Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Đưa mặt tới tận cửa
Vương Tú Quân giật mình, dường như cô không ngờ là Tần Hạo lại đột nhiên hỏi như vậy.
“Làm sao mà em biết được?”, Vương Tú Quân lấp liếm. Hình như cô không muốn Tần Hạo hỏi tiếp bèn vội vàng đổi đề tài: “Đi, chúng ta đi ăn thôi! Em đói rồi”.
Tần Hạo nhìn cô với ẩn ý sâu xa nhưng không nói gì thêm.
Hai người ra khỏi cổng trường, gọi đồ ăn ở một quán gần đó. Họ vẫn giữ khoảng cách. Cảm giác yêu đương lén lút này khiến hai người cảm thấy thật kích thích.
Mặc dù Vương Tú Quân thích được yêu đương quang minh đại nhưng điều đó không thể xảy ra nếu họ không giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với Đường Kiều.
Họ ăn qua loa rồi Tần Hạo đưa Vương Tú Quân quay lại trường. Sau đó anh rời đi.
Không phải vì có chuyện gì mà vì anh phát hiện ra có thêm một cái đuôi ở phía sau. Mà trình độ bám theo của người này rất tệ. Rõ ràng là rất lộ liễu, chẳng có ý giấu giếm chút nào.
Anh không muốn chuyện của mình liên lụy tới Vương Tú Quân, hơn nữa ở gần trường cũng không tiện nên Tần Hạo giả vờ như đi dạo rồi chuồn tới nơi có ít người.
Tại một khúc ngoặt, Tần Hạo đột nhiên biến mất .
Quả nhiên một lúc sau, một thanh niên mặc vest đeo cà vạt xuất hiện. Hình như anh ta là sinh viên mới tốt nghiệp, nhìn khá đẹp trai.
Chỉ có điều lúc này nhìn khuôn mặt anh ta có phần hơi thô bỉ.
Đúng lúc người này quay đầu nhìn về phía khúc ngoặt thì một bàn tay thò ra túm chặt cổ áo anh ta sau đó xốc anh ta lên.
“Đi theo tôi làm gì thế?”
Khuôn mặt Tần Hạo lạnh băng, đằng đằng sát khí.
Người này bị dọa sợ tái mặt, hai tay giơ lên đầu, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không hề có ý xấu!”
“Không có ý xấu thì tại sao lại đi theo tôi?”
Tần Hạo nhìn bộ dạng của cha nội này cũng không giống loại người thường làm chuyện xấu, lại càng không giống đám lưu manh vô học đầu đường xó chợ mà nhìn ra dáng một người có học hơn.
Người này vội vàng giải thích: “Là thế này, khụ khụ…Anh bỏ tôi ra trước đã!”
Tần Hạo từ từ bỏ anh ta ra. Anh cũng không sợ anh ta chạy mất.
“Là thế này. Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc điều hành công ty Hoành Phong. Đây là danh thiếp của tôi. Anh có thể xem!”
Người này giống một người chạy việc. Anh ta rút danh thiếp từ trong túi ra một cách thuần thục rồi đưa cho Tần Hạo.
“Làm gì vậy? Tôi còn tưởng anh bán bảo hiểm hay gì cơ đấy, đang định nói bây giờ dân bảo hiểm to gan thật đấy, dám theo dõi cả khách hàng!”, Tần Hạo nhìn bộ dạng khá nghiêm túc của người kia mà cảm thấy buồn cười, thế là anh nói: “Vậy anh theo dõi tôi làm gì thế?”
“Là thế này. Tổng giám đốc Diêu của chúng tôi đặc biệt mở yến tiệc tại khách sạn Marriott. Mời anh nể mặt tới dự!”
Tần Hạo ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Diêu của các anh sao? Ngại quá, tôi không quen tổng giám đốc Diêu. Xin lỗi nhé!”
Nghe thấy cái tên tổng giám đốc Diêu của công ty Hoành Phong là Tần Hạo nghĩ ngay tới Diêu Nguyệt Na. Người phụ nữ này bỗng nhiên mời mình ăn cơm, không biết là lại giở trò gì nữa đây.
Còn cử một tên não cá vàng tên là Trần Bân tới mời nữa.
Trần Bân bỗng trở nên căng thẳng khi nghe thấy vậy: “Anh Tần, anh nhất định phải nể mặt tới dự. Tổng giám đốc Diêu của chúng tôi nói lúc trước con trai bà không hiểu chuyện, gây rắc rối cho anh, bữa cơm này coi như là để đền tội với anh!”
Để mời được anh còn bán đứng luôn cả con trai cơ à?
Tần Hạo bỗng cảm thấy thú vị. Chắc chắn là vì đoạn video kia.
Đáng tiếc hiện tại đoạn video đó không nằm trong tay anh!
“Tôi không rảnh, không đi!”
Tần Hạo ném ra bốn từ sau đó quay người định bỏ đi.
Hành động đó khiến Trần Bân xoắn xuýt cả lên. Diêu Nguyệt Na đã hạ mệnh lệnh nếu không mời được người này thì anh ta phải đóng gói cuốn xéo ngay!
Trần Bân vội vàng lao tới chặn trước mặt Tần Hạo: “Anh đừng lừa tôi. Tôi theo dõi anh từ nãy đến giờ, rõ ràng là anh không làm gì cả, sao lại không rảnh được chứ!”
Tần Hạo dở khóc dở cười. Thằng bé này sao lại lì thế nhờ?
Trần Bân nhìn vẻ mặt do dự của anh bèn khổ sở nói: “Xin anh đấy, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Ngồi ăn đại chút gì cũng được. Chứ nếu anh không đi thì tôi sẽ bị mất việc mất. Tôi xin anh đấy. Khó khăn lắm tôi mới tìm được việc!”
Quả nhiên là một sinh viên mới tốt nghiệp.
Tần Hạo tỏ vẻ đồng cảm. Lúc còn ở trong trường, anh đã nghe được không ít các bạn học cùng phàn nàn rằng hiện tại rất khó tìm việc.
“Thế này đi. Tôi không làm khó anh. Anh nói với sếp mình rằng tôi cảm thấy bà ta mời tôi ăn cơm mà chẳng có chút thành ý nào cả. Cử một người tới nói vậy là xong sao? Ha ha, kêu bà ta tự tới mời đi!”
Nói xong, Tần Hạo đi thẳng, mặc kế Trần Bần ở phía sau đang van nài.
“Trò đùa gì vậy chứ. Anh mời là tôi vác mặt đi sao? Vậy chẳng phải tôi rớt hết liêm sỉ à!”
Tần Hạo lầm bầm chửi rủa.
Chưa đi được mấy bước thì Trần Bân đuổi theo. Anh ta thở hổn hển, hét lớn: “Đợi đã!”
Tần Hạo chau mày.
“Sếp của chúng tôi mới nói, bà ấy sẽ tới ngay. Anh đợi một chút!”
Trần Bân cứ bám chặt lấy Tần Hạo, không chịu buông.
Tần Hạo khóc dở mếu dở.
Chuyện quái gì thế này!
Quả nhiên mười phút sau, một chiếc Porsche màu đỏ đỗ ngay trước mặt Tần Hạo.
Một người phụ nữ trung niên ăn vận theo kiểu quý tộc bước xuống.
Một mùi thơm xộc vào mũi.
Diêu Nguyệt Na chậm rãi bước tới. Bà ta nhìn chăm chăm Tần Hạo, biểu cảm vô cùng phức tạp, vừa thoáng hiện sự tức giận lại vừa có vẻ kinh ngạc và tò mò.
Bà ta không ngờ Tần Hạo còn trẻ hơn bà ta tưởng tượng. Hơn nữa anh còn rất đẹp trai.
“Chào cậu. Tôi là Diêu Nguyệt Na của công ty Hoành Phong!”
Diêu Nguyệt Na là con dâu cả của một gia đình giàu có đương nhiên là phải có khí chất, nếu không muốn nói là khí chất ngời ngời. Mặc dù Tần Hạo chỉ là một sinh viên bình thường nhưng Diêu Nguyệt Na phải tỏ ra tôn trọng, thậm chí là phải hạ giọng.
Diêu Nguyệt Na đưa tay ra, Tần Hạo chẳng buồn nể nang. Anh thản nhiên nói: “Tôi không quen bà!”
Tần Hạo tỏ ra chán ghét. Biểu cảm đó không thoát khỏi ánh mắt của Diêu Nguyệt Na. Trong lòng bà ta lửa giận cháy bừng bừng. Thằng khốn này thật sự không nể nang bà ta gì cả!”
“Đúng là trước đây chúng ta không quen, nhưng không phải bây giờ thì quen rồi sao?”, Diêu Nguyệt Na dùng tiếng cười để che giấu đi sự lúng túng khi phải rụt tay lại. Bà ta tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì khiến hai bên phật ý.
Tần Hạo châm một điếu thuốc, hút rồi nhả khói, chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái.
“Tần Hạo, trước đây con trai Lý Vạn Niên của tôi và cậu có chút hiểu lầm. Người làm mẹ như tôi đã không dạy bảo nó đến nơi đến chốn, gây rắc rối cho cậu, thật xin lỗi nhé! Hôm nay tôi mời, thay con trai tôi đền tội với cậu, được không?”
Diêu Nguyệt Na mỉm cười chân thành. Không hổ danh là nữ doanh nhân của một công ty trong giới làm ăn.
Tần Hạo bĩu môi: “Muốn quỳ xuống nhận lỗi thì kêu nó tự tới. Ha ha, để người khác làm thay là ý gì chứ?”
“Vâng vâng vâng. Tần Hạo cậu dạy chí phải. Tôi sẽ nói Lý Vạn Niên đích thân tới xin lỗi cậu. Hai người đều còn trẻ, không nên làm rùm beng để rồi mất vui, có phải không?”
Diêu Nguyệt Na vừa nói vừa nháy mắt với Trần Bân đang đứng ngây người ra bên cạnh, kêu anh ta mau lôi kéo Tần Hạo.
“Làm sao mà em biết được?”, Vương Tú Quân lấp liếm. Hình như cô không muốn Tần Hạo hỏi tiếp bèn vội vàng đổi đề tài: “Đi, chúng ta đi ăn thôi! Em đói rồi”.
Tần Hạo nhìn cô với ẩn ý sâu xa nhưng không nói gì thêm.
Hai người ra khỏi cổng trường, gọi đồ ăn ở một quán gần đó. Họ vẫn giữ khoảng cách. Cảm giác yêu đương lén lút này khiến hai người cảm thấy thật kích thích.
Mặc dù Vương Tú Quân thích được yêu đương quang minh đại nhưng điều đó không thể xảy ra nếu họ không giải quyết ổn thỏa mối quan hệ với Đường Kiều.
Họ ăn qua loa rồi Tần Hạo đưa Vương Tú Quân quay lại trường. Sau đó anh rời đi.
Không phải vì có chuyện gì mà vì anh phát hiện ra có thêm một cái đuôi ở phía sau. Mà trình độ bám theo của người này rất tệ. Rõ ràng là rất lộ liễu, chẳng có ý giấu giếm chút nào.
Anh không muốn chuyện của mình liên lụy tới Vương Tú Quân, hơn nữa ở gần trường cũng không tiện nên Tần Hạo giả vờ như đi dạo rồi chuồn tới nơi có ít người.
Tại một khúc ngoặt, Tần Hạo đột nhiên biến mất .
Quả nhiên một lúc sau, một thanh niên mặc vest đeo cà vạt xuất hiện. Hình như anh ta là sinh viên mới tốt nghiệp, nhìn khá đẹp trai.
Chỉ có điều lúc này nhìn khuôn mặt anh ta có phần hơi thô bỉ.
Đúng lúc người này quay đầu nhìn về phía khúc ngoặt thì một bàn tay thò ra túm chặt cổ áo anh ta sau đó xốc anh ta lên.
“Đi theo tôi làm gì thế?”
Khuôn mặt Tần Hạo lạnh băng, đằng đằng sát khí.
Người này bị dọa sợ tái mặt, hai tay giơ lên đầu, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không hề có ý xấu!”
“Không có ý xấu thì tại sao lại đi theo tôi?”
Tần Hạo nhìn bộ dạng của cha nội này cũng không giống loại người thường làm chuyện xấu, lại càng không giống đám lưu manh vô học đầu đường xó chợ mà nhìn ra dáng một người có học hơn.
Người này vội vàng giải thích: “Là thế này, khụ khụ…Anh bỏ tôi ra trước đã!”
Tần Hạo từ từ bỏ anh ta ra. Anh cũng không sợ anh ta chạy mất.
“Là thế này. Tôi tự giới thiệu, tôi là giám đốc điều hành công ty Hoành Phong. Đây là danh thiếp của tôi. Anh có thể xem!”
Người này giống một người chạy việc. Anh ta rút danh thiếp từ trong túi ra một cách thuần thục rồi đưa cho Tần Hạo.
“Làm gì vậy? Tôi còn tưởng anh bán bảo hiểm hay gì cơ đấy, đang định nói bây giờ dân bảo hiểm to gan thật đấy, dám theo dõi cả khách hàng!”, Tần Hạo nhìn bộ dạng khá nghiêm túc của người kia mà cảm thấy buồn cười, thế là anh nói: “Vậy anh theo dõi tôi làm gì thế?”
“Là thế này. Tổng giám đốc Diêu của chúng tôi đặc biệt mở yến tiệc tại khách sạn Marriott. Mời anh nể mặt tới dự!”
Tần Hạo ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Diêu của các anh sao? Ngại quá, tôi không quen tổng giám đốc Diêu. Xin lỗi nhé!”
Nghe thấy cái tên tổng giám đốc Diêu của công ty Hoành Phong là Tần Hạo nghĩ ngay tới Diêu Nguyệt Na. Người phụ nữ này bỗng nhiên mời mình ăn cơm, không biết là lại giở trò gì nữa đây.
Còn cử một tên não cá vàng tên là Trần Bân tới mời nữa.
Trần Bân bỗng trở nên căng thẳng khi nghe thấy vậy: “Anh Tần, anh nhất định phải nể mặt tới dự. Tổng giám đốc Diêu của chúng tôi nói lúc trước con trai bà không hiểu chuyện, gây rắc rối cho anh, bữa cơm này coi như là để đền tội với anh!”
Để mời được anh còn bán đứng luôn cả con trai cơ à?
Tần Hạo bỗng cảm thấy thú vị. Chắc chắn là vì đoạn video kia.
Đáng tiếc hiện tại đoạn video đó không nằm trong tay anh!
“Tôi không rảnh, không đi!”
Tần Hạo ném ra bốn từ sau đó quay người định bỏ đi.
Hành động đó khiến Trần Bân xoắn xuýt cả lên. Diêu Nguyệt Na đã hạ mệnh lệnh nếu không mời được người này thì anh ta phải đóng gói cuốn xéo ngay!
Trần Bân vội vàng lao tới chặn trước mặt Tần Hạo: “Anh đừng lừa tôi. Tôi theo dõi anh từ nãy đến giờ, rõ ràng là anh không làm gì cả, sao lại không rảnh được chứ!”
Tần Hạo dở khóc dở cười. Thằng bé này sao lại lì thế nhờ?
Trần Bân nhìn vẻ mặt do dự của anh bèn khổ sở nói: “Xin anh đấy, chỉ là một bữa cơm thôi mà. Ngồi ăn đại chút gì cũng được. Chứ nếu anh không đi thì tôi sẽ bị mất việc mất. Tôi xin anh đấy. Khó khăn lắm tôi mới tìm được việc!”
Quả nhiên là một sinh viên mới tốt nghiệp.
Tần Hạo tỏ vẻ đồng cảm. Lúc còn ở trong trường, anh đã nghe được không ít các bạn học cùng phàn nàn rằng hiện tại rất khó tìm việc.
“Thế này đi. Tôi không làm khó anh. Anh nói với sếp mình rằng tôi cảm thấy bà ta mời tôi ăn cơm mà chẳng có chút thành ý nào cả. Cử một người tới nói vậy là xong sao? Ha ha, kêu bà ta tự tới mời đi!”
Nói xong, Tần Hạo đi thẳng, mặc kế Trần Bần ở phía sau đang van nài.
“Trò đùa gì vậy chứ. Anh mời là tôi vác mặt đi sao? Vậy chẳng phải tôi rớt hết liêm sỉ à!”
Tần Hạo lầm bầm chửi rủa.
Chưa đi được mấy bước thì Trần Bân đuổi theo. Anh ta thở hổn hển, hét lớn: “Đợi đã!”
Tần Hạo chau mày.
“Sếp của chúng tôi mới nói, bà ấy sẽ tới ngay. Anh đợi một chút!”
Trần Bân cứ bám chặt lấy Tần Hạo, không chịu buông.
Tần Hạo khóc dở mếu dở.
Chuyện quái gì thế này!
Quả nhiên mười phút sau, một chiếc Porsche màu đỏ đỗ ngay trước mặt Tần Hạo.
Một người phụ nữ trung niên ăn vận theo kiểu quý tộc bước xuống.
Một mùi thơm xộc vào mũi.
Diêu Nguyệt Na chậm rãi bước tới. Bà ta nhìn chăm chăm Tần Hạo, biểu cảm vô cùng phức tạp, vừa thoáng hiện sự tức giận lại vừa có vẻ kinh ngạc và tò mò.
Bà ta không ngờ Tần Hạo còn trẻ hơn bà ta tưởng tượng. Hơn nữa anh còn rất đẹp trai.
“Chào cậu. Tôi là Diêu Nguyệt Na của công ty Hoành Phong!”
Diêu Nguyệt Na là con dâu cả của một gia đình giàu có đương nhiên là phải có khí chất, nếu không muốn nói là khí chất ngời ngời. Mặc dù Tần Hạo chỉ là một sinh viên bình thường nhưng Diêu Nguyệt Na phải tỏ ra tôn trọng, thậm chí là phải hạ giọng.
Diêu Nguyệt Na đưa tay ra, Tần Hạo chẳng buồn nể nang. Anh thản nhiên nói: “Tôi không quen bà!”
Tần Hạo tỏ ra chán ghét. Biểu cảm đó không thoát khỏi ánh mắt của Diêu Nguyệt Na. Trong lòng bà ta lửa giận cháy bừng bừng. Thằng khốn này thật sự không nể nang bà ta gì cả!”
“Đúng là trước đây chúng ta không quen, nhưng không phải bây giờ thì quen rồi sao?”, Diêu Nguyệt Na dùng tiếng cười để che giấu đi sự lúng túng khi phải rụt tay lại. Bà ta tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì khiến hai bên phật ý.
Tần Hạo châm một điếu thuốc, hút rồi nhả khói, chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái.
“Tần Hạo, trước đây con trai Lý Vạn Niên của tôi và cậu có chút hiểu lầm. Người làm mẹ như tôi đã không dạy bảo nó đến nơi đến chốn, gây rắc rối cho cậu, thật xin lỗi nhé! Hôm nay tôi mời, thay con trai tôi đền tội với cậu, được không?”
Diêu Nguyệt Na mỉm cười chân thành. Không hổ danh là nữ doanh nhân của một công ty trong giới làm ăn.
Tần Hạo bĩu môi: “Muốn quỳ xuống nhận lỗi thì kêu nó tự tới. Ha ha, để người khác làm thay là ý gì chứ?”
“Vâng vâng vâng. Tần Hạo cậu dạy chí phải. Tôi sẽ nói Lý Vạn Niên đích thân tới xin lỗi cậu. Hai người đều còn trẻ, không nên làm rùm beng để rồi mất vui, có phải không?”
Diêu Nguyệt Na vừa nói vừa nháy mắt với Trần Bân đang đứng ngây người ra bên cạnh, kêu anh ta mau lôi kéo Tần Hạo.
Bình luận facebook