể sẽ thấy hứng thú, cùng thảo luận cách bắn nỏ như thế nào, dần dà Đông Minh Thịnh không có cách nào chống cự lại cách đối xử mà cậu bé chưa từng được cảm nhận này, dần dần trở nên vui vẻ hoạt bát, cũng trở nên sáng sủa hơn.



Nhưng mà có một điều mà Thẩm Ninh là đã đánh động đến đáy lòng của Đông Minh Thịnh, đó là lần hắn bị sốt cao không giảm nên trở nên vô cùng yếu ớt. Lúc Thẩm Ninh đến thăm Đông Minh Thịnh trong lúc mơ màng nắm chặt góc áo của Thẩm Ninh không muốn để nàng đi, Thẩm Ninh cũng không để ý vẫn luôn canh chừng ở bên cạnh cậu bé, thậm chí còn vì chuyện này mà nàng cãi nhau với Hoàng đế, những cuối cùng Hoàng đế cũng không thể làm lung lay quyết định của nàng. Trong lúc mơ màng Đông Minh Thịnh không biết tại sao mũi mình lại cảm thấy cay cay.



Từ đó về sau, quan hệ giữa Đông Minh Thịnh và Thẩm Ninh dường như thân thiết hơn một chút. Hôm nay hắn không thể lay chuyển suy nghĩ tùy ý làm loạn của Thẩm Ninh, đầu hắn nóng lên lại đồng ý giúp nàng ra ngoài cung chơi.



Hai người bọn họ cải trang xuất cung, cùng nhau ở trên đường phố phồn hoa nhất của Trường Dương đi dạo một vòng, ăn mứt quả, xem chọi gà, chơi con quay mua trò chơi xếp hình, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt ở trên đường mà hắn chưa bao giờ được ăn, ngay đến nỗi bụng tròn vo. Lúc bọn họ đang chơi vô cùng vui vẻ, phó thống lĩnh của hắc giáp quân Cốc Lương Hữu dẫn theo người tìm đến.



Sự việc bại lộ.



Thẩm Ninh không ngờ Đông Duật Hoành hôm nay vốn nên bận rộn không rảnh chú ý đến nàng thế mà lại phát hiện chuyện này, nàng có chút chột dạ, lại có chút bất mãn, nàng khó khăn mới ra ngoài được một chuyến, còn chưa chơi chán, nhưng khi nghe thấy Đông Minh Thịnh ở bên cạnh an ủi nàng lại có chút vui vẻ, nàng ôm lấy vai của cậu bé nói: "Minh Thịnh đối với mẫu phi thật tốt, nhưng mà con yên tâm, chuyện này cứ giao cho mẫu phi giải quyết."



Ở bên trong cổng cung đã có thái giám của cung Càn Khôn đứng chờ, sau khi thấy xe ngựa tiến vào lập tức tiến lên nghênh đón, cũng truyền lại ý chỉ, Hoàng đế phân phó Nhị hoàng tử lập tức đến cung Càn Khôn diện kiến.



Ngay cả y phục cũng không cho bọn họ đổi, xem ra là rất tức giận... Thẩm Ninh vô cùng hiểu rõ tính tình của Đông Duật Hoành, thấy hắn như vậy nàng âm thâm kêu hỏng bét.



Xe ngựa dừng trước của hậu cung, hai người xuống xe ngựa, vội vàng đi đến cung Càn Khôn, may mà trên đường không gặp người khác. Chỉ là sau khi bảo thái giám vào thông báo một tiếng, vị đại gia bên trong lại bảo Đông Minh Thịnh lui xuống hối lối trước, để Thẩm Ninh một mình vào điện diện thánh.



Dự cảm không ổn này càng trở nên mãnh liệt, Thẩm Ninh cho Đông Minh Thịnh một cái ánh mắt trấn an, nuốt nước miếng một cái, hiên ngang lẫm liệt đi vào.



Trong điện yên tĩnh đến mức quỷ dị, đại cung nữ mới được thăng cấp Như Ý sắc mặt có chút kỳ lạ thi lễ với Thẩm Ninh mặc y phục thị nữ, dẫn nàng đi về hướng An Khang đường, đến trước của bình phong Lăng Hoa ra hiệu mời Thẩm Ninh một mình đi vào.



Thẩm Ninh nhẹ nhàng bước vào, nhìn trước nhìn sau lặng lẽ thò đầu nhìn phía sau tấm bình phong một cái, đã thấy mộ ánh mắt nghiêm khắc phóng về phía nàng, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú âm trầm xuất hiện trước mặt nàng.



Nàng cười hì hì hai tiếng, lượn vòng qua bình phong, giả ngu thỉnh an, "Nô tỳ thỉnh an vạn tuế gia."



Chỉ là hành động này của nàng cũng không thể khiến sắc mặt Quảng Đức đế dịu lại, hắn trừng mắt nhìn phụ nhân gan to bằng trời này rồi lạnh lùng hừ một cái.



"Vạn tuế gia nhìn y phục này của nô tỳ có đẹp không?" Thẩm Ninh thấy vậy, tiếp tục ưỡn ẹo trước mặt hắn cố gắng chọc hắn cười.



Hoàng đế vẫn trưng ra vẻ mặt âm trầm không nói lời nào.



"... Ai da, bệ hạ tốt của ta, ta biết sai rồi, chàng tha thứ cho ta lần này thôi, lần sau ta không dám nữa." Thẩm Ninh thấy thế, tiến lên muốn nắm lấy cánh tay của hắn lại bị hắn sầm mặt đẩy ra.



Ngay cả chiêu nũng nịu cũng không dùng được... Đôi mắt của Thẩm Ninh bắt đầu xoay tròn, dứt khoát chọn cách đổ lỗi, "Đều là lỗi của chàng, rõ ràng chàng đã đồng ý với ta ngày ba tháng ba sẽ dẫn ta xuất cung đi chơi xuân, kết quả chàng cả ngày bận rộn không bước ra khỏi cung được. Ta đã bao nhiêu lâu rồi chưa ra ngoài cung, lòng ta đã sớm ngứa ngáy lắm rồi, không phải sao?"



Lời này cuối cùng cũng khiến Hoàng đế phải mở miệng vàng, sắc mặt cực kỳ không vui trách mắng nàng, quát: "Vì vậy nàng liền chuồn êm xuất cung? Trên mông của nàng đúng là có gai mà, trẫm rõ ràng nói với nàng chờ thêm một khoảng thời gian nữa trẫm đưa nàng ra ngoài chơi, nàng một khắc cũng không chờ nổi nữa sao? Có phụ nhân đã lấy chồng nào có tâm tư hoang dã như nàng?" Đông Duật Hoành vẫn không quên được biểu cảm vui sướng của nàng khi hắn nói muốn dẫn nàng ra ngoài cung chơi xuân, đó là biểu cảm khác với vẻ mặt vui vẻ người thường đối với hắn, trong mắt nàng tỏa ra ánh hào quang không thể nói thành lời. Chỉ là ánh hào quang này không hiểu tại sao lại khiến hắn có chút phiền muộn, hắn lập tức hối hận khi nhắc đến vấn đề này với nàng. Đúng vào khoảng thời gian ngày ba tháng ba này quốc sự thật sự bận rộn, hắn cũng đã quen với chuyện không thể tránh hỏi này. Không ngờ nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, thậm chí hôm nay còn chuồn ra khỏi cung! Có trời mới biết lúc hắn bảo Vạn Phúc đi cung Xuân Hi một chuyến quay lại nói nàng đã ra khỏi cung cảm xúc của hắn là như thế nào. Phản ứng đầu tiên của hắn nghĩ chẳng lẽ nàng lại lặng lẽ chạy trốn!



May mắn, Thẩm Ninh vì đề phòng có chuyện gì xảy ra nên đã để lại một tờ giấy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi một canh giờ hắn phái người đi bắt nàng về, hắn có chút đứng ngồi không yên, bây giờ nghĩ lại càm cảm thấy mất mặt, tức giận này cũng phải tính lên đầu kẻ cầm đầu.



"Nàng to gan thật đấy, đường đường là Hoàng quý phi lại dám tự mình xuất cung, xuất đầu lộ diện! Còn ra thể thống gì! Bây giờ nàng một chút vương pháp cũng không có phải không, nàng có tin trẫm bây giờ sẽ xử lý nàng tại đây không!"



Thẩm Ninh bị hắn mắng xối xả, rụt đầu yếu ớt nói: "Ai, ta chẳng qua là xuất cung đi hít thở một chút không khí... "



Không ngờ này của nàng lại khiến Đông Duật Hoành nổi trận lôi đình cắt ngang lời của nàng, "Hoàng cung rộng lớn như thế, có chỗ nào mà trẫm không cho nàng đi? Trẫm làm nàng buồn bực hả?"



Thẩm Ninh nhìn hắn phát hỏa, nhíu mày sững sờ nói: "Làm gì mà chàng tức giận như vậy?"



Lời này lại giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, lồng nguc Hoàng đế phập phồng hai lần, ngay cả lời cũng lười nói với nàng, bỗng dưng đứng lên, cánh tay thô cứng dỗi về phía hông của nàng, một phát khiêng nàng lên bả vai. Thẩm Ninh giật mình, đạp chân nói: "Thả ta xuống!"



Đông Duật Hoàng không nói một lời khiêng nàng ngồi xuống giường, ôm nàng đặt lên chân của mình bàn tay mạnh mẽ đánh xuống mông của nàng.



Cảm giác đau rát trên mông vô cùng rõ ràng báo cho Thẩm Ninh biết nàng đang bị phạt. Nàng không dám tin, nàng đã ngoài ba mươi rồi mà hắn còn dám đanh mông nàng!



"Thả ta xuống!" Nàng không thuận theo vặn vẹo eo.



Đông Duaath Hoành buồn bực hừ một tiếng, lại đánh lên mông nàng mấy cái.



"Ô, đau, đau!" Thẩm Ninh thật sự cảm thấy đau, nàng không để ý mặt mũi giả bộ đáng thương, "Ta sai rồi còn không được sao? Chàng đánh ta đến mai ta ngồi không được, chẳng phải để người ta chê cười sao!" Cuối cùng nàng còn nói thêm một câu, "Đau quá!"



Cơn giận của Đông Duật Hoành vẫn còn sót lại chưa tiêu tan, trừng mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, cuối cùng vẫn là không hạ được độc thủ, mặt lạnh "ném" nàng qua một bên quay lưng lại với nàng, một mình ngồi đó tức giận.



Thẩm Ninh xoa xoa mông, nàng liếc trộm Đông Duaath Hoành một chút. Mặc dù nàng không rõ hỏa khí của Đông Duaath Hoành là từ đâu đến, nhưng nàng biết hắn thực sự nổi giận, thông minh tức thời là anh tuấn kiệt, nàng quyết định dỗ hắn trước đã rồi chuyện khác tính toán sau. Vậy là nàng cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của hắn, trầm mặc một lúc, vươn tay qua giật giật áo ngoài của hắn.



Đông Duaath Hoành không thèm để ý đến nàng, Thẩm Ninh lại khẽ giật thêm mấy cái nữa, đồng thời cũng hít hít mũi, giọng nói đầy tủi thân, "Bệ hạ tốt của ta, cái mông của ta đau quá, chàng giúp ta nhìn một chút xem có phải đỏ lên rồi không?"



Ban đầu Hoàng đế không muốn để ý, Thẩm Ninh lại mềm giọng rả rích nói một hồi, hắn quay đầu lại trừng nàng một lúc, mới chầm chậm đẩy váy của nàng ra, kéo quần nàng xuống.



Mông trắng nõn nà, mềm căng tròn xuất hiện trước mặt Quảng Đức đế, hắn nhìn chằm chằm cái mông ửng đỏ, ánh mắt tối dần. Ngón tay thon dài xẹt qua da thịt trơn mềm của nàng, giọng nói khàn khàn, "Đỏ rồi... " Sao hắn không kiềm chế được mà đánh nàng?



Thẩm Ninh thấy trong giọng nói của hắn bớt đi mấy phần tức giận, nàng không ngừng cố gắng, "Bệ hạ tốt, chàng giúp ta xoa xoa một cái." Nàng mềm giọng khần cầu nhưng trong lời nói lại có chút vẻ mị hoặc.



"... Hừ." Bàn tay Hoàng đế xoa lên mông đẹp của nàng, không mạnh không nhẹ bóp một cái.



"A." Thẩm Ninh r3n rỉ một tiếng, âm thanh có chút câu hồn.



Đông Duật Hoành giống như ngoảnh mặt làm ngơ, từng cái từng cái vừa xoa vừa bóp ngực mềm mại, bàn tay nóng rực nắm trọn cả một bên, ánh mắt dần dần nhuốm màu t1nh dục. Thẩm Ninh c4n m0i dưới, nàng uốn éo, nhẹ nhàng mềm giọng nói: "Duật Hoành... Ta biết sai rồi, ta bồi tội với chàng... "



Đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn hắn đưa tình, cánh tay giơ lên muốn c0i quần áo của hắn, lại bị hắn giữ lại, lạnh lùng nói: "Tự cởi của mình trước."



Hai gò má nàng phiếm hồng, chậm rãi nâng người dậy đẩy hắn vào bên trong giường, nàng cởi cái quần đang treo lơ lửng trên trên, d4ng chân ngồi quỳ ngang hông của hắn, mông của nàng đặt lên lửa nóng của hắn cách lớp vải đang ngóc ngách dậy.



Lúc này áo váy bên trên của Thẩm Ninh chưa cởi nhưng cũng đã lộn xộn, chân dài trắng muốt như ẩn như hiện, tạo nên một cảnh phong tình đặc biệt mị hoặc, đáy mắt Đông Duật Hoành đen như mực, bàn tay dường như có ý đồ vu0t ve qua lại vô cùng nhẹ nhàng chân của nàng.



Thẩm Ninh định cởi lên áo ngắn, Đông Duật Hoành lần nữa lại lạnh lùng ra lệnh, "Trước tiên cuộn váy của nàng lại, dùng miệng cắn chặt lại."



Thẩm Ninh nghe thấy mệnh lệnh xấu hổ nàng, tay run lên. Nàng cay đôi lông mày thanh tú lại, ánh mắt cầu xin tha nhìn về phía hắn nhưng lại bị ánh mắt đầy dục hỏa cùng khát vọng mê hoặc, nàng rung động từ từ cuốn váy lại, môi đỏ hé mở, răng trắng cắn vào tày váy được cuộn tròn.



Cảnh tượng này còn xấu hổ hơn cả không mặc gì trên người, Thẩm Ninh siết chặt váy, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ lạ.



Yết hầu Đông Duật Hoành trượt lên trượt xuống, ngón trỏ thon dài chậm rãi di chuyển về phía rốn của nàng, như có như không vẽ vòng trên đó, cả người nàng run rẩy, bụng nhỏ cũng co rụt lại, lửa nóng dưới mông dường như càng lúc càng trở nên cứng rắn.



Bàn tay của hắn rút lại, ngay lúc nàng vừa thoáng thả lỏng, ngón tay của hắn lại vươn về phía khéo miệng của nàng, gạt đi váy nàng đang cắn, hai ngón tay hơn thô bạo dò xét đi vào trong miệng nàng. Nàng chỉ có thể bị động ngậm lấy, đến khi ngón tay thon dài bị nàng li3m đến ướt át, cánh tay dài của hắn di chuyển xuống dưới trượt vào nơi ấm áp của nàng, Thẩm Ninh ngửa đầu nức nở một tiếng.



"Cởi váy." Mặc dù ngón tay Đông Duật Hoành đang làm chuyện xấu hổ ở phía dưới của nàng, nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng lạnh lùng cứng rắn. Ngón tay thô dài khuấy động bên trong người Thẩm Ninh khiến nàng vừa xấu hổ vừa có kho4i cảm không nói nên lời, nàng lắc đầu, th4n thể không khỏi vặn vẹo.



Đông Duậ Hoành sao có thể buông tha nàng? Ngón tay hắn dùng thủ đoạn để nàng ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến khi trên người nàng không còn mảnh vải, hắn chăm chú nhìn da trắng nõn nà mà hắn ngắm mãi vẫn không chán, tức giận cuối cùng cũng bị sắc dục thay thế.



Những năm gần đây Thẩm Ninh vẫn luôn chăm chỉ bảo dưỡng, nhất là sau khi trở lại hoàng cung nàng càng tốn nhiều tâm tư vào khoản bảo dưỡng th4n thể này. Nàng nghiên cứu tất cả các phương thuốc bí truyền dành cho hậu phi một lượt, chọn lựa phương pháp bảo dưỡng thích hợp nhất, nàng cũng không sợ những phương thuốc phức tạp hay tỉ mỉ đến từng chi tiết. Chi phí bảo dưỡng trở thành khoản chi tiêu lớn nhất của cung Xuân Hi. Cộng thêm ngày ngày nàng đều tập võ, lại tu luyện nội công tâm pháp của Hàn gia, bên trong bên ngoài đều được điều dưỡng hài hòa. Vì vậy mà làn da của nàng ngày càng trở nên mịm màng bóng loáng, mỗi lần đều khiến Hoàng đế yêu thích không buông tay.



Chỉ là cánh tay bị cắn bị thương của nàng vẫn còn chút tỳ vết, nhưng hắn không những không chê mà ngược lại cực kỳ thích vu0t ve những vết sẹo mờ đó. Những vết thương này là nhân chứng cho sự kiên cường bất khuất của Thẩm Ninh, là minh chứng cho sự thiện lương không sợ hãi của nàng. Hắn vừa đau lòng vừa kiêu ngạo, bởi vì nữ tử như vậy là của hắn.



Lúc ho4n ái Hoàng đế không hề dịu dàng, t1nh dục của hắn cũng giống như tính cách sát phạt của hắn, Thẩm Ninh cũng yêu thích điểm này của hắn. Nhưng có những lúc Đông Duật Hoành mất khống chế nàng sẽ không chịu nổi, may mà mấy năm nay nàng đã rút ra được kinh nghiệm, mỗi khi hắn không kìm hãm được duc v0ngdã thú của bản thân, nàng sẽ vươn cánh tay đến trước mặt hắn, nói một câu "Hôn ta đi", hắn sẽ lập tức giống như lờ mờ khôi phục lại lí trí, hôn cánh tay của nàng, không còn thô bạo giày vò nàng giữa.



Thẩm Ninh trèo lên người của hắn, hôn mặt hắn, tai hắn, cởi trường bào, áo trong của hắn, nhẹ nhàng hôn lên lồng nguc cường tráng, sau đó nụ hôn của nàng dần dần di chuyển xuống dưới.



Nàng cố gắng hầu hạ hắn thật tốt một lượt, sau đó ngâng ánh mắt ẩm ướt trong vắt lên nhìn hắn, Hoàng đế khẽ gầm một tiếng, nặng nề đặt nàng ở dưới thân.



Một lúc lâu sau, mây mưa qua đi, Hoàng đế bệ hạ ôm chặt Hoàng quý phi hưởng thụ dư vị.



Trong khoản ho4n ái thân mật này bọn họ vô cùng hài hòa, th4n thể Đông Duật Hoành khỏe mạnh không kiêng kị gì, Thẩm Ninh cũng tinh lực dồi dào, thích hưởng thụ cảm giác thăng hoa của t1nh dục, tuy nàng có chút thẹn thùng nhưng cũng rất phối hợp với hắn, sau mỗi lần mây mưa hai người đều vô cùng thỏa mãn.



Lúc này Thẩm Ninh cũng coi như hy sinh bản thân để hoàn thành lợi ích của tập thể, Đông Duật Hoành cúi đầu nhìn người yêu nằm trong ngữ mình thở d0c, sau đó hung ác cắn môi đỏ của nàng của nàng, "Nếu có lần sau nữa, trẫm sẽ không tha cho nàng, cũng mặc kệ nàng đối với nô tỳ của mình có những quy tắc gì, nô tài lớn nhỏ trong cung Xuân Hi đều phải xử tử, một người cũng không được lưu lại!"



Thẩm Ninh lập tức lấy tinh thần, khẩn trương hỏi: "Chàng làm gì bọn họ rồi?"



Đông Duật Hoành hừ một cái, xuống giường, tự lấy quần lụa dài màu vàng sáng mặc vào, ném long bào lên người nàng che khuất th4n thể mềm mại, gọi người mang y phục của hắn và của Hoàng quý phi đưa tới. nàng cũng thành lập được quy định nô tỳ phạm tội gì thì sẽ bị phạt cái gì. Mặc dù nàng không thể thay đổi toàn bộ chế bộ phong kiến nhưng ít nhất nàng cũng có thể bảo vệ bọn họ sẽ không bị đánh đến chết vì vì chủ tử của mình nhất thời xúc động làm ra chuyện gì đó.



Thẩm Ninh dùng một tay giữ long bào rồi ngồi dậy, hơi lo lắng nói: "Duật Hoành, chàng phạt bọn họ rồi à? Là ta khăng khăng cố chấp, Thịnh Nhi và Lưu Ly đều cố gắng khuyên ta, là ta nghe không lọt lời khuyên ngăn của bọn họ khăng khăng muốn xuất cung!" Nàng mất hai năm trời mới có thể từ từ thay đổi thói quen khi chủ tử mắc sai lầm lại phạt lên người nô tỳ, nàng cũng thành lập được quy định nô tỳ phạm tội gì thì sẽ bị phạt cái gì. Mặc dù nàng không thể thay đổi toàn bộ chế bộ phong kiến nhưng ít nhất nàng cũng có thể bảo vệ bọn họ sẽ không vì chủ tử nhất thời xúc động mà bị tùy ý đánh giết.



Đông Duật Hoành vốn cũng không thích hậu phi đối sử với hạ nhân quá hà khắc, hắn lại bị Thẩm Ninh quấy rầy đòi hỏi cho nên cũng gật đầu đồng ý cho nàng tự quyết định, chỗ Hoàng hậu cũng bị tài ăn nói tài giỏi của nàng thuyết phục, những quy định này mới được lưu hành trong hậu cung.



Dựa theo bộ luật xử phạt nô tỳ này, nếu các nô tỳ đã cự lực khuyên giải chủ tử, trong tình huống chủ tử không nghe theo mà phạm phải sai lầm, các nô tỳ sẽ không bị liên lụy. Thẩm Ninh sợ Đông Duật Hoành sẽ phá vỡ quy định này, nàng sốt ruột hỏi: "Chàng nói gì đi chứ, rốt cuộc chàng đã phạt bọn họ chưa?"



Lúc này Như Ý dẫn cung tỳ dẫn nô tỳ mang y phục vào, Đông Duật Hoảnh bảo bọn họ đặt ở một bênb sau đó vẫy lui bọn họ rồi mới quay đầu tức giận nói với nàng: "Lúc này trẫm có thể phạt bọn họ sao? Trẫm mà phạt chẳng phải cả hậu cung này đều sẽ biết Hoàng quý phi nương nương đã làm ra chuyện tốt gì!"



Thẩm Ninh nghe xong thở phào một hơi, cũng không để ý quần áo không chỉnh tề đi chân đất chạy xuống ôm Đông Duật Hoành, vuốt mông ngựa, "Bệ hạ của chúng ta là tốt nhất!"



Đông Duật Hoành cầm lấy váy ngắn nô tỳ mang vào ném lên người nàng, "Không cần phải a dua nịnh nọt, bọn họ không chạy được tội đây, từng người đều là tội sống khó tha."



Thẩm Ninh bắt lấy váy của mình, nói: "Tất cả đều là lỗi của ta, chàng phạt ta là được!"



"Phạt nàng? Nàng là cái da mặt dầu không sợ phạt, phạt nàng thì có tác dụng gì?" Hơn nữa phạt nàng, người đau lại là hắn, hặn tội gì phải chịu khổ?



"Chàng phạt bổng lộc của ta đi, ta nhất định sẽ khó chịu!"



"Được rồi, nhiều lời cũng vô ích." Đông Duật Hoành tự mặc y phục, không muốn nói nhiều với nàng. Đám nô tài của cung Xuân Hi kia cũng là bị nàng chiều thành ra như vậy, chủ tử muốn trốn ra khỏi cung, chuyện lớn như vậy như mà không thể sống chết cản được nàng, thậm chí cũng không báo với hắn, từng người đều ăn gan hùm hết rồi mới dám làm vậy.



Thẩm Ninh vội nói: "Chàng không thể như vậy, khó khăn lắm ta mới định ra được quy củ này trong hậu cung, nếu như chàng tiên phong phá vỡ, đây không phải là đánh vào mặt ta sao?"



"Trẫm là Hoàng đế, phạt mấy người còn phải xem quy củ?"



Thẩm Ninh nghẹn lời, hết lòng khuyên người đang tức giận một hồi lâu nhưng cũng thể khiến hắn bỏ đi ý định muốn bắt người của cung Xuân Hi, gương mặt xinh đẹp không khỏi đanh lại, gia tăng âm lượng gào lên với hắn: "Chàng, ta chán ghét chàng!"



Đông Duật Hoành nghe vậy, thâm trầm nhìn nàng, "Sao nào, lại thấy chán trẫm rồi, bây giờ lại còn thêm chán ghét trẫm?"



Thẩm Ninh nghe xong lông mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi, "Ai, sao chàng lại nói đến chuyện này... "



Lời này là vì trước đó có một chuyện xảy ra. Hai ngày trước cảm xúc của nàng luôn có chút không ổn định, cũng không biết có phải do hôm đó có một trận mưa xối xuống khiến tâm tình nàng càng thêm u ám, nàng nhìn Đông Duật Hoàng cũng có chút không vừa mắt, thốt ra một câu "Hai ngày nay sao ta nhìn chàng lại có cảm giác chán ngấy đi được." Ai ngờ một câu vô tâm này lại chọc vào lòng dạ hẹp hòi của Hoàng đế. Lúc đó sắc mặt Hoàng đế bình thản nhưng những đêm liên tiếp đều chơi đùa nàng đến chêt đi sống lại, đến sáng sớm vẫn không buông tha nàng, nếu không cũng sẽ bắt ép nàng vừa dùng miệng vừa dùng tay để giày vò. Sau đó nàng cũng phát hiện hắn đang tức giận, lại tốn rất nhiều khí lức mới cạy được nguyên nhân từ trong miệng của hắn, sau đó lại dùng hết sức lực mới khiến cho Hoàng đế kiêu ngạo này "khoan dung độ lượng" tha thứ cho nàng.



Không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện này, trong lòng Thẩm Ninh thật sự còn có chút sợ hãi.



"Đã vừa chán vừa ghét trẫm, nàng còn ở chỗ này là làm? Còn chưa cút về cung Xuân Hi của nàng đi!"



Dứt lời ngay cả đai lưng hắn cũng không buộc, gương mặt lạnh lùng bước nhanh ra khỏi An Khang đường.



Thẩm Ninnh thật muốn khóc, nam tử này càng ngày càng khó hầu hạ! Trong lòng vẫn đang thầm oán trách, nhưng nàng vẫn không thể không nhanh chóng mặc y phục rồi đi trấn an rồng đang phát cáu.



- -----oOo------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom