-
Chương 18: Lửa ngút trời
Ôn Tuyền cung trên Ly Sơn ngoài thành Trường An được xây lần đầu vào thời Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế lại nhiều lần trùng tu, sau khi Lưu Phất Lăng lên ngôi, dù không hao tốn tiền bạc cho Ôn Tuyền cung nhưng hơi thở xa hoa năm đó vẫn tràn ngập khắp các góc cung điện.
Đêm trước vụ phản loạn của Vệ Thái tử, sau khi Lưu Triệt trúng độc cổ[1], Hán Vũ Đế từng lựa chọn nơi đây để tĩnh dưỡng.
[1] Loại sâu độc của các phù thủy trong truyền thuyết.
Bởi vì cục diện khi đó hỗn loạn, mà bệnh đa nghi của Lưu Triệt lúc về già lại hết sức trầm trọng, từ Hoàng hậu, phi tử, hoàng tử đến bề tôi đều không thể tin tưởng, cho nên không cho thị vệ trong thành Trường An tiến vào Ôn Tuyền cung, sự bảo vệ ở nơi này tất cả đều dựa vào lực lượng bí mật đằng sau Hoàng thượng: Thái giám.
Vì di mệnh của tiên đế, lại được Lưu Phất Lăng ngầm đồng ý, trải qua mười năm khổ tâm vun xới, Vu An đã mạnh mẽ bồi dưỡng sức mạnh thứ hai trong cung đình sau cấm quân ở chỗ này, như những bóng đen không một tiếng động bao phủ cả ngọn Ly Sơn.
Cả suối nước nóng đều nằm trong cung điện, bốn phía là đá cẩm thạch nạm vàng khắc hoa sen, vừa để trang trí, vừa để tránh trượt chân do nền đá ướt.
Từng bậc thềm dần đi sâu xuống nước, hơi nước mù mịt bao phủ khắp phòng.
Lúc này Lưu Phất Lăng đang ngồi trên một bậc thềm. nước nóng chỉ ngập đến vai, dựa vào gối ngọc thạch phía sau, khép mắt trông như đang ngủ.
Chàng không thích có người ở gần mình, cho nên Vu An chỉ có thể canh giữ bên ngoài rèm che.
Có thái giám nhẹ nhàng đi vào thi lễ với Vu An, Vu An đi tới thấp giọng trao đổi với người kia mấy câu rồi vội vã quay về.
Do không thấy rõ tình hình sau rèm, Vu An không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể xoa tay chờ đợi.
Lưu Phất Lăng không mở mắt ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Vu An vội vã trả lời: “Hoàng thượng, nô tài vô năng. Nô tài đã tra hết một lượt tất cả nữ nhân ở Cam Tuyền cung hôm đó, đến bây giờ vẫn không tìm được người hát. Có điều lại có tin tức khác. Không biết Hoàng thượng còn nhớ Nhã trù Trúc công tử từng nấu cho Hoàng thượng một lần không? Khi đó Trúc công tử cũng ở Cam Tuyền cung, sau đó bị nô tài hạ lệnh đuổi ra ngoài. Nghe thái giám Phú Dụ từng hầu hạ công chúa nói, Nhã trù đó gọi là Trúc công tử nhưng thực ra lại là một nữ tử.”
Lưu Phất Lăng chậm rãi mở mắt ra, yên lặng một lát, hỏi: “Nàng ta tên là gì?”
“Bởi vì lúc còn ở phủ công chúa, Phú Dụ không phải là tâm phúc của công chúa, những hầu cận trong phủ công chúa biết chuyện của công chúa lại phần lớn đã chết, cho nên vẫn chưa hỏi thăm được tên nàng ta. Có điều Trúc công tử là đầu bếp ở Thất Lý Hương trong thành Trường An, nô tài đã sai người đến Thất Lý Hương hỏi rồi, áng chừng chậm nhất là buổi tối ngày mai sẽ có tin tức.”
Lưu Phất Lăng nhớ lại những món ăn Trúc công tử làm hôm đó, lại nghĩ đến tiếng hát trên núi Cam Tuyền, đột nhiên đứng bật dậy, vội vã lau người, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vu An, sai người chuẩn bị xe, về Trường An, đến thẳng Thất Lý Hương.”
Vu An quỳ xuống đập đầu. “Hoàng thượng đến Ôn Tuyền cung không phải là để chờ gặp Mạnh Giác sao? Tuy chỉ gặp một lần nhưng nô tài lại có ấn tượng rất sâu sắc với người này. Nghe nói hắn và tiểu thư nhà họ Hoắc tâm đầu ý hợp, có người nói, Hoắc Quang cực kỳ tán thưởng hắn, đối đãi với hắn như con trai, không biết vì sao hắn lại đến gặp thủ hạ của nô tài, nhờ nô tài xin cho hắn gặp Hoàng thượng một lần. Nô tài nghĩ chuyện này nhất định có vấn đề, chi bằng Hoàng thượng đợi gặp hắn rồi về Trường An sau.”
Lưu Phất Lăng chính lại y bào, vén rèm bước ra. “Bao giờ hắn đến?”
Vu An tính toán thời gian. “Hắn nói buổi tối hôm nay sẽ nghĩ cách rời khỏi Trường An, nhanh thì nửa đêm, chậm thì sáng sớm ngày mai. Có điều cho dù nửa đêm hắn đến, chắc chắn không dám quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, ngày mai mới chọn thời gian thích hợp tìm người thông báo cho nô tài.”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu. “Đêm nay chúng ta chạy về Trường An, nếu ngày mai hắn đến thì lệnh cho hắn đợi, chậm nhất là tối ngày mai trẫm sẽ gặp hắn.”
Vu An nghĩ một lát, dù cảm thấy hành động của Hoàng thượng quá mức khác thường, nhưng sắp xếp thời gian cũng xem như hợp lý, đành “vâng” một tiếng rồi lui ra sai người chuẩn bị xe ngựa.
Trong xe ngựa, Lưu Phất Lăng dựa vào nệm mềm, nhắm mắt như đang ngủ, trong lòng lại không hề yên tĩnh.
Chàng không dám nghĩ Trúc công tử có phải là người chàng đợi hay không. Bao nhiêu năm nay, chàng vẫn chờ trong thành Trường An, chuyện duy nhất có thể làm chính là lặng lẽ chờ đợi. Đây là lần duy nhất chàng chủ động, chủ động đi giành lấy thứ có lẽ vận mệnh không muốn cho chàng.
Thực ra cách làm sáng suốt nhất là lẳng lặng chờ tin tức ở Ly Sơn, nếu đúng thì đi, nếu không đúng thì hết thảy vẫn như cũ.
Chàng vội vã xuống núi như thế, mặc dù cố gắng giấu kín hành tung, cũng cố tình đánh lạc hướng, nhưng không dám chắc có thể giấu được tai mắt vụng trộm theo dõi từ trong chỗ tối. Tuy nhiên chàng đã lẳng lặng chờ quá lâu, quá lâu, lâu đến mức rất sợ sẽ bỏ lỡ, rất sợ vạn nhất.
Nếu Trúc công tử đúng là nàng, chàng nhất định phải nhanh chóng thấy nàng, vạn nhất có người bắt nạt nàng? Vạn nhất nàng không vui? Vạn nhất nàng phải rời khỏi Trường An? Vạn nhất nàng gặp một người khác? Trong một ngày có thể xảy ra quá nhiều chuyện, mà chàng đã mất lòng tin vào ông trời từ lâu.
Lúc xuống núi còn chưa có gió, nhưng càng đi gió lại càng mạnh, đi trên sơn đạo, dường như con người có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Vu An thật sự lo lắng, đánh bạo tiến đến bên cạnh xe ngựa. “Hoàng thượng, gió đêm nay rất mạnh, không nên xuất hành, chi bằng quay về! Chậm nhất là buổi tối ngày mai sẽ có tin tức, thật sự không cần Hoàng thượng đích thân đi một chuyến.”
Lưu Phất Lăng không mở mắt ra, nói: “Ngươi có thể quay về.”
Vu An lập tức nói: “Nô tài không dám.” Nói xong, y lại lùi về, tiếp tục lên đường
***
Một con ngựa ô, nguyên bộ đồ đen, đội nón rộng vành, Vân Ca thúc ngựa rong ruổi chạy trong gió.
Gió thổi trên mặt đau như dao cắt, nàng lại cảm thấy vui sướng.
Đã rất nhiều ngày không thúc ngựa chạy như điên thế này, đáng tiếc không phải là Lục Lạc, cũng không phải hàn huyết bảo mã, nếu không đã có thể hưởng thụ cảm giác chạy đua với gió.
Cha mẹ chưa chắc đã ở nhà, có lúc đi xa hai, ba năm không về cũng là bình thường. Nhị ca cũng không biết phiêu bạt nơi đâu. May mắn tam ca là một kẻ lười nhác, hẳn đang ở nhà. Lúc này nghĩ đến tam ca, nàng lại cảm thấy ấm áp, thậm chí rất nhớ dáng vẻ lạnh mặt xa cách của tam ca đối với nàng.
Thảo nào người già thường nói “Lòng mẹ hướng về con, lòng con hướng về người lạ.” Lúc vui vẻ đắc ý, con cái thường quên nhà, nhưng một khi bị thương, nơi muốn về nhất lại chính là nhà.
Từng cho rằng người yêu nàng chắc chắn sẽ coi nàng là báu vật độc nhất vô nhị, bất kể nàng trong mắt người khác thế nào, trong mắt y vẫn nhất định là thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, là không thể thay thế, là ngàn vàng không đổi được. Nhưng bây giờ mới hiểu, chẳng qua chỉ là giấc mơ đẹp của thời thiếu nữ.
Con người quá phức tạp, dục vọng của con người quá nhiều. Rất nhiều lúc ngàn vàng không đổi được, nhưng vạn vàng sẽ đổi được, thậm chí có khi chỉ cần một ngàn lẻ một vàng đã đổi được rồi.
Vân Ca cảm giác khóe mắt hơi cay cay, nhưng thật sự không muốn rơi nước mắt vì y nữa. Đón gió lạnh, nàng gân cổ hét to một tiếng, gió lạnh thổi làm quai hàm nàng đau rát, nước mắt mạnh mẽ bị ép quay lại.
Lúc đến, Trường An là đô thành của thiên triều Đại Hán, là thành trì phồn hoa, hùng vĩ nhất trên đời, cũng là nơi từ nhỏ nàng đã hướng tới. Trường An có giấc mơ của nàng, có sự vui vẻ mà nàng mong mỏi.
Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn vĩnh viễn không còn nhớ tới tòa thành này, muốn quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây.
Ngựa chạy nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, bỏ qua tất cả, bỏ lại thật xa…
***
Ngựa màu đen.
Áo đen dễ ẩn vào đêm tối nhất.
Khuôn mặt bị che khuất, chỉ có một đôi mắt sâu đen lộ ra ngoài.
Mặc dù biết rõ cho dù nửa đêm chạy tới Ly Sơn cũng không gặp được Lưu Phất Lăng, nhưng vẫn phải cố gắng giảm bớt thời gian đi lại trên đường, giảm bớt khả năng tiết lộ hành tung.
May mà đêm nay gió lớn, gần như không có người đi đường. Cũng bởi vì gió mạnh như dao cắt mà bọn họ có thể che mặt đi đường một cách hợp lý.
Kế hoãn binh của y đã đến tận cùng, nếu còn trì hoãn, chắc chắn Hoắc Quang sẽ sinh nghi.
Lưu Phất Lăng là hy vọng duy nhất của y bây giờ, Lưu Phất Lăng đã đồng ý tránh tất cả mọi người để gặp y, chắc chắn đã đoán được trước những gì y muốn nói, và chắc cũng sẽ đồng ý.
Mặc dù y cửa nát nhà tan, huyết thù của cả nhà không hề có quan hệ trực tiếp với Lưu Phất Lăng, nhưng y vẫn hết sức tránh không hợp tác với Lưu Phất Lăng, cho nên y vẫn chỉ đánh giá, quan sát Lưu Phất Lăng từ xa vì mục đích của chính mình, không ngờ cuối cùng lại bị sự đời bức bách đến mức này, cũng như y không ngờ người mình vẫn căm hận từ nhỏ là Lưu Bệnh Dĩ lại có ngày cùng mình bày cờ luận bàn thế sự.
Nếu như là trước kia, tất cả đều sẽ rất đơn giản. Chắc chắn y sẽ lựa chọn cách làm có lợi với mình: Lấy Hoắc Thành Quân.
Hoắc Thành Quân khác Hoắc Liên Nhi, nàng ta biết rõ mình cần gì, cũng có năng lực tự giành lấy thứ mình muốn, tâm tính của Hoắc Thành Quân mới phù hợp để trợ giúp y giành lấy tất cả những gì y cần ở thành Trường An.
Còn so với Hoắc Thành Quân, giá trị lợi dụng của Vân Ca không đáng để nhắc tới.
Năm đó lần đầu tiên y vào Trường An, là một kẻ bình dân, vừa không có người quen biết vừa không có tiền bạc. Mặc dù Tiểu Hạ hứa hẹn giúp y, nhưng vì chính sách suy yếu phiên vương của tiên đế, tài lực của tất cả các phiên vương đều bị triều đình khống chế nghiêm khắc. Thế lực của Tiểu Hạ ở thành Trường An cũng có hạn, mọi kế hoạch của y đều cần sự ủng hộ từ tài sản và nhân lực của Phong thúc thúc. Nhưng Phong thúc thúc bị ảnh hưởng rất nhiều bởi nghĩa phụ y, luôn kính nhi viễn chi trước những tranh đấu trong triều đình, tuyệt đối sẽ không ủng hộ bất cứ hành động nào của y. Y hoàn toàn không thể dùng của cải và quan hệ của Phong thúc thúc để can dự vào tranh đấu bè phái trong triều đình nhà Hán.
Chỉ có Vân Ca, con gái của nữ nhân mà nghĩa phụ y yêu, mới có thể xoay chuyển hết thảy. Nghĩa phụ là thần trong lòng Phong thúc thúc, còn y là hậu nhân duy nhất của nghĩa phụ. Vân Ca cộng thêm dòng họ Mạnh mới có thể làm cho tất cả từ không thể biến thành có thể.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của y, hôm đó vốn Phong thúc thúc phải nổi giận với y, nhưng khi nhìn thấy cây trâm kim ngân trên tóc Vân Ca, tất cả mọi thứ liền không còn quan trọng trong lòng Phong thúc thúc. Quan trọng là ông ta nhìn thấy một thanh niên họ Mạnh cầm tay một cô gái cài trâm kim ngân, bù đắp cho những tiếc nuối và bất lực sâu sắc trong lòng bọn họ.
Bây giờ Phong thúc thúc đã giao toàn bộ sản nghiệp tại Đại Hán cho y, mặc dù ba vị bá bá còn chưa chịu giao sản nghiệp ở Tây Vực cho y, nhưng trước mắt gia tộc họ Hoắc quyền nghiêng thiên hạ, những sản nghiệp đó đã không còn quan trọng.
Y đã nhiều lần thử, cũng nhiều lần muốn thuyết phục chính mình, thậm chí y còn thử ôm Hoắc Thành Quân, thử hôn nàng ta. Y tự nói với chính mình hết lần này tới lần khác. “Đều là nữ nhân, nhắm mắt lại, ôm vào lòng, chẳng phải đều giống nhau sao? Huống hồ chi nói về dung mạo, Hoắc Thành Quân chẳng thua kém gì Vân Ca.”
Nhưng vẫn không giống, mặc dù lý trí của y nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy phải giống nhau, nhưng không giống chính là không giống.
Trong đầu y nói: “Giống, giống”, chậm rãi cúi xuống hôn Hoắc Thành Quân, nhưng trái tim lại nói với y hết sức rõ ràng: “Không giống, không giống.” Trong nháy mắt cuối cùng, đúng lúc y sắp hôn lên đôi môi của Hoắc Thành Quân, không ngờ y lại không khống chế được chính mình, đẩy Hoắc Thành Quân ra.
Nhìn vẻ mặt đau lòng và không thể tin được của Hoắc Thành Quân, y lập tức cười xin lỗi Hoắc Thành Quân nói mình không nên kích động mạo phạm nàng ta.
Nhưng trong lòng y hiểu rõ, chỉ vì người kia là Vân Ca, y không thể nào để người kia trượt ra khỏi vòng tay y, đó là Vân Ca nhỏ bé của y!
Là Vân Ca vẫn xoay tay cầm tay y trong lúc y bẩn thỉu thất, yếu đuối nhất, thất vọng nhất.
Là Vân Ca vẫn cười khi y lạnh lùng châm chọc.
Là nàng tiểu thư xinh đẹp y cho rằng mình vẫn chán ghét rất nhiều năm, vừa chán ghét, lại vừa nhớ kĩ từng câu, từng nụ cười, chiếc váy lục và tên của nàng.
Ba vị bá bá thỉnh thoảng có nhắc tới Lục Lạc, con lạc đà tuyết Thiên Sơn của Vân Ca.
Mỗi lần đều chỉ là vì y tình cờ nói đến chuyện gì đó mới khiến các bá bá tình cờ nhắc tới một hai câu về người và chuyện bọn họ tận lực tránh né, cho nên mỗi một lần y đều hết sức tình cờ, hết sức trùng hợp nhắc tới.
Lần theo vết chân của Thiên Sơn tuyết đà, y tìm kiếm tin tức của người y chán ghét đó trên mỗi chặng đường.
Biết nàng và Lục Lạc từng đến Thổ Mộc, từng đến sông Khổng Tước, còn biết Lục Lạc của nàng và nàng đã vượt qua núi Hưng Đô Khổ Thập đến Kasmira ở nước Thiên Trúc. Hành trình này nàng đi liền ba năm, hoàn toàn không có tin tức.
Nàng tùy hứng như vậy, lại tự do phung phí thời gian, hưởng thụ cuộc đời như vậy.
Mà y đang đọc sách, đang luyện kiếm, đang học y, đang dùng độc, đang tập đàn, đang theo ba vị bá bá học làm ăn, đang quan sát cặn kẽ những gì xảy ra ở Đại Hán.
Mỗi một khắc thời gian của y đều không lãng phí.
Y cố gắng học tập tất cả, mỗi ngày y chỉ ngủ hai canh giờ, y vừa ăn cơm vừa học thuộc lòng, thậm chí trong mơ y cũng lặp đi lặp lại luyện tập nhất cử nhất động của nghĩa phụ. Y phải dùng phong tư hoàn mỹ của nghĩa phụ để che giấu sự tàn bạo trên người mình, y cần khiến kẻ thù của mình tuyệt đối không có lòng nghi ngờ khi nhìn thấy y, y cần tất cả mọi người từng miệt thị y phải tự ti mặc cảm trước mặt mình. Y không biết có phải mình cũng từng vô thức nghĩ rằng, khi gặp lại tiểu cô nương thích mặc váy màu xanh lục kia, mọi thứ của y đều phải là tốt nhất.
Thời gian trôi qua, cây rừng khô rồi lại mọc, mọc rồi lại khô, y yên tĩnh chờ thời cơ thích hợp để báo thù, yên tĩnh chuẩn bị tất cả. Có lẽ… trong lòng y, trong một góc mà y không bao giờ chịu thừa nhận, cũng đang kiên nhẫn chờ đợi nàng trở về.
Y đợi một cuộc trùng phùng hoàn mỹ với nàng khi nàng trở về.
Y đã làm được! Y xuất hiện trong tư thế không chê vào đâu được, mà lần này nàng thành kẻ ăn xin, nhưng nàng lại không chút động lòng, làm như không thấy y.
Nàng không nhận ra y ư?
Để bụng? Thoải mái?
Y xem thường sự vụng về của nàng, châm chọc nàng giả nhân giả nghĩa, chán ghét sự hờ hững đối với hết thảy của nàng, nhưng duy sự kinh ngạc lại không có.
Thời gian tám năm, sâu trong đáy lòng y, có lẽ y sớm đã biết nàng là kiểu người gì.
Thời gian đã quá xa, ràng buộc cũng quá nhiều, tất cả đã xảy ra ngay từ trước khi y biết, y đã không thể dùng lý trí xóa đi tất cả mọi dấu vết trong lòng.
Trong vô số lần quan sát ngăn cách bởi không gian và thời gian, trong sự lưu tâm dài đến tám năm, y đã quen với sự tồn tại của nàng trong không gian, thời gian của mình.
Cho nên bây giờ y chỉ có thể như một thằng ngốc, không hưởng thụ sự ấm áp trong thành Trường An mà lại lao đi trong gió lạnh, không đi đường cái thênh thang mà lại đi qua cầu độc mộc.
***
Gió lớn như vậy rất không hợp để xuất hành, cho nên Mạnh Giác thúc ngựa phi nhanh trên đường không gặp một ai.
Mạnh Giác tưởng sẽ có thể không gặp ai cho đến tận Ly Sơn, nào ngờ lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa xuất hiện nơi cuối đường, bốn phía còn có không ít người bảo vệ.
Ban đêm như vậy còn phải lên đường, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Mạnh Giác nghi hoặc trong lòng, cho ngựa chạy chậm lại, cẩn thận tránh sang bên đường. Lục Nguyệt và Bát Nguyệt phía sau y cũng lập tức tránh sang một bên.
Không biết là vì phải cưỡi ngựa trong gió lạnh hay là có nguyên nhân khác, cả đám người này đều đội nón rộng vành, khuôn mặt cũng che lại như đám người Mạnh Giác.
Nhìn thấy ba người bên đường, những người xung quanh xe ngựa đều đặt tay lên binh khí.
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng toàn lực đề phòng.
Hai bên sắp sửa đi qua nhau một cách yên bình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên từ rừng cây bên đường có một đám người bịt mặt xông ra, lao thẳng tới xe ngựa.
Những người xung quanh xe ngựa lập tức bao quanh bảo vệ, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng một trước một sau bảo vệ Mạnh Giác, chỉ nhìn ánh đao bóng kiếm hoa lên, một cuộc chém giết đã diễn ra.
Tất cả thái giám mang theo lần này đều là cao thủ, đó là ảnh vệ được huấn luyện bí mật từ thời tiên đế. Đám người tấn công nhân số tuy nhiều nhưng Vu An cũng không sợ, tức giận quát lên: “Giết hết cho ta.”
Mạnh Giác dù biết có hiểu lầm, nhưng bởi vì thích khách xông ra từ chính cánh rừng phía sau, nhìn kiểu gì cũng giống như cùng một bọn với mình, nhất thời không thể giải thích rõ được. Hơn nữa đối phương đã hạ sát thủ, bọn họ không thể không tự bảo vệ, chỉ có thể hồ đồ tham chiến.
Tất cả các thái giám đều là hảo thủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, không chỉ riêng công phu mà cả biện pháp giết người và cách hành hạ người.
Thích khách đến hành thích cũng coi như hảo thủ, nhưng lại gặp phải một đám bị nhốt trong thâm cung, từ nhỏ đến lớn không có việc gì làm, chỉ biết chăm chú luyện tập giết người. Hơn nữa bởi vì lục căn khiếm khuyết, chiêu thức của đại bộ phận thái giám đều ngập sát ý âm tàn, còn ác độc hơn cả thích khách.
Thích khách dần dần không địch lại, tới tấp ngã xuống dưới nhuyễn kiếm của bọn thái giám, hơn nữa tất cả đều là kiểu chết đau khổ nhất.
Nghe thấy tiếng đao kiếm bên ngoài nhỏ dần, Lưu Phất Lăng khẽ gõ xe ngựa, mơ hồ nói: “Khẩu cung.”
Vu An hối hận giậm chân, vừa rồi đúng là tức giận đến u mê mất rồi, lập tức quát: “Giữ lại người sống.”
Đưa mắt nhìn thì chỉ còn lại ba người bên chỗ Mạnh Giác, Vu An tung người bay ra, lao thẳng tới chỗ Mạnh Giác.
Vu An từ ba tuổi đã thụ giáo thái giám trong cung đình để chuẩn bị hầu hạ hoàng tử sau này. Thiên phú của y lại rất cao, nếu không Lưu Triệt cũng sẽ không lựa chọn y từ mấy ngàn thái giám để hầu hạ hoàng đế tương lai của Đại Hán. Vài chục năm luyện tập, công phu âm nhu của Vu An nói là có một không hai trong thiên hạ cũng không quá đáng.
Bên người Mạnh Giác tuy nhiều danh sư nhưng lúc học nghệ thì tuổi đã lớn, so chiêu với người bình thường, công phu của y còn tạm được, nhưng gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh như Vu An thì lại không khỏi cảm thấy khó khăn.
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt đã bị thương nhiều chỗ, vốn có thể mất mạng trong sớm tối, nhưng hai thái giám giao đấu với bọn họ lại chơi trò mèo vờn chuột, không muốn lấy mạng Lục Nguyệt và Bát Nguyệt, chỉ dùng kiếm vạch khắp người bọn họ, không sâu không nông, chỉ cần chảy máu.
Mạnh Giác nhiều lần nói “chỉ là hiểu lầm” nhưng Vu An chỉ muốn bắt sống y, hoàn toàn không muốn nghe.
Ngạo khí của Mạnh Giác bị kích thích, dứt khoát không giải thích nữa, thầm hạ quyết tâm, mỗi chiêu đều nhằm thẳng vào chỗ yếu hại của Vu An. Bởi vì chiêu thức đến từ kinh nghiệm tích lũy nhiều đời của sát thủ Tây Vực, mặc dù đơn giản nhưng lại là dấu pháp cho dù mình chết cũng nhất định phải làm cho đối phương mất nửa cái mạng.
Bởi vì muốn bắt sống, lại không muốn chính mình bị thương, nên chiêu thức của Vu An bắt đầu cố kỵ.
Mặc dù nhất thời không làm gì được Mạnh Giác, nhưng đánh bại Mạnh Giác chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Các thái giám còn lại đều bảo vệ xung quanh xe ngựa, cười nhìn trận đấu đã phân thắng bại bên kia.
Đột nhiên có mùi cay gây mũi bay đến trong gió, khói mù dày đặc bay lên trong rừng cây.
Vu An kinh hoàng, cho rằng lại có thích khách tới, không dám vì nhỏ mà mất lớn, lập tức xoay người lại bảo vệ Lưu Phất Lăng.
Trải qua nhiều đời tranh đấu trong cung đình, thứ không thiếu nhất trong cung chính là thuốc độc và thuốc giải độc, trên người mỗi thái giám đều mang theo không ít, vừa là dùng để giết người, cứu người, khi tất yếu cũng có thể dùng để diệt khẩu chính mình.
Vu An cũng không sợ đối phương dùng độc, hắn đã ăn đủ loại từ sen tuyết Thiên Sơn, hà thủ ô trăm năm đến nhân sâm ngàn năm, nhưng bây giờ lại không có bất cứ hiệu quả giải độc nào. Mọi người đều không ngừng ho, mắt cũng cảm thấy nóng rát, nước mắt chảy ròng. Nhưng nếu nói là đã trúng độc thì cũng không giống, bởi vì kình lực của mọi người đều không mảy may bị ảnh hưởng.
Trong khói đặc, những người đánh nhau đều xuất kiếm hơi lệch, Mạnh Giác tuy rất kinh ngạc, nhưng vừa ho lại vừa không khỏi cười lên.
Dùng gia vị làm vũ khí, phỏng chừng thế gian ngoài Vân Ca của y thì không có người thứ hai.
Đã không phải thuốc độc thì đương nhiên cũng không có thuốc giải. Nếu nói có giải dược thì giải dược duy nhất chính là dùng nước sạch súc miệng và rửa mắt.
Vì sợ còn có người tấn công, cho nên Vu An và các thái giám khác đều vừa ho chảy nước mắt vừa căng thẳng bảo vệ xe ngựa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng xem mấy thái giám và Mạnh Giác đánh nhau.
Vân Ca cầm khăn ướt che kín mũi miệng, lần đến chỗ Mạnh Giác. Vân Ca trong khói đặc, ném một đống linh tinh về phía bọn thái giám đang đánh nhau với Mạnh Giác, kêu lên một tiếng: “Ngũ độc thực tâm phấn.”
Mấy thái giám tới tấp vô thức nhảy tránh phấn độc. Vân Ca kéo Mạnh Giác chạy ngay, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt vội chạy theo sau lưng bọn họ.
Bọn thái giám lập tức phát hiện những thứ ném vào người mình là hoa hồi, hạt tiêu và một số thứ linh tinh, mặc dù không biết những thứ khác là gì, nhưng nghĩ “Ngũ độc thực tâm phấn” dù thế nào cũng không có hoa hồi, cảm thấy giận dữ vì mắc lừa, vội vã đuổi theo.
Chạy qua bên cạnh đống lửa Vân Ca đốt, Mạnh Giác tiện tay ném một gói vào đống lửa. Một đám khói trắng bay lên, thơm nức mũi thay thế mùi cay gắt mũi vừa rồi.
Rồi y quay lại nói: “Xin khuyên các vị không được đuổi theo nữa, lần này tuyệt đối là thuốc độc không thể sai được. Hơn nữa thuốc độc cũng ta cũng không phải là thuốc độc bình thường, cho dù các ngươi có thuốc tiên giải độc thì võ công cũng suy giảm rất nhiều.”
Các thái giám đuổi theo mặc dù đều cố gắng, nín thở nhưng hai chân vẫn nhũn ra, tốc độ giảm mạnh. Quả nhiên đúng như lời Mạnh Giác nói, cho dù có giải dược nhưng kình lực cũng vẫn bị ảnh hưởng.
Vân Ca chỉ đàn ngựa đám thích khách để lại trong rừng cây, ba người Mạnh Giác lập tức đi lấy ngựa. Vân Ca đứng lại chỗ cũ. Sau khi xoay người lên ngựa, Mạnh Giác thấy Vân Ca lại vẫn ngơ ngác đứng đó, lập tức thúc ngựa chạy về, đưa tay định kéo Vân Ca lên cùng cưỡi một con ngựa với mình.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Mạnh Giác, nhưng không đưa tay nắm tay y.
Lông mày Vân Ca như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu, vốn vui vẻ tươi tắn, lúc này lông mày lại nhíu chặt lộ vẻ đau khổ, trong mắt có ánh lệ.
Mạnh Giác kinh ngạc không hiểu. “Vân Ca?”
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt nhìn thấy những người võ công cao cường đến mức biến thái đó sắp đuổi tới nơi, sốt ruột thúc giục. “Công tử!”
“Vân Ca?” Mạnh Giác lại gọi một lần nữa, vừa thúc ngựa tới gần Vân Ca, vừa cúi người định cưỡng chế kéo nàng lên ngựa.
Vân Ca lại nhảy sang tránh, trong ánh mắt chất vấn không thể tin được của Mạnh Giác, nàng dứt khoát quay đầu đi, vỗ thật mạnh vào mông ngựa. Ngựa của Mạnh Giác lao đi, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt lập tức đánh ngựa đuổi theo.
Đống lửa Vân Ca đốt lúc đầu bị gió thổi, không ngừng có đốm lửa bay ra, gặp phải lá khô, lửa mượn gió thổi, khắp nơi trong rừng đều có lửa cháy lên. Ngựa thấy lửa lại hoảng sợ, bắt đầu chạy như điên, Mạnh Giác hoàn toàn không thể ghìm lại, chỉ có thể xoay người nhìn Vân Ca chằm chằm, trong mắt toàn là nghi vấn và không thể tin nổi, Vân Ca lại không nhìn y lấy một lần.
Trời tối đen như mực. Dưới đất là vũ điệu của lửa.
Gió lượn vòng gào thét trong trời đất, ngựa hoảng sợ trốn chạy trong ánh lửa, phát ra tiếng hí thật dài.
Một bóng dáng nhỏ bé dần biến mất trong tầm mắt Mạnh Giác.
Vân Ca giữ chắc con ngựa đã hoảng sợ nhảy lung tung vì ngọn lửa, định xoay người lên ngựa.
Một thái giám thấy đám thích khách đã sắp chạy sạch, tức giận quên mất lời dặn dò “bắt sống” của Vu An, tiện tay phi thanh kiếm về phía Vân Ca.
Vân Ca vừa nhảy lên lưng ngựa, một cơn đau thấu tim truyền đến từ sau lưng. Nàng cúi đầu hoang mang nhìn xuống trước ngực mình, không rõ tại sao lại có một đoạn mũi kiếm đâm ra trước ngực, chất lỏng đỏ tươi trên tay nàng từ đâu ra.
Trước mắt nàng dần dần tối sầm, tay từ bờm ngựa vô lực tuột xuống, cả người ngã thẳng xuống đất.
Ngựa tung cao chân trước, ngẩng đầu lên trời hí vang, lại không gọi được chủ nhân, chỉ có ánh lửa in hình nó thành một khoảng tối bi thương dưới bầu trời đen như mực.
Gió trong rừng thổi vù vù.
Cùng với gió thổi, ngọn lửa càng lúc càng bốc cao, càng cháy càng mạnh, cả rừng cây đều biến thành biển lửa, cả trời đất đều trở nên sáng rực.
Lưu Phất Lăng vén rèm lên, bước xuống xe ngựa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa hừng hực phía trước.
Gió mạnh thổi áo khoác chàng bay phần phật, trong ánh lửa chiếu rọi, mặt chàng lạnh như nước, mắt chàng lặng như sao.
Đêm trước vụ phản loạn của Vệ Thái tử, sau khi Lưu Triệt trúng độc cổ[1], Hán Vũ Đế từng lựa chọn nơi đây để tĩnh dưỡng.
[1] Loại sâu độc của các phù thủy trong truyền thuyết.
Bởi vì cục diện khi đó hỗn loạn, mà bệnh đa nghi của Lưu Triệt lúc về già lại hết sức trầm trọng, từ Hoàng hậu, phi tử, hoàng tử đến bề tôi đều không thể tin tưởng, cho nên không cho thị vệ trong thành Trường An tiến vào Ôn Tuyền cung, sự bảo vệ ở nơi này tất cả đều dựa vào lực lượng bí mật đằng sau Hoàng thượng: Thái giám.
Vì di mệnh của tiên đế, lại được Lưu Phất Lăng ngầm đồng ý, trải qua mười năm khổ tâm vun xới, Vu An đã mạnh mẽ bồi dưỡng sức mạnh thứ hai trong cung đình sau cấm quân ở chỗ này, như những bóng đen không một tiếng động bao phủ cả ngọn Ly Sơn.
Cả suối nước nóng đều nằm trong cung điện, bốn phía là đá cẩm thạch nạm vàng khắc hoa sen, vừa để trang trí, vừa để tránh trượt chân do nền đá ướt.
Từng bậc thềm dần đi sâu xuống nước, hơi nước mù mịt bao phủ khắp phòng.
Lúc này Lưu Phất Lăng đang ngồi trên một bậc thềm. nước nóng chỉ ngập đến vai, dựa vào gối ngọc thạch phía sau, khép mắt trông như đang ngủ.
Chàng không thích có người ở gần mình, cho nên Vu An chỉ có thể canh giữ bên ngoài rèm che.
Có thái giám nhẹ nhàng đi vào thi lễ với Vu An, Vu An đi tới thấp giọng trao đổi với người kia mấy câu rồi vội vã quay về.
Do không thấy rõ tình hình sau rèm, Vu An không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể xoa tay chờ đợi.
Lưu Phất Lăng không mở mắt ra, hỏi: “Chuyện gì?”
Vu An vội vã trả lời: “Hoàng thượng, nô tài vô năng. Nô tài đã tra hết một lượt tất cả nữ nhân ở Cam Tuyền cung hôm đó, đến bây giờ vẫn không tìm được người hát. Có điều lại có tin tức khác. Không biết Hoàng thượng còn nhớ Nhã trù Trúc công tử từng nấu cho Hoàng thượng một lần không? Khi đó Trúc công tử cũng ở Cam Tuyền cung, sau đó bị nô tài hạ lệnh đuổi ra ngoài. Nghe thái giám Phú Dụ từng hầu hạ công chúa nói, Nhã trù đó gọi là Trúc công tử nhưng thực ra lại là một nữ tử.”
Lưu Phất Lăng chậm rãi mở mắt ra, yên lặng một lát, hỏi: “Nàng ta tên là gì?”
“Bởi vì lúc còn ở phủ công chúa, Phú Dụ không phải là tâm phúc của công chúa, những hầu cận trong phủ công chúa biết chuyện của công chúa lại phần lớn đã chết, cho nên vẫn chưa hỏi thăm được tên nàng ta. Có điều Trúc công tử là đầu bếp ở Thất Lý Hương trong thành Trường An, nô tài đã sai người đến Thất Lý Hương hỏi rồi, áng chừng chậm nhất là buổi tối ngày mai sẽ có tin tức.”
Lưu Phất Lăng nhớ lại những món ăn Trúc công tử làm hôm đó, lại nghĩ đến tiếng hát trên núi Cam Tuyền, đột nhiên đứng bật dậy, vội vã lau người, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vu An, sai người chuẩn bị xe, về Trường An, đến thẳng Thất Lý Hương.”
Vu An quỳ xuống đập đầu. “Hoàng thượng đến Ôn Tuyền cung không phải là để chờ gặp Mạnh Giác sao? Tuy chỉ gặp một lần nhưng nô tài lại có ấn tượng rất sâu sắc với người này. Nghe nói hắn và tiểu thư nhà họ Hoắc tâm đầu ý hợp, có người nói, Hoắc Quang cực kỳ tán thưởng hắn, đối đãi với hắn như con trai, không biết vì sao hắn lại đến gặp thủ hạ của nô tài, nhờ nô tài xin cho hắn gặp Hoàng thượng một lần. Nô tài nghĩ chuyện này nhất định có vấn đề, chi bằng Hoàng thượng đợi gặp hắn rồi về Trường An sau.”
Lưu Phất Lăng chính lại y bào, vén rèm bước ra. “Bao giờ hắn đến?”
Vu An tính toán thời gian. “Hắn nói buổi tối hôm nay sẽ nghĩ cách rời khỏi Trường An, nhanh thì nửa đêm, chậm thì sáng sớm ngày mai. Có điều cho dù nửa đêm hắn đến, chắc chắn không dám quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, ngày mai mới chọn thời gian thích hợp tìm người thông báo cho nô tài.”
Lưu Phất Lăng khẽ gật đầu. “Đêm nay chúng ta chạy về Trường An, nếu ngày mai hắn đến thì lệnh cho hắn đợi, chậm nhất là tối ngày mai trẫm sẽ gặp hắn.”
Vu An nghĩ một lát, dù cảm thấy hành động của Hoàng thượng quá mức khác thường, nhưng sắp xếp thời gian cũng xem như hợp lý, đành “vâng” một tiếng rồi lui ra sai người chuẩn bị xe ngựa.
Trong xe ngựa, Lưu Phất Lăng dựa vào nệm mềm, nhắm mắt như đang ngủ, trong lòng lại không hề yên tĩnh.
Chàng không dám nghĩ Trúc công tử có phải là người chàng đợi hay không. Bao nhiêu năm nay, chàng vẫn chờ trong thành Trường An, chuyện duy nhất có thể làm chính là lặng lẽ chờ đợi. Đây là lần duy nhất chàng chủ động, chủ động đi giành lấy thứ có lẽ vận mệnh không muốn cho chàng.
Thực ra cách làm sáng suốt nhất là lẳng lặng chờ tin tức ở Ly Sơn, nếu đúng thì đi, nếu không đúng thì hết thảy vẫn như cũ.
Chàng vội vã xuống núi như thế, mặc dù cố gắng giấu kín hành tung, cũng cố tình đánh lạc hướng, nhưng không dám chắc có thể giấu được tai mắt vụng trộm theo dõi từ trong chỗ tối. Tuy nhiên chàng đã lẳng lặng chờ quá lâu, quá lâu, lâu đến mức rất sợ sẽ bỏ lỡ, rất sợ vạn nhất.
Nếu Trúc công tử đúng là nàng, chàng nhất định phải nhanh chóng thấy nàng, vạn nhất có người bắt nạt nàng? Vạn nhất nàng không vui? Vạn nhất nàng phải rời khỏi Trường An? Vạn nhất nàng gặp một người khác? Trong một ngày có thể xảy ra quá nhiều chuyện, mà chàng đã mất lòng tin vào ông trời từ lâu.
Lúc xuống núi còn chưa có gió, nhưng càng đi gió lại càng mạnh, đi trên sơn đạo, dường như con người có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Vu An thật sự lo lắng, đánh bạo tiến đến bên cạnh xe ngựa. “Hoàng thượng, gió đêm nay rất mạnh, không nên xuất hành, chi bằng quay về! Chậm nhất là buổi tối ngày mai sẽ có tin tức, thật sự không cần Hoàng thượng đích thân đi một chuyến.”
Lưu Phất Lăng không mở mắt ra, nói: “Ngươi có thể quay về.”
Vu An lập tức nói: “Nô tài không dám.” Nói xong, y lại lùi về, tiếp tục lên đường
***
Một con ngựa ô, nguyên bộ đồ đen, đội nón rộng vành, Vân Ca thúc ngựa rong ruổi chạy trong gió.
Gió thổi trên mặt đau như dao cắt, nàng lại cảm thấy vui sướng.
Đã rất nhiều ngày không thúc ngựa chạy như điên thế này, đáng tiếc không phải là Lục Lạc, cũng không phải hàn huyết bảo mã, nếu không đã có thể hưởng thụ cảm giác chạy đua với gió.
Cha mẹ chưa chắc đã ở nhà, có lúc đi xa hai, ba năm không về cũng là bình thường. Nhị ca cũng không biết phiêu bạt nơi đâu. May mắn tam ca là một kẻ lười nhác, hẳn đang ở nhà. Lúc này nghĩ đến tam ca, nàng lại cảm thấy ấm áp, thậm chí rất nhớ dáng vẻ lạnh mặt xa cách của tam ca đối với nàng.
Thảo nào người già thường nói “Lòng mẹ hướng về con, lòng con hướng về người lạ.” Lúc vui vẻ đắc ý, con cái thường quên nhà, nhưng một khi bị thương, nơi muốn về nhất lại chính là nhà.
Từng cho rằng người yêu nàng chắc chắn sẽ coi nàng là báu vật độc nhất vô nhị, bất kể nàng trong mắt người khác thế nào, trong mắt y vẫn nhất định là thông minh, đáng yêu, xinh đẹp, là không thể thay thế, là ngàn vàng không đổi được. Nhưng bây giờ mới hiểu, chẳng qua chỉ là giấc mơ đẹp của thời thiếu nữ.
Con người quá phức tạp, dục vọng của con người quá nhiều. Rất nhiều lúc ngàn vàng không đổi được, nhưng vạn vàng sẽ đổi được, thậm chí có khi chỉ cần một ngàn lẻ một vàng đã đổi được rồi.
Vân Ca cảm giác khóe mắt hơi cay cay, nhưng thật sự không muốn rơi nước mắt vì y nữa. Đón gió lạnh, nàng gân cổ hét to một tiếng, gió lạnh thổi làm quai hàm nàng đau rát, nước mắt mạnh mẽ bị ép quay lại.
Lúc đến, Trường An là đô thành của thiên triều Đại Hán, là thành trì phồn hoa, hùng vĩ nhất trên đời, cũng là nơi từ nhỏ nàng đã hướng tới. Trường An có giấc mơ của nàng, có sự vui vẻ mà nàng mong mỏi.
Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn vĩnh viễn không còn nhớ tới tòa thành này, muốn quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây.
Ngựa chạy nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, bỏ qua tất cả, bỏ lại thật xa…
***
Ngựa màu đen.
Áo đen dễ ẩn vào đêm tối nhất.
Khuôn mặt bị che khuất, chỉ có một đôi mắt sâu đen lộ ra ngoài.
Mặc dù biết rõ cho dù nửa đêm chạy tới Ly Sơn cũng không gặp được Lưu Phất Lăng, nhưng vẫn phải cố gắng giảm bớt thời gian đi lại trên đường, giảm bớt khả năng tiết lộ hành tung.
May mà đêm nay gió lớn, gần như không có người đi đường. Cũng bởi vì gió mạnh như dao cắt mà bọn họ có thể che mặt đi đường một cách hợp lý.
Kế hoãn binh của y đã đến tận cùng, nếu còn trì hoãn, chắc chắn Hoắc Quang sẽ sinh nghi.
Lưu Phất Lăng là hy vọng duy nhất của y bây giờ, Lưu Phất Lăng đã đồng ý tránh tất cả mọi người để gặp y, chắc chắn đã đoán được trước những gì y muốn nói, và chắc cũng sẽ đồng ý.
Mặc dù y cửa nát nhà tan, huyết thù của cả nhà không hề có quan hệ trực tiếp với Lưu Phất Lăng, nhưng y vẫn hết sức tránh không hợp tác với Lưu Phất Lăng, cho nên y vẫn chỉ đánh giá, quan sát Lưu Phất Lăng từ xa vì mục đích của chính mình, không ngờ cuối cùng lại bị sự đời bức bách đến mức này, cũng như y không ngờ người mình vẫn căm hận từ nhỏ là Lưu Bệnh Dĩ lại có ngày cùng mình bày cờ luận bàn thế sự.
Nếu như là trước kia, tất cả đều sẽ rất đơn giản. Chắc chắn y sẽ lựa chọn cách làm có lợi với mình: Lấy Hoắc Thành Quân.
Hoắc Thành Quân khác Hoắc Liên Nhi, nàng ta biết rõ mình cần gì, cũng có năng lực tự giành lấy thứ mình muốn, tâm tính của Hoắc Thành Quân mới phù hợp để trợ giúp y giành lấy tất cả những gì y cần ở thành Trường An.
Còn so với Hoắc Thành Quân, giá trị lợi dụng của Vân Ca không đáng để nhắc tới.
Năm đó lần đầu tiên y vào Trường An, là một kẻ bình dân, vừa không có người quen biết vừa không có tiền bạc. Mặc dù Tiểu Hạ hứa hẹn giúp y, nhưng vì chính sách suy yếu phiên vương của tiên đế, tài lực của tất cả các phiên vương đều bị triều đình khống chế nghiêm khắc. Thế lực của Tiểu Hạ ở thành Trường An cũng có hạn, mọi kế hoạch của y đều cần sự ủng hộ từ tài sản và nhân lực của Phong thúc thúc. Nhưng Phong thúc thúc bị ảnh hưởng rất nhiều bởi nghĩa phụ y, luôn kính nhi viễn chi trước những tranh đấu trong triều đình, tuyệt đối sẽ không ủng hộ bất cứ hành động nào của y. Y hoàn toàn không thể dùng của cải và quan hệ của Phong thúc thúc để can dự vào tranh đấu bè phái trong triều đình nhà Hán.
Chỉ có Vân Ca, con gái của nữ nhân mà nghĩa phụ y yêu, mới có thể xoay chuyển hết thảy. Nghĩa phụ là thần trong lòng Phong thúc thúc, còn y là hậu nhân duy nhất của nghĩa phụ. Vân Ca cộng thêm dòng họ Mạnh mới có thể làm cho tất cả từ không thể biến thành có thể.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của y, hôm đó vốn Phong thúc thúc phải nổi giận với y, nhưng khi nhìn thấy cây trâm kim ngân trên tóc Vân Ca, tất cả mọi thứ liền không còn quan trọng trong lòng Phong thúc thúc. Quan trọng là ông ta nhìn thấy một thanh niên họ Mạnh cầm tay một cô gái cài trâm kim ngân, bù đắp cho những tiếc nuối và bất lực sâu sắc trong lòng bọn họ.
Bây giờ Phong thúc thúc đã giao toàn bộ sản nghiệp tại Đại Hán cho y, mặc dù ba vị bá bá còn chưa chịu giao sản nghiệp ở Tây Vực cho y, nhưng trước mắt gia tộc họ Hoắc quyền nghiêng thiên hạ, những sản nghiệp đó đã không còn quan trọng.
Y đã nhiều lần thử, cũng nhiều lần muốn thuyết phục chính mình, thậm chí y còn thử ôm Hoắc Thành Quân, thử hôn nàng ta. Y tự nói với chính mình hết lần này tới lần khác. “Đều là nữ nhân, nhắm mắt lại, ôm vào lòng, chẳng phải đều giống nhau sao? Huống hồ chi nói về dung mạo, Hoắc Thành Quân chẳng thua kém gì Vân Ca.”
Nhưng vẫn không giống, mặc dù lý trí của y nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy phải giống nhau, nhưng không giống chính là không giống.
Trong đầu y nói: “Giống, giống”, chậm rãi cúi xuống hôn Hoắc Thành Quân, nhưng trái tim lại nói với y hết sức rõ ràng: “Không giống, không giống.” Trong nháy mắt cuối cùng, đúng lúc y sắp hôn lên đôi môi của Hoắc Thành Quân, không ngờ y lại không khống chế được chính mình, đẩy Hoắc Thành Quân ra.
Nhìn vẻ mặt đau lòng và không thể tin được của Hoắc Thành Quân, y lập tức cười xin lỗi Hoắc Thành Quân nói mình không nên kích động mạo phạm nàng ta.
Nhưng trong lòng y hiểu rõ, chỉ vì người kia là Vân Ca, y không thể nào để người kia trượt ra khỏi vòng tay y, đó là Vân Ca nhỏ bé của y!
Là Vân Ca vẫn xoay tay cầm tay y trong lúc y bẩn thỉu thất, yếu đuối nhất, thất vọng nhất.
Là Vân Ca vẫn cười khi y lạnh lùng châm chọc.
Là nàng tiểu thư xinh đẹp y cho rằng mình vẫn chán ghét rất nhiều năm, vừa chán ghét, lại vừa nhớ kĩ từng câu, từng nụ cười, chiếc váy lục và tên của nàng.
Ba vị bá bá thỉnh thoảng có nhắc tới Lục Lạc, con lạc đà tuyết Thiên Sơn của Vân Ca.
Mỗi lần đều chỉ là vì y tình cờ nói đến chuyện gì đó mới khiến các bá bá tình cờ nhắc tới một hai câu về người và chuyện bọn họ tận lực tránh né, cho nên mỗi một lần y đều hết sức tình cờ, hết sức trùng hợp nhắc tới.
Lần theo vết chân của Thiên Sơn tuyết đà, y tìm kiếm tin tức của người y chán ghét đó trên mỗi chặng đường.
Biết nàng và Lục Lạc từng đến Thổ Mộc, từng đến sông Khổng Tước, còn biết Lục Lạc của nàng và nàng đã vượt qua núi Hưng Đô Khổ Thập đến Kasmira ở nước Thiên Trúc. Hành trình này nàng đi liền ba năm, hoàn toàn không có tin tức.
Nàng tùy hứng như vậy, lại tự do phung phí thời gian, hưởng thụ cuộc đời như vậy.
Mà y đang đọc sách, đang luyện kiếm, đang học y, đang dùng độc, đang tập đàn, đang theo ba vị bá bá học làm ăn, đang quan sát cặn kẽ những gì xảy ra ở Đại Hán.
Mỗi một khắc thời gian của y đều không lãng phí.
Y cố gắng học tập tất cả, mỗi ngày y chỉ ngủ hai canh giờ, y vừa ăn cơm vừa học thuộc lòng, thậm chí trong mơ y cũng lặp đi lặp lại luyện tập nhất cử nhất động của nghĩa phụ. Y phải dùng phong tư hoàn mỹ của nghĩa phụ để che giấu sự tàn bạo trên người mình, y cần khiến kẻ thù của mình tuyệt đối không có lòng nghi ngờ khi nhìn thấy y, y cần tất cả mọi người từng miệt thị y phải tự ti mặc cảm trước mặt mình. Y không biết có phải mình cũng từng vô thức nghĩ rằng, khi gặp lại tiểu cô nương thích mặc váy màu xanh lục kia, mọi thứ của y đều phải là tốt nhất.
Thời gian trôi qua, cây rừng khô rồi lại mọc, mọc rồi lại khô, y yên tĩnh chờ thời cơ thích hợp để báo thù, yên tĩnh chuẩn bị tất cả. Có lẽ… trong lòng y, trong một góc mà y không bao giờ chịu thừa nhận, cũng đang kiên nhẫn chờ đợi nàng trở về.
Y đợi một cuộc trùng phùng hoàn mỹ với nàng khi nàng trở về.
Y đã làm được! Y xuất hiện trong tư thế không chê vào đâu được, mà lần này nàng thành kẻ ăn xin, nhưng nàng lại không chút động lòng, làm như không thấy y.
Nàng không nhận ra y ư?
Để bụng? Thoải mái?
Y xem thường sự vụng về của nàng, châm chọc nàng giả nhân giả nghĩa, chán ghét sự hờ hững đối với hết thảy của nàng, nhưng duy sự kinh ngạc lại không có.
Thời gian tám năm, sâu trong đáy lòng y, có lẽ y sớm đã biết nàng là kiểu người gì.
Thời gian đã quá xa, ràng buộc cũng quá nhiều, tất cả đã xảy ra ngay từ trước khi y biết, y đã không thể dùng lý trí xóa đi tất cả mọi dấu vết trong lòng.
Trong vô số lần quan sát ngăn cách bởi không gian và thời gian, trong sự lưu tâm dài đến tám năm, y đã quen với sự tồn tại của nàng trong không gian, thời gian của mình.
Cho nên bây giờ y chỉ có thể như một thằng ngốc, không hưởng thụ sự ấm áp trong thành Trường An mà lại lao đi trong gió lạnh, không đi đường cái thênh thang mà lại đi qua cầu độc mộc.
***
Gió lớn như vậy rất không hợp để xuất hành, cho nên Mạnh Giác thúc ngựa phi nhanh trên đường không gặp một ai.
Mạnh Giác tưởng sẽ có thể không gặp ai cho đến tận Ly Sơn, nào ngờ lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa xuất hiện nơi cuối đường, bốn phía còn có không ít người bảo vệ.
Ban đêm như vậy còn phải lên đường, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
Mạnh Giác nghi hoặc trong lòng, cho ngựa chạy chậm lại, cẩn thận tránh sang bên đường. Lục Nguyệt và Bát Nguyệt phía sau y cũng lập tức tránh sang một bên.
Không biết là vì phải cưỡi ngựa trong gió lạnh hay là có nguyên nhân khác, cả đám người này đều đội nón rộng vành, khuôn mặt cũng che lại như đám người Mạnh Giác.
Nhìn thấy ba người bên đường, những người xung quanh xe ngựa đều đặt tay lên binh khí.
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng toàn lực đề phòng.
Hai bên sắp sửa đi qua nhau một cách yên bình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đột nhiên từ rừng cây bên đường có một đám người bịt mặt xông ra, lao thẳng tới xe ngựa.
Những người xung quanh xe ngựa lập tức bao quanh bảo vệ, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt cũng một trước một sau bảo vệ Mạnh Giác, chỉ nhìn ánh đao bóng kiếm hoa lên, một cuộc chém giết đã diễn ra.
Tất cả thái giám mang theo lần này đều là cao thủ, đó là ảnh vệ được huấn luyện bí mật từ thời tiên đế. Đám người tấn công nhân số tuy nhiều nhưng Vu An cũng không sợ, tức giận quát lên: “Giết hết cho ta.”
Mạnh Giác dù biết có hiểu lầm, nhưng bởi vì thích khách xông ra từ chính cánh rừng phía sau, nhìn kiểu gì cũng giống như cùng một bọn với mình, nhất thời không thể giải thích rõ được. Hơn nữa đối phương đã hạ sát thủ, bọn họ không thể không tự bảo vệ, chỉ có thể hồ đồ tham chiến.
Tất cả các thái giám đều là hảo thủ trải qua huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, không chỉ riêng công phu mà cả biện pháp giết người và cách hành hạ người.
Thích khách đến hành thích cũng coi như hảo thủ, nhưng lại gặp phải một đám bị nhốt trong thâm cung, từ nhỏ đến lớn không có việc gì làm, chỉ biết chăm chú luyện tập giết người. Hơn nữa bởi vì lục căn khiếm khuyết, chiêu thức của đại bộ phận thái giám đều ngập sát ý âm tàn, còn ác độc hơn cả thích khách.
Thích khách dần dần không địch lại, tới tấp ngã xuống dưới nhuyễn kiếm của bọn thái giám, hơn nữa tất cả đều là kiểu chết đau khổ nhất.
Nghe thấy tiếng đao kiếm bên ngoài nhỏ dần, Lưu Phất Lăng khẽ gõ xe ngựa, mơ hồ nói: “Khẩu cung.”
Vu An hối hận giậm chân, vừa rồi đúng là tức giận đến u mê mất rồi, lập tức quát: “Giữ lại người sống.”
Đưa mắt nhìn thì chỉ còn lại ba người bên chỗ Mạnh Giác, Vu An tung người bay ra, lao thẳng tới chỗ Mạnh Giác.
Vu An từ ba tuổi đã thụ giáo thái giám trong cung đình để chuẩn bị hầu hạ hoàng tử sau này. Thiên phú của y lại rất cao, nếu không Lưu Triệt cũng sẽ không lựa chọn y từ mấy ngàn thái giám để hầu hạ hoàng đế tương lai của Đại Hán. Vài chục năm luyện tập, công phu âm nhu của Vu An nói là có một không hai trong thiên hạ cũng không quá đáng.
Bên người Mạnh Giác tuy nhiều danh sư nhưng lúc học nghệ thì tuổi đã lớn, so chiêu với người bình thường, công phu của y còn tạm được, nhưng gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh như Vu An thì lại không khỏi cảm thấy khó khăn.
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt đã bị thương nhiều chỗ, vốn có thể mất mạng trong sớm tối, nhưng hai thái giám giao đấu với bọn họ lại chơi trò mèo vờn chuột, không muốn lấy mạng Lục Nguyệt và Bát Nguyệt, chỉ dùng kiếm vạch khắp người bọn họ, không sâu không nông, chỉ cần chảy máu.
Mạnh Giác nhiều lần nói “chỉ là hiểu lầm” nhưng Vu An chỉ muốn bắt sống y, hoàn toàn không muốn nghe.
Ngạo khí của Mạnh Giác bị kích thích, dứt khoát không giải thích nữa, thầm hạ quyết tâm, mỗi chiêu đều nhằm thẳng vào chỗ yếu hại của Vu An. Bởi vì chiêu thức đến từ kinh nghiệm tích lũy nhiều đời của sát thủ Tây Vực, mặc dù đơn giản nhưng lại là dấu pháp cho dù mình chết cũng nhất định phải làm cho đối phương mất nửa cái mạng.
Bởi vì muốn bắt sống, lại không muốn chính mình bị thương, nên chiêu thức của Vu An bắt đầu cố kỵ.
Mặc dù nhất thời không làm gì được Mạnh Giác, nhưng đánh bại Mạnh Giác chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Các thái giám còn lại đều bảo vệ xung quanh xe ngựa, cười nhìn trận đấu đã phân thắng bại bên kia.
Đột nhiên có mùi cay gây mũi bay đến trong gió, khói mù dày đặc bay lên trong rừng cây.
Vu An kinh hoàng, cho rằng lại có thích khách tới, không dám vì nhỏ mà mất lớn, lập tức xoay người lại bảo vệ Lưu Phất Lăng.
Trải qua nhiều đời tranh đấu trong cung đình, thứ không thiếu nhất trong cung chính là thuốc độc và thuốc giải độc, trên người mỗi thái giám đều mang theo không ít, vừa là dùng để giết người, cứu người, khi tất yếu cũng có thể dùng để diệt khẩu chính mình.
Vu An cũng không sợ đối phương dùng độc, hắn đã ăn đủ loại từ sen tuyết Thiên Sơn, hà thủ ô trăm năm đến nhân sâm ngàn năm, nhưng bây giờ lại không có bất cứ hiệu quả giải độc nào. Mọi người đều không ngừng ho, mắt cũng cảm thấy nóng rát, nước mắt chảy ròng. Nhưng nếu nói là đã trúng độc thì cũng không giống, bởi vì kình lực của mọi người đều không mảy may bị ảnh hưởng.
Trong khói đặc, những người đánh nhau đều xuất kiếm hơi lệch, Mạnh Giác tuy rất kinh ngạc, nhưng vừa ho lại vừa không khỏi cười lên.
Dùng gia vị làm vũ khí, phỏng chừng thế gian ngoài Vân Ca của y thì không có người thứ hai.
Đã không phải thuốc độc thì đương nhiên cũng không có thuốc giải. Nếu nói có giải dược thì giải dược duy nhất chính là dùng nước sạch súc miệng và rửa mắt.
Vì sợ còn có người tấn công, cho nên Vu An và các thái giám khác đều vừa ho chảy nước mắt vừa căng thẳng bảo vệ xe ngựa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng xem mấy thái giám và Mạnh Giác đánh nhau.
Vân Ca cầm khăn ướt che kín mũi miệng, lần đến chỗ Mạnh Giác. Vân Ca trong khói đặc, ném một đống linh tinh về phía bọn thái giám đang đánh nhau với Mạnh Giác, kêu lên một tiếng: “Ngũ độc thực tâm phấn.”
Mấy thái giám tới tấp vô thức nhảy tránh phấn độc. Vân Ca kéo Mạnh Giác chạy ngay, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt vội chạy theo sau lưng bọn họ.
Bọn thái giám lập tức phát hiện những thứ ném vào người mình là hoa hồi, hạt tiêu và một số thứ linh tinh, mặc dù không biết những thứ khác là gì, nhưng nghĩ “Ngũ độc thực tâm phấn” dù thế nào cũng không có hoa hồi, cảm thấy giận dữ vì mắc lừa, vội vã đuổi theo.
Chạy qua bên cạnh đống lửa Vân Ca đốt, Mạnh Giác tiện tay ném một gói vào đống lửa. Một đám khói trắng bay lên, thơm nức mũi thay thế mùi cay gắt mũi vừa rồi.
Rồi y quay lại nói: “Xin khuyên các vị không được đuổi theo nữa, lần này tuyệt đối là thuốc độc không thể sai được. Hơn nữa thuốc độc cũng ta cũng không phải là thuốc độc bình thường, cho dù các ngươi có thuốc tiên giải độc thì võ công cũng suy giảm rất nhiều.”
Các thái giám đuổi theo mặc dù đều cố gắng, nín thở nhưng hai chân vẫn nhũn ra, tốc độ giảm mạnh. Quả nhiên đúng như lời Mạnh Giác nói, cho dù có giải dược nhưng kình lực cũng vẫn bị ảnh hưởng.
Vân Ca chỉ đàn ngựa đám thích khách để lại trong rừng cây, ba người Mạnh Giác lập tức đi lấy ngựa. Vân Ca đứng lại chỗ cũ. Sau khi xoay người lên ngựa, Mạnh Giác thấy Vân Ca lại vẫn ngơ ngác đứng đó, lập tức thúc ngựa chạy về, đưa tay định kéo Vân Ca lên cùng cưỡi một con ngựa với mình.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Mạnh Giác, nhưng không đưa tay nắm tay y.
Lông mày Vân Ca như núi xa, đôi mắt như nước mùa thu, vốn vui vẻ tươi tắn, lúc này lông mày lại nhíu chặt lộ vẻ đau khổ, trong mắt có ánh lệ.
Mạnh Giác kinh ngạc không hiểu. “Vân Ca?”
Lục Nguyệt và Bát Nguyệt nhìn thấy những người võ công cao cường đến mức biến thái đó sắp đuổi tới nơi, sốt ruột thúc giục. “Công tử!”
“Vân Ca?” Mạnh Giác lại gọi một lần nữa, vừa thúc ngựa tới gần Vân Ca, vừa cúi người định cưỡng chế kéo nàng lên ngựa.
Vân Ca lại nhảy sang tránh, trong ánh mắt chất vấn không thể tin được của Mạnh Giác, nàng dứt khoát quay đầu đi, vỗ thật mạnh vào mông ngựa. Ngựa của Mạnh Giác lao đi, Lục Nguyệt và Bát Nguyệt lập tức đánh ngựa đuổi theo.
Đống lửa Vân Ca đốt lúc đầu bị gió thổi, không ngừng có đốm lửa bay ra, gặp phải lá khô, lửa mượn gió thổi, khắp nơi trong rừng đều có lửa cháy lên. Ngựa thấy lửa lại hoảng sợ, bắt đầu chạy như điên, Mạnh Giác hoàn toàn không thể ghìm lại, chỉ có thể xoay người nhìn Vân Ca chằm chằm, trong mắt toàn là nghi vấn và không thể tin nổi, Vân Ca lại không nhìn y lấy một lần.
Trời tối đen như mực. Dưới đất là vũ điệu của lửa.
Gió lượn vòng gào thét trong trời đất, ngựa hoảng sợ trốn chạy trong ánh lửa, phát ra tiếng hí thật dài.
Một bóng dáng nhỏ bé dần biến mất trong tầm mắt Mạnh Giác.
Vân Ca giữ chắc con ngựa đã hoảng sợ nhảy lung tung vì ngọn lửa, định xoay người lên ngựa.
Một thái giám thấy đám thích khách đã sắp chạy sạch, tức giận quên mất lời dặn dò “bắt sống” của Vu An, tiện tay phi thanh kiếm về phía Vân Ca.
Vân Ca vừa nhảy lên lưng ngựa, một cơn đau thấu tim truyền đến từ sau lưng. Nàng cúi đầu hoang mang nhìn xuống trước ngực mình, không rõ tại sao lại có một đoạn mũi kiếm đâm ra trước ngực, chất lỏng đỏ tươi trên tay nàng từ đâu ra.
Trước mắt nàng dần dần tối sầm, tay từ bờm ngựa vô lực tuột xuống, cả người ngã thẳng xuống đất.
Ngựa tung cao chân trước, ngẩng đầu lên trời hí vang, lại không gọi được chủ nhân, chỉ có ánh lửa in hình nó thành một khoảng tối bi thương dưới bầu trời đen như mực.
Gió trong rừng thổi vù vù.
Cùng với gió thổi, ngọn lửa càng lúc càng bốc cao, càng cháy càng mạnh, cả rừng cây đều biến thành biển lửa, cả trời đất đều trở nên sáng rực.
Lưu Phất Lăng vén rèm lên, bước xuống xe ngựa, lẳng lặng nhìn ngọn lửa hừng hực phía trước.
Gió mạnh thổi áo khoác chàng bay phần phật, trong ánh lửa chiếu rọi, mặt chàng lạnh như nước, mắt chàng lặng như sao.
Bình luận facebook