Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Ngày ba mươi tháng chín. Sương xuống. Tục ngữ có câu: Một năm bồi dưỡng đầy đủ, không bằng giữ sức khỏe mùa sương xuống.
Ngày hôm đó A Nhĩ Đóa nhất định muốn bày tiệc đầy bàn sơn hào hải vị, không phải là vì tiết sương giáng, mà là vì mở tiệc đón tiếp Hoàng đế ngự giá thân chinh đại thắng trở về.
Vào buổi trưa cửa thành Bắc mở rộng, người Cảnh Triều cùng những người Khắc Mông ùa ra đường hẻm đón chào, cùng nhay quỳ xuống thỉnh an, hô to "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", âm thanh liên miên không dứt, vang tận may xanh.
Trước sau có hắc giáp quân cầm nghi trượng mở đường, Quảng Đức đế Đông Duật Hoành mặc áo giáp sắt vàng, khoác bên ngoài là áo choàng màu đen thuê Kim Long, cưỡi ngựa lớn, bên hông đeo Lôi Đình bảo kiếm, giống như chiến thần hạ phàm, oai hùng dũng mãnh, uy phong lẫm liệt.
Trong vòng phạm vi năm mươi dặm bàn tiệc đầy ắp người, tướng sĩ cùng quan viên lớn nhỏ ngồi kín không còn một chỗ, y quan chỉnh tề nghênh đón thiên tử ngự giá, nhưng người mà đám người mong mỏi trông mong thần nữu nương nương Duệ phi lại không xuất hiện nghênh giá.
Tuy rằng đây là đều Thẩm Ninh mong muốn, nhưng thật ra là thánh chỉ của Hoàng đế.
Đông Duật Hoành không muốn để Thẩm Ninh ra khỏi thành nghênh đón.
Khách quan trong thành nhảy cầng hoan hô ăn mừng vô cùng náo nhiệt, Thẩm Ninh ở trong viện yên tĩnh hơn rất nhiều. Liễm Diễm dẫn nô tỳ lớn bé tất bật sắp xếp bày biện lại ngự viện Đông Duật Hoành sẽ ở tạm khi ở đây, chỉ còn tiểu thiếp của Vương Thừa Nghiệp và hai nô tỳ canh giữ ở trong phòng bồi nàng đọc sách.
Đột nhiên ở ngoài viện có tiếng huyên náo, Thẩm Ninh còn chưa động đậy, những người khác đã đứng bật dậy, "Nương nương, có phải là bệ hạ đến không?"
Thẩm Ninh không lên tiếng, vẫn cúi đầu đọc sách. Chúng nữ vội vàng ra ngoài nghênh đón, một lát sau nghe thấy bọn họ hô cung nghênh Đại hoàng tử, nàng nhíu mày, bỏ sách trên tay xuống đang định đứng dậy, đã thấy một nam tử cao ráo mặc áo giáp sắt trắng bạc nhanh chân bước vào.
"Mịch Nhi thỉnh an Duệ phi nương nương." Thanh âm trầm ổn mang theo một chút ý cười.
"Đại hoàng tử?" Thẩm Ninh lên tiếng xác nhận lại.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, chính là gương mặt hứng sương chịu gió buốt có chút xanh xao của Đông Minh Dịch.
Thẩm Ninh có một chút hoảng hốt, chợt đỡ hắn dậy.
Đông Minh Dịch đứng lên, Thẩm Ninh mới phát hiện nàng đứng có đến vai của hắn, nàng ngạc nhiên nói: "Mới có gần một tháng không gặp, sao ngươi đã cao thế này rồi?"
Đông Minh Dịch nhìn Thẩm Ninh khỏe mạnh đ4y đà hơn trước đo, trong mắt tràn ý cười, hắn c0i mũ giáp xuống nói: "Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi ngày dường như đều nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc."
Thẩm Ninh khẽ cười nhìn hắn một lúc, "Thành thục hơn, chững chạc hơn."
"Đa tạ nương nương khen ngợi." Đông Minh Dịch cong môi cười.
"Mau ngồi xuống, đến uống ngụm trà nóng." Thẩm Ninh dẫn hắn đến ngồi lên ghế dài, tự mình rót cho hắn một ly trà nóng, "Mọi chuyện đều tốt chứ? Điện hạ có bị thương chỗ nào không?"
"Chỉ là một vài vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Nhìn sắc mặt của nương nương đã tốt hơn rất nhiều."
Thẩm Ninh gật đầu, "Ta cả ngày chỉ có ăn với ngủ, sao có thể không tốt được."
"Vậy là vô cùng may mấn rồi." Đông Minh Dịch uống một ngụm trà nóng, nhìn thấy vết sẹo mờ mờ trên mặt của nàng, lại hỏi: "Vết thương của nương nương khỏi hẳn rồi chứ?"
Thẩm Ninh gật đầu, "Tốt thì tốt, nhưng lại có sẹo."
Đông Minh Dịch thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Nương nương không cần quá lo lắng, trong cung có tuyết cao dưỡng da bí truyền, bôi lên là sẽ hết."
Thẩm Ninh khẽ cười, "Vậy là tốt rồi."
Hai người trầm mặc một lúc, Thẩm Ninh nhớ đến một chuyện, giọng cũng hạ thấp xuống, "Ngươi... Có gặp Hoàng tướng quân chưa?"
Đông Minh Dịch nghe vậy sắc mặt thay đổi, chậm rãi nói, "Gặp rồi, nhưng cũng là vài lần gặp gỡ vội vàng, đến nay nhi thần vẫn chưa có thời gian nói chuyện Hoàng Dật với tướng quân..."
"Hoàng tướng quân gặp Nỗ Nhi Linh chưa?"
"Chưa từng, Giản tướng quân cũng chưa gặp."
Thẩm Ninh bưng ly trà lên nặng nề thở dài, nàng cho những người không có phận sự lui xuống, nói thầm vào tai hắn hai câu.
Đông Minh Dịch nghe xong, cúi đầu nắm chặt tay, sau đó nặng nề gật đầu, "Được."
"Làm khó cho ngươi rồi." Thẩm Ninh nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
Cảm xúc ấm áp nhanh chóng truyền đi khắp người hắn, Đông Minh Dịch giật mình, ngẩng đầu lên.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh sợ hãi cùng tiếng cung nghênh, Đông Minh Dịch vừa đứng lên, liền thấy Quảng Đức đế nhanh chân bước vào trong phòng. Đầu hắn đội tử kim quan, cũng đã thay thường phục long bào vàng sáng, sau khi tẩy rửa cả người đầy phong trần, sắc mặt cùng tinh thần sảng khoái.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Đông Minh Dịch quỳ một gối.
Thẩm Ninh vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Khóe môi Đông Duật Hoành vốn nở nụ cười, khi nhìn thấy trưởng tử nụ cười trong nháy mắt liền biến mất. Đại hoàng tử vừa về đã chạy đến chỗ này, thậm chí áo giáp cũng không kịp c0i xuống? Hắn nhìn Thẩm Ninh không biểu cảm gì ngồi đó, lại nhìn trên bàn có hai ly trà nóng, hắn nhắm mắt lại.
"Đứng lên đi, vừa về đến nơi đã đi thỉnh an Duệ phi, thật khó cho tấm hiếu tâm này của con." Hắn không mặn không nhạt nói.
"Vâng... Nhi thần đến báo tin vui cho Duệ mẫu phi... Phụ hoàng, nếu người không có chuyện gì phân phó, nhi thần xin phép cáo lui trước."
Đông Duật Hoành vẫy tay cho hắn lui xuống.
Đông Minh Dịch lại quay qua cáo biệt Thẩm Ninh, mới lui ra ngoài.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại hai người Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh. Trong phòng chìm vào bầu không khí cổ quái, Hoàng đế thẳng tắp nhìn Thẩm Ninh chăm chú, Thẩm Ninh lại cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nóng bốc hơi trắng.
Một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành bước đến trước mặt của nàng, một tay nâng mặt của nàng lên, khẽ cười nói: "Ninh Nhi mập lên một chút rồi, rất tốt... Có thưởng."
Lòng bàn tay thô ráp vu0t ve gương mặt trắng nõn của nàng, Thẩm Ninh lui người về sau, bị bàn tay của hắn giữ bả vai lại.
"Buông ra." Nàng cau mày nói.
"Haiz, Ninh Nhi... " Theo tiếng thở dài trầm thấp của nam tử, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt Thẩm Ninh. Nàng cảm thấy không ổn, quay mặt qua một bên muốn tìm cơ hội xoay người xuống ghế dài, Hoàng đế dùng sức một phát kéo nàng vào trong nguc, thân thể cường tráng dán lên thân thể mềm mại. Hơi thở nam tính mạnh mẽ đập vào mặt, nàng đưa tay ra ngăn hắn đang cúi thấp xuống, khom lưng chân bỗng nhiên đá về phía bụng của hắn. Đông Duật Hoành nhanh tay mắt tinh bắt lấy mắt cá chân của nàng, thuận thế kéo h4i chân của nàng, đặt nàng nằm trên ghế dài, "Càng lúc càng hoang dã." Hắn dùng tay nâng mặt nàng lên, môi lạnh mạnh mẽ ấn lên môi nàng.
Bốn cánh môi chạm nhau, Hoàng đế nhắm mắt cảm thụ đôi môi không có mỹ vị nào có thể sánh nổi. Thẩm Ninh giãy dụa, hắn ngang tàng hôn khắp gương mặt của nàng, c4n vành tai nhỏ nhắn của nàng chà đạp một hồi, hơi thở nóng rực phun lên cổ của nàng, "Ninh Nhi, trẫm nhớ nàng như muốn phát điên lên!"
Vì một câu nói này của hắn mà ý chí của Thẩm Ninh phản bội lại chủ nhân trái tim đập thình thịch, nhưng nàng lập tức ép lý trí phải khôi phục tỉnh táo, dùng hết sức lục đẩy hắn ra.
Hoàng đế bỗng dưng bị đẩy ra, im lặng một lúc, hắn không muốn vừa về đã cùng nàng náo loạn không vui, vậy nên tạm thời buông tha nàng, "Trẫm đại thắng trở về, Ninh Nhi không vui vẻ cho trẫm sao?"
Thẩm Ninh ngồi dậy chỉnh lại tóc tai, hơi thở nhè nhẹ không trả lời hắn.
"Trẫm mang cho nàng một món quà lớn."
Thẩm Ninh quay đầu nhìn hắn, vừa mở miệng, lúc này Liễm Diễm ở ngoài sốt ruột cầu kiến.
Hoàng đế chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận sau nụ hôn vừa rồi của nàng, cười cười để Liễm Diễm dẫn nô tỳ bên ngoài đi vào, tiếp nhận bọn họ thỉnh an.
Một lát sau, Hoàng đế tự mình dẫn Thẩm Ninh đi đến một tòa nhà ở một góc vắng vẻ, Vạn Phúc cùng với hai thủ vệ đang đứng trước một căn phòng nhỏ, thấy bọn họ chậm rãi đi đến, lập tức tiến lên thỉnh an, Thẩm Ninh nhìn hắn một lượt, nói: "Vạn Phúc công công, người cũng bình an trở về, quá tốt rồi."
"Nô tài tạ ơn nương nương thương nhớ." Vạn Phúc vẫn là gương mặt non nớt cùng với biểu cảm thản nhiên.
Trong mắt Đông Duật Hoành lóe lên một tia không vui.
Vạn Phúc đi phía trước, dẫn hai vị chủ nhân tiến vào một căn phòng nhỏ, đi xuống dưới tầng hầm. Hóa ra đây là nhà lao tư nhân, bình thường dùng để giam giữ nô bộc phạm sai lầm.
Thẩm Ninh vừa đi vào đã cảm nhận được hơi lạnh và ẩm ướt từ dưới đất bốc lên, trong không khí xen lẫn một chút mùi gỉ sắt, nàng nhíu mày, chợt cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt khiến người ta chán ghét nhìn nàng, nàng quay qua nhìn nam tử trên người quấn rất nhiều xích sắt cả người vô cùng thảm hại không chịu nổi, trên mặt cũng đầy bụi bẩn.
Hắn là Nỗ Nhi Linh. Thẩm Ninh biết chắc điều đó.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của người nam tử đang bị treo lên vốn đang đau đớn đến không muốn sống, chợt hắn ta lại nở nụ cười quái dị lên tiếng, "Tiểu quả phụ... " Hắn làm càn đánh giá Thẩm Ninh đang từ từ bước đến, lưỡi to li3m bờ môi khô nứt, cất giọng cười ha ha hai lần, sau đó càng lúc càng cười lớn tiếng.
Lúc này hắn biết bản thân sắp phải chết, hắn cũng không sợ hãi, chỉ là đáng tiếc. . . Hắn chưa chơi qua nữ tử duy nhất khiến hắn cương. Hắn hối hận không thể lưu lại trong cơ thể nàng hạt giống loài sói mà thần Ada ban thưởng cho hắn, vương giả của thảo nguyên từ đây tuyệt hậu. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, mùi máu xộc vào trong mũi khiến hắn nhớ lại đêm đó nàng thống khổ biểu cảm uốn éo, hạ th4n hắn vậy mà lần nữa lại nóng bỏng ngo ngoe muốn động, lần nữa cứng rắn dựng thẳng lên.
Con ngươi đen nhánh của Đông Duật Hoành hiện lên hàn ý, hắn tự cầm lấy roi ngựa của người tra tấn, quất mạnh lên người Nỗ Nhi Linh, Nỗ Nhi Linh hét lên một tiếng thảm thiết, vật bên dưới cuối cùng cũng trung thực ngoan ngoãn mềm lại.
Thẩm Ninh chán ghét nhíu mày, hắn đúng là một tên bi3n thái chính cống.
"Ái phi chớ sợ, đến đây." Đông Duật Hoành đưa tay ra, cất giọng trấn an.
Thẩm Ninh giơ một tay lên, không phải là vì muốn nắm tay hắn, mà là đẩy hắn ra, tự mình bước xuống bậc thang, đi trước trước mặt Nỗ Nhi Linh đứng trước mặt hắn cách hắn hai bước thì dừng lại.
"Sông có lúc, người có khúc đúng không nào Nỗ Nhi Linh." Nàng nhìn hắn với ánh mắt không chút sợ hãi.
"Hóa ra là một mỹ nhân." Nỗ Nhi Linh đau đớn thở hổn hển, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đánh giá nàng.
Sát ý tàn bạo dâng trào lên trong lòng Hoàng đế. Hắn nhớ rõ ràng lên Nỗ Nhi Linh này là người chỉ mê nam sắc ghét nữ tử, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ninh bên dưới của tên này lại có phản ứng h4m muốn!
Thẩm Ninh luôn yêu ghét rõ ràng, chỉ cần nàng nhớ lại cảnh tượng Hoàng Dật chết thảm, Đông Minh Dịch và nàng chịu biết bao tra tấn, nàng không có cách nào kiềm chế được cơn giận dữ. Nàng nhanh chóng cầm lấy một dụng cụ tra tấn có hình thù giống con dao, dùng sức thật mạnh đâm xuống bắp đùi hắn.
Nỗ Nhi Linh giãy dụa cơ thể cố gắng kìm nén đau đớn, không ngờ nàng không ngờ chớp mắt nhìn thẳng vào hắn, lần nữa mạnh bạo xoay con dao trên đùi hắn.
Nỗ Nhi Linh không chịu được đau đớn hét lên. Được lắm nữ tử này đúng là lòng dạ ngoan độc!
Đột nhiên Thẩm Ninh rút lưỡi dao dính máu ra, máu tưới lập tức chảy ra thấm ướt đùi Nỗ Nhi Linh nhỏ giọt xuống đất.
Nàng mặt không biến sắt ném dụng cụ tra tấn qua một bên, thản nhiên nói: "Ta đã báo thù xong, chuyện còn lại xin cứ tự nhiên." Nàng vung tay quay đầu muốn rời đi.
Đông Duật Hoành nói: "Chỉ như vậy là đủ rồi?"
Thẩm Ninh dừng bước, hơi nghiêng mặt trong bóng tối không nhìn thấy rõ biểu cảm của nàng, "Ừm."
Đông Duật Hoành cũng không ngăn cản nàng rời đi, nhìn bóng lưng đang rời đi của nàng cong môi cười, khẽ gật đầu ra hiệu cho người đi theo nàng.
"Đáng tiếc... " Nỗ Nhi Linh suy yếu chế giễu, "Một nữ tử có sói tính, lại phải làm phi tử của dê Hoàng đế Trung Nguyên."
"Làm càn!" Tra tấn quan quát lớn.
Nỗ Nhi Linh nôn ra một ngụm máu, âm trầm cười cười.
"Nếu như không phải... Đám người Trung Nguyên các ngươi âm hiểm xảo trá, chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu... Lén lút làm mấy cái âm mưu quỷ kế, sao cô vương có thể rơi xuống vũng bùn này được?" Nỗ Nhi Linh đau đớn khó nhịn, những giọng điệu nói chuyện vẫn có ý trào phúng.
"Trẫm là Hoàng đế của Đại Cảnh, làm cho bách tính Cảnh Triều an cư lạc nghiệp là nhiệm vụ của trẫm. Trẫm chiến đấu với các ngươi là vì các ngươi khinh người quá đáng phạm phải thiên uy của trẫm, sao trẫm có thể mang tính mạng của chúng tướng sĩ chơi trò chơi với ngươi được?" Đông Duật Hoành cười lạnh, hắn biết trận chiến này đánh thắng được Khắc Mông, mặc dù mở rộng được lãnh thổ, những người người chịu cảnh khổ cực thương vong cũng rất nhiều, sợ là mấy năm tới cũng sẽ không thể chiến đấu một trận to như này được. Hơn nữa lần này đại thắng, nâng cao thiên uy của Cảnh Triều, các quốc gia xung quanh không dám tùy tiện xâm phạm, sau này Cảnh Triều sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức, dân giàu nước mạnh, các nước nhỏ tất nhiên sẽ phải thuần phục theo Cảnh Triều.
"Ha ha, khụ khụ, dê Hoàng đế!"
"Sắp chết đến nơi còn dám làm càn!" Quan tra tấn quất một roi lên vết thương trên đùi hắn.
Nỗ Nhi linh đau nhức cực độ, nháy mắt đã hôn mê.
Vạn Phúc bưng thùng nước lên dội hắn tỉnh lại.
Nỗ Nhi Linh còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đã nghe thấy giọng nói lúc xa lúc gần của Hoàng đế Cảnh Triều, "Vạn Phúc, đêm nay ngươi canh chừng ở đây, không được xảy ra bất kỳ sai lầm gì, buổi trưa ngày mai, ngũ mã phanh thây hắn, do đích thân Tử Lăng làm việc này!"
Đầu Nỗ Nhi Linh gục xuống lắc lư.
"Trong lúc đợi hành hình, tìm một người đến giả trang thành hắn, nếu có người có can đảm dám cướp ngục, liền một mẻ bắt gọn hết."
"Nô tài tuân chỉ."
***
Thẩm Ninh bước nhanh ra khỏi nhà lao, một cơn gió lạnh thổi bay đi chút buồn bực của nàng, nàng mới thoáng bình tĩnh lại một chút. Nàng vốn cho rằng băm vằm Nỗ Nhi Linh thành nhiều mảnh có thể làm vơi bớt uất ức trong lòng nàng, nhưng vưa rồi trả thù hắn cũng không thể mang lại cảm giác khuây khỏa gì cho nàng, nàng nhìn thấy hắn đau đớn thì thế nào? Người chết cũng không thể sống lại, đau đớn trên người cũng không thể tự nhiên biến mất. Nàng nhìn mu bàn tay dính chút máu, lấy khăn tay chà mạnh sạch vết máu đi.
Nàng ngẩng đầu thở ra một hơi cảm xúc hỗn loạn, quay đầu hỏi: "Hoàng tướng quân ở đâu?"
Từ Hàn chắp tay, "Nương nương, bệ hạ sắp xếp cho Hoàng tướng quân ở hậu viện trong tòa nhà này, mời nương nương." Hắn làm động tác mời dẫn đường cho Thẩm Ninh.
Mắt Thẩm Ninh lóe lên tia khác thường, lập tức gật đầu, nói: "Nhờ ngươi giúp ta mời Đại hoàng tử đếm."
"Vâng."
Thẩm Ninh đi theo Từ Hàn vào thư phòng, Hoàng Lăng đang chắp tay nhìn tranh chữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Ninh chỉ cảm thấy thời gian như thoi đưa, lúc gặp lại đã xảy ra rất nhiều biến cố.
"Hoàng đại ca." Nàng nhìn nam tử vẫn uy vũ kiên cường như ngày nào, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn đang bi thương, nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Hoàng Lăng chăm chú nhìn nữ tử thanh tú trước mắt., mở miệng gọi một tiếng, "Nương nương."
"Hoàng đại ca," Thẩm Ninh tiến lên một bước, muốn nói chuyện của Hoàng Dật, vị đắng từ dưới cổ tràn lên, muốn giải thích với hắn vài câu mà không biết nên mở miệng thế nào, giọng nói của nàng có hơi khàn khàn, "Sức khỏe của đại cả vẫn ổn chứ? Tiểu muội nghe nói huynh bị thương trên chiến trường, không biết đã khỏi hẳn chưa?"
Hoàng Lăng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, khẽ gật đầu, "Đa tạ nương nương quan tâm, vi thần không có sao. Vi thần nghe nói nương nương từng bị Nỗ Nhi Linh bắt đi, có thể bình an trở về đúng là may mắn vô cùng." Từ đáy lòng hắn nói ra.
Cả người Thẩm Ninh run lên, "Muội..." Nàng dừng một chút, cúi đầu tự trách nói: "Muội không cứu được Hoàng Dật, muội... Xin lỗi."
Hoàng Lăng nặng nề thở dài một hơi, nói: "Sao nương nương lại nói như vậy? Tất cả đều là do man tộc Khắc Mông tạo nghiệt, nương nương cũng đã nhận biết bao đau khổ, sao lại phải tự trách?"
Lúc này Đông Minh Dịch chạy đến, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn, nắm chặt quyền bước vào trong phòng.
"Đại hoàng tử điện hạ."
"Hoàng tướng quân..." Đông Minh Dịch mỗi lần nhìn thấy Hoàng Lăng trong lòng đều tràn ngập áy náy, bởi vì lỗi lầm của hắn khiến cho uy vũ tướng quân luôn tận tụy trên sa trường đẫm máu vì Cảnh Triều mất đi người con trai độc nhất! Khiến cho phụ hoàng mất đi một vị mãnh tướng tương lai của Cảnh Triều!
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, nàng cùng Đông Minh Dịch nhìn nhau rồi nói với Hoàng Lăng: "Đại ca, Hoàng Dật hắn, là anh hùng, trước lúc hy sinh lưng vẫn luôn thẳng tắp chưa từng khom lưng nhún nhường, hắn... Không có tội gì..."
Thẩn thể Hoàng Lăng khẽ run lên gần như không thể nhìn thấy được, trong mắt lộ ra đau thương luôn kìm nén.
Đông Minh Dịch run lên một cái, hắn nhìn về phía Thẩm Ninh, Thẩm Ninh cũng đang nhìn hắn, hắn nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nói: "Đúng vậy, Hoàng tướng quân, Hoàng Dật lúc còn sống để lại di ngôn, muốn ta truyền đạt lại với tướng quân... Hắn nói, kiếp sau, nhất định sẽ làm nhi tử của tướng quân!"
Hoàng Lăng mím chặt môi, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào. Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới khàn khàn mở miệng, "Sống chết có số, chết có ý nghĩa, người nam tử có gì phải tiếc nuối? Dật Nhi... ra đi thống khoái, cũng là vận mệnh của hắn."
Thẩm Ninh rũ mí mắt xuống, tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của nàng gần như không nghe thấy được.
- -----oOo------
Ngày hôm đó A Nhĩ Đóa nhất định muốn bày tiệc đầy bàn sơn hào hải vị, không phải là vì tiết sương giáng, mà là vì mở tiệc đón tiếp Hoàng đế ngự giá thân chinh đại thắng trở về.
Vào buổi trưa cửa thành Bắc mở rộng, người Cảnh Triều cùng những người Khắc Mông ùa ra đường hẻm đón chào, cùng nhay quỳ xuống thỉnh an, hô to "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế", âm thanh liên miên không dứt, vang tận may xanh.
Trước sau có hắc giáp quân cầm nghi trượng mở đường, Quảng Đức đế Đông Duật Hoành mặc áo giáp sắt vàng, khoác bên ngoài là áo choàng màu đen thuê Kim Long, cưỡi ngựa lớn, bên hông đeo Lôi Đình bảo kiếm, giống như chiến thần hạ phàm, oai hùng dũng mãnh, uy phong lẫm liệt.
Trong vòng phạm vi năm mươi dặm bàn tiệc đầy ắp người, tướng sĩ cùng quan viên lớn nhỏ ngồi kín không còn một chỗ, y quan chỉnh tề nghênh đón thiên tử ngự giá, nhưng người mà đám người mong mỏi trông mong thần nữu nương nương Duệ phi lại không xuất hiện nghênh giá.
Tuy rằng đây là đều Thẩm Ninh mong muốn, nhưng thật ra là thánh chỉ của Hoàng đế.
Đông Duật Hoành không muốn để Thẩm Ninh ra khỏi thành nghênh đón.
Khách quan trong thành nhảy cầng hoan hô ăn mừng vô cùng náo nhiệt, Thẩm Ninh ở trong viện yên tĩnh hơn rất nhiều. Liễm Diễm dẫn nô tỳ lớn bé tất bật sắp xếp bày biện lại ngự viện Đông Duật Hoành sẽ ở tạm khi ở đây, chỉ còn tiểu thiếp của Vương Thừa Nghiệp và hai nô tỳ canh giữ ở trong phòng bồi nàng đọc sách.
Đột nhiên ở ngoài viện có tiếng huyên náo, Thẩm Ninh còn chưa động đậy, những người khác đã đứng bật dậy, "Nương nương, có phải là bệ hạ đến không?"
Thẩm Ninh không lên tiếng, vẫn cúi đầu đọc sách. Chúng nữ vội vàng ra ngoài nghênh đón, một lát sau nghe thấy bọn họ hô cung nghênh Đại hoàng tử, nàng nhíu mày, bỏ sách trên tay xuống đang định đứng dậy, đã thấy một nam tử cao ráo mặc áo giáp sắt trắng bạc nhanh chân bước vào.
"Mịch Nhi thỉnh an Duệ phi nương nương." Thanh âm trầm ổn mang theo một chút ý cười.
"Đại hoàng tử?" Thẩm Ninh lên tiếng xác nhận lại.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, chính là gương mặt hứng sương chịu gió buốt có chút xanh xao của Đông Minh Dịch.
Thẩm Ninh có một chút hoảng hốt, chợt đỡ hắn dậy.
Đông Minh Dịch đứng lên, Thẩm Ninh mới phát hiện nàng đứng có đến vai của hắn, nàng ngạc nhiên nói: "Mới có gần một tháng không gặp, sao ngươi đã cao thế này rồi?"
Đông Minh Dịch nhìn Thẩm Ninh khỏe mạnh đ4y đà hơn trước đo, trong mắt tràn ý cười, hắn c0i mũ giáp xuống nói: "Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi ngày dường như đều nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc."
Thẩm Ninh khẽ cười nhìn hắn một lúc, "Thành thục hơn, chững chạc hơn."
"Đa tạ nương nương khen ngợi." Đông Minh Dịch cong môi cười.
"Mau ngồi xuống, đến uống ngụm trà nóng." Thẩm Ninh dẫn hắn đến ngồi lên ghế dài, tự mình rót cho hắn một ly trà nóng, "Mọi chuyện đều tốt chứ? Điện hạ có bị thương chỗ nào không?"
"Chỉ là một vài vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại. Nhìn sắc mặt của nương nương đã tốt hơn rất nhiều."
Thẩm Ninh gật đầu, "Ta cả ngày chỉ có ăn với ngủ, sao có thể không tốt được."
"Vậy là vô cùng may mấn rồi." Đông Minh Dịch uống một ngụm trà nóng, nhìn thấy vết sẹo mờ mờ trên mặt của nàng, lại hỏi: "Vết thương của nương nương khỏi hẳn rồi chứ?"
Thẩm Ninh gật đầu, "Tốt thì tốt, nhưng lại có sẹo."
Đông Minh Dịch thở dài một hơi, nghiêm túc nói: "Nương nương không cần quá lo lắng, trong cung có tuyết cao dưỡng da bí truyền, bôi lên là sẽ hết."
Thẩm Ninh khẽ cười, "Vậy là tốt rồi."
Hai người trầm mặc một lúc, Thẩm Ninh nhớ đến một chuyện, giọng cũng hạ thấp xuống, "Ngươi... Có gặp Hoàng tướng quân chưa?"
Đông Minh Dịch nghe vậy sắc mặt thay đổi, chậm rãi nói, "Gặp rồi, nhưng cũng là vài lần gặp gỡ vội vàng, đến nay nhi thần vẫn chưa có thời gian nói chuyện Hoàng Dật với tướng quân..."
"Hoàng tướng quân gặp Nỗ Nhi Linh chưa?"
"Chưa từng, Giản tướng quân cũng chưa gặp."
Thẩm Ninh bưng ly trà lên nặng nề thở dài, nàng cho những người không có phận sự lui xuống, nói thầm vào tai hắn hai câu.
Đông Minh Dịch nghe xong, cúi đầu nắm chặt tay, sau đó nặng nề gật đầu, "Được."
"Làm khó cho ngươi rồi." Thẩm Ninh nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
Cảm xúc ấm áp nhanh chóng truyền đi khắp người hắn, Đông Minh Dịch giật mình, ngẩng đầu lên.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh sợ hãi cùng tiếng cung nghênh, Đông Minh Dịch vừa đứng lên, liền thấy Quảng Đức đế nhanh chân bước vào trong phòng. Đầu hắn đội tử kim quan, cũng đã thay thường phục long bào vàng sáng, sau khi tẩy rửa cả người đầy phong trần, sắc mặt cùng tinh thần sảng khoái.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Đông Minh Dịch quỳ một gối.
Thẩm Ninh vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Khóe môi Đông Duật Hoành vốn nở nụ cười, khi nhìn thấy trưởng tử nụ cười trong nháy mắt liền biến mất. Đại hoàng tử vừa về đã chạy đến chỗ này, thậm chí áo giáp cũng không kịp c0i xuống? Hắn nhìn Thẩm Ninh không biểu cảm gì ngồi đó, lại nhìn trên bàn có hai ly trà nóng, hắn nhắm mắt lại.
"Đứng lên đi, vừa về đến nơi đã đi thỉnh an Duệ phi, thật khó cho tấm hiếu tâm này của con." Hắn không mặn không nhạt nói.
"Vâng... Nhi thần đến báo tin vui cho Duệ mẫu phi... Phụ hoàng, nếu người không có chuyện gì phân phó, nhi thần xin phép cáo lui trước."
Đông Duật Hoành vẫy tay cho hắn lui xuống.
Đông Minh Dịch lại quay qua cáo biệt Thẩm Ninh, mới lui ra ngoài.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại hai người Đông Duật Hoành và Thẩm Ninh. Trong phòng chìm vào bầu không khí cổ quái, Hoàng đế thẳng tắp nhìn Thẩm Ninh chăm chú, Thẩm Ninh lại cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nóng bốc hơi trắng.
Một lúc lâu sau, Đông Duật Hoành bước đến trước mặt của nàng, một tay nâng mặt của nàng lên, khẽ cười nói: "Ninh Nhi mập lên một chút rồi, rất tốt... Có thưởng."
Lòng bàn tay thô ráp vu0t ve gương mặt trắng nõn của nàng, Thẩm Ninh lui người về sau, bị bàn tay của hắn giữ bả vai lại.
"Buông ra." Nàng cau mày nói.
"Haiz, Ninh Nhi... " Theo tiếng thở dài trầm thấp của nam tử, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt Thẩm Ninh. Nàng cảm thấy không ổn, quay mặt qua một bên muốn tìm cơ hội xoay người xuống ghế dài, Hoàng đế dùng sức một phát kéo nàng vào trong nguc, thân thể cường tráng dán lên thân thể mềm mại. Hơi thở nam tính mạnh mẽ đập vào mặt, nàng đưa tay ra ngăn hắn đang cúi thấp xuống, khom lưng chân bỗng nhiên đá về phía bụng của hắn. Đông Duật Hoành nhanh tay mắt tinh bắt lấy mắt cá chân của nàng, thuận thế kéo h4i chân của nàng, đặt nàng nằm trên ghế dài, "Càng lúc càng hoang dã." Hắn dùng tay nâng mặt nàng lên, môi lạnh mạnh mẽ ấn lên môi nàng.
Bốn cánh môi chạm nhau, Hoàng đế nhắm mắt cảm thụ đôi môi không có mỹ vị nào có thể sánh nổi. Thẩm Ninh giãy dụa, hắn ngang tàng hôn khắp gương mặt của nàng, c4n vành tai nhỏ nhắn của nàng chà đạp một hồi, hơi thở nóng rực phun lên cổ của nàng, "Ninh Nhi, trẫm nhớ nàng như muốn phát điên lên!"
Vì một câu nói này của hắn mà ý chí của Thẩm Ninh phản bội lại chủ nhân trái tim đập thình thịch, nhưng nàng lập tức ép lý trí phải khôi phục tỉnh táo, dùng hết sức lục đẩy hắn ra.
Hoàng đế bỗng dưng bị đẩy ra, im lặng một lúc, hắn không muốn vừa về đã cùng nàng náo loạn không vui, vậy nên tạm thời buông tha nàng, "Trẫm đại thắng trở về, Ninh Nhi không vui vẻ cho trẫm sao?"
Thẩm Ninh ngồi dậy chỉnh lại tóc tai, hơi thở nhè nhẹ không trả lời hắn.
"Trẫm mang cho nàng một món quà lớn."
Thẩm Ninh quay đầu nhìn hắn, vừa mở miệng, lúc này Liễm Diễm ở ngoài sốt ruột cầu kiến.
Hoàng đế chăm chú nhìn đôi môi hồng nhuận sau nụ hôn vừa rồi của nàng, cười cười để Liễm Diễm dẫn nô tỳ bên ngoài đi vào, tiếp nhận bọn họ thỉnh an.
Một lát sau, Hoàng đế tự mình dẫn Thẩm Ninh đi đến một tòa nhà ở một góc vắng vẻ, Vạn Phúc cùng với hai thủ vệ đang đứng trước một căn phòng nhỏ, thấy bọn họ chậm rãi đi đến, lập tức tiến lên thỉnh an, Thẩm Ninh nhìn hắn một lượt, nói: "Vạn Phúc công công, người cũng bình an trở về, quá tốt rồi."
"Nô tài tạ ơn nương nương thương nhớ." Vạn Phúc vẫn là gương mặt non nớt cùng với biểu cảm thản nhiên.
Trong mắt Đông Duật Hoành lóe lên một tia không vui.
Vạn Phúc đi phía trước, dẫn hai vị chủ nhân tiến vào một căn phòng nhỏ, đi xuống dưới tầng hầm. Hóa ra đây là nhà lao tư nhân, bình thường dùng để giam giữ nô bộc phạm sai lầm.
Thẩm Ninh vừa đi vào đã cảm nhận được hơi lạnh và ẩm ướt từ dưới đất bốc lên, trong không khí xen lẫn một chút mùi gỉ sắt, nàng nhíu mày, chợt cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt khiến người ta chán ghét nhìn nàng, nàng quay qua nhìn nam tử trên người quấn rất nhiều xích sắt cả người vô cùng thảm hại không chịu nổi, trên mặt cũng đầy bụi bẩn.
Hắn là Nỗ Nhi Linh. Thẩm Ninh biết chắc điều đó.
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của người nam tử đang bị treo lên vốn đang đau đớn đến không muốn sống, chợt hắn ta lại nở nụ cười quái dị lên tiếng, "Tiểu quả phụ... " Hắn làm càn đánh giá Thẩm Ninh đang từ từ bước đến, lưỡi to li3m bờ môi khô nứt, cất giọng cười ha ha hai lần, sau đó càng lúc càng cười lớn tiếng.
Lúc này hắn biết bản thân sắp phải chết, hắn cũng không sợ hãi, chỉ là đáng tiếc. . . Hắn chưa chơi qua nữ tử duy nhất khiến hắn cương. Hắn hối hận không thể lưu lại trong cơ thể nàng hạt giống loài sói mà thần Ada ban thưởng cho hắn, vương giả của thảo nguyên từ đây tuyệt hậu. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, mùi máu xộc vào trong mũi khiến hắn nhớ lại đêm đó nàng thống khổ biểu cảm uốn éo, hạ th4n hắn vậy mà lần nữa lại nóng bỏng ngo ngoe muốn động, lần nữa cứng rắn dựng thẳng lên.
Con ngươi đen nhánh của Đông Duật Hoành hiện lên hàn ý, hắn tự cầm lấy roi ngựa của người tra tấn, quất mạnh lên người Nỗ Nhi Linh, Nỗ Nhi Linh hét lên một tiếng thảm thiết, vật bên dưới cuối cùng cũng trung thực ngoan ngoãn mềm lại.
Thẩm Ninh chán ghét nhíu mày, hắn đúng là một tên bi3n thái chính cống.
"Ái phi chớ sợ, đến đây." Đông Duật Hoành đưa tay ra, cất giọng trấn an.
Thẩm Ninh giơ một tay lên, không phải là vì muốn nắm tay hắn, mà là đẩy hắn ra, tự mình bước xuống bậc thang, đi trước trước mặt Nỗ Nhi Linh đứng trước mặt hắn cách hắn hai bước thì dừng lại.
"Sông có lúc, người có khúc đúng không nào Nỗ Nhi Linh." Nàng nhìn hắn với ánh mắt không chút sợ hãi.
"Hóa ra là một mỹ nhân." Nỗ Nhi Linh đau đớn thở hổn hển, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đánh giá nàng.
Sát ý tàn bạo dâng trào lên trong lòng Hoàng đế. Hắn nhớ rõ ràng lên Nỗ Nhi Linh này là người chỉ mê nam sắc ghét nữ tử, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ninh bên dưới của tên này lại có phản ứng h4m muốn!
Thẩm Ninh luôn yêu ghét rõ ràng, chỉ cần nàng nhớ lại cảnh tượng Hoàng Dật chết thảm, Đông Minh Dịch và nàng chịu biết bao tra tấn, nàng không có cách nào kiềm chế được cơn giận dữ. Nàng nhanh chóng cầm lấy một dụng cụ tra tấn có hình thù giống con dao, dùng sức thật mạnh đâm xuống bắp đùi hắn.
Nỗ Nhi Linh giãy dụa cơ thể cố gắng kìm nén đau đớn, không ngờ nàng không ngờ chớp mắt nhìn thẳng vào hắn, lần nữa mạnh bạo xoay con dao trên đùi hắn.
Nỗ Nhi Linh không chịu được đau đớn hét lên. Được lắm nữ tử này đúng là lòng dạ ngoan độc!
Đột nhiên Thẩm Ninh rút lưỡi dao dính máu ra, máu tưới lập tức chảy ra thấm ướt đùi Nỗ Nhi Linh nhỏ giọt xuống đất.
Nàng mặt không biến sắt ném dụng cụ tra tấn qua một bên, thản nhiên nói: "Ta đã báo thù xong, chuyện còn lại xin cứ tự nhiên." Nàng vung tay quay đầu muốn rời đi.
Đông Duật Hoành nói: "Chỉ như vậy là đủ rồi?"
Thẩm Ninh dừng bước, hơi nghiêng mặt trong bóng tối không nhìn thấy rõ biểu cảm của nàng, "Ừm."
Đông Duật Hoành cũng không ngăn cản nàng rời đi, nhìn bóng lưng đang rời đi của nàng cong môi cười, khẽ gật đầu ra hiệu cho người đi theo nàng.
"Đáng tiếc... " Nỗ Nhi Linh suy yếu chế giễu, "Một nữ tử có sói tính, lại phải làm phi tử của dê Hoàng đế Trung Nguyên."
"Làm càn!" Tra tấn quan quát lớn.
Nỗ Nhi Linh nôn ra một ngụm máu, âm trầm cười cười.
"Nếu như không phải... Đám người Trung Nguyên các ngươi âm hiểm xảo trá, chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu... Lén lút làm mấy cái âm mưu quỷ kế, sao cô vương có thể rơi xuống vũng bùn này được?" Nỗ Nhi Linh đau đớn khó nhịn, những giọng điệu nói chuyện vẫn có ý trào phúng.
"Trẫm là Hoàng đế của Đại Cảnh, làm cho bách tính Cảnh Triều an cư lạc nghiệp là nhiệm vụ của trẫm. Trẫm chiến đấu với các ngươi là vì các ngươi khinh người quá đáng phạm phải thiên uy của trẫm, sao trẫm có thể mang tính mạng của chúng tướng sĩ chơi trò chơi với ngươi được?" Đông Duật Hoành cười lạnh, hắn biết trận chiến này đánh thắng được Khắc Mông, mặc dù mở rộng được lãnh thổ, những người người chịu cảnh khổ cực thương vong cũng rất nhiều, sợ là mấy năm tới cũng sẽ không thể chiến đấu một trận to như này được. Hơn nữa lần này đại thắng, nâng cao thiên uy của Cảnh Triều, các quốc gia xung quanh không dám tùy tiện xâm phạm, sau này Cảnh Triều sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức, dân giàu nước mạnh, các nước nhỏ tất nhiên sẽ phải thuần phục theo Cảnh Triều.
"Ha ha, khụ khụ, dê Hoàng đế!"
"Sắp chết đến nơi còn dám làm càn!" Quan tra tấn quất một roi lên vết thương trên đùi hắn.
Nỗ Nhi linh đau nhức cực độ, nháy mắt đã hôn mê.
Vạn Phúc bưng thùng nước lên dội hắn tỉnh lại.
Nỗ Nhi Linh còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đã nghe thấy giọng nói lúc xa lúc gần của Hoàng đế Cảnh Triều, "Vạn Phúc, đêm nay ngươi canh chừng ở đây, không được xảy ra bất kỳ sai lầm gì, buổi trưa ngày mai, ngũ mã phanh thây hắn, do đích thân Tử Lăng làm việc này!"
Đầu Nỗ Nhi Linh gục xuống lắc lư.
"Trong lúc đợi hành hình, tìm một người đến giả trang thành hắn, nếu có người có can đảm dám cướp ngục, liền một mẻ bắt gọn hết."
"Nô tài tuân chỉ."
***
Thẩm Ninh bước nhanh ra khỏi nhà lao, một cơn gió lạnh thổi bay đi chút buồn bực của nàng, nàng mới thoáng bình tĩnh lại một chút. Nàng vốn cho rằng băm vằm Nỗ Nhi Linh thành nhiều mảnh có thể làm vơi bớt uất ức trong lòng nàng, nhưng vưa rồi trả thù hắn cũng không thể mang lại cảm giác khuây khỏa gì cho nàng, nàng nhìn thấy hắn đau đớn thì thế nào? Người chết cũng không thể sống lại, đau đớn trên người cũng không thể tự nhiên biến mất. Nàng nhìn mu bàn tay dính chút máu, lấy khăn tay chà mạnh sạch vết máu đi.
Nàng ngẩng đầu thở ra một hơi cảm xúc hỗn loạn, quay đầu hỏi: "Hoàng tướng quân ở đâu?"
Từ Hàn chắp tay, "Nương nương, bệ hạ sắp xếp cho Hoàng tướng quân ở hậu viện trong tòa nhà này, mời nương nương." Hắn làm động tác mời dẫn đường cho Thẩm Ninh.
Mắt Thẩm Ninh lóe lên tia khác thường, lập tức gật đầu, nói: "Nhờ ngươi giúp ta mời Đại hoàng tử đếm."
"Vâng."
Thẩm Ninh đi theo Từ Hàn vào thư phòng, Hoàng Lăng đang chắp tay nhìn tranh chữ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Ninh chỉ cảm thấy thời gian như thoi đưa, lúc gặp lại đã xảy ra rất nhiều biến cố.
"Hoàng đại ca." Nàng nhìn nam tử vẫn uy vũ kiên cường như ngày nào, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy hắn đang bi thương, nàng nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Hoàng Lăng chăm chú nhìn nữ tử thanh tú trước mắt., mở miệng gọi một tiếng, "Nương nương."
"Hoàng đại ca," Thẩm Ninh tiến lên một bước, muốn nói chuyện của Hoàng Dật, vị đắng từ dưới cổ tràn lên, muốn giải thích với hắn vài câu mà không biết nên mở miệng thế nào, giọng nói của nàng có hơi khàn khàn, "Sức khỏe của đại cả vẫn ổn chứ? Tiểu muội nghe nói huynh bị thương trên chiến trường, không biết đã khỏi hẳn chưa?"
Hoàng Lăng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, khẽ gật đầu, "Đa tạ nương nương quan tâm, vi thần không có sao. Vi thần nghe nói nương nương từng bị Nỗ Nhi Linh bắt đi, có thể bình an trở về đúng là may mắn vô cùng." Từ đáy lòng hắn nói ra.
Cả người Thẩm Ninh run lên, "Muội..." Nàng dừng một chút, cúi đầu tự trách nói: "Muội không cứu được Hoàng Dật, muội... Xin lỗi."
Hoàng Lăng nặng nề thở dài một hơi, nói: "Sao nương nương lại nói như vậy? Tất cả đều là do man tộc Khắc Mông tạo nghiệt, nương nương cũng đã nhận biết bao đau khổ, sao lại phải tự trách?"
Lúc này Đông Minh Dịch chạy đến, ánh mắt lóe lên một tia đau đớn, nắm chặt quyền bước vào trong phòng.
"Đại hoàng tử điện hạ."
"Hoàng tướng quân..." Đông Minh Dịch mỗi lần nhìn thấy Hoàng Lăng trong lòng đều tràn ngập áy náy, bởi vì lỗi lầm của hắn khiến cho uy vũ tướng quân luôn tận tụy trên sa trường đẫm máu vì Cảnh Triều mất đi người con trai độc nhất! Khiến cho phụ hoàng mất đi một vị mãnh tướng tương lai của Cảnh Triều!
Thẩm Ninh hít sâu một hơi, nàng cùng Đông Minh Dịch nhìn nhau rồi nói với Hoàng Lăng: "Đại ca, Hoàng Dật hắn, là anh hùng, trước lúc hy sinh lưng vẫn luôn thẳng tắp chưa từng khom lưng nhún nhường, hắn... Không có tội gì..."
Thẩn thể Hoàng Lăng khẽ run lên gần như không thể nhìn thấy được, trong mắt lộ ra đau thương luôn kìm nén.
Đông Minh Dịch run lên một cái, hắn nhìn về phía Thẩm Ninh, Thẩm Ninh cũng đang nhìn hắn, hắn nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nói: "Đúng vậy, Hoàng tướng quân, Hoàng Dật lúc còn sống để lại di ngôn, muốn ta truyền đạt lại với tướng quân... Hắn nói, kiếp sau, nhất định sẽ làm nhi tử của tướng quân!"
Hoàng Lăng mím chặt môi, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào. Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới khàn khàn mở miệng, "Sống chết có số, chết có ý nghĩa, người nam tử có gì phải tiếc nuối? Dật Nhi... ra đi thống khoái, cũng là vận mệnh của hắn."
Thẩm Ninh rũ mí mắt xuống, tiếng nghẹn ngào nho nhỏ của nàng gần như không nghe thấy được.
- -----oOo------
Bình luận facebook