Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Bị bắt cóc rồi
Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi không phải là chị em sinh đôi. Thật ra, Lâm Vũ Hân lớn hơn Tần Hạo ba tháng, còn Lâm Vũ Nghi thì nhỏ hơn anh hai tuổi.
Tính cách của hai chị em không giống nhau. Đương nhiên, biểu hiện trên giường của họ cũng rất khác. Về điểm này, mỗi lần nhớ lại, Tần Hạo đều cảm thấy vừa hoài niệm lại vừa áy náy.
Có khi anh nghĩ, nếu anh sinh ra vào thời xưa – thời đại quan niệm về tình dục chưa cởi mở như bây giờ, đừng nói là đã quan hệ với nhau, chỉ cần chạm nhẹ tay thôi cũng phải chịu trách nhiệm rồi.
Còn bây giờ, nhiều người đã từng nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng lại càng lúc càng xa nhau.
Nhớ đến những lời của Lâm Phong Dụ, Tần Hạo lại cảm thấy tức giận.
“Cùng một loại người với ả Tiêu Tình cả, ha ha!”
Tần Hạo cứ mải suy nghĩ về chuyện của mình, ánh mắt lại ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào hai cô gái xinh đẹp. Trong mắt của mọi người, anh chính là một kẻ háo sắc vô sỉ như thế.
Dù bạn gái đang ở ngay bên cạnh, cũng chẳng biết cố gắng giấu đi.
Nghiêng đầu tựa sát vào anh, Vương Tú Quân cất lời: “Anh dám nhìn hai người họ thêm một giây nào nữa, em sẽ tìm người tạt a-xít lên mặt họ ngay tức khắc đấy. Em nghĩ mình sẽ tìm được người làm giúp, hơn nữa còn làm thành công. Anh nghĩ sao?”
Tần Hạo chậc lưỡi: “Em ác quá rồi. Người ta có chọc gì em đâu?”
Vương Tú Quân ngạo nghễ phán: “Dụ dỗ chồng em. Dù xấu cũng phải xử!”
Nghe xong, Tần Hạo toát hết cả mồ hôi.
Cô gái này cuối cùng cũng quay về tính cách thật rồi, không còn là em gái yếu mềm để anh bắt nạt nữa.
“Ai là chồng em? Anh chưa từng đồng ý cưới em, chỉ vui đùa chút thôi!”, Tần Hạo cố ý nói thế.
Vương Tú Quân mỉm cười, một nụ cười vô cùng u ám: “Em không tính lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng anh. Đối với em mà nói, kết hôn hay không cũng chẳng sao. Bởi vì cả đời này em không có dự định rời khỏi anh, cần tờ giấy ấy làm gì?”
Tần Hạo nghe mà kinh ngạc. Anh trưng ra vẻ mặt cảm động: “Wow, hóa ra anh quan trọng đến thế cơ đấy!”
“Ha ha, phải! Anh chỉ đùa thôi, nhưng em thì không. Nếu như có một ngày anh dám bỏ rơi em, ha ha, em sẽ giết sạch những người phụ nữ có quan hệ mập mờ với anh. Em nói được là làm được đấy!”
Vương Tú Quân vẫn rất bình thản. Dứt lời, cô ấy ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ ngơ ngác của Tần Hạo rồi khẽ cười.
Nắm tay Vương Tú Quân ra chiều nịnh nọt, Tần Hạo kéo cô ấy vào lòng mình, vừa ôm vừa nói: “Sao cứ phải nói những lời khó nghe ấy làm gì! Đâu có nghiêm trọng đến thế! Chỉ là có thêm hai vệ sĩ thôi mà, nào phải chuyện gì to tát. Em yên tâm, thỏ không ăn cỏ gần hang. Vả lại, anh còn chưa ăn em, làm sao rỗi hơi đi ăn người khác được?”
Vương Tú Quân cười cười hỏi lại: “Thế à? Nhưng em thấy không giống lắm. Vừa nãy không phải anh nói chỉ đùa vui thôi sao?”
“Phải, không sai, đúng là vừa nãy anh nói thế. Mà là nói vui thôi, em tưởng thật à?”, Tần Hạo đáp lời một cách vô cùng điềm tĩnh.
Vương Tú Quân bực tức trừng mắt nhìn anh, cảm thấy tên này lúc nào cũng không đứng đắn, ở nơi đông người mà cũng vô sỉ như vậy.
“Chuyện này quyết định thế nhé. Cứ ở đây chơi, chú phải đi xử lý chút chuyện, không ngồi với cả hai được nữa!”
Triệu Tứ Hải vừa đứng dậy vừa nói, sau đó rời khỏi phòng.
Hắn vừa đi, Tần Hạo chuẩn bị vui đùa một chút, ngờ đâu lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên. Lại là số máy lạ.
“A-lô? Ai đấy?”
Tần Hạo buột miệng hỏi.
“Cậu tìm thấy tấm ảnh này ở đâu? Rốt cuộc lai lịch của cậu là gì…”
Vừa nghe giọng, Tần Hạo đã biết đầu dây bên kia là Lý Quốc Phú. Chẳng buồn quan tâm đến ông ta, anh cúp máy thẳng thừng, sau đó chặn luôn số điện thoại.
Một lúc sau, lại có người gọi đến.
Vẫn là số lạ!
“Cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu. Chúng ta nói chuyện với nhau!”
“Nói cái gì mà nói! Muộn rồi!”
Tần Hạo cúp điện thoại rồi tắt máy. Tạm thời anh không muốn bận tâm, để ông ta sốt ruột thêm một lúc nữa.
Vả lại Tần Hạo vẫn không biết liệu có nên nói với Lý Quốc Phú hay không, vì Trương Hàm Hương chưa cho anh câu trả lời. Trong chuyện này, người chịu tổn thương lớn nhất là Trương Hàm Hương, không phải là Lý Quốc Phú.
Một cô sinh viên phải nuôi nấng một đứa trẻ trong suốt sáu năm là chuyện khó khăn biết nhường nào!
Sau khi anh tắt máy, thế giới cũng được yên tĩnh.
“Đến đây, hát cùng tôi nào. Hai người tên gì?”
Tần Hạo bảo Tống Thành và những người khác ra ngoài. Chỉ còn lại Vương Tú Quân và hai chị em sinh đôi trong phòng.
Nhưng anh tính nhầm rồi. Hai chị em kia còn chẳng thèm nhìn đến anh, đánh giá một lượt cả căn phòng, sau đó xoay người bước ra, còn đóng cửa phòng lại.
“Mẹ. Hai ả này làm vệ sĩ hay làm bà nội mình vậy? Tính tình khó ở quá rồi đấy!”
Tần Hạo bực bội mắng, nhìn thấy Vương Tú Quân đang cười thì càng không kìm được lửa giận. Anh tức tối nói: “Đều tại em cả. Vừa nãy dọa đánh dọa giết làm gì, họ sợ quá chạy mất rồi!”
“Thế thì sao? Em cứ thích nói đấy!”
Vương Tú Quân vô cùng đắc ý.
Tần Hạo đang định phản bác thì điện thoại của Vương Tú Quân bỗng reo lên. Lại là số máy lạ.
Tần Hạo bật cười: “Ha ha, chẳng lẽ tên ngốc đó biết cả số của em à? Hay là biết chúng ta đang ở cạnh nhau? Khả năng không cao lắm!”
Vương Tú Quân nhấc máy. Vốn dĩ cô ấy cũng không để tâm lắm, nhưng vừa nghe bên kia lên tiếng, Vương Tú Quân đã trợn tròn mắt.
“Là Vương Tú Quân phải không? Nửa giờ nữa đến số 107 đường Hoàn Thành Đông. Nếu nửa giờ sau không thấy cô, cái đầu của Vương Bảo sẽ phải “chuyển nhà” đấy!”
Tần Hạo ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Vương Bảo… bị bắt cóc rồi!”, Vương Tú Quân biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Thế nhưng cô ấy bị Tần Hạo giữ lại.
“Đi thôi, không còn thời gian nữa. Bọn chúng nói nửa giờ nữa mà không gặp được em thì anh trai của em sẽ mất đầu. Tính khí của Vương Bảo không tốt, em lo anh trai em sẽ chọc giận chúng. Đừng nói là nửa giờ, có khi mười phút thôi chúng đã chặt đầu Vương Bảo rồi!”
Vương Tú Quân muốn giãy khỏi tay Tần Hạo nhưng không được.
Kéo cô ấy ngồi xuống, Tần Hạo vừa bất lực thở dài vừa nói: “Thật không biết hai anh em lớn lên kiểu gì nữa! Yên tâm đi. Trong vòng hai tiếng nữa, nếu anh trai em không xuất hiện, anh sẽ tự chặt đầu mình!”
“Sao có thể chứ?”
Đương nhiên là Vương Tú Quân không tin lời anh. Ngồi chờ Vương Bảo đánh bọn bắt cóc, thoát khỏi vòng vây rồi tự chạy đến đây ư?
Thôi xin! Thà để bây giờ cô ấy đốt cho Vương Bảo ít vàng mã, để anh ta làm một con ma giàu có còn hơn!
Vương Tú Quân rốt cuộc vẫn không thể yên tâm. Mấy lần định xông ra ngoài, nhưng nhìn thấy Tần Hạo điềm tĩnh vừa hút thuốc uống rượu vừa lướt điện thoại, thế là cô ấy đành bấm bụng nhịn.
Cô ấy và Tần Hạo rất hay cãi nhau, đấu võ mồm, châm chọc mỉa mai đối phương. Thế nhưng Vương Tú Quân luôn tin rằng Tần Hạo rất thương cô ấy. Anh sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn anh trai của Vương Tú Quân gặp chuyện mà không lo.
Một giờ đã trôi qua.
Tần Hạo vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra, tiếp tục hát hò mà chẳng mảy may lo lắng.
Nhưng Vương Tú Quân thì căng thẳng đến mức bốc hỏa rồi! Trông bộ dạng Tần Hạo dường như không quan tâm, là vì anh cho rằng chuyện không liên quan đến anh nên mới không lo ư?
Nếu như Vương Bảo thật sự gặp bất trắc, Vương Tú Quân không thể tưởng tượng được liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Tính cách của hai chị em không giống nhau. Đương nhiên, biểu hiện trên giường của họ cũng rất khác. Về điểm này, mỗi lần nhớ lại, Tần Hạo đều cảm thấy vừa hoài niệm lại vừa áy náy.
Có khi anh nghĩ, nếu anh sinh ra vào thời xưa – thời đại quan niệm về tình dục chưa cởi mở như bây giờ, đừng nói là đã quan hệ với nhau, chỉ cần chạm nhẹ tay thôi cũng phải chịu trách nhiệm rồi.
Còn bây giờ, nhiều người đã từng nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng lại càng lúc càng xa nhau.
Nhớ đến những lời của Lâm Phong Dụ, Tần Hạo lại cảm thấy tức giận.
“Cùng một loại người với ả Tiêu Tình cả, ha ha!”
Tần Hạo cứ mải suy nghĩ về chuyện của mình, ánh mắt lại ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào hai cô gái xinh đẹp. Trong mắt của mọi người, anh chính là một kẻ háo sắc vô sỉ như thế.
Dù bạn gái đang ở ngay bên cạnh, cũng chẳng biết cố gắng giấu đi.
Nghiêng đầu tựa sát vào anh, Vương Tú Quân cất lời: “Anh dám nhìn hai người họ thêm một giây nào nữa, em sẽ tìm người tạt a-xít lên mặt họ ngay tức khắc đấy. Em nghĩ mình sẽ tìm được người làm giúp, hơn nữa còn làm thành công. Anh nghĩ sao?”
Tần Hạo chậc lưỡi: “Em ác quá rồi. Người ta có chọc gì em đâu?”
Vương Tú Quân ngạo nghễ phán: “Dụ dỗ chồng em. Dù xấu cũng phải xử!”
Nghe xong, Tần Hạo toát hết cả mồ hôi.
Cô gái này cuối cùng cũng quay về tính cách thật rồi, không còn là em gái yếu mềm để anh bắt nạt nữa.
“Ai là chồng em? Anh chưa từng đồng ý cưới em, chỉ vui đùa chút thôi!”, Tần Hạo cố ý nói thế.
Vương Tú Quân mỉm cười, một nụ cười vô cùng u ám: “Em không tính lấy giấy chứng nhận kết hôn cùng anh. Đối với em mà nói, kết hôn hay không cũng chẳng sao. Bởi vì cả đời này em không có dự định rời khỏi anh, cần tờ giấy ấy làm gì?”
Tần Hạo nghe mà kinh ngạc. Anh trưng ra vẻ mặt cảm động: “Wow, hóa ra anh quan trọng đến thế cơ đấy!”
“Ha ha, phải! Anh chỉ đùa thôi, nhưng em thì không. Nếu như có một ngày anh dám bỏ rơi em, ha ha, em sẽ giết sạch những người phụ nữ có quan hệ mập mờ với anh. Em nói được là làm được đấy!”
Vương Tú Quân vẫn rất bình thản. Dứt lời, cô ấy ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ ngơ ngác của Tần Hạo rồi khẽ cười.
Nắm tay Vương Tú Quân ra chiều nịnh nọt, Tần Hạo kéo cô ấy vào lòng mình, vừa ôm vừa nói: “Sao cứ phải nói những lời khó nghe ấy làm gì! Đâu có nghiêm trọng đến thế! Chỉ là có thêm hai vệ sĩ thôi mà, nào phải chuyện gì to tát. Em yên tâm, thỏ không ăn cỏ gần hang. Vả lại, anh còn chưa ăn em, làm sao rỗi hơi đi ăn người khác được?”
Vương Tú Quân cười cười hỏi lại: “Thế à? Nhưng em thấy không giống lắm. Vừa nãy không phải anh nói chỉ đùa vui thôi sao?”
“Phải, không sai, đúng là vừa nãy anh nói thế. Mà là nói vui thôi, em tưởng thật à?”, Tần Hạo đáp lời một cách vô cùng điềm tĩnh.
Vương Tú Quân bực tức trừng mắt nhìn anh, cảm thấy tên này lúc nào cũng không đứng đắn, ở nơi đông người mà cũng vô sỉ như vậy.
“Chuyện này quyết định thế nhé. Cứ ở đây chơi, chú phải đi xử lý chút chuyện, không ngồi với cả hai được nữa!”
Triệu Tứ Hải vừa đứng dậy vừa nói, sau đó rời khỏi phòng.
Hắn vừa đi, Tần Hạo chuẩn bị vui đùa một chút, ngờ đâu lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên. Lại là số máy lạ.
“A-lô? Ai đấy?”
Tần Hạo buột miệng hỏi.
“Cậu tìm thấy tấm ảnh này ở đâu? Rốt cuộc lai lịch của cậu là gì…”
Vừa nghe giọng, Tần Hạo đã biết đầu dây bên kia là Lý Quốc Phú. Chẳng buồn quan tâm đến ông ta, anh cúp máy thẳng thừng, sau đó chặn luôn số điện thoại.
Một lúc sau, lại có người gọi đến.
Vẫn là số lạ!
“Cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu. Chúng ta nói chuyện với nhau!”
“Nói cái gì mà nói! Muộn rồi!”
Tần Hạo cúp điện thoại rồi tắt máy. Tạm thời anh không muốn bận tâm, để ông ta sốt ruột thêm một lúc nữa.
Vả lại Tần Hạo vẫn không biết liệu có nên nói với Lý Quốc Phú hay không, vì Trương Hàm Hương chưa cho anh câu trả lời. Trong chuyện này, người chịu tổn thương lớn nhất là Trương Hàm Hương, không phải là Lý Quốc Phú.
Một cô sinh viên phải nuôi nấng một đứa trẻ trong suốt sáu năm là chuyện khó khăn biết nhường nào!
Sau khi anh tắt máy, thế giới cũng được yên tĩnh.
“Đến đây, hát cùng tôi nào. Hai người tên gì?”
Tần Hạo bảo Tống Thành và những người khác ra ngoài. Chỉ còn lại Vương Tú Quân và hai chị em sinh đôi trong phòng.
Nhưng anh tính nhầm rồi. Hai chị em kia còn chẳng thèm nhìn đến anh, đánh giá một lượt cả căn phòng, sau đó xoay người bước ra, còn đóng cửa phòng lại.
“Mẹ. Hai ả này làm vệ sĩ hay làm bà nội mình vậy? Tính tình khó ở quá rồi đấy!”
Tần Hạo bực bội mắng, nhìn thấy Vương Tú Quân đang cười thì càng không kìm được lửa giận. Anh tức tối nói: “Đều tại em cả. Vừa nãy dọa đánh dọa giết làm gì, họ sợ quá chạy mất rồi!”
“Thế thì sao? Em cứ thích nói đấy!”
Vương Tú Quân vô cùng đắc ý.
Tần Hạo đang định phản bác thì điện thoại của Vương Tú Quân bỗng reo lên. Lại là số máy lạ.
Tần Hạo bật cười: “Ha ha, chẳng lẽ tên ngốc đó biết cả số của em à? Hay là biết chúng ta đang ở cạnh nhau? Khả năng không cao lắm!”
Vương Tú Quân nhấc máy. Vốn dĩ cô ấy cũng không để tâm lắm, nhưng vừa nghe bên kia lên tiếng, Vương Tú Quân đã trợn tròn mắt.
“Là Vương Tú Quân phải không? Nửa giờ nữa đến số 107 đường Hoàn Thành Đông. Nếu nửa giờ sau không thấy cô, cái đầu của Vương Bảo sẽ phải “chuyển nhà” đấy!”
Tần Hạo ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
“Vương Bảo… bị bắt cóc rồi!”, Vương Tú Quân biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Thế nhưng cô ấy bị Tần Hạo giữ lại.
“Đi thôi, không còn thời gian nữa. Bọn chúng nói nửa giờ nữa mà không gặp được em thì anh trai của em sẽ mất đầu. Tính khí của Vương Bảo không tốt, em lo anh trai em sẽ chọc giận chúng. Đừng nói là nửa giờ, có khi mười phút thôi chúng đã chặt đầu Vương Bảo rồi!”
Vương Tú Quân muốn giãy khỏi tay Tần Hạo nhưng không được.
Kéo cô ấy ngồi xuống, Tần Hạo vừa bất lực thở dài vừa nói: “Thật không biết hai anh em lớn lên kiểu gì nữa! Yên tâm đi. Trong vòng hai tiếng nữa, nếu anh trai em không xuất hiện, anh sẽ tự chặt đầu mình!”
“Sao có thể chứ?”
Đương nhiên là Vương Tú Quân không tin lời anh. Ngồi chờ Vương Bảo đánh bọn bắt cóc, thoát khỏi vòng vây rồi tự chạy đến đây ư?
Thôi xin! Thà để bây giờ cô ấy đốt cho Vương Bảo ít vàng mã, để anh ta làm một con ma giàu có còn hơn!
Vương Tú Quân rốt cuộc vẫn không thể yên tâm. Mấy lần định xông ra ngoài, nhưng nhìn thấy Tần Hạo điềm tĩnh vừa hút thuốc uống rượu vừa lướt điện thoại, thế là cô ấy đành bấm bụng nhịn.
Cô ấy và Tần Hạo rất hay cãi nhau, đấu võ mồm, châm chọc mỉa mai đối phương. Thế nhưng Vương Tú Quân luôn tin rằng Tần Hạo rất thương cô ấy. Anh sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn anh trai của Vương Tú Quân gặp chuyện mà không lo.
Một giờ đã trôi qua.
Tần Hạo vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra, tiếp tục hát hò mà chẳng mảy may lo lắng.
Nhưng Vương Tú Quân thì căng thẳng đến mức bốc hỏa rồi! Trông bộ dạng Tần Hạo dường như không quan tâm, là vì anh cho rằng chuyện không liên quan đến anh nên mới không lo ư?
Nếu như Vương Bảo thật sự gặp bất trắc, Vương Tú Quân không thể tưởng tượng được liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Bình luận facebook