• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (1 Viewer)

  • Chương 8: Mưa gió sắp tới

Để đón thời khắc Giao thừa, tiền điện của Vị Ương cung được trang hoàng lộng lẫy.

Vì khi nhà Hán mới lập nước, Tiêu Hà từng nhiều lần góp lời với Lưu Bang: “Thiên tử bốn biển là nhà, không làm hùng tráng không có trọng uy”, “Không thấy nơi ở của Hoàng đế hùng tráng, làm sao biết tôn nghiêm thiên tử?” Cho nên bất kể là khi dân nghèo nước yếu thời Hán Cao Tổ hay là tiết kiệm đến keo kiệt như thời Văn đế, Cảnh đế, các buổi lễ long trọng của hoàng thất lại không hề giảm bớt. Khánh điển lần này cũng tương tự, Lưu Phất Lăng bình thường vẫn sinh hoạt rất đơn giản, nhưng tiệc lớn mỗi năm một lần lại theo lệ cũ, chỉ có điều không dùng cách trang hoàng thời Vũ đế mà dùng lối bố trí của hai đời vua Văn đế, Cảnh đế. Trung đình đỏ son, trên điện quét sơn, đồng thau làm viền, bạch ngọc làm bậc. Cột trụ thì thếp vàng, trên đó là hình rồng vàng vờn mây phun mưa, trên tường là hình ngũ cốc vẽ bằng bột vàng, thầm cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa. Hôm nay Lưu Phất Lăng cũng phải mặc long bào trang trọng nhất, Vu An và ba thái giám bận rộn nửa canh giờ mới mặc long bào, đội long miện xong cho Lưu Phất Lăng.

Long bào trên phần vai thêu mặt trời, mặt trăng, sau lưng thêu sao, núi, tay áo thêu lửa, hổ, chim trĩ.

Trên long miện có long châu Đông hải xâu chuỗi, phía trước phía sau đều có mười hai chuỗi, mỗi phía dùng hai trăm tám mươi tám viên, viên nào cũng giống nhau như đúc. Vân Ca thầm nghĩ, không biết phải chọn từ bao nhiêu viên ngọc trai mới có thể chọn ra nhiều long châu cùng một kích cỡ như thế.

Mắt Lưu Phất Lăng khuất sau những chuỗi long châu, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ thỉnh thoảng khi chàng cử động, những chuỗi long châu trên long miện hơi lắc lư, mới có thể nhìn thấy long nhan thấp thoáng, nhưng bảo quang chói mắt càng làm người ta cảm thấy nhạt nhòa không rõ. Khi đứng yên, chàng uy nghiêm tôn quý như thần linh, chỉ cảm thấy chàng cao vô hạn, còn người nhìn chàng thì vô cùng thấp bé.

Vân Ca chống cằm, ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng. Giờ khắc này, nàng mới cảm nhận được thật sự dụng ý của Tiêu Hà. Sự uy nghiêm và tôn quý của Lưu Phất Lăng lúc này, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tưởng tượng được.

Khi chàng bước lên bậc ngọc, đứng ở nơi cao nhất trong tiền điện Vị Ương cung, khi bá quan nhất tề quỳ xuống, khi cả Trường An, cả Đại Hán, thậm chí cả thiên hạ đều ở dưới chân chàng.

Quân lâm thiên hạ!

Vân Ca thật sự hiểu được vài phần quyền lực và khí thế mà cụm từ này muốn diễn tả.

Và cả… sự xa xôi đó…

Vu An bẩm: “Hoàng thượng, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa. Long dư đã chuẩn bị xong.”

Lưu Phất Lăng khẽ phất tay cho y lui ra, đi tới trước mặt Vân Ca, kéo Vân Ca lên. “Muội đang nghĩ gì thế?”

Vân Ca mỉm cười, đưa tay gạt rèm châu buông xuống trước mặt Lưu Phất Lăng. “Trước kia muội xem tranh vẽ Hoàng đế nhà Hán các huynh vẫn thường nghĩ, vì sao lại phải buông một loạt rèm châu? Không ảnh hưởng đến tầm nhìn sao? Bây giờ thì muội đã biết. Cách bức rèm châu này, tâm tư của Hoàng đế sẽ càng khó dò hơn.”

Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi nói: “Vân Ca, huynh muốn nghe muội gọi tên huynh, giống như huynh gọi tên muội vậy.”

Vân Ca ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chàng. Do hai người đứng rất gần nhau, bảo quang sáng ngời chẳng những không nhạt nhòa mà còn chiếu rất rõ từng biểu cảm trên gương mặt Lưu Phất Lăng. Thứ chất chứa trong đôi mắt tối đen là thứ nàng quen thuộc, nàng hiểu được, chàng… không hề xa xôi.

Vu An ngoài phòng nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, giờ lành sắp đến. Bá quan đều đã tề tụ ở tiền điện. Ti thiên giám phải tế thần đúng giờ lành.”

Lưu Phất Lăng không quan tâm, lại khẽ gọi một tiếng: “Vân Ca?”

Vân Ca mím môi, ngập ngừng gọi: “Lưu… Lưu Phất Lăng.”

Cái tên không ai dám gọi này phát ra từ miệng nàng, mọi sự căng thẳng, khó chịu của nàng lúc trước đột nhiên biến mất. Nàng cười. “Muội không quen gọi huynh như vậy, Lăng ca ca.”

Lưu Phất Lăng cầm tay Vân Ca bước ra ngoài. “Người phụ trách tiệc rượu khánh điển lần này là một vị tài tử mới tới bộ Lễ, nghe nói có không ít kiểu cách mới mẻ. Đầu bếp cũng là đầu bếp nổi tiếng được chiêu mộ trong dân gian, chắc chắn muội sẽ cảm thấy rất thú vị.”

Nghe chàng nói vậy, quả nhiên Vân Ca lập tức thấy hứng thú, tỏ vẻ vui mừng. “Sao huynh không nói với muội từ sớm?”

“Nói với muội sớm thì là ngày nào muội cũng chạy đến Ngự thiện phòng, huynh sẽ phải rầu rĩ vì ngày nào cũng nhận được tấu chương.”

Vân Ca không hiểu. “Là sao?”

“Tiệc rượu không chỉ có bá quan triều đình ta mà còn có sứ thần các nước bốn di đến đây thăm bái, không thể có bất cứ sai lầm nào. Việc chuẩn bị trước đại tiệc hết sức bận rộn, muội đến bám lấy đầu bếp nói chuyện, chẳng lẽ bộ Lễ lại không ngày ngày dâng tấu chương trách cứ muội chắc?”

Vu An vội nói: “Hoàng thượng yên tâm, nô tài đã sắp xếp thỏa đáng, đám Lục Thuận nhất định sẽ chăm sóc Vân cô nương thật tốt.”

Lưu Phất Lăng biết không thể chậm trễ hơn, bàn tay khẽ vuốt lên má Vân Ca vẻ quyến luyến rồi xoay người lên xe.

Vân Ca cũng không rõ cảm giác trong lòng mình, lại không lưu ý đến hành động của Lưu Phất Lăng.

Từ khi gặp lại, hai người luôn ở bên nhau, sớm chiều gặp mặt, đây là lần đầu tiên đang ở trong cùng một cung điện lại bị ép phải tách ra.

Liếc thấy Mạt Trà bên cạnh nháy mắt cười với nàng, Vân Ca mới phản ứng lại, trong trường hợp này hành động vừa rồi của Lưu Phất Lăng có hơi lỗ mãng, hình như rất không hợp với uy nghiêm của đế vương. Mặt Vân Ca hơi đỏ, nàng nói với Lục Thuận và Phú Dụ: “Đi! Chúng ta đến tiền điện, không cho Mạt Trà đi!”

Mạt Trà vội vã đuổi theo. “Nô tỳ không dám nữa, sau này nhất định sẽ nghe lời Vân cô nương, Vân cô nương cho cười mới được cười, nếu Vân cô nương không cho cười thì tuyệt đối không được cười, cùng lắm là cười trộm trong lòng thôi…”

Vân Ca lại không để ý đến sự trêu chọc của Mạt Trà, trong lòng nàng lúc này chỉ còn lại sự hoang mang.

Khi ước định một năm đã hết, ra đi sẽ có cảm giác thế nào?

***

Ti thiên giám gõ chuông gõ khánh. Rất nhiều tiếng chuông vang lên theo thứ tự, dọc theo hành lang tiền điện lan đến chín phố mười ngõ ngoài Vị Ương cung. Tiếng chuông đang thông cáo thiên hạ, một năm cũ sắp qua, năm mới lại sắp đến.

Những âm thanh vui vẻ mang đến hứa hẹn và hy vọng cho chúng sinh, năm mới sẽ được hạnh phúc, an khang, tốt lành.

Vân Ca ngẩng đầu nhìn Lưu Phất Lăng chậm rãi bước lên đài Thiên Minh của tiền điện, trong tiếng đọc thơ ca công tụng đức của ti thiên giám, chàng trước tế trời, sau bái đất, cuối cùng vái người.

Thiên địa nhân hòa.

Bá quan đồng loạt quỳ xuống.

Không phải lần đầu tiên Vân Ca dự tiệc hoàng tộc, nhưng đây là lần đầu nàng trải qua lễ nghi long trọng như thế của nhà Hán.

Mạt Trà khẽ nắm tay nàng, Vân Ca mới bừng tỉnh, vội cùng mọi người quỳ xuống nhưng đã chậm một bước, ánh mắt những người xung quanh đều quét qua người nàng. Trong đủ loại ánh mắt khác nhau, Vân Ca thấy một đôi mắt đẹp quen thuộc, ánh mắt như kim nhọn khiến nàng thoáng rùng mình.

Cách áo lụa tóc thơm của rất nhiều cáo mệnh phu nhân, tiểu thư khuê các, Hoắc Thành Quân và Vân Ca bốn mắt chạm nhau.

Rốt cuộc là mình đã phá vỡ hạnh phúc của nàng ta, hay nàng ta phá vỡ hạnh phúc của mình? Chính Vân Ca cũng không thể đưa ra được đáp án.

Hai người đều không có ý cười, hai bên nhìn nhau chốc lát rồi cùng dời ánh mắt đi, lại không hẹn mà cùng nhìn về một phía, dường như vô tình nhìn một người khác. Chức quan của Mạnh Giác nằm ngoài bá quan cho nên có vị trí đặc thù, cộng thêm dung mạo xuất chúng, cơ bản không cần tìm, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua có thể thấy được y.

Quan phục nhà Hán là áo bào rộng, tay áo dài, mũ cao dây rộng, trang trọng mà lại không mất đi sự phong nhã, tôn thêm vẻ thanh cao rạng ngời, viễn du xuất trần cho Mạnh Giác.

Không ít tiểu thư khuê các nghe đại danh của Mạnh Giác đã lâu, khổ nỗi lại không có duyên gặp mặt, lúc này đều nhất loạt quay sang len lén quan sát Mạnh Giác. Ngay cả Mạt Trà bên cạnh Vân Ca cũng nhìn say sưa, thầm nghĩ, thì ra đây là chàng trai không sợ họ Hoắc đó, ẩn sau dung mạo ôn nhuận như ngọc lại là vẻ cứng rắn như sắt thép.

Quỳ lạy xong, nhân lúc đứng dậy, Mạnh Giác liếc mắt nhìn. Hình như y đã biết trước Vân Ca ở đâu, giữa hàng trăm ngàn người, ánh mắt y nhìn thẳng đến chỗ Vân Ca, không nghiêng không lệch, không sai li nào.

Vân Ca không kịp tránh né, ánh mắt hai người gặp nhau, cảm thấy nơi nào đó trong lòng vẫn chua xót từng cơn. Đã cố gắng quên đi, tại sao vẫn còn cảm thấy đau buồn?

Đầu óc trống rỗng, nàng hoàn toàn không để ý mọi người đều đã đứng lên, chỉ riêng nàng vẫn ngơ ngác quỳ dưới đất.

Vì nhất thời không để ý, lại đã đứng lên nên Mạt Trà không tiện cúi xuống kéo Vân Ca, gấp đến mức không kịp nghĩ nhiều, khẽ đá Vân Ca một cái. Lúc này Vân Ca mới bừng tỉnh, vội vã đứng lên. Ánh mắt Mạnh Giác nhạt đi một chút, dường như có vài tia vui mừng.

Lễ nghi dài dòng sắp kết thúc, dạ yến chuẩn bị bắt đầu, mọi người phải đi quỳ lạy một lần rồi vào tiệc rượu theo thân phận của từng người.

Lần này Mạt Trà không dám sơ ý nữa, nhìn Vân Ca chằm chằm, lúc nào cần làm gì cũng đều nhắc nhở Vân Ca. Nhớ lại cú đá lúc nãy, Mạt Trà cảm thấy mình chán sống rồi. Nhưng trên người Vân Ca có một loại ma lực khiến những người tiếp xúc với nàng thường quên mất thân phận của mình, bất giác làm việc tùy theo bản tâm.

Khách nam khách nữ chia khu vực mà ngồi, từng người được hoạn quan, cung nữ dẫn đường, lần lượt vào vị trí của mình.

Trải qua chuyện vừa rồi, tinh thần Vân Ca có chút mệt mỏi, chỉ muốn về nghỉ ngơi, vô tình nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ ở cuối hàng bá quan, nàng mới lại cảm thấy thích thú. Lưu Bệnh Dĩ xa xa cười gật đầu với nàng, Vân Ca cũng cười ngọt ngào, khẽ hỏi Mạt Trà: “Có phải những quan lại đến đây thì phu nhân của họ cũng đến không?”

“Bình thường là như thế. Có điều trừ người trong hoàng thất, quan lại thì chỉ có chính thất mới có tư cách đến dự tiệc này.”

Mạt Trà vừa nói xong đã thấy hối hận muốn cắn lưỡi. May mà Vân Ca đang bận rướn cổ tìm Hứa Bình Quân, hoàn toàn không để ý nửa câu sau của Mạt Trà.

Vân Ca nhìn thấy Hứa Bình Quân đứng lẻ loi một mình, xung quanh không có bất cứ ai để ý đến nàng ta.

Vì đây là lần đầu tiên đến dự một buổi tiệc như thế này, chỉ sợ làm gì sai lầm, gây thêm rắc rối cho vận mệnh vốn đã nhiều gian khó của nàng ta và Lưu Bệnh Dĩ, cho nên Hứa Bình Quân hết sức căng thẳng, lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của những người xung quanh, không dám thừa thiếu bất cứ hành động nào. Không ít phu nhân bên cạnh nàng ta nhìn ra được sự nghèo khổ của Hứa Bình Quân, tất thảy đều che miệng cười trộm, cố ý chơi xấu, làm một số động tác hoàn toàn vô nghĩa.

Vốn nên đi, họ lại cố ý dừng lại. Hứa Bình Quân vội vã dừng bước, bị người phía sau trách mắng. Vốn nên ngồi, họ lại cố ý nhỏm người làm như chuẩn bị đứng dậy. Hứa Bình Quân cho rằng mình ngồi sai, vội đứng lên, không ngờ họ lại vẫn ngồi. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ hết sức thích thú.

Hứa Bình Quân trở thành trò tiêu khiển của bọn họ trong tiệc rượu này.

Vân Ca vốn chỉ định chào hỏi Hứa Bình Quân từ xa. Trước kia Hứa Bình Quân còn rất ngưỡng mộ những tiểu thư và phu nhân được dự tiệc quan, Vân Ca muốn xem hôm nay từ người hâm mộ biến thành người được hâm mộ, Hứa Bình Quân có sung sướng hay không, lại không ngờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cố nén cơn giận trong lòng, Vân Ca nói với Mạt Trà: “Ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, hoặc là ngươi để ta ngồi sang chỗ Hứa tỷ bên kia, hoặc là để Hứa tỷ ngồi sang đây, nếu không ta sẽ tự đi tìm Hứa tỷ.”

Thấy thái độ kiên quyết của Vân Ca, Mạt Trà biết việc này tuyệt không có khả năng thương lượng, đành nhỏ giọng gọi Lục Thuận tới, thì thầm với hắn một hồi.

Lục Thuận đi theo bên người Vu An, đã từng chứng kiến nhiều sóng to gió lớn, chuyện khó xử trong mắt Mạt Trà lại chẳng là gì đối với hắn, liền cười nói: “Ta cứ tưởng chuyện gì, hóa ra chỉ là một chuyện cỏn con như vậy. Ta sẽ đi ngay, ngươi cứ lấy thêm một cái ghế mang đến chỗ Vân cô nương.”

Lục Thuận quả nhiên làm việc gọn gàng, cũng không biết hắn đã nói gì với người của bộ Lễ, tóm lại chỉ chốc lát sau đã thấy một tên tiểu thái giám dẫn Hứa Bình Quân tới. Hứa Bình Quân là người thông minh, sớm đã đoán ra các phu nhân và tiểu thư xung quanh đang trêu đùa nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết nên làm thế nào. Ai bảo nàng ta xuất thân nghèo hèn, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng chưa từng được thấy? Thấp thỏm cả buổi tối, nhìn thấy Vân Ca, sống mũi Hứa Bình Quân cay cay, suýt thì rơi lệ nhưng sự hoang mang và hoảng loạn trong lòng cũng lập tức biến mất. Vân Ca gắp đồ ăn ngon xếp đầy một đĩa, tươi cười đưa cho Hứa Bình Quân. “Muội thấy hình như tỷ còn chưa ăn gì, ăn mấy thứ này trước đi.”

Hứa Bình Quân gật đầu, mới ăn được vài miếng lại ngừng. “Vân Ca, tỷ ăn như vậy có đúng không? Muội gắp mấy đũa cho tỷ xem đi.”

Vân Ca cười nắc nẻ. “Hứa tỷ, tỷ…”

Vẻ mặt Hứa Bình Quân lại rất nghiêm túc. “Tỷ không nói đùa với muội, Bệnh Dĩ bây giờ làm việc cho Hoàng thượng, huynh ấy có vẻ rất thích thú, tỷ biết huynh ấy chờ đợi việc này từ rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ thấy huynh ấy chăm chỉ như bây giờ. Huynh ấy đã làm quan, sau này chỉ sợ khó tránh khỏi việc tham dự các loại tiệc rượu, tỷ không muốn để người khác chê cười huynh ấy vì tỷ. Vân Ca, muội dạy tỷ đi.”

Vân Ca cảm động trước nỗi khổ tâm của Hứa Bình Quân, vội thu lại nụ cười. “Đại ca thật may mắn. Muội nhất định sẽ dạy cho tỷ thật tỉ mỉ, bảo đảm không ai có thể bới ra được bất cứ sai lầm nào. May mà mấy ngày nay muội đọc được không ít sách, bên cạnh còn có người học vấn hết sức uyên thâm, nếu không…” Vân Ca le lưỡi, nói chậm rãi: “Chữ lễ là một đạo, bắt nguồn xa, dòng chảy dài, lớn đến quốc điển, nhỏ đến tế tự tổ tông, cũng không thể truyền thụ hết trong một chốc một lát, hôm nay chỉ có thể nói đơn giản về lễ nghi tiệc rượu cơ bản.”

Hứa Bình Quân gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Sau khi Hán Cao Tổ khai quốc đã lệnh cho Tướng quốc Tiêu Hà định ra pháp lệnh, Hàn Tín định ra quân pháp và hệ thống đo lường, Thúc Tôn Thông định ra lễ nghi. Lễ nghi của triều này dựa trên nền tảng của đời Tần, kết hợp với giáo hóa của Khổng Tử nho gia…”

Người dạy chuyên tâm, người học chăm chú, hai người dù thân ở trong tiệc rượu nhưng lại tạm thời đặt mình ra ngoài tiệc rượu.

Tiểu Muội thân là hoàng hậu cao quý, nhưng lần này vẫn không được ngồi cùng Lưu Phất Lăng. Hoàng đế ngồi một mình một chỗ, bàn của Tiểu Muội được đặt phía dưới bên phải.

Hoắc Vũ bất mãn thầm thì: “Trước kia vẫn nói Tiểu Muội còn ít tuổi, không đủ để phượng nghi thiên hạ, nhưng bây giờ Tiểu Muội đã sắp mười bốn tuổi rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ tư cách ngồi cùng bàn với hắn? Hay là hắn hoàn toàn không muốn để Tiểu Muội ngồi bên cạnh, để trống chỗ đó chờ người khác? Rốt cuộc trong lòng phụ thân đang nghĩ gì? Nhìn bộ dạng chẳng có vẻ sốt ruột gì cả.”

Hoắc Vân vội nói: “Tai vách mạch rừng, đại ca nói ít thôi, trong lòng tự có chủ ý.”

Ánh mắt Hoắc Vũ nhìn lướt qua xung quanh, nhìn đến đâu mọi người tới tấp cúi đầu đến đó, cho dù là Thừa tướng cũng phải mỉm cười chào hắn. Nhưng lúc ánh mắt lia đến chỗ Mạnh Giác, Mạnh Giác mặc dù mỉm cười chắp tay thi lễ, ánh mắt lại thản nhiên bình tĩnh, không tự ti cũng không kiêu ngạo. Hoắc Vũ tức giận, cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi nơi khác.

Mặc dù hắn cực kỳ ngạo mạn nhưng lại hết sức sợ hãi Hoắc Quang, trong lòng có giận dữ đến mấy cũng không dám bất chấp lời dặn dò của Hoắc Quang mà làm liều với Mạnh Giác, đành phải cố nén cơn giận lại. Tuy nhiên càng nghĩ càng bực, còn có một cảm giác uất ức từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ có. Tình cờ thấy ánh mắt Mạnh Giác giống như vô tình nhìn qua chỗ dành cho nữ nhân, hắn hỏi: “Cô gái bên kia nhìn lạ mắt quá, là thiên kim tiểu thư nhà ai thế?”

Hoắc Sơn nhìn theo, cũng không biết là ai, lại nhìn về phía Hoắc Vân.

Hoắc Vân là kẻ khôn ngoan nhất trong ba người, nói: “Đây chính là nữ nhân Hoàng thượng đã đưa vào cung, tên là Vân Ca. Vì trước đó thúc thúc lệnh cho đệ đi tra lai lịch của cô ta nên biết nhiều hơn hai huynh một chút. Cô gái này không có nơi nương tựa, nấu ăn kiếm sống trong thành Trường An, chính là Nhã trù tiếng tăm vang dội. Nữ nhân bên cạnh cô ta tên Hứa Bình Quân, là vợ một kẻ chuyên chọi gà đua chó. Có điều người nọ không biết gặp phải vận may gì, nghe nói bởi vì ngoại hình hơi giống Hoàng thượng, lọt vào mắt Hoàng thượng, lại được Hoàng thượng phong cho một chức quan nhỏ, chính là Lưu Bệnh Dĩ hiện giờ đang làm việc dưới trướng thúc thúc. Vân Ca có quan hệ mật thiết với cả Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân và Mạnh Giác, đại khái bọn họ là những người thân cận duy nhất của Vân Ca. Dường như nha đầu này còn có chuyện gì đó rất lằng nhằng với Mạnh Giác.”

Lần đầu Hoắc Vũ nghe nói tới chuyện này, liền tò mò hỏi: “Thành Quân có biết không?”

Hoắc Vân nói: “Nếu đại ca để ý quan sát vẻ mặt Thành Quân thì sẽ biết ngay, có lẽ Thành Quân đã biết nha đầu này từ trước.”

Hoắc Vũ nhìn Mạnh Giác, nhìn Lưu Phất Lăng rồi lại nhìn Vân Ca, bật cười. “Thú vị thật!”

Hoắc Vũ thấy Hoắc Thành Quân vẫn tươi cười, tự rót tự uống, nhưng hắn là huynh ruột cùng cha cùng mẹ với Hoắc Thành Quân, lại luôn luôn thương yêu tiểu muội, sao không nhìn ra tâm tình ủ dột của Hoắc Thành Quân bên dưới vẻ ngoài tươi cười đó? Hắn không khỏi vừa hận lại vừa thương. “Nha đầu vô dụng này, một đứa không cha không mẹ mà cũng không làm gì được nó, đúng là uổng công sinh ra trong nhà họ Hoắc.”

Hoắc Vân vội nói: “Đại ca, việc này không thể làm bừa, nếu không thúc thúc biết được…”

Hoắc Vũ cười. “Ai nói ta định làm bừa?”

Hoắc Sơn cười hiểu ý. “Nhưng chúng ta cũng không thể ngăn cản người khác làm bừa.”

Hoắc Vân biết Hoắc Vũ vẫn nghẹn một cục tức trong lòng vì không làm gì được Mạnh Giác, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ. Thay vì để đến lúc đó không biết nổ đến nơi nào, chẳng thà bây giờ bùng nổ trên người con nha đầu Vân Ca đó. Mạnh Giác đùa bỡn nhà họ Hoắc trong lòng bàn tay, cục tức của hắn cũng không hề nhỏ hơn của Hoắc Vũ.

Huống chi, Hoắc Vũ là con trai duy nhất của thúc thúc, cho dù có xảy ra chuyện gì không dễ dọn dẹp, có Hoắc Vũ, thúc thúc cũng không thể thật sự làm gì bọn hắn. Hoắc Vân còn thầm cân nhắc trong lòng, Hoắc Sơn đã nói: “Hoắc Vân, ngươi cân nhắc nhiều như vậy làm gì? Con nha đầu này bây giờ chẳng qua chỉ là một cung nữ, cho dù chuyện này có vỡ lở thì cũng chỉ là một cung nữ xảy ra chuyện, Hoàng thượng có thể trở mặt với họ Hoắc chúng ta vì một cung nữ hay sao? Huống hồ việc này một tên trúng ba đích, nếu làm tốt có khi còn giúp thúc thúc được khá nhiều.”

Hoắc Vũ cười lạnh một tiếng khinh thường. Quân lực cả thành Trường An đều nằm trong tay nhà họ Hoắc, hắn đâu coi Lưu Phất Lăng ra gì.

Hoắc Vân cảm thấy lời Hoắc Sơn rất có lý, liền cười nói: “Vậy đệ sẽ cùng hai huynh diễn màn này.”

Hoắc Vũ tỉ mỉ dặn dò Hoắc Sơn một hồi, Hoắc Sơn đứng dậy, cười nói: “Bọn huynh ăn ít thôi, uống nhiều vào, đệ ra ngoài một lát.”

Hoắc Vũ gọi hắn lại, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận người dưới tay gã Vu An đó.”

Hoắc Sơn cười. “Tối nay sứ tiết của các nước Hung Nô, Khương tộc, Tây Vực đều đến, mấy đại thái giám như Vu An và Thất Hỷ chắc chắn phải hết sức chuyên chú bảo vệ Hoàng thượng, không rảnh để ý đến những việc khác. Huống hồ có nói thế nào thì đệ cũng đường đường là một tướng quân, thị vệ cấm quân Vị Ương cung lại đều là người của chúng ta, nếu hắn có kế Trương Lượng[1], đệ sẽ tự có thang leo tường, đại ca yên tâm.”

[1] Trương Lượng (262 TCN – 188 TCN): tự là Tử Phòng, là danh thần khai quốc nổi tiếng thời nhà Hán.

Vân Ca nói sơ qua về sự tồn tại và phát triển của lễ nghi nhà Hán, đồ dùng của tiệc rượu, cách bày biện bát đũa với Hứa Bình quân, lại làm mẫu tư thế ngồi, tư thế kính rượu, uống rượu, các vấn đề chú ý khi gắp đồ ăn cho Hứa Bình Quân. Sau khi hai người nói xong, đám đông đã uống được mấy tuần rượu.

Lúc này đang có nghệ nhân dân gian lên đài hiến nghệ, còn có sứ thần các nước lần lượt tiến lên bái kiến Lưu Phất Lăng, dâng tặng đặc sản của nước mình để chúc mừng.

Mạt Trà nhận một đĩa đồ ăn do tiểu thái giám đưa đến, đặt xuống trước mặt Vân Ca, cười nói: “Vân cô nương, đây là những món ăn Hoàng thượng thấy ngon, lệnh cho Vu Tổng quản lấy mỗi thứ một ít mang tới.”

Mặc dù nói là bá quan cùng vui, nhưng thực ra bất kể chỗ ngồi hay món ăn, thậm chí cả trà rượu đều chia làm năm bảy loại theo chức sắc. Rất nhiều món ăn dâng lên Hoàng đế đều không có ở chỗ Vân Ca. Vân Ca ngẩng đầu nhìn Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng đang nói chuyện với sứ thần Đại Uyển. Bởi khoảng cách khá xa, lại cách đám đông và tiếng nhạc huyên náo, kỳ thực Vân Ca không nhìn rõ vẻ mặt Lưu Phất Lăng, nhưng nàng biết Lưu Phất Lăng cũng ý thức được nàng đang nhìn chàng, thậm chí còn biết lúc này trong mắt chàng sẽ có nét cười ấm áp, nhẹ nhàng. Cảm giác này rất khó diễn tả nhưng trong lòng nàng đều hiểu. Cũng vì như vậy dường như hai người đang ở rất gần nhau, không hề bị ngăn cách bởi bất cứ thứ gì.

Vân Ca mím môi cười, quay đầu đưa tay làm một động tác xin mời mẫu mực với Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân cũng nhã nhặn cảm ơn, giơ đũa, kéo tay áo, gắp đồ ăn, hành động không còn bối rối và thiếu tự tin như trước.

Hứa Bình Quân nuốt đồ ăn trong miệng, lại cầm chén trà lên, lấy tay áo che nửa mặt, uống một ngụm trà, sau đó dùng khăn lụa nhẹ nhàng thấm môi. Nhìn thấy nụ cười tán thưởng của Vân Ca, nàng ta cười theo, cảm thấy mình đã làm được một việc hết sức quan trọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom