• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (90 Viewers)

  • Chap-271-272-273

Chương 271: Sự mập mờ trong thang máy

"Đúng là thanh niên bây giờ!"

Hai người lớn trong nhà bốn mắt nhìn nhau, nhỏ tiếng cảm thán rồi thở dài.

Sau đó một nhà bảy người đi qua mặt hai người Tần Hạo. Hai đứa trẻ trong đó lại còn nhìn anh chằm chằm, sau đó bị hai người lớn trong nhà che mắt lại, nói: "Đi mau, mau về nhà. Trẻ con trẻ cái nhìn cái gì, có gì hay ho đâu mà nhìn?"

Tần Hạo vốn mặt dày nên chẳng sao cả, nhưng Lục Tiểu Nha thực sự không chịu được cảm giác này. Bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng, lại còn làm những động tác rất mờ ám, quả thực là quá mất mặt.



Lục Tiểu Nha dùng tất cả sức lực của mình, chuẩn bị đẩy Tần Hạo ra. Sau đó định bụng sẽ cho anh một cú bạt tai nổ đom đóm mắt, khiến cho anh mất mặt.

Nhưng thật không ngờ, Lục Tiểu Nha vừa nảy ra ý đồ này thì Tần Hạo đã buông tay ra, nhanh chóng chạy vào trong thang máy.

Lục Tiểu Nha dùng lực rất mạnh, nhưng lại không có chỗ để tác động lực vào khiến cô không khỏi tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Lúc này, gia đình kia sớm đã đi xa rồi, Lục Tiểu Nha biết cho dù cô có cố tình làm nhục Tần Hạo đi chăng nữa thì cũng chẳng ma nào nhìn thấy nữa rồi. Cô đành căm hận nhìn Tần Hạo rồi nhắm mắt đưa chân đi vào thang máy.



Vừa nghĩ đến việc phải đi chung thang máy với tên đáng ghét này, Lục Tiểu Nha liền cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nhưng lúc đó đã muộn rồi.

Sau khi Lục Tiểu Nha đi vào thì cửa thang máy đã đóng lại, Tần Hạo ấn vào tầng một sau đó như cười như không nhìn Lục Tiểu Nha. Trên gương mặt anh là vẻ tinh ranh thường thấy.

Lục Tiểu Nha bỗng chốc cảm thấy hốt hoảng, vội vã lùi vào góc thang máy, nhìn Tần Hạo với vẻ đề phòng: "Cậu muốn làm gì?"

"Làm gì sao? Ha ha, chị thử nói xem? Tổ trưởng Lục của tôi!", nụ cười ranh ma trên gương mặt Tần Hạo càng lộ rõ, không hề che giấu nữa.

Lục Tiểu Nha lúc này đã hơi hoảng loạn, cô cố gắng trấn tĩnh lại, quát: "Cậu dám!"

"Có gì mà tôi không dám cơ chứ, dù gì trong mắt chị tôi cũng là kẻ chẳng ra gì. Vậy thì tôi phải ra tay cho chị xem, chứ tội gì có tiếng mà không có miếng!"

Nói rồi, Tần Hạo thò tay ra nhanh như chớp giữ chặt lấy đầu Lục Tiêu Nha, sau đó áp sát cơ thể cô.

Lục Tiểu Nha bị dọa cho sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại, cả người run nhẹ, lo lắng chết đi được. Cô liều mạng nhắm chặt mắt, đến can đảm để mở mắt ra nhìn cũng không có.

Tần Hạo vô cùng ngạc nhiên, anh thực sự chưa gặp cô gái nào như vậy. Sao lại sợ hãi đến mức này cơ chứ!

Đợi một lúc lâu mà sự việc trong tưởng tượng của mình vẫn chưa diễn ra, Lục Tiểu Nha cũng không có cảm giác mình bị tên khốn kia sàm sỡ nữa nên mới mở to mắt. Vừa mới mở mắt ra cô đã thất kinh!

"Cậu bị điên à, đứng gần tôi thế làm cái quái gì?"

Không gian trong thang máy rất chật hẹp, Lục Tiểu Nha không có cảm giác an toàn nên tiếng cô mắng Tần Hạo cũng nhỏ đi rất nhiều, cũng không còn có vẻ độc địa như lúc trước.

Mắt Tần Hạo chợt lóe lên một tia sáng. Anh tỉnh bơ hỏi: "Thế theo chị thì tôi định làm gì?"

Tần Hạo nhìn thẳng vào mắt Lục Tiểu Nha hồi lâu, nhìn cho tới khi Lục Tiểu Nha không chịu được nhiệt từ ánh mắt mang đầy tính 'xâm phạm chủ quyền' kia. Cô nhìn đi chỗ khác, Tần Hạo lúc này mới lên tiếng: "Lục Tiểu Nha, có phải trước giờ chưa từng có người đàn ông nào 'ép góc' chị như vậy?"

Đây là lần đầu tiên Tần Hạo gọi thẳng tên Lục Tiểu Nha. Lục Tiểu Nha cũng có thể cảm thấy sự khác biệt trong lời nói, trong cách thể hiện này. Lúc này, trong mắt Tần Hạo, cô đã không còn là cấp trên như ngày trước nữa.

Chút quyền lực cô có ở công ty trước đây giờ cũng hoàn toàn tan biến.

Mối quan hệ giữa hai người họ giờ chính là mối quan hệ giữa một cô gái yếu ớt không chỗ dựa và một người đàn ông mạnh mẽ bá đạo.

"'Ép góc' là cái khỉ gió gì?", Lục Tiểu Nha nhìn Tần Hạo với vẻ khó hiểu.

Tần Hạo đảo mắt, nói với vẻ không vui: "Mọi người đều gọi chị là Thiên Sơn Đồng Lão, nhưng không ngờ chị lại là Thiên Sơn Đồng Lão thật? Mấy trăm năm rồi chưa xuống núi sao? Đến 'ép góc' mà cũng không biết sao?"

Lục Tiểu Nha tức giận nói: "Không biết thì không biết thôi, thế thì đã sao?"

"Thế nghĩa là chị còn non và xanh lắm!", Tần Hạo càng áp sát Lục Tiểu Nha hơn.

"Cậu bị bệnh à, cút ra! Tránh xa tôi ra!", Lục Tiểu Nha thò tay ra, cố gắng dùng lực đẩy nhưng thực sự không thể nào đẩy nổi. Hai tay cô cứ như đẩy một bức tường không hề nhúc nhích.

Tần Hạo khẽ cười, nói: "Tôi nói chị này, thực ra, tư thế như này của chúng ta, trên mạng vẫn gọi là 'ép góc' đó. Thế nào? Chị có cảm thấy tim đập thình thịch, hô hấp khó khăn hay mặt đỏ bừng nóng ran không?"

"Có cái đầu cậu! Cút ra!", Lục Tiểu Nha thực sự cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều, cho nên không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Mà một khi hoảng loạn, thì nhịp tim lại càng nhanh hơn.

Lục Tiểu Nha nghiến răng, sau đó cố gắng lách sang một bên. Tuy nhiên, Tần Hạo lại dùng tay trái của mình chặn lại, anh ép chặt cô vào góc thang máy. Lục Tiểu Nha giờ không thể chạy đi đâu được nữa.

Tần Hạo cười, anh nhếch miệng nói với vẻ vô sỉ: "Tổ trưởng Lục, tôi không cút đấy!"

"Cậu..."

Lục Tiểu Nha giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, uy lực thét ra lửa trong văn phòng ngày thường của cô đã không còn. Đây nào phải một superwomen khôn khéo lão luyện chốn văn phòng nữa, rõ ràng chỉ là một cô gái đang hoảng sợ không biết phải làm sao mà thôi.

"Chị kêu lên đi! Dù có kêu nát họng cũng chẳng có ai đến cứu chị đâu!"

Tần Hạo cười hống hách, dọa cho Lục Tiểu Nha suýt rớt tim ra ngoài.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Đã xuống đến tầng một.

Lúc đó đang trong giờ làm việc nên tòa nhà này chẳng có ai lên xuống làm gì. Xuống tận tầng một vẫn không có ai vào thang máy cả.

Thang máy vừa mở, Tần Hạo nhanh chóng tách ra khỏi Lục Tiểu Nha, đi ra khỏi thang máy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh cứ thế biến mất trước mặt Lục Tiểu Nha.

"Tần Hạo, cậu đúng là tên khốn!"




Lục Tiểu Nha lúc này vẫn chưa hoàn hồn, cô vỗ ngực mình, hít thở sâu. Vừa nãy cô thực sự vô cùng sợ hãi, lúc đó cô đã nghĩ Tần Hạo thực sự sẽ làm trò gì đó với mình trong thang máy.

Trong mắt cô, Tần Hạo là tên háo sắc vô liêm sỉ, không có việc gì là anh không làm ra được.

Nhưng thật không ngờ, anh cũng kiềm hãm lại rất nhanh.

Một lúc sau Lục Tiểu Nha mới ra khỏi thang máy, chỉnh đốn lại trang phục. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới đuổi theo Tần Hạo.

Tần Hạo sau khi ra khỏi thang máy, nét mặt vô cùng nghiêm túc như thể không có gì xảy ra. Thái độ thản nhiên như không của anh thật khiến cho ai đó phát điên.

Lục Tiểu Nha đi tới chặn trước mặt Tần Hạo, lạnh lùng nhìn anh, nói: "Vừa nãy cậu làm vậy là có ý gì?"

"Cái gì mà có ý gì? Vừa nãy tôi làm gì cơ?", Tần Hạo hai tay để sau đầu, lười biếng hỏi lại.

Lục Tiểu Nha giận dữ nói: "Cậu biết thừa rồi còn hỏi! Rõ ràng là lúc nãy cậu sàm sỡ tôi!'

"Có sao?"

Tần Hạo chẳng thèm để tâm, cười nói: "Hình như quần áo của chị tôi còn chưa động vào. Ngược lại, tôi còn bị chị đẩy nữa đấy!"

Lục Tiểu Nha cứng họng. Lúc nãy, mặc dù Tần Hạo áp rất sát cô nhưng thực sự là chưa hề động chạm gì. Nhưng Lục Tiểu Nha mặc kệ, cô nói thẳng: "Cậu nhất định phải xin lỗi tôi vì hành vi bất lịch sự lúc nãy!"

Chương 272: Ruột nóng như lửa đốt

"Xin lỗi sao?"

Tần Hạo hai tay ôm đầu, lười biếng đáp: "Có gì mà phải xin lỗi chứ? Con người chị thật kì lạ, lúc nãy giẫm lên chân tôi, rõ ràng là cố ý. Tôi còn chưa bắt chị xin lỗi thì thôi, mắc mớ gì mà chị lại đi tố cáo ngược lại tôi? Đúng là vô lý mà!"

Không biết tại sao, Tần Hạo rất thích ngắm nhìn dáng vẻ giận tím người nhưng không thể làm gì của Lục Tiểu Nha!

Lục Tiểu Nha tức đến nỗi mắt trợn lên toàn lòng trắng, cô chợt nhận ra mình không nên phí lời với Tần Hạo mà chui đầu vào cái rọ anh giăng sẵn. Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ càng tức thêm.



Thà rằng lơ đẹp anh đi còn hơn tiếp tục chuốc bực vào người, như vậy xem ra thoải mái hơn rất nhiều.

Nghĩ đã thông, Lục Tiểu Nha hít sâu một hơi, sau đó quay lưng bước đi, tránh xa Tần Hạo.

Hai người cứ một trước một sau, đi tới một nhà ăn ở gần đó ăn cơm. Đương nhiên, lúc thanh toán, Lục Tiểu Nha lại bị chọc tức.

Tần Hạo cười cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh lầy lội nói: "Chị nhìn gì tôi, tôi có mang tiền đâu!"



Nói rồi, anh cầm luôn hợp cơm của mình chuồn mất, để lại Lục Tiểu Nha đứng thần người ra ở phía sau!

"Đáng ghét! Mộng Kiều tại sao có thể thích nổi một kẻ như vậy chứ?"

Trong mắt Lục Tiểu Nha, Tần Hạo là tên đàn ông tồi tệ đến cùng cực. Trước đây ấn tượng của cô về anh còn không đến nỗi, giờ nghĩ lại cô nghĩ có lẽ lúc đó mình mù rồi.

Hai người lại một trước một sau quay lại nhà Từ Mộng Kiều.

Lúc ra mở cửa, thấy có mình Tần Hạo, Từ Mộng Kiều ngạc nhiên hỏi: "Chị ấy đâu rồi?"

"Đằng sau!", Tần Hạo nói nhỏ.

Từ Mộng Kiều vội vã kéo anh vào, nhỏ tiếng hỏi: "Cậu cẩn thận một chút được không? Đừng để chị ấy phát hiện ra điều gì ..."

"Sợ gì chứ?"

Tần Hạo mặt không hề biến sắc, như thể anh chẳng sợ Lục Tiểu Nha phát hiện ra quan hệ giữa anh và Từ Mộng Kiều.

Thái độ này khiến Từ Mộng Kiều không biết nên vui mừng hay lo sợ.

"Cậu thực sự không sợ sao? Một khi mối quan hệ của chúng ta bại lộ thì cậu biết sẽ có hậu quả thế nào rồi đấy!", Từ Mộng Kiều rất bình tĩnh nói ra những lời này.

Tần Hạo thản nhiên đáp: "Tôi biết chứ!"

Tần Hạo đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tiểu Nha đến gần.

Tần Hạo ngậm miệng không nói nữa.

Lục Tiểu Nha vừa vào nhà đã nhìn Tần Hạo trân trân.

Tên đáng ghét này, đến đi thang máy cũng không đợi cô. Nếu không phải lúc đó không phải giờ cao điểm sử dụng thang máy thì không biết bao giờ cô mới lên được đến nơi!

Nhưng lúc này, Tần Hạo đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn uống, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn Lục Tiểu Nha.

Lục Tiểu Nha cảm thấy tất cả sự tức giận bao nhiêu năm nay của cô đều tập trung vào ngày hôm nay.

Cố gắng kìm nén cơn giận xuống ăn cho xong bữa cơm. Ăn cơm xong, Lục Tiểu Nha nhìn chòng chọc Tần Hạo, mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, nói: "Cơm cũng ăn rồi, ngồi chơi cũng ngồi chơi rồi, người cũng thăm rồi. Sao cậu còn chưa chịu đi?"

"Cùng đi đi!"

Tần Hạo đứng dậy, cười ha ha đáp.

Lục Tiểu Nha cười lạnh đáp: "Ai thèm đi cùng cậu chứ?"

Tần Hạo cười ngượng ngùng, đưa tay lên sờ sờ mũi. Nhất thời anh cũng không biết đối đáp ra sao.

Cũng không sao cả, anh đứng dậy chào Từ Mộng Kiều, sau đó đi khỏi nhà cô.

Nếu còn ở lại muộn thêm chút nữa thì Lâm Vũ Hân cũng về nhà.

Rất lâu sau khi Tần Hạo đi khỏi, Lục Tiểu Nha mới về. Mục đích chính là kéo giãn khoảng cách với anh, đề phòng anh lại giở trò lưu manh gì đó.

Trước khi Lục Tiểu Nha đi khỏi còn nói với Từ Mộng Kiều: "Tránh xa tên lưu manh đó ra một chút!"

"Lưu manh?"

Từ Mộng Kiều sững lại.

"Không sai, hắn ta chính là lưu manh!", Lục Tiểu Nha vừa nói vừa nghiến răng ken két.

Không đợi Từ Mộng Kiều hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì Lục Tiểu Nha đã đi về.

Đợi Lục Tiểu Nha về, Từ Mộng Kiều mới bừng tỉnh. Cô vội vã gọi điện cho Tần Hạo.

"Vừa nãy cậu đã làm gì chị Lục thế?"

Từ Mộng Kiều lạnh lùng chất vấn Tần Hạo.

Tần Hạo đang lái xe, lúc nhận điện thoại anh có hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Từ Mộng Kiều sẽ hỏi anh như vậy. Anh cười hỏi lại: "Tôi có thể làm gì được chứ? Chị hỏi vậy là có ý gì?"

"Cậu đừng giả vờ nữa, vừa nãy chị ấy đã nói với tôi rồi. Tên lưu manh này, mau thành thật khai báo đi!", Từ Mộng Kiều nói nửa thật nửa giả.

Tuy nhiên, Tần Hạo không cắn câu. Anh thừa biết Lục Tiểu Nha không đủ dũng khí nói chuyện này ra với Từ Mộng Kiều. Cho nên Lục Tiểu Nha chỉ có thể nói xấu anh vài câu trước mặt Từ Mộng Kiều mà thôi.

"Được rồi, tôi nói!"

Tần Hạo thở dài đáp: "Lúc ra ngoài mua cơm, ở trong thang máy, chị ta cố tình áp sát tôi, muốn quay video thân mật của tôi và chị ta để uy hiếp tôi. Nhưng sau đó đã bị tôi vạch trần!"

"Hả?"

Từ Mộng Kiều sững sờ, cô có nằm mơ cũng không ngờ được có chuyện như vậy.

Tần Hạo bất chợt cười thầm trong lòng. Anh tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Sau đó đương nhiên tôi đẩy chị ta ra. Có lẽ chị ta rất tức giận cho nên mới đi nói xấu tôi. Đúng rồi, vừa nãy chị ta nói gì với chị vậy?"

"Không, không có gì!"

Từ Mộng Kiều trả lời qua loa lấy lệ, sau đó vội vã cúp điện thoại. Cô cố gắng hồi tưởng lại, cũng không biết lời Tần Hạo nói có đáng tin hay không. Nhưng quả thực, lời nói của Lục Tiểu Nha có chút đáng ngờ.

Tần Hạo vừa cúp điện thoại thì lại một cuộc gọi khác đến.

Vừa nhìn tên người gọi là Lâm Vũ Hân, Tần Hạo trở nên lo lắng. Không thể để cô phát hiện anh ra ngoài gặp nhân tình được!

Nhưng thật không ngờ, anh vừa nhận điện thoại thì một tiếng hét kinh hãi truyền tới.

"Anh bỏ tôi ra!"

Giọng nói đó là của Lâm Vũ Hân, điều này Tần Hạo có thể chắc chắn. Anh sững sờ kinh ngạc!

Tần Hạo lập tức dừng xe lại bên đường, sắc mặt thâm trầm, anh trầm giọng xuống hỏi: "Mày là ai?"

"Ai dà, đã nghe thấy rồi sao! Ha ha, thế nào? Có phải tiếng hét của cô ta nghe rất đáng thương, rất kích thích không. Hay là tao bảo cô ta hét tiếp nhé?"




Trong điện thoại truyền tới một giọng nam, nghe khá lạ. Tần Hạo chưa từng nghe giọng nói này, anh có thể khẳng định đây không phải người quen.

"Mày muốn gì?", trong mắt Tần Hạo lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh bình thản hỏi.

"Cậu chủ Tần đây không phải là một đại cao thủ rất lợi hại sao? Đoán xem? Ha ha ha!", gã đàn ông kia cười ha hả đáp, sau đó hắn lại cười một tràng như điên dại rồi cúp máy.

Tần Hạo ruột nóng như lửa đốt.

"Huyết Ảnh!"

Tần Hạo gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó một bóng người xuất hiện ở ghế lái phụ. Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Cô gái nét mặt bình lặng như hồ nước, nhìn chăm chú người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

Tần Hạo đưa điện thoại cho cô nói: "Lâm Vũ Hân đã bị bắt cóc, em tra giúp anh số điện thoại này một chút!"

Nét mặt Huyết Ảnh có chút thay đổi, cô nhìn Tần Hạo với vẻ không thể tin nổi. Sau đó cô nhận lấy điện thoại, liếc nhìn một cái.

"Em biết rồi!"

Huyết Ảnh trả điện thoại lại cho Tần Hạo, sau đó đi xuống xe. Trong tíc tắc cô đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Hạo.

Tần Hạo ngồi trong xe hồi lâu, tên bắt cóc mãi không gọi lại. Nhưng lúc này, Tần Hạo đã bình tĩnh lại.

Anh liên tục gọi vào số điện thoại kia, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy.

"Ha ha, cao thủ, mày đã đoán ra chưa?", giọng nói của gã đàn ông lạ mặt lại truyền tới tai Tần Hạo.

















Chương 273: Mày đi chết đi



Tần Hạo hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận đang dâng lên trong lòng, trầm giọng hỏi: "Mày nói thẳng đi, rốt cuộc mày muốn thế nào?"



"Tao đã nói rồi, mày đoán đi!", gã đàn ông kia vẫn nói với vẻ gợi đòn, cứ lòng và lòng vòng.



Mắt Tần Hạo lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, anh bình thản nói: "Chắc là không cần tiền, thế thì chắc là muốn lấy mạng tao chăng?"



Tần Hạo hiểu rõ rằng nếu là bọn bắt cóc tống tiền thì chắc chắn sẽ không gọi điện cho kẻ nghèo kiết xác như anh, ít ra phải gọi cho Lâm Phong Dụ mới phải.



Nhưng tên bắt cóc kia lại gọi cho anh, sau đó lại nghe điện thoại, cho nên chắc chắn là hắn đang nhắm tới anh.



"Ha ha, đoán nữa đi! Mày đoán sai rồi!"



Tên bắt cóc nói xong thì lại cúp điện thoại.



Trong một tíc tắc trước khi hắn cúp điện thoại, Tần Hạo thoáng nghe thấy tiếng một người đàn ông nói: "Mấy anh em nhanh lên!"



Hình như câu đó hắn nói với đồng bọn của mình.



Tần Hạo bỗng chốc bừng tỉnh, tên bắt cóc này đang kéo dài thời gian, không biết hắn đanh định giở trò gì.



Nhưng giờ phút này Tần Hạo có thể khẳng định băng đảng này nhắm vào anh. Lúc đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm.



Nếu đã là nhắm vào anh thì bọn chúng chắc chắn sẽ còn liên lạc lại.



"Thời lượng cuộc gọi chưa tới một phút, không thể định vị được bọn chúng!"



Huyết Ảnh nhanh chóng gửi cho anh một tin nhắn. Tần Hạo xem tin nhắn, cau mày lại.



Lúc này, điện thoại lại rung lên.



Tần Hạo liếc nhìn, lại là tên bắt cóc.



"Ghệ của mày ngọt nước quá! Ha ha, anh em tao nhìn mà thèm! Hay là mày cho bọn tao mượn dùng thử nhé?”, giọng điệu của tên bắt cóc vô cùng thô bỉ, nghe rất chối tai.



Nét mặt Tần Hạo vẫn bình thản như mặt hồ không một gợn sóng, dường như anh chẳng lo lắng gì về việc đang xảy ra. Anh hờ hững nói: "Nếu mày động đến một sợi tóc của cô ấy, ha ha, thế thì tao sẽ xem như chúng mày đã giết con tin. Đến lúc đó cũng không sao, tao sẽ giết sạch toàn bộ lũ chúng mày, không hề khách khí. Còn về cô ấy, ha ha, phụ nữ bên cạnh tao thì không thiếu!"



"Vậy sao? Ha ha!"



Ngữ khí của tên bắt cóc có chút thay đổi, dường như không tin những gì Tần Hạo nói. Nhưng sức mạnh trong lời nói của anh lại khiến bọn chúng không thể không do dự.



Tần Hạo nói thẳng: "Chúng mày ở đâu, tao đến một mình. Tốt nhất chúng mày thả cô ấy ra, đừng có nghĩ đến việc chọc giận tao. Thật đấy, việc đó không có lợi gì cho chúng mày đâu!"



Nói rồi, Tần Hạo cúp máy, không cho tên bắt cóc thời gian suy nghĩ.



Quả nhiên, lời nói của Tần Hạo đã uy hiếp được lũ bắt cóc.



Khoảng một phút sau, một địa chỉ được gửi đến điện thoại của Tần Hạo.



Tần Hạo liếc nhìn, sau đó lập tức khởi động xe đi tới địa chỉ đó.



Chiếc Maserati xé gió lao đi như một tia chớp, tiếng động cơ gầm rú giống như cơn giận đang gào thét bên trong Tần Hạo.



Địa điểm đó nằm ở ngoại ô, là một tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ.



Nửa tiếng sau, Tần Hạo tới nơi.



Lúc này, Huyết Ảnh cũng gửi tin nhắn tới, vỏn vẹn ba chữ.



"Trịnh Nhất Hùng".



Tần Hạo nhìn thấy cái tên này thì ngẩn người ra, sau đó lại bật cười.



Tứ đại thiếu gia Trung Hải cũng vội vã chọn phe như vậy sao?



Tần Hạo cười khinh bỉ, anh vốn không coi đây là cái đinh gì.



"Alo, tao gọi điện lại để xác nhận người phụ nữ của tao vẫn an toàn. Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc thì xin lỗi chúng mày, bữa tiệc thịnh soạn chúng mày chuẩn bị, tao sẽ không đến đâu!", Tần Hạo thản nhiên nói. Ngữ khí bình thản đó cứ như thể không có việc gì xảy ra, thực sự chọc cho bọn bắt cóc tức điên.



Trước giờ bọn chúng chưa từng gặp kẻ nào hống hách như vậy, rõ ràng người phụ nữ của mình bị bắt cóc mà còn dám ra oai như vậy.



Có điều, bọn chúng cũng biết sơ sơ về Tần Hạo, biết bên cạnh anh không thiếu gì phụ nữ.



"Mày yên tâm, không thiếu sợi tóc nào đâu. Ở chỗ chúng tao, cô ta là khách quý!"



Tên bắt cóc nói rồi quay đầu lại nhìn.



Lúc này, Lâm Vũ Hân bị một sợi dây trói cột vào lan can sắt bên cạnh, tay còn lại thì tự do. Cô đang ngồi ở đó, trước mặt là một cái bàn. Trên bàn là một chai rượu vang và một cái ly!



Lúc này, nhìn thấy tên bắt cóc quay lại, Lâm Vũ Hân với tay ra, cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly. Sau đó cô nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ.



Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh, phong thái khá giống với Tần Hạo.



"Hai kẻ này bị điên hết rồi sao?", tên bắt cóc tim đập thình thịch, có một dự cảm không lành không giải thích được dấy lên trong lòng hắn.



Điện thoại cúp cái rụp.



Một lát sau, Tần Hạo nhận được một bức ảnh. Trong bức ảnh là Lâm Vũ Hân đang ngồi uống rượu.



"Mẹ kiếp, không phải chứ? Đãi ngộ tốt thế này cơ à? Đây mà gọi là bắt cóc sao?", lúc nhìn thấy bức ảnh, Tần Hạo cũng dở khóc dở cười.



Có điều, lúc này anh đã thực sự yên tâm.



Lâm Vũ Hân không sao, như vậy thì chuyện gì cũng dễ giải quyết rồi. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì Tần Hạo sẽ không thể tha thứ cho bản thân.



Ở phía xa, bên dưới tòa nhà bỏ hoang cũ kỹ vụt qua một bóng người.



Huyết Ảnh!



Tần Hạo khẽ mỉm cười, anh sải bước về phía đó.



"Đại ca, hắn đến rồi!"



Trên nóc tòa nhà, một gã thanh niên tóc dài, mặc bộ đồ jeans, trong tay cầm một chiếc bộ đàm nói.



Đại ca của hắn, đương nhiên chính là tên bắt cóc vừa nói chuyện điện thoại.



Tên bắt cóc đó tên Trịnh Tiểu Long, là anh em trong nhà của Trịnh Nhất Hùng, trước đây là lính. Sau khi giải ngũ thì lông bông không nghề nghiệp, cơ bản thì đều do Trịnh Nhất Hùng bao nuôi. Mấy tên này cũng là mấy tên cu li làm việc vặt ở công ty của Trịnh Nhất Hùng.



Nếu như phải làm việc gì đó khuất tất, phi pháp thì đương nhiên đều sẽ do đám người này đảm nhận. Ví dụ như khủng bố đối thủ cạnh tranh chẳng hạn.



Trịnh Tiểu Long lăn lộn ở đất Trung Hải nhiều năm, cũng thu nạp được không ít anh em.



"Nghe rõ!"



Trịnh Tiểu Long dặn dò đồng bọn: "Chú ý vào, hắn ta đến rồi!"



Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.



Lúc này, Tần Hạo đã đi tới phía dưới tòa nhà cũ nát, anh nhanh chóng sải bước lên trên.



Lúc này, các giác quan của Tần Hạo phát huy tác dụng bao quát toàn bộ tòa nhà. Đối phương bố trí thế nào, tất cả những cái bẫy mai phục bọn chúng chuẩn bị, anh đều thấy hết!



"Trình độ nghiệp dư!"



Nhìn thấy cách đối phương bố trí mọi thứ, Tần Hạo không khỏi thất vọng. Anh vốn nghĩ tứ đại thiếu gia ra tay thì ít nhất cũng phải có tiêu chuẩn nào đó. Thật không ngờ, trình độ lại kém đến vậy.



Tần Hạo phút chốc mất đi hứng thú tham gia trò chơi này.



Anh bước nhanh lên tầng hai, vừa tới gần thang máy, anh đã cảm nhận được đằng sau bức tường có sát khí.



Tần Hạo đứng yên tại cửa thang máy, sau đó nhanh chóng bước qua.



Á!



Một con dao sáng quắc chợt lóe lên, một tên cầm dao từ bên trên tấn công trực diện xuống.



Chỉ tiếc là, Tần Hạo tính toán nhanh hơn hắn rất nhiều. Anh nhanh chóng né đi, khiến con dao chém vào không trung.



Tần Hạo xoay người lại, nhìn kẻ kia rồi cười. Anh cười nói: "Thật ngại quá, khiến mày thất vọng rồi!"



"Mày đi chết đi!"



Tên kia nét mặt hoảng loạn, vội vã cầm dao chém loạn xạ.



Chính vào lúc này, nét mặt Tần Hạo bình thản không một gợn sóng, dường như anh vô cảm trước mọi thứ đang diễn ra.



Tần Hạo chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom