-
Chương 3: Hẹn ước một năm
Có lẽ là vì tình ý trong tiếng tiêu của Lưu Phất Lăng níu kéo, có lẽ là nhờ ý chí cầu sinh của chính Vân Ca mà bệnh tình của nàng dần khởi sắc, cơn sốt cao cũng lui dần.
Vân Ca mở mắt, lờ mờ nhận ra có người đang cúi xuống nhìn nàng. Trong lúc chưa tỉnh táo hẳn, nàng cảm thấy cả thân lẫn tâm đều đau nhức, vô thức gọi một tiếng: “Giác, muội đau quá!”
Giống như lúc hai người còn yêu nhau, bất cứ lúc nào phải chịu ấm ức và không vui nàng đều có thể than thở với y.
Lời vừa bật ra khỏi miệng, nàng lập tức nhớ ra Mạnh Giác đã không còn là Mạnh Giác của nàng nữa, trái tim bất chợt quặn thắt. Đến lúc thấy rõ người trước mặt, Vân Ca như bị sét đánh, cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới của nàng đã trở nên hỗn loạn.
Lưu Phất Lăng làm như không nghe thấy từ đầu tiên, dịu dàng nói: “Cố chịu đựng một chút, huynh đã bảo đại phu cho muội uống thuốc giảm đau rồi, đến lúc thuốc phát huy tác dụng sẽ đỡ hơn một chút.”
Vân Ca ngẩn người, chăm chú nhìn chàng, Lưu Phất Lăng cũng nhìn nàng.
Chàng che giấu quá nhiều thứ sau bức màn tối tăm, chỉ cần khẽ chọc thủng bức màn này, nàng sẽ nhìn thấy toàn bộ. Nhưng nàng không thể.
Ánh mắt nàng đột nhiên rời đi, chậm rãi hạ xuống, nhìn bên hông chàng. Không có ngọc bội, nàng thấy lòng nhẹ nhõm.
Lưu Phất Lăng cầm miếng ngọc bội trong tay Vu An đưa tới trước mặt nàng. “Huynh rất ít khi đeo nó.”
Nàng ngơ ngác nhìn miếng ngọc bội, trong mắt ánh lên tia sợ hãi lẫn hoảng loạn, còn có cả sự tuyệt vọng.
Lưu Phất Lăng vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, Vân Ca quay đầu đi, nhìn vào góc nhà, nói với vẻ lãnh đạm và khách khí: “Không quen không biết, đa tạ đại ân cứu mạng của công tử.”
Miếng ngọc bội trong tay Lưu Phất Lăng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh. Trong mắt chàng chỉ còn lại một màn đen tĩnh mịch.
Thân thể nàng khẽ run lên.
Ánh nắng vàng từ bên ngoài hắt qua ô cửa sổ, chiếu vào hai người bên giường, phác họa bóng hình người con trai và người con gái. Trong gian phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh khiến cả ánh mặt trời ấm áp cũng phải ngạt thở.
Nàng vẫn trân trân nhìn vào góc tường, khẽ khàng nói: “Nếu công tử không còn việc gì thì có thể để tiểu nữ nghỉ ngơi không?”
Chàng đứng lên, hết sức bình tĩnh, nói: “Cô nương bị thương nặng mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tại hạ không quấy rầy nữa. Mọi sự cũng chớ để trong lòng, tĩnh dưỡng mới là chuyện quan trọng nhất.”
Nói xong, chàng hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Nàng cảm thấy lòng mình trống vắng, đầu óc mịt mờ. Dường như chỉ cần đi một bước nhỏ về phía trước là sẽ ngã xuống vách núi tan xương nát thịt, nàng chỉ có thể ra sức lui lại, không ngừng nói với chính mình, Lăng ca ca của nàng chính là Lưu đại ca, đã thành hôn với Hứa tỷ.
Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không sai!
Tuyệt đối không sai!
***
Vân Ca vẫn chưa thể đi lại. Để giảm đau, trong thang thuốc có không ít thuốc an thần khiến nàng cả ngày mê man, thỉnh thoảng tỉnh được một lúc rồi lại ngủ li bì.
Lúc tỉnh nàng không nói gì, chỉ ngây người suy nghĩ.
Vu An hỏi Vân Ca cần gì, muốn ăn gì, nàng đều như không nghe thấy, một câu cũng không chịu nói, trên mặt không hề có chút biểu cảm.
Nếu không biết rõ Vân Ca có thể nói được, chắc chắn Vu An đã tưởng nàng là người câm.
Vân Ca chỉ muốn tự nhốt mình lại, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nàng chỉ muốn trốn trong góc tường của nàng, tuyệt đối không muốn đi về phía trước.
Vân Ca yên lặng, Lưu Phất Lăng cũng yên lặng.
Cả hai đều gầy đi trong yên lặng, đều hốc hác trong yên lặng.
Hai người gần trong gang tấc, lại như xa cách phương trời.
Lưu Phất Lăng từng đến thăm Vân Ca hai lần, nhưng lần nào Vân Ca cũng chỉ nhìn góc tường chằm chằm mà không hề nhìn chàng, nói chuyện lại hết sức khách sáo, lễ phép, nhưng sự khách sáo, lễ phép đó sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy nàng lãnh đạm và xa cách.
Mỗi lần Lưu Phất Lăng đến, bệnh tình của Vân Ca lại xấu đi. Thậm chí có lần nàng sốt cao, Trương thái y cũng không rõ nguyên do, bệnh tình của nàng rõ ràng đã ổn định, tại sao đột nhiên lại chuyển biến xấu?
Từ sau lần đó, Lưu Phất Lăng không đến thăm Vân Ca nữa, hoàn toàn biến mấy trước mặt nàng. Chỉ có thị nữ Mạt Trà ngày ngày làm bạn với Vân Ca, Vu An thỉnh thoảng tới xem xét tình hình ăn uống và sinh hoạt của nàng.
Người đã lật đổ thế giới của nàng đó dường như chưa hề tồn tại. Vân Ca cũng không ngừng nói với chính mình, không sai, hết thảy đều không sai!
Nàng luôn chìm vào hồi ức những lúc mê man, những cảnh tượng trong mơ hết sức rõ ràng. Đến đêm khuya, nàng sẽ nghe thấy tiếng tiêu loáng thoáng, nhớ nhung dai dẳng như mùa xuân, mưa rơi không tiếng động, mưa lại có tình.
Trong những mảnh vỡ của giấc mơ, dường như nàng rất vui vẻ, có nắng gắt của đại mạc, có tiếng nói chuyện ríu rít, có tiếng cười hi hi ha ha.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng sẽ cố gắng quên đi.
Lúc tỉnh táo, tất cả đều là nỗi đau khổ, đủ loại đau khổ, căn bản không thể suy nghĩ rõ ràng, nàng chỉ có thể không nghĩ gì hết, chỉ có thể quên hết mọi thứ.
Trưa muộn ngày nọ, dược lực vừa lui, Vân Ca như tỉnh như mơ, hé mắt ra nhìn thấy một bóng người mơ hồ in lên tấm rèm cửa sổ màu ngọc bích.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, nói với chính mình, không nhìn thấy gì hết, cũng không biết gì hết.
Cuối giờ trưa chính là lúc nắng gắt nhất. Bóng người đó vẫn chưa biến mất, nàng cũng không dám cử động. Nàng nghe thấy tiếng Vu An thì thầm, bóng người đó nhỏ giọng dặn dò mấy câu, cuối cùng biến mất.
Rốt cuộc các sợi dây thần kinh căng cứng của nàng cũng được buông lỏng, sau đó nàng lại có cảm giác muốn khóc.
Nàng nói với chính mình, vô lý, tại sao vô duyên vô cớ lại khóc? Đó chỉ là một người hảo tâm cứu nàng. Nhưng giọt nước mắt vẫn in xuống gối.
Từ hôm đó trở đi, Vân Ca nằm trên giường, mặc dù vừa mới uống thuốc, vốn nên là lúc buồn ngủ nhất nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo.
Mỗi buổi trưa, chàng đều đến thăm nàng lúc nàng vừa uống thuốc, nhưng vẫn chỉ đứng lẳng lặng bên ngoài cửa sổ buông rèm, không hề bước vào trong phòng.
Lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.
Có lúc thời gian dài, có lúc thời gian ngắn.
Một người trong nhà, một người ngoài cửa sổ, kéo dài suốt hai tháng.
Một tối nọ.
Sau khi Mạt Trà hầu hạ Vân Ca uống thuốc xong, Vân Ca chỉ chiếc ghế mây trong phòng, lại chỉ giàn hoa tử đằng ngoài sân.
Mạt Trà cho rằng nàng muốn ra ngoài ngồi, vội nói: “Tiểu thư, không được! Tiểu thư bị thương nặng, còn phải dưỡng thương một thời gian nữa mới bước xuống đất được.”
Vân Ca lắc đầu, lại chỉ ghế mây. Cuối cùng Mạt Trà cũng hiểu ý nàng, dù không rõ Vân Ca muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mang chiếc ghế mây ra đặt dưới giàn hoa tử đằng.
Vân Ca nhìn ra ngoài qua cửa sổ rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau.
Lưu Phất Lăng đến, thấy trong phòng vẫn yên tĩnh như trước. Chàng đứng dưới nắng gắt, bên cạnh cửa sổ buông rèm, lẳng lặng đứng bên nàng.
Cho dù nàng không muốn gặp chàng, nhưng biết nàng đang ngủ yên bên trong khung cửa sổ, biết nàng cách chàng gần như thế, không còn khoảng cách xa xôi như trước đây, chàng mới cảm thấy yên tâm.
Lúc Vu An đến mời Lưu Phất Lăng về, nhìn thấy chiếc ghế mây dưới giàn hoa tử đằng, y liền nhíu mày. Mạt Trà lập tức sợ hãi nói nhỏ: “Không phải nô tỳ lười biếng không cất đi, đó là tiểu thư dặn phải đặt ở đây.”
Sắp ra đến cổng, Lưu Phất Lăng nghe thấy Mạt Trà trả lời như vậy, bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, dường như muốn nhìn xuyên qua tấm rèm xanh để thấy người trong phòng.
Vu An vui mừng hỏi: “Tiểu thư nói rồi à?”
Mạt Trà lắc đầu.
Vu An không biết Hoàng thượng và Vân Ca rốt cuộc có chuyện gì, không dám hỏi kỹ, có điều Vân Ca đã dặn thế thì y cũng không dám tự ý lệnh cho Mạt Trà cất ghế, chỉ phất tay cho Mạt Trà lui ra.
Vu An thấp giọng nói với Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, Thất Hỷ đến bẩm tấu, Hoắc Quang đại nhân đã đợi ở đại điện một hồi lâu rồi.”
Lưu Phất Lăng không để ý đến lời của Vu An mà xoay người đi tới dưới giàn hoa, không nói một lời ngồi xuống ghế mây.
Vu An vừa sốt ruột vừa không hiểu, đang định hỏi có cần sai người chuyển lời lệnh cho Hoắc Quang đi về hay không thì thấy Lưu Phất Lăng lại chỉ ngồi một lát rồi lập tức đứng dậy, vội vã rời đi.
Vu An thấy vậy thì càng thêm khó hiểu, chỉ có thể bóp trán, hận cha mẹ không sinh ra thêm hai cái đầu.
***
Vết thương của Vân Ca bình phục rất chậm, một nửa là bởi thương thế quả thật rất nặng, nửa khác là vì tâm bệnh.
Đến lúc nàng có thể miễn cưỡng bước xuống đất thì đã là cuối thu.
Trong hai tháng nằm trên giường, Vân Ca thấy trong người vô cùng khó chịu, chờ mãi đến lúc đại phu nói có thể bước xuống, nàng chỉ muốn ra khỏi phòng đi lại ngay lập tức.
Mạt Trà muốn dìu Vân Ca nhưng nàng lại đẩy Mạt Trà ra, tự men theo tường, chậm rãi bước đi.
Nàng vẫn không biết mình ở đâu, cũng không biết tại sao mình lại ở đây. Trong thế giới đảo lộn của nàng, việc này thực không đáng kể chút nào.
Vân Ca chậm rãi men theo tường đi ra ngoài sân. Một đoạn đường không hề dài nhưng lại khiến nàng toát mồ hôi.
Quá lâu không bước đi, nàng thật sự chán ghét sự yếu ớt bây giờ. Nàng còn muốn bước xuống bậc thềm nhưng sức lực đã cạn, hai chân mềm nhũn chực ngã, người phía sau vội đỡ lấy nàng.
Vân Ca cứ tưởng là Mạt Trà, đến khi quay lại nhìn mới phát hiện người phía sau là Lưu Phất Lăng, cả người nàng lập tức cứng đờ. Nàng vội vàng vùng vẫy định tránh ra, nhưng vì kiếm khí đã thương đến phổi, lúc này cuống lên, chẳng những không lấy được sức để vùng vẫy mà còn ho kịch liệt.
Lưu Phất Lăng một tay đỡ nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng.
Nàng muốn bảo Lưu Phất Lăng rời đi, nhưng lời ra đến miệng, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mím chặt đó, nàng lại cảm thấy trong lòng đau xót, không thể nói được gì.
Nàng đẩy tay chàng ra, nhân tiện ngồi xuống bậc thềm, gục đầu xuống hai đầu gối, không muốn nhìn, cũng không muốn cảm nhận nữa.
Dường như làm như vậy, thế giới của nàng sẽ trở lại bình thường.
Lưu Phất Lăng im lặng ngồi xuống, ngắm nhìn rừng cây rực rỡ màu vàng kim bên dưới, nói như tự nhủ: “Nhìn thấy lá cây phía trước chứ? Nó làm người ta nhớ tới màu sắc của đại mạc. Hằng năm ta đều ở đây một thời gian, lúc rảnh rỗi, nơi ta thích ở nhất chính là nơi này, ban ngày có thể thưởng cảnh thu, ban đêm có thể ngắm trời sao. Nhiều năm như vậy, chuyện khác không có tiến bộ, nhưng tinh tượng lại tương đối am hiểu. Trong chòm sao Nhị thập bát tú, đông cung là nhóm Thanh Long: Sao Giốc là cáo gỗ, sao Cang là rồng vàng, sao Đê là hạc đất, sao Phòng là thỏ mặt trời…”
Một giọt lệ từ trong mắt Vân Ca rơi xuống váy.
Đông cung Thanh Long, bắc cung Huyền Vũ, tây cung Bạch Hổ, nam cung Chu Tước, gồm các sao Giốc, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Ki, Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích, Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Tư, Sâm…
Nàng cũng đã từng nghiên cứu hết, giở sách xem rồi lại nhìn lên trời tìm kiếm, ngày này qua tháng khác, còn hiểu nhiều hơn cả thầy tướng số xem thiên tượng.
Nàng biết rằng chàng sẽ biết, cũng sẽ hiểu được.
Nàng biết “lòng chàng như lòng thiếp”, lại không làm được “quyết không phụ ý chàng”.
Bây giờ nàng còn mặt mũi nào để gặp lại chàng?
Lưu Phất Lăng nâng đầu Vân Ca lên, giúp nàng lau nước mắt. “Vân Ca, muội và huynh thật sự không quen biết sao? Muội bắt huynh sau này cứ phải gọi muội là tiểu thư, cô nương thật sao?”
Vân Ca chỉ lặng lẽ rơi lệ, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ và ngỡ ngàng.
Lưu Phất Lăng không nỡ ép nàng nữa. “Để huynh đưa muội về!”
***
Mặc dù đã uống thuốc có tác dụng an thần nhưng Vân Ca vẫn không ngủ được, nửa đêm nghe thấy tiếng tiêu xa xa, thổi một khúc hết sức quen thuộc.
Thì ra hết thảy đều không phải là mơ.
Vân Ca trằn trọc hồi lâu, cuối cùng vẫn khoác áo đứng lên.
Vu An nhìn thấy một bóng người rón rén ẩn trong bóng tối, lập tức giận dữ. Trong Ôn Tuyền cung mà cũng có người dám rình Hoàng thượng ư?
Lúc đến gần, phát hiện đó là Vân Ca, Vu An chỉ biết lắc đầu thở dài, xoay người định đi nhưng lại quay về. “Vân tiểu thư, nô tài có mấy câu muốn nói.”
Vân Ca hoảng sợ, lúc sau quay lại mới phát hiện là tùy tùng thân cận của Lưu Phất Lăng. Nàng không nói gì, chỉ đứng im lặng.
Vu An do dự một lát, cuối cùng quyết định bất chấp tất cả, bắt đầu kể cho Vân Ca nghe về cuộc sống hằng ngày của Lưu Phất Lăng mấy năm nay như học thuộc lòng.
Thiếu gia vẫn chờ người cầm dây bện tóc.
Thiếu gia thích ngắm sao.
Thiếu gia thích màu xanh lá.
Đêm khuya không ngủ được, thiếu gia sẽ thổi tiêu nhưng trước sau chỉ có một khúc duy nhất…
Y nói một hơi hơn nửa canh giờ, đến lúc y nói xong, Vân Ca sớm đã không cầm được nước mắt.
Vu An hắng giọng: “Vân tiểu thư, tiểu thư cả ngày không nói một lời là vì chuyện gì? Bất kể trong lòng tiểu thư nghĩ thế nào, tiểu thư vẫn nên nói rõ với thiếu gia. Nô tài đã nói hết, xin được cáo lui.”
Lưu Phất Lăng dựa vào lan can, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cho rằng là Vu An, lại chờ một hồi lâu không nghe thấy tiếng vấn an, chàng quay đầu lại, nhìn thấy Vân Ca đang đứng duyên dáng trên hành lang.
Lưu Phất Lăng vội bước tới, cởi áo choàng khoác lên người Vân Ca. “Sao còn chưa ngủ? Ở đây gió mạnh, để ta đưa muội về.”
Nàng giữ tay áo Lưu Phất Lăng, ra hiệu cho chàng dừng lại.
Vân Ca ngồi xuống, dựa vào lan can, quay đầu nhìn ra xa, bình thản kể lại những gì nàng đã trải qua tại Trường An.
“Sợi dây đó bị mẹ tịch thu mất. Muội đến Trường An đã được hơn một năm. Trước lúc đến Trường An, muội vẫn sợ không còn tín vật thì không biết tìm Lăng ca ca thế nào, không ngờ ngay ngày đầu tiên đã gặp Lăng ca ca…”
Nghe nàng nói có người tướng mạo tương tự như chàng, còn có một miếng ngọc bội giống của chàng như đúc, Lưu Phất Lăng vô cùng kinh ngạc nhưng còn đau xót hơn vì ý trời trớ trêu.
Vân Ca bình tĩnh kể lại chuyện nàng gặp một người khác, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đang nói về chuyện của một ai đó xa lạ. Nàng không muốn nhắc tới tên người kia, chỉ dùng từ “huynh ấy”, từ lúc gặp nhau đến lúc ly biệt, dăm ba câu đã kể xong nhưng bàn tay chống xuống lan can của nàng nắm chặt, sắc mặt nàng cũng tái nhợt.
“Huynh ấy là nước chảy vô tình, muội không làm hoa rơi hữu ý. Muội đã không thực hiện được lời hứa, huynh cũng không cần phải giữ lời. Thương thế của muội sắp lành, cũng đến lúc muội nên cáo từ rồi.”
Lưu Phất Lăng xoay vai Vân Ca, để nàng nhìn thẳng vào mình. “Không phải muội không thực hiện lời hứa, đây chỉ là… chỉ là sự đời trớ trêu. Vân Ca, nếu bây giờ muội hạnh phúc, huynh sẽ trả giày ngọc trai lại cho muội, lời hứa năm đó xóa bỏ hoàn toàn. Có điều muội đã quyết định đoạn tuyệt với chuyện đó thì huynh không muốn trả giày ngọc trai lại cho muội nữa. Bây giờ huynh không cần muội đáp ứng điều gì, nhưng huynh hy vọng muội hãy cho chúng ta một thời gian. Huynh chỉ cần một năm, nếu một năm sau muội còn muốn đi, huynh sẽ trả giày lại cho muội.”
Vân Ca không thể giữ được vẻ lạnh nhạt lâu hơn nữa, nước mắt trào ra, nàng vội vã quay mặt qua chỗ khác.
Nàng sẵn sàng nghe chàng mắng nhiếc, chỉ muốn chàng vặn hỏi vì sao nàng đã có hẹn ước mà lại bội ước, muốn thấy chàng giận dữ, trách móc nàng phụ lòng.
Nhưng chàng chỉ nhìn nàng, vẻ mặt bình tình, giọng nói nhỏ nhẹ, dường như không để lộ bất cứ tâm tình nào nhưng trong đôi mắt phủ đầy bóng tối đó là thương yêu, là đắng chát.
Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau nước mắt cho Vân Ca. “Không được để gió thổi chảy nước mắt, ảnh hưởng đến bệnh tình.”
Chàng mỉm cười, cố nói với giọng nhẹ nhàng hết mực: “Vân Ca, ít nhất cũng nên kể xong câu chuyện, đã chín năm rồi, những con sói khác đã có cả đàn con cháu rồi, mà con sói con của chúng ta vẫn còn bị muội đánh mông, đánh cả chín năm, có tức giận thế nào thì cũng nguôi hết rồi, chỉ thương con sói con đó…”
Vân Ca bật cười, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở thì nước mắt đã lại rơi.
Vân Ca không còn từ chối gặp Lưu Phất Lăng nữa, có điều hai người vẫn không nói với nhau được mấy lời.
Lưu Phất Lăng vốn là người kiệm lời, Vân Ca lại bị thương cả thân lẫn tâm, gần như mọi lúc đều không muốn nói gì. Bình thường hai người cùng ở một nhà nhưng cả ngày đều không nói một câu. Có lúc yên lặng quá mức, Vu An và Mạt Trà đứng hầu bên ngoài thậm chí còn hoài nghi, không biết trong phòng có phải đang có hai người thật không.
Dù phần lớn thời gian đều yên lặng nhưng hai người lại tự có phương thức chung sống riêng. Lưu Phất Lăng giúp Vân Ca tìm đàn, lại tìm một quyển chí dị dày, hai người chơi đàn một lúc, lại đọc truyện chí dị một hồi. Đọc đến đoạn hài hước, nàng sẽ mím môi cười, chàng sẽ chăm chú nhìn nàng, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.
Lưu Phất Lăng đối với Vân Ca như một người bạn, không nhắc tới quá khứ, cũng không nhắc tới tương lai, không tận lực thân cận, cũng không tận lực duy trì khoảng cách.
Thái độ hờ hững của chàng ảnh hưởng đến nàng, lúc đối mặt với chàng, sự áy náy, căng thẳng của nàng bớt dần, sự vui tươi, thoải mái trong bản tính dần hiển lộ.
Hai người vốn đã có một sự ngầm hiểu nhau hơn người thường, gần như một lời chưa nói, đối phương đã có thể biết được tấm lòng của mình, giờ đây chung sống lâu ngày, lại dần có thêm sự tự nhiên, thoải mái.
Lưu Phất Lăng sai người mang hết những bản hướng dẫn nấu ăn có thể tìm được trong cung đến để Vân Ca xem trong lúc nhàn hạ. Có không ít những món ăn lạ lẫm, còn có một số tài liệu nói về sự tương sinh tương khắc của các loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng đa số chỉ có một vài câu riêng lẻ chứ không thành hệ thống, khiến Vân Ca đọc đến lúc nhập tâm, chỉ biết giậm chân thở dài.
Lưu Phất Lăng khuyến khích nàng cầm bút viết sách hướng dẫn nấu ăn.
Từ xưa tới nay vẫn có câu: “Quân tử xa nhà bếp”, văn nhân mặc khách sẽ không thích cầm bút ghi chuyện bếp núc, còn đầu bếp lại không biết viết văn. Chẳng có mấy ai vừa biết nấu ăn lại vừa biết viết lách như Vân Ca, chi bằng viết một quyển hướng dẫn nấu ăn, ghi lại những vấn đề liên quan đến ăn uống của thời này, để lại tài liệu cho người đời sau, để người đời sau đỡ phải vừa đọc vừa thở dài như nàng.
Vân Ca bừng bừng hào khí, quyết định từ bây giờ sẽ bắt đầu sắp xếp lại các loại bút ký để chuẩn bị cho việc viết sách hướng dẫn nấu ăn truyền lại cho đời sau.
Lưu Phất Lăng lại không cho nàng viết, chỉ bảo nàng đánh dấu lại theo thứ tự, sau khi chàng xử lý xong việc công sẽ giúp nàng tỉ mỉ chép lại những thực đơn nàng vừa ý. Có một số bài viết về nguyên liệu nấu ăn từ thời xa xưa sử dụng quá nhiều truyền thuyết, văn tự lại tối nghĩa khó hiểu, chàng sẽ giúp nàng chú thích, viết rõ xuất xứ của các truyền thuyết này để sau này nàng có thể tìm ra ngọn nguồn.
Lưu Phất Lăng viết chữ rất đẹp, chữ nào cũng có thể sao lại để hậu nhân dùng làm mẫu. Từng trang chữ tiểu triện như rồng bay chín tầng trời, Vân Ca nhìn say sưa đến nỗi không nhịn được gõ nhịp than thở: “Truyền thuyết kể rằng, chữ tiểu triện Lý Tư viết khiến Tuân Tử xem xong ba tháng không biết đến vị thịt, lập tức quyết định nhận ông ta làm học trò. Nếu Tuân Tử còn sống thì chắc chắn cũng sẽ đòi nhận huynh làm học trò, có điều nếu ông ấy biết huynh dùng kiểu chữ đẹp như vậy để viết cách thức nấu ăn cho muội thì nhất định sẽ mắng muội là hạng nữ nhân vô tri.”
Sự hiểu cao biết rộng của Lưu Phất Lăng cũng làm cho Vân Ca thán phục, hình như trong đầu chàng chứa toàn sách vở, bất cứ điển cố điển tích nào, cho dù lạ lùng đến đâu, chàng cũng không cần tra sách, chỉ nhìn qua đã có thể nghĩ ra xuất xứ, thậm chí còn biết rõ ở chương nào, quyển nào.
Thân thể Vân Ca dần tốt hơn, sự ủ rũ trên người cũng dần biến mất. Tĩnh quá lại hiếu động, nàng thường cố ý tìm cách làm khó dễ Lưu Phất Lăng.
Lúc Lưu Phất Lăng không ở đây, nàng sẽ tìm kiếm khắp nơi, chọn một số câu chữ kỳ lạ, ít gặp để thử tài Lưu Phất Lăng, từ bách gia chư tử đến thi phú, từ điển cố đến các câu đố. Mới đầu Lưu Phất Lăng vừa cầm bút đã viết ra đáp án, sau đó lại cần suy tư một hồi, thời gian có dài có ngắn nhưng cuối cùng đều có thể đưa ra đáp án. Chỉ cần Lưu Phất Lăng trả lời đúng thì coi như Vân Ca thua, phải đàn một khúc mà chàng chỉ định.
Sau một thời gian, trình độ chơi đàn của Vân Ca vốn chẳng ra gì đột nhiên tiến bộ thần tốc. Nhờ âm nhạc mà Vân Ca lại được nhìn ngắm thế giới nàng từng bỏ qua.
Nếu Vân Ca thắng, Lưu Phất Lăng sẽ phải làm một việc mà nàng chỉ định, có điều đến bây giờ Vân Ca vẫn chưa có cơ hội để sử dụng quyền lợi này.
Vân Ca ngày nào cũng thua, thua đến mức không còn ý chí chiến đấu, vắt óc suy nghĩ rồi bàng hoàng tỉnh ngộ. Số sách này đều là Lưu Phất Lăng sai người chuyển đến cho nàng, đã là sách của chàng thì đương nhiên chàng đều đọc qua rồi, giao tranh như thế đương nhiên nàng không thắng nổi, muốn thắng thì chỉ có thể dùng sang sách khác.
Dùng sang sách khác? Nói thì dễ, Vân Ca nghĩ đến đống sách chất đầy mấy phòng, mặt tối sầm lại.
Sau khi vào nhà, Lưu Phất Lăng nhìn thấy Vân Ca đang nằm chéo trên giường lật sách. Nghe thấy tiếng bước chân chàng, nàng không hề ngẩng đầu, dáng vẻ vẫn hết sức chăm chú.
Nha đầu Mạt Trà lại khó giấu nổi sự hưng phấn, đứng bên ngoài cửa, dáng vẻ như sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Vu An vừa định rửa tay giúp Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng đã phất tay ra hiệu cho y tránh ra, đi thẳng tới bên cạnh bàn, cầm lấy đề bài của Vân Ca.
“Trên trời có, dưới đất không có. Trong miệng có, trong mắt không có. Trong văn có, trong võ không có. Trong núi có, đất bằng không có. Là tên ai?”
Câu hỏi rất rõ ràng, lại không dễ trả lời.
Lưu Phất Lăng trầm tư suy nghĩ, trước hết nghĩ đến các điển cố, sau đó lại đoán chữ, nhìn hình, vẫn không nghĩ ra cái tên nào hợp với câu hỏi này.
Lưu Phất Lăng định bỏ cuộc để Vân Ca thắng một lần. Tính Vân Ca hiếu động, bày ra trò chơi này là vì sợ nàng buồn nên mới không cho nàng thắng, để cho nàng tiếp tục tìm cách làm khó dễ mình. Nhưng lúc đặt tấm lụa xuống, Lưu Phất Lăng đột nhiên tỉnh ngộ. Chàng đã tư duy theo lối mòn, ai quy định “là tên ai” nhất định là tên một cố nhân, một danh nhân hoặc một người trong sách vở?
Câu trả lời chính là tên hai người nhưng Vân Ca cố ý không nói rõ ràng[1].
[1] Trên trời có, dưới đất không có là Vân, nghĩa là mây. Trong miệng có, trong mắt không có là Ca, nghĩa là tiếng hát. Trong văn có, trong võ không có là Lưu, thực ra là trong chữ lưu có chữ văn, Vân Ca chơi xấu. Trong núi có, đất bằng không có là Lăng, nghĩa là gò núi.
Mặc dù câu đố này của Vân Ca có hơi mưu mẹo nhưng đối với hai người, chuyện này miễn cưỡng chấp nhận được. Ngón tay mơn trớn trên nét chữ của nàng, trong mắt Lưu Phất Lăng ánh lên nét cười.
Ngước mắt thấy khóe môi nàng thầm mang ý cười xảo quyệt, trong lòng chàng rung động, liền đặt tấm lụa xuống.
“Huynh không đoán được.”
Vân Ca lập tức ném sách, vỗ tay cười to. “Mạt Trà.”
Mạt Trà vội mang bếp lò và ấm nước vào, hiển nhiên hai người chủ tớ sớm đã bàn bạc kỹ càng.
Vân Ca mỉm cười nói với Lưu Phất Lăng: “Tiểu nữ khát nước, làm phiền Lăng công tử đun nước pha cho tiểu nữ một tách trà.”
Vu An đứng bên ngoài rèm cửa cũng nở nụ cười, Hoàng thượng từ nhỏ thông tuệ hơn người, sở học uyên bác, danh thần đồng cũng không phải tự nhiên mà có. Ngâm thơ làm phú, thổi tiêu đánh đàn, Hoàng thượng đều thông thạo giỏi giang, nhưng còn việc pha trà…
Vậy là có trò vui để xem rồi!
Lưu Phất Lăng bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bếp lò, nghiên cứu.
Vân Ca đợi hồi lâu, thấy chàng chỉ nhìn bếp lò chằm chằm, bèn buồn bực nói: “Cái bếp lò này làm sao à? Không tốt sao?”
Lưu Phất Lăng bình tĩnh nói: “Huynh đang nghĩ làm thế nào cái này mới cháy được. Nếu muội khát nước thì cứ uống nước trước đi, chắc là huynh cần một thời gian mới có thể hiểu rõ được.”
Vẻ mặt chàng thản nhiên, bình tĩnh khiến Vân Ca muốn cười lại không cười được. Vân Ca ngẩn ra một lát, nói: “Để muội dạy huynh. Có điều muội chỉ hướng dẫn bằng lời nói thôi. Huynh phải tự tay đun nước pha trà cho muội uống, nếu không muội thắng cũng bằng không. Còn không biết bao giờ mới thắng được huynh lần nữa.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Chắc chắn sẽ có trà cho muội uống.”
Một nói, một làm, Vu An và Mạt Trà ở bên ngoài cửa nhịn cười đến mức suýt đứt ruột. Xưa nay mấy ai có thể nhìn thấy đường đường một vị thiên tử lại xắn tay áo, luống cuống tay chân nhóm lửa, đun nước, pha trà?
Vất vả một hồi, trà đã pha xong, Lưu Phất Lăng bưng một chén cho Vân Ca. Vân Ca uống một ngụm, khựng lại một lát mới miễn cưỡng nuốt xuống, mỉm cười hỏi: “Huynh cho bao nhiêu trà?”
“Muội nói lúc nước sôi lăn tăn thì cho trà vào, huynh thấy trà trong lọ không còn nhiều nên đổ hết vào. Có gì sai à?”
Vu An và Mạt Trà đồng thời run lên. Cho hết cả lọ trà vào, Hoàng thượng định nấu cháo hay sao?
Vu An hơi xót ruột thầm than, đó chính là trà cống Vũ Di Sơn, một năm tổng cộng chỉ có bốn lạng ba tiền, ấm trà này đúng là quá đắt!
Đắt thì đắt thật nhưng mà mùi vị của nó…
Lúc này đột nhiên Vu An có vài phần cảm động trước nụ cười của Vân Ca, cũng bắt đầu thực sự có thiện cảm với nàng.
Lúc đầu ngồi xa nên không để ý, lúc này Vân Ca mới nhìn thấy bàn tay Lưu Phất Lăng có vết bỏng, bên mặt có mấy vết nhọ. Nụ cười của Vân Ca từ từ hóa thành chua xót, uống mấy ngụm hết sạch trà trong chén. “Không tồi, không rồi.”
Thấy Lưu Phất Lăng định rót tiếp cho mình, Vân Ca vội giành lấy ấm trà, tiện tay cầm ba chiếc chén, vừa rót đủ ba chén đầy.
Nàng cầm một chén lên, gọi: “Vu An, Mạt Trà, mấy khi thiếu gia nhà các ngươi pha trà, các ngươi cũng nếm thử xem.”
Vu An và Mạt Trà đưa mắt nhìn nhau, Vân Ca khẽ nhướng mày, cười tít mắt nhìn bọn họ. “Các ngươi cười lâu như vậy, chắc cũng khát nước rồi.”
Vu An lập tức bước nhanh vào, mang quyết tâm của tráng sĩ chặt tay, uống ực một hơi hết sạch.
Mạt Trà cầm chén trà, uống một ngụm, trong miệng đắng đến mức lưỡi cũng mất hết vị giác, ngoài mặt lại cười tươi như hoa. “Cảm ơn tiểu thư đã ban trà, nô tỳ xin phép ra ngoài từ từ thưởng thức.”
Phản ứng của Vân Ca tuy nhạy bén nhưng từ nhỏ đến lớn, tất cả những người xung quanh Lưu Phất Lăng có ai không phải là người tâm cơ thâm trầm? Trong lòng đã hiểu rõ, sắc mặt không thay đổi, Lưu Phất Lăng chỉ chăm chú nhìn Vân Ca phẩm trà với sắc mặt vui mừng. Chàng muốn cầm lấy chén trà trong tay Vân Ca, Vân Ca không chịu buông ra, chàng dứt khoát nắm chặt tay nàng, uống hết nửa chén còn lại.
Vân Ca ngẩn ngơ nhìn chàng, chàng cười nhạt. “Có huynh rồi, từ nay về sau huynh sẽ không để muội chịu khổ một mình nữa.”
Trong lòng đau xót, Vân Ca làm bộ không hiểu lời của chàng, rút một chiếc khăn tay lụa đưa cho chàng, gượng cười, nói: “Trên mặt huynh có vết bẩn.”
Lưu Phất Lăng dùng khăn lau qua loa, còn mấy chỗ chưa sạch, Vân Ca nhìn đến sốt ruột, liền tự tay cầm khăn lau giúp chàng. Lúc Vân Ca rút tay về, Lưu Phất Lăng lại nhẹ nhàng cầm tay nàng. Thân thể Vân Ca cứng đờ, nàng cúi đầu, chậm rãi rụt tay lại. “Muội hơi mệt.”
Sắc mặt Lưu Phất Lăng chợt buồn, chàng đứng dậy, nói: “Vậy muội nghỉ ngơi một lát đi, bữa tối ăn muộn một chút cũng được.”
Vân Ca cúi đầu không nói, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đứng lên, gọi một tiếng: “Mạt Trà.”
Mạt Trà vội tiến vào nghe chủ nhân căn dặn.
“Ngươi đi nói một tiếng với Vu An, bảo tay Lăng ca ca bị bỏng rồi.”
Mạt Trà gật đầu, tiến ra cửa nhanh như chớp.
Thân thể Vân Ca dần khoẻ lại, người cũng nhanh nhẹn hơn, có điều nhát kiếm đó khiến nàng thụ thương quá nặng, tuy có danh y diệu dược nhưng vẫn để lại di chứng khiến nàng mắc ho thường xuyên.
Lưu Phất Lăng thương nàng, âm thầm lệnh cho tất cả các thái y trong Thái y viện đến nghiên cứu phương thuốc trị ho, người thành công sẽ được trọng thưởng.
Chính Vân Ca lại không để ý. “Có thể giữ được mạng là may mắn lắm rồi, chỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng, không có vấn đề gì.”
Ở trong núi vốn không có khái niệm thời gian, ngày tháng trôi qua như nước chảy.
Lúc Vân Ca bị thương là cuối hạ, đến lúc khỏi hẳn, trời đã bắt đầu vào đông. Nàng cố gắng khống chế bản thân không nghĩ đến người nọ, ban ngày còn đỡ, nàng có thể cố gắng tìm việc để làm, nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh lại không thôi buồn bã.
Giờ đây, chắc y đã nên duyên vợ chồng với tiểu thư nhà họ Hoắc. Mặc dù nghĩ như vậy, lại tự nhủ chuyện đó không liên quan gì tới mình, nhưng câu nói “búi tóc kết đồng tâm” trong gió hôm đó vẫn luôn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Giờ đây, chắc y đã búi tóc cài trâm cho tiểu thư Hoắc gia rồi.
Có điều đáng mừng là sự căm hận của nàng đối với y giờ đây đã nhạt đi rất nhiều. Cảm giác oán hận giống như loài sâu độc Miêu Cương trong truyền thuyết, vô số con sâu ngày ngày đục khoét trái tim, là sự đau đớn nhất trong các loại đau đớn. Vân Ca không thích cảm giác oán hận một người. Y phụ bạc nàng, nàng lại phụ Lăng ca ca. Thề non hẹn biển vẫn còn bên tai, lại không chống nổi gió táp mưa sa của nhân thế.
Nàng không chống lại được sự mê hoặc của y, y không chống lai được sự mê hoặc của quyền lực thế gian, cho nên nàng không thể hận y. Nếu như phải hận, nàng nên hận chính mình, hận chính mình không có mắt nhìn người, hận chính mình quá tự tin.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng đi vào, Vân Ca đang ngẩn người bên lò xông hương vội vàng đứng lên. Mắt Lưu Phất Lăng tối đi. Vân Ca biết mình một khi càng che giấu sẽ càng để lộ sơ hở, huống hồ muốn giấu Lưu Phất Lăng cũng quá khó, thế nên nàng quyết định không cố làm bộ tươi cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng đi tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lát, đột nhiên khẽ thở dài, kéo nàng vào lòng. “Làm thế nào mới có thể khiến muội vui vẻ như trước? Nếu chỉ cần như dẹp yên chư hầu thì lại đơn giản.”
Vân Ca vốn muốn đẩy chàng ra nhưng khi nghe thấy chất giọng trầm thấp đó của chàng, từng tiếng từng tiếng đè nén khiến nàng xót xa. Nàng đột nhiên không còn sức lực, tựa đầu vào vai chàng, trong một thoáng chỉ muốn rơi lệ.
Nếu như có một số việc chưa bao giờ xảy ra, nàng và chàng bây giờ sẽ vui vẻ đến mức nào?
Lưu Phất Lăng yên lặng ôm nàng, đột nhiên nói: “Hôm qua muội nói dưỡng bệnh mà bí bách đến mức sắp sinh ra bệnh khác đúng không? Huynh và muội cùng xuống núi giải sầu, muội có muốn đi không?”
Vân Ca suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Nghe thấy Hoàng thượng muốn xuống dưới núi chơi, Vu An vội đi sắp xếp nhân thủ, nhưng vì Hoàng thượng không cho nên bất đắc dĩ y chỉ có thể sai người cải trang rồi âm thầm đi theo.
Vân Ca vẫn không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào, lúc xuống núi mới phát hiện nơi nàng ở rất hẻo lánh, ẩn sâu trong rừng cây trên đỉnh núi, phải đi một đoạn mới đến sơn đạo chính. Từ sơn đạo chính lên trên thấy thấp thoáng một loạt nhà cửa lầu các.
“Đây là đâu?”
Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi trả lời: “Ly Sơn.”
Vân Ca không hề biết rằng hành cung của Hoàng đế nhà Hán có ở khắp nơi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm thở dài trong lòng, thì ra vẫn ở rất gần Trường An.
Hôm nay đúng là phiên chợ, trên đường rất nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt. Năm nay lại là một năm được mùa, thuế má được giảm, giá cả các vật phẩm liên quan đến cuộc sống hằng ngày như muối và đồ sắt cũng thấp hơn so với những năm trước. Người qua lại trên đường ai nấy đều có vẻ mặt hòa nhã, mua đủ các nhu yếu phẩm cho gia đình, còn tiền thì mua cho vợ đóa hoa lụa, mua cho con ít đồ ăn vặt. Đám tiểu thương buôn may bán đắt, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn nhiều, có thời gian lại hỏi thăm tình hình bán hàng của tiểu thương khác, thường xuyên nghe thấy tiếng cười.
Vân Ca mỉm cười. “So với khi muội vừa tới Đại Hán thì tình hình đã khác rất nhiều. Vị Hoàng đế này là một minh quân, Hoắc Quang cũng rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Phất Lăng đi dạo chợ ngoại ô của Trường An, nhìn người đến kẻ đi, nghe tiếng cười nói ồn ào, không khí rất khác chốn thâm cung thường ngày.
Mặc dù huyên náo lộn xộn nhưng chàng lại thích mùi vị của khói lửa nhân gian này. Bởi bình dị cho nên ấm áp.
Hai người thường bị sóng người chen xa nhau, Lưu Phất Lăng sợ lạc mất Vân Ca nên dứt khoát cầm tay nàng, bước dọc theo con đường.
Hai người đi lại tùy hứng, chỉ khổ mỗi Vu An, đôi mắt phải nhìn tám phương nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Có điều, khi nhìn thấy đầu mày khóe mắt Lưu Phất Lăng lộ rõ sự vui vẻ, ấm áp, y lại cảm thấy hết thảy đều đáng.
Nhìn thấy một đám người xúm đen xúm đỏ trên một bãi đất rộng, Vân Ca lập tức kéo Lưu Phất Lăng chen vào. Chỉ nghe thấy người phía trước lúc thì cười to, lúc thì kêu lên kinh ngạc, Vân Ca hết sức tò mò.
“Nhìn chúng đáng yêu thật đấy?”
“Nhìn nó hay chưa kìa!”
“Chúng nó là huynh đệ à?”
“Cũng giống lắm, không biết có phải huynh đệ song sinh không.”
“Cha mẹ chúng nó đâu? Sao chúng nó lại chạy đến đây chơi? Không biết có gì ăn không nữa.”
Vân Ca đi quanh một vòng mà không chen vào được, ánh mắt liếc thấy Vu An bám sát phía sau, nàng nghĩ ra một kế: “Vu An, ngươi có muốn chen vào xem không?”
Thấy Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn, Vu An sao dám nói không? Y ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Muốn.”
Vân Ca cười tít mắt, nói: “Ta có một cách rất hữu hiệu. Ngươi cứ kêu to ‘đó là cháu tôi đấy’, chắc chắn mọi người sẽ nhường đường cho ngươi.”
Vẻ mặt Vu An buông lỏng, còn đỡ, cũng không đến nỗi khó lắm. Y vận khí, kêu to: “Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phía trước là cháu tôi.”
Những người bên ngoài căn bản không biết bên trong là cái gì, nghe thấy tiếng kêu thảng thốt liền tới tấp nhường đường. Người ở bên trong tuy rất kinh ngạc nhưng vẫn nhường đường.
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phía trước là cháu tôi…” Vừa nhìn thấy thứ bên trong đám đông, Vu An khựng lại, suýt nữa thì sặc chết.
Bốn phía hoàn toàn yên lặng. Mọi người đều im lặng nhìn Vu An, vẻ mặt khác thường.
Chỉ thấy hai con khỉ con giống nhau như đúc đang chơi đùa ở giữa. Lúc này đám người xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, dường như cảm thấy hết sức kỳ quái, chúng gãi đầu, hai mắt đảo quanh, cái đuôi dài nhỏ sau lưng lắc qua lắc lại.
Vân Ca cố nhịn cười, vội kéo Lưu Phất Lăng lui lại vài bước, phân rõ giới hạn với Vu An, nói nhỏ: “Chúng tôi không biết người này.”
Một lát sau, đám người cùng ồ lên cười.
Hai con khỉ con cũng tiếp tục kêu chí chóe, nhào lộn, gãi mông, hết sức phấn khởi.
Có người cười vang, cao giọng nói: “Không biết hai con khỉ con ở đâu chạy tới, chúng tôi đang nghĩ nếu không có ai chăm sóc thì sợ là mùa đông này bọn nó sẽ chết đói mất. Bây giờ bá bá của bọn nó đã đến thì tốt quá rồi, làm phiền bá bá của bọn nhỏ dẫn bọn nhỏ về nhà.”
Sắc mặt Vu An hết trắng lại đỏ, Vân Ca cười lăn cười bò.
Lưu Phất Lăng sợ nàng lại bắt đầu ho, vội nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, lại dặn dò Vu An: “Vu đại ca, dẫn bọn chúng về, bao giờ chúng lớn hơn một chút thì thả vào trong núi, coi như Vu đại ca cũng làm được một việc thiện.”
Vu An kinh ngạc nhìn về phía Lưu Phất Lăng, sau rất nhiều năm, lần đầu tiên y nhìn thẳng chàng như vậy.
Lưu Phất Lăng dìu cô gái mặc váy áo xanh lục bên cạnh, dù mặt ngoài không mang biểu cảm gì nhưng nét cười trong mắt lại khẽ xao động. Lúc này chàng không còn là Hoàng đế ở mãi trên cao, không vui không giận, chàng chỉ là một nam tử bình thường đang chiều chuộng nữ nhân bên người.
Khoé mắt cay cay, Vu An cúi đầu, đáp “vâng” một tiếng.
Dù đã thu nhận hai con khỉ nhưng Vu An vẫn nghiêm mặt, Vân Ca nói chuyện với y, y chỉ ậm ờ, dường như hết sức cung kính nhưng lại không trả lời rõ ràng.
Vân Ca cầu cứu Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng cho hai con khỉ ăn, nói với Vân Ca: “Tự mình gây họa thì tự mình giải quyết.”
Vân Ca tới bên cạnh Vu An lấy lòng: “Vu đại ca, ta cũng không biết trong đó là hai con khỉ mà. Ta cho rằng là con cái nhà ai lạc đường. Vu đại ca, làm bá bá của mấy con khỉ đó cũng rất tốt mà! Huynh xem, hai con khỉ này đáng yêu không?”
Vu An giận dỗi: “Đáng yêu như vậy mà không thấy cô nương nói đó là cháu cô nương.”
Vân Ca cười. “Đừng nói là cháu ta, kể cả là con ta cũng được! Mẹ ta được sói nuôi lớn, tính ra bà ngoại ta là sói, có con là khỉ cũng rất tốt…”
Vu An đang tức giận cũng bị Vân Ca làm cho bật cười. “Cô nương còn chưa thành thân mà mở miệng ra là con với cái, không ngại à? Thế cha của bọn nó đâu?”
Vu An vừa mới dứt lời đã nghĩ, Vân Ca là mẹ, y là bá bá, Hoàng thượng thì vừa gọi y là đại ca, vậy Hoàng thượng chẳng phải là…
Y muốn cười nhưng lại không dám cười, phải cố gắng để không bật cười.
Vân Ca biết mình nói sai, lén nhìn Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng cũng vừa quay sang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chàng như cười như không, lại giống như đang trêu đùa, Vân Ca lập tức ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Vân Ca giậm chân, quay người đi thẳng. “Hai người hùa nhau trêu muội.”
Lưu Phất Lăng vội dặn dò Vu An chăm sóc tốt cho hai con khỉ rồi đuổi theo Vân Ca, không ngờ Vân Ca mới đi không xa lại vội vã xoay người chạy về, sắc mặt hết sức khó coi. Lưu Phất Lăng nắm cánh tay nàng. “Làm sao thế?”
Vân Ca không trả lời, kéo Lưu Phất Lăng chạy vào một cửa tiệm bên đường. Đó là một cửa tiệm bán đồ gốm, trong một chiếc sân rộng có đặt đủ các loại đồ gốm lớn nhỏ, có vại nước to, chum gạo không lớn không nhỏ, còn có hũ muối thức ăn bé hơn một chút.
Vân Ca nhìn quanh một lượt, hoàn toàn không có nơi nào để trốn, nghe thấy tiếng kêu la vang lên từ bên ngoài, trong lúc vội vã không suy nghĩ gì thêm, nàng kéo Lưu Phất Lăng nhảy vào một vại nước to.
Vại nước dù to nhưng sau khi hai người nhảy vào cũng vẫn rất chật chội, Vân Ca và Lưu Phất Lăng mặt đối mặt, dường như ôm nhau thật chặt, hết sức thân mật.
Vân Ca nhỏ giọng nói: “Muội cuống quá nên quên mất, bọn họ không biết huynh, sao muội lại kéo cả huynh vào đây nhỉ?”
Gương mặt Lưu Phất Lăng không có quá nhiều thay đổi nhưng trong mắt lại lộ vẻ đắng chát.
***
Nghe mấy huynh đệ nói nhìn thấy một cô gái giống với Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ lập tức gọi Mạnh Giác rồi vội chạy tới. Quả thật nhìn thấy một bóng người giống nàng, nhưng bọn họ chưa kịp tới gần thì bóng người đó chỉ thấp thoáng mấy lần trong đám đông rồi biến mất.
Trong mấy tháng tìm kiếm, Mạnh Giác đã lần theo mọi dấu vết, từ Đại Hán đến Tây Vực, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Vân Ca, như thể nàng đã đột ngột biến mất khỏi nhân gian, không để lại chút dấu vết.
Thậm chí ngay cả đêm đó, hai phe chém giết là ai, y cũng không tra ra được.
Từ đầu còn tin chắc, bây giờ y đã bắt đầu lo lắng, không biết đêm đó Vân Ca có chạy thoát được không, hay đã xảy ra bất trắc gì? Rốt cuộc nàng còn sống hay đã chết?
Lo lắng và sợ hãi hành hạ khiến y không thể ngủ yên.
Tìm kiếm khắp nơi mà không tìm được người cần tìm, Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đứng ngoài tiệm đồ gốm, buồn bã vô cùng.
Lưu Bệnh Dĩ thở dài, nói: “Có lẽ nhận nhầm người rồi.”
Mạnh Giác yên lặng một lát rồi đột nhiên một chưởng đập vỡ chiếc vại gốm được dùng làm biển hiệu cửa hàng.
Vân Ca đang trốn trong vại nước không khỏi run lên một cái. Lưu Phất Lăng vội vòng tay ôm chặt lấy nàng, dường như muốn che chở cho nàng khỏi mọi sự tổn thương.
Gã phục vụ tiệm đồ gốm đang ngủ gà ngủ gật nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra xem. Thấy có người đập vỡ hàng của mình, hắn đang định cất giọng quát mắng, lại bị ánh mắt lạnh buốt của Mạnh Giác liếc tới, một câu cũng không nói nên lời.
Mạnh Giác ném một miếng vàng lá cho hắn. “Không có việc gì của ngươi hết, về ngủ tiếp đi.”
Gã phục vụ cầm lá vàng, lập tức chạy vào trong cửa hàng, chui thẳng xuống dưới quầy nhắm mắt lại.
Mạnh Giác nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Cô ấy biến mất ở đoạn này, sai người tìm hết mấy cửa tiệm gần đây đi.”
Nói xong, Mạnh Giác bắt đầu tự xem xét tiệm đồ gốm, bất kể vại lớn chum nhỏ đều cho một chưởng vỡ tan.
Vân Ca không thể hiểu nổi Mạnh Giác đang nghĩ gì, người lợi dụng nàng là y, người ra vào Hoắc phủ là y, người muốn trèo lên đỉnh cao quyền thế là y, người ôm ấp thân mật với Hoắc Thành Quân cũng là y. Y đã chọn Hoắc Thành Quân, vì sao còn tìm nàng? Lẽ nào y còn tưởng rằng nàng có thể cùng Hoắc Thành Quân thờ chung một chồng?
Thấy sắc mặt Vân Ca tái nhợt, Lưu Phất Lăng biết Mạnh Giác vẫn chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng nàng. Chính vì vẫn quan tâm cho nên mới sợ đối mặt, sợ chính mình còn quan tâm, sợ chính mình sẽ không cầm lòng được.
Nghe thấy tiếng chum vại vỡ lan dần đến phía bọn họ, Lưu Phất Lăng ghé vào tai Vân Ca, nói: “Nếu muội không muốn gặp y thì huynh sẽ giúp muội cản y lại.”
Vân Ca lắc đầu.
Mạnh Giác bề ngoài là một quân tử ôn nhuận, thực ra tính cách lại hết sức ngang bướng. Bây giờ ngay cả lớp áo ngoài quân tử đó y cũng không cần nữa, có thể thấy hôm nay không lục tung chỗ này, không tìm được nàng, y sẽ không chịu để yên. Lăng ca ca của nàng chỉ là một người bình thường, không biết chút võ công, sao có thể chống lại được Mạnh Giác chứ?
Vân Ca đột nhiên nắm lấy tay Lưu Phất Lăng. “Huynh nói dối giúp muội, nói huynh là phu quân của muội, được không? Muội sẽ nói với y là chúng ta đã có hôn ước, bảo y đừng tới tìm muội nữa…”
Trong mắt Lưu Phất Lăng có vài phần chua xót, chàng dịu dàng ngắt lời Vân Ca: “Vân Ca, chúng ta vốn là phu thê chưa cưới có hẹn ước từ lâu.”
Lòng Vân Ca đắng chát, không sai, bọn họ là phu… thê… đã trao đổi tín vật, đã có hẹn ước từ lâu…
Bàn tay nắm tay Lưu Phất Lăng của Vân Ca trở nên vô lực, chậm rãi trượt xuống, Lưu Phất Lăng lại nắm chặt tay nàng.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, trong lòng Vân Ca rối như tơ vò, sợ hãi, đau xót, oán hận, xấu hổ, ấm áp, chua xót, tất cả chen lấn trong ngực, trái tim nàng sắp bị giằng xé tan nát, chỉ có bàn tay nắm tay nàng vẫn kiên định bảo vệ nàng.
Nàng nắm chặt tay Lưu Phất Lăng, cười với chàng, dù nụ cười còn chưa nở rộ đã biến mất nhưng ánh mắt nàng không còn bối rối, bất lực nữa.
Vân Ca nghe thấy tiếng chiếc vại bên cạnh vỡ tan, biết tiếp theo chính là vại nước mà nàng và Lưu Phất Lăn đang trốn. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí chờ đối mặt với Mạnh Giác.
Mạnh Giác giơ tay lên, đang định vỗ xuống, đột nhiên nghe thấy một người cười, gọi: “Đây không phải là Mạnh đại nhân sao?”
Mạnh Giác khựng lại, quay người, cũng chắp tay cười, nói: “Vu…”
Vu An vội phất tay. “Đều ở bên ngoài, không cần đa lễ như vậy. Ta lớn hơn Mạnh đại nhân vài tuổi, nếu Mạnh đại nhân không chê thì cứ gọi ta một tiếng Vu huynh!”
Mạnh Giác cười thi lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh, sao Vu huynh lại ở đây?”
Vu An cười, nói: “Ra ngoài có chút chuyện riêng, lúc đi qua đây thấy Mạnh đại nhân đang đập chum vại, nhất thời tò mò vào xem một chút. Nếu Mạnh đại nhân có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói.”
Mạnh Giác cười, bước ra ngoài. “Không có việc lớn gì, thấy người phục vụ của cửa tiệm này ngứa mắt nên tiểu đệ mới nhất thời nổi giận đập phá. Hiếm khi thấy Vu đại ca ra ngoài, nếu có thời gian thì cho phép tiểu đệ mời Vu đại ca uống vài chén.”
Mạnh Giác và Vu An vừa cười vừa nói vừa rời khỏi cửa tiệm.
Hai người vừa ra ngoài, lập tức có thái giám vào đón Lưu Phất Lăng và Vân Ca, bảo vệ họ ra cửa sau, lên xe ngựa trở về Ly Sơn.
Suy nghĩ trong đầu Vân Ca hết sức hỗn loạn. Vu An biết Mạnh Giác, còn Mạnh Giác hiển nhiên rất kiêng kị Vu An, mức độ khách khí với Vu An không hề kém so với Hoắc Quang, nhưng rõ ràng Vu An lại chỉ là quản gia của Lăng ca ca.
Vân Ca ngồi yên lặng, Lưu Phất Lăng cũng yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc trên sơn đạo.
Trở lại biệt viện, Lưu Phất Lăng lệnh cho tất cả mọi người lui xuống. “Vân Ca, muội có gì muốn hỏi huynh không?”
Vân Ca cầm cây trâm chọc chọc ngọn nến, lông mày cau lại. “Trước kia muội cho rằng chỉ cần muội tốt với người khác, người khác nhất định cũng sẽ đối tốt với muội, muội chân thành với người ta, người ta tự nhiên cũng chân thành với muội. Nhưng sau đó muội biết là không phải, lòng người trên đời này rất phức tạp, có lừa gạt, có nghi kỵ, có phản bội, có tổn thương. Muội sẽ không lừa người khác nhưng bây giờ muội không còn dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, tuy nhiên…” Vân Ca ngước mắt nhìn Lưu Phất Lăng. “Lăng ca ca, muội tin tưởng huynh. Nếu ngay cả huynh cũng lừa muội thì muội còn có thể tin ai? Muội chỉ muốn biết tất cả sự thật. Huynh nói cho muội biết đi.”
Lưu Phất Lăng yên lặng, chăm chú nhìn Vân Ca.
Vân Ca lại nhìn thấy bóng đen nặng nề quen thuộc, trong đó có muôn vàn sự bất đắc dĩ.
Vân Ca xót xa, nàng muốn chàng vui vẻ, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. “Lăng ca ca, nếu huynh không muốn nói thì thôi, đợi sau này…”
Lưu Phất Lăng lắc đầu. “Tên huynh có ba chữ, không phải là hai chữ. Giữa chữ Lưu và chữ Lăng còn có một chữ Phất.”
Cây trâm Vân Ca đang cầm chọc ngọn nến rơi xuống làm ngọn nến tắt phụt, gian phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Vân Ca vô thức nhắc lại: “Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng… Lăng ca ca… huynh cùng tên với Hoàng đế Đại Hán?”
Lưu Phất Lăng ngồi bên Vân Ca, nắm tay nàng, bàn tay nàng lạnh buốt. “Vân Ca, bất kể thân phận của huynh thế nào, huynh vẫn là huynh, huynh là Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca chỉ cảm thấy thế giới này quá hỗn loạn, tại sao Lăng ca ca lại là hoàng đế? Tại sao có thể như vậy được?
“Lăng ca ca, huynh không phải hoàng đế, đúng không?”
Nàng nhìn chàng đầy mong chờ, đáp án nàng mong chờ đương nhiên là “không phải”.
Lưu Phất Lăng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Ca, chàng ôm nàng, bất chấp sự vùng vẫy của nàng, vẫn ôm nàng thật chặt trong lòng. “Vân Ca, huynh chính là huynh, trước kia, bây giờ, sau này, huynh vẫn là Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca đấm vào ngực Lưu Phất Lăng, muốn đẩy chàng ra.
Lưu Phất Lăng ôm chặt lấy nàng, bất kể nàng đánh thế nào cũng không cho nàng thoát ra.
Vân Ca đánh một hồi, cuối cùng cũng bật khóc. “Muội không thích hoàng đế, không thích! Huynh đừng làm hoàng đế nữa được không? Như bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Ở trong núi dựng một ngôi nhà, chúng ta cứ sống yên bình như thế, huynh rất thích đọc chuyện lạ bốn phương đúng không? Bây giờ các loại dị chí đa số đều không đầy đủ, chúng ta có thể đi ngao du khắp nơi, sưu tầm truyền thuyết, tục lệ các nơi, còn cả đồ ăn nữa… Huynh viết một quyển địa chí kỳ văn, muội viết một quyển hướng dẫn nấu ăn…”
Lưu Phất Lăng ghì đầu Vân Ca vào vai mình, trong mắt là sự chán nản và bất lực cùng cực, không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai Vân Ca câu: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Vì thân phận của mình mà cuộc đời chàng đã có quá nhiều chuyện không thể làm, thế nên chàng vẫn cố tránh không để người khác cũng phải làm những chuyện cực chẳng đã vì thân phận của mình.
Sau khi thưởng thức đồ ăn của Trúc công tử, chàng không muốn triệu Trúc công tử vào cung vì mình là hoàng đế, không muốn một quyết định của mình mà khiến cho Trúc công tử không thể không nghe theo.
Nhưng chàng đang làm cho Vân Ca khó xử, đây vốn là chuyện chàng không muốn nhất nhưng chàng lại không thể thay đổi được điều này.
***
Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh lặng, Vân Ca đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc y phục. Nhìn quanh trong nhà, không hề có thứ gì thuộc về nàng, vừa định rời đi, Vân Ca chợt xoay người lại, ôm quyển bút ký Lưu Phất Lăng chép cho nàng vào lòng.
Vân Ca nhảy qua cửa sổ ra khỏi nhà, chạy được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía nơi ở của chàng.
Chỗ đó đèn nến đều đã tắt, trong phòng tối om, có lẽ lúc này chàng đang ngủ.
Lăng ca ca mà nàng nhung nhớ bao nhiêu năm, đã tìm kiếm rất nhiều năm quả thật đúng như những gì trong tưởng tượng của nàng. Nàng có thể không cần nói gì, chàng đã biết tất cả những suy nghĩ của nàng. Nhưng vì sao chàng lại là hoàng đế? Chàng là hoàng đế, chẳng lẽ sẽ không phải là Lăng ca ca của nàng nữa?
Vân Ca không muốn trả lời câu hỏi của chính mình, nói nàng nhát gan cũng được, nói nàng ích kỷ cũng được, giờ đây nàng chỉ muốn trốn tránh tất cả.
Từ sau khi bị thương, dường như trong đầu nàng chưa bao giờ thực sự tỉnh táo, còn chưa hoàn toàn tiếp nhận sự kinh ngạc này thì một kinh ngạc khác đã đến, bây giờ nàng chỉ muốn rời xa tất cả mọi người và mọi việc.
Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm ra đi, vừa xoay người lại phát hiện Lưu Phất Lăng không biết tự lúc nào đã đứng lặng lẽ sau lưng nàng.
Đêm đen, mắt chàng cũng ngợp một màu u tối, không thấy rõ bất cứ thứ gì trong đó.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng, một hồi lâu sau, nàng đột nhiên cúi đầu muốn đi qua bên cạnh người chàng.
“Vân Ca!” Lưu Phất Lăng cầm một thứ, đưa tới trước mặt nàng.
Vân Ca thoáng nhìn, trong lòng chấn động, chân cũng không bước tiếp được nữa.
Một chiếc giày thêu nho nhỏ màu xanh lá mạ nằm trong lòng bàn tay Lưu Phất Lăng, trên mu giày có một viên ngọc trai to bằng quả nhãn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh sao.
Vân Ca ngơ ngác đưa tay cầm, vẫn còn hơi ấm, có lẽ chàng vẫn giữ bên người.
…
“Được, huynh sẽ ở Trường An đợi muội.”
“Ngoắc tay, treo cổ, một trăm năm, không thay đổi!”
“Muội biết con gái tặng giày thêu cho con trai là ý gì không?”
“Huynh nhận rồi. Vân Ca, muội cũng nhất định phải nhớ!”
“Xin thề dưới sao, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”
…
Đêm đó, cũng khoảng giờ này, sao sáng đầy trời.
Cùng một người, đứng dưới cùng một bầu trời sao như vậy.
Sao như thế, đêm như thế, không phải là nàng đã nghĩ tới vô số lần sao?
Chỉ có điều, vì sao, vì sao lại đắng chát như thế?
Ánh mắt Lưu Phất Lăng rơi vào chiếc giày thêu trong tay Vân Ca. “Vân ca, huynh chỉ cần thời gian một năm. Đã chờ đợi chín năm, ít nhất muội cũng phải cho huynh một thời gian để nghe muội kể chuyện. Trong chín năm, chắc hẳn muội đã đi qua không ít nơi, huynh chỉ muốn biết và hiểu những chuyện muội đã làm. Cũng cho huynh một cơ hội để nói với muội, huynh đã làm gì trong chín năm đó, chẳng lẽ muội không quan chút nào sao?”
“Muội…”
Vân Ca không nói được. Sao có thể không quan tâm, không muốn biết? Vô số lần nằm trên nóc nhà nhìn sao trời, nàng đều nghĩ Lăng ca ca đang làm gì, thậm chí còn cố nhớ sẽ hỏi Lăng ca ca xem ngày đó giờ đó, Lăng ca ca đang làm gì, có nhớ đến nàng hay không? Còn cả những lời đã tích cóp trong khoảng thời gian chín năm đó…
Lưu Phất Lăng lấy lại chiếc giày thêu trong tay Vân Ca. “Chỉ cần thời gian một năm, một năm sau nếu muội còn muốn đi, huynh nhất định sẽ trả giày thêu ngọc trai cho muội, giữa huynh và muội không còn bất cứ ước định gì nữa. Nhưng bây giờ huynh cần muội thực hiện lời thề của muội năm đó.”
Vân Ca đột nhiên quay đi, bật cười. “Lăng ca ca, huynh thật thông minh. Ai bảo năm đó muội là một nữ tử ngốc nghếch, lớn lên lại thành một nữ nhân ngốc nghếch? Được! Ước hẹn một năm.” Nàng xoay người quay lại. “Ngày này một năm sau muội sẽ đi, không cần huynh phải đưa tiễn.”
Lưu Phất Lăng đứng bắt tay sau lưng, chiếc giày thêu nắm chặt trong tay, nhìn bóng dáng Vân Ca chậm rãi bước vào nhà.
Nàng đã vào nhà hồi lâu rồi mà chàng vẫn đứng yên ở chỗ cũ, khẽ ngước lên nhìn trời sao. Màn đêm buông xuống, sao trời chi chít, vẻ đẹp vĩnh cửu.
Sao như thế, đêm như thế…
Vân Ca mở mắt, lờ mờ nhận ra có người đang cúi xuống nhìn nàng. Trong lúc chưa tỉnh táo hẳn, nàng cảm thấy cả thân lẫn tâm đều đau nhức, vô thức gọi một tiếng: “Giác, muội đau quá!”
Giống như lúc hai người còn yêu nhau, bất cứ lúc nào phải chịu ấm ức và không vui nàng đều có thể than thở với y.
Lời vừa bật ra khỏi miệng, nàng lập tức nhớ ra Mạnh Giác đã không còn là Mạnh Giác của nàng nữa, trái tim bất chợt quặn thắt. Đến lúc thấy rõ người trước mặt, Vân Ca như bị sét đánh, cảm thấy trong nháy mắt, cả thế giới của nàng đã trở nên hỗn loạn.
Lưu Phất Lăng làm như không nghe thấy từ đầu tiên, dịu dàng nói: “Cố chịu đựng một chút, huynh đã bảo đại phu cho muội uống thuốc giảm đau rồi, đến lúc thuốc phát huy tác dụng sẽ đỡ hơn một chút.”
Vân Ca ngẩn người, chăm chú nhìn chàng, Lưu Phất Lăng cũng nhìn nàng.
Chàng che giấu quá nhiều thứ sau bức màn tối tăm, chỉ cần khẽ chọc thủng bức màn này, nàng sẽ nhìn thấy toàn bộ. Nhưng nàng không thể.
Ánh mắt nàng đột nhiên rời đi, chậm rãi hạ xuống, nhìn bên hông chàng. Không có ngọc bội, nàng thấy lòng nhẹ nhõm.
Lưu Phất Lăng cầm miếng ngọc bội trong tay Vu An đưa tới trước mặt nàng. “Huynh rất ít khi đeo nó.”
Nàng ngơ ngác nhìn miếng ngọc bội, trong mắt ánh lên tia sợ hãi lẫn hoảng loạn, còn có cả sự tuyệt vọng.
Lưu Phất Lăng vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, Vân Ca quay đầu đi, nhìn vào góc nhà, nói với vẻ lãnh đạm và khách khí: “Không quen không biết, đa tạ đại ân cứu mạng của công tử.”
Miếng ngọc bội trong tay Lưu Phất Lăng rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh. Trong mắt chàng chỉ còn lại một màn đen tĩnh mịch.
Thân thể nàng khẽ run lên.
Ánh nắng vàng từ bên ngoài hắt qua ô cửa sổ, chiếu vào hai người bên giường, phác họa bóng hình người con trai và người con gái. Trong gian phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh khiến cả ánh mặt trời ấm áp cũng phải ngạt thở.
Nàng vẫn trân trân nhìn vào góc tường, khẽ khàng nói: “Nếu công tử không còn việc gì thì có thể để tiểu nữ nghỉ ngơi không?”
Chàng đứng lên, hết sức bình tĩnh, nói: “Cô nương bị thương nặng mới tỉnh, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tại hạ không quấy rầy nữa. Mọi sự cũng chớ để trong lòng, tĩnh dưỡng mới là chuyện quan trọng nhất.”
Nói xong, chàng hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Nàng cảm thấy lòng mình trống vắng, đầu óc mịt mờ. Dường như chỉ cần đi một bước nhỏ về phía trước là sẽ ngã xuống vách núi tan xương nát thịt, nàng chỉ có thể ra sức lui lại, không ngừng nói với chính mình, Lăng ca ca của nàng chính là Lưu đại ca, đã thành hôn với Hứa tỷ.
Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không sai!
Tuyệt đối không sai!
***
Vân Ca vẫn chưa thể đi lại. Để giảm đau, trong thang thuốc có không ít thuốc an thần khiến nàng cả ngày mê man, thỉnh thoảng tỉnh được một lúc rồi lại ngủ li bì.
Lúc tỉnh nàng không nói gì, chỉ ngây người suy nghĩ.
Vu An hỏi Vân Ca cần gì, muốn ăn gì, nàng đều như không nghe thấy, một câu cũng không chịu nói, trên mặt không hề có chút biểu cảm.
Nếu không biết rõ Vân Ca có thể nói được, chắc chắn Vu An đã tưởng nàng là người câm.
Vân Ca chỉ muốn tự nhốt mình lại, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nàng chỉ muốn trốn trong góc tường của nàng, tuyệt đối không muốn đi về phía trước.
Vân Ca yên lặng, Lưu Phất Lăng cũng yên lặng.
Cả hai đều gầy đi trong yên lặng, đều hốc hác trong yên lặng.
Hai người gần trong gang tấc, lại như xa cách phương trời.
Lưu Phất Lăng từng đến thăm Vân Ca hai lần, nhưng lần nào Vân Ca cũng chỉ nhìn góc tường chằm chằm mà không hề nhìn chàng, nói chuyện lại hết sức khách sáo, lễ phép, nhưng sự khách sáo, lễ phép đó sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy nàng lãnh đạm và xa cách.
Mỗi lần Lưu Phất Lăng đến, bệnh tình của Vân Ca lại xấu đi. Thậm chí có lần nàng sốt cao, Trương thái y cũng không rõ nguyên do, bệnh tình của nàng rõ ràng đã ổn định, tại sao đột nhiên lại chuyển biến xấu?
Từ sau lần đó, Lưu Phất Lăng không đến thăm Vân Ca nữa, hoàn toàn biến mấy trước mặt nàng. Chỉ có thị nữ Mạt Trà ngày ngày làm bạn với Vân Ca, Vu An thỉnh thoảng tới xem xét tình hình ăn uống và sinh hoạt của nàng.
Người đã lật đổ thế giới của nàng đó dường như chưa hề tồn tại. Vân Ca cũng không ngừng nói với chính mình, không sai, hết thảy đều không sai!
Nàng luôn chìm vào hồi ức những lúc mê man, những cảnh tượng trong mơ hết sức rõ ràng. Đến đêm khuya, nàng sẽ nghe thấy tiếng tiêu loáng thoáng, nhớ nhung dai dẳng như mùa xuân, mưa rơi không tiếng động, mưa lại có tình.
Trong những mảnh vỡ của giấc mơ, dường như nàng rất vui vẻ, có nắng gắt của đại mạc, có tiếng nói chuyện ríu rít, có tiếng cười hi hi ha ha.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng sẽ cố gắng quên đi.
Lúc tỉnh táo, tất cả đều là nỗi đau khổ, đủ loại đau khổ, căn bản không thể suy nghĩ rõ ràng, nàng chỉ có thể không nghĩ gì hết, chỉ có thể quên hết mọi thứ.
Trưa muộn ngày nọ, dược lực vừa lui, Vân Ca như tỉnh như mơ, hé mắt ra nhìn thấy một bóng người mơ hồ in lên tấm rèm cửa sổ màu ngọc bích.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, nói với chính mình, không nhìn thấy gì hết, cũng không biết gì hết.
Cuối giờ trưa chính là lúc nắng gắt nhất. Bóng người đó vẫn chưa biến mất, nàng cũng không dám cử động. Nàng nghe thấy tiếng Vu An thì thầm, bóng người đó nhỏ giọng dặn dò mấy câu, cuối cùng biến mất.
Rốt cuộc các sợi dây thần kinh căng cứng của nàng cũng được buông lỏng, sau đó nàng lại có cảm giác muốn khóc.
Nàng nói với chính mình, vô lý, tại sao vô duyên vô cớ lại khóc? Đó chỉ là một người hảo tâm cứu nàng. Nhưng giọt nước mắt vẫn in xuống gối.
Từ hôm đó trở đi, Vân Ca nằm trên giường, mặc dù vừa mới uống thuốc, vốn nên là lúc buồn ngủ nhất nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo.
Mỗi buổi trưa, chàng đều đến thăm nàng lúc nàng vừa uống thuốc, nhưng vẫn chỉ đứng lẳng lặng bên ngoài cửa sổ buông rèm, không hề bước vào trong phòng.
Lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi.
Có lúc thời gian dài, có lúc thời gian ngắn.
Một người trong nhà, một người ngoài cửa sổ, kéo dài suốt hai tháng.
Một tối nọ.
Sau khi Mạt Trà hầu hạ Vân Ca uống thuốc xong, Vân Ca chỉ chiếc ghế mây trong phòng, lại chỉ giàn hoa tử đằng ngoài sân.
Mạt Trà cho rằng nàng muốn ra ngoài ngồi, vội nói: “Tiểu thư, không được! Tiểu thư bị thương nặng, còn phải dưỡng thương một thời gian nữa mới bước xuống đất được.”
Vân Ca lắc đầu, lại chỉ ghế mây. Cuối cùng Mạt Trà cũng hiểu ý nàng, dù không rõ Vân Ca muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời mang chiếc ghế mây ra đặt dưới giàn hoa tử đằng.
Vân Ca nhìn ra ngoài qua cửa sổ rồi nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau.
Lưu Phất Lăng đến, thấy trong phòng vẫn yên tĩnh như trước. Chàng đứng dưới nắng gắt, bên cạnh cửa sổ buông rèm, lẳng lặng đứng bên nàng.
Cho dù nàng không muốn gặp chàng, nhưng biết nàng đang ngủ yên bên trong khung cửa sổ, biết nàng cách chàng gần như thế, không còn khoảng cách xa xôi như trước đây, chàng mới cảm thấy yên tâm.
Lúc Vu An đến mời Lưu Phất Lăng về, nhìn thấy chiếc ghế mây dưới giàn hoa tử đằng, y liền nhíu mày. Mạt Trà lập tức sợ hãi nói nhỏ: “Không phải nô tỳ lười biếng không cất đi, đó là tiểu thư dặn phải đặt ở đây.”
Sắp ra đến cổng, Lưu Phất Lăng nghe thấy Mạt Trà trả lời như vậy, bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, dường như muốn nhìn xuyên qua tấm rèm xanh để thấy người trong phòng.
Vu An vui mừng hỏi: “Tiểu thư nói rồi à?”
Mạt Trà lắc đầu.
Vu An không biết Hoàng thượng và Vân Ca rốt cuộc có chuyện gì, không dám hỏi kỹ, có điều Vân Ca đã dặn thế thì y cũng không dám tự ý lệnh cho Mạt Trà cất ghế, chỉ phất tay cho Mạt Trà lui ra.
Vu An thấp giọng nói với Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, Thất Hỷ đến bẩm tấu, Hoắc Quang đại nhân đã đợi ở đại điện một hồi lâu rồi.”
Lưu Phất Lăng không để ý đến lời của Vu An mà xoay người đi tới dưới giàn hoa, không nói một lời ngồi xuống ghế mây.
Vu An vừa sốt ruột vừa không hiểu, đang định hỏi có cần sai người chuyển lời lệnh cho Hoắc Quang đi về hay không thì thấy Lưu Phất Lăng lại chỉ ngồi một lát rồi lập tức đứng dậy, vội vã rời đi.
Vu An thấy vậy thì càng thêm khó hiểu, chỉ có thể bóp trán, hận cha mẹ không sinh ra thêm hai cái đầu.
***
Vết thương của Vân Ca bình phục rất chậm, một nửa là bởi thương thế quả thật rất nặng, nửa khác là vì tâm bệnh.
Đến lúc nàng có thể miễn cưỡng bước xuống đất thì đã là cuối thu.
Trong hai tháng nằm trên giường, Vân Ca thấy trong người vô cùng khó chịu, chờ mãi đến lúc đại phu nói có thể bước xuống, nàng chỉ muốn ra khỏi phòng đi lại ngay lập tức.
Mạt Trà muốn dìu Vân Ca nhưng nàng lại đẩy Mạt Trà ra, tự men theo tường, chậm rãi bước đi.
Nàng vẫn không biết mình ở đâu, cũng không biết tại sao mình lại ở đây. Trong thế giới đảo lộn của nàng, việc này thực không đáng kể chút nào.
Vân Ca chậm rãi men theo tường đi ra ngoài sân. Một đoạn đường không hề dài nhưng lại khiến nàng toát mồ hôi.
Quá lâu không bước đi, nàng thật sự chán ghét sự yếu ớt bây giờ. Nàng còn muốn bước xuống bậc thềm nhưng sức lực đã cạn, hai chân mềm nhũn chực ngã, người phía sau vội đỡ lấy nàng.
Vân Ca cứ tưởng là Mạt Trà, đến khi quay lại nhìn mới phát hiện người phía sau là Lưu Phất Lăng, cả người nàng lập tức cứng đờ. Nàng vội vàng vùng vẫy định tránh ra, nhưng vì kiếm khí đã thương đến phổi, lúc này cuống lên, chẳng những không lấy được sức để vùng vẫy mà còn ho kịch liệt.
Lưu Phất Lăng một tay đỡ nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng.
Nàng muốn bảo Lưu Phất Lăng rời đi, nhưng lời ra đến miệng, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mím chặt đó, nàng lại cảm thấy trong lòng đau xót, không thể nói được gì.
Nàng đẩy tay chàng ra, nhân tiện ngồi xuống bậc thềm, gục đầu xuống hai đầu gối, không muốn nhìn, cũng không muốn cảm nhận nữa.
Dường như làm như vậy, thế giới của nàng sẽ trở lại bình thường.
Lưu Phất Lăng im lặng ngồi xuống, ngắm nhìn rừng cây rực rỡ màu vàng kim bên dưới, nói như tự nhủ: “Nhìn thấy lá cây phía trước chứ? Nó làm người ta nhớ tới màu sắc của đại mạc. Hằng năm ta đều ở đây một thời gian, lúc rảnh rỗi, nơi ta thích ở nhất chính là nơi này, ban ngày có thể thưởng cảnh thu, ban đêm có thể ngắm trời sao. Nhiều năm như vậy, chuyện khác không có tiến bộ, nhưng tinh tượng lại tương đối am hiểu. Trong chòm sao Nhị thập bát tú, đông cung là nhóm Thanh Long: Sao Giốc là cáo gỗ, sao Cang là rồng vàng, sao Đê là hạc đất, sao Phòng là thỏ mặt trời…”
Một giọt lệ từ trong mắt Vân Ca rơi xuống váy.
Đông cung Thanh Long, bắc cung Huyền Vũ, tây cung Bạch Hổ, nam cung Chu Tước, gồm các sao Giốc, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Ki, Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích, Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Tư, Sâm…
Nàng cũng đã từng nghiên cứu hết, giở sách xem rồi lại nhìn lên trời tìm kiếm, ngày này qua tháng khác, còn hiểu nhiều hơn cả thầy tướng số xem thiên tượng.
Nàng biết rằng chàng sẽ biết, cũng sẽ hiểu được.
Nàng biết “lòng chàng như lòng thiếp”, lại không làm được “quyết không phụ ý chàng”.
Bây giờ nàng còn mặt mũi nào để gặp lại chàng?
Lưu Phất Lăng nâng đầu Vân Ca lên, giúp nàng lau nước mắt. “Vân Ca, muội và huynh thật sự không quen biết sao? Muội bắt huynh sau này cứ phải gọi muội là tiểu thư, cô nương thật sao?”
Vân Ca chỉ lặng lẽ rơi lệ, trong mắt tràn ngập vẻ đau khổ và ngỡ ngàng.
Lưu Phất Lăng không nỡ ép nàng nữa. “Để huynh đưa muội về!”
***
Mặc dù đã uống thuốc có tác dụng an thần nhưng Vân Ca vẫn không ngủ được, nửa đêm nghe thấy tiếng tiêu xa xa, thổi một khúc hết sức quen thuộc.
Thì ra hết thảy đều không phải là mơ.
Vân Ca trằn trọc hồi lâu, cuối cùng vẫn khoác áo đứng lên.
Vu An nhìn thấy một bóng người rón rén ẩn trong bóng tối, lập tức giận dữ. Trong Ôn Tuyền cung mà cũng có người dám rình Hoàng thượng ư?
Lúc đến gần, phát hiện đó là Vân Ca, Vu An chỉ biết lắc đầu thở dài, xoay người định đi nhưng lại quay về. “Vân tiểu thư, nô tài có mấy câu muốn nói.”
Vân Ca hoảng sợ, lúc sau quay lại mới phát hiện là tùy tùng thân cận của Lưu Phất Lăng. Nàng không nói gì, chỉ đứng im lặng.
Vu An do dự một lát, cuối cùng quyết định bất chấp tất cả, bắt đầu kể cho Vân Ca nghe về cuộc sống hằng ngày của Lưu Phất Lăng mấy năm nay như học thuộc lòng.
Thiếu gia vẫn chờ người cầm dây bện tóc.
Thiếu gia thích ngắm sao.
Thiếu gia thích màu xanh lá.
Đêm khuya không ngủ được, thiếu gia sẽ thổi tiêu nhưng trước sau chỉ có một khúc duy nhất…
Y nói một hơi hơn nửa canh giờ, đến lúc y nói xong, Vân Ca sớm đã không cầm được nước mắt.
Vu An hắng giọng: “Vân tiểu thư, tiểu thư cả ngày không nói một lời là vì chuyện gì? Bất kể trong lòng tiểu thư nghĩ thế nào, tiểu thư vẫn nên nói rõ với thiếu gia. Nô tài đã nói hết, xin được cáo lui.”
Lưu Phất Lăng dựa vào lan can, lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cho rằng là Vu An, lại chờ một hồi lâu không nghe thấy tiếng vấn an, chàng quay đầu lại, nhìn thấy Vân Ca đang đứng duyên dáng trên hành lang.
Lưu Phất Lăng vội bước tới, cởi áo choàng khoác lên người Vân Ca. “Sao còn chưa ngủ? Ở đây gió mạnh, để ta đưa muội về.”
Nàng giữ tay áo Lưu Phất Lăng, ra hiệu cho chàng dừng lại.
Vân Ca ngồi xuống, dựa vào lan can, quay đầu nhìn ra xa, bình thản kể lại những gì nàng đã trải qua tại Trường An.
“Sợi dây đó bị mẹ tịch thu mất. Muội đến Trường An đã được hơn một năm. Trước lúc đến Trường An, muội vẫn sợ không còn tín vật thì không biết tìm Lăng ca ca thế nào, không ngờ ngay ngày đầu tiên đã gặp Lăng ca ca…”
Nghe nàng nói có người tướng mạo tương tự như chàng, còn có một miếng ngọc bội giống của chàng như đúc, Lưu Phất Lăng vô cùng kinh ngạc nhưng còn đau xót hơn vì ý trời trớ trêu.
Vân Ca bình tĩnh kể lại chuyện nàng gặp một người khác, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như đang nói về chuyện của một ai đó xa lạ. Nàng không muốn nhắc tới tên người kia, chỉ dùng từ “huynh ấy”, từ lúc gặp nhau đến lúc ly biệt, dăm ba câu đã kể xong nhưng bàn tay chống xuống lan can của nàng nắm chặt, sắc mặt nàng cũng tái nhợt.
“Huynh ấy là nước chảy vô tình, muội không làm hoa rơi hữu ý. Muội đã không thực hiện được lời hứa, huynh cũng không cần phải giữ lời. Thương thế của muội sắp lành, cũng đến lúc muội nên cáo từ rồi.”
Lưu Phất Lăng xoay vai Vân Ca, để nàng nhìn thẳng vào mình. “Không phải muội không thực hiện lời hứa, đây chỉ là… chỉ là sự đời trớ trêu. Vân Ca, nếu bây giờ muội hạnh phúc, huynh sẽ trả giày ngọc trai lại cho muội, lời hứa năm đó xóa bỏ hoàn toàn. Có điều muội đã quyết định đoạn tuyệt với chuyện đó thì huynh không muốn trả giày ngọc trai lại cho muội nữa. Bây giờ huynh không cần muội đáp ứng điều gì, nhưng huynh hy vọng muội hãy cho chúng ta một thời gian. Huynh chỉ cần một năm, nếu một năm sau muội còn muốn đi, huynh sẽ trả giày lại cho muội.”
Vân Ca không thể giữ được vẻ lạnh nhạt lâu hơn nữa, nước mắt trào ra, nàng vội vã quay mặt qua chỗ khác.
Nàng sẵn sàng nghe chàng mắng nhiếc, chỉ muốn chàng vặn hỏi vì sao nàng đã có hẹn ước mà lại bội ước, muốn thấy chàng giận dữ, trách móc nàng phụ lòng.
Nhưng chàng chỉ nhìn nàng, vẻ mặt bình tình, giọng nói nhỏ nhẹ, dường như không để lộ bất cứ tâm tình nào nhưng trong đôi mắt phủ đầy bóng tối đó là thương yêu, là đắng chát.
Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau nước mắt cho Vân Ca. “Không được để gió thổi chảy nước mắt, ảnh hưởng đến bệnh tình.”
Chàng mỉm cười, cố nói với giọng nhẹ nhàng hết mực: “Vân Ca, ít nhất cũng nên kể xong câu chuyện, đã chín năm rồi, những con sói khác đã có cả đàn con cháu rồi, mà con sói con của chúng ta vẫn còn bị muội đánh mông, đánh cả chín năm, có tức giận thế nào thì cũng nguôi hết rồi, chỉ thương con sói con đó…”
Vân Ca bật cười, nhưng nụ cười còn chưa kịp nở thì nước mắt đã lại rơi.
Vân Ca không còn từ chối gặp Lưu Phất Lăng nữa, có điều hai người vẫn không nói với nhau được mấy lời.
Lưu Phất Lăng vốn là người kiệm lời, Vân Ca lại bị thương cả thân lẫn tâm, gần như mọi lúc đều không muốn nói gì. Bình thường hai người cùng ở một nhà nhưng cả ngày đều không nói một câu. Có lúc yên lặng quá mức, Vu An và Mạt Trà đứng hầu bên ngoài thậm chí còn hoài nghi, không biết trong phòng có phải đang có hai người thật không.
Dù phần lớn thời gian đều yên lặng nhưng hai người lại tự có phương thức chung sống riêng. Lưu Phất Lăng giúp Vân Ca tìm đàn, lại tìm một quyển chí dị dày, hai người chơi đàn một lúc, lại đọc truyện chí dị một hồi. Đọc đến đoạn hài hước, nàng sẽ mím môi cười, chàng sẽ chăm chú nhìn nàng, trong mắt cũng tràn ngập ý cười.
Lưu Phất Lăng đối với Vân Ca như một người bạn, không nhắc tới quá khứ, cũng không nhắc tới tương lai, không tận lực thân cận, cũng không tận lực duy trì khoảng cách.
Thái độ hờ hững của chàng ảnh hưởng đến nàng, lúc đối mặt với chàng, sự áy náy, căng thẳng của nàng bớt dần, sự vui tươi, thoải mái trong bản tính dần hiển lộ.
Hai người vốn đã có một sự ngầm hiểu nhau hơn người thường, gần như một lời chưa nói, đối phương đã có thể biết được tấm lòng của mình, giờ đây chung sống lâu ngày, lại dần có thêm sự tự nhiên, thoải mái.
Lưu Phất Lăng sai người mang hết những bản hướng dẫn nấu ăn có thể tìm được trong cung đến để Vân Ca xem trong lúc nhàn hạ. Có không ít những món ăn lạ lẫm, còn có một số tài liệu nói về sự tương sinh tương khắc của các loại nguyên liệu nấu ăn, nhưng đa số chỉ có một vài câu riêng lẻ chứ không thành hệ thống, khiến Vân Ca đọc đến lúc nhập tâm, chỉ biết giậm chân thở dài.
Lưu Phất Lăng khuyến khích nàng cầm bút viết sách hướng dẫn nấu ăn.
Từ xưa tới nay vẫn có câu: “Quân tử xa nhà bếp”, văn nhân mặc khách sẽ không thích cầm bút ghi chuyện bếp núc, còn đầu bếp lại không biết viết văn. Chẳng có mấy ai vừa biết nấu ăn lại vừa biết viết lách như Vân Ca, chi bằng viết một quyển hướng dẫn nấu ăn, ghi lại những vấn đề liên quan đến ăn uống của thời này, để lại tài liệu cho người đời sau, để người đời sau đỡ phải vừa đọc vừa thở dài như nàng.
Vân Ca bừng bừng hào khí, quyết định từ bây giờ sẽ bắt đầu sắp xếp lại các loại bút ký để chuẩn bị cho việc viết sách hướng dẫn nấu ăn truyền lại cho đời sau.
Lưu Phất Lăng lại không cho nàng viết, chỉ bảo nàng đánh dấu lại theo thứ tự, sau khi chàng xử lý xong việc công sẽ giúp nàng tỉ mỉ chép lại những thực đơn nàng vừa ý. Có một số bài viết về nguyên liệu nấu ăn từ thời xa xưa sử dụng quá nhiều truyền thuyết, văn tự lại tối nghĩa khó hiểu, chàng sẽ giúp nàng chú thích, viết rõ xuất xứ của các truyền thuyết này để sau này nàng có thể tìm ra ngọn nguồn.
Lưu Phất Lăng viết chữ rất đẹp, chữ nào cũng có thể sao lại để hậu nhân dùng làm mẫu. Từng trang chữ tiểu triện như rồng bay chín tầng trời, Vân Ca nhìn say sưa đến nỗi không nhịn được gõ nhịp than thở: “Truyền thuyết kể rằng, chữ tiểu triện Lý Tư viết khiến Tuân Tử xem xong ba tháng không biết đến vị thịt, lập tức quyết định nhận ông ta làm học trò. Nếu Tuân Tử còn sống thì chắc chắn cũng sẽ đòi nhận huynh làm học trò, có điều nếu ông ấy biết huynh dùng kiểu chữ đẹp như vậy để viết cách thức nấu ăn cho muội thì nhất định sẽ mắng muội là hạng nữ nhân vô tri.”
Sự hiểu cao biết rộng của Lưu Phất Lăng cũng làm cho Vân Ca thán phục, hình như trong đầu chàng chứa toàn sách vở, bất cứ điển cố điển tích nào, cho dù lạ lùng đến đâu, chàng cũng không cần tra sách, chỉ nhìn qua đã có thể nghĩ ra xuất xứ, thậm chí còn biết rõ ở chương nào, quyển nào.
Thân thể Vân Ca dần tốt hơn, sự ủ rũ trên người cũng dần biến mất. Tĩnh quá lại hiếu động, nàng thường cố ý tìm cách làm khó dễ Lưu Phất Lăng.
Lúc Lưu Phất Lăng không ở đây, nàng sẽ tìm kiếm khắp nơi, chọn một số câu chữ kỳ lạ, ít gặp để thử tài Lưu Phất Lăng, từ bách gia chư tử đến thi phú, từ điển cố đến các câu đố. Mới đầu Lưu Phất Lăng vừa cầm bút đã viết ra đáp án, sau đó lại cần suy tư một hồi, thời gian có dài có ngắn nhưng cuối cùng đều có thể đưa ra đáp án. Chỉ cần Lưu Phất Lăng trả lời đúng thì coi như Vân Ca thua, phải đàn một khúc mà chàng chỉ định.
Sau một thời gian, trình độ chơi đàn của Vân Ca vốn chẳng ra gì đột nhiên tiến bộ thần tốc. Nhờ âm nhạc mà Vân Ca lại được nhìn ngắm thế giới nàng từng bỏ qua.
Nếu Vân Ca thắng, Lưu Phất Lăng sẽ phải làm một việc mà nàng chỉ định, có điều đến bây giờ Vân Ca vẫn chưa có cơ hội để sử dụng quyền lợi này.
Vân Ca ngày nào cũng thua, thua đến mức không còn ý chí chiến đấu, vắt óc suy nghĩ rồi bàng hoàng tỉnh ngộ. Số sách này đều là Lưu Phất Lăng sai người chuyển đến cho nàng, đã là sách của chàng thì đương nhiên chàng đều đọc qua rồi, giao tranh như thế đương nhiên nàng không thắng nổi, muốn thắng thì chỉ có thể dùng sang sách khác.
Dùng sang sách khác? Nói thì dễ, Vân Ca nghĩ đến đống sách chất đầy mấy phòng, mặt tối sầm lại.
Sau khi vào nhà, Lưu Phất Lăng nhìn thấy Vân Ca đang nằm chéo trên giường lật sách. Nghe thấy tiếng bước chân chàng, nàng không hề ngẩng đầu, dáng vẻ vẫn hết sức chăm chú.
Nha đầu Mạt Trà lại khó giấu nổi sự hưng phấn, đứng bên ngoài cửa, dáng vẻ như sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Vu An vừa định rửa tay giúp Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng đã phất tay ra hiệu cho y tránh ra, đi thẳng tới bên cạnh bàn, cầm lấy đề bài của Vân Ca.
“Trên trời có, dưới đất không có. Trong miệng có, trong mắt không có. Trong văn có, trong võ không có. Trong núi có, đất bằng không có. Là tên ai?”
Câu hỏi rất rõ ràng, lại không dễ trả lời.
Lưu Phất Lăng trầm tư suy nghĩ, trước hết nghĩ đến các điển cố, sau đó lại đoán chữ, nhìn hình, vẫn không nghĩ ra cái tên nào hợp với câu hỏi này.
Lưu Phất Lăng định bỏ cuộc để Vân Ca thắng một lần. Tính Vân Ca hiếu động, bày ra trò chơi này là vì sợ nàng buồn nên mới không cho nàng thắng, để cho nàng tiếp tục tìm cách làm khó dễ mình. Nhưng lúc đặt tấm lụa xuống, Lưu Phất Lăng đột nhiên tỉnh ngộ. Chàng đã tư duy theo lối mòn, ai quy định “là tên ai” nhất định là tên một cố nhân, một danh nhân hoặc một người trong sách vở?
Câu trả lời chính là tên hai người nhưng Vân Ca cố ý không nói rõ ràng[1].
[1] Trên trời có, dưới đất không có là Vân, nghĩa là mây. Trong miệng có, trong mắt không có là Ca, nghĩa là tiếng hát. Trong văn có, trong võ không có là Lưu, thực ra là trong chữ lưu có chữ văn, Vân Ca chơi xấu. Trong núi có, đất bằng không có là Lăng, nghĩa là gò núi.
Mặc dù câu đố này của Vân Ca có hơi mưu mẹo nhưng đối với hai người, chuyện này miễn cưỡng chấp nhận được. Ngón tay mơn trớn trên nét chữ của nàng, trong mắt Lưu Phất Lăng ánh lên nét cười.
Ngước mắt thấy khóe môi nàng thầm mang ý cười xảo quyệt, trong lòng chàng rung động, liền đặt tấm lụa xuống.
“Huynh không đoán được.”
Vân Ca lập tức ném sách, vỗ tay cười to. “Mạt Trà.”
Mạt Trà vội mang bếp lò và ấm nước vào, hiển nhiên hai người chủ tớ sớm đã bàn bạc kỹ càng.
Vân Ca mỉm cười nói với Lưu Phất Lăng: “Tiểu nữ khát nước, làm phiền Lăng công tử đun nước pha cho tiểu nữ một tách trà.”
Vu An đứng bên ngoài rèm cửa cũng nở nụ cười, Hoàng thượng từ nhỏ thông tuệ hơn người, sở học uyên bác, danh thần đồng cũng không phải tự nhiên mà có. Ngâm thơ làm phú, thổi tiêu đánh đàn, Hoàng thượng đều thông thạo giỏi giang, nhưng còn việc pha trà…
Vậy là có trò vui để xem rồi!
Lưu Phất Lăng bình tĩnh ngồi xuống, nhìn bếp lò, nghiên cứu.
Vân Ca đợi hồi lâu, thấy chàng chỉ nhìn bếp lò chằm chằm, bèn buồn bực nói: “Cái bếp lò này làm sao à? Không tốt sao?”
Lưu Phất Lăng bình tĩnh nói: “Huynh đang nghĩ làm thế nào cái này mới cháy được. Nếu muội khát nước thì cứ uống nước trước đi, chắc là huynh cần một thời gian mới có thể hiểu rõ được.”
Vẻ mặt chàng thản nhiên, bình tĩnh khiến Vân Ca muốn cười lại không cười được. Vân Ca ngẩn ra một lát, nói: “Để muội dạy huynh. Có điều muội chỉ hướng dẫn bằng lời nói thôi. Huynh phải tự tay đun nước pha trà cho muội uống, nếu không muội thắng cũng bằng không. Còn không biết bao giờ mới thắng được huynh lần nữa.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Chắc chắn sẽ có trà cho muội uống.”
Một nói, một làm, Vu An và Mạt Trà ở bên ngoài cửa nhịn cười đến mức suýt đứt ruột. Xưa nay mấy ai có thể nhìn thấy đường đường một vị thiên tử lại xắn tay áo, luống cuống tay chân nhóm lửa, đun nước, pha trà?
Vất vả một hồi, trà đã pha xong, Lưu Phất Lăng bưng một chén cho Vân Ca. Vân Ca uống một ngụm, khựng lại một lát mới miễn cưỡng nuốt xuống, mỉm cười hỏi: “Huynh cho bao nhiêu trà?”
“Muội nói lúc nước sôi lăn tăn thì cho trà vào, huynh thấy trà trong lọ không còn nhiều nên đổ hết vào. Có gì sai à?”
Vu An và Mạt Trà đồng thời run lên. Cho hết cả lọ trà vào, Hoàng thượng định nấu cháo hay sao?
Vu An hơi xót ruột thầm than, đó chính là trà cống Vũ Di Sơn, một năm tổng cộng chỉ có bốn lạng ba tiền, ấm trà này đúng là quá đắt!
Đắt thì đắt thật nhưng mà mùi vị của nó…
Lúc này đột nhiên Vu An có vài phần cảm động trước nụ cười của Vân Ca, cũng bắt đầu thực sự có thiện cảm với nàng.
Lúc đầu ngồi xa nên không để ý, lúc này Vân Ca mới nhìn thấy bàn tay Lưu Phất Lăng có vết bỏng, bên mặt có mấy vết nhọ. Nụ cười của Vân Ca từ từ hóa thành chua xót, uống mấy ngụm hết sạch trà trong chén. “Không tồi, không rồi.”
Thấy Lưu Phất Lăng định rót tiếp cho mình, Vân Ca vội giành lấy ấm trà, tiện tay cầm ba chiếc chén, vừa rót đủ ba chén đầy.
Nàng cầm một chén lên, gọi: “Vu An, Mạt Trà, mấy khi thiếu gia nhà các ngươi pha trà, các ngươi cũng nếm thử xem.”
Vu An và Mạt Trà đưa mắt nhìn nhau, Vân Ca khẽ nhướng mày, cười tít mắt nhìn bọn họ. “Các ngươi cười lâu như vậy, chắc cũng khát nước rồi.”
Vu An lập tức bước nhanh vào, mang quyết tâm của tráng sĩ chặt tay, uống ực một hơi hết sạch.
Mạt Trà cầm chén trà, uống một ngụm, trong miệng đắng đến mức lưỡi cũng mất hết vị giác, ngoài mặt lại cười tươi như hoa. “Cảm ơn tiểu thư đã ban trà, nô tỳ xin phép ra ngoài từ từ thưởng thức.”
Phản ứng của Vân Ca tuy nhạy bén nhưng từ nhỏ đến lớn, tất cả những người xung quanh Lưu Phất Lăng có ai không phải là người tâm cơ thâm trầm? Trong lòng đã hiểu rõ, sắc mặt không thay đổi, Lưu Phất Lăng chỉ chăm chú nhìn Vân Ca phẩm trà với sắc mặt vui mừng. Chàng muốn cầm lấy chén trà trong tay Vân Ca, Vân Ca không chịu buông ra, chàng dứt khoát nắm chặt tay nàng, uống hết nửa chén còn lại.
Vân Ca ngẩn ngơ nhìn chàng, chàng cười nhạt. “Có huynh rồi, từ nay về sau huynh sẽ không để muội chịu khổ một mình nữa.”
Trong lòng đau xót, Vân Ca làm bộ không hiểu lời của chàng, rút một chiếc khăn tay lụa đưa cho chàng, gượng cười, nói: “Trên mặt huynh có vết bẩn.”
Lưu Phất Lăng dùng khăn lau qua loa, còn mấy chỗ chưa sạch, Vân Ca nhìn đến sốt ruột, liền tự tay cầm khăn lau giúp chàng. Lúc Vân Ca rút tay về, Lưu Phất Lăng lại nhẹ nhàng cầm tay nàng. Thân thể Vân Ca cứng đờ, nàng cúi đầu, chậm rãi rụt tay lại. “Muội hơi mệt.”
Sắc mặt Lưu Phất Lăng chợt buồn, chàng đứng dậy, nói: “Vậy muội nghỉ ngơi một lát đi, bữa tối ăn muộn một chút cũng được.”
Vân Ca cúi đầu không nói, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, nàng đột nhiên đứng lên, gọi một tiếng: “Mạt Trà.”
Mạt Trà vội tiến vào nghe chủ nhân căn dặn.
“Ngươi đi nói một tiếng với Vu An, bảo tay Lăng ca ca bị bỏng rồi.”
Mạt Trà gật đầu, tiến ra cửa nhanh như chớp.
Thân thể Vân Ca dần khoẻ lại, người cũng nhanh nhẹn hơn, có điều nhát kiếm đó khiến nàng thụ thương quá nặng, tuy có danh y diệu dược nhưng vẫn để lại di chứng khiến nàng mắc ho thường xuyên.
Lưu Phất Lăng thương nàng, âm thầm lệnh cho tất cả các thái y trong Thái y viện đến nghiên cứu phương thuốc trị ho, người thành công sẽ được trọng thưởng.
Chính Vân Ca lại không để ý. “Có thể giữ được mạng là may mắn lắm rồi, chỉ thỉnh thoảng ho vài tiếng, không có vấn đề gì.”
Ở trong núi vốn không có khái niệm thời gian, ngày tháng trôi qua như nước chảy.
Lúc Vân Ca bị thương là cuối hạ, đến lúc khỏi hẳn, trời đã bắt đầu vào đông. Nàng cố gắng khống chế bản thân không nghĩ đến người nọ, ban ngày còn đỡ, nàng có thể cố gắng tìm việc để làm, nhưng lúc đêm khuya yên tĩnh lại không thôi buồn bã.
Giờ đây, chắc y đã nên duyên vợ chồng với tiểu thư nhà họ Hoắc. Mặc dù nghĩ như vậy, lại tự nhủ chuyện đó không liên quan gì tới mình, nhưng câu nói “búi tóc kết đồng tâm” trong gió hôm đó vẫn luôn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Giờ đây, chắc y đã búi tóc cài trâm cho tiểu thư Hoắc gia rồi.
Có điều đáng mừng là sự căm hận của nàng đối với y giờ đây đã nhạt đi rất nhiều. Cảm giác oán hận giống như loài sâu độc Miêu Cương trong truyền thuyết, vô số con sâu ngày ngày đục khoét trái tim, là sự đau đớn nhất trong các loại đau đớn. Vân Ca không thích cảm giác oán hận một người. Y phụ bạc nàng, nàng lại phụ Lăng ca ca. Thề non hẹn biển vẫn còn bên tai, lại không chống nổi gió táp mưa sa của nhân thế.
Nàng không chống lại được sự mê hoặc của y, y không chống lai được sự mê hoặc của quyền lực thế gian, cho nên nàng không thể hận y. Nếu như phải hận, nàng nên hận chính mình, hận chính mình không có mắt nhìn người, hận chính mình quá tự tin.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng đi vào, Vân Ca đang ngẩn người bên lò xông hương vội vàng đứng lên. Mắt Lưu Phất Lăng tối đi. Vân Ca biết mình một khi càng che giấu sẽ càng để lộ sơ hở, huống hồ muốn giấu Lưu Phất Lăng cũng quá khó, thế nên nàng quyết định không cố làm bộ tươi cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng đi tới trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lát, đột nhiên khẽ thở dài, kéo nàng vào lòng. “Làm thế nào mới có thể khiến muội vui vẻ như trước? Nếu chỉ cần như dẹp yên chư hầu thì lại đơn giản.”
Vân Ca vốn muốn đẩy chàng ra nhưng khi nghe thấy chất giọng trầm thấp đó của chàng, từng tiếng từng tiếng đè nén khiến nàng xót xa. Nàng đột nhiên không còn sức lực, tựa đầu vào vai chàng, trong một thoáng chỉ muốn rơi lệ.
Nếu như có một số việc chưa bao giờ xảy ra, nàng và chàng bây giờ sẽ vui vẻ đến mức nào?
Lưu Phất Lăng yên lặng ôm nàng, đột nhiên nói: “Hôm qua muội nói dưỡng bệnh mà bí bách đến mức sắp sinh ra bệnh khác đúng không? Huynh và muội cùng xuống núi giải sầu, muội có muốn đi không?”
Vân Ca suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Nghe thấy Hoàng thượng muốn xuống dưới núi chơi, Vu An vội đi sắp xếp nhân thủ, nhưng vì Hoàng thượng không cho nên bất đắc dĩ y chỉ có thể sai người cải trang rồi âm thầm đi theo.
Vân Ca vẫn không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào, lúc xuống núi mới phát hiện nơi nàng ở rất hẻo lánh, ẩn sâu trong rừng cây trên đỉnh núi, phải đi một đoạn mới đến sơn đạo chính. Từ sơn đạo chính lên trên thấy thấp thoáng một loạt nhà cửa lầu các.
“Đây là đâu?”
Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi trả lời: “Ly Sơn.”
Vân Ca không hề biết rằng hành cung của Hoàng đế nhà Hán có ở khắp nơi, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm thở dài trong lòng, thì ra vẫn ở rất gần Trường An.
Hôm nay đúng là phiên chợ, trên đường rất nhộn nhịp, vô cùng náo nhiệt. Năm nay lại là một năm được mùa, thuế má được giảm, giá cả các vật phẩm liên quan đến cuộc sống hằng ngày như muối và đồ sắt cũng thấp hơn so với những năm trước. Người qua lại trên đường ai nấy đều có vẻ mặt hòa nhã, mua đủ các nhu yếu phẩm cho gia đình, còn tiền thì mua cho vợ đóa hoa lụa, mua cho con ít đồ ăn vặt. Đám tiểu thương buôn may bán đắt, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn nhiều, có thời gian lại hỏi thăm tình hình bán hàng của tiểu thương khác, thường xuyên nghe thấy tiếng cười.
Vân Ca mỉm cười. “So với khi muội vừa tới Đại Hán thì tình hình đã khác rất nhiều. Vị Hoàng đế này là một minh quân, Hoắc Quang cũng rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Lưu Phất Lăng đi dạo chợ ngoại ô của Trường An, nhìn người đến kẻ đi, nghe tiếng cười nói ồn ào, không khí rất khác chốn thâm cung thường ngày.
Mặc dù huyên náo lộn xộn nhưng chàng lại thích mùi vị của khói lửa nhân gian này. Bởi bình dị cho nên ấm áp.
Hai người thường bị sóng người chen xa nhau, Lưu Phất Lăng sợ lạc mất Vân Ca nên dứt khoát cầm tay nàng, bước dọc theo con đường.
Hai người đi lại tùy hứng, chỉ khổ mỗi Vu An, đôi mắt phải nhìn tám phương nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Có điều, khi nhìn thấy đầu mày khóe mắt Lưu Phất Lăng lộ rõ sự vui vẻ, ấm áp, y lại cảm thấy hết thảy đều đáng.
Nhìn thấy một đám người xúm đen xúm đỏ trên một bãi đất rộng, Vân Ca lập tức kéo Lưu Phất Lăng chen vào. Chỉ nghe thấy người phía trước lúc thì cười to, lúc thì kêu lên kinh ngạc, Vân Ca hết sức tò mò.
“Nhìn chúng đáng yêu thật đấy?”
“Nhìn nó hay chưa kìa!”
“Chúng nó là huynh đệ à?”
“Cũng giống lắm, không biết có phải huynh đệ song sinh không.”
“Cha mẹ chúng nó đâu? Sao chúng nó lại chạy đến đây chơi? Không biết có gì ăn không nữa.”
Vân Ca đi quanh một vòng mà không chen vào được, ánh mắt liếc thấy Vu An bám sát phía sau, nàng nghĩ ra một kế: “Vu An, ngươi có muốn chen vào xem không?”
Thấy Lưu Phất Lăng đưa mắt nhìn, Vu An sao dám nói không? Y ngoài cười nhưng trong không cười, đáp: “Muốn.”
Vân Ca cười tít mắt, nói: “Ta có một cách rất hữu hiệu. Ngươi cứ kêu to ‘đó là cháu tôi đấy’, chắc chắn mọi người sẽ nhường đường cho ngươi.”
Vẻ mặt Vu An buông lỏng, còn đỡ, cũng không đến nỗi khó lắm. Y vận khí, kêu to: “Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phía trước là cháu tôi.”
Những người bên ngoài căn bản không biết bên trong là cái gì, nghe thấy tiếng kêu thảng thốt liền tới tấp nhường đường. Người ở bên trong tuy rất kinh ngạc nhưng vẫn nhường đường.
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phía trước là cháu tôi…” Vừa nhìn thấy thứ bên trong đám đông, Vu An khựng lại, suýt nữa thì sặc chết.
Bốn phía hoàn toàn yên lặng. Mọi người đều im lặng nhìn Vu An, vẻ mặt khác thường.
Chỉ thấy hai con khỉ con giống nhau như đúc đang chơi đùa ở giữa. Lúc này đám người xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, dường như cảm thấy hết sức kỳ quái, chúng gãi đầu, hai mắt đảo quanh, cái đuôi dài nhỏ sau lưng lắc qua lắc lại.
Vân Ca cố nhịn cười, vội kéo Lưu Phất Lăng lui lại vài bước, phân rõ giới hạn với Vu An, nói nhỏ: “Chúng tôi không biết người này.”
Một lát sau, đám người cùng ồ lên cười.
Hai con khỉ con cũng tiếp tục kêu chí chóe, nhào lộn, gãi mông, hết sức phấn khởi.
Có người cười vang, cao giọng nói: “Không biết hai con khỉ con ở đâu chạy tới, chúng tôi đang nghĩ nếu không có ai chăm sóc thì sợ là mùa đông này bọn nó sẽ chết đói mất. Bây giờ bá bá của bọn nó đã đến thì tốt quá rồi, làm phiền bá bá của bọn nhỏ dẫn bọn nhỏ về nhà.”
Sắc mặt Vu An hết trắng lại đỏ, Vân Ca cười lăn cười bò.
Lưu Phất Lăng sợ nàng lại bắt đầu ho, vội nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, lại dặn dò Vu An: “Vu đại ca, dẫn bọn chúng về, bao giờ chúng lớn hơn một chút thì thả vào trong núi, coi như Vu đại ca cũng làm được một việc thiện.”
Vu An kinh ngạc nhìn về phía Lưu Phất Lăng, sau rất nhiều năm, lần đầu tiên y nhìn thẳng chàng như vậy.
Lưu Phất Lăng dìu cô gái mặc váy áo xanh lục bên cạnh, dù mặt ngoài không mang biểu cảm gì nhưng nét cười trong mắt lại khẽ xao động. Lúc này chàng không còn là Hoàng đế ở mãi trên cao, không vui không giận, chàng chỉ là một nam tử bình thường đang chiều chuộng nữ nhân bên người.
Khoé mắt cay cay, Vu An cúi đầu, đáp “vâng” một tiếng.
Dù đã thu nhận hai con khỉ nhưng Vu An vẫn nghiêm mặt, Vân Ca nói chuyện với y, y chỉ ậm ờ, dường như hết sức cung kính nhưng lại không trả lời rõ ràng.
Vân Ca cầu cứu Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng cho hai con khỉ ăn, nói với Vân Ca: “Tự mình gây họa thì tự mình giải quyết.”
Vân Ca tới bên cạnh Vu An lấy lòng: “Vu đại ca, ta cũng không biết trong đó là hai con khỉ mà. Ta cho rằng là con cái nhà ai lạc đường. Vu đại ca, làm bá bá của mấy con khỉ đó cũng rất tốt mà! Huynh xem, hai con khỉ này đáng yêu không?”
Vu An giận dỗi: “Đáng yêu như vậy mà không thấy cô nương nói đó là cháu cô nương.”
Vân Ca cười. “Đừng nói là cháu ta, kể cả là con ta cũng được! Mẹ ta được sói nuôi lớn, tính ra bà ngoại ta là sói, có con là khỉ cũng rất tốt…”
Vu An đang tức giận cũng bị Vân Ca làm cho bật cười. “Cô nương còn chưa thành thân mà mở miệng ra là con với cái, không ngại à? Thế cha của bọn nó đâu?”
Vu An vừa mới dứt lời đã nghĩ, Vân Ca là mẹ, y là bá bá, Hoàng thượng thì vừa gọi y là đại ca, vậy Hoàng thượng chẳng phải là…
Y muốn cười nhưng lại không dám cười, phải cố gắng để không bật cười.
Vân Ca biết mình nói sai, lén nhìn Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng cũng vừa quay sang nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chàng như cười như không, lại giống như đang trêu đùa, Vân Ca lập tức ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Vân Ca giậm chân, quay người đi thẳng. “Hai người hùa nhau trêu muội.”
Lưu Phất Lăng vội dặn dò Vu An chăm sóc tốt cho hai con khỉ rồi đuổi theo Vân Ca, không ngờ Vân Ca mới đi không xa lại vội vã xoay người chạy về, sắc mặt hết sức khó coi. Lưu Phất Lăng nắm cánh tay nàng. “Làm sao thế?”
Vân Ca không trả lời, kéo Lưu Phất Lăng chạy vào một cửa tiệm bên đường. Đó là một cửa tiệm bán đồ gốm, trong một chiếc sân rộng có đặt đủ các loại đồ gốm lớn nhỏ, có vại nước to, chum gạo không lớn không nhỏ, còn có hũ muối thức ăn bé hơn một chút.
Vân Ca nhìn quanh một lượt, hoàn toàn không có nơi nào để trốn, nghe thấy tiếng kêu la vang lên từ bên ngoài, trong lúc vội vã không suy nghĩ gì thêm, nàng kéo Lưu Phất Lăng nhảy vào một vại nước to.
Vại nước dù to nhưng sau khi hai người nhảy vào cũng vẫn rất chật chội, Vân Ca và Lưu Phất Lăng mặt đối mặt, dường như ôm nhau thật chặt, hết sức thân mật.
Vân Ca nhỏ giọng nói: “Muội cuống quá nên quên mất, bọn họ không biết huynh, sao muội lại kéo cả huynh vào đây nhỉ?”
Gương mặt Lưu Phất Lăng không có quá nhiều thay đổi nhưng trong mắt lại lộ vẻ đắng chát.
***
Nghe mấy huynh đệ nói nhìn thấy một cô gái giống với Vân Ca, Lưu Bệnh Dĩ lập tức gọi Mạnh Giác rồi vội chạy tới. Quả thật nhìn thấy một bóng người giống nàng, nhưng bọn họ chưa kịp tới gần thì bóng người đó chỉ thấp thoáng mấy lần trong đám đông rồi biến mất.
Trong mấy tháng tìm kiếm, Mạnh Giác đã lần theo mọi dấu vết, từ Đại Hán đến Tây Vực, nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Vân Ca, như thể nàng đã đột ngột biến mất khỏi nhân gian, không để lại chút dấu vết.
Thậm chí ngay cả đêm đó, hai phe chém giết là ai, y cũng không tra ra được.
Từ đầu còn tin chắc, bây giờ y đã bắt đầu lo lắng, không biết đêm đó Vân Ca có chạy thoát được không, hay đã xảy ra bất trắc gì? Rốt cuộc nàng còn sống hay đã chết?
Lo lắng và sợ hãi hành hạ khiến y không thể ngủ yên.
Tìm kiếm khắp nơi mà không tìm được người cần tìm, Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đứng ngoài tiệm đồ gốm, buồn bã vô cùng.
Lưu Bệnh Dĩ thở dài, nói: “Có lẽ nhận nhầm người rồi.”
Mạnh Giác yên lặng một lát rồi đột nhiên một chưởng đập vỡ chiếc vại gốm được dùng làm biển hiệu cửa hàng.
Vân Ca đang trốn trong vại nước không khỏi run lên một cái. Lưu Phất Lăng vội vòng tay ôm chặt lấy nàng, dường như muốn che chở cho nàng khỏi mọi sự tổn thương.
Gã phục vụ tiệm đồ gốm đang ngủ gà ngủ gật nghe thấy động tĩnh, liền chạy ra xem. Thấy có người đập vỡ hàng của mình, hắn đang định cất giọng quát mắng, lại bị ánh mắt lạnh buốt của Mạnh Giác liếc tới, một câu cũng không nói nên lời.
Mạnh Giác ném một miếng vàng lá cho hắn. “Không có việc gì của ngươi hết, về ngủ tiếp đi.”
Gã phục vụ cầm lá vàng, lập tức chạy vào trong cửa hàng, chui thẳng xuống dưới quầy nhắm mắt lại.
Mạnh Giác nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Cô ấy biến mất ở đoạn này, sai người tìm hết mấy cửa tiệm gần đây đi.”
Nói xong, Mạnh Giác bắt đầu tự xem xét tiệm đồ gốm, bất kể vại lớn chum nhỏ đều cho một chưởng vỡ tan.
Vân Ca không thể hiểu nổi Mạnh Giác đang nghĩ gì, người lợi dụng nàng là y, người ra vào Hoắc phủ là y, người muốn trèo lên đỉnh cao quyền thế là y, người ôm ấp thân mật với Hoắc Thành Quân cũng là y. Y đã chọn Hoắc Thành Quân, vì sao còn tìm nàng? Lẽ nào y còn tưởng rằng nàng có thể cùng Hoắc Thành Quân thờ chung một chồng?
Thấy sắc mặt Vân Ca tái nhợt, Lưu Phất Lăng biết Mạnh Giác vẫn chiếm vị trí hết sức quan trọng trong lòng nàng. Chính vì vẫn quan tâm cho nên mới sợ đối mặt, sợ chính mình còn quan tâm, sợ chính mình sẽ không cầm lòng được.
Nghe thấy tiếng chum vại vỡ lan dần đến phía bọn họ, Lưu Phất Lăng ghé vào tai Vân Ca, nói: “Nếu muội không muốn gặp y thì huynh sẽ giúp muội cản y lại.”
Vân Ca lắc đầu.
Mạnh Giác bề ngoài là một quân tử ôn nhuận, thực ra tính cách lại hết sức ngang bướng. Bây giờ ngay cả lớp áo ngoài quân tử đó y cũng không cần nữa, có thể thấy hôm nay không lục tung chỗ này, không tìm được nàng, y sẽ không chịu để yên. Lăng ca ca của nàng chỉ là một người bình thường, không biết chút võ công, sao có thể chống lại được Mạnh Giác chứ?
Vân Ca đột nhiên nắm lấy tay Lưu Phất Lăng. “Huynh nói dối giúp muội, nói huynh là phu quân của muội, được không? Muội sẽ nói với y là chúng ta đã có hôn ước, bảo y đừng tới tìm muội nữa…”
Trong mắt Lưu Phất Lăng có vài phần chua xót, chàng dịu dàng ngắt lời Vân Ca: “Vân Ca, chúng ta vốn là phu thê chưa cưới có hẹn ước từ lâu.”
Lòng Vân Ca đắng chát, không sai, bọn họ là phu… thê… đã trao đổi tín vật, đã có hẹn ước từ lâu…
Bàn tay nắm tay Lưu Phất Lăng của Vân Ca trở nên vô lực, chậm rãi trượt xuống, Lưu Phất Lăng lại nắm chặt tay nàng.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, trong lòng Vân Ca rối như tơ vò, sợ hãi, đau xót, oán hận, xấu hổ, ấm áp, chua xót, tất cả chen lấn trong ngực, trái tim nàng sắp bị giằng xé tan nát, chỉ có bàn tay nắm tay nàng vẫn kiên định bảo vệ nàng.
Nàng nắm chặt tay Lưu Phất Lăng, cười với chàng, dù nụ cười còn chưa nở rộ đã biến mất nhưng ánh mắt nàng không còn bối rối, bất lực nữa.
Vân Ca nghe thấy tiếng chiếc vại bên cạnh vỡ tan, biết tiếp theo chính là vại nước mà nàng và Lưu Phất Lăn đang trốn. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí chờ đối mặt với Mạnh Giác.
Mạnh Giác giơ tay lên, đang định vỗ xuống, đột nhiên nghe thấy một người cười, gọi: “Đây không phải là Mạnh đại nhân sao?”
Mạnh Giác khựng lại, quay người, cũng chắp tay cười, nói: “Vu…”
Vu An vội phất tay. “Đều ở bên ngoài, không cần đa lễ như vậy. Ta lớn hơn Mạnh đại nhân vài tuổi, nếu Mạnh đại nhân không chê thì cứ gọi ta một tiếng Vu huynh!”
Mạnh Giác cười thi lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh, sao Vu huynh lại ở đây?”
Vu An cười, nói: “Ra ngoài có chút chuyện riêng, lúc đi qua đây thấy Mạnh đại nhân đang đập chum vại, nhất thời tò mò vào xem một chút. Nếu Mạnh đại nhân có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ việc nói.”
Mạnh Giác cười, bước ra ngoài. “Không có việc lớn gì, thấy người phục vụ của cửa tiệm này ngứa mắt nên tiểu đệ mới nhất thời nổi giận đập phá. Hiếm khi thấy Vu đại ca ra ngoài, nếu có thời gian thì cho phép tiểu đệ mời Vu đại ca uống vài chén.”
Mạnh Giác và Vu An vừa cười vừa nói vừa rời khỏi cửa tiệm.
Hai người vừa ra ngoài, lập tức có thái giám vào đón Lưu Phất Lăng và Vân Ca, bảo vệ họ ra cửa sau, lên xe ngựa trở về Ly Sơn.
Suy nghĩ trong đầu Vân Ca hết sức hỗn loạn. Vu An biết Mạnh Giác, còn Mạnh Giác hiển nhiên rất kiêng kị Vu An, mức độ khách khí với Vu An không hề kém so với Hoắc Quang, nhưng rõ ràng Vu An lại chỉ là quản gia của Lăng ca ca.
Vân Ca ngồi yên lặng, Lưu Phất Lăng cũng yên lặng, chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc trên sơn đạo.
Trở lại biệt viện, Lưu Phất Lăng lệnh cho tất cả mọi người lui xuống. “Vân Ca, muội có gì muốn hỏi huynh không?”
Vân Ca cầm cây trâm chọc chọc ngọn nến, lông mày cau lại. “Trước kia muội cho rằng chỉ cần muội tốt với người khác, người khác nhất định cũng sẽ đối tốt với muội, muội chân thành với người ta, người ta tự nhiên cũng chân thành với muội. Nhưng sau đó muội biết là không phải, lòng người trên đời này rất phức tạp, có lừa gạt, có nghi kỵ, có phản bội, có tổn thương. Muội sẽ không lừa người khác nhưng bây giờ muội không còn dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, tuy nhiên…” Vân Ca ngước mắt nhìn Lưu Phất Lăng. “Lăng ca ca, muội tin tưởng huynh. Nếu ngay cả huynh cũng lừa muội thì muội còn có thể tin ai? Muội chỉ muốn biết tất cả sự thật. Huynh nói cho muội biết đi.”
Lưu Phất Lăng yên lặng, chăm chú nhìn Vân Ca.
Vân Ca lại nhìn thấy bóng đen nặng nề quen thuộc, trong đó có muôn vàn sự bất đắc dĩ.
Vân Ca xót xa, nàng muốn chàng vui vẻ, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy. “Lăng ca ca, nếu huynh không muốn nói thì thôi, đợi sau này…”
Lưu Phất Lăng lắc đầu. “Tên huynh có ba chữ, không phải là hai chữ. Giữa chữ Lưu và chữ Lăng còn có một chữ Phất.”
Cây trâm Vân Ca đang cầm chọc ngọn nến rơi xuống làm ngọn nến tắt phụt, gian phòng lập tức chìm trong bóng tối.
Vân Ca vô thức nhắc lại: “Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng… Lăng ca ca… huynh cùng tên với Hoàng đế Đại Hán?”
Lưu Phất Lăng ngồi bên Vân Ca, nắm tay nàng, bàn tay nàng lạnh buốt. “Vân Ca, bất kể thân phận của huynh thế nào, huynh vẫn là huynh, huynh là Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca chỉ cảm thấy thế giới này quá hỗn loạn, tại sao Lăng ca ca lại là hoàng đế? Tại sao có thể như vậy được?
“Lăng ca ca, huynh không phải hoàng đế, đúng không?”
Nàng nhìn chàng đầy mong chờ, đáp án nàng mong chờ đương nhiên là “không phải”.
Lưu Phất Lăng không thể nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Ca, chàng ôm nàng, bất chấp sự vùng vẫy của nàng, vẫn ôm nàng thật chặt trong lòng. “Vân Ca, huynh chính là huynh, trước kia, bây giờ, sau này, huynh vẫn là Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca đấm vào ngực Lưu Phất Lăng, muốn đẩy chàng ra.
Lưu Phất Lăng ôm chặt lấy nàng, bất kể nàng đánh thế nào cũng không cho nàng thoát ra.
Vân Ca đánh một hồi, cuối cùng cũng bật khóc. “Muội không thích hoàng đế, không thích! Huynh đừng làm hoàng đế nữa được không? Như bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Ở trong núi dựng một ngôi nhà, chúng ta cứ sống yên bình như thế, huynh rất thích đọc chuyện lạ bốn phương đúng không? Bây giờ các loại dị chí đa số đều không đầy đủ, chúng ta có thể đi ngao du khắp nơi, sưu tầm truyền thuyết, tục lệ các nơi, còn cả đồ ăn nữa… Huynh viết một quyển địa chí kỳ văn, muội viết một quyển hướng dẫn nấu ăn…”
Lưu Phất Lăng ghì đầu Vân Ca vào vai mình, trong mắt là sự chán nản và bất lực cùng cực, không ngừng nhắc đi nhắc lại bên tai Vân Ca câu: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Vì thân phận của mình mà cuộc đời chàng đã có quá nhiều chuyện không thể làm, thế nên chàng vẫn cố tránh không để người khác cũng phải làm những chuyện cực chẳng đã vì thân phận của mình.
Sau khi thưởng thức đồ ăn của Trúc công tử, chàng không muốn triệu Trúc công tử vào cung vì mình là hoàng đế, không muốn một quyết định của mình mà khiến cho Trúc công tử không thể không nghe theo.
Nhưng chàng đang làm cho Vân Ca khó xử, đây vốn là chuyện chàng không muốn nhất nhưng chàng lại không thể thay đổi được điều này.
***
Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh lặng, Vân Ca đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc y phục. Nhìn quanh trong nhà, không hề có thứ gì thuộc về nàng, vừa định rời đi, Vân Ca chợt xoay người lại, ôm quyển bút ký Lưu Phất Lăng chép cho nàng vào lòng.
Vân Ca nhảy qua cửa sổ ra khỏi nhà, chạy được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía nơi ở của chàng.
Chỗ đó đèn nến đều đã tắt, trong phòng tối om, có lẽ lúc này chàng đang ngủ.
Lăng ca ca mà nàng nhung nhớ bao nhiêu năm, đã tìm kiếm rất nhiều năm quả thật đúng như những gì trong tưởng tượng của nàng. Nàng có thể không cần nói gì, chàng đã biết tất cả những suy nghĩ của nàng. Nhưng vì sao chàng lại là hoàng đế? Chàng là hoàng đế, chẳng lẽ sẽ không phải là Lăng ca ca của nàng nữa?
Vân Ca không muốn trả lời câu hỏi của chính mình, nói nàng nhát gan cũng được, nói nàng ích kỷ cũng được, giờ đây nàng chỉ muốn trốn tránh tất cả.
Từ sau khi bị thương, dường như trong đầu nàng chưa bao giờ thực sự tỉnh táo, còn chưa hoàn toàn tiếp nhận sự kinh ngạc này thì một kinh ngạc khác đã đến, bây giờ nàng chỉ muốn rời xa tất cả mọi người và mọi việc.
Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm ra đi, vừa xoay người lại phát hiện Lưu Phất Lăng không biết tự lúc nào đã đứng lặng lẽ sau lưng nàng.
Đêm đen, mắt chàng cũng ngợp một màu u tối, không thấy rõ bất cứ thứ gì trong đó.
Vân Ca ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng, một hồi lâu sau, nàng đột nhiên cúi đầu muốn đi qua bên cạnh người chàng.
“Vân Ca!” Lưu Phất Lăng cầm một thứ, đưa tới trước mặt nàng.
Vân Ca thoáng nhìn, trong lòng chấn động, chân cũng không bước tiếp được nữa.
Một chiếc giày thêu nho nhỏ màu xanh lá mạ nằm trong lòng bàn tay Lưu Phất Lăng, trên mu giày có một viên ngọc trai to bằng quả nhãn, tỏa ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh sao.
Vân Ca ngơ ngác đưa tay cầm, vẫn còn hơi ấm, có lẽ chàng vẫn giữ bên người.
…
“Được, huynh sẽ ở Trường An đợi muội.”
“Ngoắc tay, treo cổ, một trăm năm, không thay đổi!”
“Muội biết con gái tặng giày thêu cho con trai là ý gì không?”
“Huynh nhận rồi. Vân Ca, muội cũng nhất định phải nhớ!”
“Xin thề dưới sao, tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”
…
Đêm đó, cũng khoảng giờ này, sao sáng đầy trời.
Cùng một người, đứng dưới cùng một bầu trời sao như vậy.
Sao như thế, đêm như thế, không phải là nàng đã nghĩ tới vô số lần sao?
Chỉ có điều, vì sao, vì sao lại đắng chát như thế?
Ánh mắt Lưu Phất Lăng rơi vào chiếc giày thêu trong tay Vân Ca. “Vân ca, huynh chỉ cần thời gian một năm. Đã chờ đợi chín năm, ít nhất muội cũng phải cho huynh một thời gian để nghe muội kể chuyện. Trong chín năm, chắc hẳn muội đã đi qua không ít nơi, huynh chỉ muốn biết và hiểu những chuyện muội đã làm. Cũng cho huynh một cơ hội để nói với muội, huynh đã làm gì trong chín năm đó, chẳng lẽ muội không quan chút nào sao?”
“Muội…”
Vân Ca không nói được. Sao có thể không quan tâm, không muốn biết? Vô số lần nằm trên nóc nhà nhìn sao trời, nàng đều nghĩ Lăng ca ca đang làm gì, thậm chí còn cố nhớ sẽ hỏi Lăng ca ca xem ngày đó giờ đó, Lăng ca ca đang làm gì, có nhớ đến nàng hay không? Còn cả những lời đã tích cóp trong khoảng thời gian chín năm đó…
Lưu Phất Lăng lấy lại chiếc giày thêu trong tay Vân Ca. “Chỉ cần thời gian một năm, một năm sau nếu muội còn muốn đi, huynh nhất định sẽ trả giày thêu ngọc trai cho muội, giữa huynh và muội không còn bất cứ ước định gì nữa. Nhưng bây giờ huynh cần muội thực hiện lời thề của muội năm đó.”
Vân Ca đột nhiên quay đi, bật cười. “Lăng ca ca, huynh thật thông minh. Ai bảo năm đó muội là một nữ tử ngốc nghếch, lớn lên lại thành một nữ nhân ngốc nghếch? Được! Ước hẹn một năm.” Nàng xoay người quay lại. “Ngày này một năm sau muội sẽ đi, không cần huynh phải đưa tiễn.”
Lưu Phất Lăng đứng bắt tay sau lưng, chiếc giày thêu nắm chặt trong tay, nhìn bóng dáng Vân Ca chậm rãi bước vào nhà.
Nàng đã vào nhà hồi lâu rồi mà chàng vẫn đứng yên ở chỗ cũ, khẽ ngước lên nhìn trời sao. Màn đêm buông xuống, sao trời chi chít, vẻ đẹp vĩnh cửu.
Sao như thế, đêm như thế…
Bình luận facebook