-
Chương 10: Nguyện dùng thân này cảm nhận nỗi đau của nàng
Lưu Thích càng lớn càng nghịch ngợm đến nỗi Tiêu Phòng điện bị cậu quậy phá chó gà không yên.
Cậu bắt các cung nữ dùng chăn làm võng, mỗi người cầm một đầu đu đưa qua lại. Nằm trên võng quả nhiên rất thoải mái, cậu bé vui vẻ cười khanh khách.
Cậu buộc dây vào chân vẹt, nhìn con vẹt tung cánh bay lên trời rồi đột nhiên cậu giật mạnh sợi dây, con vẹt kêu lên một tiếng, rơi xuống đất. Nhìn con vẹt hết bay lên lại rơi xuống, cậu bé thích thú cười ha ha.
Cậu bắt đầu để ý những cung nữ nào xinh đẹp, những cung nữ nào không đẹp, cậu chỉ cho những cung nữ xinh đẹp hầu hạ mình, bởi vì cậu chỉ thích những thứ đẹp đẽ, như vậy cậu mới trở nên đẹp đẽ.
Trong mắt Hứa Bình Quân, việc làm của Lưu Thích chẳng qua chỉ là trò nghịch ngợm của một đứa bé mà thôi. Trẻ con nhà quê có đứa nào chưa từng bắt tổ chim, chưa từng nuôi chim non? Không thích ngủ giường, thích được cung nữ dùng chăn làm võng ru ngủ, hành động ấy tuy làm người ta đau đầu nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng trong mắt những triều thần đọc đủ thứ thi thư đó, hành vi của Lưu Thích lại dần dần gây ra sự hoang mang lớn.
Theo sách sử ghi lại, khi còn bé, Trụ Vương đã thích được cung nữ dùng chăn ru ngủ, thích cung nữ xinh đẹp, ghét người có dung mạo xấu xí, thích hành hạ động vật…
Người ta nói: “Ba tuổi biết tính người.” Hành vi của Lưu Thích khiến rất nhiều triều thần lo lắng, sợ hãi. Thiên hạ Đại Hán phải giao phó cho một người như vậy sao? Nếu bây giờ bọn họ thờ ơ, có phải sau này họ sẽ bị móc tim ra như Tì Can thúc thúc của Trụ Vương không?
Khi Lưu Tuân phát hiện thì sự sợ hãi và lo lắng trong triều đình đã trở thành một cơn sóng to gió lớn. Mười mấy quan lại dâng sớ thỉnh cầu Lưu Tuân thận trọng suy nghĩ chuyện lập thái tử, trong đó còn có cả người được Lưu Tuân tin cậy là Tuyển Bất Nghi. Những quan lại này nói, mặc dù nguyên tắc luôn là lập con trưởng, nhưng nếu có người tài đức thì trong lịch sử cũng không thiếu chuyện phế trưởng lập thứ. Hoàng thượng đang độ trẻ trung, sau này chắc chắn con cháu đầy đàn, không cần lập thái tử từ sớm như vậy.
Đối mặt với đám đại thần này, Lưu Tuân cực kỳ bất dắc dĩ. Những đại thần này đều không phải người thích chơi trò quyền mưu, có thể họ ngang bướng, cứng nhắc nhưng lại là triều thần thật sự thờ phụng hoàng quyền, trung với Hán thất. Họ chưa chắc đã là lương đống tốt nhất nhưng lại là nền tảng ổn định của triều đình nhà Hán. Đối với quyền thần, lộng thần, gian thần, nịnh thần, có thể dùng thủ đoạn mưu kế, thậm chí đe dọa để hóa giải, nhưng đối mặt với những đại thần này, y không nghĩ ra được bất cứ phương pháp hóa giải nào. Mặc kệ? Chỉ là kế sách nhất thời. Những đại thần ngang bướng, cố chấp này tuyệt đối sẽ không để y mặc kệ, huống hồ còn có một Hoắc Quang. Trừng phạt? Như vậy sẽ làm lạnh lòng trung thần. Nhưng không trừng phạt thì chẳng lẽ lại chuẩn tấu sao?
Trước mười mấy bức sớ, người của Hoắc Quang cũng bắt đầu lần lượt dâng sớ. Nếu còn không kịp thời xử lý thì có thể cuối cùng y sẽ buộc phải chuẩn tấu.
Lần thứ hai dâng sớ, Tuyển Bẩt Nghi nói về việc dùng người hiền tài. Nhìn ông ta nói chậm rãi, trong lòng Lưu Tuân vô cùng buồn rầu, ngoài mặt còn phải làm ra vẻ lắng nghe, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian thêm nữa. Nhưng hiển nhiên Hoắc Quang không có ý định cho y thêm thời gian. Đại ti nông Điền Quảng Minh quỳ xuống phụ họa cho tấu chương của Tuyển Bất Nghi. Điền Quảng Minh từng cố gắng khuyên Hoắc Quang và các vị đại thần hủy bỏ hôn quân Lưu Hạ, chọn lập minh quân Lưu Tuân, là triều thần có công từng được Lưu Tuân khen thưởng, cũng là người nổi danh có thể phân định người tài hay kẻ phàm phu. Không ngờ “hiền thần” y từng chính miệng khen thưởng này lại nhanh chóng đứng ra “phân định” lần nữa như vậy.
Các đại thần khác cũng bắt đầu lục tục quỳ xuống khẩn cầu y thận trọng suy nghĩ chuyện sắc lập thái tử.
Lưu Tuân nhìn về phía Trương An Thế. Trương An Thế cúi đầu tránh ánh mắt y. Y khẽ than một tiếng trong lòng, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhìn các triều thần vẫn không ngừng thượng tấu khấu đầu phía dưới, Lưu Tuân suy nghĩ miên man. Ai nói hoàng đế là có thể muốn làm gì thì làm? Bởi vì có quá nhiều chuyện cần lo nghĩ, người ngồi trên vị trí này chẳng những không thể muốn làm gì thì làm mà ngược lại còn suốt ngày bị hạn chế.
Đám người đang mồm năm miệng mười nhắc lại các điển cố phế con trưởng ngu dốt, lập con thứ minh hiền từ xưa đến nay, Mạnh Giác đột nhiên quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt ân hận, hô to: “Thần có tội!”
Nghe tiếng Mạnh Giác nhận tội, Lưu Tuân lập tức thấy yên tâm hơn nhiều, hỏi: “Từ khi ái khanh vào triều làm quan, chỉ nghe thấy những chuyện hiền tài của ái khanh, không bao giờ thấy có chuyện sơ suất, tại sao lại nói là có tội?”
Mạnh Giác khấu đầu, bẩm: “Thần thân là thầy dạy lại mắc sai lầm trong khi dạy học trò. Nếu học trò là người bình thường, cùng lắm chỉ khiến triều đình thiếu một lương đống, nhưng học trò là thái tử lại sẽ gây họa cho thiên hạ. Thần chẳng những có tội mà tội còn đáng chết vạn lần.”
“Tại sao lại nói như vậy? Bài học của Thái tử, trẫm và các vị khanh gia từng cùng nhau xem xét, ái khanh dạy rất tốt.”
Đám người Tuyển Bất Nghi cũng đều gật đầu. Lưu Thích tỏ ra rất nổi trội trên phương diện kinh văn thi phú.
“Có một ngày thần muốn giảng cho Thái tử chuyện hiền quân bạo chúa, dạy bảo Thái tử học hiền quân, ghét bạo chúa. Thần nói chuyện hiền quân trước, sau đó lại kể chuyện của Trụ Vương nhà Thương khi còn bé, hy vọng qua chuyện này Thái tử có thể hiểu được thiện ác khi còn bé sẽ ảnh hưởng đến tâm tính khi lớn lên. Thần kể được một nửa, còn chưa kịp phê bình việc làm của Trụ Vương, đột nhiên cảm thấy không khỏe, sợ có gì mạo phạm Thái tử điện hạ nên vội vã xin phép cáo lui. Thần vốn định hôm sau sẽ tiếp tục kể nốt chuyện đó, nhưng thần… thần lại quên mất. Chuyện của Trụ Vương mới chỉ kể một nửa, lại liền ngay sau chuyện của các minh quân. Điện hạ tuổi còn nhỏ, còn chưa phân biệt được, chỉ biết làm theo lời của thầy dạy. Thần… thần tội đáng chết vạn lần!”
Mạnh Giác vừa nói vừa dập đầu.
Mấy vị đại thần thở dài một hơi như trút được gánh nặng, thì ra không phải bản tính của Lưu Thích là tàn bạo.
Trương An Thế quỳ xuống, vừa khấu đầu vừa nói những chuyện tốt của Thái tử. Chẳng hạn như khiêm cung lễ phép với các đại thần, tự kiềm chế hành vi của bản thân, tuổi còn nhỏ đã ngày ngày đến Trường Lạc cung vấn an Thượng Quan Thái hoàng thái hậu. Người có những hành vi này làm sao lại là một người có bản tính tàn bạo được?
Lưu Tuân lại lấy danh nghĩa của một người cha khen vài câu về những biểu hiện ngoan hiền, trung hậu trong những việc vặt hằng ngày của Lưu Thích.
Đám người Tuyển Bất Nghi cũng đều yên lặng.
Lưu Tuân thấy vậy thì định nói tiếp vài câu khách sáo rồi bỏ qua chuyện này, không ngờ Điền Quảng Minh lại không chịu, dù không vạch tội Thái tử nữa nhưng lại chĩa mũi dùi vào Mạnh Giác: “Lời Mạnh Thái phó tự trách rất có lý. Thầy dạy của thái tử liên quan đến an khang của muôn dân thiên hạ, Mạnh Thái phó lại cẩu thả như thế. Lần này may mà phát hiện sớm, còn kịp dạy bảo, uốn nắn cho Thái tử, nhưng còn lần sau? Mạnh Thái phó còn sẽ quên chuyện gì nữa? Biết đâu đến lúc chúng ta phát hiện thì đã thành lỗi lớn, có hối hận thì đã muộn? Đến lúc đó Mạnh đại nhân đúng là muôn lần chết cũng không đủ! Thần cho rằng Mạnh đại nhân thực sự khó đảm nhiệm chức thái phó, khẩn tấu Hoàng thượng cần phải nghiêm trị Mạnh Giác, chọn người hiền lương khác vì giang sơn xã tắc.”
Mạnh Giác bây giờ là người có tội, chỉ có thể quỳ dưới đất đợi chờ phán quyết.
Mọi người vốn cho rằng Mạnh Giác là con rể của Hoắc Quang, Hoắc Quang sẽ nói giúp y vài câu. Không ngờ Hoắc Quang chỉ cúi đầu, ngồi ngay ngắn, dường như hoàn toàn không có quan hệ gì với Mạnh Giác.
Trương Hạ quỳ xuống. Không chờ ông ta mở miệng, Trương An Thế đã vội vàng giải thích và cầu xin cho Mạnh Giác. Nhưng Điền Quảng Minh câu chữ sắc bén, việc này lại chính là điều thất trách của Mạnh Giác, tiếng giải thích của Trương An Thế ngày càng yếu ớt, Điền Quảng Minh ngày càng hùng hổ dọa người, như thể Mạnh Giác không chết thì không đủ để tạ lỗi với thiên hạ.
Lưu Tuân đột nhiên vỗ án rồng, dừng việc tranh cãi của bọn họ lại, cao giọng hạ chỉ: “Mạnh Giác thân là thầy dạy của Thái tử chưa làm tròn trách nhiệm dạy bảo, vốn cần nghiêm trị. Niệm tình Mạnh Giác luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân nên được giảm nhẹ hình phạt, đình trượng bốn mươi. Sau khi xử phạt tiếp tục lưu dụng để xem biểu hiện ra sao.”
Điền Quảng Minh vẫn giận dữ bất bình nhưng Hoàng thượng đã tuyên chỉ chuẩn tấu trừng phạt Mạnh Giác của ông ta, ông ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể khấu đầu hô to: “Bệ hạ thánh minh!”
Đình trượng chính là đánh trượng trước mặt văn võ bá quan. So với các hình phạt khác, mục đích của đình trượng vốn không ở trừng phạt mà là sỉ nhục. Có điều vì Mạnh Giác tội nghiêm trọng, cho nên đình trượng bốn mươi vừa là trừng phạt lại vừa là sỉ nhục.
Bá quan lẳng lặng đứng trên sân rồng trước điện quan sát Mạnh Giác bị trừng phạt. Theo quy định của pháp điền, ti Lễ giám sai người trói chặt hai tay Mạnh Giác, lật y bào đến giữa lưng, sau đó lệnh cho y quỳ xuống quay mặt về phía đại điện, để một người đã được huấn luyện đặc biệt cầm gậy đánh vào lưng. Người này cầm một chiếc gậy tre đẽo bằng dài năm thước, rộng một tấc, dày nửa tấc ra, sau khi ti Lễ giám ra lệnh một tiếng, người này liền giơ gậy đánh mạnh xuống.
Người bình thường bị trượng hình luôn khó tránh khỏi kêu đau hoặc nhìn về phía khác để phân tán sự chú ý, hòng làm giảm bớt sự đau đớn, nhưng vẻ mặt Mạnh Giác lúc này lại thản nhiên, hơi nhắm mắt lại như đang phẩm trà, lẳng lặng cảm nhận sự đau đớn tăng dần.
Trong tiếng gậy đánh xuống, có người nheo mắt quan sát tỉ mỉ như đang cười trên nỗi đau của người khác, có người lại nghĩ đến bản thân mình. Quan trường chìm nổi, hôm nay là Mạnh Giác, hôm khác chắc gì đã không phải chính mình?
Đánh xong bốn mươi trượng, lưng Mạnh Giác rách da nứt thịt, đầm đìa máu tươi nhưng người vẫn thanh cao như cũ, thần chí xem ra cũng còn tỉnh táo. Thất Hỷ vội vã chạy tới giúp y cởi bỏ dây thừng trói tay, kéo lưng áo xuống, sai người đưa y về phủ.
Lúc được đưa về Mạnh phủ, thần chí của Mạnh Giác đã không còn tỉnh táo. Nhìn thấy y như vậy, người trong Mạnh phủ lập tức ồn ào. Hứa Hương Lan nghe tin vội chạy tới thăm, vừa thấy vết máu trên lưng Mạnh Giác đã khóc òa. Tam Nguyệt vừa đuổi mấy hầu gái khóc sướt mướt ra ngoài, không ngờ bây giờ lại có một người nữa đến, nhưng Tam Nguyệt không dám đuổi người này, chỉ có thể mềm giọng khuyên bảo: “Nhị phu nhân không cần quá lo lắng, công tử chỉ bị ngoại thương thôi.”
Thấy Tam Nguyệt giúp Mạnh Giác cởi y phục, lau sạch người rồi chuẩn bị bôi thuốc, Hứa Hương Lan cố kìm nén nước mắt, bước tới định giúp đỡ. Nhưng cô ta là một nữ nhân bình thường, đã bao giờ thấy trường hợp như vậy? Y phục vừa được cởi ra, nhìn thấy trên lưng rách da nứt thịt, cô ta đột nhiên hoảng sợ, lỡ tay động vào vết thương làm Mạnh Giác kêu khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Tam Nguyệt đẩy Hứa Hương Lan ra, lại lập tức nhận ra không ổn, vội nở nụ cười cầu tài: “Phu nhân cứ ra ngoài đi, việc này để nô tỳ làm.”
Tam Nguyệt vừa làm sạch vết thương vừa cau mày. Bị đánh bốn mươi trượng, người bình thường bị thương thế này thì không có gì lạ, nhưng công tử luyện võ nhiều năm, tại sao không dùng nội lực để hóa giải cơn đau, lại cố tình chịu đựng mỗi trượng đánh xuống.
Tam Nguyệt lấy bí dược trong phủ ra, đang định bôi thuốc cho Mạnh Giác. Ngửi thấy mùi thuốc, Mạnh Giác tỉnh táo hơn một chút, nói nhỏ: “Không cần cái này.”
Tam Nguyệt cho rằng Mạnh Giác có thuốc trị thương tốt hơn, vội cúi người nghe dặn dò. Không ngờ Mạnh Giác đã nhắm mắt lại. “Lau sạch vết thương rồi băng bó lại là được.”
Tam Nguyệt sững sờ, cho rằng mình đã nghe nhầm. “Công tử? Lần này bị thương không nhẹ. Không dùng thuốc thì vết thương sẽ rất lâu lành, hơn nữa còn để lại sẹo. Sự đau đớn sẽ ngày đêm hành hạ…”
Mạnh Giác trợn mắt nhìn Tam Nguyệt một cái. Tam Nguyệt run lên, lập tức dừng lời, cắn cắn môi. “Vâng!” Nói xong, Tam Nguyệt đặt thuốc xuống bên cạnh.
Bởi vì không dùng thuốc giảm đau, lúc băng bó vết thương, Tam Nguyệt phải cắn chảy máu môi mới có thể làm tay mình không run lên. Sau khi tất cả đã xong xuôi, Tam Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Công tử, có đau lắm không?”
Vẻ mặt Mạnh Giác buồn bã, trong mắt chất chứa quá nhiều tình cảm mà Tam Nguyệt nhìn không thấu. Sau một lúc lâu Mạnh Giác không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại. Tam Nguyệt im lặng hành lễ rồi lui ra khỏi phòng.
Gần tối, Phú Dụ mang một đống thuốc bổ trong cung đến thăm Mạnh Giác, vừa gặp mặt đã khấu đầu với Mạnh Giác. Mạnh Giác vội sai người đỡ hắn lên. Phú Dụ vẫn dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng dậy. “Đây là Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tài khấu đầu tạ ơn đại nhân thay điện hạ.”
Mạnh Giác nói: “Ngươi về khuyên Hoàng hậu nương nương không được trách cứ điện hạ, càng không được tự trách mình.”
Mắt Phú Dụ hơi đỏ. “Hoàng thượng đã nổi giận với nương nương, chất vấn nương nương làm mẹ thế nào mà lại để con trai học theo Trụ Vương. Mặc dù sau khi lửa giận lắng xuống, Hoàng thượng lại an ủi, khuyên giải nương nương nhưng nương nương vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình. Chúng nô tài khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.”
Mạnh Giác nghĩ một lát, nói: “Nếu tiện, ngươi đừng ngại mời Vân Ca vào cung gặp Hoàng hậu nương nương.”
Phú Dụ lập tức bừng tỉnh, gật đầu vâng dạ.
***
Lúc Vân Ca vào Tiêu Phòng điện, Hứa Bình Quân đang lau nước mắt, Lưu Thích bị phạt quỳ trong góc tường, có lẽ là đã quỳ rất lâu. Sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư, nhưng Lưu Thích vẫn bướng bỉnh mím môi, không chịu cầu xin tha thứ lấy một câu.
Vân Ca ngồi xuống trước mặt Hứa Bình Quân. “Tỷ muốn phạt nó quỳ cả buổi tối à?”
Nước mắt Hứa Bình Quân chảy nhanh hơn. “Thực ra người nên bị phạt quỳ là tỷ, tỷ đã không dạy dỗ được nó. Thấy nó làm việc không đứng đắn cũng chỉ trách mắng vài câu chứ không dạy dỗ nghiêm khắc.”
Vân Ca vẫy tay gọi Lưu Thích tới. “Hổ Nhi, đến chỗ cô, cô có chuyện nói với cháu.”
Lưu Thích nhìn mẹ. Hứa Bình Quân trợn mắt nhìn cậu. “Tại sao bây giờ lại biết nghe lời? Lúc nãy nói thì không nghe.”
Nhìn khuôn mặt trắng xanh của con trai, cuối cùng Hứa Bình Quân không đành lòng, lạnh lùng nói: “Lại đây!”
Lưu Thích định đứng lên nhưng hai chân đã tê rần, Phú Dụ vội khom người nửa ôm nửa dìu cậu đến bên cạnh Vân Ca. Vân Ca kéo Lưu Thích vào lòng, vừa bóp chân cho Lưu Thích vừa cười, nói: “Thực ra khi còn bé cô cũng từng bắt chim chơi.”
Lưu Thích liếc mẹ rồi ôm lấy cánh tay Vân Ca. “Mẹ cô có trách phạt cô không?”
Vân Ca cười. “Chính mẹ cô dạy cô bắt chim mà. Cháu nghĩ mẹ cô có phạt cô không? Cha cô còn bắt hai con đại bàng cho cô chơi cơ.”
Lưu Thích nhìn Vân Ca đầy vẻ ngưỡng mộ. “Mẹ cô tốt thật.”
“Đúng rồi, tại sao cháu lại biết cách chơi chim?”
“Là nương nương nói với…” Lưu Thích đột nhiên ngậm miệng. Nương nương trong Chiêu Dương điện là bí mật của cậu. Mẹ luôn không cho cậu đến gần Chiêu Dương điện, nhưng mẹ càng cấm thì cậu càng tò mò. Bên trong điện có quái vật gì? Có ăn thịt người không? Khi cậu phát hiện trong Chiêu Dương điện chẳng những không có quái vật mà ngược lại còn có một nương nương xinh đẹp, dịu dàng, chẳng những không ăn thịt cậu mà ngược lại còn thường dạy cậu rất nhiều trò chơi vui, cậu càng ngày càng thích đến chơi với nương nương. Mẹ luôn cấm làm việc này việc khác, nhưng nương nương chỉ cười dịu dàng, cho cậu làm bất cứ chuyện gì cậu muốn. Nương nương đã nói đây là bí mật của cậu và nương nương, cậu là nam tử hán, chắc chắn sẽ giữ lời không nói với bất kỳ ai.
Sắc mặt Hứa Bình Quân thay đổi đột ngột. Vân Ca liếc Hứa Bình Quân, tiếp tục cười, nói: “Mặc dù ngủ trên chăn do cung nữ đung đưa rất thoải mái, nhưng cô còn biết kiểu ngủ vui hơn.”
Thấy mẹ và cô đều không chú ý đến chuyện cậu lỡ miệng, Lưu Thích yên lòng, vội vàng hỏi Vân Ca: “Kiểu nào? Kiểu nào? Cô mau nói vói Hổ Nhi.”
“Thực ra kiểu này nương nương cũng biết, tại sao nương nương không nói với cháu? Cô cho rằng nương nương đã nói với cháu rồi chứ?”
Lưu Thích cong miệng. “Cô nói dối! Nương nương thích Hổ Nhi nhất, có bí mật gì cũng nói với Hổ Nhi.”
Vân Ca lắc đầu tỏ vẻ không tin. “Nhưng nương nương biết thật mà. Không tin cháu đi hỏi nương nương xem.”
“Được! Ngày mai cháu sẽ đến Chiêu Dương điện hỏi.”
Hứa Bình Quân xanh mặt nhìn con trai, giơ tay định đánh. Vân Ca giữ tay nàng ta lại, dặn dò Phú Dụ: “Đưa điện hạ xuống, dùng nước nóng tắm rửa rồi bóp chân cho điện hạ.”
Thái tử vừa ra cửa điện, Hứa Bình Quân bật khóc. “Sao muội lại ngăn tỷ? Thằng nghịch tử này không ngờ lại nhận giặc làm bạn. Tỷ đã nói với nó bao nhiêu lần là không được đến gần Chiêu Dương điện mà nó vẫn không nghe. Muội xem nó bảo vệ cô ta như thế nào, không ngờ nó lại coi mẹ đẻ như người ngoài! Hôm nay lúc cha nó mắng tỷ, rõ ràng nó cũng ở đây mà vẫn không nói câu nào.”
Vân Ca chán nản nói: “Tại sao khi lớn lên ai cũng quên lúc bé mình thế nào nhỉ? Khi còn bé tỷ có làm việc gì mà cha mẹ đã nhiều lần ngăn cấm không? Thậm chí cha mẹ càng ngăn cấm thì tỷ càng muốn làm? Chẳng lẽ khi còn bé tỷ nói hết mọi chuyện với cha mẹ à? Chẳng lẽ tỷ không có bí mật của mình à? Còn muội thì có.”
Hứa Bình Quân sửng sốt. Sao nàng ta lại không có chứ? Khi đó mẹ ngăn cản nàng ta tìm Bệnh Dĩ chơi, nàng ta vẫn bí mật đi. Mẹ không cho nàng ta cài hoa hồng, nàng ta vừa ra khỏi cửa đã cài một bông hoa hồng lên mái tóc, trước khi về nhà lại bỏ xuống giấu đi.
“Tỷ muốn ngăn cản Hổ Nhi qua lại với Hoắc Thành Quân cũng không được. Đều ở trong Vị Ương cung, chỉ cần Hoắc Thành Quân muốn thì thiếu gì cơ hội? Hơn nữa tỷ càng ngăn cản thì e là Hổ Nhi lại càng thân với Hoắc Thành Quân hơn.”
“Chẳng lẽ không có cách nào à?”
“Có! Tỷ nói ân oán của mình và Hoắc Thành Quân với Hổ Nhi. Tỷ là mẹ nó, nếu nó biết người này đã bắt nạt mẹ nó, bất kể Hoắc Thành Quân tốt với nó thế nào, nó cũng sẽ xa lánh và đề phòng cô ta.”
Hứa Bình Quân lắc đầu phản đối. “Nó còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được? Huống hồ tỷ cũng không muốn nó biết những chuyện dơ bẩn này sớm như vậy.”
“Trẻ con hiểu chuyện hơn người lớn tưởng nhiều. Tỷ thử nghĩ xem, có lẽ từ khi còn rất nhỏ tỷ đã hiểu những chuyện ấm lạnh tình đời rồi.”
Đúng như Vân Ca nói, khi mẹ cho rằng nàng ta vẫn chưa hiểu gì, nàng ta cũng đã biết mẹ ghét mình. Thậm chí tới giờ nàng ta vẫn nhớ cái tết năm mình ba tuổi, mẹ hầm thịt trong bếp, nàng ta và các ca ca nhón chân đợi bên ngoài. Sau khi hầm thịt xong, mấy huynh muội vui mừng chạy vào bếp, mẹ chia thịt vào bát cho các ca ca, lại chỉ cho nàng ta một bát nước thịt. Từ đó trở đi, mỗi lần mẹ nấu thịt, nàng ta cũng không còn đợi ở bên ngoài nữa.
Hứa Bình Quân thở dài. “Hổ Nhi không giống tỷ, nó có nhiều người thân thương yêu nó.”
Vân Ca nói rất nghiêm túc: “Từ khi tỷ làm hoàng hậu, nó đã không phải một đứa bé bình thường nữa. Vận mệnh của rất nhiều người đè nặng trên vai nó. Tạm thời không nói đến Mạnh Giác và Trương Hạ, chỉ riêng nhà họ Hứa đã có bao nhiêu người? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu Hổ Nhi… nhà họ Hứa cũng sẽ bị liên lụy…” Nàng khẽ thở dài. “Muội hiểu tâm tư của tỷ, người mẹ nào lại không muốn con mình lớn lên vui vẻ, vô lo vô nghĩ? Nhưng Hổ Nhi nhất định không thể lớn lên như những đứa trẻ bình thường. Sự vui vẻ, ngây thơ của trẻ con bình thường sẽ trở thành vũ khí để người khác hại nó. Tỷ càng yêu nó thì càng nên để nó sớm hiểu rõ nơi mà nó đang sống.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn Vân Ca, một hồi lâu sau mới nói: “Lúc có thai Hổ Nhi, tỷ từng nghĩ sẽ cho nó tất cả những gì tỷ không nhận được, nó sẽ trở thành đứa bé vui vẻ và hạnh phúc nhất thế gian. Vì sao lại biến thành như vậy?”
Vân Ca cầm tay nàng ta, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang nặng ý xót xa. “Bởi vì nó sẽ phải làm hoàng đế. Ông trời sẽ cho nó cả thiên hạ, đồng thời cũng lấy đi tất cả cuộc đời của nó.”
Hứa Bình Quân gục đầu vào vai Vân Ca, lặng lẽ rơi lệ.
Vân Ca nhét một chiếc khăn lụa vào tay Hứa Bình Quân. “Tỷ, trước khi Hổ Nhi học được cách tự bảo vệ mình, tỷ là người duy nhất nó có thể dựa vào trong Vị Ương cung này.”
Hứa Bình Quân lau nước mắt. “Biết rồi. Dạo này tỷ chảy quá nhiều nước mắt, lại làm được quá ít việc.”
***
Dường như chỉ sau một buổi tối Lưu Thích đã lớn lên. Ánh mắt nhìn người khác của cậu từ tò mò đã biến thành tìm tòi nghiên cứu, cử chỉ có sự chững chạc hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi. Trước kia cậu luôn thích chạy tới chạy lui trong cung, cả ngày tìm kiếm các bí mật. Trong mắt cậu, Vị Ương cung rất nhiều nhà cửa là một khu vui chơi rộng lớn. Bây giờ cậu tránh xa tất cả mọi người, ngồi im một chỗ, lặng lẽ đọc sách, lúc nào mệt thì chống cằm nhìn ra xa.
Rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ gì? Không ai biết được. Trước kia, nếu thời gian dài Lưu Tuân không đến Tiêu Phòng điện gặp cậu thì cậu sẽ đến tìm cha, bám sát bên người cha, có lúc ở Tuyên Thất điện, có lúc ở trong cung điện của nương nương khác. Bây giờ cậu luôn thích được cha dắt đến Tiêu Phòng điện, để cha dạy cậu chuyện nọ chuyện kia. Trước kia cậu cung kính với Mạnh Giác nhưng lại không thân mật lắm, vì Mạnh Giác chưa bao giờ bế cậu, cũng không bao giờ chọc cậu cười, chơi với cậu như những người họ hàng khác. Mạnh Giác chỉ mỉm cười nhã nhặn, nụ cười khiến cậu cảm thấy xa cách. Còn bây giờ cậu vừa kính trọng lại vừa thân thiết với Mạnh Giác, không phải kiểu thân thiết ôm cánh tay đối phương làm nũng cười vui, mà là sự tín nhiệm và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
“Thích Nhi, tại sao cầm sách mà lại ngẩn người nhìn đi đâu đấy? Sao lâu lắm rồi không đến chơi với ta?” Hoắc Thành Quân mỉm cười, ngồi xuống đối diện với Lưu Thích.
Lưu Thích cảm thấy dường như ánh nắng rực rỡ ngày thu đều bị che khuất. Cậu đứng lên, vừa thi lễ với Hoắc Thành Quân vừa nói: “Tiên sinh sắp xếp lịch học rất nặng, nhi thần ngày nào cũng phải học bài.”
Thấy trên đầu Lưu Thích có mấy chiếc lá rụng, Hoắc Thành Quân đưa tay muốn kéo Lưu Thích đến bên cạnh để nhặt lá giúp, nhưng Lưu Thích lại đột nhiên lui lại hai bước. Dù sao thì Lưu Thích cũng còn nhỏ, cuối cùng hành động vẫn để lộ tâm tình trong lòng.
Nụ cười của Hoắc Thành Quân cứng đờ, mỉm cười rụt tay lại, chăm chú nhìn Lưu Thích.
Trương Lương nhân và Công Tôn Trưởng sử cùng đến ngự hoa viên giải sầu. Vì hai người đều thích yên tĩnh, lại muốn nói chuyện riêng với nhau nên thường đến những chỗ vắng người, không ngờ lại bắt gặp cảnh Hoắc Tiệp dư và Thái tử điện hạ cùng ngồi dưới bóng cây. Vì không kịp tránh né, hai người đành phải đi tới vấn an Hoắc Tiệp dư.
Hoắc Tiệp dư cười nhìn bụng Công Tôn Trưởng sử hơi nhô lên, trong lòng như có gai đâm. Lưu Tuân dường như chuyên sủng ả, nhưng bụng ả vẫn không có phản ứng gì. Mấy tháng qua, Lưu Tuân chỉ đến chỗ Công Tôn Trưởng sử có một lần, không ngờ Công Tôn Trưởng sử lại có thai.
“Ngồi đi! Ngươi đang có thai, không cần giữ quy củ quá mức như vậy.”
Công Tôn Trưởng sử bối rối không dám ngồi. Ánh mắt Hoắc Thành Quân lộ vẻ khinh thường, quay sang nhìn Trương Lương nhân, lệnh cho Trương Lương nhân ngồi xuống. “Đã quen hết mọi việc trong cung chưa?”
Vì xuất thân từ một gia tộc lớn, hành động của Trương Lương nhân cũng tự nhiên hào phóng hơn, cười đỡ Công Tôn Trưởng sử ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Trưởng sử. “Bẩm nương nương, tất cả đều đã quen, có điều vẫn cảm thấy không được tự do tự tại như ở nhà.”
Nói xong, Trương Lương nhân tự bật cười.
Hoắc Thành Quân cười gật đầu, nói với Trương Lương nhân về những chuyện khuê các khi xưa. Công Tôn Trưởng sử không biết gì về những trò giải trí của các tiểu thư quý tộc này, không thể nói xen vào câu nào nên chỉ có thể ngồi yên lặng. Thấy Lưu Thích thỉnh thoảng lại nhìn bụng mình, Công Tôn Trưởng sử hơi xấu hổ, hai tay đặt lên bụng.
Hoắc Thành Quân mỉm cười hỏi Lưu Thích: “Sắp có đệ đệ rồi, điện hạ có vui không?”
Lưu Thích nhìn Công Tôn Trưởng sử chằm chằm. “Là đệ đệ à?”
Công Tôn Trưởng sử trả lời: “Không biết. Có điều ta hy vọng là một bé gái. Ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp.”
Lưu Thích lập tức vui vẻ. “Nếu tiểu muội giống nương nương thì nhất định rất xinh đẹp, lúc đó nhi thần cũng phải dẫn tiểu muội đi chơi.”
Công Tôn Trưởng sử cũng cười vui vẻ. “Đa tạ cát ngôn của điện hạ.”
Hai bà vú mang hộp đồ ăn tới, sau khi vấn an các vị nương nương liền cười nói với Trương Lương nhân: “Nương nương để bọn ta tìm vất vả quá! Đi khắp ngự hoa viên mới tìm đến nơi này.”
Trương Lương nhân đứng lên đỡ hộp đồ ăn. “Đây là mấy món ăn vặt ta lệnh cho ngự trù làm theo cách làm trong nhà.”
Một tiểu hoạn quan cũng tìm tới, Lưu Thích đứng dậy cáo lui. Hoắc Thành Quân cười, gọi Lưu Thích lại: “Cùng ăn mấy miếng bánh rồi về học sau.”
Lưu Thích hồi bẩm: “Nhi thần phải về học bài.”
“Ăn mấy miếng bánh có mất bao nhiêu thời gian đâu, mau đến đây!”
Trương Lương nhân cũng cười, nói: “Ngon lắm. Điện hạ ăn thử xem.”
Lưu Thích nhỏ giọng dặn dò hoạn quan: “Đi tìm sư phó.”
Sau khi nói xong, Lưu Thích xoay người quay lại.
Trương Lương nhân tự tay chọn chiếc bánh đẹp nhất đưa cho Lưu Thích. Lưu Thích chỉ cầm không ăn, nhìn Công Tôn Trưởng sử ăn một miếng bánh hạnh nhân.
Công Tôn Trưởng sử hơi xấu hổ, cười giải thích: “Dạo này hơi kén ăn, hôm trước ăn hai chiếc bánh ở chỗ Trương Lương nhân, lại vẫn thèm không thể quên được, cho nên Trương Lương nhân đã lệnh cho ngự trù làm cho ta.”
“Thì ra chúng ta đều được nhờ Trưởng sử.” Hoắc Thành Quân chọn một miếng bánh đào bỏ vào miệng, lại dường như tiện tay cầm một miếng đưa cho Trương Lương nhân. Trương Lương nhân vốn muốn ăn bánh hạnh nhân nhưng Hoắc Thành Quân đã đưa tới trước mặt, chỉ có thể đặt chiếc bánh trong tay xuống, tươi cười nhận lấy chiếc bánh đào.
“Điện hạ không thích ăn loại bánh đang cầm à? Vậy ăn thử loại khác đi.”
Hoắc Thành Quân lấy một miếng bánh hạnh nhân đưa cho Lưu Thích. Lưu Thích nhận lấy nhưng vẫn không ăn. Hoắc Thành Quân cười, nói: “Ăn thử xem!”
Công Tôn Trưởng sử vừa ăn xong miếng bánh hạnh nhân thứ hai, cũng cười, nói: “Điện hạ, ngon lắm!”
Lưu Thích nắm chặt chiếc bánh, ngày càng sốt ruột.
“Thái tử điện hạ!”
Một tiếng gọi mang đầy vẻ trách cứ vang lên, lại khiến Lưu Thích lập tức thoải mái. Lưu Thích bỏ miếng bánh xuống, lao về phía Mạnh Giác, lại đột nhiên dừng bước, cung kính thi lễ: “Tiên sinh.”
Mạnh Giác tỏ vẻ không vui. “Điện hạ đã thuộc bài chưa?”
“Vẫn chưa thuộc.”
“Thế mà người còn ở đây chơi?”
Trương Lương nhân vội tạ lỗi: “Đều là lỗi của bản cung, xin Mạnh đại nhân đừng trách phạt điện hạ.”
Mạnh Giác không nói gì, sau khi mỉm cười thi lễ liền dắt Lưu Thích cáo lui. Hoắc Thành Quân nhìn bóng lưng hai thầy trò, chiếc bánh đào trên tay gãy thành mấy đoạn.
Sau khi hai thầy trò trở lại Thạch Cừ lầu, Mạnh Giác mỉm cười, hỏi: “Ai dặn điện hạ việc này?”
Mạnh Giác hỏi không đầu không đuôi, Lưu Thích lại hiểu rất rõ, trả lời: “Là Thái hoàng thái hậu. Có một ngày Thái hoàng thái hậu cho ta ăn bánh, ta ăn luôn. Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ không vui, bắt ta thề dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ăn uống bất cứ thứ gì các nương nương cho. Sau đó ta nói với mẹ, mẹ còn tự tay thêu một đôi giầy cho Thái hoàng thái hậu.”
Mạnh Giác cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu. “Chuyện hôm nay không được nhắc tới nữa. Ngày mai lúc đến khấu đầu vấn an Thái hoàng thái hậu, nhớ phải khấu đầu thêm một cái.”
Lưu Thích không hiểu lời Mạnh Giác nói, chỉ thuận miệng “vâng” một tiếng rồi chạy đến bàn học, mở thẻ tre bắt đầu đọc bài.
Nửa đêm, lúc Lưu Thích đang ngủ say lại nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài. Cậu vội bò đến bên cửa sổ, thấy mẫu hậu đang vội vã chỉnh lại váy áo, một thị nữ quỳ bên ngoài cửa điện khóc, bẩm: “Trưởng sử nương nương buổi tối đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng nửa đêm đột nhiên kêu đau bụng, bây giờ không ngừng chảy máu.”
“Hoàng thượng có biết không?”
“Hoàng thượng đang ở Chiêu Dương điện. Tổng quản Chiêu Dương điện nói Hoàng thượng đã ngủ, không cho phép nô tỳ vào quấy nhiễu.”
Thị nữ nói, lại bắt đầu khấu đầu với mẫu hậu: “Nô tỳ xin Hoàng hậu nương nương cứu mạng Trưởng sử nương nương, kiếp sau nô tỳ sẵn sàng làm trâu làm ngựa…”
Mẫu hậu ngắt lời cô ta: “Mau về trông Công Tôn Trưởng sử, đừng ở đây nói nhảm nữa.”
Nói xong, mẫu hậu lại sai Phú Dụ: “Truyền ý chỉ của bản cung, lệnh thái y lập tức vào cung, nếu có người nào thờ ơ, bản cung nhất định sẽ nghiêm trị!”
Phú Dụ xoay người định sai thuộc hạ đi tuyên chỉ, mẫu hậu nghiêm khắc nói: “Ngươi tự đi đi!”
Phú Dụ “vâng” một tiếng, co chân chạy ra khỏi Tiêu Phòng điện.
Sau khi dặn dò xong tất cả, mẫu hậu dẫn người chạy tới Ngọc Đường điện. Tiêu Phòng điện yên tĩnh lại, chỉ có mấy cung nữ trực đêm đứng trước cửa điện nhỏ giọng nói gì đó.
Lưu Thích lùi về trên giường, trùm chăn che kín đầu.
Sáng sớm, không chờ mẫu hậu đến gọi cậu dậy, cậu đã rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi ra khỏi Tiêu Phòng điện đến Trường Lạc cung vấn an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu còn chưa dậy, cậu đã dập đầu lạy ba cái ở ngoài điện khiến Chanh Nhi rất thân quen với cậu che miệng cười trộm. “Hôm nay điện hạ khấu đầu chân thành quá!”
Cậu không cười cãi lại như mọi ngày mà đứng lên chạy đến Thạch Cừ lầu, mở ra bài học Mạnh Giác đã dặn, lớn tiếng đọc diễn cảm: “Khổng Tử nói: Người không có đức nhân thì không thể ở lâu trong cảnh khốn cùng, cũng không thể ở lâu trong cảnh hoan lạc. Người có đức nhân vui lòng làm điều nhân, người thông minh sáng suốt biết rằng đức nhân có lợi cho mình và cho người nên làm điều nhân. Khổng Tử nói: Chỉ có người đức nhân mới biết yêu người, biết ghét người. Khổng Tử nói: Nếu quyết chí thực hành đức nhân thì không làm điều ác. Khổng Tử nói: Giàu và sang, người ta ai cũng muốn, nhưng không phải đạo mà được giàu sang thì người quân tử không thèm. Nghèo và hèn người ta ai cũng ghét, nhưng chẳng lỗi đạo mà phải nghèo thì người quân tử chẳng bỏ. Người quân tử mà bỏ đức nhân thì làm sao được gọi là quân tử? Người quân tử dù trong bữa ăn cũng không làm trái điều nhân, dù trong lúc vội vàng cũng theo điều nhân. Khổng Tử nói: Ta chưa thấy ai thật ham điều nhân và ai thật ghét điều bất nhân. Người thật ham điều nhân thì không cho điều gì hơn điều nhân, người thật ghét điều bất nhân thì khi làm điều nhân không để điều bất nhân vướng vào mình. Có ai cả ngày cố gắng làm điều nhân không? Ta chưa thấy ai không đủ sức làm điều nhân, có thể là có nhưng ta chưa gặp. Khổng Tử nói…”
Đọc đi đọc lại hết lần này tới lần khác, trong vô số lần “Khổng Tử nói” cậu cố gắng tìm thứ có thể tin tưởng và theo đuổi.
“Tiên sinh?”
Lưu Thích vội vã lau nước mắt đứng lên, hơi lúng túng, chân tay luống cuống. Không biết Mạnh Giác đã đến khi nào mà không gọi cậu, chỉ đứng yên cạnh cửa sổ nghe cậu đọc sách.
Mạnh Giác dường như không nhìn thấy gì, chỉ mỉm cười, nói: “Hôm nay chúng ta không học bài trong sách mà đi leo núi, xem những cảnh trong sách không có.”
“Vâng.”
Lưu Thích cất sách, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Mạnh Giác. Khi trèo lên đến đỉnh núi, cuối cùng Lưu Thích không nhịn được nữa, liền hỏi: “Tiên sinh, phụ hoàng có thông minh không?”
“Rất thông minh.”
“Phụ hoàng… phụ hoàng có rất thích, rất sủng ái một phi tử như các hoàng đế trong sách không?”
“Không.”
Nghe thấy giọng nói khẳng định của tiên sinh, Lưu Thích như trút được gánh nặng. Tuổi còn nhỏ, vậy mà cậu lại nhìn ra xa, thở một hơi thật dài.
Cậu bắt các cung nữ dùng chăn làm võng, mỗi người cầm một đầu đu đưa qua lại. Nằm trên võng quả nhiên rất thoải mái, cậu bé vui vẻ cười khanh khách.
Cậu buộc dây vào chân vẹt, nhìn con vẹt tung cánh bay lên trời rồi đột nhiên cậu giật mạnh sợi dây, con vẹt kêu lên một tiếng, rơi xuống đất. Nhìn con vẹt hết bay lên lại rơi xuống, cậu bé thích thú cười ha ha.
Cậu bắt đầu để ý những cung nữ nào xinh đẹp, những cung nữ nào không đẹp, cậu chỉ cho những cung nữ xinh đẹp hầu hạ mình, bởi vì cậu chỉ thích những thứ đẹp đẽ, như vậy cậu mới trở nên đẹp đẽ.
Trong mắt Hứa Bình Quân, việc làm của Lưu Thích chẳng qua chỉ là trò nghịch ngợm của một đứa bé mà thôi. Trẻ con nhà quê có đứa nào chưa từng bắt tổ chim, chưa từng nuôi chim non? Không thích ngủ giường, thích được cung nữ dùng chăn làm võng ru ngủ, hành động ấy tuy làm người ta đau đầu nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.
Nhưng trong mắt những triều thần đọc đủ thứ thi thư đó, hành vi của Lưu Thích lại dần dần gây ra sự hoang mang lớn.
Theo sách sử ghi lại, khi còn bé, Trụ Vương đã thích được cung nữ dùng chăn ru ngủ, thích cung nữ xinh đẹp, ghét người có dung mạo xấu xí, thích hành hạ động vật…
Người ta nói: “Ba tuổi biết tính người.” Hành vi của Lưu Thích khiến rất nhiều triều thần lo lắng, sợ hãi. Thiên hạ Đại Hán phải giao phó cho một người như vậy sao? Nếu bây giờ bọn họ thờ ơ, có phải sau này họ sẽ bị móc tim ra như Tì Can thúc thúc của Trụ Vương không?
Khi Lưu Tuân phát hiện thì sự sợ hãi và lo lắng trong triều đình đã trở thành một cơn sóng to gió lớn. Mười mấy quan lại dâng sớ thỉnh cầu Lưu Tuân thận trọng suy nghĩ chuyện lập thái tử, trong đó còn có cả người được Lưu Tuân tin cậy là Tuyển Bất Nghi. Những quan lại này nói, mặc dù nguyên tắc luôn là lập con trưởng, nhưng nếu có người tài đức thì trong lịch sử cũng không thiếu chuyện phế trưởng lập thứ. Hoàng thượng đang độ trẻ trung, sau này chắc chắn con cháu đầy đàn, không cần lập thái tử từ sớm như vậy.
Đối mặt với đám đại thần này, Lưu Tuân cực kỳ bất dắc dĩ. Những đại thần này đều không phải người thích chơi trò quyền mưu, có thể họ ngang bướng, cứng nhắc nhưng lại là triều thần thật sự thờ phụng hoàng quyền, trung với Hán thất. Họ chưa chắc đã là lương đống tốt nhất nhưng lại là nền tảng ổn định của triều đình nhà Hán. Đối với quyền thần, lộng thần, gian thần, nịnh thần, có thể dùng thủ đoạn mưu kế, thậm chí đe dọa để hóa giải, nhưng đối mặt với những đại thần này, y không nghĩ ra được bất cứ phương pháp hóa giải nào. Mặc kệ? Chỉ là kế sách nhất thời. Những đại thần ngang bướng, cố chấp này tuyệt đối sẽ không để y mặc kệ, huống hồ còn có một Hoắc Quang. Trừng phạt? Như vậy sẽ làm lạnh lòng trung thần. Nhưng không trừng phạt thì chẳng lẽ lại chuẩn tấu sao?
Trước mười mấy bức sớ, người của Hoắc Quang cũng bắt đầu lần lượt dâng sớ. Nếu còn không kịp thời xử lý thì có thể cuối cùng y sẽ buộc phải chuẩn tấu.
Lần thứ hai dâng sớ, Tuyển Bẩt Nghi nói về việc dùng người hiền tài. Nhìn ông ta nói chậm rãi, trong lòng Lưu Tuân vô cùng buồn rầu, ngoài mặt còn phải làm ra vẻ lắng nghe, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian thêm nữa. Nhưng hiển nhiên Hoắc Quang không có ý định cho y thêm thời gian. Đại ti nông Điền Quảng Minh quỳ xuống phụ họa cho tấu chương của Tuyển Bất Nghi. Điền Quảng Minh từng cố gắng khuyên Hoắc Quang và các vị đại thần hủy bỏ hôn quân Lưu Hạ, chọn lập minh quân Lưu Tuân, là triều thần có công từng được Lưu Tuân khen thưởng, cũng là người nổi danh có thể phân định người tài hay kẻ phàm phu. Không ngờ “hiền thần” y từng chính miệng khen thưởng này lại nhanh chóng đứng ra “phân định” lần nữa như vậy.
Các đại thần khác cũng bắt đầu lục tục quỳ xuống khẩn cầu y thận trọng suy nghĩ chuyện sắc lập thái tử.
Lưu Tuân nhìn về phía Trương An Thế. Trương An Thế cúi đầu tránh ánh mắt y. Y khẽ than một tiếng trong lòng, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhìn các triều thần vẫn không ngừng thượng tấu khấu đầu phía dưới, Lưu Tuân suy nghĩ miên man. Ai nói hoàng đế là có thể muốn làm gì thì làm? Bởi vì có quá nhiều chuyện cần lo nghĩ, người ngồi trên vị trí này chẳng những không thể muốn làm gì thì làm mà ngược lại còn suốt ngày bị hạn chế.
Đám người đang mồm năm miệng mười nhắc lại các điển cố phế con trưởng ngu dốt, lập con thứ minh hiền từ xưa đến nay, Mạnh Giác đột nhiên quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt ân hận, hô to: “Thần có tội!”
Nghe tiếng Mạnh Giác nhận tội, Lưu Tuân lập tức thấy yên tâm hơn nhiều, hỏi: “Từ khi ái khanh vào triều làm quan, chỉ nghe thấy những chuyện hiền tài của ái khanh, không bao giờ thấy có chuyện sơ suất, tại sao lại nói là có tội?”
Mạnh Giác khấu đầu, bẩm: “Thần thân là thầy dạy lại mắc sai lầm trong khi dạy học trò. Nếu học trò là người bình thường, cùng lắm chỉ khiến triều đình thiếu một lương đống, nhưng học trò là thái tử lại sẽ gây họa cho thiên hạ. Thần chẳng những có tội mà tội còn đáng chết vạn lần.”
“Tại sao lại nói như vậy? Bài học của Thái tử, trẫm và các vị khanh gia từng cùng nhau xem xét, ái khanh dạy rất tốt.”
Đám người Tuyển Bất Nghi cũng đều gật đầu. Lưu Thích tỏ ra rất nổi trội trên phương diện kinh văn thi phú.
“Có một ngày thần muốn giảng cho Thái tử chuyện hiền quân bạo chúa, dạy bảo Thái tử học hiền quân, ghét bạo chúa. Thần nói chuyện hiền quân trước, sau đó lại kể chuyện của Trụ Vương nhà Thương khi còn bé, hy vọng qua chuyện này Thái tử có thể hiểu được thiện ác khi còn bé sẽ ảnh hưởng đến tâm tính khi lớn lên. Thần kể được một nửa, còn chưa kịp phê bình việc làm của Trụ Vương, đột nhiên cảm thấy không khỏe, sợ có gì mạo phạm Thái tử điện hạ nên vội vã xin phép cáo lui. Thần vốn định hôm sau sẽ tiếp tục kể nốt chuyện đó, nhưng thần… thần lại quên mất. Chuyện của Trụ Vương mới chỉ kể một nửa, lại liền ngay sau chuyện của các minh quân. Điện hạ tuổi còn nhỏ, còn chưa phân biệt được, chỉ biết làm theo lời của thầy dạy. Thần… thần tội đáng chết vạn lần!”
Mạnh Giác vừa nói vừa dập đầu.
Mấy vị đại thần thở dài một hơi như trút được gánh nặng, thì ra không phải bản tính của Lưu Thích là tàn bạo.
Trương An Thế quỳ xuống, vừa khấu đầu vừa nói những chuyện tốt của Thái tử. Chẳng hạn như khiêm cung lễ phép với các đại thần, tự kiềm chế hành vi của bản thân, tuổi còn nhỏ đã ngày ngày đến Trường Lạc cung vấn an Thượng Quan Thái hoàng thái hậu. Người có những hành vi này làm sao lại là một người có bản tính tàn bạo được?
Lưu Tuân lại lấy danh nghĩa của một người cha khen vài câu về những biểu hiện ngoan hiền, trung hậu trong những việc vặt hằng ngày của Lưu Thích.
Đám người Tuyển Bất Nghi cũng đều yên lặng.
Lưu Tuân thấy vậy thì định nói tiếp vài câu khách sáo rồi bỏ qua chuyện này, không ngờ Điền Quảng Minh lại không chịu, dù không vạch tội Thái tử nữa nhưng lại chĩa mũi dùi vào Mạnh Giác: “Lời Mạnh Thái phó tự trách rất có lý. Thầy dạy của thái tử liên quan đến an khang của muôn dân thiên hạ, Mạnh Thái phó lại cẩu thả như thế. Lần này may mà phát hiện sớm, còn kịp dạy bảo, uốn nắn cho Thái tử, nhưng còn lần sau? Mạnh Thái phó còn sẽ quên chuyện gì nữa? Biết đâu đến lúc chúng ta phát hiện thì đã thành lỗi lớn, có hối hận thì đã muộn? Đến lúc đó Mạnh đại nhân đúng là muôn lần chết cũng không đủ! Thần cho rằng Mạnh đại nhân thực sự khó đảm nhiệm chức thái phó, khẩn tấu Hoàng thượng cần phải nghiêm trị Mạnh Giác, chọn người hiền lương khác vì giang sơn xã tắc.”
Mạnh Giác bây giờ là người có tội, chỉ có thể quỳ dưới đất đợi chờ phán quyết.
Mọi người vốn cho rằng Mạnh Giác là con rể của Hoắc Quang, Hoắc Quang sẽ nói giúp y vài câu. Không ngờ Hoắc Quang chỉ cúi đầu, ngồi ngay ngắn, dường như hoàn toàn không có quan hệ gì với Mạnh Giác.
Trương Hạ quỳ xuống. Không chờ ông ta mở miệng, Trương An Thế đã vội vàng giải thích và cầu xin cho Mạnh Giác. Nhưng Điền Quảng Minh câu chữ sắc bén, việc này lại chính là điều thất trách của Mạnh Giác, tiếng giải thích của Trương An Thế ngày càng yếu ớt, Điền Quảng Minh ngày càng hùng hổ dọa người, như thể Mạnh Giác không chết thì không đủ để tạ lỗi với thiên hạ.
Lưu Tuân đột nhiên vỗ án rồng, dừng việc tranh cãi của bọn họ lại, cao giọng hạ chỉ: “Mạnh Giác thân là thầy dạy của Thái tử chưa làm tròn trách nhiệm dạy bảo, vốn cần nghiêm trị. Niệm tình Mạnh Giác luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với bản thân nên được giảm nhẹ hình phạt, đình trượng bốn mươi. Sau khi xử phạt tiếp tục lưu dụng để xem biểu hiện ra sao.”
Điền Quảng Minh vẫn giận dữ bất bình nhưng Hoàng thượng đã tuyên chỉ chuẩn tấu trừng phạt Mạnh Giác của ông ta, ông ta cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể khấu đầu hô to: “Bệ hạ thánh minh!”
Đình trượng chính là đánh trượng trước mặt văn võ bá quan. So với các hình phạt khác, mục đích của đình trượng vốn không ở trừng phạt mà là sỉ nhục. Có điều vì Mạnh Giác tội nghiêm trọng, cho nên đình trượng bốn mươi vừa là trừng phạt lại vừa là sỉ nhục.
Bá quan lẳng lặng đứng trên sân rồng trước điện quan sát Mạnh Giác bị trừng phạt. Theo quy định của pháp điền, ti Lễ giám sai người trói chặt hai tay Mạnh Giác, lật y bào đến giữa lưng, sau đó lệnh cho y quỳ xuống quay mặt về phía đại điện, để một người đã được huấn luyện đặc biệt cầm gậy đánh vào lưng. Người này cầm một chiếc gậy tre đẽo bằng dài năm thước, rộng một tấc, dày nửa tấc ra, sau khi ti Lễ giám ra lệnh một tiếng, người này liền giơ gậy đánh mạnh xuống.
Người bình thường bị trượng hình luôn khó tránh khỏi kêu đau hoặc nhìn về phía khác để phân tán sự chú ý, hòng làm giảm bớt sự đau đớn, nhưng vẻ mặt Mạnh Giác lúc này lại thản nhiên, hơi nhắm mắt lại như đang phẩm trà, lẳng lặng cảm nhận sự đau đớn tăng dần.
Trong tiếng gậy đánh xuống, có người nheo mắt quan sát tỉ mỉ như đang cười trên nỗi đau của người khác, có người lại nghĩ đến bản thân mình. Quan trường chìm nổi, hôm nay là Mạnh Giác, hôm khác chắc gì đã không phải chính mình?
Đánh xong bốn mươi trượng, lưng Mạnh Giác rách da nứt thịt, đầm đìa máu tươi nhưng người vẫn thanh cao như cũ, thần chí xem ra cũng còn tỉnh táo. Thất Hỷ vội vã chạy tới giúp y cởi bỏ dây thừng trói tay, kéo lưng áo xuống, sai người đưa y về phủ.
Lúc được đưa về Mạnh phủ, thần chí của Mạnh Giác đã không còn tỉnh táo. Nhìn thấy y như vậy, người trong Mạnh phủ lập tức ồn ào. Hứa Hương Lan nghe tin vội chạy tới thăm, vừa thấy vết máu trên lưng Mạnh Giác đã khóc òa. Tam Nguyệt vừa đuổi mấy hầu gái khóc sướt mướt ra ngoài, không ngờ bây giờ lại có một người nữa đến, nhưng Tam Nguyệt không dám đuổi người này, chỉ có thể mềm giọng khuyên bảo: “Nhị phu nhân không cần quá lo lắng, công tử chỉ bị ngoại thương thôi.”
Thấy Tam Nguyệt giúp Mạnh Giác cởi y phục, lau sạch người rồi chuẩn bị bôi thuốc, Hứa Hương Lan cố kìm nén nước mắt, bước tới định giúp đỡ. Nhưng cô ta là một nữ nhân bình thường, đã bao giờ thấy trường hợp như vậy? Y phục vừa được cởi ra, nhìn thấy trên lưng rách da nứt thịt, cô ta đột nhiên hoảng sợ, lỡ tay động vào vết thương làm Mạnh Giác kêu khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Tam Nguyệt đẩy Hứa Hương Lan ra, lại lập tức nhận ra không ổn, vội nở nụ cười cầu tài: “Phu nhân cứ ra ngoài đi, việc này để nô tỳ làm.”
Tam Nguyệt vừa làm sạch vết thương vừa cau mày. Bị đánh bốn mươi trượng, người bình thường bị thương thế này thì không có gì lạ, nhưng công tử luyện võ nhiều năm, tại sao không dùng nội lực để hóa giải cơn đau, lại cố tình chịu đựng mỗi trượng đánh xuống.
Tam Nguyệt lấy bí dược trong phủ ra, đang định bôi thuốc cho Mạnh Giác. Ngửi thấy mùi thuốc, Mạnh Giác tỉnh táo hơn một chút, nói nhỏ: “Không cần cái này.”
Tam Nguyệt cho rằng Mạnh Giác có thuốc trị thương tốt hơn, vội cúi người nghe dặn dò. Không ngờ Mạnh Giác đã nhắm mắt lại. “Lau sạch vết thương rồi băng bó lại là được.”
Tam Nguyệt sững sờ, cho rằng mình đã nghe nhầm. “Công tử? Lần này bị thương không nhẹ. Không dùng thuốc thì vết thương sẽ rất lâu lành, hơn nữa còn để lại sẹo. Sự đau đớn sẽ ngày đêm hành hạ…”
Mạnh Giác trợn mắt nhìn Tam Nguyệt một cái. Tam Nguyệt run lên, lập tức dừng lời, cắn cắn môi. “Vâng!” Nói xong, Tam Nguyệt đặt thuốc xuống bên cạnh.
Bởi vì không dùng thuốc giảm đau, lúc băng bó vết thương, Tam Nguyệt phải cắn chảy máu môi mới có thể làm tay mình không run lên. Sau khi tất cả đã xong xuôi, Tam Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Công tử, có đau lắm không?”
Vẻ mặt Mạnh Giác buồn bã, trong mắt chất chứa quá nhiều tình cảm mà Tam Nguyệt nhìn không thấu. Sau một lúc lâu Mạnh Giác không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại. Tam Nguyệt im lặng hành lễ rồi lui ra khỏi phòng.
Gần tối, Phú Dụ mang một đống thuốc bổ trong cung đến thăm Mạnh Giác, vừa gặp mặt đã khấu đầu với Mạnh Giác. Mạnh Giác vội sai người đỡ hắn lên. Phú Dụ vẫn dập đầu lạy ba cái rồi mới đứng dậy. “Đây là Hoàng hậu nương nương lệnh cho nô tài khấu đầu tạ ơn đại nhân thay điện hạ.”
Mạnh Giác nói: “Ngươi về khuyên Hoàng hậu nương nương không được trách cứ điện hạ, càng không được tự trách mình.”
Mắt Phú Dụ hơi đỏ. “Hoàng thượng đã nổi giận với nương nương, chất vấn nương nương làm mẹ thế nào mà lại để con trai học theo Trụ Vương. Mặc dù sau khi lửa giận lắng xuống, Hoàng thượng lại an ủi, khuyên giải nương nương nhưng nương nương vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi của mình. Chúng nô tài khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.”
Mạnh Giác nghĩ một lát, nói: “Nếu tiện, ngươi đừng ngại mời Vân Ca vào cung gặp Hoàng hậu nương nương.”
Phú Dụ lập tức bừng tỉnh, gật đầu vâng dạ.
***
Lúc Vân Ca vào Tiêu Phòng điện, Hứa Bình Quân đang lau nước mắt, Lưu Thích bị phạt quỳ trong góc tường, có lẽ là đã quỳ rất lâu. Sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư, nhưng Lưu Thích vẫn bướng bỉnh mím môi, không chịu cầu xin tha thứ lấy một câu.
Vân Ca ngồi xuống trước mặt Hứa Bình Quân. “Tỷ muốn phạt nó quỳ cả buổi tối à?”
Nước mắt Hứa Bình Quân chảy nhanh hơn. “Thực ra người nên bị phạt quỳ là tỷ, tỷ đã không dạy dỗ được nó. Thấy nó làm việc không đứng đắn cũng chỉ trách mắng vài câu chứ không dạy dỗ nghiêm khắc.”
Vân Ca vẫy tay gọi Lưu Thích tới. “Hổ Nhi, đến chỗ cô, cô có chuyện nói với cháu.”
Lưu Thích nhìn mẹ. Hứa Bình Quân trợn mắt nhìn cậu. “Tại sao bây giờ lại biết nghe lời? Lúc nãy nói thì không nghe.”
Nhìn khuôn mặt trắng xanh của con trai, cuối cùng Hứa Bình Quân không đành lòng, lạnh lùng nói: “Lại đây!”
Lưu Thích định đứng lên nhưng hai chân đã tê rần, Phú Dụ vội khom người nửa ôm nửa dìu cậu đến bên cạnh Vân Ca. Vân Ca kéo Lưu Thích vào lòng, vừa bóp chân cho Lưu Thích vừa cười, nói: “Thực ra khi còn bé cô cũng từng bắt chim chơi.”
Lưu Thích liếc mẹ rồi ôm lấy cánh tay Vân Ca. “Mẹ cô có trách phạt cô không?”
Vân Ca cười. “Chính mẹ cô dạy cô bắt chim mà. Cháu nghĩ mẹ cô có phạt cô không? Cha cô còn bắt hai con đại bàng cho cô chơi cơ.”
Lưu Thích nhìn Vân Ca đầy vẻ ngưỡng mộ. “Mẹ cô tốt thật.”
“Đúng rồi, tại sao cháu lại biết cách chơi chim?”
“Là nương nương nói với…” Lưu Thích đột nhiên ngậm miệng. Nương nương trong Chiêu Dương điện là bí mật của cậu. Mẹ luôn không cho cậu đến gần Chiêu Dương điện, nhưng mẹ càng cấm thì cậu càng tò mò. Bên trong điện có quái vật gì? Có ăn thịt người không? Khi cậu phát hiện trong Chiêu Dương điện chẳng những không có quái vật mà ngược lại còn có một nương nương xinh đẹp, dịu dàng, chẳng những không ăn thịt cậu mà ngược lại còn thường dạy cậu rất nhiều trò chơi vui, cậu càng ngày càng thích đến chơi với nương nương. Mẹ luôn cấm làm việc này việc khác, nhưng nương nương chỉ cười dịu dàng, cho cậu làm bất cứ chuyện gì cậu muốn. Nương nương đã nói đây là bí mật của cậu và nương nương, cậu là nam tử hán, chắc chắn sẽ giữ lời không nói với bất kỳ ai.
Sắc mặt Hứa Bình Quân thay đổi đột ngột. Vân Ca liếc Hứa Bình Quân, tiếp tục cười, nói: “Mặc dù ngủ trên chăn do cung nữ đung đưa rất thoải mái, nhưng cô còn biết kiểu ngủ vui hơn.”
Thấy mẹ và cô đều không chú ý đến chuyện cậu lỡ miệng, Lưu Thích yên lòng, vội vàng hỏi Vân Ca: “Kiểu nào? Kiểu nào? Cô mau nói vói Hổ Nhi.”
“Thực ra kiểu này nương nương cũng biết, tại sao nương nương không nói với cháu? Cô cho rằng nương nương đã nói với cháu rồi chứ?”
Lưu Thích cong miệng. “Cô nói dối! Nương nương thích Hổ Nhi nhất, có bí mật gì cũng nói với Hổ Nhi.”
Vân Ca lắc đầu tỏ vẻ không tin. “Nhưng nương nương biết thật mà. Không tin cháu đi hỏi nương nương xem.”
“Được! Ngày mai cháu sẽ đến Chiêu Dương điện hỏi.”
Hứa Bình Quân xanh mặt nhìn con trai, giơ tay định đánh. Vân Ca giữ tay nàng ta lại, dặn dò Phú Dụ: “Đưa điện hạ xuống, dùng nước nóng tắm rửa rồi bóp chân cho điện hạ.”
Thái tử vừa ra cửa điện, Hứa Bình Quân bật khóc. “Sao muội lại ngăn tỷ? Thằng nghịch tử này không ngờ lại nhận giặc làm bạn. Tỷ đã nói với nó bao nhiêu lần là không được đến gần Chiêu Dương điện mà nó vẫn không nghe. Muội xem nó bảo vệ cô ta như thế nào, không ngờ nó lại coi mẹ đẻ như người ngoài! Hôm nay lúc cha nó mắng tỷ, rõ ràng nó cũng ở đây mà vẫn không nói câu nào.”
Vân Ca chán nản nói: “Tại sao khi lớn lên ai cũng quên lúc bé mình thế nào nhỉ? Khi còn bé tỷ có làm việc gì mà cha mẹ đã nhiều lần ngăn cấm không? Thậm chí cha mẹ càng ngăn cấm thì tỷ càng muốn làm? Chẳng lẽ khi còn bé tỷ nói hết mọi chuyện với cha mẹ à? Chẳng lẽ tỷ không có bí mật của mình à? Còn muội thì có.”
Hứa Bình Quân sửng sốt. Sao nàng ta lại không có chứ? Khi đó mẹ ngăn cản nàng ta tìm Bệnh Dĩ chơi, nàng ta vẫn bí mật đi. Mẹ không cho nàng ta cài hoa hồng, nàng ta vừa ra khỏi cửa đã cài một bông hoa hồng lên mái tóc, trước khi về nhà lại bỏ xuống giấu đi.
“Tỷ muốn ngăn cản Hổ Nhi qua lại với Hoắc Thành Quân cũng không được. Đều ở trong Vị Ương cung, chỉ cần Hoắc Thành Quân muốn thì thiếu gì cơ hội? Hơn nữa tỷ càng ngăn cản thì e là Hổ Nhi lại càng thân với Hoắc Thành Quân hơn.”
“Chẳng lẽ không có cách nào à?”
“Có! Tỷ nói ân oán của mình và Hoắc Thành Quân với Hổ Nhi. Tỷ là mẹ nó, nếu nó biết người này đã bắt nạt mẹ nó, bất kể Hoắc Thành Quân tốt với nó thế nào, nó cũng sẽ xa lánh và đề phòng cô ta.”
Hứa Bình Quân lắc đầu phản đối. “Nó còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu được? Huống hồ tỷ cũng không muốn nó biết những chuyện dơ bẩn này sớm như vậy.”
“Trẻ con hiểu chuyện hơn người lớn tưởng nhiều. Tỷ thử nghĩ xem, có lẽ từ khi còn rất nhỏ tỷ đã hiểu những chuyện ấm lạnh tình đời rồi.”
Đúng như Vân Ca nói, khi mẹ cho rằng nàng ta vẫn chưa hiểu gì, nàng ta cũng đã biết mẹ ghét mình. Thậm chí tới giờ nàng ta vẫn nhớ cái tết năm mình ba tuổi, mẹ hầm thịt trong bếp, nàng ta và các ca ca nhón chân đợi bên ngoài. Sau khi hầm thịt xong, mấy huynh muội vui mừng chạy vào bếp, mẹ chia thịt vào bát cho các ca ca, lại chỉ cho nàng ta một bát nước thịt. Từ đó trở đi, mỗi lần mẹ nấu thịt, nàng ta cũng không còn đợi ở bên ngoài nữa.
Hứa Bình Quân thở dài. “Hổ Nhi không giống tỷ, nó có nhiều người thân thương yêu nó.”
Vân Ca nói rất nghiêm túc: “Từ khi tỷ làm hoàng hậu, nó đã không phải một đứa bé bình thường nữa. Vận mệnh của rất nhiều người đè nặng trên vai nó. Tạm thời không nói đến Mạnh Giác và Trương Hạ, chỉ riêng nhà họ Hứa đã có bao nhiêu người? Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nếu Hổ Nhi… nhà họ Hứa cũng sẽ bị liên lụy…” Nàng khẽ thở dài. “Muội hiểu tâm tư của tỷ, người mẹ nào lại không muốn con mình lớn lên vui vẻ, vô lo vô nghĩ? Nhưng Hổ Nhi nhất định không thể lớn lên như những đứa trẻ bình thường. Sự vui vẻ, ngây thơ của trẻ con bình thường sẽ trở thành vũ khí để người khác hại nó. Tỷ càng yêu nó thì càng nên để nó sớm hiểu rõ nơi mà nó đang sống.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác nhìn Vân Ca, một hồi lâu sau mới nói: “Lúc có thai Hổ Nhi, tỷ từng nghĩ sẽ cho nó tất cả những gì tỷ không nhận được, nó sẽ trở thành đứa bé vui vẻ và hạnh phúc nhất thế gian. Vì sao lại biến thành như vậy?”
Vân Ca cầm tay nàng ta, khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang nặng ý xót xa. “Bởi vì nó sẽ phải làm hoàng đế. Ông trời sẽ cho nó cả thiên hạ, đồng thời cũng lấy đi tất cả cuộc đời của nó.”
Hứa Bình Quân gục đầu vào vai Vân Ca, lặng lẽ rơi lệ.
Vân Ca nhét một chiếc khăn lụa vào tay Hứa Bình Quân. “Tỷ, trước khi Hổ Nhi học được cách tự bảo vệ mình, tỷ là người duy nhất nó có thể dựa vào trong Vị Ương cung này.”
Hứa Bình Quân lau nước mắt. “Biết rồi. Dạo này tỷ chảy quá nhiều nước mắt, lại làm được quá ít việc.”
***
Dường như chỉ sau một buổi tối Lưu Thích đã lớn lên. Ánh mắt nhìn người khác của cậu từ tò mò đã biến thành tìm tòi nghiên cứu, cử chỉ có sự chững chạc hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi. Trước kia cậu luôn thích chạy tới chạy lui trong cung, cả ngày tìm kiếm các bí mật. Trong mắt cậu, Vị Ương cung rất nhiều nhà cửa là một khu vui chơi rộng lớn. Bây giờ cậu tránh xa tất cả mọi người, ngồi im một chỗ, lặng lẽ đọc sách, lúc nào mệt thì chống cằm nhìn ra xa.
Rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ gì? Không ai biết được. Trước kia, nếu thời gian dài Lưu Tuân không đến Tiêu Phòng điện gặp cậu thì cậu sẽ đến tìm cha, bám sát bên người cha, có lúc ở Tuyên Thất điện, có lúc ở trong cung điện của nương nương khác. Bây giờ cậu luôn thích được cha dắt đến Tiêu Phòng điện, để cha dạy cậu chuyện nọ chuyện kia. Trước kia cậu cung kính với Mạnh Giác nhưng lại không thân mật lắm, vì Mạnh Giác chưa bao giờ bế cậu, cũng không bao giờ chọc cậu cười, chơi với cậu như những người họ hàng khác. Mạnh Giác chỉ mỉm cười nhã nhặn, nụ cười khiến cậu cảm thấy xa cách. Còn bây giờ cậu vừa kính trọng lại vừa thân thiết với Mạnh Giác, không phải kiểu thân thiết ôm cánh tay đối phương làm nũng cười vui, mà là sự tín nhiệm và ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
“Thích Nhi, tại sao cầm sách mà lại ngẩn người nhìn đi đâu đấy? Sao lâu lắm rồi không đến chơi với ta?” Hoắc Thành Quân mỉm cười, ngồi xuống đối diện với Lưu Thích.
Lưu Thích cảm thấy dường như ánh nắng rực rỡ ngày thu đều bị che khuất. Cậu đứng lên, vừa thi lễ với Hoắc Thành Quân vừa nói: “Tiên sinh sắp xếp lịch học rất nặng, nhi thần ngày nào cũng phải học bài.”
Thấy trên đầu Lưu Thích có mấy chiếc lá rụng, Hoắc Thành Quân đưa tay muốn kéo Lưu Thích đến bên cạnh để nhặt lá giúp, nhưng Lưu Thích lại đột nhiên lui lại hai bước. Dù sao thì Lưu Thích cũng còn nhỏ, cuối cùng hành động vẫn để lộ tâm tình trong lòng.
Nụ cười của Hoắc Thành Quân cứng đờ, mỉm cười rụt tay lại, chăm chú nhìn Lưu Thích.
Trương Lương nhân và Công Tôn Trưởng sử cùng đến ngự hoa viên giải sầu. Vì hai người đều thích yên tĩnh, lại muốn nói chuyện riêng với nhau nên thường đến những chỗ vắng người, không ngờ lại bắt gặp cảnh Hoắc Tiệp dư và Thái tử điện hạ cùng ngồi dưới bóng cây. Vì không kịp tránh né, hai người đành phải đi tới vấn an Hoắc Tiệp dư.
Hoắc Tiệp dư cười nhìn bụng Công Tôn Trưởng sử hơi nhô lên, trong lòng như có gai đâm. Lưu Tuân dường như chuyên sủng ả, nhưng bụng ả vẫn không có phản ứng gì. Mấy tháng qua, Lưu Tuân chỉ đến chỗ Công Tôn Trưởng sử có một lần, không ngờ Công Tôn Trưởng sử lại có thai.
“Ngồi đi! Ngươi đang có thai, không cần giữ quy củ quá mức như vậy.”
Công Tôn Trưởng sử bối rối không dám ngồi. Ánh mắt Hoắc Thành Quân lộ vẻ khinh thường, quay sang nhìn Trương Lương nhân, lệnh cho Trương Lương nhân ngồi xuống. “Đã quen hết mọi việc trong cung chưa?”
Vì xuất thân từ một gia tộc lớn, hành động của Trương Lương nhân cũng tự nhiên hào phóng hơn, cười đỡ Công Tôn Trưởng sử ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Trưởng sử. “Bẩm nương nương, tất cả đều đã quen, có điều vẫn cảm thấy không được tự do tự tại như ở nhà.”
Nói xong, Trương Lương nhân tự bật cười.
Hoắc Thành Quân cười gật đầu, nói với Trương Lương nhân về những chuyện khuê các khi xưa. Công Tôn Trưởng sử không biết gì về những trò giải trí của các tiểu thư quý tộc này, không thể nói xen vào câu nào nên chỉ có thể ngồi yên lặng. Thấy Lưu Thích thỉnh thoảng lại nhìn bụng mình, Công Tôn Trưởng sử hơi xấu hổ, hai tay đặt lên bụng.
Hoắc Thành Quân mỉm cười hỏi Lưu Thích: “Sắp có đệ đệ rồi, điện hạ có vui không?”
Lưu Thích nhìn Công Tôn Trưởng sử chằm chằm. “Là đệ đệ à?”
Công Tôn Trưởng sử trả lời: “Không biết. Có điều ta hy vọng là một bé gái. Ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp.”
Lưu Thích lập tức vui vẻ. “Nếu tiểu muội giống nương nương thì nhất định rất xinh đẹp, lúc đó nhi thần cũng phải dẫn tiểu muội đi chơi.”
Công Tôn Trưởng sử cũng cười vui vẻ. “Đa tạ cát ngôn của điện hạ.”
Hai bà vú mang hộp đồ ăn tới, sau khi vấn an các vị nương nương liền cười nói với Trương Lương nhân: “Nương nương để bọn ta tìm vất vả quá! Đi khắp ngự hoa viên mới tìm đến nơi này.”
Trương Lương nhân đứng lên đỡ hộp đồ ăn. “Đây là mấy món ăn vặt ta lệnh cho ngự trù làm theo cách làm trong nhà.”
Một tiểu hoạn quan cũng tìm tới, Lưu Thích đứng dậy cáo lui. Hoắc Thành Quân cười, gọi Lưu Thích lại: “Cùng ăn mấy miếng bánh rồi về học sau.”
Lưu Thích hồi bẩm: “Nhi thần phải về học bài.”
“Ăn mấy miếng bánh có mất bao nhiêu thời gian đâu, mau đến đây!”
Trương Lương nhân cũng cười, nói: “Ngon lắm. Điện hạ ăn thử xem.”
Lưu Thích nhỏ giọng dặn dò hoạn quan: “Đi tìm sư phó.”
Sau khi nói xong, Lưu Thích xoay người quay lại.
Trương Lương nhân tự tay chọn chiếc bánh đẹp nhất đưa cho Lưu Thích. Lưu Thích chỉ cầm không ăn, nhìn Công Tôn Trưởng sử ăn một miếng bánh hạnh nhân.
Công Tôn Trưởng sử hơi xấu hổ, cười giải thích: “Dạo này hơi kén ăn, hôm trước ăn hai chiếc bánh ở chỗ Trương Lương nhân, lại vẫn thèm không thể quên được, cho nên Trương Lương nhân đã lệnh cho ngự trù làm cho ta.”
“Thì ra chúng ta đều được nhờ Trưởng sử.” Hoắc Thành Quân chọn một miếng bánh đào bỏ vào miệng, lại dường như tiện tay cầm một miếng đưa cho Trương Lương nhân. Trương Lương nhân vốn muốn ăn bánh hạnh nhân nhưng Hoắc Thành Quân đã đưa tới trước mặt, chỉ có thể đặt chiếc bánh trong tay xuống, tươi cười nhận lấy chiếc bánh đào.
“Điện hạ không thích ăn loại bánh đang cầm à? Vậy ăn thử loại khác đi.”
Hoắc Thành Quân lấy một miếng bánh hạnh nhân đưa cho Lưu Thích. Lưu Thích nhận lấy nhưng vẫn không ăn. Hoắc Thành Quân cười, nói: “Ăn thử xem!”
Công Tôn Trưởng sử vừa ăn xong miếng bánh hạnh nhân thứ hai, cũng cười, nói: “Điện hạ, ngon lắm!”
Lưu Thích nắm chặt chiếc bánh, ngày càng sốt ruột.
“Thái tử điện hạ!”
Một tiếng gọi mang đầy vẻ trách cứ vang lên, lại khiến Lưu Thích lập tức thoải mái. Lưu Thích bỏ miếng bánh xuống, lao về phía Mạnh Giác, lại đột nhiên dừng bước, cung kính thi lễ: “Tiên sinh.”
Mạnh Giác tỏ vẻ không vui. “Điện hạ đã thuộc bài chưa?”
“Vẫn chưa thuộc.”
“Thế mà người còn ở đây chơi?”
Trương Lương nhân vội tạ lỗi: “Đều là lỗi của bản cung, xin Mạnh đại nhân đừng trách phạt điện hạ.”
Mạnh Giác không nói gì, sau khi mỉm cười thi lễ liền dắt Lưu Thích cáo lui. Hoắc Thành Quân nhìn bóng lưng hai thầy trò, chiếc bánh đào trên tay gãy thành mấy đoạn.
Sau khi hai thầy trò trở lại Thạch Cừ lầu, Mạnh Giác mỉm cười, hỏi: “Ai dặn điện hạ việc này?”
Mạnh Giác hỏi không đầu không đuôi, Lưu Thích lại hiểu rất rõ, trả lời: “Là Thái hoàng thái hậu. Có một ngày Thái hoàng thái hậu cho ta ăn bánh, ta ăn luôn. Thái hoàng thái hậu tỏ vẻ không vui, bắt ta thề dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ăn uống bất cứ thứ gì các nương nương cho. Sau đó ta nói với mẹ, mẹ còn tự tay thêu một đôi giầy cho Thái hoàng thái hậu.”
Mạnh Giác cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu. “Chuyện hôm nay không được nhắc tới nữa. Ngày mai lúc đến khấu đầu vấn an Thái hoàng thái hậu, nhớ phải khấu đầu thêm một cái.”
Lưu Thích không hiểu lời Mạnh Giác nói, chỉ thuận miệng “vâng” một tiếng rồi chạy đến bàn học, mở thẻ tre bắt đầu đọc bài.
Nửa đêm, lúc Lưu Thích đang ngủ say lại nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài. Cậu vội bò đến bên cửa sổ, thấy mẫu hậu đang vội vã chỉnh lại váy áo, một thị nữ quỳ bên ngoài cửa điện khóc, bẩm: “Trưởng sử nương nương buổi tối đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng nửa đêm đột nhiên kêu đau bụng, bây giờ không ngừng chảy máu.”
“Hoàng thượng có biết không?”
“Hoàng thượng đang ở Chiêu Dương điện. Tổng quản Chiêu Dương điện nói Hoàng thượng đã ngủ, không cho phép nô tỳ vào quấy nhiễu.”
Thị nữ nói, lại bắt đầu khấu đầu với mẫu hậu: “Nô tỳ xin Hoàng hậu nương nương cứu mạng Trưởng sử nương nương, kiếp sau nô tỳ sẵn sàng làm trâu làm ngựa…”
Mẫu hậu ngắt lời cô ta: “Mau về trông Công Tôn Trưởng sử, đừng ở đây nói nhảm nữa.”
Nói xong, mẫu hậu lại sai Phú Dụ: “Truyền ý chỉ của bản cung, lệnh thái y lập tức vào cung, nếu có người nào thờ ơ, bản cung nhất định sẽ nghiêm trị!”
Phú Dụ xoay người định sai thuộc hạ đi tuyên chỉ, mẫu hậu nghiêm khắc nói: “Ngươi tự đi đi!”
Phú Dụ “vâng” một tiếng, co chân chạy ra khỏi Tiêu Phòng điện.
Sau khi dặn dò xong tất cả, mẫu hậu dẫn người chạy tới Ngọc Đường điện. Tiêu Phòng điện yên tĩnh lại, chỉ có mấy cung nữ trực đêm đứng trước cửa điện nhỏ giọng nói gì đó.
Lưu Thích lùi về trên giường, trùm chăn che kín đầu.
Sáng sớm, không chờ mẫu hậu đến gọi cậu dậy, cậu đã rửa mặt súc miệng xong xuôi, đi ra khỏi Tiêu Phòng điện đến Trường Lạc cung vấn an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái hậu còn chưa dậy, cậu đã dập đầu lạy ba cái ở ngoài điện khiến Chanh Nhi rất thân quen với cậu che miệng cười trộm. “Hôm nay điện hạ khấu đầu chân thành quá!”
Cậu không cười cãi lại như mọi ngày mà đứng lên chạy đến Thạch Cừ lầu, mở ra bài học Mạnh Giác đã dặn, lớn tiếng đọc diễn cảm: “Khổng Tử nói: Người không có đức nhân thì không thể ở lâu trong cảnh khốn cùng, cũng không thể ở lâu trong cảnh hoan lạc. Người có đức nhân vui lòng làm điều nhân, người thông minh sáng suốt biết rằng đức nhân có lợi cho mình và cho người nên làm điều nhân. Khổng Tử nói: Chỉ có người đức nhân mới biết yêu người, biết ghét người. Khổng Tử nói: Nếu quyết chí thực hành đức nhân thì không làm điều ác. Khổng Tử nói: Giàu và sang, người ta ai cũng muốn, nhưng không phải đạo mà được giàu sang thì người quân tử không thèm. Nghèo và hèn người ta ai cũng ghét, nhưng chẳng lỗi đạo mà phải nghèo thì người quân tử chẳng bỏ. Người quân tử mà bỏ đức nhân thì làm sao được gọi là quân tử? Người quân tử dù trong bữa ăn cũng không làm trái điều nhân, dù trong lúc vội vàng cũng theo điều nhân. Khổng Tử nói: Ta chưa thấy ai thật ham điều nhân và ai thật ghét điều bất nhân. Người thật ham điều nhân thì không cho điều gì hơn điều nhân, người thật ghét điều bất nhân thì khi làm điều nhân không để điều bất nhân vướng vào mình. Có ai cả ngày cố gắng làm điều nhân không? Ta chưa thấy ai không đủ sức làm điều nhân, có thể là có nhưng ta chưa gặp. Khổng Tử nói…”
Đọc đi đọc lại hết lần này tới lần khác, trong vô số lần “Khổng Tử nói” cậu cố gắng tìm thứ có thể tin tưởng và theo đuổi.
“Tiên sinh?”
Lưu Thích vội vã lau nước mắt đứng lên, hơi lúng túng, chân tay luống cuống. Không biết Mạnh Giác đã đến khi nào mà không gọi cậu, chỉ đứng yên cạnh cửa sổ nghe cậu đọc sách.
Mạnh Giác dường như không nhìn thấy gì, chỉ mỉm cười, nói: “Hôm nay chúng ta không học bài trong sách mà đi leo núi, xem những cảnh trong sách không có.”
“Vâng.”
Lưu Thích cất sách, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Mạnh Giác. Khi trèo lên đến đỉnh núi, cuối cùng Lưu Thích không nhịn được nữa, liền hỏi: “Tiên sinh, phụ hoàng có thông minh không?”
“Rất thông minh.”
“Phụ hoàng… phụ hoàng có rất thích, rất sủng ái một phi tử như các hoàng đế trong sách không?”
“Không.”
Nghe thấy giọng nói khẳng định của tiên sinh, Lưu Thích như trút được gánh nặng. Tuổi còn nhỏ, vậy mà cậu lại nhìn ra xa, thở một hơi thật dài.
Bình luận facebook