-
Chương 12: Khi đó mất đi, nay mới thấu hiểu, đều tại nặng tình
Lúc Vân Ca mở mắt ra thì trời đã sáng hẳn. Nàng dụi mắt không thể tin được, nhưng quả thật đã là ban ngày.
Nàng cho rằng giấc ngủ này cùng lắm chỉ kéo dài được đến nửa đêm, không ngờ lại yên ổn đến tận lúc trời sáng. Có điều, dù thế nào thì chuyện cũng đã đến nước này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, xem xét tình hình rồi tính tiếp.
Rửa mặt súc miệng xong, mới ra cổng viện thì đã nhìn thấy thị vệ xung quanh đi qua đi lại, cười cười nói nói. Nàng gọi một người hỏi nguyên nhân, thị vệ cười, hồi bẩm: “Hoàng thượng muốn đi săn, treo thưởng trăm vàng.”
Thì ra là thế! Thảo nào bọn họ đều vui vẻ như vậy. Giải thưởng là thứ yếu, nếu có thể nhân cơ hội này được Lưu Tuân coi trọng, sau này phong hầu bái tướng cũng có khả năng. Nhưng… Lưu Tuân còn có tâm tình đi săn hay sao?
Sau khi tạ ơn thị vệ, Vân Ca đi tìm Hứa Bình Quân.
Lưu Thích cũng đang ở chỗ Hoàng hậu. Hứa Bình Quân đang giúp cậu mặc đồ đi săn. Thấy Lưu Tuân muốn dẫn con trai đi, sự thấp thỏm của Vân Ca vơi bớt vài phần. Có lẽ Lưu Tuân còn chưa phát hiện lệnh phù bị mất.
Lưu Thích cầm một cây cung nhỏ, bắt chước dáng đi của các tướng quân, đi vài bước trước mặt Vân Ca, lại làm động tác giương cung bắt chim điêu.
Mặt mũi Lưu Thích giống Hứa Bình Quân, có vẻ thư sinh nho nhã, lúc này ăn mặc như vậy đột nhiên lại có vài phần oai hùng của Lưu Tuân. Vân Ca cười, chắp tay nói: “Nhờ đại tướng quân săn cho tại hạ hai con thỏ mang về.”
Lưu Thích giậm chân. “Ai thèm đi săn thỏ? Ta phải đi săn hổ!”
Hứa Bình Quân cười, đẩy Lưu Thích ra cửa. “Mau đi tìm phụ hoàng và thầy con đi, chỉ còn đợi con nữa thôi đấy.”
Thấy Lưu Thích đã đi, Hứa Bình Quân lại không yên tâm, đuổi theo ra cửa dặn dò: “Theo sát phụ hoàng và thầy con, không được tự ý chạy lung tung!”
Lưu Thích thở dài thườn thượt, lắc đầu, chán nản nói: “Đúng là nữ nhân!”
Hứa Bình Quân cười quay vào nhà, sắc mặt tươi vui, dường như những hậm hực ứ đọng khi ở Vị Ương cung đều đã tiêu tan.
Vân Ca nói: “Hổ Nhi hoạt bát hơn lúc ở Vị Ương cung rất nhiều.”
Hứa Bình Quân gật đầu. “Thấy nó thế này tỷ cũng vui vẻ.”
“Hứa tỷ, tâm tình Hoàng thượng hôm nay thế nào? Hoàng thượng có hỏi tới muội không?”
“Rất tốt! Không nhắc gì đến muội cả. Tỷ chỉ nghe thấy huynh ấy bàn bạc với các đại thần về chuyện đi săn.”
“Vâng!”
“Sao thế? Muội còn đang tính toán chuyện lấy trộm lệnh phù à? Muội định bao giờ cứu Lưu Hạ?”
“Không! Không! Tỷ ngàn vạn lần không được nhắc tới việc này nữa. Tỷ đã ăn sáng chưa? Muội dậy muộn quá, còn chưa ăn gì cả.”
Hứa Bình Quân vội sai người đi chuẩn bị đồ ăn, lại lải nhải quở trách Vân Ca. Vân Ca chỉ có thể cười, yên lặng nghe.
Hai người cùng nói chuyện, cùng cười đùa, cùng ăn cơm. Dường như đã trở lại ngày xưa, trở lại thời thiếu nữ vô câu vô thúc.
Buổi trưa, hai người cùng đi leo núi, thi xem ai trèo lên đến đỉnh núi trước. Vân Ca không nhường Hứa Bình Quân, đương nhiên đến trước.
Đứng trên đỉnh núi, nàng nhìn những ngọn núi trắng toát kéo dài, vẻ mặt buồn bã vô hạn. Cảnh sắc vẫn vậy nhưng người đã không còn.
Nghe thấy Hứa Bình Quân gọi, nàng vội lấy lại tinh thần, mỉm cười quay lại. Hứa Bình Quân mặc một chiếc áo gấm màu đỏ thêu hình phượng bên trong, một chiếc áo choàng lông có mũ trùm màu vàng bên ngoài, tư thế đoan trang, khí độ ung dung. Cùng với bước đi dịu dàng, trời đất trắng xoá cũng trở thành cảnh nền lộng lẫy cho nàng ta.
Nàng ta đi tới trước mặt Vân Ca, thở gấp, hỏi: “Muội làm gì mà nhìn tỷ chằm chằm thế?”
Vân Ca mỉm cười, nhìn ra xa. “Tỷ muội mình đã không phải tỷ muội mình trước đây nữa rồi.”
Hứa Bình Quân cười, ôm nàng. “Chỉ cần có một số thứ không thay đổi là được.”
Vân Ca dựa vào vai nàng ta, khẽ “vâng” một tiếng.
Lúc xuống núi đã rất muộn, những người đi săn còn chưa về. Hứa Bình Quân lo lắng, Phú Dụ khuyên nhủ: “Hoàng thượng không đi săn ở Ly Sơn, họ dẫn người tiến vào dãy núi Tần Lĩnh, trong núi sâu mới có thể săn được con mồi lớn. Nghe nói khi còn trẻ, có lúc Hiếu Vũ Hoàng đế vào núi săn một chuyến mất một, hai tháng. Lần này mặc dù Hoàng thượng không định đi xa như vậy nhưng ít nhất cũng phải mất hai, ba ngày.”
Sau sự kiện Lưu Thích học Trụ Vương, Hứa Bình Quân vẫn chịu khó đọc sách sử, biết Phú Dụ nói không sai. Nghĩ bụng xung quanh có nhiều người bảo vệ như vậy, lại không có người nhà họ Hoắc giở trò, sự lo lắng của mình đúng là dư thừa, nhưng Hứa Bình Quân vẫn bận lòng vì con trai.
“Vân Ca, buổi tối muội ngủ cùng tỷ nhé? Họ đi hết rồi, nơi này vắng vẻ quá.”
Vân Ca do dự. “Còn có bọn Phú Dụ mà. Buổi tối muội ồn ào lắm, sợ làm phiền tỷ.”
Hứa Bình Quân tức giận. “Bảo muội đến thì muội cứ đến, sao mà lắm lý do thế?”
Vân Ca đành phải đến ngủ cùng Hứa Bình Quân.
Buổi tối, Hứa Bình Quân đang ngủ thì bị tiếng ho của Vân Ca đánh thức, lúc này mới hiểu rõ tâm tư của Vân Ca. Nàng ta vội vàng dậy rót một cốc nước cho Vân Ca. “Đêm nào cũng như thế này à?”
Vân Ca áy náy nói: “Một lát là đỡ thôi. Mấy ngày nay trời lạnh nên mới nặng hơn một chút.”
“Mạnh đại ca không…”
Vân Ca nhíu mày, Hứa Bình Quân không dám nói tiếp.
Vân Ca uống mấy ngụm nước rồi lại nằm xuống ngủ.
Thấy nàng nhắm mắt lại không hề nhúc nhích, Hứa Bình Quân có bao nhiêu lời muốn nói đành phải nuốt vào, vừa suy nghĩ miên man một lát lại buồn ngủ quá nên ngủ mất.
Trời vừa tờ mờ sáng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, Hứa Bình Quân và Vân Ca lập tức ngồi dậy. Phú Dụ ở bên ngoài bẩm: “Hoàng thượng sai người đến truyền khẩu dụ. Lệnh Hoàng hậu, Tiệp dư và những người khác ở Ôn Tuyền cung lập tức về Trường An.”
Hứa Bình Quân vừa mặc váy áo vừa hỏi: “Vì sao?”
“Nô tài không rõ lắm, người truyền khẩu dụ không nói rõ, hình như là Hoàng thượng sẽ cấm núi.”
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng đi đường khác, có lẽ đang trên đường về Trường An.”
Giọng nói của Hoắc Thành Quân vang lên bên ngoài: “Hoàng hậu nương nương và Mạnh phu nhân còn ngủ à? Bản cung vừa đến thăm Mạnh phu nhân, nghe nói Mạnh phu nhân ở chỗ này…”
Hứa Bình Quân oán hận nói: “Con quạ đen này! Vừa yên ổn được hai ngày lại mò ra rồi. Nó cứ kêu lên là chắc chắn không có chuyện tốt!”
Vân Ca chỉnh lại váy áo, vừa cười vừa cuốn màn: “Nương nương dậy sớm quá!”
Hoắc Thành Quân cười, đi tới trước mặt Vân Ca, cầm tay nàng như tỷ muội thân thiết, giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương. “Vội vàng đến chúc mừng tỷ mà!”
Vân Ca cười, hỏi: “Có chuyện mừng gì vậy? Chẳng lẽ nương nương mắc bệnh nan y?”
Hai mắt Hoắc Thành Quân sáng khác thường. “Muội à? Tỷ đừng có mơ! Chắc chắn muội còn sống lâu hơn tỷ, sống tốt hơn tỷ! Có điều một kẻ thù lớn khác của tỷ đã xong đời, tỷ có vui không?”
Tay chân Vân Ca chợt lạnh ngắt, nàng gượng cười, nói: “Nghe không hiểu nương nương nói gì.”
Hoắc Thành Quân nắm chặt tay nàng như rắn độc quấn cổ tay. “Muội nhận được tin, Mạnh đại nhân Mạnh Giác sơ suất rơi xuống vách núi cao vạn trượng trong lúc đi săn, tìm khắp nơi không thấy xác. Hoàng thượng cực kỳ đau lòng, hạ chỉ cấm núi tìm xác. Bây giờ Hoàng thượng đang vội vã trở lại kinh thành chính là để lo hậu sự.”
Hứa Bình quân kéo Hoắc Thành Quân ra, chỉ ra cửa, lớn tiếng nói: “Biến ra ngoài!”
Hoắc Thành Quân giận dữ, nhìn Hứa Bình Quân chằm chằm. “Ngươi là cái thá gì?”
Hứa Bình Quân quát: “Ta là hoàng hậu. Lời của bản cung ngươi cũng dám không nghe? Ngươi muốn bản cung chấp hành cung quy không? Phú Dụ, truyền hoạn quan chưởng hình.”
Phú Dụ đáp to: “Vâng!”
Hoắc Thành Quân tức giận đến run rẩy, hít sâu mấy hơi, khom người thi lễ: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp biết lỗi rồi!” Nói xong lập tức lui ra ngoài.
Hứa Bình Quân lắc Vân Ca lúc này sắc mặt đã trắng bệch. “Nó nói láo, sao có thể coi là thật được? Mạnh đại ca làm sao có thể rơi xuống vách núi?”
“Tự y đương nhiên sẽ không rơi xuống, nhưng nếu Hoàng thượng ép y phải rơi thì sao?”
Hứa Bình Quân tái mặt, lớn tiếng nói: “Không! Hoàng thượng nhất định sẽ không động đến Mạnh đại ca lúc này. Huynh ấy còn cần Mạnh đại ca bảo vệ Hổ Nhi.”
Vân Ca lẩm bẩm: “Tỷ nói Lưu Tuân sẽ không động đến Mạnh Giác lúc này? Xem ra huynh ấy đã có ý giết Mạnh Giác từ lâu rồi.”
Hứa Bình Quân bị lời nói của chính mình làm cho hoảng sợ. Có phải sâu trong đáy lòng, nàng ta sớm đã phát hiện hết thảy, chẳng qua là chưa bao giờ chịu đối mặt với sự thật này.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Mạnh đại ca vẫn rất cẩn thận, có ơn với Hổ Nhi, Hoàng thượng không có lý gì giết huynh ấy. Có lẽ đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, sơn đạo phủ tuyết khó đi, có thể là có mãnh thú… Hoàng thượng sẽ không… sẽ không…”
Hai mắt Vân Ca trong suốt, nàng đã thấy rõ toàn bộ nguyên nhân phía sau. Lưu Tuân bất mãn với Mạnh Giác đã lâu, sau khi nàng cứu Lưu Hạ ra, chắc chắn Lưu Tuân không tin một mình nàng có thể trù tính việc này, cho rằng người tính toán sau màn là Mạnh Giác, cho nên đã nổi giận động sát cơ.
Vân Ca vội vã thu dọn vài món đồ đạc, tiện tay cho bánh trái trên bàn vào bọc, khoác áo choàng rồi lao ra ngoài.
Hứa Bình Quân đuổi theo nàng, gọi: “Vân Ca! Vân Ca!”
Trên gương mặt trắng xanh của Vân Ca toàn là tuyệt vọng. “Muội hận Mạnh Giác, chính vì hận y nên muội tuyệt đối sẽ không chịu ơn của y. Muội không cho y chết vì muội.”
Bóng dáng Vân Ca nhanh chóng đi xa trong gió tuyết.
Hai mắt Hứa Bình Quân đẫm lệ nhạt nhoà, cảm thấy giờ khắc này những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời đều đang rời xa, dần biến mất. Tất cả những gì nàng ta cố gắng tin tưởng và bảo vệ đều sắp vỡ vụn. “Vân Ca, muội về đi! Tỷ muội mình trở lại kinh thành rồi nghĩ cách, có thể phái đại quân…”
Bóng người đã mờ nhạt trong gió tuyết, giọng nói loáng thoáng vẫn bay về: “Nếu tỷ giúp muội thì lập tức trở lại kinh thành tìm Hoắc Quang, nói muội vào núi tìm chồng, có thể ông ta sẽ niệm tình… phái quân đến cứu…”
Cả người lẫn tiếng đều đã biến mất, chỉ còn gió bắc vẫn rít gào.
Bông tuyết ngày càng dày, chỉ chốc lát sau cả người Hứa Bình Quân đã phủ đầy tuyết. Phú Dụ gọi: “Nương nương! Nương nương!”
Hình như Hứa Bình Quân không nghe thấy gì. Phú Dụ rưng rưng nói: “Nương nương, bây giờ cả thành Trường An chỉ có nương nương có thể cứu Vân cô nương. Nương nương nhất định phải cứu Vân cô nương.”
Hứa Bình Quân thì thào hỏi: “Ta có thể làm được sao?”
“Nhất định có thể! Vân cô nương chỉ có một người thân là nương nương, nương nương là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.”
Hứa Bình Quân dần tỉnh táo lại. “Ta cũng chỉ có muội ấy là người thân. Phú Dụ, bỏ xe ngựa, chúng ta cưỡi ngựa về kinh!”
***
Ly Sơn là một đỉnh núi ở phía bắc dãy Tần Lĩnh, thế núi rất đẹp, kéo dài hơn bốn mươi dặm theo hướng đông tây. Cả dãy núi Tần Lĩnh cũng kéo dài theo hướng đông tây, vắt ngang giữa Quan Trung, thế núi hùng vĩ phân bố rộng ở hai đầu hẹp ở giữa. Hai cánh đông tây chia thành nhiều dãy núi nhỏ hơn. Cánh tây có Đại Tản Lĩnh, Phượng Lĩnh và Tử Bách Sơn. Cánh đông có Hoa Sơn, Mãng Lĩnh Sơn, Lưu Lĩnh và Tân Khai Lĩnh. Phần giữa có Thái Bạch Sơn, Ngao Sơn, Thủ Dương Sơn, Chung Nam Sơn, Thảo Niệm Lĩnh, còn có vô số núi nhỏ xen kẽ như Thúy Hoa Sơn, Nam Ngũ Đài…
Sau khi hỏi thăm rõ khu vực Lưu Tuân cấm núi, Vân Ca liền đi thẳng đến khu vực này. Trên đường đi gặp các thị vệ cấm núi, nàng khéo léo dò hỏi phương hướng và vị trí Lưu Tuân săn bắn rồi cưỡng chế xông vào, còn tiện tay cướp được một thanh mã tấu. Do địa hình trong núi phức tạp, lại đang có tuyết lớn nên các thị vệ nhanh chóng bị mất dấu nàng.
Vân Ca đã trèo hết hai ngọn núi, đây đã là ngọn thứ ba. Nếu còn chưa tìm được, nàng sẽ phải trèo ngọn thứ tư nữa. Trên đỉnh núi hoang vắng tiêu điều, trận tuyết đã phủ kín tất cả, chỉ còn lại một màu trắng xóa. Nàng vung mã tấu trong tay đập rơi tuyết trên cây xuống, dần dần phát hiện dấu vết khác thường, rất nhiều cây đều có vết gãy mới. Nàng biết mình đã tìm đến đúng nơi, vội dùng tay áo lau thân cây. Những vết đao kiếm rất mới lộ ra trước mắt nàng.
Từ dấu vết này, những hình ảnh trước đó hiện ra trước mắt Vân Ca: Mạnh Giác bị dụ đến nơi này, khi phát hiện có điều gì đó không đúng, định tránh thì đã không kịp, đành phải cầm kiếm chống đỡ. Trọng binh vây quanh ba mặt, vòng vây dần dần thu hẹp, ép y đến bên vách núi… Không đúng! Vết đao ở đây dùng lực rất nhỏ, hiển nhiên sát ý của người dùng đao không nặng, xem ra Lưu Tuân không muốn giết Mạnh Giác ngay. Lưu Tuân muốn bắt sống Mạnh Giác? Vì sao… Có lẽ trên người Mạnh Giác có thứ Lưu Tuân cần, có lẽ Lưu Tuân còn phải kiêng kỵ, có lẽ còn có nguyên nhân khác… Cho nên không phải là Lưu Tuân dụ Mạnh Giác đến đây mà là Mạnh Giác phát hiện ý đồ của Lưu Tuân và chủ động tới gần vách núi. Thà rằng tan xương nát thịt, Mạnh Giác cũng không muốn bị Lưu Tuân thao túng.
Vân Ca bám thân cây, há miệng thở gấp. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng cẩn thận đi từng bước tới bên vách núi nhìn xuống dưới. Vách núi dựng đứng sâu ngàn thước, nàng chóng mặt, lập tức lui lại.
Ngã từ nơi như thế này xuống thì làm gì còn con đường sống?
Hai chân bủn rủn, nàng ngã bệt xuống đất. Bông tuyết bay xuống người nàng, trong đầu cũng như có tuyết lớn, cảm thấy trời đất thê lương, trắng toát lạnh lùng.
Trong màn tuyết mịt mờ, dường như nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo gấm đi vào quán mì đơn sơ, đang chậm rãi bỏ chiếc nón trúc trên đầu xuống. Lúc đó chính là lần đầu họ gặp gỡ, tất cả vẫn còn rực rỡ như hoa núi.
“Tôi tên là Mạnh Giác. Mạnh trong Mạnh Tử, Giác là vua của các loại ngọc.”
“Huynh tặng muội. Muội đã tặng huynh sao dưới đất, nay huynh tặng muội tuyết trên tay.”
“Ngồi xuống, từ từ mà nghĩ, còn mấy canh giờ nữa mới tới bình minh.”
“Đêm còn rất dài, huynh lại rất kiên nhẫn.”
“Vân Ca, chờ huynh, huynh sẽ đến ngay.”
Không biết vì sao, nước mắt nàng tràn ra như đê vỡ. Nàng vừa khóc vừa chống mã tấu đứng lên, vung mã tấu chặt cây xung quanh như phát điên. “Không cho huynh chết! Không cho huynh chết! Tôi không muốn nợ ơn huynh! Việc của tôi, tự tôi sẽ lo liệu…”
Khóc một hồi, thanh mã tấu dường như nặng ngàn cân, càng vung càng chậm, sau đó rơi thẳng xuống đất. Nàng quỳ rạp xuống đất, cao giọng bật khóc nức nở.
“Trên kia có người.” Có người dưới khe núi hô lớn.
Nước mắt Vân Ca vẫn không ngừng rơi, cảm thấy trời đất mịt mờ, tất cả đều không còn đáng quan tâm.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu nàng như tia chớp. Nếu LưuTuân chắc chắn Mạnh Giác đã chết thì cần gì phải sai nhiều người cấm núi như vậy?
Tiếng khóc lập tức dừng lại, còn không kịp lau nước mắt, nàng nhặt mã tấu lên, trốn vào trong núi.
Nàng quan sát vách núi tỉ mỉ từ mặt bên, trên vách đá mọc không ít cây tùng cây bách. Nếu như trước khi rơi xuống đã tính toán cụ thể, mượn sức đỡ của cành cây thì đà rơi nhất định sẽ giảm rất nhiều. Nếu may mắn không đập vào những tảng đá lồi lõm trên vách núi thì có lẽ vẫn còn hy vọng sống sót.
Nàng buộc thanh mã tấu vào người để chuẩn bị xuống khe núi. Quan sát xem có khả năng trèo từ dưới lên trên hay không, có lẽ Mạnh Giác đang hấp hối trên thân cây nào đó trên vách đá, nhưng cũng có thể y đã… Nàng lập tức dừng suy nghĩ, giậm chân, xoa tay, xuất phát.
Sau khi trèo đến giữa khe núi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ngọn núi này lớn thế nào. Nhìn sang hai bên hoàn toàn không thấy giới hạn, tìm từng tấc một thì phải tìm đến khi nào?
Bất kể tìm đến khi nào cũng phải tìm. Sống phải gặp người, chết phải thấy xác!
Vân Ca hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng cả tay cả chân trèo lên trên. Tùng bách, dây leo, lùm cây, có nơi tuyết đọng thật dày, không thấy rõ cành cây ra sao, đến lúc nắm tay vào mới biết có gai, mặc dù Vân Ca đeo găng tay thêu hoa dày nhưng vẫn bị gai nhọn đâm đến chảy máu.
Đột nhiên mấy tiếng chim hót rất nhỏ vang lên. Vân Ca không để ý, vẫn chăm chú leo núi. Lại có mấy tiếng chim hót nữa vang lên, nàng dừng lại, lắng tai nghe. Một lát sau lại nghe thấy mấy tiếng nữa.
Thoáng nghe thì đúng là tiếng chim hót, nhưng nghe kỹ thì tiếng hót lại chia thành các cung bậc “cung, thương, giác”. Vân Ca nhắm mắt, như suy đoán, như khẩn cầu. “Chủy! Chủy!”[1]
[1] Năm âm sắc thời cổ của Trung Quốc, gồm cung, thương, giác, chủy, vũ.
Tiếng hót vang lên lần nữa, quả nhiên lại cao hơn một âm điệu. Nước mắt lưng tròng, Vân Ca lập tức đuổi theo tiếng chim hót.
Khi nàng gạt những cành tử đằng buông kín mít ra, Mạnh Giác đang dựa vào vách núi mỉm cười với nàng, vẻ mặt bình tĩnh, ấm áp như hai người đi chơi gặp nhau giữa hoa núi rực rỡ, không có chút mệt mỏi, ủ rũ nào.
Vân Ca lạnh mặt. “Huynh gặp kiếp nạn này vì tôi, bây giờ tôi cứu huynh ra ngoài, tôi với huynh hết nợ với nhau!”
Mạnh Giác mỉm cười. “Được.”
Vân Ca thấy áo sống y xộc xệch, vết máu loang lổ. “Bị thương nặng không? Còn có thể đi được không?”
“Sợ là không được.”
Vân Ca quay lưng lại. “Tôi cõng huynh xuống trước.”
Một đôi tay hết sức thận trọng đặt lên vai nàng, dường như người bị thương là nàng. Chóp mũi bên tai tràn ngập thứ mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ. cả hai đều có vẻ như mơ màng, không có ai nói chuyện.
Vân Ca chặt một đoạn dây leo buộc y vào lưng mình, cõng y xuống núi.
Mặc dù nàng có võ công nhưng dù sao cũng là cõng một nam nhân cao lớn, lại trèo lên vách núi dốc đứng như thế. Có lúc vì tảng đá đặt chân đột nhiên bung ra, có lúc vì sợi dây leo nhìn rất to đột nhiên lại đứt, mấy lần hai người suýt nữa ngã xuống. Mặc dù Vân Ca không nói câu nào nhưng trên trán đầy mồ hôi lạnh. Mạnh Giác chỉ yên lặng ôm nàng, mỗi lần gặp nguy hiểm, hơi thở của y cũng không hề thay đổi. Vân Ca đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ Mạnh Giác đã ngất rồi? Nhân lúc vừa đặt chân đứng vững, nàng quay đầu xem, lại thấy y đang mỉm cười, chăm chú nhìn nàng, trong mắt lộ ra sự yên bình vui sướng. Vân Ca ngẩn người, buột miệng nói: “Huynh ngã đến độ ngu ngơ luôn rồi à?”
Mạnh Giác chỉ cười không nói. Vân Ca trừng mắt nhìn y rồi vội vã quay mặt lên.
Vất vả xuống đến đáy khe núi, Vân Ca thở phào một hơi. Nàng đặt y xuống để y dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, lại lấy bánh trái ra đưa cho y, dù đã nát bét hết nhưng ít nhất cũng có thể no bụng.
“Muội đẽo giúp huynh mấy thanh gỗ. Huynh ngã gãy xương đùi rồi, phải nối xương lại.”
Vân Ca lấy mã tấu ra chặt gỗ. Mạnh Giác nói với nàng cách nối xương và dặn dò: “Nếu huynh ngất thì dùng tuyết kích thích huynh tỉnh lại.”
Vân Ca gật đầu. Mạnh Giác ra hiệu cho nàng có thể bắt đầu. Theo cách y dạy, Vân Ca nắm xương đùi bị lệch rồi vặn lại. Trong tiếng răng rắc, sắc mặt Mạnh Giác tái mét, mồ hôi trên trán to như hạt đậu nành.
Vân Ca ngẩng đầu nhìn y. “Cần nghỉ ngơi một lát rồi làm sau không?”
Mạnh Giác nói hai chữ qua kẽ răng: “Tiếp tục.”
Vân Ca nghiến răng, cúi đầu nhìn chân kia của Mạnh Giác. Trước hết nàng nhặt hết gỗ vụn, sau đó đột nhiên nắm xương đùi.
Cơn đau chạy vào tim, Mạnh Giác chợt thấy khí huyết trào lên, y nhanh chóng giơ cánh tay lên, dùng tay áo che mặt, một ngụm máu tươi phun lên tay áo.
Vân Ca cúi đầu, chăm chú nối xương giúp y, hoàn toàn không chú ý đến hành động của y. Nối xương xong, nàng lại dùng nẹp gỗ và dây mây cố định chỗ xương gãy lại.
Vân Ca dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. “Huynh còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Mạnh Giác mỉm cười. “Chỗ khác đều không có gì nghiêm trọng.”
Từ khi Vân Ca nhìn thấy y, y vẫn luôn tươi cười, hơn nữa nét cười này khác nét cười thường ngày y vẫn mang trên mặt, nhưng rốt cuộc là khác thế nào thì Vân Ca lại không nói rõ được. Nàng tức giận nói: “Tình hình hiện nay như vậy mà huynh còn có thể cười được à? Huynh không sợ không ai tới cứu huynh à? Bắt chước tiếng chim cầu cứu? Huynh cho rằng mình rất thông minh à? May mà những binh lính này đều là người lỗ mãng, không nhiều người hiểu âm luật, nếu không cứu binh chưa kịp tới, kẻ thù đã xuất hiện.”
Mạnh Giác mỉm cười không nói. Nàng khóc thành tiếng, trên đỉnh núi, khe núi lại có tiếng vọng, người cách đó mấy ngọn núi cũng nghe thấy chứ nói gì đến y. Y bắt chước tiếng chim hót vốn chính là để cho nàng nghe thấy.
Thấy y chỉ mỉm cười, Vân Ca lại hung dữ nói: “Lưu Tuân phái người bao vây trùng trùng bên ngoài, trên danh nghĩa là cấm núi để thể hiện sự đau thương, thực ra là sợ huynh còn sống nên lùng tìm để giết chết. Bây giờ huynh thế này thì khác gì cá nằm trên thớt chứ?”
Mạnh Giác cười, hỏi: “Hoắc Quang sẽ đến cứu muội chứ?”
“Không biết. Tôi không đoán được tâm tư của ông ta. Tôi đã cứu Lưu Hạ, có lẽ ông ta cũng giận không kém gì Lưu Tuân. Có điều ông ta vẫn rất tốt với tôi…”
Nghe thấy có tiếng người nói trong khe núi, Vân Ca lập tức cõng Mạnh Giác lên, tìm nơi ẩn trốn.
May mà khe núi này đã bị tìm đi tìm lại năm, sáu lần rồi, toán lính này lục soát không hề cẩn thận, vừa chửi thời tiết vừa nhìn qua loa xung quanh rồi đi luôn.
Sau khi binh lính đã đi, Mạnh Giác nói: “Bây giờ có hai khả năng, muội chọn một. Thứ nhất, Hoắc Quang sẽ tới cứu muội, Lưu Tuân không có bất cứ lý do gì cản trở Hoắc Quang cứu con gái. Chỉ cần thái độ của Hoắc Quang cứng rắn, Lưu Tuân chắc chắn sẽ lui binh, vậy chúng ta sẽ chờ ở khe núi này. Nơi này là nơi huynh ngã xuống, Lưu Tuân đã sai binh lính tìm kiếm nhiều lần, trong thời gian tới chắc chắn binh lính chỉ tìm kiếm qua loa ở đây. Thứ hai, Hoắc Quang sẽ không tới cứu muội. Lưu Tuân không tìm được xác huynh, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ tăng thêm binh lực, binh lính sẽ tới đây tìm dấu vết của huynh, vậy chúng ta phải tránh khỏi chỗ này càng xa càng tốt. Huynh có cách ép Lưu Tuân lui binh, nhưng cần thời gian. May mà rừng cây rậm rạp, núi non trùng điệp, chúng ta trốn thì bọn chúng còn lâu mới tìm được.”
Trong lòng Vân Ca có rất nhiều nghi vấn nhưng Mạnh Giác đã nói có cách thì chắc chắn là có cách. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên nhìn Mạnh Giác. “Lúc bị nhốt trong thiên lao, tôi có quen một đám bạn. Tôi vẫn muốn đến tạ ơn bọn họ nhưng không hỏi thăm được rốt cuộc mình bị nhốt ở đâu. Sau đó nghe nói, thời gian ấy có một nhà lao xảy ra hỏa hoạn lớn, những người ở bên trong đều bị chết cháy. Những người đó là người tôi quen đúng không? Là Hoắc Quang làm à?”
Nhìn thấy trong mắt Vân Ca chỉ có đau thương, Mạnh Giác rất muốn lên tiếng phủ nhận để xóa hết đau thương và tự trách cho nàng, nhưng y không thể làm được, chỉ có thể gật đầu một cái.
Vân Ca quay người đi, cõng y lên, nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này!”
Rừng xanh mênh mông, núi thẳm vắng lặng, trời đất yên tĩnh như chỉ còn lại hai người họ. Vân Ca lặng lẽ cõng Mạnh Giác bước thấp bước cao đi trong gió tuyết, bước đi ngày càng chậm nhưng nàng vẫn vững vàng cõng y.
Vân Ca rất giỏi chơi trò trốn tìm. Vừa đi nàng vừa làm giả dấu vết. Khi thì cố ý bẻ gãy cành cây ở hướng ngược lại, làm như họ đã đi qua đó khiến cành cây bị gãy. Khi thì cố ý cầm mã tấu đập lên thân cây ở ngã rẽ làm tuyết trên cây rơi xuống, làm như họ đã đi qua chỗ đó… Những dấu vết của họ lại bị tuyết rơi nhanh chóng phủ kín.
Tuyết rơi lúc lớn lúc nhỏ, đến buổi tối không ngờ lại ngừng rơi.
Thấy Vân Ca sức cùng lực kiệt, Mạnh Giác nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm đi! Tuyết ngừng rồi, đi đến đâu cũng sẽ để lại dấu chân, bọn chúng lại dễ bám theo.”
Vân Ca muốn tìm một hang núi nhưng không tìm được, chỉ có thể tìm một cây to chắn gió, trải một lớp cành tùng dày ở nơi khuất gió, cố gắng ngăn cách lớp tuyết lạnh buốt bên dưới, lại cởi áo choàng ra trải lên để Mạnh Giác ngồi lên đó. Mạnh Giác muốn nói gì đó, lại bị Vân Ca nhìn một cái cảnh cáo, y đành ngậm miệng, tất cả nghe sắp xếp của Vân Ca.
Trong đêm đen, ánh lửa là mục tiêu bám theo quá rõ ràng, cho nên dù Vân Ca có mang mồi lửa nhưng lại không dám nhóm lửa, hai người chỉ có thể ngồi yên trong bóng đêm.
Đột nhiên có tiếng kêu ùng ục vang lên. Thực ra âm thanh rất nhỏ nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh nên vẫn có thể nghe rõ. Vân Ca lập tức quay đầu đi. Mạnh Giác lấy ra bánh trái lúc trước nàng cho, nàng vội cầm mấy miếng cho vào miệng. Ăn được vài miếng, nàng mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao huynh vẫn chưa ăn hết? Lâu lắm rồi huynh không ăn gì mà?”
Mạnh Giác mỉm cười. “Người từng bị đói sẽ biết cách làm thế nào để ăn số ít đồ ăn được lâu nhất. Có lúc đồ ăn không phải dùng để giảm bớt cái đói mà chỉ dùng để duy trì cho mình không bịchết đói.”
Vân Ca nhìn mấy miếng bánh còn sót lại trong khăn tay, không sao ăn nổi nữa. “Tôi ăn đủ rồi. Còn lại thuộc về huynh.”
Mạnh Giác cũng không khuyên bảo, chỉ gói khăn tay, lại cất vào trong áo.
Vân Ca ngồi im lặng một lát rồi hỏi: “Trong rừng chắc có rất nhiều động vật, chúng ta có thể đi săn không?”
Mạnh Giác bật cười. “Lúc này tốt nhất chúng ta vẫn nên cầu trời đừng để gặp động vật. Tuyết lớn thế này, những động vật có thức ăn dự trữ sẽ đều không đi ra, thường thường chỉ có hổ báo cực đói mới phải ra ngoài kiếm ăn. Huynh không thể đi lại, không có một chút năng lực tự bảo vệ mình. Một thanh mã tấu có thể làm gì?”
“Tôi biết làm bẫy, hơn nữa võ công của tôi bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều, không đến mức ngay cả chó ngao cũng đánh không lại như trước kia nữa.”
Mạnh Giác mỉm cười, chăm chú nhìn nàng rồi dịu dàng nói: “Huynh biết. Đợi trời sáng chúng ta xem xem có thể làm bẫy bắt mấy con chim hay không?”
“Được!” Sự ủ rũ của Vân Ca tan bớt vài phần, nàng dựa người vào gốc cây, nhắm mắt lại ngủ. Vì quá mệt mỏi nên dù vừa lạnh vừa đói, nàng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Giác vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng đã ngủ say, y chậm rãi dịch người, cởi chiếc áo choàng da cáo trên người ra đắp lên người nàng. Nàng đang ngủ nhưng tiếng ho lại không gián đoạn, ngủ không yên giấc. Mạnh Giác có vẻ buồn bã, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch, lại thầm ghi nhớ tần suất và thời gian ho của nàng.
Nửa đêm tuyết lại bắt đầu rơi, trời ngày càng lạnh.
Trời còn chưa sáng, Vân Ca đã tỉnh dậy vì lạnh. Nàng mở mắt ra xem, lập tức trợn mắt nhìn Mạnh Giác.
Mạnh Giác mỉm cười, “Huynh vừa tỉnh lại, thấy muội co ro nên… Không ngờ muội cũng tỉnh dậy sớm như vậy, đúng là uổng công vô ích rồi.”
“Lúc này huynh đừng có nhiều chuyện! Làm tôi điên lên là tôi ném cổ huynh xuống vực nuôi hổ đấy!”
Cảnh cáo xong, Vân Ca vốc một nắm tuyết lau mặt, lạnh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Chúng ta đi tiếp, tiện thì tìm xem có chim chóc chồn cáo gì không, tiện nữa thì tìm hang núi. Trên người tôi có đồ đánh lửa, có hang núi thì chúng ta có thể nướng thịt ăn.”
Trận tuyết lớn dường như đã khiến tất cả các loài động vật biến mất. Mặc dù Vân Ca vừa đi vừa để ý nhưng không hề phát hiện bất cứ dấu vết nào của động vật. Có điều được Mạnh Giác chỉ dạy, nàng trèo lên cây moi mấy ổ sóc. Dù không bắt được sóc nhưng lại kiếm được một đống quả thông và hạt dẻ lông, hai người xem như cũng được ăn một bữa trưa lót dạ.
Đồ ăn vốn đã ít đến mức đáng thương, Mạnh Giác còn cố ý để lại hai quả thông không ăn. Vân Ca hỏi: “Huynh giữ lại làm gì?”
Mạnh Giác mỉm cười, cất quả thông đi. “Đến lúc đó muội khắc biết.”
Vân Ca suy nghĩ một lát rồi hiểu ra, đột nhiên gõ lên đầu mình, tức giận cõng Mạnh Giác lên đi tiếp.
Mạnh Giác cười, nói: “Muội không nghĩ tới cũng không phải vì muội ngốc. Ai mà lần đầu tiên đã biết ngay được chứ? Cũng là vì sinh tồn nên huynh mới học được.”
Vân Ca lặng lẽ đi một hồi lâu, đột nhiên hỏi. “Khi còn bé huynh thường phải đi tìm đồ ăn như vậy à? Ngay cả đồ ăn của sóc cũng… cũng ăn?”
Mạnh Giác hời hợt nói: “Có một thời gian.”
Vân Ca từng đi qua hoang mạc, đi qua thảo nguyên, trèo lên núi tuyết, vượt qua núi cao, đối với nàng, thế giới hoang dã rất quen thuộc, thân thiết, tràn ngập niềm vui, nhưng bây giờ nàng mới biết nàng không thật sự hiểu thế giới tàn khốc này. Dưới sự chăm sóc của cha mẹ và các ca ca, tất cả mọi sự tàn khốc đều bị họ che đi, nàng chỉ nhìn thấy mặt thú vị, vui vẻ của nó.
Lúc đi qua một lùm cây thấp đã khô héo, Mạnh Giác đột nhiên ghé vào bên tai Vân Ca, nhỏ giọng nói: “Dừng lại, từ từ nằm sấp xuống.”
Vân Ca không biết có chuyện gì, toàn thân căng thẳng, nín thở, chậm rãi ngồi xuống rồi nằm bò trên tuyết.
Mạnh Giác lấy hạt thông đã tách khỏi quả ra, ném từng hạt ra ngoài, từ xa đến gần. Sau đó y ngoắc tay với Vân Ca, ra hiệu cho nàng lại gần chỗ y. Vân Ca vội ghé đầu đến gần, cho rằng y định nói gì đó, y lại đưa tay gỡ chiếc hoa tai ngọc thạch trên tai nàng. Vân Ca lập tức hiểu ra, vội tháo chiếc hoa tai còn lại xuống đưa cho y.
Đợi rất lâu không có động tĩnh gì, thấy hạt thông sắp bị bông tuyết phủ kín, Vân Ca nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác chỉ gật đầu, Vân Ca lại hết sức chăm chú nhìn về phía trước.
Trắng trời băng tuyết, vừa lạnh vừa đói, nằm sấp trên tuyết không hề nhúc nhích như vậy thật sự là một kiểu hành hạ có thể so với cực hình, huống chi Mạnh Giác còn đang bị trọng thương. Có điều Mạnh Giác và Vân Ca đều không phải người thường, hai người chờ đợi rất kiên nhẫn. Tuyết vẫn rơi, dần dần không nhìn ra trên tuyết còn có hai người nữa.
Một con chim trĩ từ lùm cây chui ra, thò đầu lên nhìn xung quanh, hết sức thận trọng bới tuyết tìm hạt thông. Mới đầu nó còn ăn một hạt lại cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng vẫn không có âm thanh khác thường nào, nó dần dần buông lỏng cảnh giác.
Tuyết lớn chôn sâu tất cả đồ ăn dưới đất, nó đã nhịn đói rất lâu. Lúc này không thể kiềm chế nổi, con chim trĩ bắt đầu hối hả bới tuyết tìm hạt thông.
Mạnh Giác nín thở, lắc cổ tay búng đôi hoa tai ngọc thạch của Vân Ca ra ngoài. Cả hai chiếc hoa tai đều trúng giữa đầu chim trĩ, nó kêu lên một tiếng ngắn ngủi, ngã lăn ra tuyết.
Vân Ca vừa kêu lên một tiếng vui mừng vừa đứng bật dậy. Bởi vì nằm sấp quá lâu nên tứ chi đã cứng đờ, nhưng nàng còn không kịp hoạt động tay chân, lảo đảo chạy đến nhặt con chim trĩ. Từ nhỏ đến lớn nàng đã đi săn vô số lần, chim quý thú lạ nào cũng từng săn được, nhưng săn con chim trĩ nhỏ bé này là lần đi săn kích động nhất của nàng. Vân Ca hết sức vui mừng nhặt con chim trĩ lên, vừa cười vừa nói với Mạnh Giác: “Thủ đoạn đi săn của huynh còn cao minh hơn tam ca của tôi, huynh học ai vậy?”
Đã rất lâu Mạnh Giác không thấy Vân Ca cười nói với mình, lúc này y có chút sững sờ, một lát sau mới nói: “Con người vốn chính là dã thú. Mấy thứ này là bản năng, để sống sót, lúc cực đói tự nhiên sẽ biết.”
Vân Ca ngây người một lát, nói không rõ cảm giác trong lòng là gì. Nàng đến đỡ Mạnh Giác dậy. Thấy sắc mặt nàng hốc hác, Mạnh Giác nói: “Nơi này vừa hay có cây khô, lại là ban ngày, ánh lửa sẽ không rõ ràng lắm. Chúng ta nướng chim trĩ ở đây, ăn xong rồi tiếp tục lên đường.”
Vân Ca gật đầu, cõng Mạnh Giác đến dưới gốc cây có thể chắn gió tuyết. Sau khi đặt Mạnh Giác xuống, nàng quay lại vặt lông con chim trĩ sạch sẽ rồi chuẩn bị nhóm lửa. Đang nhặt củi khô, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến. Nàng cả kinh, lập tức ném mớ củi xuống, chạy đến cõng Mạnh Giác lên. “Có binh lính tìm đến đây rồi.”
Cõng Mạnh Giác chạy được vài bước, Vân Ca lại nhớ đến con chim trĩ. Nàng định quay lại lấy nhưng đã nhìn thấy bóng dáng mấy tên lính thấp thoáng trong rừng, nếu quay về chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vân Ca đau khổ, tiến thoái lưỡng nan. Nàng muốn đi nhưng thật sự không nỡ bỏ con chim trĩ đó, muốn quay lại nhưng biết phải cõng Mạnh Giác nên hết sức nguy hiểm. Chân nàng vẫn chạy, đầu lại ngoái nhìn phía sau.
Mạnh Giác đột nhiên cười. “Không cần để ý đến nó. Chạy vốn quan trọng hơn!”
Vân Ca mặt như đưa đám, không ngoái nhìn nữa, bắt đầu chạy như điên. Vừa chạy nàng vừa lẩm bẩm chửi đám binh lính, chửi ông trời, chửi Lưu Tuân, sau đó lại bắt đầu trách con chim trĩ đó không tốt, không xuất hiện sớm một chút để họ bắt, để họ ăn.
Chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Mạnh Giác, nàng tức giận. “Huynh cười cái quái gì mà cười? Chúng ta mất bao nhiêu công sức mới bắt được con chim trĩ đó, có cái gì buồn cười?”
Mạnh Giác ho vài tiếng, cười nói: “Huynh đang cười, nếu để người Tây Vực biết tiểu muội của Diệu đau lòng vì một con chim trĩ thì e là họ còn thấy khó tin hơn tiên nữ trên núi tuyết hạ phàm.”
Vân Ca sững sờ một lát, đầu tiên vẫn còn đau khổ nhưng nhanh chóng lại thấy rất buồn cười. Đúng thế! Chỉ là một con chim trĩ núi gầy trơ cả xương thôi mà. Nàng vừa cõng Mạnh Giác chạy vừa không nhịn được nở một nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, Mạnh Giác mỉm cười nghĩ, đây mới đúng là Vân Ca!
Phía sau có vô số truy binh, trong bụng rỗng tuếch, nhưng hai người đều vừa trốn vừa cười.
Mạnh Giác và Vân Ca, một người là con sói cô độc từng đi qua địa ngục, một người là thiên thần lêu lổng khắp núi rừng từ nhỏ, truy binh tuy có thể lực tốt hơn nhưng ở trong núi lớn, bọn chúng không làm gì được hai người này. Vân Ca và Mạnh Giác nhanh chóng cắt đuôi được bọn chúng.
Nhưng đã lâu chưa được ăn, trời còn chưa tối, Vân Ca đã không thể đi được nữa. Mặc dù biết truy binh vẫn ở gần đó nhưng hai người không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc Vân Ca đặt Mạnh Giác xuống, một sợi tóc của Mạnh Giác phất qua má nàng. nàng sửng sốt, tiện tay nắm lấy sợi tóc đó. “Tóc huynh…”
Sợi tóc vốn có màu đen của Mạnh Giác lúc này lại trắng bạc loang lổ, giống như tơ lụa bị phai màu.
“Từ khi bảy, tám tuổi, tóc huynh đã nửa trắng nửa đen. Cha nuôi nói huynh là thiếu niên tóc bạc.”
Vẻ mặt của Mạnh Giác hết sức hờ hững, dường như không cảm thấy sự dị thường trong mắt người đời có gì to tát, nhưng trong đôi mắt chăm chú nhìn Vân Ca lại chất chứa sự chờ mong và căng thẳng.
Vân Ca không có bất cứ phản ứng nào. Nàng buông tóc y ra, vừa đi vừa chặt cành tùng vừa nói: “Tay nghề bào chế thuốc của cha nuôi huynh tốt thật, không thể nào nhìn ra tóc huynh vốn là màu trắng.”
Sự chờ đợi trong mắt Mạnh Giác tản đi. Y buông mí mắt, cười mơ hồ. Rất lâu sau, đột nhiên y hỏi: “Vân Ca, lần đầu tiên muội gặp Lưu Phất Lăng trong đại mạc, câu đầu tiên Lưu Phất Lăng nói là gì?”
Vân Ca sững sờ một lát, nghiêng đầu bật cười, gương mặt lộ vẻ dịu dàng vô hạn, trả lời: “Chỉ có hai chữ: Triệu Lăng. Huynh ấy không thích nói chuyện!”
Mạnh Giác mỉm cười nhắm mắt lại, điềm nhiên giấu tất cả mọi đau đớn, đắng chát vào trong lòng. Mặc dù trái tim đã thủng lỗ chỗ, đầm đìa máu tưới, ngoài mặt y vẫn là vẻ tươi cười hời hợt như mây mờ gió nhẹ.
Vân Ca cho rằng y mệt. Sau khi trải cành cây xong, khoác áo choàng lên người y, nàng cũng co người ngủ.
Nửa đêm, Vân Ca đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy không ổn. Nàng đưa tay sờ, trên người nàng đắp áo choàng. Nàng ngồi dậy, nổi giận đùng đùng, chuẩn bị trách móc Mạnh Giác, lại thấy sắc mặt Mạnh Giác hồng hào khác thường. Nàng vội đưa tay sờ, nơi bàn tay chạm vào nóng bỏng.
“Mạnh Giác! Mạnh Giác!”
Mạnh Giác nói nhỏ trong mê man: “Khát nước quá!”
Vân Ca vội vốc một nắm tuyết sạch, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay chậm rãi hoà tan, rỏ nước vào miệng Mạnh Giác.
Vân Ca cầm cổ tay y lên xem mạch, vẻ mặt lập tức thay đổi, nàng đưa tay kiểm tra thân thể y, sắc mặt ngày càng khó coi.
Lúc ngã từ trên vách núi xuống, có lẽ y đã cố gắng dùng lưng hóa giải sức rơi nên nội tạng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa còn không được trị liệu và tĩnh dưỡng kịp thời, tình hình bây giờ đã rất nguy hiểm.
Mạnh Giác mặc dù không nói câu nào nhưng cả người không ngừng run rẩy, chắc chắn là đang rất lạnh.
Vân Ca dùng áo choàng quấn chặt người y lại. Nghĩ nằm thẳng có thể hạn chế bệnh tình tiếp tục chuyển biến xấu, nàng lấy mã tấu đi chặt gỗ và dây leo, tranh thủ làm một chiếc bè gỗ kéo Mạnh Giác đi trước khi truy binh phát hiện ra bọn họ.
Khi tỉnh lại, Mạnh Giác mở mắt ra, nhìn thấy mây xám trên trời đang trôi. Y ngẩn ra một lát mới hiểu không phải mây trôi mà chính mình đang chuyển động.
Vân Ca kéo bè gỗ đi trên tuyết như chó kéo xe trượt tuyết, xem ra nàng đã phát hiện y bị nội thương.
“Vân Ca, nghỉ một lát.”
“Vừa rồi lúc làm bè gỗ, tôi nghe thấy tiếng người nói, chắc bọn chúng đã đuổi theo rồi. Tôi nghĩ phải mau tìm nơi có thể ẩn náu.”
Bè gỗ chậm rãi được kéo về phía trước, Mạnh Giác cảm thấy người mình ngày càng lạnh, bầu trời nặng nề ngày càng hạ thấp, suy nghĩ của y dường như trở lại rất lâu trước kia.
Cũng rét lạnh như vậy, cũng đói khát như vậy, khi đó phía sau y chỉ có một con sói, lần này lại là vô số con sói. Khi đó y có thể đi có thể chạy, lần này lại bị trọng thương không đi lại được. Nhưng lần này y không có chút giận dữ, tuyệt vọng, sợ hãi nào, cho dù trời giá rét, trong lòng y vẫn ấm áp, y có thể ngủ thiếp đi, rất bình tĩnh, rất vui vẻ…
“Mạnh Giác! Mạnh Giác!”
Mạnh Giác gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Vân Ca chỉ có sự sợ hãi.
“Mạnh Giác! Không được ngủ!”
Y khẽ cười. “Huynh không ngủ.”
Vân Ca nói rất dịu dàng: “Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được một hang núi, tôi sẽ đốt một đống lửa to, sau đó bắt một con thỏ. Huynh mà ngủ là sẽ không có phần. Không được ngủ, hứa với tôi.”
Mạnh Giác gần như tham lam chăm chú nhìn sự dịu dàng của nàng. “Huynh hứa với muội!”
Vân Ca kéo bè gỗ tiếp tục tiến lên, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện, nghĩ mọi cách để duy trì sự tỉnh táo cho Mạnh Giác. “Mạnh Giác, huynh kể chuyện cho tôi nghe được không?”
“Ờ.”
Đợi một lát, đằng sau vẫn yên lặng không tiếng động.
“Kể đi! Tại sao huynh không kể? Có phải huynh ngủ rồi không?” Giọng Vân Ca có chút bối rối.
“Không.” Giọng nói yếu ớt lại rõ ràng truyền đến từ phía sau nàng. “Huynh chỉ đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện một cậu bé và một cô bé.”
“Vậy huynh cứ kể từ đầu ấy.”
“Rất lâu, rất lâu trước kia, có một gia đình rất vui vẻ, rất giàu có. Cha là một ông quan không lớn nhưng cũng không nhỏ, mẹ là một nữ nhân dị tộc xinh đẹp. Trong nhà có hai huynh đệ, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Đột nhiên có một ngày, chủ nhân của cha bị coi là phản nghịch, binh lính sẽ đến bắt bọn họ, mẹ liền mang hai huynh đệ vội vã trốn đi.”
“Thế còn cha?”
“Cha đi bảo vệ chủ nhân của cha.”
“Ông ấy không bảo vệ vợ con à?”
“Ông ấy là người trung thành. Trong lòng ông ấy, nước là thứ nhất, nhà là thứ hai. Chủ nhân mới là người quan trọng nhất.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó nữ nhân dị tộc này mang hai đứa con đi tìm được chồng. Mặc dù nguy hiểm trùng trùng nhưng người một nhà đoàn tụ, bà rất vui vẻ.”
“Chủ nhân của cha có một đứa cháu nội bằng tuổi tiểu đệ trong hai huynh đệ. Để cứu cháu nội của chủ nhân, cha quyết định đánh tráo, dùng đứa con út của mình giả mạo cháu nội của chủ nhân. Cháu nội của chủ nhân sống sót, tiểu đệ đó lại chết trong thiên lao. Mẹ cậu bé giận dữ, tuyệt vọng mang cậu bé rời đi. Không bao lâu sau có tin tức truyền đến, cha cậu bé đã chết vì bảo vệ chủ nhân, chủ nhân đến bước đường cùng cũng tự sát.”
“Sau đó thế nào? Cậu bé đó thế nào? Cả mẹ cậu bé nữa?”
“Mặc dù chủ nhân đã chết nhưng còn có vô số người sợ tro tàn lại cháy. Họ âm thầm đuổi giết thủ hạ của chủ nhân. Có một nhóm người đuổi theo họ, để bảo vệ con trai mình, nữ nhân dị tộc kiên cường này chuẩn bị dùng thân dụ địch. Trước khi đi, bà nhét một con dao găm và đồ ăn còn sót lại trên người vào tay con trai, nói với cậu bé: Nếu là con mẹ thì phải nhớ, hôm nay mẹ không cho con tới cứu mẹ, mẹ chỉ cần sau này con báo thù cho mẹ! Nhớ! Ăn hết những thứ này! Sống sót để báo thù cho mẹ! Để tra hỏi tất cả những chuyện có liên quan đến cha và chủ nhân, kẻ thù dùng cực hình bức cung nữ nhân. Nữ nhân không nói một lời. Bà bị kẻ thù dùng cách tàn khốc để hành hạ, cuối cùng bị hành hạ đến chết. Con trai bà trốn trên một cây to cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy tất cả. Sau khi mọi người đã đi hết, cậu quỳ trước thi thể mẹ, ăn từng miếng đồ ăn mẹ cho. Cậu bé không khóc một tiếng nào, nước mắt cậu đã khô cạn từ lâu. Chỉ có điều từ đó trở đi, cậu đã mất vị giác, không phân biệt được bất cứ vị gì nữa.”
Giọng Vân Ca khản đặc: “Sau đó cậu bé này gặp một người rất tốt, người này nhận cậu bé làm con nuôi, truyền thụ y thuật, võ công cho cậu bé. Sau đó cậu bé trở lại Trường An, nơi cậu được sinh ra…”
Mạnh Giác dường như muốn cười, lại chỉ phát ra một tiếng hít hơi rất nhỏ. “Còn chưa kể tới đoạn đó. Sau đó cậu bé này trải qua rất nhiều gian nguy, trốn về quê hương của mẹ. Bởi vì không dám đi đường lớn, cậu chỉ có thể đi qua những nơi hoang dã hẻo lánh nhất, thường vài ngày không có gì cho vào bụng, một hai tháng không có hạt muối nào, lại ngày ngày trong hoang mang sợ hãi, tóc cậu từ đó bắt đầu trắng dần.”
Mạnh Giác dừng lại, dường như phải nghỉ ngơi một lát mới có sức lực để kể tiếp. Vân Ca nghe mà chấn động trong lòng, một hơi nghẹn trong ngực, một câu cũng không nói nên lời.
“Có nhiều lúc, chết thật sự dễ hơn sống rất nhiều!” Mạnh Giác thở dài nặng nề. “Đã mấy lần cậu muốn từ bỏ vùng vẫy, chết quách cho xong, nhưng lời mẹ nói luôn vang lên bên tai, cậu còn chưa làm được việc mẹ cậu dặn làm, cho nên mỗi lần cậu đều vùng vẫy để sống sót. Cuối cùng, lúc đến quê hương của mẹ, cậu phát hiện ở nơi đó mình bị gọi là đồ “tiểu tạp chủng”. Sau một trận loạn lạc, cậu rời khỏi quê hương của mẹ, bắt đầu lang bạt khắp nơi. Có một ngày, một con bạc thắng tiền nên tâm trạng rất tốt, tiện tay cho cậu một đồng tiền. Đám ăn mày ở chỗ đó bất mãn, dẫn cậu bé vào trong rừng cây đánh cậu. Cậu đã quen với những ngày tháng bị quyền đấm cước đá, biết càng phản kháng càng bị đánh nhiều hơn nên nằm yên để mặc đối phương đánh đến mệt thì thôi. Lúc này đột nhiên cậu nghe thấy tiếng nói chuyện lanh lảnh, tựa như tiếng chim sơn ca trên thảo nguyên. Chim sơn ca xin đám ăn mày đừng đánh cậu bé nữa, đám ăn mày đương nhiên sẽ không nghe nàng. Chim sơn ca đột nhiên biến thành sói, đám ăn mày bị nàng dọa chạy, sau đó…”
Lời đã chôn sau nhiều năm dưới đáy lòng Mạnh Giác cuối cùng cũng nói ra, chuyện trước giờ vẫn ấp ủ trong lòng cuối cùng đã làm được, tinh thần buông lỏng, cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân, chỉ muốn nhắm lại.
“Sau đó… cậu nhìn thấy thì ra là một con chim sơn ca màu xanh lá. Chim sơn ca màu xanh lá đưa cho cậu một chiếc giầy thêu ngọc trai. Vốn cậu đã ném nó đi, nhưng sau đó lại nhặt về. Chim sơn ca nói… nói cậu phải dùng chiếc giầy để đi tìm đại phu, nhưng cho dù sau đó có lúc sắp chết đói, cậu cũng không bán chiếc giày thêu ngọc trai đi. Cậu vẫn cho rằng vì mình không muốn nhận sự bố thí của chim sơn ca, nghĩ sau này có một ngày sẽ tự tay ném chiếc giầy thêu ngọc trai lại cho nàng, nhưng thực ra… Vân Ca, huynh mệt lắm, không nói được nữa. Huynh… huynh muốn nghỉ ngơi một lát.”
Nước mắt Vân Ca lăn xuống từng giọt, từng giọt. “Tôi còn muốn nghe, huynh tiếp tục nói, chúng ta đã sắp ra khỏi khe núi, tôi đã nhìn thấy vách núi rồi. Chỗ đó chắc chắn sẽ có hang núi.”
Y đã rất mệt, rất mệt, nhưng Vân Ca của y nói nàng còn muốn nghe nữa.
“Cậu bé có một đại ca kết nghĩa, lại gặp một người cha nuôi rất tốt… rất tốt, học được rất nhiều thứ… Cậu vô tình phát hiện… cha nuôi lại biết chim sơn ca, cậu rất cẩn thận… rất cẩn thận hỏi thăm tin tức của chim sơn ca… Trong lòng chim sơn ca chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu… chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu…” Mạnh Giác mỉm cười. “Nhưng cậu biết mỗi nơi chim sơn ca bay qua… Cậu đến nhà chim sơn ca cầu hôn, cậu cho rằng cậu rất thờ ơ, nhưng thực ra cậu rất căng thẳng, sợ mình không đủ hơn người, không thể khiến chim sơn ca coi trọng. Nhưng chim sơn ca không chịu gặp cậu đã bay đi rồi… Cho nên cậu đuổi theo chim sơn ca…”
Trong tối tăm, tư duy ngày càng trở nên khó khăn. Mạnh Giác cảm thấy tất cả đều biến thành mây đen, cuốn y vào trong bóng tối.
“Mạnh Giác! Mạnh Giác! Huynh đã hứa với tôi là không được ngủ!”
Nàng lắc đầu y thật mạnh, từng giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt y, mây đen đột nhiên tan bớt vài phần.
“Huynh không ngủ, huynh không ngủ, huynh không ngủ…” Y thì thào tự nói với mình hết lần này tới lần khác, mắt lại không thể nào mở ra được.
Người y lạnh buốt, trán lại nóng bỏng. Không có đồ ăn, không có thuốc, thân thể y đã không còn sức lực để chống lại cái giá lạnh và thương thế.
Vân Ca cõng y lên, trèo lên trên núi.
Mặc dù không phát hiện hang núi nhưng lại có tảng đá lớn nằm cạnh nhau tạo thành một khoảng trống nhỏ hẹp có thể che gió từ ba mặt.
Nàng đặt y vào khe đá, vội vã đi tìm cành khô. Một lát sau, nàng ôm một đống cành khô về, vừa đốt lửa vừa không ngừng nói chuyện. “Mạnh Giác, vừa rồi lúc đi nhặt củi, tôi phát hiện dưới tuyết có rất nhiều dẻ lông. Tôi đã mang về hết rồi, lát nữa chúng ta có thể nướng dẻ ăn.”
Sau khi nhóm lửa xong, Vân Ca ôm Mạnh Giác vào lòng. “Mạnh Giác, mở miệng ra, ăn một chút.”
Nàng cho từng hạt dẻ vào trong miệng y, môi y hơi run rẩy, hoàn toàn không có sức để nhai nuốt, chỉ có âm thanh như có như không. “Không… ngủ…”
Nàng xem mạch cho y, mạch đập đang dần yếu đi. Như hồng hoang của vũ trụ, xung quanh không có một điểm sáng nào, chỉ có lạnh như băng và đen như mực. Mây đen dày đặc xoay tròn muốn cắn nuốt tất cả. Lúc này Mạnh Giác hoàn toàn chỉ dựa vào ý niệm để duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí, nhưng mây đen càng cuốn càng mau, cuối cùng một chút tỉnh táo đó cũng sắp bị nghiền nát, tan vào tối tăm.
Đột nhiên một dòng nước ấm áp phá tan mây đen, nhẹ nhàng bảo vệ chút tỉnh táo cuối cùng của y. Xung quanh vẫn tối đen, lạnh buốt, nhưng dòng nước ấm áp này như một pháo đài nho nhỏ, chặn tối tăm và lạnh lẽo lại bên ngoài.
Một giọng nói khe khẽ không ngừng vọng vào trong tâm trí y cùng với dòng nước ấm đó. “Mạnh Giác, huynh không được chết! Huynh không thể bỏ lại một mình tôi! Huynh không thể nuốt lời lần nữa! Lần này nếu huynh lại bỏ tôi mà đi, tôi sẽ vĩnh viễn không tin huynh nữa.”
Y dần ngửi thấy mùi máu tràn ngập khoang mũi, cảm thấy có thứ chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng. Y vất vả mở mắt ra, một bóng người từ nhạtnhòa dần dần trở nên rõ ràng. Trên cổ tay nàng có một vết cắt, chất lỏng đỏ tươi đang rỏ từng giọt từ cổ tay nàng vào trong miệng y.
Y muốn đẩy nàng ra nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực, chỉ có thể nhìn từng giọt chất lỏng đỏ tươi mang theo hơi ấm của nàng vào trong thân thể y.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, có giọt nước mắt rơi xuống mặt y, có giọt rơi vào môi y.
Nước mắt từ từ dâng lên trong mắt y. Khi giọt nước mắt đầu tiên lặng lẽ rơi xuống, như cây búa của Bàn Cổ chém vỡ hỗn mang, trong đầu y nổ ầm một tiếng, trong miệng lại đột nhiên tràn ngập đủ mùi vị khác lạ.
Là… là… Đây là ngọt!
Tanh… Vị tanh…
Vị mặn của nước mắt…
Và cả vị chát…
Vị giác đã mười mấy năm không hoạt động, dường như trong nháy mắt lại nếm đủ trăm vị của cuộc đời.
“Vân Ca, đủ rồi!”
Nước mắt đầy mặt, nàng nghe thấy giọng nói, lại mỉm cười tươi tỉnh. Cười một lát, đột nhiên nàng quay người đi, vừa vội vã lau nước mắt vừa cầm khăn tay băng bó vết thương.
Nàng đút hạt dẻ đã bóc lúc trước cho Mạnh Giác, mắt vẫn không chịu chạm vào ánh mắt y, vẫn đang nhìn đi nơi khác. Mạnh Giác lại chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Hương thơm của hạt dẻ tràn đầy khoang miệng khiến y cảm thấy toàn thân trên dưới đều ấm áp dạt dào.
Sau khi ăn hết hạt dẻ đã nướng, nàng lại cầm cành cây cời hạt dẻ trong đống lửa ra lăn trên mặt tuyết, vẫn quay lưng về phía y. “Chờ hạt dẻ nguội lại bóc cho huynh ăn.”
“Vân Ca.”
Mạnh Giác gọi nàng, nàng không chịu quay lại, chỉ cúi đầu chăm chú lăn hạt dẻ.
“Vì những điều mẹ nói trước khi đi, huynh vẫn cho rằng mẹ muốn huynh báo thù… Nhưng sau đó… Khi huynh lắc vai muội nói với muội đến tìm huynh báo thù, huynh mới hiểu mẹ chỉ cần huynh sống. Mẹ chỉ cho huynh một lý do để huynh có thể sống sót trong tuyệt vọng. Lúc sắp chết bà chỉ về hướng quê hương, đó mới là hy vọng thật sự của bà. Bà muốn con trai thúc ngựa rong ruổi, thoải mái vui vẻ trên bãi cỏ dưới trời xanh, có lẽ bà chưa từng muốn con trai mình vướng vào thù hận.”
Vân Ca dùng khăn tay bọc một đống hạt dẻ đã bóc rồi đưa cho y. “Huynh nói chuyện này với tôi làm gì? Tôi không muốn nghe.”
Y nắm tay nàng. “Hôm đó khi muội đến tìm huynh xin cha nuôi của huynh chữa bệnh cho Hoàng thượng, huynh đã lập tức từ chối muội. Không phải vì huynh không chịu, mà là cha nuôi đã qua đời nhiều năm, huynh vĩnh viễn không thể làm việc đó giúp muội được. Lúc chữa bệnh cho Hoàng thượng, huynh đã cố gắng hết sức. Kể cả cha nuôi còn sống, riêng về y thuật cũng không thể làm tốt hơn huynh được. Có một số việc là huynh không đúng, nhưng cảm nhận trong lòng huynh, chỉ mong muội có thể thông cảm một hai.”
Vân Ca rút tay, Mạnh Giác nắm chặt không chịu buông, nhưng y quá yếu, chỉ có thể nhìn tay Vân Ca rút ra khỏi tay mình.
“Việc này huynh không cần nói tiếp. Mặc dù tôi ghét huynh nhưng huynh tận tâm chữa bệnh cho huynh ấy, tôi vẫn cảm kích huynh.”
Vân Ca ngồi ra cửa khe đá, ôm đầu gối nhìn ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng lạnh như băng cho Mạnh Giác. Không biết từ khi nào, bông tuyết lại bắt đầu rơi sàn sạt, gió bắc thổi đống lửa lúc mạnh lúc yếu.
“Hoắc Quang trước lập Lưu Hạ làm hoàng đế, sau lại đưa Lưu Tuân lên ngôi. Nếu Lưu Phất Lăng có con, ông ta chính là nghịch thần lộng quyền soán vị. Dù thế nào ông ta cũng sẽ không để đứa bé này sống. Khi đó huynh hoàn toàn không biết quan hệ giữa muội và Hoắc Quang, nhưng cho dù biết thì cũng có gì khác biệt? Trong những chuyện không liên quan đến đại cục, chắc chắn Hoắc Quang sẽ nghe muội. Nhưng nếu chuyện có liên quan đến đại cục, ông ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Nếu muội tin Hoắc Quang thì bây giờ chúng ta đã không ở đây. Võ công của ca ca muội có cao cường đến mấy cũng không thể đánh thắng cả trăm ngàn vũ lâm doanh và cấm quân. Giữa đứa bé và muội, huynh chỉ có thể chọn muội! Chuyện này huynh không hối hận, nếu phải lựa chọn một lần nữa, huynh vẫn chọn muội. Nhưng Vân Ca, huynh xin muội tha thứ cho lựa chọn của huynh. Huynh không thể xóa được vết thương trên người muội, nhưng xin muội cho huynh một cơ hội để huynh có thể cùng muội tìm lại tiếng cười đã mất.”
Cho dù lang bạt đầu đường xó chợ, cho dù những lúc cửu tử nhất sinh, y vẫn cứng đầu cứng cổ chế giễu trời xanh. Lần đầu tiên trong đời, y nói ra lời khẩn cầu thê thiết với một tư thế thấp đến mức không thể thấp hơn.
Trả lời y chỉ có một bóng lưng yên lặng, lạnh như băng.
Trái tim hóa thành tro bụi trong tuyệt vọng. Ngũ tạng đau đớn như bị hành hình xé xác, trong tiếng ho liên tiếp, chất lỏng tanh ngọt trào ra khỏi miệng y.
Gió bỗng thổi lớn hơn, tuyết cũng rơi dày hơn.
Gió bắc gào thét cuốn theo tuyết trắng bay khắp rừng khắp núi. Vân Ca cầm lấy mã tấu đi vào gió tuyết. “Huynh ăn hạt dẻ đi. Tôi đi chặt ít củi trước khi có bão tuyết.”
“Vừa rồi nếu huynh chết, có phải muội sẽ tha thứ cho huynh không?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa: “Nếu huynh chết, chẳng những tôi hận huynh đời này kiếp này mà còn hận huynh đời sau kiếp sau.”
Vân Ca mới ra ngoài không lâu lại xách mã tấu chạy về. “Bọn chúng đã đội tuyết đuổi theo chúng ta tới đây.”
Mạnh Giác lập tức hất tuyết vào đống lửa. Trong tiếng xèo xèo, cả thế gian lập tức chìm vào tối tăm.
“Còn bao xa nữa?”
“Ngay dưới sườn núi. Bọn chúng phát hiện bè gỗ tôi bỏ lại, đã bao vây bốn phía…”
Giọng Vân Ca chất đầy sự tự trách. Nhưng khi đó Mạnh Giác hấp hối, nàng hoàn toàn không có khả năng bình tĩnh giấu bè gỗ rồi mới cõng Mạnh Giác lên núi.
Mạnh Giác mỉm cười, dịu dàng nói: “Lại đây!”
Vân Ca ngẩn ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
Y đặt một thứ mềm mại vào trong tay nàng. “Lát nữa huynh sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng, muội chạy trốn đi. Không có huynh, với bản lĩnh của muội thì bọn chúng không thể làm gì được muội ở nơi núi hoang rừng thẳm này.”
Vân Ca không thèm nhìn thứ đó, lập tức ném trả lại cho y, cầm mã tấu ra ngồi trước cửa khe đá.
“Vân Ca, nghe lời huynh! Muội đã cứu huynh từ vách núi rồi đưa đến nơi này, hai chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.”
Bất kể Mạnh Giác nói gì, Vân Ca chỉ yên lặng.
Trong gió tuyết, đã có thể nghe rõ ràng tiếng các binh sĩ gọi nhau í ới. Lúc này dù Vân Ca muốn đi thì e rằng cũng không đi được nữa.
Mạnh Giác vùng vẫy bò đến chỗ nàng.
Vân Ca giận dữ nói: “Huynh làm gì! Quay vào!”
Mạnh Giác nắm lấy cánh tay nàng, đôi mắt trong trẻo như đá quý trong bóng đêm, rạng rỡ chói lọi. “Vân Ca!”
Vân Ca vùng vẫy một lát nhưng không thoát khỏi bàn tay y.
“Huynh không muốn tay muội dính máu tươi vì huynh.”
Tay kia của y nắm một chiếc giày thêu ngọc trai nhỏ bé màu xanh lá mạ, bên trên đính một viên ngọc trai to bằng quả nhãn phát ra ánh sáng long lanh trong bóng đêm. Vân Ca ngơ ngác nhìn chiếc giầy thêu đó, ký ức tưởng đã trôi vào miền quên lãng lại thấp thoáng hiện lên trước mắt.
Chiếc mũ nỉ được bỏ xuống, mái tóc dài lẫn vô số sợi bạc buông xuống, bay phất phơ theo gió.
“Vân Ca, tình cờ gặp giữa thành Trường An, không phải là gặp nhau, mà là gặp lại nhau!”
Từng chuyện cũ hiện lên, trong lòng nàng bỗng có một sự chua xót khó nói thành lời.
Tiếng người nói dần dần đến gần, có tên lính cao giọng kêu lên: “Trên kia có mấy tảng đá lớn, qua đó xem một chút.”
Mạnh Giác lấy mã tấu từ trong tay Vân Ca cầm trong tay mình. Y vùng vẫy ngồi thẳng lên, sánh vai cùng Vân Ca quay ra bên ngoài.
Gió bắc phát ra tiếng u u như than như khóc, cuồng loạn đập vào đá hết lần này tới lần khác như muốn đẩy ngã tảng đá lớn. Bông tuyết lớn như lông ngỗng ào ào đổ xuống như mảnh vụn của thiên cung đổ vỡ. Trời đất hỗn loạn, ảm đạm, dường như một lát nữa thôi sẽ sụp xuống, đất sẽ lún sâu. Cho dù trời long đất lở, nàng vẫn một mình lao vào chốn hiểm nguy vì y, không rời bỏ y. Cuộc đời được như vậy đã là đủ rồi!
Nàng cho rằng giấc ngủ này cùng lắm chỉ kéo dài được đến nửa đêm, không ngờ lại yên ổn đến tận lúc trời sáng. Có điều, dù thế nào thì chuyện cũng đã đến nước này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, xem xét tình hình rồi tính tiếp.
Rửa mặt súc miệng xong, mới ra cổng viện thì đã nhìn thấy thị vệ xung quanh đi qua đi lại, cười cười nói nói. Nàng gọi một người hỏi nguyên nhân, thị vệ cười, hồi bẩm: “Hoàng thượng muốn đi săn, treo thưởng trăm vàng.”
Thì ra là thế! Thảo nào bọn họ đều vui vẻ như vậy. Giải thưởng là thứ yếu, nếu có thể nhân cơ hội này được Lưu Tuân coi trọng, sau này phong hầu bái tướng cũng có khả năng. Nhưng… Lưu Tuân còn có tâm tình đi săn hay sao?
Sau khi tạ ơn thị vệ, Vân Ca đi tìm Hứa Bình Quân.
Lưu Thích cũng đang ở chỗ Hoàng hậu. Hứa Bình Quân đang giúp cậu mặc đồ đi săn. Thấy Lưu Tuân muốn dẫn con trai đi, sự thấp thỏm của Vân Ca vơi bớt vài phần. Có lẽ Lưu Tuân còn chưa phát hiện lệnh phù bị mất.
Lưu Thích cầm một cây cung nhỏ, bắt chước dáng đi của các tướng quân, đi vài bước trước mặt Vân Ca, lại làm động tác giương cung bắt chim điêu.
Mặt mũi Lưu Thích giống Hứa Bình Quân, có vẻ thư sinh nho nhã, lúc này ăn mặc như vậy đột nhiên lại có vài phần oai hùng của Lưu Tuân. Vân Ca cười, chắp tay nói: “Nhờ đại tướng quân săn cho tại hạ hai con thỏ mang về.”
Lưu Thích giậm chân. “Ai thèm đi săn thỏ? Ta phải đi săn hổ!”
Hứa Bình Quân cười, đẩy Lưu Thích ra cửa. “Mau đi tìm phụ hoàng và thầy con đi, chỉ còn đợi con nữa thôi đấy.”
Thấy Lưu Thích đã đi, Hứa Bình Quân lại không yên tâm, đuổi theo ra cửa dặn dò: “Theo sát phụ hoàng và thầy con, không được tự ý chạy lung tung!”
Lưu Thích thở dài thườn thượt, lắc đầu, chán nản nói: “Đúng là nữ nhân!”
Hứa Bình Quân cười quay vào nhà, sắc mặt tươi vui, dường như những hậm hực ứ đọng khi ở Vị Ương cung đều đã tiêu tan.
Vân Ca nói: “Hổ Nhi hoạt bát hơn lúc ở Vị Ương cung rất nhiều.”
Hứa Bình Quân gật đầu. “Thấy nó thế này tỷ cũng vui vẻ.”
“Hứa tỷ, tâm tình Hoàng thượng hôm nay thế nào? Hoàng thượng có hỏi tới muội không?”
“Rất tốt! Không nhắc gì đến muội cả. Tỷ chỉ nghe thấy huynh ấy bàn bạc với các đại thần về chuyện đi săn.”
“Vâng!”
“Sao thế? Muội còn đang tính toán chuyện lấy trộm lệnh phù à? Muội định bao giờ cứu Lưu Hạ?”
“Không! Không! Tỷ ngàn vạn lần không được nhắc tới việc này nữa. Tỷ đã ăn sáng chưa? Muội dậy muộn quá, còn chưa ăn gì cả.”
Hứa Bình Quân vội sai người đi chuẩn bị đồ ăn, lại lải nhải quở trách Vân Ca. Vân Ca chỉ có thể cười, yên lặng nghe.
Hai người cùng nói chuyện, cùng cười đùa, cùng ăn cơm. Dường như đã trở lại ngày xưa, trở lại thời thiếu nữ vô câu vô thúc.
Buổi trưa, hai người cùng đi leo núi, thi xem ai trèo lên đến đỉnh núi trước. Vân Ca không nhường Hứa Bình Quân, đương nhiên đến trước.
Đứng trên đỉnh núi, nàng nhìn những ngọn núi trắng toát kéo dài, vẻ mặt buồn bã vô hạn. Cảnh sắc vẫn vậy nhưng người đã không còn.
Nghe thấy Hứa Bình Quân gọi, nàng vội lấy lại tinh thần, mỉm cười quay lại. Hứa Bình Quân mặc một chiếc áo gấm màu đỏ thêu hình phượng bên trong, một chiếc áo choàng lông có mũ trùm màu vàng bên ngoài, tư thế đoan trang, khí độ ung dung. Cùng với bước đi dịu dàng, trời đất trắng xoá cũng trở thành cảnh nền lộng lẫy cho nàng ta.
Nàng ta đi tới trước mặt Vân Ca, thở gấp, hỏi: “Muội làm gì mà nhìn tỷ chằm chằm thế?”
Vân Ca mỉm cười, nhìn ra xa. “Tỷ muội mình đã không phải tỷ muội mình trước đây nữa rồi.”
Hứa Bình Quân cười, ôm nàng. “Chỉ cần có một số thứ không thay đổi là được.”
Vân Ca dựa vào vai nàng ta, khẽ “vâng” một tiếng.
Lúc xuống núi đã rất muộn, những người đi săn còn chưa về. Hứa Bình Quân lo lắng, Phú Dụ khuyên nhủ: “Hoàng thượng không đi săn ở Ly Sơn, họ dẫn người tiến vào dãy núi Tần Lĩnh, trong núi sâu mới có thể săn được con mồi lớn. Nghe nói khi còn trẻ, có lúc Hiếu Vũ Hoàng đế vào núi săn một chuyến mất một, hai tháng. Lần này mặc dù Hoàng thượng không định đi xa như vậy nhưng ít nhất cũng phải mất hai, ba ngày.”
Sau sự kiện Lưu Thích học Trụ Vương, Hứa Bình Quân vẫn chịu khó đọc sách sử, biết Phú Dụ nói không sai. Nghĩ bụng xung quanh có nhiều người bảo vệ như vậy, lại không có người nhà họ Hoắc giở trò, sự lo lắng của mình đúng là dư thừa, nhưng Hứa Bình Quân vẫn bận lòng vì con trai.
“Vân Ca, buổi tối muội ngủ cùng tỷ nhé? Họ đi hết rồi, nơi này vắng vẻ quá.”
Vân Ca do dự. “Còn có bọn Phú Dụ mà. Buổi tối muội ồn ào lắm, sợ làm phiền tỷ.”
Hứa Bình Quân tức giận. “Bảo muội đến thì muội cứ đến, sao mà lắm lý do thế?”
Vân Ca đành phải đến ngủ cùng Hứa Bình Quân.
Buổi tối, Hứa Bình Quân đang ngủ thì bị tiếng ho của Vân Ca đánh thức, lúc này mới hiểu rõ tâm tư của Vân Ca. Nàng ta vội vàng dậy rót một cốc nước cho Vân Ca. “Đêm nào cũng như thế này à?”
Vân Ca áy náy nói: “Một lát là đỡ thôi. Mấy ngày nay trời lạnh nên mới nặng hơn một chút.”
“Mạnh đại ca không…”
Vân Ca nhíu mày, Hứa Bình Quân không dám nói tiếp.
Vân Ca uống mấy ngụm nước rồi lại nằm xuống ngủ.
Thấy nàng nhắm mắt lại không hề nhúc nhích, Hứa Bình Quân có bao nhiêu lời muốn nói đành phải nuốt vào, vừa suy nghĩ miên man một lát lại buồn ngủ quá nên ngủ mất.
Trời vừa tờ mờ sáng, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, Hứa Bình Quân và Vân Ca lập tức ngồi dậy. Phú Dụ ở bên ngoài bẩm: “Hoàng thượng sai người đến truyền khẩu dụ. Lệnh Hoàng hậu, Tiệp dư và những người khác ở Ôn Tuyền cung lập tức về Trường An.”
Hứa Bình Quân vừa mặc váy áo vừa hỏi: “Vì sao?”
“Nô tài không rõ lắm, người truyền khẩu dụ không nói rõ, hình như là Hoàng thượng sẽ cấm núi.”
“Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng đi đường khác, có lẽ đang trên đường về Trường An.”
Giọng nói của Hoắc Thành Quân vang lên bên ngoài: “Hoàng hậu nương nương và Mạnh phu nhân còn ngủ à? Bản cung vừa đến thăm Mạnh phu nhân, nghe nói Mạnh phu nhân ở chỗ này…”
Hứa Bình Quân oán hận nói: “Con quạ đen này! Vừa yên ổn được hai ngày lại mò ra rồi. Nó cứ kêu lên là chắc chắn không có chuyện tốt!”
Vân Ca chỉnh lại váy áo, vừa cười vừa cuốn màn: “Nương nương dậy sớm quá!”
Hoắc Thành Quân cười, đi tới trước mặt Vân Ca, cầm tay nàng như tỷ muội thân thiết, giọng nói lại lạnh lẽo đến thấu xương. “Vội vàng đến chúc mừng tỷ mà!”
Vân Ca cười, hỏi: “Có chuyện mừng gì vậy? Chẳng lẽ nương nương mắc bệnh nan y?”
Hai mắt Hoắc Thành Quân sáng khác thường. “Muội à? Tỷ đừng có mơ! Chắc chắn muội còn sống lâu hơn tỷ, sống tốt hơn tỷ! Có điều một kẻ thù lớn khác của tỷ đã xong đời, tỷ có vui không?”
Tay chân Vân Ca chợt lạnh ngắt, nàng gượng cười, nói: “Nghe không hiểu nương nương nói gì.”
Hoắc Thành Quân nắm chặt tay nàng như rắn độc quấn cổ tay. “Muội nhận được tin, Mạnh đại nhân Mạnh Giác sơ suất rơi xuống vách núi cao vạn trượng trong lúc đi săn, tìm khắp nơi không thấy xác. Hoàng thượng cực kỳ đau lòng, hạ chỉ cấm núi tìm xác. Bây giờ Hoàng thượng đang vội vã trở lại kinh thành chính là để lo hậu sự.”
Hứa Bình quân kéo Hoắc Thành Quân ra, chỉ ra cửa, lớn tiếng nói: “Biến ra ngoài!”
Hoắc Thành Quân giận dữ, nhìn Hứa Bình Quân chằm chằm. “Ngươi là cái thá gì?”
Hứa Bình Quân quát: “Ta là hoàng hậu. Lời của bản cung ngươi cũng dám không nghe? Ngươi muốn bản cung chấp hành cung quy không? Phú Dụ, truyền hoạn quan chưởng hình.”
Phú Dụ đáp to: “Vâng!”
Hoắc Thành Quân tức giận đến run rẩy, hít sâu mấy hơi, khom người thi lễ: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp biết lỗi rồi!” Nói xong lập tức lui ra ngoài.
Hứa Bình Quân lắc Vân Ca lúc này sắc mặt đã trắng bệch. “Nó nói láo, sao có thể coi là thật được? Mạnh đại ca làm sao có thể rơi xuống vách núi?”
“Tự y đương nhiên sẽ không rơi xuống, nhưng nếu Hoàng thượng ép y phải rơi thì sao?”
Hứa Bình Quân tái mặt, lớn tiếng nói: “Không! Hoàng thượng nhất định sẽ không động đến Mạnh đại ca lúc này. Huynh ấy còn cần Mạnh đại ca bảo vệ Hổ Nhi.”
Vân Ca lẩm bẩm: “Tỷ nói Lưu Tuân sẽ không động đến Mạnh Giác lúc này? Xem ra huynh ấy đã có ý giết Mạnh Giác từ lâu rồi.”
Hứa Bình Quân bị lời nói của chính mình làm cho hoảng sợ. Có phải sâu trong đáy lòng, nàng ta sớm đã phát hiện hết thảy, chẳng qua là chưa bao giờ chịu đối mặt với sự thật này.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Mạnh đại ca vẫn rất cẩn thận, có ơn với Hổ Nhi, Hoàng thượng không có lý gì giết huynh ấy. Có lẽ đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, sơn đạo phủ tuyết khó đi, có thể là có mãnh thú… Hoàng thượng sẽ không… sẽ không…”
Hai mắt Vân Ca trong suốt, nàng đã thấy rõ toàn bộ nguyên nhân phía sau. Lưu Tuân bất mãn với Mạnh Giác đã lâu, sau khi nàng cứu Lưu Hạ ra, chắc chắn Lưu Tuân không tin một mình nàng có thể trù tính việc này, cho rằng người tính toán sau màn là Mạnh Giác, cho nên đã nổi giận động sát cơ.
Vân Ca vội vã thu dọn vài món đồ đạc, tiện tay cho bánh trái trên bàn vào bọc, khoác áo choàng rồi lao ra ngoài.
Hứa Bình Quân đuổi theo nàng, gọi: “Vân Ca! Vân Ca!”
Trên gương mặt trắng xanh của Vân Ca toàn là tuyệt vọng. “Muội hận Mạnh Giác, chính vì hận y nên muội tuyệt đối sẽ không chịu ơn của y. Muội không cho y chết vì muội.”
Bóng dáng Vân Ca nhanh chóng đi xa trong gió tuyết.
Hai mắt Hứa Bình Quân đẫm lệ nhạt nhoà, cảm thấy giờ khắc này những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời đều đang rời xa, dần biến mất. Tất cả những gì nàng ta cố gắng tin tưởng và bảo vệ đều sắp vỡ vụn. “Vân Ca, muội về đi! Tỷ muội mình trở lại kinh thành rồi nghĩ cách, có thể phái đại quân…”
Bóng người đã mờ nhạt trong gió tuyết, giọng nói loáng thoáng vẫn bay về: “Nếu tỷ giúp muội thì lập tức trở lại kinh thành tìm Hoắc Quang, nói muội vào núi tìm chồng, có thể ông ta sẽ niệm tình… phái quân đến cứu…”
Cả người lẫn tiếng đều đã biến mất, chỉ còn gió bắc vẫn rít gào.
Bông tuyết ngày càng dày, chỉ chốc lát sau cả người Hứa Bình Quân đã phủ đầy tuyết. Phú Dụ gọi: “Nương nương! Nương nương!”
Hình như Hứa Bình Quân không nghe thấy gì. Phú Dụ rưng rưng nói: “Nương nương, bây giờ cả thành Trường An chỉ có nương nương có thể cứu Vân cô nương. Nương nương nhất định phải cứu Vân cô nương.”
Hứa Bình Quân thì thào hỏi: “Ta có thể làm được sao?”
“Nhất định có thể! Vân cô nương chỉ có một người thân là nương nương, nương nương là chỗ dựa duy nhất của cô ấy.”
Hứa Bình Quân dần tỉnh táo lại. “Ta cũng chỉ có muội ấy là người thân. Phú Dụ, bỏ xe ngựa, chúng ta cưỡi ngựa về kinh!”
***
Ly Sơn là một đỉnh núi ở phía bắc dãy Tần Lĩnh, thế núi rất đẹp, kéo dài hơn bốn mươi dặm theo hướng đông tây. Cả dãy núi Tần Lĩnh cũng kéo dài theo hướng đông tây, vắt ngang giữa Quan Trung, thế núi hùng vĩ phân bố rộng ở hai đầu hẹp ở giữa. Hai cánh đông tây chia thành nhiều dãy núi nhỏ hơn. Cánh tây có Đại Tản Lĩnh, Phượng Lĩnh và Tử Bách Sơn. Cánh đông có Hoa Sơn, Mãng Lĩnh Sơn, Lưu Lĩnh và Tân Khai Lĩnh. Phần giữa có Thái Bạch Sơn, Ngao Sơn, Thủ Dương Sơn, Chung Nam Sơn, Thảo Niệm Lĩnh, còn có vô số núi nhỏ xen kẽ như Thúy Hoa Sơn, Nam Ngũ Đài…
Sau khi hỏi thăm rõ khu vực Lưu Tuân cấm núi, Vân Ca liền đi thẳng đến khu vực này. Trên đường đi gặp các thị vệ cấm núi, nàng khéo léo dò hỏi phương hướng và vị trí Lưu Tuân săn bắn rồi cưỡng chế xông vào, còn tiện tay cướp được một thanh mã tấu. Do địa hình trong núi phức tạp, lại đang có tuyết lớn nên các thị vệ nhanh chóng bị mất dấu nàng.
Vân Ca đã trèo hết hai ngọn núi, đây đã là ngọn thứ ba. Nếu còn chưa tìm được, nàng sẽ phải trèo ngọn thứ tư nữa. Trên đỉnh núi hoang vắng tiêu điều, trận tuyết đã phủ kín tất cả, chỉ còn lại một màu trắng xóa. Nàng vung mã tấu trong tay đập rơi tuyết trên cây xuống, dần dần phát hiện dấu vết khác thường, rất nhiều cây đều có vết gãy mới. Nàng biết mình đã tìm đến đúng nơi, vội dùng tay áo lau thân cây. Những vết đao kiếm rất mới lộ ra trước mắt nàng.
Từ dấu vết này, những hình ảnh trước đó hiện ra trước mắt Vân Ca: Mạnh Giác bị dụ đến nơi này, khi phát hiện có điều gì đó không đúng, định tránh thì đã không kịp, đành phải cầm kiếm chống đỡ. Trọng binh vây quanh ba mặt, vòng vây dần dần thu hẹp, ép y đến bên vách núi… Không đúng! Vết đao ở đây dùng lực rất nhỏ, hiển nhiên sát ý của người dùng đao không nặng, xem ra Lưu Tuân không muốn giết Mạnh Giác ngay. Lưu Tuân muốn bắt sống Mạnh Giác? Vì sao… Có lẽ trên người Mạnh Giác có thứ Lưu Tuân cần, có lẽ Lưu Tuân còn phải kiêng kỵ, có lẽ còn có nguyên nhân khác… Cho nên không phải là Lưu Tuân dụ Mạnh Giác đến đây mà là Mạnh Giác phát hiện ý đồ của Lưu Tuân và chủ động tới gần vách núi. Thà rằng tan xương nát thịt, Mạnh Giác cũng không muốn bị Lưu Tuân thao túng.
Vân Ca bám thân cây, há miệng thở gấp. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng cẩn thận đi từng bước tới bên vách núi nhìn xuống dưới. Vách núi dựng đứng sâu ngàn thước, nàng chóng mặt, lập tức lui lại.
Ngã từ nơi như thế này xuống thì làm gì còn con đường sống?
Hai chân bủn rủn, nàng ngã bệt xuống đất. Bông tuyết bay xuống người nàng, trong đầu cũng như có tuyết lớn, cảm thấy trời đất thê lương, trắng toát lạnh lùng.
Trong màn tuyết mịt mờ, dường như nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo gấm đi vào quán mì đơn sơ, đang chậm rãi bỏ chiếc nón trúc trên đầu xuống. Lúc đó chính là lần đầu họ gặp gỡ, tất cả vẫn còn rực rỡ như hoa núi.
“Tôi tên là Mạnh Giác. Mạnh trong Mạnh Tử, Giác là vua của các loại ngọc.”
“Huynh tặng muội. Muội đã tặng huynh sao dưới đất, nay huynh tặng muội tuyết trên tay.”
“Ngồi xuống, từ từ mà nghĩ, còn mấy canh giờ nữa mới tới bình minh.”
“Đêm còn rất dài, huynh lại rất kiên nhẫn.”
“Vân Ca, chờ huynh, huynh sẽ đến ngay.”
Không biết vì sao, nước mắt nàng tràn ra như đê vỡ. Nàng vừa khóc vừa chống mã tấu đứng lên, vung mã tấu chặt cây xung quanh như phát điên. “Không cho huynh chết! Không cho huynh chết! Tôi không muốn nợ ơn huynh! Việc của tôi, tự tôi sẽ lo liệu…”
Khóc một hồi, thanh mã tấu dường như nặng ngàn cân, càng vung càng chậm, sau đó rơi thẳng xuống đất. Nàng quỳ rạp xuống đất, cao giọng bật khóc nức nở.
“Trên kia có người.” Có người dưới khe núi hô lớn.
Nước mắt Vân Ca vẫn không ngừng rơi, cảm thấy trời đất mịt mờ, tất cả đều không còn đáng quan tâm.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu nàng như tia chớp. Nếu LưuTuân chắc chắn Mạnh Giác đã chết thì cần gì phải sai nhiều người cấm núi như vậy?
Tiếng khóc lập tức dừng lại, còn không kịp lau nước mắt, nàng nhặt mã tấu lên, trốn vào trong núi.
Nàng quan sát vách núi tỉ mỉ từ mặt bên, trên vách đá mọc không ít cây tùng cây bách. Nếu như trước khi rơi xuống đã tính toán cụ thể, mượn sức đỡ của cành cây thì đà rơi nhất định sẽ giảm rất nhiều. Nếu may mắn không đập vào những tảng đá lồi lõm trên vách núi thì có lẽ vẫn còn hy vọng sống sót.
Nàng buộc thanh mã tấu vào người để chuẩn bị xuống khe núi. Quan sát xem có khả năng trèo từ dưới lên trên hay không, có lẽ Mạnh Giác đang hấp hối trên thân cây nào đó trên vách đá, nhưng cũng có thể y đã… Nàng lập tức dừng suy nghĩ, giậm chân, xoa tay, xuất phát.
Sau khi trèo đến giữa khe núi, nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ngọn núi này lớn thế nào. Nhìn sang hai bên hoàn toàn không thấy giới hạn, tìm từng tấc một thì phải tìm đến khi nào?
Bất kể tìm đến khi nào cũng phải tìm. Sống phải gặp người, chết phải thấy xác!
Vân Ca hít một hơi thật sâu, bắt đầu dùng cả tay cả chân trèo lên trên. Tùng bách, dây leo, lùm cây, có nơi tuyết đọng thật dày, không thấy rõ cành cây ra sao, đến lúc nắm tay vào mới biết có gai, mặc dù Vân Ca đeo găng tay thêu hoa dày nhưng vẫn bị gai nhọn đâm đến chảy máu.
Đột nhiên mấy tiếng chim hót rất nhỏ vang lên. Vân Ca không để ý, vẫn chăm chú leo núi. Lại có mấy tiếng chim hót nữa vang lên, nàng dừng lại, lắng tai nghe. Một lát sau lại nghe thấy mấy tiếng nữa.
Thoáng nghe thì đúng là tiếng chim hót, nhưng nghe kỹ thì tiếng hót lại chia thành các cung bậc “cung, thương, giác”. Vân Ca nhắm mắt, như suy đoán, như khẩn cầu. “Chủy! Chủy!”[1]
[1] Năm âm sắc thời cổ của Trung Quốc, gồm cung, thương, giác, chủy, vũ.
Tiếng hót vang lên lần nữa, quả nhiên lại cao hơn một âm điệu. Nước mắt lưng tròng, Vân Ca lập tức đuổi theo tiếng chim hót.
Khi nàng gạt những cành tử đằng buông kín mít ra, Mạnh Giác đang dựa vào vách núi mỉm cười với nàng, vẻ mặt bình tĩnh, ấm áp như hai người đi chơi gặp nhau giữa hoa núi rực rỡ, không có chút mệt mỏi, ủ rũ nào.
Vân Ca lạnh mặt. “Huynh gặp kiếp nạn này vì tôi, bây giờ tôi cứu huynh ra ngoài, tôi với huynh hết nợ với nhau!”
Mạnh Giác mỉm cười. “Được.”
Vân Ca thấy áo sống y xộc xệch, vết máu loang lổ. “Bị thương nặng không? Còn có thể đi được không?”
“Sợ là không được.”
Vân Ca quay lưng lại. “Tôi cõng huynh xuống trước.”
Một đôi tay hết sức thận trọng đặt lên vai nàng, dường như người bị thương là nàng. Chóp mũi bên tai tràn ngập thứ mùi vừa quen thuộc vừa xa lạ. cả hai đều có vẻ như mơ màng, không có ai nói chuyện.
Vân Ca chặt một đoạn dây leo buộc y vào lưng mình, cõng y xuống núi.
Mặc dù nàng có võ công nhưng dù sao cũng là cõng một nam nhân cao lớn, lại trèo lên vách núi dốc đứng như thế. Có lúc vì tảng đá đặt chân đột nhiên bung ra, có lúc vì sợi dây leo nhìn rất to đột nhiên lại đứt, mấy lần hai người suýt nữa ngã xuống. Mặc dù Vân Ca không nói câu nào nhưng trên trán đầy mồ hôi lạnh. Mạnh Giác chỉ yên lặng ôm nàng, mỗi lần gặp nguy hiểm, hơi thở của y cũng không hề thay đổi. Vân Ca đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ Mạnh Giác đã ngất rồi? Nhân lúc vừa đặt chân đứng vững, nàng quay đầu xem, lại thấy y đang mỉm cười, chăm chú nhìn nàng, trong mắt lộ ra sự yên bình vui sướng. Vân Ca ngẩn người, buột miệng nói: “Huynh ngã đến độ ngu ngơ luôn rồi à?”
Mạnh Giác chỉ cười không nói. Vân Ca trừng mắt nhìn y rồi vội vã quay mặt lên.
Vất vả xuống đến đáy khe núi, Vân Ca thở phào một hơi. Nàng đặt y xuống để y dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, lại lấy bánh trái ra đưa cho y, dù đã nát bét hết nhưng ít nhất cũng có thể no bụng.
“Muội đẽo giúp huynh mấy thanh gỗ. Huynh ngã gãy xương đùi rồi, phải nối xương lại.”
Vân Ca lấy mã tấu ra chặt gỗ. Mạnh Giác nói với nàng cách nối xương và dặn dò: “Nếu huynh ngất thì dùng tuyết kích thích huynh tỉnh lại.”
Vân Ca gật đầu. Mạnh Giác ra hiệu cho nàng có thể bắt đầu. Theo cách y dạy, Vân Ca nắm xương đùi bị lệch rồi vặn lại. Trong tiếng răng rắc, sắc mặt Mạnh Giác tái mét, mồ hôi trên trán to như hạt đậu nành.
Vân Ca ngẩng đầu nhìn y. “Cần nghỉ ngơi một lát rồi làm sau không?”
Mạnh Giác nói hai chữ qua kẽ răng: “Tiếp tục.”
Vân Ca nghiến răng, cúi đầu nhìn chân kia của Mạnh Giác. Trước hết nàng nhặt hết gỗ vụn, sau đó đột nhiên nắm xương đùi.
Cơn đau chạy vào tim, Mạnh Giác chợt thấy khí huyết trào lên, y nhanh chóng giơ cánh tay lên, dùng tay áo che mặt, một ngụm máu tươi phun lên tay áo.
Vân Ca cúi đầu, chăm chú nối xương giúp y, hoàn toàn không chú ý đến hành động của y. Nối xương xong, nàng lại dùng nẹp gỗ và dây mây cố định chỗ xương gãy lại.
Vân Ca dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. “Huynh còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Mạnh Giác mỉm cười. “Chỗ khác đều không có gì nghiêm trọng.”
Từ khi Vân Ca nhìn thấy y, y vẫn luôn tươi cười, hơn nữa nét cười này khác nét cười thường ngày y vẫn mang trên mặt, nhưng rốt cuộc là khác thế nào thì Vân Ca lại không nói rõ được. Nàng tức giận nói: “Tình hình hiện nay như vậy mà huynh còn có thể cười được à? Huynh không sợ không ai tới cứu huynh à? Bắt chước tiếng chim cầu cứu? Huynh cho rằng mình rất thông minh à? May mà những binh lính này đều là người lỗ mãng, không nhiều người hiểu âm luật, nếu không cứu binh chưa kịp tới, kẻ thù đã xuất hiện.”
Mạnh Giác mỉm cười không nói. Nàng khóc thành tiếng, trên đỉnh núi, khe núi lại có tiếng vọng, người cách đó mấy ngọn núi cũng nghe thấy chứ nói gì đến y. Y bắt chước tiếng chim hót vốn chính là để cho nàng nghe thấy.
Thấy y chỉ mỉm cười, Vân Ca lại hung dữ nói: “Lưu Tuân phái người bao vây trùng trùng bên ngoài, trên danh nghĩa là cấm núi để thể hiện sự đau thương, thực ra là sợ huynh còn sống nên lùng tìm để giết chết. Bây giờ huynh thế này thì khác gì cá nằm trên thớt chứ?”
Mạnh Giác cười, hỏi: “Hoắc Quang sẽ đến cứu muội chứ?”
“Không biết. Tôi không đoán được tâm tư của ông ta. Tôi đã cứu Lưu Hạ, có lẽ ông ta cũng giận không kém gì Lưu Tuân. Có điều ông ta vẫn rất tốt với tôi…”
Nghe thấy có tiếng người nói trong khe núi, Vân Ca lập tức cõng Mạnh Giác lên, tìm nơi ẩn trốn.
May mà khe núi này đã bị tìm đi tìm lại năm, sáu lần rồi, toán lính này lục soát không hề cẩn thận, vừa chửi thời tiết vừa nhìn qua loa xung quanh rồi đi luôn.
Sau khi binh lính đã đi, Mạnh Giác nói: “Bây giờ có hai khả năng, muội chọn một. Thứ nhất, Hoắc Quang sẽ tới cứu muội, Lưu Tuân không có bất cứ lý do gì cản trở Hoắc Quang cứu con gái. Chỉ cần thái độ của Hoắc Quang cứng rắn, Lưu Tuân chắc chắn sẽ lui binh, vậy chúng ta sẽ chờ ở khe núi này. Nơi này là nơi huynh ngã xuống, Lưu Tuân đã sai binh lính tìm kiếm nhiều lần, trong thời gian tới chắc chắn binh lính chỉ tìm kiếm qua loa ở đây. Thứ hai, Hoắc Quang sẽ không tới cứu muội. Lưu Tuân không tìm được xác huynh, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ tăng thêm binh lực, binh lính sẽ tới đây tìm dấu vết của huynh, vậy chúng ta phải tránh khỏi chỗ này càng xa càng tốt. Huynh có cách ép Lưu Tuân lui binh, nhưng cần thời gian. May mà rừng cây rậm rạp, núi non trùng điệp, chúng ta trốn thì bọn chúng còn lâu mới tìm được.”
Trong lòng Vân Ca có rất nhiều nghi vấn nhưng Mạnh Giác đã nói có cách thì chắc chắn là có cách. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng lên nhìn Mạnh Giác. “Lúc bị nhốt trong thiên lao, tôi có quen một đám bạn. Tôi vẫn muốn đến tạ ơn bọn họ nhưng không hỏi thăm được rốt cuộc mình bị nhốt ở đâu. Sau đó nghe nói, thời gian ấy có một nhà lao xảy ra hỏa hoạn lớn, những người ở bên trong đều bị chết cháy. Những người đó là người tôi quen đúng không? Là Hoắc Quang làm à?”
Nhìn thấy trong mắt Vân Ca chỉ có đau thương, Mạnh Giác rất muốn lên tiếng phủ nhận để xóa hết đau thương và tự trách cho nàng, nhưng y không thể làm được, chỉ có thể gật đầu một cái.
Vân Ca quay người đi, cõng y lên, nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này!”
Rừng xanh mênh mông, núi thẳm vắng lặng, trời đất yên tĩnh như chỉ còn lại hai người họ. Vân Ca lặng lẽ cõng Mạnh Giác bước thấp bước cao đi trong gió tuyết, bước đi ngày càng chậm nhưng nàng vẫn vững vàng cõng y.
Vân Ca rất giỏi chơi trò trốn tìm. Vừa đi nàng vừa làm giả dấu vết. Khi thì cố ý bẻ gãy cành cây ở hướng ngược lại, làm như họ đã đi qua đó khiến cành cây bị gãy. Khi thì cố ý cầm mã tấu đập lên thân cây ở ngã rẽ làm tuyết trên cây rơi xuống, làm như họ đã đi qua chỗ đó… Những dấu vết của họ lại bị tuyết rơi nhanh chóng phủ kín.
Tuyết rơi lúc lớn lúc nhỏ, đến buổi tối không ngờ lại ngừng rơi.
Thấy Vân Ca sức cùng lực kiệt, Mạnh Giác nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm đi! Tuyết ngừng rồi, đi đến đâu cũng sẽ để lại dấu chân, bọn chúng lại dễ bám theo.”
Vân Ca muốn tìm một hang núi nhưng không tìm được, chỉ có thể tìm một cây to chắn gió, trải một lớp cành tùng dày ở nơi khuất gió, cố gắng ngăn cách lớp tuyết lạnh buốt bên dưới, lại cởi áo choàng ra trải lên để Mạnh Giác ngồi lên đó. Mạnh Giác muốn nói gì đó, lại bị Vân Ca nhìn một cái cảnh cáo, y đành ngậm miệng, tất cả nghe sắp xếp của Vân Ca.
Trong đêm đen, ánh lửa là mục tiêu bám theo quá rõ ràng, cho nên dù Vân Ca có mang mồi lửa nhưng lại không dám nhóm lửa, hai người chỉ có thể ngồi yên trong bóng đêm.
Đột nhiên có tiếng kêu ùng ục vang lên. Thực ra âm thanh rất nhỏ nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh nên vẫn có thể nghe rõ. Vân Ca lập tức quay đầu đi. Mạnh Giác lấy ra bánh trái lúc trước nàng cho, nàng vội cầm mấy miếng cho vào miệng. Ăn được vài miếng, nàng mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao huynh vẫn chưa ăn hết? Lâu lắm rồi huynh không ăn gì mà?”
Mạnh Giác mỉm cười. “Người từng bị đói sẽ biết cách làm thế nào để ăn số ít đồ ăn được lâu nhất. Có lúc đồ ăn không phải dùng để giảm bớt cái đói mà chỉ dùng để duy trì cho mình không bịchết đói.”
Vân Ca nhìn mấy miếng bánh còn sót lại trong khăn tay, không sao ăn nổi nữa. “Tôi ăn đủ rồi. Còn lại thuộc về huynh.”
Mạnh Giác cũng không khuyên bảo, chỉ gói khăn tay, lại cất vào trong áo.
Vân Ca ngồi im lặng một lát rồi hỏi: “Trong rừng chắc có rất nhiều động vật, chúng ta có thể đi săn không?”
Mạnh Giác bật cười. “Lúc này tốt nhất chúng ta vẫn nên cầu trời đừng để gặp động vật. Tuyết lớn thế này, những động vật có thức ăn dự trữ sẽ đều không đi ra, thường thường chỉ có hổ báo cực đói mới phải ra ngoài kiếm ăn. Huynh không thể đi lại, không có một chút năng lực tự bảo vệ mình. Một thanh mã tấu có thể làm gì?”
“Tôi biết làm bẫy, hơn nữa võ công của tôi bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều, không đến mức ngay cả chó ngao cũng đánh không lại như trước kia nữa.”
Mạnh Giác mỉm cười, chăm chú nhìn nàng rồi dịu dàng nói: “Huynh biết. Đợi trời sáng chúng ta xem xem có thể làm bẫy bắt mấy con chim hay không?”
“Được!” Sự ủ rũ của Vân Ca tan bớt vài phần, nàng dựa người vào gốc cây, nhắm mắt lại ngủ. Vì quá mệt mỏi nên dù vừa lạnh vừa đói, nàng vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Giác vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy nàng đã ngủ say, y chậm rãi dịch người, cởi chiếc áo choàng da cáo trên người ra đắp lên người nàng. Nàng đang ngủ nhưng tiếng ho lại không gián đoạn, ngủ không yên giấc. Mạnh Giác có vẻ buồn bã, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch, lại thầm ghi nhớ tần suất và thời gian ho của nàng.
Nửa đêm tuyết lại bắt đầu rơi, trời ngày càng lạnh.
Trời còn chưa sáng, Vân Ca đã tỉnh dậy vì lạnh. Nàng mở mắt ra xem, lập tức trợn mắt nhìn Mạnh Giác.
Mạnh Giác mỉm cười, “Huynh vừa tỉnh lại, thấy muội co ro nên… Không ngờ muội cũng tỉnh dậy sớm như vậy, đúng là uổng công vô ích rồi.”
“Lúc này huynh đừng có nhiều chuyện! Làm tôi điên lên là tôi ném cổ huynh xuống vực nuôi hổ đấy!”
Cảnh cáo xong, Vân Ca vốc một nắm tuyết lau mặt, lạnh đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Chúng ta đi tiếp, tiện thì tìm xem có chim chóc chồn cáo gì không, tiện nữa thì tìm hang núi. Trên người tôi có đồ đánh lửa, có hang núi thì chúng ta có thể nướng thịt ăn.”
Trận tuyết lớn dường như đã khiến tất cả các loài động vật biến mất. Mặc dù Vân Ca vừa đi vừa để ý nhưng không hề phát hiện bất cứ dấu vết nào của động vật. Có điều được Mạnh Giác chỉ dạy, nàng trèo lên cây moi mấy ổ sóc. Dù không bắt được sóc nhưng lại kiếm được một đống quả thông và hạt dẻ lông, hai người xem như cũng được ăn một bữa trưa lót dạ.
Đồ ăn vốn đã ít đến mức đáng thương, Mạnh Giác còn cố ý để lại hai quả thông không ăn. Vân Ca hỏi: “Huynh giữ lại làm gì?”
Mạnh Giác mỉm cười, cất quả thông đi. “Đến lúc đó muội khắc biết.”
Vân Ca suy nghĩ một lát rồi hiểu ra, đột nhiên gõ lên đầu mình, tức giận cõng Mạnh Giác lên đi tiếp.
Mạnh Giác cười, nói: “Muội không nghĩ tới cũng không phải vì muội ngốc. Ai mà lần đầu tiên đã biết ngay được chứ? Cũng là vì sinh tồn nên huynh mới học được.”
Vân Ca lặng lẽ đi một hồi lâu, đột nhiên hỏi. “Khi còn bé huynh thường phải đi tìm đồ ăn như vậy à? Ngay cả đồ ăn của sóc cũng… cũng ăn?”
Mạnh Giác hời hợt nói: “Có một thời gian.”
Vân Ca từng đi qua hoang mạc, đi qua thảo nguyên, trèo lên núi tuyết, vượt qua núi cao, đối với nàng, thế giới hoang dã rất quen thuộc, thân thiết, tràn ngập niềm vui, nhưng bây giờ nàng mới biết nàng không thật sự hiểu thế giới tàn khốc này. Dưới sự chăm sóc của cha mẹ và các ca ca, tất cả mọi sự tàn khốc đều bị họ che đi, nàng chỉ nhìn thấy mặt thú vị, vui vẻ của nó.
Lúc đi qua một lùm cây thấp đã khô héo, Mạnh Giác đột nhiên ghé vào bên tai Vân Ca, nhỏ giọng nói: “Dừng lại, từ từ nằm sấp xuống.”
Vân Ca không biết có chuyện gì, toàn thân căng thẳng, nín thở, chậm rãi ngồi xuống rồi nằm bò trên tuyết.
Mạnh Giác lấy hạt thông đã tách khỏi quả ra, ném từng hạt ra ngoài, từ xa đến gần. Sau đó y ngoắc tay với Vân Ca, ra hiệu cho nàng lại gần chỗ y. Vân Ca vội ghé đầu đến gần, cho rằng y định nói gì đó, y lại đưa tay gỡ chiếc hoa tai ngọc thạch trên tai nàng. Vân Ca lập tức hiểu ra, vội tháo chiếc hoa tai còn lại xuống đưa cho y.
Đợi rất lâu không có động tĩnh gì, thấy hạt thông sắp bị bông tuyết phủ kín, Vân Ca nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác chỉ gật đầu, Vân Ca lại hết sức chăm chú nhìn về phía trước.
Trắng trời băng tuyết, vừa lạnh vừa đói, nằm sấp trên tuyết không hề nhúc nhích như vậy thật sự là một kiểu hành hạ có thể so với cực hình, huống chi Mạnh Giác còn đang bị trọng thương. Có điều Mạnh Giác và Vân Ca đều không phải người thường, hai người chờ đợi rất kiên nhẫn. Tuyết vẫn rơi, dần dần không nhìn ra trên tuyết còn có hai người nữa.
Một con chim trĩ từ lùm cây chui ra, thò đầu lên nhìn xung quanh, hết sức thận trọng bới tuyết tìm hạt thông. Mới đầu nó còn ăn một hạt lại cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng vẫn không có âm thanh khác thường nào, nó dần dần buông lỏng cảnh giác.
Tuyết lớn chôn sâu tất cả đồ ăn dưới đất, nó đã nhịn đói rất lâu. Lúc này không thể kiềm chế nổi, con chim trĩ bắt đầu hối hả bới tuyết tìm hạt thông.
Mạnh Giác nín thở, lắc cổ tay búng đôi hoa tai ngọc thạch của Vân Ca ra ngoài. Cả hai chiếc hoa tai đều trúng giữa đầu chim trĩ, nó kêu lên một tiếng ngắn ngủi, ngã lăn ra tuyết.
Vân Ca vừa kêu lên một tiếng vui mừng vừa đứng bật dậy. Bởi vì nằm sấp quá lâu nên tứ chi đã cứng đờ, nhưng nàng còn không kịp hoạt động tay chân, lảo đảo chạy đến nhặt con chim trĩ. Từ nhỏ đến lớn nàng đã đi săn vô số lần, chim quý thú lạ nào cũng từng săn được, nhưng săn con chim trĩ nhỏ bé này là lần đi săn kích động nhất của nàng. Vân Ca hết sức vui mừng nhặt con chim trĩ lên, vừa cười vừa nói với Mạnh Giác: “Thủ đoạn đi săn của huynh còn cao minh hơn tam ca của tôi, huynh học ai vậy?”
Đã rất lâu Mạnh Giác không thấy Vân Ca cười nói với mình, lúc này y có chút sững sờ, một lát sau mới nói: “Con người vốn chính là dã thú. Mấy thứ này là bản năng, để sống sót, lúc cực đói tự nhiên sẽ biết.”
Vân Ca ngây người một lát, nói không rõ cảm giác trong lòng là gì. Nàng đến đỡ Mạnh Giác dậy. Thấy sắc mặt nàng hốc hác, Mạnh Giác nói: “Nơi này vừa hay có cây khô, lại là ban ngày, ánh lửa sẽ không rõ ràng lắm. Chúng ta nướng chim trĩ ở đây, ăn xong rồi tiếp tục lên đường.”
Vân Ca gật đầu, cõng Mạnh Giác đến dưới gốc cây có thể chắn gió tuyết. Sau khi đặt Mạnh Giác xuống, nàng quay lại vặt lông con chim trĩ sạch sẽ rồi chuẩn bị nhóm lửa. Đang nhặt củi khô, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến. Nàng cả kinh, lập tức ném mớ củi xuống, chạy đến cõng Mạnh Giác lên. “Có binh lính tìm đến đây rồi.”
Cõng Mạnh Giác chạy được vài bước, Vân Ca lại nhớ đến con chim trĩ. Nàng định quay lại lấy nhưng đã nhìn thấy bóng dáng mấy tên lính thấp thoáng trong rừng, nếu quay về chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vân Ca đau khổ, tiến thoái lưỡng nan. Nàng muốn đi nhưng thật sự không nỡ bỏ con chim trĩ đó, muốn quay lại nhưng biết phải cõng Mạnh Giác nên hết sức nguy hiểm. Chân nàng vẫn chạy, đầu lại ngoái nhìn phía sau.
Mạnh Giác đột nhiên cười. “Không cần để ý đến nó. Chạy vốn quan trọng hơn!”
Vân Ca mặt như đưa đám, không ngoái nhìn nữa, bắt đầu chạy như điên. Vừa chạy nàng vừa lẩm bẩm chửi đám binh lính, chửi ông trời, chửi Lưu Tuân, sau đó lại bắt đầu trách con chim trĩ đó không tốt, không xuất hiện sớm một chút để họ bắt, để họ ăn.
Chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Mạnh Giác, nàng tức giận. “Huynh cười cái quái gì mà cười? Chúng ta mất bao nhiêu công sức mới bắt được con chim trĩ đó, có cái gì buồn cười?”
Mạnh Giác ho vài tiếng, cười nói: “Huynh đang cười, nếu để người Tây Vực biết tiểu muội của Diệu đau lòng vì một con chim trĩ thì e là họ còn thấy khó tin hơn tiên nữ trên núi tuyết hạ phàm.”
Vân Ca sững sờ một lát, đầu tiên vẫn còn đau khổ nhưng nhanh chóng lại thấy rất buồn cười. Đúng thế! Chỉ là một con chim trĩ núi gầy trơ cả xương thôi mà. Nàng vừa cõng Mạnh Giác chạy vừa không nhịn được nở một nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười của nàng, Mạnh Giác mỉm cười nghĩ, đây mới đúng là Vân Ca!
Phía sau có vô số truy binh, trong bụng rỗng tuếch, nhưng hai người đều vừa trốn vừa cười.
Mạnh Giác và Vân Ca, một người là con sói cô độc từng đi qua địa ngục, một người là thiên thần lêu lổng khắp núi rừng từ nhỏ, truy binh tuy có thể lực tốt hơn nhưng ở trong núi lớn, bọn chúng không làm gì được hai người này. Vân Ca và Mạnh Giác nhanh chóng cắt đuôi được bọn chúng.
Nhưng đã lâu chưa được ăn, trời còn chưa tối, Vân Ca đã không thể đi được nữa. Mặc dù biết truy binh vẫn ở gần đó nhưng hai người không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Lúc Vân Ca đặt Mạnh Giác xuống, một sợi tóc của Mạnh Giác phất qua má nàng. nàng sửng sốt, tiện tay nắm lấy sợi tóc đó. “Tóc huynh…”
Sợi tóc vốn có màu đen của Mạnh Giác lúc này lại trắng bạc loang lổ, giống như tơ lụa bị phai màu.
“Từ khi bảy, tám tuổi, tóc huynh đã nửa trắng nửa đen. Cha nuôi nói huynh là thiếu niên tóc bạc.”
Vẻ mặt của Mạnh Giác hết sức hờ hững, dường như không cảm thấy sự dị thường trong mắt người đời có gì to tát, nhưng trong đôi mắt chăm chú nhìn Vân Ca lại chất chứa sự chờ mong và căng thẳng.
Vân Ca không có bất cứ phản ứng nào. Nàng buông tóc y ra, vừa đi vừa chặt cành tùng vừa nói: “Tay nghề bào chế thuốc của cha nuôi huynh tốt thật, không thể nào nhìn ra tóc huynh vốn là màu trắng.”
Sự chờ đợi trong mắt Mạnh Giác tản đi. Y buông mí mắt, cười mơ hồ. Rất lâu sau, đột nhiên y hỏi: “Vân Ca, lần đầu tiên muội gặp Lưu Phất Lăng trong đại mạc, câu đầu tiên Lưu Phất Lăng nói là gì?”
Vân Ca sững sờ một lát, nghiêng đầu bật cười, gương mặt lộ vẻ dịu dàng vô hạn, trả lời: “Chỉ có hai chữ: Triệu Lăng. Huynh ấy không thích nói chuyện!”
Mạnh Giác mỉm cười nhắm mắt lại, điềm nhiên giấu tất cả mọi đau đớn, đắng chát vào trong lòng. Mặc dù trái tim đã thủng lỗ chỗ, đầm đìa máu tưới, ngoài mặt y vẫn là vẻ tươi cười hời hợt như mây mờ gió nhẹ.
Vân Ca cho rằng y mệt. Sau khi trải cành cây xong, khoác áo choàng lên người y, nàng cũng co người ngủ.
Nửa đêm, Vân Ca đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm thấy không ổn. Nàng đưa tay sờ, trên người nàng đắp áo choàng. Nàng ngồi dậy, nổi giận đùng đùng, chuẩn bị trách móc Mạnh Giác, lại thấy sắc mặt Mạnh Giác hồng hào khác thường. Nàng vội đưa tay sờ, nơi bàn tay chạm vào nóng bỏng.
“Mạnh Giác! Mạnh Giác!”
Mạnh Giác nói nhỏ trong mê man: “Khát nước quá!”
Vân Ca vội vốc một nắm tuyết sạch, dùng nhiệt độ trong lòng bàn tay chậm rãi hoà tan, rỏ nước vào miệng Mạnh Giác.
Vân Ca cầm cổ tay y lên xem mạch, vẻ mặt lập tức thay đổi, nàng đưa tay kiểm tra thân thể y, sắc mặt ngày càng khó coi.
Lúc ngã từ trên vách núi xuống, có lẽ y đã cố gắng dùng lưng hóa giải sức rơi nên nội tạng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa còn không được trị liệu và tĩnh dưỡng kịp thời, tình hình bây giờ đã rất nguy hiểm.
Mạnh Giác mặc dù không nói câu nào nhưng cả người không ngừng run rẩy, chắc chắn là đang rất lạnh.
Vân Ca dùng áo choàng quấn chặt người y lại. Nghĩ nằm thẳng có thể hạn chế bệnh tình tiếp tục chuyển biến xấu, nàng lấy mã tấu đi chặt gỗ và dây leo, tranh thủ làm một chiếc bè gỗ kéo Mạnh Giác đi trước khi truy binh phát hiện ra bọn họ.
Khi tỉnh lại, Mạnh Giác mở mắt ra, nhìn thấy mây xám trên trời đang trôi. Y ngẩn ra một lát mới hiểu không phải mây trôi mà chính mình đang chuyển động.
Vân Ca kéo bè gỗ đi trên tuyết như chó kéo xe trượt tuyết, xem ra nàng đã phát hiện y bị nội thương.
“Vân Ca, nghỉ một lát.”
“Vừa rồi lúc làm bè gỗ, tôi nghe thấy tiếng người nói, chắc bọn chúng đã đuổi theo rồi. Tôi nghĩ phải mau tìm nơi có thể ẩn náu.”
Bè gỗ chậm rãi được kéo về phía trước, Mạnh Giác cảm thấy người mình ngày càng lạnh, bầu trời nặng nề ngày càng hạ thấp, suy nghĩ của y dường như trở lại rất lâu trước kia.
Cũng rét lạnh như vậy, cũng đói khát như vậy, khi đó phía sau y chỉ có một con sói, lần này lại là vô số con sói. Khi đó y có thể đi có thể chạy, lần này lại bị trọng thương không đi lại được. Nhưng lần này y không có chút giận dữ, tuyệt vọng, sợ hãi nào, cho dù trời giá rét, trong lòng y vẫn ấm áp, y có thể ngủ thiếp đi, rất bình tĩnh, rất vui vẻ…
“Mạnh Giác! Mạnh Giác!”
Mạnh Giác gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy trong mắt Vân Ca chỉ có sự sợ hãi.
“Mạnh Giác! Không được ngủ!”
Y khẽ cười. “Huynh không ngủ.”
Vân Ca nói rất dịu dàng: “Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được một hang núi, tôi sẽ đốt một đống lửa to, sau đó bắt một con thỏ. Huynh mà ngủ là sẽ không có phần. Không được ngủ, hứa với tôi.”
Mạnh Giác gần như tham lam chăm chú nhìn sự dịu dàng của nàng. “Huynh hứa với muội!”
Vân Ca kéo bè gỗ tiếp tục tiến lên, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện, nghĩ mọi cách để duy trì sự tỉnh táo cho Mạnh Giác. “Mạnh Giác, huynh kể chuyện cho tôi nghe được không?”
“Ờ.”
Đợi một lát, đằng sau vẫn yên lặng không tiếng động.
“Kể đi! Tại sao huynh không kể? Có phải huynh ngủ rồi không?” Giọng Vân Ca có chút bối rối.
“Không.” Giọng nói yếu ớt lại rõ ràng truyền đến từ phía sau nàng. “Huynh chỉ đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện một cậu bé và một cô bé.”
“Vậy huynh cứ kể từ đầu ấy.”
“Rất lâu, rất lâu trước kia, có một gia đình rất vui vẻ, rất giàu có. Cha là một ông quan không lớn nhưng cũng không nhỏ, mẹ là một nữ nhân dị tộc xinh đẹp. Trong nhà có hai huynh đệ, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Đột nhiên có một ngày, chủ nhân của cha bị coi là phản nghịch, binh lính sẽ đến bắt bọn họ, mẹ liền mang hai huynh đệ vội vã trốn đi.”
“Thế còn cha?”
“Cha đi bảo vệ chủ nhân của cha.”
“Ông ấy không bảo vệ vợ con à?”
“Ông ấy là người trung thành. Trong lòng ông ấy, nước là thứ nhất, nhà là thứ hai. Chủ nhân mới là người quan trọng nhất.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó nữ nhân dị tộc này mang hai đứa con đi tìm được chồng. Mặc dù nguy hiểm trùng trùng nhưng người một nhà đoàn tụ, bà rất vui vẻ.”
“Chủ nhân của cha có một đứa cháu nội bằng tuổi tiểu đệ trong hai huynh đệ. Để cứu cháu nội của chủ nhân, cha quyết định đánh tráo, dùng đứa con út của mình giả mạo cháu nội của chủ nhân. Cháu nội của chủ nhân sống sót, tiểu đệ đó lại chết trong thiên lao. Mẹ cậu bé giận dữ, tuyệt vọng mang cậu bé rời đi. Không bao lâu sau có tin tức truyền đến, cha cậu bé đã chết vì bảo vệ chủ nhân, chủ nhân đến bước đường cùng cũng tự sát.”
“Sau đó thế nào? Cậu bé đó thế nào? Cả mẹ cậu bé nữa?”
“Mặc dù chủ nhân đã chết nhưng còn có vô số người sợ tro tàn lại cháy. Họ âm thầm đuổi giết thủ hạ của chủ nhân. Có một nhóm người đuổi theo họ, để bảo vệ con trai mình, nữ nhân dị tộc kiên cường này chuẩn bị dùng thân dụ địch. Trước khi đi, bà nhét một con dao găm và đồ ăn còn sót lại trên người vào tay con trai, nói với cậu bé: Nếu là con mẹ thì phải nhớ, hôm nay mẹ không cho con tới cứu mẹ, mẹ chỉ cần sau này con báo thù cho mẹ! Nhớ! Ăn hết những thứ này! Sống sót để báo thù cho mẹ! Để tra hỏi tất cả những chuyện có liên quan đến cha và chủ nhân, kẻ thù dùng cực hình bức cung nữ nhân. Nữ nhân không nói một lời. Bà bị kẻ thù dùng cách tàn khốc để hành hạ, cuối cùng bị hành hạ đến chết. Con trai bà trốn trên một cây to cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy tất cả. Sau khi mọi người đã đi hết, cậu quỳ trước thi thể mẹ, ăn từng miếng đồ ăn mẹ cho. Cậu bé không khóc một tiếng nào, nước mắt cậu đã khô cạn từ lâu. Chỉ có điều từ đó trở đi, cậu đã mất vị giác, không phân biệt được bất cứ vị gì nữa.”
Giọng Vân Ca khản đặc: “Sau đó cậu bé này gặp một người rất tốt, người này nhận cậu bé làm con nuôi, truyền thụ y thuật, võ công cho cậu bé. Sau đó cậu bé trở lại Trường An, nơi cậu được sinh ra…”
Mạnh Giác dường như muốn cười, lại chỉ phát ra một tiếng hít hơi rất nhỏ. “Còn chưa kể tới đoạn đó. Sau đó cậu bé này trải qua rất nhiều gian nguy, trốn về quê hương của mẹ. Bởi vì không dám đi đường lớn, cậu chỉ có thể đi qua những nơi hoang dã hẻo lánh nhất, thường vài ngày không có gì cho vào bụng, một hai tháng không có hạt muối nào, lại ngày ngày trong hoang mang sợ hãi, tóc cậu từ đó bắt đầu trắng dần.”
Mạnh Giác dừng lại, dường như phải nghỉ ngơi một lát mới có sức lực để kể tiếp. Vân Ca nghe mà chấn động trong lòng, một hơi nghẹn trong ngực, một câu cũng không nói nên lời.
“Có nhiều lúc, chết thật sự dễ hơn sống rất nhiều!” Mạnh Giác thở dài nặng nề. “Đã mấy lần cậu muốn từ bỏ vùng vẫy, chết quách cho xong, nhưng lời mẹ nói luôn vang lên bên tai, cậu còn chưa làm được việc mẹ cậu dặn làm, cho nên mỗi lần cậu đều vùng vẫy để sống sót. Cuối cùng, lúc đến quê hương của mẹ, cậu phát hiện ở nơi đó mình bị gọi là đồ “tiểu tạp chủng”. Sau một trận loạn lạc, cậu rời khỏi quê hương của mẹ, bắt đầu lang bạt khắp nơi. Có một ngày, một con bạc thắng tiền nên tâm trạng rất tốt, tiện tay cho cậu một đồng tiền. Đám ăn mày ở chỗ đó bất mãn, dẫn cậu bé vào trong rừng cây đánh cậu. Cậu đã quen với những ngày tháng bị quyền đấm cước đá, biết càng phản kháng càng bị đánh nhiều hơn nên nằm yên để mặc đối phương đánh đến mệt thì thôi. Lúc này đột nhiên cậu nghe thấy tiếng nói chuyện lanh lảnh, tựa như tiếng chim sơn ca trên thảo nguyên. Chim sơn ca xin đám ăn mày đừng đánh cậu bé nữa, đám ăn mày đương nhiên sẽ không nghe nàng. Chim sơn ca đột nhiên biến thành sói, đám ăn mày bị nàng dọa chạy, sau đó…”
Lời đã chôn sau nhiều năm dưới đáy lòng Mạnh Giác cuối cùng cũng nói ra, chuyện trước giờ vẫn ấp ủ trong lòng cuối cùng đã làm được, tinh thần buông lỏng, cảm thấy mí mắt nặng tựa ngàn cân, chỉ muốn nhắm lại.
“Sau đó… cậu nhìn thấy thì ra là một con chim sơn ca màu xanh lá. Chim sơn ca màu xanh lá đưa cho cậu một chiếc giầy thêu ngọc trai. Vốn cậu đã ném nó đi, nhưng sau đó lại nhặt về. Chim sơn ca nói… nói cậu phải dùng chiếc giầy để đi tìm đại phu, nhưng cho dù sau đó có lúc sắp chết đói, cậu cũng không bán chiếc giày thêu ngọc trai đi. Cậu vẫn cho rằng vì mình không muốn nhận sự bố thí của chim sơn ca, nghĩ sau này có một ngày sẽ tự tay ném chiếc giầy thêu ngọc trai lại cho nàng, nhưng thực ra… Vân Ca, huynh mệt lắm, không nói được nữa. Huynh… huynh muốn nghỉ ngơi một lát.”
Nước mắt Vân Ca lăn xuống từng giọt, từng giọt. “Tôi còn muốn nghe, huynh tiếp tục nói, chúng ta đã sắp ra khỏi khe núi, tôi đã nhìn thấy vách núi rồi. Chỗ đó chắc chắn sẽ có hang núi.”
Y đã rất mệt, rất mệt, nhưng Vân Ca của y nói nàng còn muốn nghe nữa.
“Cậu bé có một đại ca kết nghĩa, lại gặp một người cha nuôi rất tốt… rất tốt, học được rất nhiều thứ… Cậu vô tình phát hiện… cha nuôi lại biết chim sơn ca, cậu rất cẩn thận… rất cẩn thận hỏi thăm tin tức của chim sơn ca… Trong lòng chim sơn ca chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu… chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cậu…” Mạnh Giác mỉm cười. “Nhưng cậu biết mỗi nơi chim sơn ca bay qua… Cậu đến nhà chim sơn ca cầu hôn, cậu cho rằng cậu rất thờ ơ, nhưng thực ra cậu rất căng thẳng, sợ mình không đủ hơn người, không thể khiến chim sơn ca coi trọng. Nhưng chim sơn ca không chịu gặp cậu đã bay đi rồi… Cho nên cậu đuổi theo chim sơn ca…”
Trong tối tăm, tư duy ngày càng trở nên khó khăn. Mạnh Giác cảm thấy tất cả đều biến thành mây đen, cuốn y vào trong bóng tối.
“Mạnh Giác! Mạnh Giác! Huynh đã hứa với tôi là không được ngủ!”
Nàng lắc đầu y thật mạnh, từng giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt y, mây đen đột nhiên tan bớt vài phần.
“Huynh không ngủ, huynh không ngủ, huynh không ngủ…” Y thì thào tự nói với mình hết lần này tới lần khác, mắt lại không thể nào mở ra được.
Người y lạnh buốt, trán lại nóng bỏng. Không có đồ ăn, không có thuốc, thân thể y đã không còn sức lực để chống lại cái giá lạnh và thương thế.
Vân Ca cõng y lên, trèo lên trên núi.
Mặc dù không phát hiện hang núi nhưng lại có tảng đá lớn nằm cạnh nhau tạo thành một khoảng trống nhỏ hẹp có thể che gió từ ba mặt.
Nàng đặt y vào khe đá, vội vã đi tìm cành khô. Một lát sau, nàng ôm một đống cành khô về, vừa đốt lửa vừa không ngừng nói chuyện. “Mạnh Giác, vừa rồi lúc đi nhặt củi, tôi phát hiện dưới tuyết có rất nhiều dẻ lông. Tôi đã mang về hết rồi, lát nữa chúng ta có thể nướng dẻ ăn.”
Sau khi nhóm lửa xong, Vân Ca ôm Mạnh Giác vào lòng. “Mạnh Giác, mở miệng ra, ăn một chút.”
Nàng cho từng hạt dẻ vào trong miệng y, môi y hơi run rẩy, hoàn toàn không có sức để nhai nuốt, chỉ có âm thanh như có như không. “Không… ngủ…”
Nàng xem mạch cho y, mạch đập đang dần yếu đi. Như hồng hoang của vũ trụ, xung quanh không có một điểm sáng nào, chỉ có lạnh như băng và đen như mực. Mây đen dày đặc xoay tròn muốn cắn nuốt tất cả. Lúc này Mạnh Giác hoàn toàn chỉ dựa vào ý niệm để duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí, nhưng mây đen càng cuốn càng mau, cuối cùng một chút tỉnh táo đó cũng sắp bị nghiền nát, tan vào tối tăm.
Đột nhiên một dòng nước ấm áp phá tan mây đen, nhẹ nhàng bảo vệ chút tỉnh táo cuối cùng của y. Xung quanh vẫn tối đen, lạnh buốt, nhưng dòng nước ấm áp này như một pháo đài nho nhỏ, chặn tối tăm và lạnh lẽo lại bên ngoài.
Một giọng nói khe khẽ không ngừng vọng vào trong tâm trí y cùng với dòng nước ấm đó. “Mạnh Giác, huynh không được chết! Huynh không thể bỏ lại một mình tôi! Huynh không thể nuốt lời lần nữa! Lần này nếu huynh lại bỏ tôi mà đi, tôi sẽ vĩnh viễn không tin huynh nữa.”
Y dần ngửi thấy mùi máu tràn ngập khoang mũi, cảm thấy có thứ chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng. Y vất vả mở mắt ra, một bóng người từ nhạtnhòa dần dần trở nên rõ ràng. Trên cổ tay nàng có một vết cắt, chất lỏng đỏ tươi đang rỏ từng giọt từ cổ tay nàng vào trong miệng y.
Y muốn đẩy nàng ra nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực, chỉ có thể nhìn từng giọt chất lỏng đỏ tươi mang theo hơi ấm của nàng vào trong thân thể y.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, có giọt nước mắt rơi xuống mặt y, có giọt rơi vào môi y.
Nước mắt từ từ dâng lên trong mắt y. Khi giọt nước mắt đầu tiên lặng lẽ rơi xuống, như cây búa của Bàn Cổ chém vỡ hỗn mang, trong đầu y nổ ầm một tiếng, trong miệng lại đột nhiên tràn ngập đủ mùi vị khác lạ.
Là… là… Đây là ngọt!
Tanh… Vị tanh…
Vị mặn của nước mắt…
Và cả vị chát…
Vị giác đã mười mấy năm không hoạt động, dường như trong nháy mắt lại nếm đủ trăm vị của cuộc đời.
“Vân Ca, đủ rồi!”
Nước mắt đầy mặt, nàng nghe thấy giọng nói, lại mỉm cười tươi tỉnh. Cười một lát, đột nhiên nàng quay người đi, vừa vội vã lau nước mắt vừa cầm khăn tay băng bó vết thương.
Nàng đút hạt dẻ đã bóc lúc trước cho Mạnh Giác, mắt vẫn không chịu chạm vào ánh mắt y, vẫn đang nhìn đi nơi khác. Mạnh Giác lại chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Hương thơm của hạt dẻ tràn đầy khoang miệng khiến y cảm thấy toàn thân trên dưới đều ấm áp dạt dào.
Sau khi ăn hết hạt dẻ đã nướng, nàng lại cầm cành cây cời hạt dẻ trong đống lửa ra lăn trên mặt tuyết, vẫn quay lưng về phía y. “Chờ hạt dẻ nguội lại bóc cho huynh ăn.”
“Vân Ca.”
Mạnh Giác gọi nàng, nàng không chịu quay lại, chỉ cúi đầu chăm chú lăn hạt dẻ.
“Vì những điều mẹ nói trước khi đi, huynh vẫn cho rằng mẹ muốn huynh báo thù… Nhưng sau đó… Khi huynh lắc vai muội nói với muội đến tìm huynh báo thù, huynh mới hiểu mẹ chỉ cần huynh sống. Mẹ chỉ cho huynh một lý do để huynh có thể sống sót trong tuyệt vọng. Lúc sắp chết bà chỉ về hướng quê hương, đó mới là hy vọng thật sự của bà. Bà muốn con trai thúc ngựa rong ruổi, thoải mái vui vẻ trên bãi cỏ dưới trời xanh, có lẽ bà chưa từng muốn con trai mình vướng vào thù hận.”
Vân Ca dùng khăn tay bọc một đống hạt dẻ đã bóc rồi đưa cho y. “Huynh nói chuyện này với tôi làm gì? Tôi không muốn nghe.”
Y nắm tay nàng. “Hôm đó khi muội đến tìm huynh xin cha nuôi của huynh chữa bệnh cho Hoàng thượng, huynh đã lập tức từ chối muội. Không phải vì huynh không chịu, mà là cha nuôi đã qua đời nhiều năm, huynh vĩnh viễn không thể làm việc đó giúp muội được. Lúc chữa bệnh cho Hoàng thượng, huynh đã cố gắng hết sức. Kể cả cha nuôi còn sống, riêng về y thuật cũng không thể làm tốt hơn huynh được. Có một số việc là huynh không đúng, nhưng cảm nhận trong lòng huynh, chỉ mong muội có thể thông cảm một hai.”
Vân Ca rút tay, Mạnh Giác nắm chặt không chịu buông, nhưng y quá yếu, chỉ có thể nhìn tay Vân Ca rút ra khỏi tay mình.
“Việc này huynh không cần nói tiếp. Mặc dù tôi ghét huynh nhưng huynh tận tâm chữa bệnh cho huynh ấy, tôi vẫn cảm kích huynh.”
Vân Ca ngồi ra cửa khe đá, ôm đầu gối nhìn ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng lạnh như băng cho Mạnh Giác. Không biết từ khi nào, bông tuyết lại bắt đầu rơi sàn sạt, gió bắc thổi đống lửa lúc mạnh lúc yếu.
“Hoắc Quang trước lập Lưu Hạ làm hoàng đế, sau lại đưa Lưu Tuân lên ngôi. Nếu Lưu Phất Lăng có con, ông ta chính là nghịch thần lộng quyền soán vị. Dù thế nào ông ta cũng sẽ không để đứa bé này sống. Khi đó huynh hoàn toàn không biết quan hệ giữa muội và Hoắc Quang, nhưng cho dù biết thì cũng có gì khác biệt? Trong những chuyện không liên quan đến đại cục, chắc chắn Hoắc Quang sẽ nghe muội. Nhưng nếu chuyện có liên quan đến đại cục, ông ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Nếu muội tin Hoắc Quang thì bây giờ chúng ta đã không ở đây. Võ công của ca ca muội có cao cường đến mấy cũng không thể đánh thắng cả trăm ngàn vũ lâm doanh và cấm quân. Giữa đứa bé và muội, huynh chỉ có thể chọn muội! Chuyện này huynh không hối hận, nếu phải lựa chọn một lần nữa, huynh vẫn chọn muội. Nhưng Vân Ca, huynh xin muội tha thứ cho lựa chọn của huynh. Huynh không thể xóa được vết thương trên người muội, nhưng xin muội cho huynh một cơ hội để huynh có thể cùng muội tìm lại tiếng cười đã mất.”
Cho dù lang bạt đầu đường xó chợ, cho dù những lúc cửu tử nhất sinh, y vẫn cứng đầu cứng cổ chế giễu trời xanh. Lần đầu tiên trong đời, y nói ra lời khẩn cầu thê thiết với một tư thế thấp đến mức không thể thấp hơn.
Trả lời y chỉ có một bóng lưng yên lặng, lạnh như băng.
Trái tim hóa thành tro bụi trong tuyệt vọng. Ngũ tạng đau đớn như bị hành hình xé xác, trong tiếng ho liên tiếp, chất lỏng tanh ngọt trào ra khỏi miệng y.
Gió bỗng thổi lớn hơn, tuyết cũng rơi dày hơn.
Gió bắc gào thét cuốn theo tuyết trắng bay khắp rừng khắp núi. Vân Ca cầm lấy mã tấu đi vào gió tuyết. “Huynh ăn hạt dẻ đi. Tôi đi chặt ít củi trước khi có bão tuyết.”
“Vừa rồi nếu huynh chết, có phải muội sẽ tha thứ cho huynh không?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa: “Nếu huynh chết, chẳng những tôi hận huynh đời này kiếp này mà còn hận huynh đời sau kiếp sau.”
Vân Ca mới ra ngoài không lâu lại xách mã tấu chạy về. “Bọn chúng đã đội tuyết đuổi theo chúng ta tới đây.”
Mạnh Giác lập tức hất tuyết vào đống lửa. Trong tiếng xèo xèo, cả thế gian lập tức chìm vào tối tăm.
“Còn bao xa nữa?”
“Ngay dưới sườn núi. Bọn chúng phát hiện bè gỗ tôi bỏ lại, đã bao vây bốn phía…”
Giọng Vân Ca chất đầy sự tự trách. Nhưng khi đó Mạnh Giác hấp hối, nàng hoàn toàn không có khả năng bình tĩnh giấu bè gỗ rồi mới cõng Mạnh Giác lên núi.
Mạnh Giác mỉm cười, dịu dàng nói: “Lại đây!”
Vân Ca ngẩn ra, đi tới ngồi xuống bên cạnh y.
Y đặt một thứ mềm mại vào trong tay nàng. “Lát nữa huynh sẽ thu hút sự chú ý của bọn chúng, muội chạy trốn đi. Không có huynh, với bản lĩnh của muội thì bọn chúng không thể làm gì được muội ở nơi núi hoang rừng thẳm này.”
Vân Ca không thèm nhìn thứ đó, lập tức ném trả lại cho y, cầm mã tấu ra ngồi trước cửa khe đá.
“Vân Ca, nghe lời huynh! Muội đã cứu huynh từ vách núi rồi đưa đến nơi này, hai chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.”
Bất kể Mạnh Giác nói gì, Vân Ca chỉ yên lặng.
Trong gió tuyết, đã có thể nghe rõ ràng tiếng các binh sĩ gọi nhau í ới. Lúc này dù Vân Ca muốn đi thì e rằng cũng không đi được nữa.
Mạnh Giác vùng vẫy bò đến chỗ nàng.
Vân Ca giận dữ nói: “Huynh làm gì! Quay vào!”
Mạnh Giác nắm lấy cánh tay nàng, đôi mắt trong trẻo như đá quý trong bóng đêm, rạng rỡ chói lọi. “Vân Ca!”
Vân Ca vùng vẫy một lát nhưng không thoát khỏi bàn tay y.
“Huynh không muốn tay muội dính máu tươi vì huynh.”
Tay kia của y nắm một chiếc giày thêu ngọc trai nhỏ bé màu xanh lá mạ, bên trên đính một viên ngọc trai to bằng quả nhãn phát ra ánh sáng long lanh trong bóng đêm. Vân Ca ngơ ngác nhìn chiếc giầy thêu đó, ký ức tưởng đã trôi vào miền quên lãng lại thấp thoáng hiện lên trước mắt.
Chiếc mũ nỉ được bỏ xuống, mái tóc dài lẫn vô số sợi bạc buông xuống, bay phất phơ theo gió.
“Vân Ca, tình cờ gặp giữa thành Trường An, không phải là gặp nhau, mà là gặp lại nhau!”
Từng chuyện cũ hiện lên, trong lòng nàng bỗng có một sự chua xót khó nói thành lời.
Tiếng người nói dần dần đến gần, có tên lính cao giọng kêu lên: “Trên kia có mấy tảng đá lớn, qua đó xem một chút.”
Mạnh Giác lấy mã tấu từ trong tay Vân Ca cầm trong tay mình. Y vùng vẫy ngồi thẳng lên, sánh vai cùng Vân Ca quay ra bên ngoài.
Gió bắc phát ra tiếng u u như than như khóc, cuồng loạn đập vào đá hết lần này tới lần khác như muốn đẩy ngã tảng đá lớn. Bông tuyết lớn như lông ngỗng ào ào đổ xuống như mảnh vụn của thiên cung đổ vỡ. Trời đất hỗn loạn, ảm đạm, dường như một lát nữa thôi sẽ sụp xuống, đất sẽ lún sâu. Cho dù trời long đất lở, nàng vẫn một mình lao vào chốn hiểm nguy vì y, không rời bỏ y. Cuộc đời được như vậy đã là đủ rồi!