• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New VẠN TỘC CHI KIẾP (3 Viewers)

  • Chương 81: Suy Nghĩ Nông Cạn

"Để kiếm tiền." Vạn Thiên Thánh ngay thẳng nói: "Thay vì để chúng phái thám tử Vạn Tộc giáo đến, còn không bằng trực tiếp thu nhận bọn hắn, thứ nhất, ở ngay dưới mí mắt của chúng ta, có người nhìn chằm chằm. Thứ hai, có thể thu lấy phí nhập học kếch xù.



Thứ ba, không đơn thuần là tiền tài, còn có hàng loạt tài nguyên, thậm chí bao gồm một chút công pháp tuyệt mật, bọn hắn muốn vào Đại Hạ Văn Minh học phủ vậy sẽ phải trả giá lớn.



Cứ như vậy, cường độ duy trì Vạn Tộc giáo sẽ giảm, tài nguyên sẽ giảm bớt, mà những tài nguyên này sẽ rơi vào trong tay chúng ta.



Thứ tư, biểu hiện ra thành ý của chúng ta, chỉ cần không phải đối địch kiên định, vậy thì có thể liên minh!



Tộc chúng ta chính là cường tộc xếp trong mười tộc đứng đầu của chư thiên vạn tộc, cũng không phải ai cũng có thể cắn một cái, hợp tác, có lẽ càng có lợi hơn hơn so với đối địch!"



Vạn Thiên Thánh ngừng lại, ông nhìn bao quát khắp phòng một lượt, xong lại chậm rãi tiếp tục nói: "Không chỉ là chúng ta, Thần tộc, Ma tộc kỳ thật đều đã từng dùng biện pháp này, bọn chúng cũng đang thu mua những tiểu tộc kia. Thậm chí mở ra một chút bí cảnh, thánh địa không quá quan trọng cho các tiểu tộc. Bồi dưỡng tiểu tộc, khiến họ mạnh mẽ để bọn họ trở thành quân tiên phong chinh chiến đối đầu với Nhân tộc!"



"Trong đại quân Thần Ma thậm chí có cường giả tiểu tộc tồn tại, mỗi lần chiến đấu, binh lính Nhân tộc chết nhất định là người của Nhân tộc, mà Thần Ma chủng tộc chết có thể là người của tiểu tộc, thực lực căn bản của bọn họ không bị hao tổn."



"Nếu Vạn tộc có khả năng xếp gian tế vào Nhân tộc, bồi dưỡng Vạn Tộc giáo, chúng ta kỳ thật cũng có cơ hội, tỉ như nhận chút học viên vạn tộc này, thu mua, tẩy não, uy bức lợi dụ... Luôn có biện pháp có thể thu mua bọn hắn!"



"Một vài năm sau, những người này có lẽ sẽ có thể trở thành quân tiên phong phản công của Nhân tộc ta!"



Vạn Thiên Thánh trầm giọng nói: "Ta thừa nhận, sẽ có thể có hại, nhưng lợi ích thu về cũng không ít. Thế nhưng, chư vị có khả năng ngẫm lại xem, rót cuộc thì hại lớn hơn lợi, hay là lợi nhiều hơn hại! Chỉ cần giám thị thỏa đáng, kỳ thật còn tốt hơn so với trước, tối thiểu không cần lo lắng người bên cạnh ngươi là giáo chúng của Vạn Tộc giáo hay không?"



"Người của Vạn tộc đích thân đến, Vạn Tộc giáo chúng sẽ giảm mạnh, như thế cũng sẽ không xuất hiện chuyện như trước kia, hao tốn hàng loạt tài nguyên, kết quả làm Vạn Tộc giáo nuôi dưỡng ra cường giả!"



"..."



Vạn Thiên Thánh chấp chưởng học phủ nhiều năm như vậy, người ủng hộ vẫn rất nhiều, mọi người dồn dập nghị luận sôi nổi hẳn lên.



Mà ở nơi hẻo lánh trong góc phòng, Bạch Phong đang ngáp dài ngáp ngắn, một điệu bộ cực kỳ nhàm chán.



Việc này không liên quan gì tới anh cả, cũng không tới phiên anh phát biểu ý kiến, trợ lý nghiên cứu viên nho nhỏ ở đây không có tiếng nói.



Ngay tại lúc anh đang thấy nhàm chán nhất, Lưu Hồng ở bên cạnh bỗng cười ha hả nói: "Bạch Phong, năm nay số lượng học viên cắt giảm, học viên dự bị mà ngươi định thu sẽ không bị đào thải chứ? Còn nữa, sư bá của ngươi hình như cũng nằm trong hàng ngũ bị cắt giảm trợ cấp..."



Bạch Phong nhìn gã như nhìn người xa lạ, "Sư bá cụ hiện được rồi, ngươi không biết sao? Ngại quá, ông ấy không nằm trong nhóm bị cắt giảm đâu."



"Cụ hiện được rồi?"



Lưu Hồng quả thật không hề hay biết, việc này ở Văn Minh học phủ cũng không tính là việc lớn, cụ hiện thành công, dù sao đó cũng mới chỉ là Đằng Không nhất trọng.



Lưu Hồng không nói tiếp đề tài này, mà chủ động lảng sang chuyện khác: "Kinh phí nghiên cứu cắt giảm, học phủ hiện tại có xu thế cải cách, tiếp theo sát hạch đối với chúng ta chỉ sợ cũng càng nghiêm ngặt..."



"Ngươi muốn nói cái gì cứ nói thẳng, ta lười đoán, quá mệt mỏi." Bạch Phong ngoáy ngoáy tai, thờ ơ đáp.



Lưu Hồng hít sâu một hơi, "Ngươi hãy mở lời với Hồng lão ở sở nghiên cứu, ta rót tài chính vào, mọi người cùng nhau nghiên cứu, thậm chí ta còn có khả năng cung cấp chút tài nguyên mà các ngươi không có, cùng nhau hưởng kết quả! Bạch Phong, ngươi và ta có đấu nữa, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương! Lưu Hồng chân thành bảo: "Sở nghiên cứu của Hồng lão nhiều năm qua không có thành quả báo lên, tiếp tục như vậy chỉ cần có người thúc đẩy thì sẽ bị xóa bỏ!"



"Xéo đi!" Bạch Phong không chút khách khí mắng một câu, nhưng suy nghĩ một chút lại nói: "Kỳ thật cũng không phải không được..."



Lưu Hồng nghe thế liền mừng rỡ!



"Ngươi trước đưa tới cho ta mấy cỗ thi thể Thần Ma Sơn Hải cảnh, chúng ta có khả năng cẩn thận đàm luận.” Bạch Phong tủm tỉm cười, "Thật đấy, đã muốn gia nhập vào chỗ ta, bỏ ra chút đỉnh tài nguyên là việc nhất định nên làm, dù sao chúng ta nghiên cứu nhiều năm như vậy, đã sắp có thành quả rồi."



"Ta..."



Lưu Hồng thầm mắng, coi ta là đồ đần chắc.



Bạch Phong cười nhạo, ngươi không phải thì ai phải?



Bạch Phong không để ý đến gã nữa, anh nhìn lướt qua Vạn Thiên Thánh bên trên, trong lòng thầm nghĩ, học phủ gần đây chỉ sợ có chút rung chuyển, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.



Phủ chủ bế quan, Hạ Hầu gia tạm thay Phủ chủ... sao cứ có cảm giác đây là dấu hiệu chuyển hóa nhỉ.



"Sẽ không xảy ra phiền toái đấy chứ?"



Bạch Phong thở dài, hy vọng có thể thuận lợi một chút, còn cả tiểu tử Tô Vũ kia nữa... Cũng không biết gần đây hắn tu luyện thế nào.



….



Ngày 10 tháng 6.



Sáng sớm, Trần Hạo đã vội vã chạy tới, chờ Tô Vũ vừa mở cửa cậu ta bèn vội vàng thông báo: "A Vũ, xảy ra chuyện rồi!"



"Từ từ nói." Tô Vũ không chút hoang mang, trời cũng đâu có sập xuống. Cái tên Trần Hạo này, có thể có chuyện lớn gì.



Hai ngày qua hắn đã nhập môn Lôi Nguyên đao, Tô Vũ đang bận luyện thuần thục Lôi Nguyên đao, tăng lên tốc độ nguyên khí quy nhất, căn bản không có tâm tư quan tâm tới tin tức của Trần Hạo.



Mở cửa để cho Trần Hạo tiến vào xong, Tô Vũ liền xoay người đi ăn mì vừa nấu cho bữa sáng.



Cha không có ở nhà, gần đây hắn ăn uống đặc biệt kham khổ.



Vả lại trong tay cũng không còn nhiều tiền, 3 vạn khối, hắn vẫn phải giữ lại để tới Văn Minh học phủ tiêu xài.



Đến trường cũng không phải là được ăn ở miễn phí.



Dù phí báo danh ở Văn Minh học phủ không đắt, nhưng duy nhất một lần cũng phải giao nạp hơn vạn, mặt khác đến học phủ vẫn cần phải ăn cơm mà.



Trần Hạo thấy hắn ăn mì thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, buổi sáng cậu ta mới ăn một chút, chạy một đoạn từ nhà sang đây đã thấy hơi đói bụng.



Tô Vũ làm như không nhìn thấy, mì sợi chỉ có mỗi một bát, cũng không có phần của ngươi đâu.



"A Vũ..."



Trần Hạo ngồi xuống đối diện hắn, không nhìn bát mì nữa, vội vàng nói: "Cha ta nói năm nay bên Đại Hạ phủ có chút biến cố, số lượng chiêu sinh của các đại học phủ có thể sẽ giảm bớt."



"Ừm."



"Giảm bớt số lượng chiêu sinh đấy!" Trần Hạo nhấn mạnh lần nữa.



Tô Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu, "Có liên quan gì tới ta à? Còn như ngươi, ngươi bây giờ mặc dù vẫn là Khai Nguyên tứ trọng, nhưng sắp vào ngũ trọng rồi, lại còn được cộng thêm 30 điểm, dù có giảm bớt nhân số thì cũng chẳng ảnh hưởng lớn gì tới ngươi mà?"



Tô Vũ thật sự không quá để ý, nói nhỏ: "Chẳng lẽ Nam Nguyên không có ai được nhập học? Đại Hạ phủ dám làm như thế, Nam Nguyên sẽ dám thoát ly Đại Hạ phủ, trực tiếp tìm nơi nương tựa vào Đại Minh phủ!"



Nam Nguyên cách Đại Minh phủ không xa, đi về hướng bắc chưa tới ba trăm dặm chính là địa phận do Đại Minh phủ quản hạt, xem như một trong những thành trì gần Đại Minh phủ nhất.



Địa phương tuy nhỏ, nhưng Nam Nguyên cũng có trăm vạn nhân khẩu.



Binh sĩ có thể chiến đấu cũng hơn vạn!



Cộng thêm lão binh xuất ngũ, Nam Nguyên tùy thời có thể dùng để điều động mấy vạn binh lính khai chiến, Đại Hạ phủ giảm bớt nhân số thế nào thì Nam Nguyên cũng không ít nơi để đi.



Vốn đã tuyển nhận không nhiều, Tô Vũ thật sự không quá để ý, vô lực nói: "Tin tức này bất luận thật giả, kẻ nên khóc chính là Đại Hạ phủ, bên kia chiêu sinh nhiều nhất, giảm người cũng là giảm của họ."



Tô Vũ tỏ vẻ không quan trọng, nhưng Trần Hạo lại trưng vẻ mặt đưa đám: "Ta biết, cha ta cũng nói như vậy, nhưng cha nói làm như vậy thì một số người vốn có thể thi đậu Đại Hạ phủ năm nay có thể sẽ trượt, ai mà trong nhà có một chút bối cảnh chỉ sợ sẽ mau mau chạy về thành nhỏ!"



"..."



Lời này vừa nói ra, Tô Vũ hơi ngẩn người, hắn phát hiện mình vẫn là nghĩ quá nông cạn, không suy nghĩ sâu xa như cha của Trần Hạo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Tộc Chi Kiếp
  • Lão Ưng Cật Tiểu Kê
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 55
[Zhihu] VẠN ĐỒNG
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom