Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82: Giá Nhà Tăng Vọt
Đúng vậy!
Giảm bớt nhân số, khẳng định chủ yếu giảm bớt người của Đại Hạ phủ, nhưng những kẻ không đậu được Đại Hạ phủ nên làm gì bây giờ?
Tới thành nhỏ thôi!
Nam Nguyên dù gì cũng là một trong 28 thành, số lượng chiêu sinh mặc dù không nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng có một số danh ngạch.
Bọn họ ở Đại Hạ phủ có lẽ không phải ưu tú nhất, nhưng nếu tới Nam Nguyên, Đại Hạ phủ cũng yêu cầu không cao đối với Nam Nguyên.
Tỉ như Nam Nguyên hằng năm có thể tới Đại Hạ Văn Minh học phủ hơn mười người, năm nay lại giảm bớt, danh sách này cũng sẽ không kém đi nơi nào, bởi vì... Không có cách nào giảm thêm nữa.
Lại giảm thêm thì sẽ dẫn tới phẫn nộ.
Học viên Nam Nguyên tuy yếu nhưng không phải bọn họ thật sự kém, hoàn cảnh khác biệt, địa phương quỷ quái này không đủ nguyên khí, tu luyện không nhanh bằng Đại Hạ phủ, tài nguyên cũng ít, ngươi không thể cầu mong người ở Nam Nguyên bằng trình độ với Đại Hạ phủ được.
Cho nên danh ngạch của Nam Nguyên cơ hồ là cố định, sẽ không thêm vào, cũng rất khó giảm bớt.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Hạo, "Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh học phủ đều muốn giảm bớt sao?"
"Đúng vậy!" Trần Hạo khổ não đáp: "Còn không phải là chuyện tốt do vị Hầu gia kia làm à? Phủ chủ bế quan, nếu ngài ấy không bế quan chắc chắn sẽ không làm như vậy! Lão Hầu gia kia suốt ngày mặc kệ chính sự, chỉ biết kiếm tiền!"
Trần Hạo tỏ vẻ phiền muộn, cậu cảm giác mình sắp gặp nguy hiểm rồi.
Tô Vũ bật cười, hắn biết Hầu gia trong lời Trần Hạo là ai.
Hạ Hầu gia, thúc thúc của Hạ Long Võ, nhi tử của Đại Hạ vương.
Tại Nam Nguyên, tại Đại Hạ phủ, thậm chí tại Nhân tộc, ông chính là nhân vật vô cùng nổi danh.
Thương hội Hạ thị chính là do ông ta mở!
Tên thật của Hạ Hầu gia có phải như thế này hay không thì không có người nào biết rõ, ngược lại hiện tại ai cũng gọi ông là Hạ Hầu gia, đây là do chính ông ta yêu cầu, cha ông là Đại Hạ vương, vậy ông ta dù sao cũng tính một tôn hầu.
Cho nên cực kỳ lâu trước kia, vị này liền được gọi là Hạ Hầu gia.
"Việc này sao lại dính líu tới Hạ Hầu gia rồi?"
"Ngươi không biết sao? Chính là ông ta ra lệnh đó!" Trần Hạo buồn bực nói: "Nghe nói Hạ Hầu gia ghét bỏ các đại học phủ tốn hao nhiều tiền của cho nên năm nay Đại Hạ phủ cấp phát sẽ cắt giảm ba thành."
"Cái này cũng chưa tính là gì..." Trần Hạo không khỏi thở dài một phen, "Ta nghe nói, không, là cha ta nghe nói, Hạ Hầu gia còn đang bán danh ngạch ra ngoài kia kìa!"
Trần Hạo tỏ vẻ sụp đổ, bi thảm thốt lên: "Vị kia thế mà bán danh ngạch, không phải danh ngạch của học phủ mà là danh ngạch hộ tịch của 28 thành! Muốn tới thành khác để sát hạch thì phải có hộ khẩu bản địa, cho nên những người kia muốn tới sát hạch thì phải dùng tiền mua hộ khẩu!"
"Mua hộ khẩu còn chưa được, phải mua nhà! Cho nên cộng lại chính là, một căn nhà, một hộ khẩu, tối thiểu trăm vạn trở lên!"
"Ngươi không nhìn thấy mấy ngày nay không ít người đang bán nhà, giá nhà đều tăng lên điên rồi à, chỉ riêng nhà của ngươi bên này, hiện tại cũng lên đến một vạn một mét vuông rồi!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, còn có cả chiêu này?
Vậy căn hộ của hắn bây giờ có thể bán ra với giá trăm vạn rồi?
Trước đó hắn còn tính bán đi với giá 500 ngàn đây!
"Ngươi nói ông ta có thất đức không cơ chứ, hiện tại Đại Hạ phủ đều đang mắng ông ta đấy!"
Trần Hạo còn đang phàn nàn, Tô Vũ lại nhịn không được cười ra tiếng, "Hạ Hầu gia thật thú vị, vốn tất cả mọi người đều chạy tới Đại Hạ phủ, ông ta làm như thế, thoáng cái đã khiến người ta phải chạy tới thành nhỏ rồi!"
"Cái gì mà thú vị chứ, đây không phải là tăng lên mức cạnh tranh của chúng ta sao?" Trần Hạo bất mãn nói: "Một hai trăm vạn liền có thể ở lại đây, Đại Hạ phủ kẻ có tiền nhiều như vậy, còn không phải chạy tới bên này như ong vỡ tổ sao?"
Tô Vũ phì cười, "Không khoa trương như vậy đâu, kẻ chân chính có tiền có thế thì con cái bọn họ cũng không thiếu tài nguyên, không thiếu Nguyên Khí dịch, dù cho ở lại Đại Hạ phủ thì cũng có sức cạnh tranh. Kẻ chạy về thành nhỏ đều là những kẻ sinh trong giai tầng thấp hơn, một hai trăm vạn ngươi cho rằng ai cũng có thể lấy ra à?"
"Đến cuối cùng, dù thêm một ít người nhưng cũng sẽ không quá nhiều."
Tô Vũ hiểu rõ, bất quá Trần Hạo nói cũng đúng, hoàn toàn chính xác là tăng lên độ khó sát hạch ở Nam Nguyên.
Trung đẳng sinh bên phía Đại Hạ phủ có khả năng đã là Khai Nguyên ngũ lục trọng, nhưng đến Nam Nguyên thì đó chính là học sinh xuất sắc.
Ai trong nhà thật sự có điều kiện, tám chín phần mười sẽ đến.
Do đó, độ khó sát hạch sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, Nam Nguyên lần này khẳng định cũng sẽ kiếm lời, tỉ như bán nhà, hiện tại bán nhà kiếm mấy chục vạn rất nhẹ nhàng.
Tô Vũ chỉ có thể nói, hành vi của Hạ Hầu gia này đúng là không gì sánh kịp!
"Nếu ta là Hạ Hầu gia... Hiện tại đã sớm xây mấy cái cư xá, vả lại còn quy định chỉ có thể mua nhà ở những cư xá kia, nhẹ nhàng bán mấy trăm hoặc mấy ngàn căn nhà, thế thì vài triệu hay vài tỷ sẽ lập tức đến tay."
Tô Vũ cảm khái, hơi xúc động nói: "Một thành đã như thế, 28 thành lập tức có thể kiếm hàng đống tỷ, hằng năm đều kiếm lời một lần, mà người năm nay mua nhà thì trong vòng mười năm không được chuyển nhượng... sang năm lại còn có thể tiếp tục thu hoạch một đợt."
Trần Hạo trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới thốt lên: "A Vũ, ta tới nói với ngươi không phải là hỏi ngươi làm sao kiếm tiền! Ngươi nghĩ gì thế?"
Tô Vũ cười ha hả, đáp: "Không có việc gì, đừng quá lo lắng. Việc này sẽ không đơn giản thế đâu, nếu thật muốn chiếm hết danh ngạch của Nam Nguyên, ngươi cảm thấy Nam Nguyên có thể đáp ứng chắc? Không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định còn có chính sách đền bù khác."
"Thật à?" Trần Hạo vẫn tương đối tin tưởng Tô Vũ, bất quá cậu ta cũng không xác định lắm, liền hỏi lại: "Vậy có ảnh hưởng gì đến ta không?"
"Hẳn là sẽ không.” Tô Vũ cũng không xác định, chẳng qua là suy đoán mà thôi, "Nếu ta là Hạ Hầu gia, có thể sẽ có một ít chính sách khác, thí dụ như... Nam Nguyên tổng cộng tuyển nhận 20 người, người địa phương ở Nam Nguyên chiếm 15 vị trí, người bên ngoài 5 vị trí, cứ như vậy, vừa kiếm tiền lời, người bên ngoài lại có cơ hội, người Nam Nguyên cũng không có tổn thất."
"Mà những người này, vốn ở Đại Hạ phủ cũng có thể thi đậu, vừa đến vừa đi, khả năng cuối cùng người của học phủ người sẽ không thay đổi, thế nhưng lại kiếm lời cả trăm triệu, mà số tiền này cũng là do những gia trưởng kia nguyện ý chi ra, có bản lĩnh thì ngươi cứ ở lại Đại Hạ phủ mà kiểm tra, làm thế cũng sẽ không bị người ta oán trách."
Tô Vũ mỉm cười, vỗ vỗ lên bả vai Trần Hạo, trấn an hắn: "Tóm lại, chỉ là đem một đám gia đình trung sản vốn không cần tiêu tiền đi dùng tiền giải quyết mà thôi, bọn hắn bỏ ra mấy trăm triệu, Hạ Hầu gia thu tới tay, lại tiêu xài, qua lại một hồi thì chính là hơn trăm tỷ. Không liên quan nhiều tới ngươi đâu, đừng lo!"
Trần Hạo nghe không hiểu, không phải chỉ là mấy trăm triệu thôi sao?
Làm sao lại biến thành hơn trăm tỷ rồi?
Tô Vũ cũng không nói rõ lí do cho cậu, chỉ qua loa trấn an: "Yên tâm đi, người ở phía trên lại không ngốc, sao có thể làm cho tiếng oán than dậy đất được? Phủ chủ chẳng qua là bế quan, cũng không phải bị gì cả, chẳng lẽ họ không sợ Phủ chủ xuất quan sẽ tìm bọn họ tính sổ à?"
Hắn chắc chắn Hạ Hầu gia sẽ không thật sự gây phiền toái lớn cho Đại Hạ phủ, nếu Hạ Hầu gia đúng là ngu ngốc như vậy, thương hội Hạ thị còn có thể lũng đoạn toàn bộ tài nguyên tu luyện của Đại Hạ phủ được chắc?
Đương nhiên, có liên quan tới Hạ thị cũng không thể chỉ có chút năng lực, các đại gia tộc khác cũng sẽ không đáp ứng.
"A Vũ, vậy ngươi nói xem Hạ Hầu gia làm như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì chứ, làm cho rất nhiều người ở Đại Hạ phủ hiện tại đều muốn đánh chết ông ta! Thương hội Hạ thị của ông ta kiếm được rất nhiều tiền mà, tùy tiện mua thứ gì đã hết mấy vạn."
Tô Vũ khẽ lắc đầu, "Không ai ghét bỏ nhiều tiền, có khả năng Hạ Hầu gia thích kiếm tiền, vậy ngươi cũng đâu còn cách nào."
Giảm bớt nhân số, khẳng định chủ yếu giảm bớt người của Đại Hạ phủ, nhưng những kẻ không đậu được Đại Hạ phủ nên làm gì bây giờ?
Tới thành nhỏ thôi!
Nam Nguyên dù gì cũng là một trong 28 thành, số lượng chiêu sinh mặc dù không nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng có một số danh ngạch.
Bọn họ ở Đại Hạ phủ có lẽ không phải ưu tú nhất, nhưng nếu tới Nam Nguyên, Đại Hạ phủ cũng yêu cầu không cao đối với Nam Nguyên.
Tỉ như Nam Nguyên hằng năm có thể tới Đại Hạ Văn Minh học phủ hơn mười người, năm nay lại giảm bớt, danh sách này cũng sẽ không kém đi nơi nào, bởi vì... Không có cách nào giảm thêm nữa.
Lại giảm thêm thì sẽ dẫn tới phẫn nộ.
Học viên Nam Nguyên tuy yếu nhưng không phải bọn họ thật sự kém, hoàn cảnh khác biệt, địa phương quỷ quái này không đủ nguyên khí, tu luyện không nhanh bằng Đại Hạ phủ, tài nguyên cũng ít, ngươi không thể cầu mong người ở Nam Nguyên bằng trình độ với Đại Hạ phủ được.
Cho nên danh ngạch của Nam Nguyên cơ hồ là cố định, sẽ không thêm vào, cũng rất khó giảm bớt.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Hạo, "Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh học phủ đều muốn giảm bớt sao?"
"Đúng vậy!" Trần Hạo khổ não đáp: "Còn không phải là chuyện tốt do vị Hầu gia kia làm à? Phủ chủ bế quan, nếu ngài ấy không bế quan chắc chắn sẽ không làm như vậy! Lão Hầu gia kia suốt ngày mặc kệ chính sự, chỉ biết kiếm tiền!"
Trần Hạo tỏ vẻ phiền muộn, cậu cảm giác mình sắp gặp nguy hiểm rồi.
Tô Vũ bật cười, hắn biết Hầu gia trong lời Trần Hạo là ai.
Hạ Hầu gia, thúc thúc của Hạ Long Võ, nhi tử của Đại Hạ vương.
Tại Nam Nguyên, tại Đại Hạ phủ, thậm chí tại Nhân tộc, ông chính là nhân vật vô cùng nổi danh.
Thương hội Hạ thị chính là do ông ta mở!
Tên thật của Hạ Hầu gia có phải như thế này hay không thì không có người nào biết rõ, ngược lại hiện tại ai cũng gọi ông là Hạ Hầu gia, đây là do chính ông ta yêu cầu, cha ông là Đại Hạ vương, vậy ông ta dù sao cũng tính một tôn hầu.
Cho nên cực kỳ lâu trước kia, vị này liền được gọi là Hạ Hầu gia.
"Việc này sao lại dính líu tới Hạ Hầu gia rồi?"
"Ngươi không biết sao? Chính là ông ta ra lệnh đó!" Trần Hạo buồn bực nói: "Nghe nói Hạ Hầu gia ghét bỏ các đại học phủ tốn hao nhiều tiền của cho nên năm nay Đại Hạ phủ cấp phát sẽ cắt giảm ba thành."
"Cái này cũng chưa tính là gì..." Trần Hạo không khỏi thở dài một phen, "Ta nghe nói, không, là cha ta nghe nói, Hạ Hầu gia còn đang bán danh ngạch ra ngoài kia kìa!"
Trần Hạo tỏ vẻ sụp đổ, bi thảm thốt lên: "Vị kia thế mà bán danh ngạch, không phải danh ngạch của học phủ mà là danh ngạch hộ tịch của 28 thành! Muốn tới thành khác để sát hạch thì phải có hộ khẩu bản địa, cho nên những người kia muốn tới sát hạch thì phải dùng tiền mua hộ khẩu!"
"Mua hộ khẩu còn chưa được, phải mua nhà! Cho nên cộng lại chính là, một căn nhà, một hộ khẩu, tối thiểu trăm vạn trở lên!"
"Ngươi không nhìn thấy mấy ngày nay không ít người đang bán nhà, giá nhà đều tăng lên điên rồi à, chỉ riêng nhà của ngươi bên này, hiện tại cũng lên đến một vạn một mét vuông rồi!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, còn có cả chiêu này?
Vậy căn hộ của hắn bây giờ có thể bán ra với giá trăm vạn rồi?
Trước đó hắn còn tính bán đi với giá 500 ngàn đây!
"Ngươi nói ông ta có thất đức không cơ chứ, hiện tại Đại Hạ phủ đều đang mắng ông ta đấy!"
Trần Hạo còn đang phàn nàn, Tô Vũ lại nhịn không được cười ra tiếng, "Hạ Hầu gia thật thú vị, vốn tất cả mọi người đều chạy tới Đại Hạ phủ, ông ta làm như thế, thoáng cái đã khiến người ta phải chạy tới thành nhỏ rồi!"
"Cái gì mà thú vị chứ, đây không phải là tăng lên mức cạnh tranh của chúng ta sao?" Trần Hạo bất mãn nói: "Một hai trăm vạn liền có thể ở lại đây, Đại Hạ phủ kẻ có tiền nhiều như vậy, còn không phải chạy tới bên này như ong vỡ tổ sao?"
Tô Vũ phì cười, "Không khoa trương như vậy đâu, kẻ chân chính có tiền có thế thì con cái bọn họ cũng không thiếu tài nguyên, không thiếu Nguyên Khí dịch, dù cho ở lại Đại Hạ phủ thì cũng có sức cạnh tranh. Kẻ chạy về thành nhỏ đều là những kẻ sinh trong giai tầng thấp hơn, một hai trăm vạn ngươi cho rằng ai cũng có thể lấy ra à?"
"Đến cuối cùng, dù thêm một ít người nhưng cũng sẽ không quá nhiều."
Tô Vũ hiểu rõ, bất quá Trần Hạo nói cũng đúng, hoàn toàn chính xác là tăng lên độ khó sát hạch ở Nam Nguyên.
Trung đẳng sinh bên phía Đại Hạ phủ có khả năng đã là Khai Nguyên ngũ lục trọng, nhưng đến Nam Nguyên thì đó chính là học sinh xuất sắc.
Ai trong nhà thật sự có điều kiện, tám chín phần mười sẽ đến.
Do đó, độ khó sát hạch sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, Nam Nguyên lần này khẳng định cũng sẽ kiếm lời, tỉ như bán nhà, hiện tại bán nhà kiếm mấy chục vạn rất nhẹ nhàng.
Tô Vũ chỉ có thể nói, hành vi của Hạ Hầu gia này đúng là không gì sánh kịp!
"Nếu ta là Hạ Hầu gia... Hiện tại đã sớm xây mấy cái cư xá, vả lại còn quy định chỉ có thể mua nhà ở những cư xá kia, nhẹ nhàng bán mấy trăm hoặc mấy ngàn căn nhà, thế thì vài triệu hay vài tỷ sẽ lập tức đến tay."
Tô Vũ cảm khái, hơi xúc động nói: "Một thành đã như thế, 28 thành lập tức có thể kiếm hàng đống tỷ, hằng năm đều kiếm lời một lần, mà người năm nay mua nhà thì trong vòng mười năm không được chuyển nhượng... sang năm lại còn có thể tiếp tục thu hoạch một đợt."
Trần Hạo trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới thốt lên: "A Vũ, ta tới nói với ngươi không phải là hỏi ngươi làm sao kiếm tiền! Ngươi nghĩ gì thế?"
Tô Vũ cười ha hả, đáp: "Không có việc gì, đừng quá lo lắng. Việc này sẽ không đơn giản thế đâu, nếu thật muốn chiếm hết danh ngạch của Nam Nguyên, ngươi cảm thấy Nam Nguyên có thể đáp ứng chắc? Không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định còn có chính sách đền bù khác."
"Thật à?" Trần Hạo vẫn tương đối tin tưởng Tô Vũ, bất quá cậu ta cũng không xác định lắm, liền hỏi lại: "Vậy có ảnh hưởng gì đến ta không?"
"Hẳn là sẽ không.” Tô Vũ cũng không xác định, chẳng qua là suy đoán mà thôi, "Nếu ta là Hạ Hầu gia, có thể sẽ có một ít chính sách khác, thí dụ như... Nam Nguyên tổng cộng tuyển nhận 20 người, người địa phương ở Nam Nguyên chiếm 15 vị trí, người bên ngoài 5 vị trí, cứ như vậy, vừa kiếm tiền lời, người bên ngoài lại có cơ hội, người Nam Nguyên cũng không có tổn thất."
"Mà những người này, vốn ở Đại Hạ phủ cũng có thể thi đậu, vừa đến vừa đi, khả năng cuối cùng người của học phủ người sẽ không thay đổi, thế nhưng lại kiếm lời cả trăm triệu, mà số tiền này cũng là do những gia trưởng kia nguyện ý chi ra, có bản lĩnh thì ngươi cứ ở lại Đại Hạ phủ mà kiểm tra, làm thế cũng sẽ không bị người ta oán trách."
Tô Vũ mỉm cười, vỗ vỗ lên bả vai Trần Hạo, trấn an hắn: "Tóm lại, chỉ là đem một đám gia đình trung sản vốn không cần tiêu tiền đi dùng tiền giải quyết mà thôi, bọn hắn bỏ ra mấy trăm triệu, Hạ Hầu gia thu tới tay, lại tiêu xài, qua lại một hồi thì chính là hơn trăm tỷ. Không liên quan nhiều tới ngươi đâu, đừng lo!"
Trần Hạo nghe không hiểu, không phải chỉ là mấy trăm triệu thôi sao?
Làm sao lại biến thành hơn trăm tỷ rồi?
Tô Vũ cũng không nói rõ lí do cho cậu, chỉ qua loa trấn an: "Yên tâm đi, người ở phía trên lại không ngốc, sao có thể làm cho tiếng oán than dậy đất được? Phủ chủ chẳng qua là bế quan, cũng không phải bị gì cả, chẳng lẽ họ không sợ Phủ chủ xuất quan sẽ tìm bọn họ tính sổ à?"
Hắn chắc chắn Hạ Hầu gia sẽ không thật sự gây phiền toái lớn cho Đại Hạ phủ, nếu Hạ Hầu gia đúng là ngu ngốc như vậy, thương hội Hạ thị còn có thể lũng đoạn toàn bộ tài nguyên tu luyện của Đại Hạ phủ được chắc?
Đương nhiên, có liên quan tới Hạ thị cũng không thể chỉ có chút năng lực, các đại gia tộc khác cũng sẽ không đáp ứng.
"A Vũ, vậy ngươi nói xem Hạ Hầu gia làm như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì chứ, làm cho rất nhiều người ở Đại Hạ phủ hiện tại đều muốn đánh chết ông ta! Thương hội Hạ thị của ông ta kiếm được rất nhiều tiền mà, tùy tiện mua thứ gì đã hết mấy vạn."
Tô Vũ khẽ lắc đầu, "Không ai ghét bỏ nhiều tiền, có khả năng Hạ Hầu gia thích kiếm tiền, vậy ngươi cũng đâu còn cách nào."
Bình luận facebook