Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
Chương 166: Hết lời khen ngợi
Ngược lại, ba nhân viên cũ, cộng thêm Đồ Nhất Phàm chẳng còn chút tâm trạng nào. Đến cả ngồi xuống cũng cảm thấy e ngại.
Tự nhiên lại thua một tên thực tập sinh mới vào. Vậy sau này biết sống sao?
Tần Hạo một bước lên tiên. Từ một cậu ấm bị đám thực tập sinh ghét cay ghét đắng bỗng trở thành đại hiệp dũng cảm, trượng nghĩa lại khảng khái.
Lúc này, không ai có thể lấn lướt được Tần Hạo.
Ba cô nữ sinh tận tình gắp thức ăn, rót nước cho Tần Hạo, chỉ thiếu điều muốn nhảy bổ vào lòng nữa thôi.
Thực ra con gái là sinh vật hết sức đơn giản. Bọn họ thường thiếu cảm giác an toàn, hay vô thức dựa vào những người có thể cho họ cảm giác đó.
Vì vậy, nếu một cô gái chê bạn nghèo thì có khả năng đúng là bạn nghèo thật, không thể nuôi nổi cô ấy chứ không phải cô ấy là loại hám của.
Cả đám người ăn uống vui vẻ, rồi gọi thêm một bàn đầy ắp thức ăn. Triệu Hải Đào định nói là kinh phí của công ty không đủ nhưng lúc này anh ta còn mặt mũi nào mà lên tiếng chứ. Cho dù tự mình móc hầu bao ra thì cũng không thốt ra được.
Ăn xong thì cũng đã tầm ba giờ chiều.
Đoàn người quay trở về công ty. Ai cũng loạng choạng, đứng còn không vững.
Chỉ có Tần Hạo, người uống nhiều nhất là sắc mặt vẫn bình thường, như không hề sứt mẻ gì. Đến cả Triệu Hải Đào cũng cảm thấy khâm phục. Anh ta giơ ngón cái lên: “Người anh em, vào tổ 6 bọn tôi đi. Tôi giao luôn vị trí tổ trưởng cho anh đấy!”
“Tôi có được quyền quyết đâu!”
Tần Hạo cười, không làm khó vị tổ trưởng này nữa. Dù sao người ta cũng dựa vào tài uống rượu bao năm qua của mình cống hiến không ít cho tập đoàn Triều Dương.
Chốt lại là kiếm tiền giúp Lâm Vũ Hân. Mà đối với Tần Hạo thì tiền của Lâm Vũ Hân sớm muộn gì cũng là tiền của anh. Người này kiếm tiền giúp, không có công thì cũng có sức mà!
Sau bữa cơm này, thực tập sinh nào cũng ưỡn ngực, không còn cảm thấy đám ma cũ kia khinh thường mình nữa.
Và một sự thay đổi khác đó là vô hình trung một tên nát bươm như Tần Hạo trở thành nòng cốt của đám thực tập sinh. Về điều này e rằng đến Tần Hạo cũng không ngờ.
Chẳng bao lâu sau, cha nội Tần Hạo đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của tất cả nhân viên bộ phận kinh doanh. Khi nghe nói về chiến tích huy hoàng của Tần Hạo, đến ngay cả những tổ trưởng vốn tỏ ra khinh thường đám ma mới này cũng đều nhờ người đi thăm dò tình hình của bọn họ.
Có người còn trực tiếp chỉ điểm Tần Hạo sau khi kết thúc thực tập tới nhận công việc.
Đương nhiên, không có ai chủ động đề cập việc đó trước mặt anh.
Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc ở tầng 28, Lâm Vũ Hân đứng dậy sau một buổi chiều bận rộn. Cô duỗi lưng, tự pha cho mình một tách cà phê. Vừa đưa lên miệng thì nghĩ tới lời nhắc nhở của một ai đó là nên uống ít cà phê thôi. Thế là cô lại đặt tách xuống.
Lâm Vũ Hân nghĩ ngợi rồi đi đổ tách cà phê, thay bằng nước ấm.
Lúc này, Viên Nhã Phương bước vào, báo cáo công việc. Lâm Vũ Hân bàn bạc với cô ấy xong bèn hỏi: “Tần Hạo kia hôm nay thế nào rồi?”
“Anh ấy à, ha ha, chắc Tổng giám đốc không biết bây giờ Tần Hạo đã là người nổi tiếng của bộ phận kinh doanh rồi. Không ai là không biết cả!”
Viên Nhã Phương không khỏi bật cười khi nói tới đây.
Đúng là như vậy. Khi mới bắt đầu, tất cả mọi người đều cho rằng Tần Hạo là một kẻ gây rối. Vứt anh ta vào phòng kinh doanh sẽ khiến nơi đó loạn xị ngậu cả lên.
Nào ngờ, bây giờ Tần Hạo lại trở thành đối tượng tranh giành của mười tổ trưởng.
Tổ trưởng tổ 6 Triệu Hải Đào còn không ngớt lời khen ngợi nhân viên mới này. Anh ta còn nói thực tập cái gì mà thực tập, chuyển lên làm chính thức luôn mới phải đạo.
Viên Nhã Phương vui mừng nói cho Lâm Vũ Hân biết những gì mình nghe ngóng được. Cô ấy tự nhiên cũng cảm thấy thật vinh dự.
Thực ra trước đó Viên Nhã Phương luôn cảm thấy lo lắng, khi cô đề cử Tần Hạo trước mặt giám đốc Hứa Mộng Vân, cô ấy còn nói người này có tài cán, mới ngày đầu đã giải quyết ổn thỏa vị khách hàng khó nhằn nhất khiến Hứa Mộng Vân kinh ngạc.
Viên Nhã Phương vốn nghĩ màn nói đỡ của mình sẽ nhanh chóng bị bại lộ. Tần Hạo chẳng mấy mà trở thành đối tượng nhà nhà người người đều căm ghét. Ấy vậy mà thật bất ngờ anh ấy lại được chào đón như vậy. Khiến cô ấy cũng cảm thấy vinh dự.
Lâm Vũ Hân ngạc nhiên nghe Viên Nhã Phương báo cáo. Cô cười: “Cha nội này ở đâu cũng trở nên nổi tiếng. Xem ra tôi đã lo lắng thừa thãi rồi!”
Cuối cùng cũng tới giờ tan làm. Hôm nay Lâm Vũ Hân tan ca rất đúng giờ. Khi xuống dưới lầu thì cô đã nhìn thấy xe của mình.
Cô mở cửa bước vào, cười với Tần Hạo.
“Hỏng rồi, Tổng giám đốc cười tươi như hoa thế kia!”, Tần Hạo cười hi hi nói.
Lâm Vũ Hân vui vẻ: “Được đấy chứ. Tôi tưởng ai đó sẽ gây rắc rối hết lần này tới lần khác cho tôi cơ. Thật không ngờ, anh làm khá lắm. Giờ tôi tới phòng kinh doanh, chẳng có ai không khen ngợi anh cả!”
“Làm gì có. Tôi nói với họ tôi là đối tượng của Tổng giám đốc, bị ép tới đây làm chơi chơi. Bọn họ thích làm gì thì làm, đừng gây sự với tôi là được. Dù sao thì họ cũng chẳng đuổi được tôi. Sau đó, họ muốn lấy lòng tôi nên đương nhiên là phải nịnh bợ rồi!”
Tần Hạo cố tình nói vậy là vì muốn gây chiến.
Nhưng không ngờ, Lâm Vũ Hân không hề có ý gây gổ: “Đúng là lúc đầu tôi hơi ngại. Dù sao cũng là do tôi sắp xếp anh vào đó. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng làm mặt dày rồi. Nhưng giờ tốt rồi, không ai cảm thấy tôi chọn người tùy hứng mà tùy vào năng lực.
Tần Hạo ảo não nói: “Sớm biết vậy thì đã không lo chuyện bao đồng rồi!”
“Chuyện bao đồng gì chứ?”
Lâm Vũ Hân chau mày hỏi.
Tần Hạo bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ: “Tôi nói này, mấy thằng cha phòng kinh doanh ấy, ép cả mấy cô nữ sinh uống rượu. Không uống thì đừng mong ngóc đầu lên được. Tôi nói cô hay, may mà tôi trượng nghĩa, rõ ràng cô gái kia không biết uống, chỉ một chén thôi là gục ngay. Tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì, làm loạn cả lên thì có phải là tập đoàn Triều Dương được lên trang nhất không!”
Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn anh rồi bỗng cảm thấy chuyện này hết sức nghiêm trọng. Nếu đúng là xảy ra chuyện như vậy thì hậu quả vô cùng khó lường.
“Thời đại nào rồi mà còn giở trò đó!”
Tần Hạo khinh bỉ càm ràm.
Lâm Vũ Hân gật đầu: “Anh nói đúng, tôi sẽ nhắc nhở họ chú ý cách thức làm việc!”
Tần Hạo không nói thêm nữa. Anh lái xe về nhà. Công việc ngày hôm nay coi như đã kết thúc.
Về tới nhà, Tần Hạo định đi tắm rồi nằm nghỉ ngơi vì cũng chẳng có việc gì làm thì lúc này, Lâm Vũ Hân lại lên tiếng.
“Hôm nay Lâm Vũ Nghi về nhà, anh tới trường đón con bé đi!”
Tần Hạo nói: “Về thì về, không phải bắt xe là được sao. Sao tôi lại phải đi đón chứ?”
“Tạo cơ hội cho hai người gặp riêng thì anh lại không chịu. Vậy thì đừng trách tôi nhé!”, Lâm Vũ Hân cười nhưng nụ cười lại có chút lạnh nhạt.
Tần Hạo cũng hi hi: “Sao phải tạo cơ hội cho tôi và cô ấy. Không phải hai chúng ta đang có cơ hội rất tốt sao!”
“Này, tôi không thích anh. Biến đi! Đi đón con bé về đây!”
Lâm Vũ Hân gằn một câu rồi quay người đi lên lầu. Cô không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, sợ bản thân không kìm nén được, sẽ nói ra điều gì đó xấu hổ.
Tần Hạo đành phải ra ngoài một lần nữa. Anh lái chiếc xe sang trọng tới trường rồi dừng lại trước cổng đợi Lâm Vũ Nghi.
Vừa tới nơi thì anh đã gặp phải một người quen.
Ngược lại, ba nhân viên cũ, cộng thêm Đồ Nhất Phàm chẳng còn chút tâm trạng nào. Đến cả ngồi xuống cũng cảm thấy e ngại.
Tự nhiên lại thua một tên thực tập sinh mới vào. Vậy sau này biết sống sao?
Tần Hạo một bước lên tiên. Từ một cậu ấm bị đám thực tập sinh ghét cay ghét đắng bỗng trở thành đại hiệp dũng cảm, trượng nghĩa lại khảng khái.
Lúc này, không ai có thể lấn lướt được Tần Hạo.
Ba cô nữ sinh tận tình gắp thức ăn, rót nước cho Tần Hạo, chỉ thiếu điều muốn nhảy bổ vào lòng nữa thôi.
Thực ra con gái là sinh vật hết sức đơn giản. Bọn họ thường thiếu cảm giác an toàn, hay vô thức dựa vào những người có thể cho họ cảm giác đó.
Vì vậy, nếu một cô gái chê bạn nghèo thì có khả năng đúng là bạn nghèo thật, không thể nuôi nổi cô ấy chứ không phải cô ấy là loại hám của.
Cả đám người ăn uống vui vẻ, rồi gọi thêm một bàn đầy ắp thức ăn. Triệu Hải Đào định nói là kinh phí của công ty không đủ nhưng lúc này anh ta còn mặt mũi nào mà lên tiếng chứ. Cho dù tự mình móc hầu bao ra thì cũng không thốt ra được.
Ăn xong thì cũng đã tầm ba giờ chiều.
Đoàn người quay trở về công ty. Ai cũng loạng choạng, đứng còn không vững.
Chỉ có Tần Hạo, người uống nhiều nhất là sắc mặt vẫn bình thường, như không hề sứt mẻ gì. Đến cả Triệu Hải Đào cũng cảm thấy khâm phục. Anh ta giơ ngón cái lên: “Người anh em, vào tổ 6 bọn tôi đi. Tôi giao luôn vị trí tổ trưởng cho anh đấy!”
“Tôi có được quyền quyết đâu!”
Tần Hạo cười, không làm khó vị tổ trưởng này nữa. Dù sao người ta cũng dựa vào tài uống rượu bao năm qua của mình cống hiến không ít cho tập đoàn Triều Dương.
Chốt lại là kiếm tiền giúp Lâm Vũ Hân. Mà đối với Tần Hạo thì tiền của Lâm Vũ Hân sớm muộn gì cũng là tiền của anh. Người này kiếm tiền giúp, không có công thì cũng có sức mà!
Sau bữa cơm này, thực tập sinh nào cũng ưỡn ngực, không còn cảm thấy đám ma cũ kia khinh thường mình nữa.
Và một sự thay đổi khác đó là vô hình trung một tên nát bươm như Tần Hạo trở thành nòng cốt của đám thực tập sinh. Về điều này e rằng đến Tần Hạo cũng không ngờ.
Chẳng bao lâu sau, cha nội Tần Hạo đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của tất cả nhân viên bộ phận kinh doanh. Khi nghe nói về chiến tích huy hoàng của Tần Hạo, đến ngay cả những tổ trưởng vốn tỏ ra khinh thường đám ma mới này cũng đều nhờ người đi thăm dò tình hình của bọn họ.
Có người còn trực tiếp chỉ điểm Tần Hạo sau khi kết thúc thực tập tới nhận công việc.
Đương nhiên, không có ai chủ động đề cập việc đó trước mặt anh.
Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc ở tầng 28, Lâm Vũ Hân đứng dậy sau một buổi chiều bận rộn. Cô duỗi lưng, tự pha cho mình một tách cà phê. Vừa đưa lên miệng thì nghĩ tới lời nhắc nhở của một ai đó là nên uống ít cà phê thôi. Thế là cô lại đặt tách xuống.
Lâm Vũ Hân nghĩ ngợi rồi đi đổ tách cà phê, thay bằng nước ấm.
Lúc này, Viên Nhã Phương bước vào, báo cáo công việc. Lâm Vũ Hân bàn bạc với cô ấy xong bèn hỏi: “Tần Hạo kia hôm nay thế nào rồi?”
“Anh ấy à, ha ha, chắc Tổng giám đốc không biết bây giờ Tần Hạo đã là người nổi tiếng của bộ phận kinh doanh rồi. Không ai là không biết cả!”
Viên Nhã Phương không khỏi bật cười khi nói tới đây.
Đúng là như vậy. Khi mới bắt đầu, tất cả mọi người đều cho rằng Tần Hạo là một kẻ gây rối. Vứt anh ta vào phòng kinh doanh sẽ khiến nơi đó loạn xị ngậu cả lên.
Nào ngờ, bây giờ Tần Hạo lại trở thành đối tượng tranh giành của mười tổ trưởng.
Tổ trưởng tổ 6 Triệu Hải Đào còn không ngớt lời khen ngợi nhân viên mới này. Anh ta còn nói thực tập cái gì mà thực tập, chuyển lên làm chính thức luôn mới phải đạo.
Viên Nhã Phương vui mừng nói cho Lâm Vũ Hân biết những gì mình nghe ngóng được. Cô ấy tự nhiên cũng cảm thấy thật vinh dự.
Thực ra trước đó Viên Nhã Phương luôn cảm thấy lo lắng, khi cô đề cử Tần Hạo trước mặt giám đốc Hứa Mộng Vân, cô ấy còn nói người này có tài cán, mới ngày đầu đã giải quyết ổn thỏa vị khách hàng khó nhằn nhất khiến Hứa Mộng Vân kinh ngạc.
Viên Nhã Phương vốn nghĩ màn nói đỡ của mình sẽ nhanh chóng bị bại lộ. Tần Hạo chẳng mấy mà trở thành đối tượng nhà nhà người người đều căm ghét. Ấy vậy mà thật bất ngờ anh ấy lại được chào đón như vậy. Khiến cô ấy cũng cảm thấy vinh dự.
Lâm Vũ Hân ngạc nhiên nghe Viên Nhã Phương báo cáo. Cô cười: “Cha nội này ở đâu cũng trở nên nổi tiếng. Xem ra tôi đã lo lắng thừa thãi rồi!”
Cuối cùng cũng tới giờ tan làm. Hôm nay Lâm Vũ Hân tan ca rất đúng giờ. Khi xuống dưới lầu thì cô đã nhìn thấy xe của mình.
Cô mở cửa bước vào, cười với Tần Hạo.
“Hỏng rồi, Tổng giám đốc cười tươi như hoa thế kia!”, Tần Hạo cười hi hi nói.
Lâm Vũ Hân vui vẻ: “Được đấy chứ. Tôi tưởng ai đó sẽ gây rắc rối hết lần này tới lần khác cho tôi cơ. Thật không ngờ, anh làm khá lắm. Giờ tôi tới phòng kinh doanh, chẳng có ai không khen ngợi anh cả!”
“Làm gì có. Tôi nói với họ tôi là đối tượng của Tổng giám đốc, bị ép tới đây làm chơi chơi. Bọn họ thích làm gì thì làm, đừng gây sự với tôi là được. Dù sao thì họ cũng chẳng đuổi được tôi. Sau đó, họ muốn lấy lòng tôi nên đương nhiên là phải nịnh bợ rồi!”
Tần Hạo cố tình nói vậy là vì muốn gây chiến.
Nhưng không ngờ, Lâm Vũ Hân không hề có ý gây gổ: “Đúng là lúc đầu tôi hơi ngại. Dù sao cũng là do tôi sắp xếp anh vào đó. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng làm mặt dày rồi. Nhưng giờ tốt rồi, không ai cảm thấy tôi chọn người tùy hứng mà tùy vào năng lực.
Tần Hạo ảo não nói: “Sớm biết vậy thì đã không lo chuyện bao đồng rồi!”
“Chuyện bao đồng gì chứ?”
Lâm Vũ Hân chau mày hỏi.
Tần Hạo bĩu môi, nói với vẻ khinh bỉ: “Tôi nói này, mấy thằng cha phòng kinh doanh ấy, ép cả mấy cô nữ sinh uống rượu. Không uống thì đừng mong ngóc đầu lên được. Tôi nói cô hay, may mà tôi trượng nghĩa, rõ ràng cô gái kia không biết uống, chỉ một chén thôi là gục ngay. Tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì, làm loạn cả lên thì có phải là tập đoàn Triều Dương được lên trang nhất không!”
Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn anh rồi bỗng cảm thấy chuyện này hết sức nghiêm trọng. Nếu đúng là xảy ra chuyện như vậy thì hậu quả vô cùng khó lường.
“Thời đại nào rồi mà còn giở trò đó!”
Tần Hạo khinh bỉ càm ràm.
Lâm Vũ Hân gật đầu: “Anh nói đúng, tôi sẽ nhắc nhở họ chú ý cách thức làm việc!”
Tần Hạo không nói thêm nữa. Anh lái xe về nhà. Công việc ngày hôm nay coi như đã kết thúc.
Về tới nhà, Tần Hạo định đi tắm rồi nằm nghỉ ngơi vì cũng chẳng có việc gì làm thì lúc này, Lâm Vũ Hân lại lên tiếng.
“Hôm nay Lâm Vũ Nghi về nhà, anh tới trường đón con bé đi!”
Tần Hạo nói: “Về thì về, không phải bắt xe là được sao. Sao tôi lại phải đi đón chứ?”
“Tạo cơ hội cho hai người gặp riêng thì anh lại không chịu. Vậy thì đừng trách tôi nhé!”, Lâm Vũ Hân cười nhưng nụ cười lại có chút lạnh nhạt.
Tần Hạo cũng hi hi: “Sao phải tạo cơ hội cho tôi và cô ấy. Không phải hai chúng ta đang có cơ hội rất tốt sao!”
“Này, tôi không thích anh. Biến đi! Đi đón con bé về đây!”
Lâm Vũ Hân gằn một câu rồi quay người đi lên lầu. Cô không muốn nói tiếp chủ đề này nữa, sợ bản thân không kìm nén được, sẽ nói ra điều gì đó xấu hổ.
Tần Hạo đành phải ra ngoài một lần nữa. Anh lái chiếc xe sang trọng tới trường rồi dừng lại trước cổng đợi Lâm Vũ Nghi.
Vừa tới nơi thì anh đã gặp phải một người quen.
Bình luận facebook