Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Ngày hôm sau, đại quân theo đúng kế hoạch đại quân đi về phía dòng sông Đa Luân Khắc nơi người Khắc Mông sinh sống. Thẩm Ninh nản lòng thoái chí ngồi trong ngựa loan tám ngựa của Hoàng đế, chỗ ngồi bên trong trải tầng tầng lớp lớp nệm êm, giống như đặc biệt chuẩn bị cho Thẩm Ninh.
Hoàng đế cùng những người khác điều cưỡi ngựa, không ngồi chung ngự loan này, Liễm Diễm có hơi thất vọng.
Đại quân không nhanh không chậm ra khỏi biên cảnh Bạch Châu, đi đến một mảnh đất thảo nguyên rộng lớn cùng dòng sông chảy siết, mang vẻ đẹp trời sinh dã tính khó thuần. Thẩm Ninh vén rèm lên, mùi đồng cỏ thoang thoảng mùi phân ngựa, phía xa là một vùng trời rộng mênh mông cỏ xanh mướt, làn gió mát thổi qua mặt của nàng, mang theo cảm giác quen thuộc.
"Nương nương, bên ngoài gió lớn, cẩn thận chà xát gương mặt của ngài." Liễm Diễm nói.
Tóc của Thẩm Ninh bị thổi bay tán loạn, nàng nhắm hai mắt sưng húp lại, giọng nói khàn khàn, "Không sao."
Liễm Diễn chăm chú nhìn chằm chằm gò má của nàng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi, "Nương nương, nô tỳ có một chuyện muốn hỏi nương nương."
Thẩm Ninh nghe vậy liền biết lời này có ý gì, khẽ thở dài một hơi, quay đầu nói xin lỗi với nàng, "Thật có lỗi, hôm qua đã đánh ngất ngươi."
"Nô tỳ tiện mệnh, không đáng nhắc đến, "Liễm Diễm nhìn thẳng vào nàng, "Nô tỳ chỉ là không hiểu, vì sao nương nương muốn chạy trốn?" Rõ ràng Thánh thượng đã đặc xá nương nương tội chết, hơn nữa dốc lòng quan tâm chăm sóc nương nương, vì sao nương nương lại muốn chạy trốn lần nữa? Rốt cuộc là nương nương để phần thâm tình này của bệ hạ ở đâu?
Liễm Diễm nghĩ nát cả óc cũng không thể nghĩ ra nổi đáp án.
Thẩm Ninh nhìn Liễm Diễm trầm mặc một lúc, nàng nhìn ra được trong ánh mắt của Liễm Diễm sớm đã xen lẫn bất mãn với nàng, dường như thấy hành động chạy trốn khỏi bệ hạ xong bây giờ lại một lần nữa xuất hiện của nàng là một tội ác tày trời, vì sao lại muốn lại trốn lần nữa? Nàng lắc đầy, "Nếu nhất đinh phải có một lý do, ta chỉ có thể nói rằng là vì sự khác biệt về suy nghĩ."
Liễm Diễm nhìn nàng với ánh mắt quái dị, "Nương nương, thứ lỗi cho nô tỳ nói thẳng, bệ hạ là thiên tử, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đàn bà con gái mà thôi, sao có thể cùng bệ hạ ngang hàng để nói đến chuyện chung suy nghĩ?" Rốt cuộc là nương nương đang nói gì đây!
"Ngươi nhìn đi, chúng ta cũng là khác biệt không cùng một suy nghĩ." Thẩm Ninh biết thuyết thục Liễm Diễm hiểu cũng không khác gì mấy nói chuyện với mấy bà lão trọng nam khinh nữ, chỉ cong môi cười cười không nói nhiều.
Liễm Diễm thấy nàng cố ý kết thúc cuộc nói chuyện này, gấp gáp nói: "Nương nương, nô tỳ theo bệ hạ vài chục năm, chưa từng thấy bệ hạ đối xử với một nương nương trong cung tình thâm ý trọng như ngài, ngài... vì sao trong lòng lại không có chút cảm kích nào?"
Liễm Diễm luôn là người biết trên dưới, nếu không phải là bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không đi quá giới hạn nói những lời này với Thẩm Ninh, nhưng đêm qua nàng thấy trên mặt bệ hạ có năm dấu tay đỏ mờ mờ, bốn chữ long trời lở đất cũng không đủ để nói lên cảm xúc của nàng lúc đó. Duệ phi chạy trốn hai lần, không những không biết hối cải, ngược lại còn to gan dám tát thiên tử! Đừng nói đến chuyện phạt, bệ hạ căn bản là chưa từng nhắc đến một lời!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào đến mê hoặc thiên tử của Cảnh Triều!
Cũng đúng, đường đường là Hoàng đế bệ hạ mà lại hạ mình, nếu Thẩm Ninh nói bản thân mình không thỏa mãn thì chắc chắn là ra vẻ già mồm. Nói chung tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống Liễm Diễm. Thẩm Nih tự giễu cười một tiếng, "Ta chính là một người không biết tốt xấu như vậy."
Liễm Diễm giận tái người, móng tay dài đâm vào trong thịt, "Nương nương, thái hậu trước lúc lâm chung dặn dò nô tỳ phải chăm hầu hạ bệ hạ thật tốt, nô tỳ lại không có phúc phận làm bạn đời bên cạnh Hoàng đế, nô tỳ nghĩ nếu Thái hậu ở dưới cửu tuyền bệ hạ đối với nương nương đặc biệt nhưu vậy chắc cũng sẽ rất vui mừng, vì sao nương nương vẫn u mê không tỉnh?"
Nữ tử này coi Đông Duật Hoành là trời! Vậy mà bản thân lại đang khuyên nữ nhân khác yêu nam tử mình trong lòng của mình. Thẩm Ninh nhìn chằm chằm Liễm Diễm thật sâu, không cùng tư tưởng đúng là không thể nào hiểu được.
Có một nữ tử luôn một lòng vì Đông Duật Hoành sớm chiều đều ở bên cạnh hắn, cũng không thể độc chiếm được trái tim của hắn, vậy nàng dựa vào cái gì mà nghĩ hắn từng thích mình? Thật là buồn cười.
Lúc mặt trời lặn là lúc đại quân dừng lại, xe ngựa phụng mệnh chạy về phía trước, chạy đến cái lều lớn nhất trong doanh trại thì ngừng lại, tất nhiên đây là lều của thiên tử.
Sau bữa tối, bàn cơm chưa dọn xuống được bao lâu thì thị vệ bên ngoài bẩm báo Đại hoàng tử Đông Minh Dịch cầu kiến. Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, cho người mời hắn vào.
Thiếu niên mặc áo giáp sắt bước nhanh đến trước mặt Thẩm Ninh, đang định quỳ xuống thì Thẩm Ninh đã nhanh tay đỡ hắn dậy, "Không cần nghi lễ phức tạp," Nàng nhìn hắn kỹ càng một lượt, "Gần đây thế nào?"
"Đa tạ nương nương nhớ đến, nhi thần tất cả đều mạnh khỏe."
Liễm Diễm tiến lên hành lễ với Đông Minh Dịch, Đông Minh Dịch gọi một tiếng "Liễm Diễm cô cô", sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Ninh, "Không biêt dạo này thân thể nương nương đã hồi phục chưa?"
"Ta rất tốt."
Rất tốt? Đông Minh Dịch nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Ninh biết hắn đã biết chuyện nàng chạy trốn không thành, miễn cưỡng cười một cái.
"Nương nương, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đã thề thì nhất định sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh." Giọng nói của Đông Minh Dịch dần dần mang theo âm thanh trầm thấp của nam tử trưởng thành, "Lời nhi thần đã hứa với người nhất định nhi thần sẽ làm được, mong nương nương chớ dọa nhi thần, nhi thần thật sự bị người dọa đến hoảng sợ luôn rồi." Nếu như dưới cơn thịnh nộ phụ hoàng hạ lệnh chém đầu nàng để răn đe... Nghĩ đến thôi cả người hắn đều toát mồ hôi lạnh.
"Đại hoàng tử, cảm ơn ngươi, ta sẽ không lỗ m4ng như vậy nữa." Cộng thêm cả Hà Sinh, trên vai nàng đã có quá nhiều oan hồn vô tội rồi. Nếu trên đời này có địa ngục, chắc chắn nàng sẽ phải xuống địa ngục.
Đông Minh Dịch nhìn nàng chăm chú một lúc, mới thả lỏng giọng nói: "Nếu như nương nương không chê có thể gọi nhi thần là Minh Dịch cũng được."
Thẩm Ninh gật đầu, "Minh Dịch? Là chữ Dịch nào?"
"Dịch trong Dịch Thế Tải Đức*."
*奕世载德: Thế hệ có đức tính tốt, kéo dài đến các thế hệ tương lai.
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, "Dịch trong vẻ mặt sáng lạng hồng hào?"
Đông Minh Dịch khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, Dịch trong vẻ mặt sáng lạng hồng hòa, văn chương của nương nương thật hay."
Câu nói này của hắn đổi lấy được một tiếng cười khẽ của Thẩm Ninh.
Đúng lúc Hoàng đế vén cửa lều bước vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người,
Con ngươi đen thẳm lóe lên một tia dịa quang rồi biến mất.
Thẩm Ninh thấy hắn đến nụ cười lập tức biến mất.
Đông Minh Dịch không ngờ phụ hoàng sẽ về lều vào lúc này, vội vàng quỳ xuống, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Bình thân." Đông Duật Hoành tiến vào trong lều c0i áo choàng ra, Liễm Diễm đi theo sau vội vàng cùng một nô tỳ nữa tiến lên phụ c0i áo giáp xuống.
Hoàng đế nhìn Thẩm Ninh một chút, rồi lại nhìn trưởng tử nói: "Trẫm những ngày qua có rất nhiều chuyện vặt vãnh cần phải giải quyết, cũng không có thời gian hỏi tình hình trong quân đội của con, chỉ nghe thấy Giản tướng quân khen con vài câu."
Đông Minh Dịch thấy phụ hoàng không nhắc đến chuyện mình bị Khắc Mông bắt hại Hoàng Dật bị giết, hắn càng thấy bất an, đành phải vâng vâng dạ dạ tự mình khai ra.
Sau khi bỏ xuống áo giáp nặng trịnh, Đông Duật Hoành ngồi xuống vị trí chủ tọa ở, dạy bảo trưởng tử đang đứng bến dưới mấy câu, sau đó nói: "Trẫm lại hỏi con, lần này tự mình chinh chiến con muốn theo hầu bên cạnh trẫm, hay là cùng tiến quân xông pha chiến đấu?"
Ánh mắt vốn đang rũ xuống của Thẩm Ninh bỗng ngẩng lên nhìn Đông Minh Dịch, đúng lúc thấy hắn cũng nhìn về phía nàng. Nàng khẽ gật đầu.
Một màn này tất nhiên là đã lọt vào mắt của Hoàng đế.
"Nhi thần xin nguyện làm đầy tớ góp sức vì Đại Cảnh của chủng ta!"
"Vì sao?"
"Bên cạnh phụ hoàng cao thủ nhiều như mây trên trời, nhi thần theo hầu bên cạnh cũng chỉ thêm phiền phức, không bằng nhi tử thay thế phụ hoàng cùng các tướng sĩ đồng loạt xông lên chiến đấu hết mình, để cho con dân thấy hoàng triều Đông thị cùng tiến cùng lùi với họ, nhằm chấn hưng quân đội.” Đông Minh Dịch trả lời dõng dạc, ngừng lại một chút, nâng mắt nhìn sắc mặt của phụ hoàng, sau đó nói: "Hơn nữa nỗi nhục trước của nhi thần còn chưa tan, mối thù giết bằng hữu còn chưa báo, nhi thần sao có thể làm rùa đen rụt cổ?"
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên vẻ hài lòng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, ngược lại trách mắng, "Con thân là Đại hoàng tử, lúc này phải lấy đại cục làm trọng, sao lại thời thời khắc khắc ghi nhớ hận thù cá nhân chưa trả?"
"Nhi thần biết sai, nhi thần xin nghe lời dạy bảo của phụ hoàng." Đông Minh Dịch cúi đầu thỉnh tội.
Đông Duật Hoành gật đầu, "Được rồi, lui ra đi."
Thẩm Ninh thầm nghĩ cũng không trách tại sao hắn đối xử với nàng như vậy, đến con ruột của mình hắn còn lạnh lùng như thế, thì còn trông cậy vào cái gì hắn sẽ đối với người khác hữu tình đây?
Đông Minh Dịch vâng theo nói: "Phụ hoàng, nương nương, nhi thần xin cáo lui trước."
Thẩm Ninh nghĩ gần đây khả năng không có nhiều cơ hội gặp được hắn, liền mở miệng nói: "Điện hạ, mọi chuyện phải lấy an toàn làm ưu tiên hàng đầu." Hắn ở hiện đại chẳng qua chỉ là một thằng nhóc đang ở tuổi đi học, giờ đây phải dùng hết dũng khí ra chiến trường. Nàng có chút không đành lòng, nhưng nàng cũng biết hắn nhất định phải làm như vậy.
Sắc mặt Đông Minh Dịch hơi biến đổi, cung kím khom người, "Đa tạ nương nương, nương nương cũng phải bảo trọng."
Đông Minh Dịch ra ngoài lều, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vẫn hướng về Thẩm Ninh.
Hắn nhớ lại đêm đó hắn cùng nàng bị địch giam lại trong trại địch, khi bản thân trúng mị dược hắn nhìn ánh mắt kiên trì và lo lắng của nàng, lúc đó nàng thật sự là mỹ lệ đến không có gì có thể sách được, cảm giác chưa bao giờ có lan tỏa toàn thân hắn. Sau khi trở về doanh trại hắn phát giác cơ thể trước đây không am hiểu chuyện nam nữ dường như có biến hóa, thỉnh thoảng hắn sẽ nằm mơ thấy Thẩm Ninh đưa lưng về phía hắn c0i áo, c0i dây thắt lưng, lúc tỉnh lại thấy phía dưới của bản thân dựng thẳng. Hắn vẫn luôn không có hảo cảm với chuyện sinh hoạt vợ chồng, mẫu hậu từng ám chỉ hắn hồi cung sẽ lập tức nạp phi nạp thiếp cho hắn, hắn đều không mấy quan tâm, nhưng bây giờ...
Nhưng nàng lại là...
Đông Minh Dịch bỗng nắm chặt nắm đấm.
Trong lều bởi vì Đại hoàng tử rời đi mà rơi vào yên tĩnh. Thẩm Ninh không muốn chống cự vô vi, đi ra sau bức bình phong trèo lên giường chui vào góc nằm xuống liền ngủ.
Đông Duật Hoành lại đứng trước bàn sách nhìn bản đồ một lúc, lát sau đi ra ngoài.
Một lúc sau, lại có nô tài đến bảo Liễm Diễm bẩm báo với Thẩm Ninh có người thổi sáo ở bên ngoài cầu kiến.
Thẩm Ninh không ngờ hắn cũng đi theo quân đội đến đây, trầm mặc một lúc, nàng ngồi dậy gật đầu.
Người kia dường nhưu biết được thân phận của nàng, những vẫn kiệm lời như cũ, chỉ là sẽ hành lễ rồi bắt đầu thổi sáo.
Màn đêm bên ngoài Vạn Lý Trường Thành se lạnh, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng gió gào thét, kèm theo tiếng hú xa của sói đồng cỏ khiến người ta có chút nổi da gà. Tiếng sáo vang lên vẫn như bao lần trước đó luôn nhu hoàn bình yên. Thẩm Ninh ôm đầu gối ngồi trên giường, thả lỏng để sự dịu dàng này an ủi linh hồn của nàng.
Tiếng sao càng lúc càng xa, Thẩm Ninh ngả người xuống giường thiếp đi.
Không bao lâu sauk, người thổi sáo ngừng lại, chậm rãi đứng lên, người này không đi ra ngoài lều mà bước chân vững chai đi về phía sau bình phong, ánh nên mờ ảo chiếu lên gương mặt của Quảng Đức đế Đông Duật Hoành.
Hắn chăm chú nhìn kiều nhan ngủ say hồi lâu, nhẹ nhàng đáp kín chăn cho nàng, yên lặng thay y phục, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.
Đêm khuya Thẩm Ninh bị ác mộng là cho giật mình tỉnh giấc, nàng nghe thấy bên ngoài tiếng gió rít gào không ngừng, lồng nguc chập trùng hai lần mới thoáng bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trong nguc Đông Duật Hoành, tay của hắn khoác hờ ngang hông của nàng. Nàng không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy hắn ra, vậy mà đẩy được nam tử xuống giường.
Hoàng đế ngã xuống giường kêu lên một tiếng, bỗng nhiên bừng tỉnh cánh tay tìm kiếm ở bên cạnh, tỉnh táo lại mới nhận ra là phụ nhân này gan to bắng trời!
"Nàng... Làm càn!" Hắn không thể tin tức giận trừng nàng, náng dám đột kích quân vương!
Thẩm Ninh mấy máy khóe miệng nhìn hắn chằm chằm, cả người lại xù gai lên phòng bị.
Đông Duật Hoành thấy nàng như con thú nhỏ cuộn người lại thành một cục, nộ khí ngất trời cũng tan thành mây khói. Hắn đứng lên phủi bụi trên người, tức giận cánh lớp chăn vỗ nhẹ lên mông nàng một cái, "Lần sau sẽ không tha cho nàng!"
Thẩm Ninh không ngờ hắn dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, chờ hắn lần nữa ngủ say thần kinh mới thoáng buông lỏng, lại suy nghĩ lung tung không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, đội quân vẫn ngay ngắn theo đúng trật tự hành quân, nhưng tới buổi trưa dừng lại một lúc rất lâu.
Liễm Diễm trở lại nguy hiểm như vậy, ngày thường rất trấn định nhưng hôm nay giảm bớt rất nhiều, không ngừng hỏi Thẩm Ninh có phỉa quân địch đột kích hay không.
Thẩm Ninh nhìn bên ngoài một chút, thản nhiên nói: "Chắc là không phải." Sợ là phía trước xảy ra vấn đề.
Buổi tối hôm nay Đông Duật Hoành trở về lều rất sớm, ngồi trên bảo tọa mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thẩm Ninh cúi đầu ngồi bên cạnh đọc sách, mười ngón tay hắn đan xen trước nguc, ngón trỏ thỉnh thoảng điểm nhẹ lên mu bàn tay, hiển nhiên là suy nghĩ là phiêu dạt đến tầng mây nào rồi, chỉ là ánh mắt hắn vẫn mãnh liệt như cũ.
Lúc nửa đêm có chuyện quân sự truyền đến, Hoàng đế xoay người lập tức ra ngoài lều. Sau đó đến canh bốn mới trở về tha y y phục, vừa ra lệnh chuẩn bị nhổ trại xuất phát.
*Canh 4: 1h -3h sáng.
Ngày thứ ba lúc sắp đến Lỗ Hỗ, Thẩm Ninh vô cùng khinh hãi khi thấy trước mắt là một vùng thảo nguyên bị đốt cháy, dân du mục sinh sống ở đây sao có thể đốt cháy thảo nguyên được? Rốt cuộc là do thiên tai hay là người làm?
Ngay lúc trong đầu nàng đầy nghi hoặc, đột nhiên có người chạy nhanh đến gần mời nàng lên xe ngựa trước, thấy người đến trên mặt cố che giấy lo lắng, lông mày nàng nhướng lên một cái.
Người lái xe ngựa lập tức quất roi cho ngựa chạy, càng chạy về phía trước chỉ cảm thấy bầu không khí càng thêm nghiêm trọng. Xe ngựa vừa dừng lại Liễm Diễm đã đẩy cửa xe ngựa ra, Hoàng đế mặt không biến sắc lên xe ngựa, đồng thơi giao phó: "Giúp nương nương đội mũ có màn che đi, xuống dưới truyền thái y lên."
Mùi Long Tiên hương cùng một chút mùi máu tươi xộc vào trong mũi Thẩm Ninh, nàng nhìn về phía nam tử sắc mặt như thường ngồi phía trước.
Sắc mặt Liễm Diễm lập tức đại biến, "Chủ nhân, người bị thương rồi?"
- -----oOo------
Hoàng đế cùng những người khác điều cưỡi ngựa, không ngồi chung ngự loan này, Liễm Diễm có hơi thất vọng.
Đại quân không nhanh không chậm ra khỏi biên cảnh Bạch Châu, đi đến một mảnh đất thảo nguyên rộng lớn cùng dòng sông chảy siết, mang vẻ đẹp trời sinh dã tính khó thuần. Thẩm Ninh vén rèm lên, mùi đồng cỏ thoang thoảng mùi phân ngựa, phía xa là một vùng trời rộng mênh mông cỏ xanh mướt, làn gió mát thổi qua mặt của nàng, mang theo cảm giác quen thuộc.
"Nương nương, bên ngoài gió lớn, cẩn thận chà xát gương mặt của ngài." Liễm Diễm nói.
Tóc của Thẩm Ninh bị thổi bay tán loạn, nàng nhắm hai mắt sưng húp lại, giọng nói khàn khàn, "Không sao."
Liễm Diễn chăm chú nhìn chằm chằm gò má của nàng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi, "Nương nương, nô tỳ có một chuyện muốn hỏi nương nương."
Thẩm Ninh nghe vậy liền biết lời này có ý gì, khẽ thở dài một hơi, quay đầu nói xin lỗi với nàng, "Thật có lỗi, hôm qua đã đánh ngất ngươi."
"Nô tỳ tiện mệnh, không đáng nhắc đến, "Liễm Diễm nhìn thẳng vào nàng, "Nô tỳ chỉ là không hiểu, vì sao nương nương muốn chạy trốn?" Rõ ràng Thánh thượng đã đặc xá nương nương tội chết, hơn nữa dốc lòng quan tâm chăm sóc nương nương, vì sao nương nương lại muốn chạy trốn lần nữa? Rốt cuộc là nương nương để phần thâm tình này của bệ hạ ở đâu?
Liễm Diễm nghĩ nát cả óc cũng không thể nghĩ ra nổi đáp án.
Thẩm Ninh nhìn Liễm Diễm trầm mặc một lúc, nàng nhìn ra được trong ánh mắt của Liễm Diễm sớm đã xen lẫn bất mãn với nàng, dường như thấy hành động chạy trốn khỏi bệ hạ xong bây giờ lại một lần nữa xuất hiện của nàng là một tội ác tày trời, vì sao lại muốn lại trốn lần nữa? Nàng lắc đầy, "Nếu nhất đinh phải có một lý do, ta chỉ có thể nói rằng là vì sự khác biệt về suy nghĩ."
Liễm Diễm nhìn nàng với ánh mắt quái dị, "Nương nương, thứ lỗi cho nô tỳ nói thẳng, bệ hạ là thiên tử, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là đàn bà con gái mà thôi, sao có thể cùng bệ hạ ngang hàng để nói đến chuyện chung suy nghĩ?" Rốt cuộc là nương nương đang nói gì đây!
"Ngươi nhìn đi, chúng ta cũng là khác biệt không cùng một suy nghĩ." Thẩm Ninh biết thuyết thục Liễm Diễm hiểu cũng không khác gì mấy nói chuyện với mấy bà lão trọng nam khinh nữ, chỉ cong môi cười cười không nói nhiều.
Liễm Diễm thấy nàng cố ý kết thúc cuộc nói chuyện này, gấp gáp nói: "Nương nương, nô tỳ theo bệ hạ vài chục năm, chưa từng thấy bệ hạ đối xử với một nương nương trong cung tình thâm ý trọng như ngài, ngài... vì sao trong lòng lại không có chút cảm kích nào?"
Liễm Diễm luôn là người biết trên dưới, nếu không phải là bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không đi quá giới hạn nói những lời này với Thẩm Ninh, nhưng đêm qua nàng thấy trên mặt bệ hạ có năm dấu tay đỏ mờ mờ, bốn chữ long trời lở đất cũng không đủ để nói lên cảm xúc của nàng lúc đó. Duệ phi chạy trốn hai lần, không những không biết hối cải, ngược lại còn to gan dám tát thiên tử! Đừng nói đến chuyện phạt, bệ hạ căn bản là chưa từng nhắc đến một lời!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào đến mê hoặc thiên tử của Cảnh Triều!
Cũng đúng, đường đường là Hoàng đế bệ hạ mà lại hạ mình, nếu Thẩm Ninh nói bản thân mình không thỏa mãn thì chắc chắn là ra vẻ già mồm. Nói chung tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống Liễm Diễm. Thẩm Nih tự giễu cười một tiếng, "Ta chính là một người không biết tốt xấu như vậy."
Liễm Diễm giận tái người, móng tay dài đâm vào trong thịt, "Nương nương, thái hậu trước lúc lâm chung dặn dò nô tỳ phải chăm hầu hạ bệ hạ thật tốt, nô tỳ lại không có phúc phận làm bạn đời bên cạnh Hoàng đế, nô tỳ nghĩ nếu Thái hậu ở dưới cửu tuyền bệ hạ đối với nương nương đặc biệt nhưu vậy chắc cũng sẽ rất vui mừng, vì sao nương nương vẫn u mê không tỉnh?"
Nữ tử này coi Đông Duật Hoành là trời! Vậy mà bản thân lại đang khuyên nữ nhân khác yêu nam tử mình trong lòng của mình. Thẩm Ninh nhìn chằm chằm Liễm Diễm thật sâu, không cùng tư tưởng đúng là không thể nào hiểu được.
Có một nữ tử luôn một lòng vì Đông Duật Hoành sớm chiều đều ở bên cạnh hắn, cũng không thể độc chiếm được trái tim của hắn, vậy nàng dựa vào cái gì mà nghĩ hắn từng thích mình? Thật là buồn cười.
Lúc mặt trời lặn là lúc đại quân dừng lại, xe ngựa phụng mệnh chạy về phía trước, chạy đến cái lều lớn nhất trong doanh trại thì ngừng lại, tất nhiên đây là lều của thiên tử.
Sau bữa tối, bàn cơm chưa dọn xuống được bao lâu thì thị vệ bên ngoài bẩm báo Đại hoàng tử Đông Minh Dịch cầu kiến. Thẩm Ninh trầm ngâm một lúc, cho người mời hắn vào.
Thiếu niên mặc áo giáp sắt bước nhanh đến trước mặt Thẩm Ninh, đang định quỳ xuống thì Thẩm Ninh đã nhanh tay đỡ hắn dậy, "Không cần nghi lễ phức tạp," Nàng nhìn hắn kỹ càng một lượt, "Gần đây thế nào?"
"Đa tạ nương nương nhớ đến, nhi thần tất cả đều mạnh khỏe."
Liễm Diễm tiến lên hành lễ với Đông Minh Dịch, Đông Minh Dịch gọi một tiếng "Liễm Diễm cô cô", sau đó lại quay đầu nhìn Thẩm Ninh, "Không biêt dạo này thân thể nương nương đã hồi phục chưa?"
"Ta rất tốt."
Rất tốt? Đông Minh Dịch nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Ninh biết hắn đã biết chuyện nàng chạy trốn không thành, miễn cưỡng cười một cái.
"Nương nương, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đã thề thì nhất định sẽ là nhất ngôn cửu đỉnh." Giọng nói của Đông Minh Dịch dần dần mang theo âm thanh trầm thấp của nam tử trưởng thành, "Lời nhi thần đã hứa với người nhất định nhi thần sẽ làm được, mong nương nương chớ dọa nhi thần, nhi thần thật sự bị người dọa đến hoảng sợ luôn rồi." Nếu như dưới cơn thịnh nộ phụ hoàng hạ lệnh chém đầu nàng để răn đe... Nghĩ đến thôi cả người hắn đều toát mồ hôi lạnh.
"Đại hoàng tử, cảm ơn ngươi, ta sẽ không lỗ m4ng như vậy nữa." Cộng thêm cả Hà Sinh, trên vai nàng đã có quá nhiều oan hồn vô tội rồi. Nếu trên đời này có địa ngục, chắc chắn nàng sẽ phải xuống địa ngục.
Đông Minh Dịch nhìn nàng chăm chú một lúc, mới thả lỏng giọng nói: "Nếu như nương nương không chê có thể gọi nhi thần là Minh Dịch cũng được."
Thẩm Ninh gật đầu, "Minh Dịch? Là chữ Dịch nào?"
"Dịch trong Dịch Thế Tải Đức*."
*奕世载德: Thế hệ có đức tính tốt, kéo dài đến các thế hệ tương lai.
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, "Dịch trong vẻ mặt sáng lạng hồng hào?"
Đông Minh Dịch khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy, Dịch trong vẻ mặt sáng lạng hồng hòa, văn chương của nương nương thật hay."
Câu nói này của hắn đổi lấy được một tiếng cười khẽ của Thẩm Ninh.
Đúng lúc Hoàng đế vén cửa lều bước vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người,
Con ngươi đen thẳm lóe lên một tia dịa quang rồi biến mất.
Thẩm Ninh thấy hắn đến nụ cười lập tức biến mất.
Đông Minh Dịch không ngờ phụ hoàng sẽ về lều vào lúc này, vội vàng quỳ xuống, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng!"
"Bình thân." Đông Duật Hoành tiến vào trong lều c0i áo choàng ra, Liễm Diễm đi theo sau vội vàng cùng một nô tỳ nữa tiến lên phụ c0i áo giáp xuống.
Hoàng đế nhìn Thẩm Ninh một chút, rồi lại nhìn trưởng tử nói: "Trẫm những ngày qua có rất nhiều chuyện vặt vãnh cần phải giải quyết, cũng không có thời gian hỏi tình hình trong quân đội của con, chỉ nghe thấy Giản tướng quân khen con vài câu."
Đông Minh Dịch thấy phụ hoàng không nhắc đến chuyện mình bị Khắc Mông bắt hại Hoàng Dật bị giết, hắn càng thấy bất an, đành phải vâng vâng dạ dạ tự mình khai ra.
Sau khi bỏ xuống áo giáp nặng trịnh, Đông Duật Hoành ngồi xuống vị trí chủ tọa ở, dạy bảo trưởng tử đang đứng bến dưới mấy câu, sau đó nói: "Trẫm lại hỏi con, lần này tự mình chinh chiến con muốn theo hầu bên cạnh trẫm, hay là cùng tiến quân xông pha chiến đấu?"
Ánh mắt vốn đang rũ xuống của Thẩm Ninh bỗng ngẩng lên nhìn Đông Minh Dịch, đúng lúc thấy hắn cũng nhìn về phía nàng. Nàng khẽ gật đầu.
Một màn này tất nhiên là đã lọt vào mắt của Hoàng đế.
"Nhi thần xin nguyện làm đầy tớ góp sức vì Đại Cảnh của chủng ta!"
"Vì sao?"
"Bên cạnh phụ hoàng cao thủ nhiều như mây trên trời, nhi thần theo hầu bên cạnh cũng chỉ thêm phiền phức, không bằng nhi tử thay thế phụ hoàng cùng các tướng sĩ đồng loạt xông lên chiến đấu hết mình, để cho con dân thấy hoàng triều Đông thị cùng tiến cùng lùi với họ, nhằm chấn hưng quân đội.” Đông Minh Dịch trả lời dõng dạc, ngừng lại một chút, nâng mắt nhìn sắc mặt của phụ hoàng, sau đó nói: "Hơn nữa nỗi nhục trước của nhi thần còn chưa tan, mối thù giết bằng hữu còn chưa báo, nhi thần sao có thể làm rùa đen rụt cổ?"
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên vẻ hài lòng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, ngược lại trách mắng, "Con thân là Đại hoàng tử, lúc này phải lấy đại cục làm trọng, sao lại thời thời khắc khắc ghi nhớ hận thù cá nhân chưa trả?"
"Nhi thần biết sai, nhi thần xin nghe lời dạy bảo của phụ hoàng." Đông Minh Dịch cúi đầu thỉnh tội.
Đông Duật Hoành gật đầu, "Được rồi, lui ra đi."
Thẩm Ninh thầm nghĩ cũng không trách tại sao hắn đối xử với nàng như vậy, đến con ruột của mình hắn còn lạnh lùng như thế, thì còn trông cậy vào cái gì hắn sẽ đối với người khác hữu tình đây?
Đông Minh Dịch vâng theo nói: "Phụ hoàng, nương nương, nhi thần xin cáo lui trước."
Thẩm Ninh nghĩ gần đây khả năng không có nhiều cơ hội gặp được hắn, liền mở miệng nói: "Điện hạ, mọi chuyện phải lấy an toàn làm ưu tiên hàng đầu." Hắn ở hiện đại chẳng qua chỉ là một thằng nhóc đang ở tuổi đi học, giờ đây phải dùng hết dũng khí ra chiến trường. Nàng có chút không đành lòng, nhưng nàng cũng biết hắn nhất định phải làm như vậy.
Sắc mặt Đông Minh Dịch hơi biến đổi, cung kím khom người, "Đa tạ nương nương, nương nương cũng phải bảo trọng."
Đông Minh Dịch ra ngoài lều, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vẫn hướng về Thẩm Ninh.
Hắn nhớ lại đêm đó hắn cùng nàng bị địch giam lại trong trại địch, khi bản thân trúng mị dược hắn nhìn ánh mắt kiên trì và lo lắng của nàng, lúc đó nàng thật sự là mỹ lệ đến không có gì có thể sách được, cảm giác chưa bao giờ có lan tỏa toàn thân hắn. Sau khi trở về doanh trại hắn phát giác cơ thể trước đây không am hiểu chuyện nam nữ dường như có biến hóa, thỉnh thoảng hắn sẽ nằm mơ thấy Thẩm Ninh đưa lưng về phía hắn c0i áo, c0i dây thắt lưng, lúc tỉnh lại thấy phía dưới của bản thân dựng thẳng. Hắn vẫn luôn không có hảo cảm với chuyện sinh hoạt vợ chồng, mẫu hậu từng ám chỉ hắn hồi cung sẽ lập tức nạp phi nạp thiếp cho hắn, hắn đều không mấy quan tâm, nhưng bây giờ...
Nhưng nàng lại là...
Đông Minh Dịch bỗng nắm chặt nắm đấm.
Trong lều bởi vì Đại hoàng tử rời đi mà rơi vào yên tĩnh. Thẩm Ninh không muốn chống cự vô vi, đi ra sau bức bình phong trèo lên giường chui vào góc nằm xuống liền ngủ.
Đông Duật Hoành lại đứng trước bàn sách nhìn bản đồ một lúc, lát sau đi ra ngoài.
Một lúc sau, lại có nô tài đến bảo Liễm Diễm bẩm báo với Thẩm Ninh có người thổi sáo ở bên ngoài cầu kiến.
Thẩm Ninh không ngờ hắn cũng đi theo quân đội đến đây, trầm mặc một lúc, nàng ngồi dậy gật đầu.
Người kia dường nhưu biết được thân phận của nàng, những vẫn kiệm lời như cũ, chỉ là sẽ hành lễ rồi bắt đầu thổi sáo.
Màn đêm bên ngoài Vạn Lý Trường Thành se lạnh, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng gió gào thét, kèm theo tiếng hú xa của sói đồng cỏ khiến người ta có chút nổi da gà. Tiếng sáo vang lên vẫn như bao lần trước đó luôn nhu hoàn bình yên. Thẩm Ninh ôm đầu gối ngồi trên giường, thả lỏng để sự dịu dàng này an ủi linh hồn của nàng.
Tiếng sao càng lúc càng xa, Thẩm Ninh ngả người xuống giường thiếp đi.
Không bao lâu sauk, người thổi sáo ngừng lại, chậm rãi đứng lên, người này không đi ra ngoài lều mà bước chân vững chai đi về phía sau bình phong, ánh nên mờ ảo chiếu lên gương mặt của Quảng Đức đế Đông Duật Hoành.
Hắn chăm chú nhìn kiều nhan ngủ say hồi lâu, nhẹ nhàng đáp kín chăn cho nàng, yên lặng thay y phục, chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng.
Đêm khuya Thẩm Ninh bị ác mộng là cho giật mình tỉnh giấc, nàng nghe thấy bên ngoài tiếng gió rít gào không ngừng, lồng nguc chập trùng hai lần mới thoáng bình tĩnh trở lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trong nguc Đông Duật Hoành, tay của hắn khoác hờ ngang hông của nàng. Nàng không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy hắn ra, vậy mà đẩy được nam tử xuống giường.
Hoàng đế ngã xuống giường kêu lên một tiếng, bỗng nhiên bừng tỉnh cánh tay tìm kiếm ở bên cạnh, tỉnh táo lại mới nhận ra là phụ nhân này gan to bắng trời!
"Nàng... Làm càn!" Hắn không thể tin tức giận trừng nàng, náng dám đột kích quân vương!
Thẩm Ninh mấy máy khóe miệng nhìn hắn chằm chằm, cả người lại xù gai lên phòng bị.
Đông Duật Hoành thấy nàng như con thú nhỏ cuộn người lại thành một cục, nộ khí ngất trời cũng tan thành mây khói. Hắn đứng lên phủi bụi trên người, tức giận cánh lớp chăn vỗ nhẹ lên mông nàng một cái, "Lần sau sẽ không tha cho nàng!"
Thẩm Ninh không ngờ hắn dễ dàng buông tha cho nàng như vậy, chờ hắn lần nữa ngủ say thần kinh mới thoáng buông lỏng, lại suy nghĩ lung tung không ngủ được.
***
Ngày hôm sau, đội quân vẫn ngay ngắn theo đúng trật tự hành quân, nhưng tới buổi trưa dừng lại một lúc rất lâu.
Liễm Diễm trở lại nguy hiểm như vậy, ngày thường rất trấn định nhưng hôm nay giảm bớt rất nhiều, không ngừng hỏi Thẩm Ninh có phỉa quân địch đột kích hay không.
Thẩm Ninh nhìn bên ngoài một chút, thản nhiên nói: "Chắc là không phải." Sợ là phía trước xảy ra vấn đề.
Buổi tối hôm nay Đông Duật Hoành trở về lều rất sớm, ngồi trên bảo tọa mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Thẩm Ninh cúi đầu ngồi bên cạnh đọc sách, mười ngón tay hắn đan xen trước nguc, ngón trỏ thỉnh thoảng điểm nhẹ lên mu bàn tay, hiển nhiên là suy nghĩ là phiêu dạt đến tầng mây nào rồi, chỉ là ánh mắt hắn vẫn mãnh liệt như cũ.
Lúc nửa đêm có chuyện quân sự truyền đến, Hoàng đế xoay người lập tức ra ngoài lều. Sau đó đến canh bốn mới trở về tha y y phục, vừa ra lệnh chuẩn bị nhổ trại xuất phát.
*Canh 4: 1h -3h sáng.
Ngày thứ ba lúc sắp đến Lỗ Hỗ, Thẩm Ninh vô cùng khinh hãi khi thấy trước mắt là một vùng thảo nguyên bị đốt cháy, dân du mục sinh sống ở đây sao có thể đốt cháy thảo nguyên được? Rốt cuộc là do thiên tai hay là người làm?
Ngay lúc trong đầu nàng đầy nghi hoặc, đột nhiên có người chạy nhanh đến gần mời nàng lên xe ngựa trước, thấy người đến trên mặt cố che giấy lo lắng, lông mày nàng nhướng lên một cái.
Người lái xe ngựa lập tức quất roi cho ngựa chạy, càng chạy về phía trước chỉ cảm thấy bầu không khí càng thêm nghiêm trọng. Xe ngựa vừa dừng lại Liễm Diễm đã đẩy cửa xe ngựa ra, Hoàng đế mặt không biến sắc lên xe ngựa, đồng thơi giao phó: "Giúp nương nương đội mũ có màn che đi, xuống dưới truyền thái y lên."
Mùi Long Tiên hương cùng một chút mùi máu tươi xộc vào trong mũi Thẩm Ninh, nàng nhìn về phía nam tử sắc mặt như thường ngồi phía trước.
Sắc mặt Liễm Diễm lập tức đại biến, "Chủ nhân, người bị thương rồi?"
- -----oOo------
Bình luận facebook