Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Tôi làm sao biết được
“Tại sao không cho tôi đi cùng? Tôi cũng muốn gặp đại mỹ nhân nổi tiếng Trung Hải đó mà!”
Tần Hạo ra vẻ nghiêm túc thì nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ của Viên Nhã Phương. Vậy là anh vội vàng sửa lại: “Tôi sai rồi, phải nói là nhân vật lớn có tiếng của Trung Hải!”
Viên Nhã Phương cảm thấy hết chịu nổi: “Anh tưởng mình là ai? Chỉ làm một sinh viên thực tập mà thôi, có cần thiết phải để giám đốc của cả một bộ phận đích thân sắp xếp công việc không? Anh tưởng giám đốc Hứa rảnh lắm chắc?”
Tần Hạo chán nghe những lời như vậy bèn bật lại: “Vậy xem ra Tổng giám đốc Lâm của các cô là người rảnh rang nhất rồi!”
“Anh…”
Viên Nhã Phương tức điên lên. Nếu không phải Lâm Vũ Hân đặc biệt dặn dò thì cô ấy thật chẳng muốn lo chuyện bao đồng cho cha nội này. Để anh thích đi đâu thì đi.
Thế là Viên Nhã Phương đành phải kiên nhẫn giải thích: “Tôi làm vậy là vì tốt cho anh. Nếu tôi đưa thẳng anh tới chỗ giám đốc Hứa thì cô ấy chắc chắn sẽ tiếp đãi anh rất nhiệt tình, rồi đưa anh xuống vị trí thực tập của bộ phận kinh doanh, nhưng sau đó thì sao? Anh tưởng có giám đốc Hứa sắp xếp thì không ai dám chơi xấu anh sao? Nhầm quá nhầm, càng như vậy thì người khác càng không phục. Nếu anh không tin thì cứ thử mà xem!”
Với sự gian nan, vất vả mới trèo lên được vị trí như ngày hôm nay thì Viên Nhã Phương móc hết ruột gan ra chỉ bảo ‘gà mới’ như một bà lão càm ràm.
Tần Hạo bỗng tỉnh ngộ: “Hóa ra là trợ lý Viên có lòng tốt!”
Viên Nhã Phương trừng mắt, tức giận nói: “Đừng lẽo đẽo theo tôi nữa, mau vào phòng làm việc của quản lý đợi được sắp xếp công việc đi!”
Nói xong, Viên Nhã Phương quay người bỏ đi.
Tần Hạo nhún vai, đành phải trở về phòng quản lý.
“Tự giới thiệu đi!”, quản lý Liêu Chí Bằng ngồi chễm chệ, sắc mặt trông hết sức khó coi.
Hành động vừa rồi của cha nội này chẳng có chút nào là tôn trọng một người làm quản lý như anh ta.
Tần Hạo uể oải đáp lại: “Tần Hạo!”
“Mỗi tên thôi à? Thôi được, CV đâu, đưa tôi xem!”, Liêu Chí Bằng chau mày, cảm thấy không vui nhưng vẫn nhịn không phát tiết.
“Không có!”
Tần Hạo làm gì có thứ đó. Chưa bao giờ anh đi điền ba cái ba lăng nhăng đó cả.
“Không có CV. Vậy anh vào đây kiểu gì? Thôi bỏ đi, Tổng giám đốc Lâm đã sắp xếp thì tôi cứ làm đúng thôi!”
Liêu Chí Bằng nhấn điện thoại nội bộ, gọi người hướng dẫn thực tập tới.
“Quản lý có việc gì ạ?”
Một lúc sau, một thanh niên đẹp trai mặc vest đi giày da bước vào, khẽ hỏi.
Liêu Chí Bằng chỉ vào Tần Hạo: “Sinh viên thực tập mới tới, anh đưa anh ta đi đi!”
“Vâng ạ!”
Anh chàng đẹp trai gật đầu, nói nhỏ với Tần Hạo: “Đi theo tôi!”
Tần Hạo lại lững thững lết đi theo thanh niên đẹp trai kia tới một phòng làm việc khác. Bộ dạng uể oải của anh như sắp ngủ gục tới nơi.
Thanh niên kia vừa đi vừa nói: “Tôi tự giới thiệu tôi tên là Đồ Nhất Phàm, là người hướng dẫn thực tập cho các anh. Anh có thể gọi tôi là thầy Đồ. Tôi làm ở tập đoàn Triều Dương được tám năm rồi, từ năm mười sáu tuổi cho tới tận bây giờ. Có thể nói là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn này. Sau này có gì không hiểu anh cứ hỏi thầy là được!”
“Đầu tiên, tôi sẽ giới thiệu về tập đoàn Triều Dương của chúng ta…”
Cái tên Đồ Nhất Phàm này giống y một cái máy nói, từ phòng làm việc của quản lý tới trung tâm đào tạo sinh viên thực tập chưa tới một trăm mét mà anh ta đã giới thiệu một đống cứ như đã đi mấy vòng công ty vậy.
Tần Hạo mặc kệ luôn, anh nhắm mắt đi lững thững ở phía sau. Cuối cùng cũng tới cửa trung tâm đào tạo thì anh đứng luôn ở đó không đi nữa.
Đồ Nhất Phàm không để ý thấy người đã mất hút phía sau, anh ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Cho tới khi anh ta đặt ra một câu hỏi không thấy ai trả lời thì mới quay lại thấy Tần Hạo đang đứng im nhìn mình. Anh ta cảm thấy tức giận : “Anh có nghiêm túc nghe thầy nói không đấy?”
Đồ Nhất Phàm quay nhìn, nghiêm túc nói với Tần Hạo.
Tần Hạo chỉ vào cửa trung tâm đào tạo: “Thầy Đồ, chúng ta tới nơi rồi!”
Đồ Nhất Phàm ngây người, mãi lâu sau mới phất tay nói: “Vào trong đi rồi nói tiếp!”
Cuối cùng cũng đã tới trung tâm. Lúc này đã có mười mấy người đang ngồi ở trong. Nam nữ đủ cả, đẹp trai xinh gái cũng có luôn. Tần Hạo liếc nhìn đã nhắm được mấy cô khá khẩm lắm.
Tần Hạo lập tức trở nên phấn chấn. Có người đẹp bên cạnh thì những ngày tháng thực tập không còn buồn chán nữa rồi!
Đương nhiên, anh không cần phải lo lắng sẽ bị đào thải qua quá trình thực tập này.
Sau khi vào trong, Đồ Nhất Phàm lập tức vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó anh ta cười nói.
“Mọi người tạm thời dừng việc đang làm dang dở lại. Chúng ta chào đón một bạn sinh viên mới!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, mỗi người một vẻ khi nhìn thấy lại có sinh viên mới.
Có người lạnh nhạt, chỉ nhìn một cái rồi làm lơ, tiếp tục làm việc với đống tài liệu của mình. Tập tài liệu đó cực dày, nói về lịch sử phát triển của tập đoàn Triều Dương cùng với những việc mà thực tập viên cần phải làm và những quy tắc cần phải chú ý.
Nói tóm lại là một lô xích xông!
Không biết phải ngốn mất bao nhiêu thời gian để xem hết đống tài liệu đó.
Có người lộ vẻ khinh thường khi nhìn cách ăn vận suồng sã không thích hợp của Tần Hạo. Đi làm mà ăn mặc như vậy thật gợi đòn!
Có vài người tỏ ra là rành rẽ quy tắc trong công việc lắm, nhìn Tần Hạo như một con ‘gà què’ không hơn không kém.
Đương nhiên cũng có cô gái sau khi nhìn thấy Tần Hạo thì đoán ngay anh là loại nghèo rớt mồng tơi, có thể loại ngay khỏi danh sách giao du!
“Sinh viên mới, hãy giới thiệu với mọi người đi!”
Đồ Nhất Phàm cười nói.
Tần Hạo cảm thấy hơi khó chịu: “Chào mọi người. Tôi tên Tần Hạo, xin được chỉ bảo thêm. Tôi nói xong rồi thầy, có thể ngồi được chưa?”
“À thì…Có thể!”
Đồ Nhất Phàm muốn anh nói thêm chút gì đó, nhưng có lẽ cha nội này cả nửa ngày cũng chả nặn ra nổi chữ nào nên thôi bỏ qua. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sau khi nói Tần Hạo ngồi xuống, Đồ Nhất Phàm bắt đầu giảng bài.
Là một nhân viên kỳ cựu làm việc tám năm tại tập đoàn Triều Dương, Đồ Nhất Phàm bắt đầu nói về lịch sử của tập đoàn. Anh ta giới thiệu một cách trôi chảy về con người Lâm Phong Dụ và nói liền một hơi tràng giang đại hải.
Tài ăn nói đó đã thu hút được đám sinh viên non nót vỗ tay rầm rầm.
Đương nhiên luôn có một trường hợp ngoại lệ. Đó chính là Tần Hạo. Cha nội đó bị tiếng vỗ tay đánh thức bèn mở mắt vùng vằng: “Đây là thực tập, đâu có phải lãnh đạo diễn thuyết đâu mà đi vỗ tay. Nịnh bợ đỡ đít kiểu đấy tôi khinh!”
Nói xong, Tần Hạo lại nhắm tịt mắt ngủ tiếp.
Dù sao anh cũng cảm thấy việc thực tập này chẳng được tích sự gì, chi bằng nhắm mắt dưỡng thần cho rồi.
“Sinh viên Tần Hạo!”
“Sinh viên Tần Hạo!”
“Đứng dậy cho tôi!”
Đồ Nhất Phàm gọi tới mấy tiếng thấy Tần Hạo vẫn vùi đầu không phản ứng gì thì điên máu gầm lên khiến toàn bộ đám sinh viên còn lại sợ hết hồn.
Tần Hạo dụi mắt, uể oải đứng dậy. Anh duỗi eo nói: “Thầy Đồ gọi tôi ạ!”
Đồ Nhất Phàm cố nuốt cục tức nói: “Anh nói cho tôi biết, tập đoàn Triều Dương của chúng ta chủ yếu kinh doanh cái gì?”
Tần Hạo trợn ngược mắt, tức giận nói: “Làm sao tôi biết được?”
“Á, anh không biết mà còn ngủ à? Ai dạy anh vậy?”
Đồ Nhất Phàm cạn lời. Thằng nhóc này thừa nhận thẳng thắn gớm nhỉ!
Chương 161: Tôi làm sao biết được
Tần Hạo ra vẻ nghiêm túc thì nhìn thấy biểu cảm khinh bỉ của Viên Nhã Phương. Vậy là anh vội vàng sửa lại: “Tôi sai rồi, phải nói là nhân vật lớn có tiếng của Trung Hải!”
Viên Nhã Phương cảm thấy hết chịu nổi: “Anh tưởng mình là ai? Chỉ làm một sinh viên thực tập mà thôi, có cần thiết phải để giám đốc của cả một bộ phận đích thân sắp xếp công việc không? Anh tưởng giám đốc Hứa rảnh lắm chắc?”
Tần Hạo chán nghe những lời như vậy bèn bật lại: “Vậy xem ra Tổng giám đốc Lâm của các cô là người rảnh rang nhất rồi!”
“Anh…”
Viên Nhã Phương tức điên lên. Nếu không phải Lâm Vũ Hân đặc biệt dặn dò thì cô ấy thật chẳng muốn lo chuyện bao đồng cho cha nội này. Để anh thích đi đâu thì đi.
Thế là Viên Nhã Phương đành phải kiên nhẫn giải thích: “Tôi làm vậy là vì tốt cho anh. Nếu tôi đưa thẳng anh tới chỗ giám đốc Hứa thì cô ấy chắc chắn sẽ tiếp đãi anh rất nhiệt tình, rồi đưa anh xuống vị trí thực tập của bộ phận kinh doanh, nhưng sau đó thì sao? Anh tưởng có giám đốc Hứa sắp xếp thì không ai dám chơi xấu anh sao? Nhầm quá nhầm, càng như vậy thì người khác càng không phục. Nếu anh không tin thì cứ thử mà xem!”
Với sự gian nan, vất vả mới trèo lên được vị trí như ngày hôm nay thì Viên Nhã Phương móc hết ruột gan ra chỉ bảo ‘gà mới’ như một bà lão càm ràm.
Tần Hạo bỗng tỉnh ngộ: “Hóa ra là trợ lý Viên có lòng tốt!”
Viên Nhã Phương trừng mắt, tức giận nói: “Đừng lẽo đẽo theo tôi nữa, mau vào phòng làm việc của quản lý đợi được sắp xếp công việc đi!”
Nói xong, Viên Nhã Phương quay người bỏ đi.
Tần Hạo nhún vai, đành phải trở về phòng quản lý.
“Tự giới thiệu đi!”, quản lý Liêu Chí Bằng ngồi chễm chệ, sắc mặt trông hết sức khó coi.
Hành động vừa rồi của cha nội này chẳng có chút nào là tôn trọng một người làm quản lý như anh ta.
Tần Hạo uể oải đáp lại: “Tần Hạo!”
“Mỗi tên thôi à? Thôi được, CV đâu, đưa tôi xem!”, Liêu Chí Bằng chau mày, cảm thấy không vui nhưng vẫn nhịn không phát tiết.
“Không có!”
Tần Hạo làm gì có thứ đó. Chưa bao giờ anh đi điền ba cái ba lăng nhăng đó cả.
“Không có CV. Vậy anh vào đây kiểu gì? Thôi bỏ đi, Tổng giám đốc Lâm đã sắp xếp thì tôi cứ làm đúng thôi!”
Liêu Chí Bằng nhấn điện thoại nội bộ, gọi người hướng dẫn thực tập tới.
“Quản lý có việc gì ạ?”
Một lúc sau, một thanh niên đẹp trai mặc vest đi giày da bước vào, khẽ hỏi.
Liêu Chí Bằng chỉ vào Tần Hạo: “Sinh viên thực tập mới tới, anh đưa anh ta đi đi!”
“Vâng ạ!”
Anh chàng đẹp trai gật đầu, nói nhỏ với Tần Hạo: “Đi theo tôi!”
Tần Hạo lại lững thững lết đi theo thanh niên đẹp trai kia tới một phòng làm việc khác. Bộ dạng uể oải của anh như sắp ngủ gục tới nơi.
Thanh niên kia vừa đi vừa nói: “Tôi tự giới thiệu tôi tên là Đồ Nhất Phàm, là người hướng dẫn thực tập cho các anh. Anh có thể gọi tôi là thầy Đồ. Tôi làm ở tập đoàn Triều Dương được tám năm rồi, từ năm mười sáu tuổi cho tới tận bây giờ. Có thể nói là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn này. Sau này có gì không hiểu anh cứ hỏi thầy là được!”
“Đầu tiên, tôi sẽ giới thiệu về tập đoàn Triều Dương của chúng ta…”
Cái tên Đồ Nhất Phàm này giống y một cái máy nói, từ phòng làm việc của quản lý tới trung tâm đào tạo sinh viên thực tập chưa tới một trăm mét mà anh ta đã giới thiệu một đống cứ như đã đi mấy vòng công ty vậy.
Tần Hạo mặc kệ luôn, anh nhắm mắt đi lững thững ở phía sau. Cuối cùng cũng tới cửa trung tâm đào tạo thì anh đứng luôn ở đó không đi nữa.
Đồ Nhất Phàm không để ý thấy người đã mất hút phía sau, anh ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Cho tới khi anh ta đặt ra một câu hỏi không thấy ai trả lời thì mới quay lại thấy Tần Hạo đang đứng im nhìn mình. Anh ta cảm thấy tức giận : “Anh có nghiêm túc nghe thầy nói không đấy?”
Đồ Nhất Phàm quay nhìn, nghiêm túc nói với Tần Hạo.
Tần Hạo chỉ vào cửa trung tâm đào tạo: “Thầy Đồ, chúng ta tới nơi rồi!”
Đồ Nhất Phàm ngây người, mãi lâu sau mới phất tay nói: “Vào trong đi rồi nói tiếp!”
Cuối cùng cũng đã tới trung tâm. Lúc này đã có mười mấy người đang ngồi ở trong. Nam nữ đủ cả, đẹp trai xinh gái cũng có luôn. Tần Hạo liếc nhìn đã nhắm được mấy cô khá khẩm lắm.
Tần Hạo lập tức trở nên phấn chấn. Có người đẹp bên cạnh thì những ngày tháng thực tập không còn buồn chán nữa rồi!
Đương nhiên, anh không cần phải lo lắng sẽ bị đào thải qua quá trình thực tập này.
Sau khi vào trong, Đồ Nhất Phàm lập tức vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. Sau đó anh ta cười nói.
“Mọi người tạm thời dừng việc đang làm dang dở lại. Chúng ta chào đón một bạn sinh viên mới!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, mỗi người một vẻ khi nhìn thấy lại có sinh viên mới.
Có người lạnh nhạt, chỉ nhìn một cái rồi làm lơ, tiếp tục làm việc với đống tài liệu của mình. Tập tài liệu đó cực dày, nói về lịch sử phát triển của tập đoàn Triều Dương cùng với những việc mà thực tập viên cần phải làm và những quy tắc cần phải chú ý.
Nói tóm lại là một lô xích xông!
Không biết phải ngốn mất bao nhiêu thời gian để xem hết đống tài liệu đó.
Có người lộ vẻ khinh thường khi nhìn cách ăn vận suồng sã không thích hợp của Tần Hạo. Đi làm mà ăn mặc như vậy thật gợi đòn!
Có vài người tỏ ra là rành rẽ quy tắc trong công việc lắm, nhìn Tần Hạo như một con ‘gà què’ không hơn không kém.
Đương nhiên cũng có cô gái sau khi nhìn thấy Tần Hạo thì đoán ngay anh là loại nghèo rớt mồng tơi, có thể loại ngay khỏi danh sách giao du!
“Sinh viên mới, hãy giới thiệu với mọi người đi!”
Đồ Nhất Phàm cười nói.
Tần Hạo cảm thấy hơi khó chịu: “Chào mọi người. Tôi tên Tần Hạo, xin được chỉ bảo thêm. Tôi nói xong rồi thầy, có thể ngồi được chưa?”
“À thì…Có thể!”
Đồ Nhất Phàm muốn anh nói thêm chút gì đó, nhưng có lẽ cha nội này cả nửa ngày cũng chả nặn ra nổi chữ nào nên thôi bỏ qua. Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Sau khi nói Tần Hạo ngồi xuống, Đồ Nhất Phàm bắt đầu giảng bài.
Là một nhân viên kỳ cựu làm việc tám năm tại tập đoàn Triều Dương, Đồ Nhất Phàm bắt đầu nói về lịch sử của tập đoàn. Anh ta giới thiệu một cách trôi chảy về con người Lâm Phong Dụ và nói liền một hơi tràng giang đại hải.
Tài ăn nói đó đã thu hút được đám sinh viên non nót vỗ tay rầm rầm.
Đương nhiên luôn có một trường hợp ngoại lệ. Đó chính là Tần Hạo. Cha nội đó bị tiếng vỗ tay đánh thức bèn mở mắt vùng vằng: “Đây là thực tập, đâu có phải lãnh đạo diễn thuyết đâu mà đi vỗ tay. Nịnh bợ đỡ đít kiểu đấy tôi khinh!”
Nói xong, Tần Hạo lại nhắm tịt mắt ngủ tiếp.
Dù sao anh cũng cảm thấy việc thực tập này chẳng được tích sự gì, chi bằng nhắm mắt dưỡng thần cho rồi.
“Sinh viên Tần Hạo!”
“Sinh viên Tần Hạo!”
“Đứng dậy cho tôi!”
Đồ Nhất Phàm gọi tới mấy tiếng thấy Tần Hạo vẫn vùi đầu không phản ứng gì thì điên máu gầm lên khiến toàn bộ đám sinh viên còn lại sợ hết hồn.
Tần Hạo dụi mắt, uể oải đứng dậy. Anh duỗi eo nói: “Thầy Đồ gọi tôi ạ!”
Đồ Nhất Phàm cố nuốt cục tức nói: “Anh nói cho tôi biết, tập đoàn Triều Dương của chúng ta chủ yếu kinh doanh cái gì?”
Tần Hạo trợn ngược mắt, tức giận nói: “Làm sao tôi biết được?”
“Á, anh không biết mà còn ngủ à? Ai dạy anh vậy?”
Đồ Nhất Phàm cạn lời. Thằng nhóc này thừa nhận thẳng thắn gớm nhỉ!
Chương 161: Tôi làm sao biết được
Last edited:
Bình luận facebook