Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
Chương 233
Chương 233: Ở ngực có nốt ruồi nhỏ
Lúc này, Tần Hạo bỗng nhìn sang cô gái bên trái rồi nói: "Cô là... Em gái của người chị nhỉ?"
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Hạo nghe thấy tiếng tim cô gái này đập mạnh. Cô ấy nín thở, vẻ mặt hơi sững sờ, lộ ra đôi phần khiếp sợ.
Nhưng đến khi Tần Hạo nói hết câu, cô ấy lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Đáng tiếc, lúc này đã muộn, Tần Hạo mỉm cười nói: "Xem ra cô là cô em gái rồi!"
Nói rồi, Tần Hạo quay sang nhìn người còn lại: "Tôi đoán đúng chứ? Oanh Oanh!"
"Ha ha, chúc mừng anh, anh Tần! Anh đoán sai rồi! Tôi mới là Oanh Oanh!", người bên trái nở nụ cười đắc ý. Thấy Tần Hạo cuối cùng vẫn đoán sai, cô ấy đương nhiên phải vui vẻ rồi.
Thắng cược rồi!
Không vui sao được!
Tần Hạo liền tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi không tin, tuyệt đối không tin. Các cô có cách nào chứng minh cho tôi không? Bằng không, tôi sẽ nghĩ rằng các cô thua nhưng lại cố ý ăn gian!"
Cô gái bên trái cười nói: "Rất đơn giản thôi. Trước ngực em gái tôi có một nốt ruồi nhỏ, còn tôi thì không. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không chứng minh cho anh xem rồi!"
"Thế à? Có điều... Hôm nay hai cô đã đến đây mà còn muốn đi sao? Nếu các cô không chứng minh cho tôi thấy, vậy hẳn là tôi không thể thực hiện lời hứa của mình rồi. Nói cách khác, tôi sẽ không đi theo các cô đến chỗ các cô đã nói!"
Khóe miệng Tần Hạo hơi nhếch lên, thoáng lộ ra một nụ cười mang vẻ gian tà. Anh nghĩ bụng: "Muốn chơi với tôi, các cô còn non và xanh lắm!"
"Anh Tần, sao anh nói lời mà không giữ lời chứ?", Oanh Oanh thở hồng hộc nói.
Tần Hạo nhún vai nói: "Không phải tôi nói lời mà không giữ lời, mà là các cô không nghe lời, vậy đâu trách tôi được. Bây giờ, tôi cho các cô năm giây suy nghĩ, nếu không thể tự chứng minh cho tôi thấy cô là chị, tôi sẽ gọi người đến!"
Hai chị em đều hơi tái mặt.
Tần Hạo cười nói: "Các cô là do bốn người vừa rồi vất vả tìm đến nhỉ? Khà khà, có phải là tốn không ít tiền không? Lỡ như lát nữa tôi nói cho bọn họ biết rằng hai người các cô không nghe lời, hoàn toàn không ổn chút nào, các cô nghĩ xem họ sẽ làm thế nào?"
Tần Hạo đã sớm biết hai cô gái này là người của Thanh Bang, hơn nữa lão đại của họ chính là Diệp Thanh Trúc. Mấy năm nay Diệp Thanh Trúc đào tạo một nhóm các cô gái xinh đẹp tương tự như KGB (1), bọn họ hoạt động ở những chỗ không người biết đến, cực kì ít người biết được thân phận của họ.
(1) KGB: viết tắt của Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti, tức Ủy ban An ninh Quốc gia của Liên Xô
Chuyện này chẳng khác gì trò trẻ con đối với Tần Hạo. Huyết Ảnh chính là bà tổ ngành tình báo này, không ai có thể thoát khỏi sự điều tra của cô ấy hết!
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, sắc mặt hai chị em đều thay đổi.
""Một!"
Tần Hạo bắt đầu đếm.
"Hai!"
"Ba!"
"Ê, Diệp Bằng Phi! Vào đây một chút!", hô đến ba, Tần Hạo bắt đầu gọi người.
Những lời này khiến hai chị em Oanh Oanh Yên Yên giật bắn mình. Đối với họ mà nói, tiền không quan trọng, nhưng bại lộ thân phận thì sẽ toi đời. Đây là quy định Diệp Thanh Trúc đề ra cho họ. Dù bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không thể để lộ thân phận.
Tần Hạo vừa dứt lời, Oanh Oanh vội la lên: "Được, tôi chứng minh cho anh xem!"
"Vậy mới ngoan chứ!"
Tần Hạo chăm chú nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, ý cười bên khóe miệng dần lan ra khắp mặt. Anh nhếch môi, cười thật xán lạn: "Thật chờ mong quá đi!"
Hai chị em Oanh Oanh Yên Yên xấu hổ không thôi.
Phải cởi quần áo ngay trước mặt người đàn ông này, để anh ta kiểm tra kĩ lưỡng xem trước ngực có nốt ruồi không quả là một chuyện khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Hiện giờ, bọn họ vô cùng hối hận vì đã nói ra chút khác biệt nhỏ bé này.
"Cứ từ từ, không việc gì phải vội!"
Tần Hạo bắt chéo chân, vẻ mặt thảnh thơi, nói thật thoải mái.
Hai chị em kéo vạt áo, dáng vẻ do dự pha lẫn xấu hổ lại mang một vẻ quyến rũ khác.
Chính lúc hai cô gái xinh đẹp chuẩn bị cởi áo ra, phô bày bộ ngực đáng tự hào của mình, thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Tần Hạo nhìn thấy là Lâm Vũ Hân gọi đến, liền giật cả mình.
"A lô!", Tần Hạo thật cẩn thận nghe điện thoại, đồng thời ra hiệu cho hai chị em kia đừng lên tiếng.
"Anh chết chỗ nào rồi?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lâm Vũ Hân.
Tần Hạo vội đáp: "Tôi ra ngoài ăn trưa nè. Cơm nước ở công ty không ngon."
"Ưm...!"
Đúng lúc này, Oanh Oanh khoa trương rên một tiếng đầy gợi tình. Tiếng kêu này khiến xương cốt Tần Hạo như nhũn ra.
Nhưng mà điện thoại còn đang kết nối đấy!
Oanh Oanh vừa kêu xong, Yên Yên cũng kêu tiếp.
"Ôi chao, chồng ơi, anh nhẹ một chút... A a.... Thật thoải mái!"
Bên kia điện thoại, Lâm Vũ Hân nghe được những âm thanh này liền giận tái mặt, cô lạnh giọng nói: "Tần Hạo, đây chính là bữa trưa của anh à? Ha ha, anh bình tĩnh mà ăn, ăn cho chết luôn đi!"
Cụp!
Điện thoại dập rồi.
Có thể nghe ra là Lâm Vũ Hân dùng điện thoại bàn trong văn phòng gọi đến.
"Hai người các cô..."
Tần Hạo đực mặt để điện thoại di động xuống, nhìn đôi chị em mới hãm hại mình xong, khổ sở nói: ""Hại chết tôi rồi!"
"Ồ? Vậy sao? Sao Anh Tần lại nói vậy được! Chúng tôi đâu có hại anh? Vừa rồi cổ họng chúng tôi không thoải mái lắm nên mới kêu mấy tiếng cho đỡ, sao lại hại anh được?"
Vẻ mặt hai chị em lúc này tràn đầy đắc ý.
Tần Hạo thở dài một hơi, không nói gì nữa, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Vũ Hân đã gọi cho anh thì nhất định là có chuyện, anh cũng không thể ở đây cà kê dê ngỗng nữa.
Đáng tiếc là anh vừa đứng dậy, hai chị em kia bèn quấn lại ngay.
"Anh Tần cũng không thể đi ngay vậy được. Anh còn chưa thực hiện cam kết của mình mà, có đi thì cũng phải đi với chúng tôi!", hai cô gái đều chắn trước mặt Tần Hạo.
"Đừng làm trò, tôi còn có việc!"
Tần Hạo nào dám lề mề nữa, nếu Lâm Vũ Hân tìm anh có chuyện quan trọng gì. Lỡ như làm trễ việc của vị đại tiểu thư kia thì hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Đáng tiếc, hai chị em này hoàn toàn không nghe giải thích.
Một trong hai người nói: "Anh Tần muốn đi cũng được. Có điều vừa nãy Anh Tần đi vào phòng này, sau đó chị em chúng tôi cũng tiến vào. Video theo dõi ở cửa cũng đã bị chúng tôi lấy được rồi. Nếu Anh Tần không phối hợp, chúng tôi chỉ đành gửi video này đến điện thoại của Tổng giám đốc Lâm ở công ty anh. Ái chà, không biết Tổng giám đốc Lâm thấy được video này thì có kinh ngạc không nhỉ?"
Người còn lại cũng kẻ tung người hứng, tiếp lời: "Hẳn là sẽ không đâu nhỉ? Dù sao anh Tần chỉ là một nhân viên, đâu có quan hệ gì với Lâm tổng đâu, phải không?"
Tần Hạo ngớ người, than thở: "Các cô đúng là độc ác. Thôi vậy đi thì đi. Dù sao giờ về cũng ăn chửi!"
"Xin mời, anh Tần. Có một vị giai nhân đang chờ anh đấy!"
Nói rồi, hai chị em một trái một phải ôm chầm cánh tay Tần Hạo, sau đó cười nói: "Giờ anh Tần dẫn chúng tôi ra ngoài thôi nào! Phải thân mật một chút nhé! Như vậy trông mới thật!"
Tiếp đó, hai người nâng cánh tay Tần Hạo lên, đặt lên vai mình.
Chương 233: Ở ngực có nốt ruồi nhỏ
Lúc này, Tần Hạo bỗng nhìn sang cô gái bên trái rồi nói: "Cô là... Em gái của người chị nhỉ?"
Ngay khoảnh khắc đó, Tần Hạo nghe thấy tiếng tim cô gái này đập mạnh. Cô ấy nín thở, vẻ mặt hơi sững sờ, lộ ra đôi phần khiếp sợ.
Nhưng đến khi Tần Hạo nói hết câu, cô ấy lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Đáng tiếc, lúc này đã muộn, Tần Hạo mỉm cười nói: "Xem ra cô là cô em gái rồi!"
Nói rồi, Tần Hạo quay sang nhìn người còn lại: "Tôi đoán đúng chứ? Oanh Oanh!"
"Ha ha, chúc mừng anh, anh Tần! Anh đoán sai rồi! Tôi mới là Oanh Oanh!", người bên trái nở nụ cười đắc ý. Thấy Tần Hạo cuối cùng vẫn đoán sai, cô ấy đương nhiên phải vui vẻ rồi.
Thắng cược rồi!
Không vui sao được!
Tần Hạo liền tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tôi không tin, tuyệt đối không tin. Các cô có cách nào chứng minh cho tôi không? Bằng không, tôi sẽ nghĩ rằng các cô thua nhưng lại cố ý ăn gian!"
Cô gái bên trái cười nói: "Rất đơn giản thôi. Trước ngực em gái tôi có một nốt ruồi nhỏ, còn tôi thì không. Đương nhiên, chúng tôi sẽ không chứng minh cho anh xem rồi!"
"Thế à? Có điều... Hôm nay hai cô đã đến đây mà còn muốn đi sao? Nếu các cô không chứng minh cho tôi thấy, vậy hẳn là tôi không thể thực hiện lời hứa của mình rồi. Nói cách khác, tôi sẽ không đi theo các cô đến chỗ các cô đã nói!"
Khóe miệng Tần Hạo hơi nhếch lên, thoáng lộ ra một nụ cười mang vẻ gian tà. Anh nghĩ bụng: "Muốn chơi với tôi, các cô còn non và xanh lắm!"
"Anh Tần, sao anh nói lời mà không giữ lời chứ?", Oanh Oanh thở hồng hộc nói.
Tần Hạo nhún vai nói: "Không phải tôi nói lời mà không giữ lời, mà là các cô không nghe lời, vậy đâu trách tôi được. Bây giờ, tôi cho các cô năm giây suy nghĩ, nếu không thể tự chứng minh cho tôi thấy cô là chị, tôi sẽ gọi người đến!"
Hai chị em đều hơi tái mặt.
Tần Hạo cười nói: "Các cô là do bốn người vừa rồi vất vả tìm đến nhỉ? Khà khà, có phải là tốn không ít tiền không? Lỡ như lát nữa tôi nói cho bọn họ biết rằng hai người các cô không nghe lời, hoàn toàn không ổn chút nào, các cô nghĩ xem họ sẽ làm thế nào?"
Tần Hạo đã sớm biết hai cô gái này là người của Thanh Bang, hơn nữa lão đại của họ chính là Diệp Thanh Trúc. Mấy năm nay Diệp Thanh Trúc đào tạo một nhóm các cô gái xinh đẹp tương tự như KGB (1), bọn họ hoạt động ở những chỗ không người biết đến, cực kì ít người biết được thân phận của họ.
(1) KGB: viết tắt của Komitet Gosudarstvennoy Bezopasnosti, tức Ủy ban An ninh Quốc gia của Liên Xô
Chuyện này chẳng khác gì trò trẻ con đối với Tần Hạo. Huyết Ảnh chính là bà tổ ngành tình báo này, không ai có thể thoát khỏi sự điều tra của cô ấy hết!
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, sắc mặt hai chị em đều thay đổi.
""Một!"
Tần Hạo bắt đầu đếm.
"Hai!"
"Ba!"
"Ê, Diệp Bằng Phi! Vào đây một chút!", hô đến ba, Tần Hạo bắt đầu gọi người.
Những lời này khiến hai chị em Oanh Oanh Yên Yên giật bắn mình. Đối với họ mà nói, tiền không quan trọng, nhưng bại lộ thân phận thì sẽ toi đời. Đây là quy định Diệp Thanh Trúc đề ra cho họ. Dù bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng không thể để lộ thân phận.
Tần Hạo vừa dứt lời, Oanh Oanh vội la lên: "Được, tôi chứng minh cho anh xem!"
"Vậy mới ngoan chứ!"
Tần Hạo chăm chú nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, ý cười bên khóe miệng dần lan ra khắp mặt. Anh nhếch môi, cười thật xán lạn: "Thật chờ mong quá đi!"
Hai chị em Oanh Oanh Yên Yên xấu hổ không thôi.
Phải cởi quần áo ngay trước mặt người đàn ông này, để anh ta kiểm tra kĩ lưỡng xem trước ngực có nốt ruồi không quả là một chuyện khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Hiện giờ, bọn họ vô cùng hối hận vì đã nói ra chút khác biệt nhỏ bé này.
"Cứ từ từ, không việc gì phải vội!"
Tần Hạo bắt chéo chân, vẻ mặt thảnh thơi, nói thật thoải mái.
Hai chị em kéo vạt áo, dáng vẻ do dự pha lẫn xấu hổ lại mang một vẻ quyến rũ khác.
Chính lúc hai cô gái xinh đẹp chuẩn bị cởi áo ra, phô bày bộ ngực đáng tự hào của mình, thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Tần Hạo nhìn thấy là Lâm Vũ Hân gọi đến, liền giật cả mình.
"A lô!", Tần Hạo thật cẩn thận nghe điện thoại, đồng thời ra hiệu cho hai chị em kia đừng lên tiếng.
"Anh chết chỗ nào rồi?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lâm Vũ Hân.
Tần Hạo vội đáp: "Tôi ra ngoài ăn trưa nè. Cơm nước ở công ty không ngon."
"Ưm...!"
Đúng lúc này, Oanh Oanh khoa trương rên một tiếng đầy gợi tình. Tiếng kêu này khiến xương cốt Tần Hạo như nhũn ra.
Nhưng mà điện thoại còn đang kết nối đấy!
Oanh Oanh vừa kêu xong, Yên Yên cũng kêu tiếp.
"Ôi chao, chồng ơi, anh nhẹ một chút... A a.... Thật thoải mái!"
Bên kia điện thoại, Lâm Vũ Hân nghe được những âm thanh này liền giận tái mặt, cô lạnh giọng nói: "Tần Hạo, đây chính là bữa trưa của anh à? Ha ha, anh bình tĩnh mà ăn, ăn cho chết luôn đi!"
Cụp!
Điện thoại dập rồi.
Có thể nghe ra là Lâm Vũ Hân dùng điện thoại bàn trong văn phòng gọi đến.
"Hai người các cô..."
Tần Hạo đực mặt để điện thoại di động xuống, nhìn đôi chị em mới hãm hại mình xong, khổ sở nói: ""Hại chết tôi rồi!"
"Ồ? Vậy sao? Sao Anh Tần lại nói vậy được! Chúng tôi đâu có hại anh? Vừa rồi cổ họng chúng tôi không thoải mái lắm nên mới kêu mấy tiếng cho đỡ, sao lại hại anh được?"
Vẻ mặt hai chị em lúc này tràn đầy đắc ý.
Tần Hạo thở dài một hơi, không nói gì nữa, lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lâm Vũ Hân đã gọi cho anh thì nhất định là có chuyện, anh cũng không thể ở đây cà kê dê ngỗng nữa.
Đáng tiếc là anh vừa đứng dậy, hai chị em kia bèn quấn lại ngay.
"Anh Tần cũng không thể đi ngay vậy được. Anh còn chưa thực hiện cam kết của mình mà, có đi thì cũng phải đi với chúng tôi!", hai cô gái đều chắn trước mặt Tần Hạo.
"Đừng làm trò, tôi còn có việc!"
Tần Hạo nào dám lề mề nữa, nếu Lâm Vũ Hân tìm anh có chuyện quan trọng gì. Lỡ như làm trễ việc của vị đại tiểu thư kia thì hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Đáng tiếc, hai chị em này hoàn toàn không nghe giải thích.
Một trong hai người nói: "Anh Tần muốn đi cũng được. Có điều vừa nãy Anh Tần đi vào phòng này, sau đó chị em chúng tôi cũng tiến vào. Video theo dõi ở cửa cũng đã bị chúng tôi lấy được rồi. Nếu Anh Tần không phối hợp, chúng tôi chỉ đành gửi video này đến điện thoại của Tổng giám đốc Lâm ở công ty anh. Ái chà, không biết Tổng giám đốc Lâm thấy được video này thì có kinh ngạc không nhỉ?"
Người còn lại cũng kẻ tung người hứng, tiếp lời: "Hẳn là sẽ không đâu nhỉ? Dù sao anh Tần chỉ là một nhân viên, đâu có quan hệ gì với Lâm tổng đâu, phải không?"
Tần Hạo ngớ người, than thở: "Các cô đúng là độc ác. Thôi vậy đi thì đi. Dù sao giờ về cũng ăn chửi!"
"Xin mời, anh Tần. Có một vị giai nhân đang chờ anh đấy!"
Nói rồi, hai chị em một trái một phải ôm chầm cánh tay Tần Hạo, sau đó cười nói: "Giờ anh Tần dẫn chúng tôi ra ngoài thôi nào! Phải thân mật một chút nhé! Như vậy trông mới thật!"
Tiếp đó, hai người nâng cánh tay Tần Hạo lên, đặt lên vai mình.
Bình luận facebook