• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (96 Viewers)

  • Chương 307-312

Chương 307: Tên cặn bã

Lúc rời khỏi phòng bệnh, Tần Hạo trông thấy một người đàn ông. Anh ta cầm một bó hoa tươi và giỏ hoa quả đi lướt qua anh, bước vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết.

Tần Hạo chỉ liếc nhìn một cái. Nghĩ rằng đấy là đồng nghiệp của Lăng Ngạo Tuyết nên anh cũng chẳng để ý lắm.

Người này có khuôn mặt tròn trịa, hơi đầy đặn, vóc dáng hơi béo. Anh ta vừa xuất hiện ở phòng bệnh, vẻ mặt Lăng Ngạo Tuyết lập tức thay đổi. Nhìn thấy người này cầm hoa, trông bộ dạng có vẻ là đến thăm bệnh, nên bác sĩ cũng không đuổi ra.

Đợi bác sĩ đi rồi, người đó mới mỉm cười tiến về phía Lăng Ngạo Tuyết. Tặng hoa và đặt giỏ hoa quả xuống, anh ta hào sảng nói: “Ngạo Tuyết, anh đến rồi đây. Anh còn mua hoa, mua hoa quả cho em nữa. Em xem, anh tốt với em biết chừng nào!”



Lăng Ngạo Tuyết dường như không muốn nói chuyện với anh ta. Cô đáp lại với vẻ buồn bực: “Anh đến làm gì? Đi đi. Tôi không cần anh đến thăm.”

Người này tên Đỗ Vĩ Đào, quen Lăng Ngạo Tuyết từ bé. Nhà họ Lăng và nhà họ Đỗ mấy đời đều thân nhau. Cả hai đã được hứa hôn từ khi hai bà mẹ còn đang mang thai. Đến lúc chào đời, vừa khéo là một trai một gái, thế là cả hai có hôn ước với nhau.

Tất nhiên, hôn sự này đã được định từ đời ông bà.

Nhưng khi lớn hơn một chút, Lăng Ngạo Tuyết không thích Đỗ Vĩ Đào nữa, con người Đỗ Vĩ Đào khiến cô rất ghét. Mà Lăng Ngạo Tuyết, càng lớn lại càng xinh đẹp hơn.



Có một cô vợ chưa cưới đẹp như thế, dĩ nhiên Đỗ Vĩ Đào có chết cũng không buông.

Lăng Ngạo Tuyết tìm đủ lý do để trì hoãn hôn sự. Mãi đến khi bố mẹ qua đời, chuyện này mới tạm được gác lại.

Hai gia đình tuy thân thiết nhưng hoàn cảnh lại không giống nhau. Bố của Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát, mẹ là công nhân, gia cảnh bình thường. Còn nhà họ Đỗ là dân kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, điều kiện vô cùng tốt.

Đến hiện tại, tài sản của họ đã lên đến hàng trăm triệu. Không bì được tập đoàn lớn như nhà họ Lâm, nhưng vẫn hơn đứt khối gia tộc khác.

Thế nên, khi bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết nhận trách nhiệm này, họ vẫn tuân theo hôn ước, kiên quyết bắt Lăng Ngạo Tuyết lấy Đỗ Vĩ Đào. Nhưng Lăng Ngạo Tuyết không hề thích anh ta, thật sự rất ghét.

Đỗ Vĩ Đào thì vẫn một mực bám lấy cô.

Bình thường khỏe mạnh, Lăng Ngạo Tuyết còn có thể đuổi anh ta đi. Nhưng bây giờ nằm trên giường bệnh, cử động một chút thôi còn chật vật, Lăng Ngạo Tuyết còn hơi sức đâu mà đuổi người nữa.

Đỗ Vĩ Đào cứ ở lì đấy, không chịu đi.

“Ngạo Tuyết, em gả cho anh nhé. Anh sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để giúp em bình phục nhanh nhất có thể. Sau đó thì em thôi việc, chúng ta kết hôn rồi sinh con. Em không cần phải đi làm nữa. Nhà chúng ta đâu có thiếu tiền. Như thế tốt biết bao, đúng không nào?”

Đỗ Vĩ Đào bắt đầu dùng lời nói để tra tấn cô. Càng nghe, Lăng Ngạo Tuyết càng ghét. Cô cảm thấy mình không thể nào giao tiếp với người này. Nếu thật sự kết hôn với anh ta, nói khó nghe một chút thì cô thà chết còn hơn.

Đỗ Vĩ Đào ngồi bên giường cô, tiếp tục lải nhải: “Ngạo Tuyết, em nói gì đi. Rốt cuộc anh có điểm nào khiến em không thích? Điều kiện gia đình của anh tốt như thế, có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh đấy. Nhưng anh chẳng ưng ai cả, chỉ thích mỗi em thôi. Anh biết họ đều thích anh vì tiền, nhưng em thì không. Xin em đấy, gả cho anh nhé?”

“Hai nhà chúng ta đã có hôn ước. Em không lấy anh thì lấy ai đây? Đúng không nào? Chúng ta phải nghe theo hôn sự mà trưởng bối đã định sẵn, phải không em?”

Đỗ Vĩ Đào cứ lảm nhảm luôn miệng. Lăng Ngạo Tuyết đành nhắm chặt mắt lại, giả vờ ngủ, không muốn để ý đến anh ta nữa.

“Lần nào anh tìm gặp em, em cũng đuổi anh đi. Nhưng lần này em không đuổi được anh đâu!”

“Ngạo Tuyết, Ngạo Tuyết, em nói gì đi!”

“Ngạo Tuyết, em ngủ rồi à?”

Lăng Ngạo Tuyết vẫn nhắm nghiền mắt, đợi anh ta tự động bỏ về.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, Đỗ Vĩ Đào nhìn thấy cô đã ngủ, bèn nổi tà tâm. Anh ta lặng lẽ thò tay vào chăn, sờ soạng chân của Lăng Ngạo Tuyết.

Cảm nhận được có điều khác thường, Lăng Ngạo Tuyết vội mở mắt ra rồi giận dữ hét lên: “Đỗ Vĩ Đào, anh làm gì đấy?”

Uy lực ngày thường của Lăng Ngạo Tuyết vẫn còn đấy. Tuy rằng việc hét lên khiến lồng ngực cô đau đến không thở nổi, nhưng cũng đủ khiến Đỗ Vĩ Đào sợ hãi dừng ngay hành động lại.

Nhưng rồi nhận ra Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn không có sức phản kháng, thú tính của anh ta bỗng dưng bộc phát. Vén chăn lên, anh ta kích động gào thét: “Ngạo Tuyết, em cho anh nhé. Anh rất thích em. Dù sao chúng ta cũng sẽ trở thành vợ chồng mà. Cho anh đi!”

Lăng Ngạo Tuyết hoảng sợ, đau đến mức choáng váng. Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là hét lên cầu cứu.

“Á!”, cô dùng toàn bộ hơi sức trong cơ thể để hét thật to.

Tần Hạo đã đi xa rồi, chỉ nghe được tiếng cô rất nhỏ. Thoạt đầu anh còn nghĩ mình nghe nhầm, hoặc đấy là âm thanh nào khác. Nhưng sực nhớ đến người đàn ông lạ mặt vừa rồi, Tần Hạo sốt ruột, lập tức lo lắng chạy về phòng bệnh.

Mở cửa ra, anh nhìn thấy người đàn ông kia như thú vồ mồi, nhào lên người Lăng Ngạo Tuyết.

Anh ta đã kéo chăn của Lăng Ngạo Tuyết ra khỏi cơ thể cô.

Còn Lăng Ngạo Tuyết thì đã đau đến bất tỉnh.

Tần Hạo xông đến đạp Đỗ Vĩ Đào văng ra xa rồi đánh anh ta một trận.

Lo cho sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết, Tần Hạo bèn lôi anh ta ra khỏi phòng, sau đó chạy đi gọi bác sĩ. Vào đến phòng bệnh, nhìn thấy cảnh tượng này, bác sĩ bèn mắng Tần Hạo xối xả vì nghĩ chuyện do anh gây ra.

Bác sĩ còn nói, nếu không cấp cứu kịp thời thì tính mạng của Lăng Ngạo Tuyết đã gặp bất trắc rồi.

Trong lòng vô cùng bực bội, nhưng Tần Hạo cũng không muốn nói rõ sự tình để Lăng Ngạo Tuyết không bị tổn hại danh dự. Anh chỉ đành cắn răng nghe mắng.

Tất nhiên, anh cũng không quên thuật lại chuyện này cho Lâm Vũ Hân để cô không hiểu nhầm.

Sau khi nghe xong, suýt nữa Lâm Vũ Hân đã sai anh đi giết người. Lăng Ngạo Tuyết là ân nhân cứu mạng của cô. Nếu Lăng Ngạo Tuyết xảy ra chuyện, Lâm Vũ Hân sẽ áy náy cả đời.




Cuối cùng, Lâm Vũ Hân còn mắng Tần Hạo một trận, trách anh không trông coi Lăng Ngạo Tuyết tử tế.

Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành ngồi ngoài phòng để trông chừng. Bác sĩ không cho anh vào phòng bệnh của Lăng Ngạo Tuyết, còn sai người thỉnh thoảng đến kiểm tra.

Lâm Vũ Hân tiêm thuốc được hai ngày thì khỏi hẳn. Cả hai thay nhau trông chừng, đợi bệnh tình của Lăng Ngạo Tuyết có chuyển biến tốt mới đổi bệnh viện.

Trong thời gian này, có đồng nghiệp ở cục cảnh sát đến thăm Lăng Ngạo Tuyết, nói vài câu rồi cũng rời đi.

Việc ở công ty chất chồng, Lâm Vũ Hân buộc phải quay lại. Nhưng Tần Hạo lại không yên tâm để Lâm Vũ Hân quay về một mình. Thấy tình trạng Lăng Ngạo Tuyết đã khá hơn nhiều, anh làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa cô về nhà mình.

Có người chăm sóc nên Lăng Ngạo Tuyết hồi phục rất nhanh.

Đến một hôm, nhà Lâm Vũ Hân chẳng mấy khi có khách ghé thăm. Lúc mở cửa, Lâm Vũ Hân nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên lạ mặt. Hỏi ra mới biết, đây chính là bác trai và bác gái của Lăng Ngạo Tuyết.

Sau khi tỉnh lại, sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết dần dần có tiến triển. Thế nhưng tinh thần của cô vẫn rất kém, tâm trạng luôn muộn phiền.

Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã nhiều lần muốn hỏi thăm nhưng không biết phải mở lời thế nào. Họ sợ nhắc đến chuyện hôm ấy sẽ khiến Lăng Ngạo Tuyết kích động.

Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.

Chương 308: Khá lắm

Tần Hạo đích thân chạy đi điều tra. Sau khi có kết quả, anh lại càng tức giận hơn.

Kể lại cho Lâm Vũ Hân, cô cũng vô cùng giận dữ. Họ muốn an ủi Lăng Ngạo Tuyết cũng không biết phải an ủi thế nào.

Hôm ấy, Lăng Ngạo Tuyết đang ngồi thừ người trên sô pha trong phòng khách. Trở về nhà sau khi tan làm, nhìn thấy bộ dạng Lăng Ngạo Tuyết như vậy, Lâm Vũ Hân dứt khoát mở lời: “Hay là từ hôn đi!”

Lăng Ngạo Tuyết đáp: “Làm sao từ hôn đây? Hai bác của tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”



Lúc này, Tần Hạo mới tức giận lên tiếng: “Mặc kệ họ có đồng ý hay không. Nếu bố mẹ cô còn sống, chắc chắn sẽ không để cô gả cho loại cầm thú như vậy đâu.”

“Vậy rốt cuộc phải làm sao?”, thấy Lăng Ngạo Tuyết ngày nào cũng buồn bã như vậy, tâm trạng của Lâm Vũ Hân rất khó chịu. Chợt nhìn sang Tần Hạo, rồi lại nhìn Lăng Ngạo Tuyết, Lâm Vũ Hân nghiến răng nói: “Hay là tìm một người đàn ông theo cô về nhà đi. Cô nói đã có người yêu rồi. Như thế thì dù họ không muốn cũng phải đồng ý thôi. Cô thấy ý này được chứ?”

“Ván đã đóng thuyền?”, Tần Hạo gật gù: “Xem ra chỉ còn cách này thôi!”

Lăng Ngạo Tuyết chỉ lặng lẽ ngồi im không nói.



Tần Hạo nhíu mày hỏi: “Nhưng tìm đàn ông ở đâu?”

Lâm Vũ Hân liếc anh: “Anh không phải là đàn ông à?”

“Anh…”, Tần Hạo cứng họng.

Lâm Vũ Hân vẫy tay một cách đầy ngạo nghễ: “Anh cũng nói ý này hay mà? Vậy anh làm luôn đi. Người của mình cả, yên tâm hơn. Ngạo Tuyết, tôi cho cô mượn đấy. Dùng xong nhớ trả cho tôi!”

Mẹ nó, anh là đồ vật hay sao mà nói mượn là mượn?

Lăng Ngạo Tuyết âm thầm liếc nhìn Tần Hạo. Lâu lắm rồi gương mặt cô mới ửng hồng, quả là rất quyến rũ.

Sau một thời gian dài, sức khỏe của Lăng Ngạo Tuyết đã tốt lên nhiều, chỉ là không được vận động quá mạnh. Tuy tinh thần của cô vẫn chưa ổn, nhưng tình trạng không quá đáng ngại.

Lâm Vũ Hân chu đáo mua cho Tần Hạo một bộ com-lê thật đẹp. Tần Hạo cười ha ha, bảo rằng cô chủ đối xử với nhân viên tốt thật đấy.

Đảo mắt nhìn anh, cô nói: “Mua cho anh mặc để đi gặp người nhà cô ấy đấy! Không có miễn phí đâu, sẽ trừ vào lương của anh!”

Tần Hạo bèn mắng cô keo kiệt. Cả hai cứ đấu khẩu với nhau không ngớt. Lăng Ngạo Tuyết nhìn mà vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Sau khi Lăng Ngạo Tuyết và Tần Hạo quyết định thời gian gặp mặt, cô quyết định dọn về nhà mình. Lâm Vũ Hân khuyên can chẳng được, hết cách, đành phải bảo Tần Hạo đưa Lăng Ngạo Tuyết về.

Trước lúc rời đi, Tần Hạo còn cẩn thận dặn dò, nếu tên cầm thú kia còn đến làm phiền thì Lăng Ngạo Tuyết cứ xử trí thẳng tay như lúc giải quyết Trịnh Bách Xuyên vậy. Có hậu quả gì hay xảy ra chuyện thì để anh lo liệu.

Lăng Ngạo Tuyết chỉ mỉm cười gật đầu.

Vài ngày sau đó là lễ Quốc Khánh. Lâm Vũ Nghi cũng được nghỉ. Ở nhà được vài ngày, cô ấy mới bảo có một đàn anh cùng trường tổ chức buổi họp mặt ở một nơi tuyệt lắm. Lâm Vũ Nghi được mời tham dự, rất khó từ chối.

Nhưng vị đàn anh này yêu cầu phải mang bạn khác giới theo. Lâm Vũ Nghi bó tay, nghĩ mãi cũng không biết nên tìm bạn khác giới ở đâu, thế là nhờ Lâm Vũ Hân giúp đỡ.

Lâm Vũ Hân bèn nói, tìm đàn ông nào mà chả thế, thôi thì để Tần Hạo đi đi! Anh còn có thể bảo vệ Lâm Vũ Nghi khỏi những kẻ lợi dụng.

Tần Hạo mới đáp, được rồi, giờ anh đã biến thành bạn trai quốc dân, cũng tốt, các cô lần lượt đến đi, không phải vội.

Lăng Ngạo Tuyết gọi điện báo rằng mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi. Ngày mai Tần Hạo sẽ cùng Lăng Ngạo Tuyết về nhà một chuyến để giải quyết rắc rối này.

Chẳng mấy khi Lăng Ngạo Tuyết lại bông đùa: “Nhỡ người nhà tôi không đồng ý chuyện từ hôn, liệu tôi có phải mượn anh mãi hay không?”

Tần Hạo trả lời: “Cô nghĩ nhiều rồi. Không có hôn sự nào mà tôi không từ chối được!”

Hiếm lắm mới có hôm Tần Hạo ăn vận chỉn chu, râu cũng được cạo sạch sẽ. Anh mặc bộ com-lê được Lâm Vũ Hân mua cho, trông rất ra dáng, khác hẳn vẻ biếng nhác thường ngày.

Lăng Ngạo Tuyết đã chờ ở quảng trường Thế Kỷ từ sớm. Trông thấy Tần Hạo từ xa bước đến, cô nhìn đến ngẩn ngơ.

Không ngờ Tần Hạo khi chải chuốt lại trông cũng sáng láng phết.

“Người nhà họ Đỗ và hai bác của tôi đều có mặt ở nhà ngày hôm nay. Lát nữa nên nói gì làm gì, anh rõ cả rồi chứ?”, Lăng Ngạo Tuyết nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh ung dung thường ngày. Vừa lái xe, cô vừa hỏi.

Tần Hạo chỉnh lại cà vạt, cảm thấy có phần không quen. Anh bình thản đáp: “Chỉ cần đừng chọc vào tôi thì tôi sẽ không đánh họ!”

“Ớ!”, Lăng Ngạo Tuyết hết nói nổi anh. Trừng mắt nhìn Tần Hạo, thấy anh chẳng có phản ứng gì, cô lại càng bực bội nghiến chặt răng.

Nơi ở của bác trai, bác gái Lăng Ngạo Tuyết nằm ở khu vực xa trung tâm thành phố Trung Hải, môi trường sống không tốt lắm. Dù sao nhà họ cũng chẳng giàu có gì, nếu không đã chẳng bắt Lăng Ngạo Tuyết gả cho kẻ như Đỗ Vĩ Đào.

Bước vào nhà họ Lăng, Lăng Ngạo Tuyết có phần gượng gạo khi chủ động khoác tay Tần Hạo, nụ cười trên môi cũng cứng đờ.

Tần Hạo nhìn thấy mấy người trong phòng khách đang rôm rả chuyện trò.

Từ khi anh bước vào thì tiếng nói chuyện đều im bặt, như thể cổ họng bị bóp nghẹt vậy.

Lăng Ngạo Tuyết liếc nhìn Tần Hạo, sau đó giới thiệu với anh: “Đây là bác trai và bác gái của em!”

“Đây là bạn trai của cháu, tên là Tần Hạo!”

Tần Hạo hơi cúi người, vô cùng lễ độ tặng phần quà mà Lăng Ngạo Tuyết đã mua giúp anh: “Thưa bác trai, bác gái, lần đầu gặp mặt, cháu gửi hai bác chút quà mọn bày tỏ lòng thành!”

Nhưng chẳng ai nhận cả!

Sắc mặt của Lăng Đông Bình và Lý Tố Mai đều vô cùng khó coi.

Mà một nhà ba người Đỗ Vĩ Đào ngồi đối diện cũng sa sầm mặt mũi.

Mới nãy, Đỗ Vĩ Đào còn đang bày đủ trò trước mặt hai bác của Lăng Ngạo Tuyết. Đôi bên đã đi đến thống nhất, đang bàn chuyện chọn ngày lành để tổ chức hôn lễ cho Lăng Ngạo Tuyết và Đỗ Vĩ Đào.




Đang bàn bạc vui vẻ thì chẳng ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại đưa một người đàn ông về nhà, còn bảo đấy là bạn trai cô.

Sắc mặt của bố Đỗ Vĩ Đào u ám đi hẳn, chỉ liên tục nói “được lắm”.

Nhưng mẹ Đỗ Vĩ Đào thì không khách sáo như vậy, lên giọng cay nghiệt: “Quả là thiên kim đại tiểu thư giao thiệp rộng rãi. Chồng chưa cưới còn ngồi ngay đây, thế mà đã có bạn trai mới rồi cơ. Có bản lĩnh lắm!”

“Chuyện gì vậy hả?”, Lăng Đông Bình không chịu được việc mất mặt như vậy, bèn quát lên với cô cháu gái.

Lăng Ngạo Tuyết không hề nhìn đến nhà họ Đỗ lấy một lần, vẫn kiên quyết khoác tay Tần Hạo. Anh có thể cảm nhận được cơ thể cô đang run lên rất khẽ.

“Hôn ước giữa cháu và Đỗ Vĩ Đào đã hủy rồi. Cháu sẽ không gả cho anh ta. Có gả, cũng phải gả cho Tần Hạo!”

Lăng Đông Bình cáu tiết: “Cháu nói nhăng cuội gì vậy? Cháu nói hủy là hủy sao? Cậu ta là cái thá gì chứ?”

Đỗ Vĩ Đào nhận ra đấy chính là người đã đánh mình ở bệnh viện. Nhân cơ hội này, anh ta bèn hô lên: “Tên này, chính là tên này đã đánh cháu! Tên này là côn đồ! Cô ấy cố tình tìm một người như vậy đến đây là vì muốn hủy hôn!”

Tần Hạo không tức giận mà chỉ bật cười, mặc cho anh ta muốn la hét sao cũng được.

Mẹ Đỗ Vĩ Đào bảo: “Vừa nhìn đã thấy đây chẳng phải loại người tốt lành gì. Bộ com-lê này, chắc là Ngạo Tuyết mua cho cậu nhỉ? Ha ha!”

Bố của anh ta cũng chỉ lạnh lùng bật cười: “Khá lắm!”

Chương 309: Tôi đi hủy hôn

Lý Tố Mai mang vẻ mặt lo lắng kéo cháu gái mình qua, thấp giọng hỏi: "Con bé này, rốt cuộc cháu bị sao vậy? Đang yên đang lành sao lại dẫn một chàng trai về nhà? Cháu đang giận hai bác à? Vỹ Đào có điểm nào không tốt chứ?"

Tần Hạo vẫn luôn im lặng đột nhiên cười tiếp lời: "Anh ta rất tốt, tốt đến mức khiến tôi muốn nôn!"

Mấy người Lăng Đông Bình tức khắc ngạc nhiên.

Lời này của Tần Hạo rất mơ hồ, chỉ có Đỗ Vỹ Đào biết là chuyện thế nào. Anh ta chột dạ quát: "Anh nói bừa cái gì vậy?"



"Ôi, nể mặt như vậy mà còn không muốn!", Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: "Vị hôn thê? Ha ha! Tôi chưa bao giờ nghe nói có người định cưỡng bức vị hôn thê của mình nhân lúc cô ấy bị thương cả! Há, xin lỗi nhé. Dạng như vậy không phải là người đâu, là súc sinh mới đúng!”

Đỗ Vỹ Đào há miệng nhưng không thể phản bác được, vẻ mặt vô cùng lúng túng. Anh ta lẩm bẩm: "Tại tôi thích cô ấy quá thôi!"

Lời này vừa thốt ra, Lăng Đông Bình nhíu chặt lông mày. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu đổ đầy mồ hôi của Đỗ Vỹ Đào, Lăng Đông Bình nặng nề hỏi: "Đỗ Vỹ Đào, cậu thật sự từng làm vậy sao? Được lắm lão Đỗ, ông dạy ra một đứa con trai ngoan ghê nhỉ!"

Hai người nhà họ Đỗ không ngờ được rằng con trai mình lại ngấm ngầm làm chuyện như vậy, lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhưng bây giờ không phải là lúc dạy bảo con trai, ông ta đành phải gắng gượng nói: "Đông Bình, ông bình tĩnh chút đi, Vỹ Đào sẽ không làm chuyện như vậy đâu. Chuyện này ông có thể yên tâm, tôi bảo đảm mà!"



Tần Hạo cười ha ha hỏi: "Ông lấy gì để bảo đảm?"

Nhìn dáng vẻ của con trai, hai người nhà họ Đỗ cũng không có tự tin. Thế nhưng lúc này bọn họ không thể chịu thua trước được, không thì người ta sẽ có chuyện để nói.

Ông ta đứng dậy, chỉ vào mình mà nói: "Bảo đảm bằng khuôn mặt này của tôi!"

"Ha ha! Mặt của ông có giá lắm à?"

Tần Hạo bất đắc dĩ nhún vai với Lăng Ngạo Tuyết, nói: "Em cũng nhìn thấy người như vậy rồi đấy. Em nói xem anh phải cãi lý với bọn họ thế nào đây?"

Lăng Ngạo Tuyết hờ hững đáp: "Không cần phải cãi lý gì với bọn họ cả!"

Mẹ của Đỗ Vỹ Đào còn muốn lấy lại mặt mũi cho con trai mình nên lạnh lùng nói: "Cho dù Vỹ Đào có làm gì quá đáng thì cũng là muốn sớm được ở bên Ngạo Tuyết. Có lẽ phải trách hai người già chúng tôi thúc giục quá, cứ muốn được ôm cháu sớm. Ngạo Tuyết là cô gái tốt, Vỹ Đào thích quá nên mới kích động như vậy!"

Tần Hạo cười lạnh đáp: "Đúng là một cái miệng dẻo, có thể nói đen thành trắng!"

"Cậu im đi!", Lăng Đông Bình tức giận quát lên. Ông lạnh lùng liếc qua, lát sau mới lạnh giọng nói: "Đây là chuyện riêng của nhà họ Lăng chúng tôi, không liên quan gì đến cậu cả, không đến lượt cậu xen mồm vào đây! Hôn ước này của Ngạo Tuyết đã được định ra từ lúc ông nội còn sống. Lúc đó bố mẹ của Ngạo Tuyết đều đồng ý, không phải cậu nói hủy là hủy được. Chuyện hôn nhân là do bố mẹ làm chủ. Bố mẹ Ngạo Tuyết không còn nữa, chúng tôi làm chủ cho nó, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi điều này!"

Lúc này mẹ của Đỗ Vỹ Đào cũng nói theo: "Đúng vậy, cậu là cái thá gì? Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi đâu thể bị chia rẽ chỉ vì vài ba câu của cậu! Dù Ngạo Tuyết không lấy Vỹ Đào nhà tôi thì cũng chẳng thể lấy tên lưu manh như cậu được!"

Lăng Ngạo Tuyết đi tới, kiên định khoác tay Tần Hạo. Cô dựa đầu vào vai anh, dịu dàng nói: "Đời này, nếu chú rể không phải là anh ấy thì cháu không lấy chồng!"

Trong phút chốc, Tần Hạo ngẩn ra. Câu nói này của cô suýt khiến anh tin là thật, anh thầm tán thán khả năng diễn xuất của Lăng Ngạo Tuyết đúng là không thể chê vào đâu được.

Anh lại không biết thật ra lời này hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng cô.

Lăng Đông Bình cả giận hỏi: "Cậu ta từ đâu ra mà khiến cháu cố chấp như thế? Rốt cuộc cậu ta có điểm nào thu hút cháu?"

Mẹ của Đỗ Vỹ Đào cũng quái gở nói: "Có khi người ta có tài sản hơn mười tỷ, thủ đoạn chồng chất cũng không chừng!"

Đỗ Vỹ Đào giễu cợt theo: "Đúng đấy. Có khi người ta còn có một người bố tuyệt vời, phất tay một cái là chôn được cả hai nhà chúng ta!"

Tần Hạo nở nụ cười, là thật lòng muốn cười.

"Thật ra trong mắt tôi thì cái kiểu nói chuyện của mấy người rất buồn nôn đấy. Tôi không sợ nói thẳng với mấy người biết, tôi chỉ học đến tiểu học, hộ khẩu ở nông thôn, cũng chẳng có ruộng tốt. Tôi không bố cũng không so bố với mấy người được. Trên người tôi xưa nay chưa có hơn năm trăm tệ, cũng chẳng có công việc đàng hoàng gì. Bộ quần áo tôi đang mặc trên người quả đúng là do phụ nữ mua cho".

Ba người nhà họ Đỗ lộ ra ánh mắt khinh thường. Lăng Ngạo Tuyết cũng thầm sốt ruột, cái tên này đang nói linh tinh gì vậy!

Tần Hạo nói tiếp: "Có lẽ chỉ có chút nhân phẩm còn sót lại là điểm duy nhất tôi tốt hơn đứa con trai súc sinh của hai người. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Ngạo Tuyết chọn tôi, mấy người có muốn biết là tại sao không?"

Tất cả đều im lặng, vẻ mặt của hai vợ chồng Lăng Đông Bình khá khó coi.

Tần Hạo sờ vào bụng Ngạo Tuyết, cười nói: "Bởi vì ở vị trí quan trọng nhất thì tôi có người của mình!"

Đến cả Lăng Ngạo Tuyết cũng sợ hết hồn vì lời nói này!

"Cái gì?", Lý Tố Mai thất thanh nói.

Lăng Đông Bình hoàn toàn biến sắc, không khỏi nhìn Lăng Ngạo Tuyết hỏi: "Cháu mang thai?"

Tuy rằng đây rõ ràng là một lý do rất vô căn cứ, thế nhưng Lăng Ngạo Tuyết vẫn cắn răng tiếp nhận lời nói dối này. Cho dù thế nào thì cũng phải qua ải này rồi nói tiếp.

Lăng Ngạo Tuyết vừa gật đầu, ba người nhà họ Đỗ đều há hốc mồm.

Đỗ Vỹ Đào lại càng nổi giận đùng đùng. Anh ta mặc kệ tất cả, giận dữ nói: "Hóa ra cô đã sớm thông đồng với tên khốn kiếp này, không còn trong trắng từ lâu. Tôi còn muốn lấy người đàn bà hư hỏng như cô làm gì? Hóa ra người phụ nữ nhà họ Lăng đều là đồ đê tiện thế này!"

Lăng Đông Bình sầm mặt, lời này đã mắng cả gia tộc lớn như nhà họ Lăng rồi.

Bố của Đỗ Vỹ Đào tát vào mặt con trai mình một cái, giận dữ nói: "Nói xằng cái gì vậy, câm miệng cho tao!"

"Con muốn nói đấy! Con đã sớm nghi ngờ cô ta có gì đó với thằng này rồi. Bố, mẹ, chúng ta đi thôi. Phụ nữ thế này có cho không thì con cũng chẳng thèm!"

Bố của Đỗ Vỹ Đào lại giơ tay lên như muốn tát thêm, Đỗ Vỹ Đào sợ đến mức che mặt tránh đi.

Lăng Đông Bình không lên tiếng, Lý Tố Mai lại cười lạnh nói với vợ chồng nhà họ Đỗ: "Đã như vậy thì Ngạo Tuyết nhà tôi không trèo lên được nhà họ Đỗ mấy người đâu, hôn ước này coi như xóa bỏ vậy. Sau này nhớ dạy dỗ con trai mình cho tốt, đừng ra ngoài làm mất mặt cả nhà!"

"Hay, hay, hay!", bố của Đỗ Vỹ Đào liên tục nói ba chữ "hay", sau đó đứng dậy nói: "Hôn ước này xóa bỏ. Họ Lăng, đừng có hối hận!"




Dứt lời, ba người nhà họ Đỗ thở hổn hển bỏ đi.

Lý Tố Mai nhanh chóng kéo Lăng Ngạo Tuyết ngồi xuống ghế số pha, sau đó vội vàng hỏi: "Ngạo Tuyết, cháu có thai thật sao?"

Lăng Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo sờ đầu mình, thay đổi thái độ trước đó mà cười đáp: "Xin lỗi bác, lúc nãy cháu nói bừa".

Lý Tố Mai ngẩn ngơ, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy hơi mất mát.

Lăng Đông Bình chỉ vào hai người, trong phút chốc cũng chẳng mắng được câu nào. Ông chỉ có thể thở ngắn than dài, nói: "Hai người... Ngạo Tuyết à, cháu đúng là hồ đồ! Điều kiện của nhà họ Đỗ có điểm nào không tốt đâu? Sao cháu lại muốn lấy một tên lưu manh như vậy?"

Dường như Lý Tố Mai không phản cảm Tần Hạo lắm nên nói: "Hạnh phúc của Ngạo Tuyết quan trọng hay tiền quan trọng?"

Lăng Đông Bình chỉ vào mặt Tần Hạo, cười lạnh hỏi: "Bà cảm thấy Ngạo Tuyết lấy cậu ta sẽ hạnh phúc sao?"



Chương 310: Tôi mắng súc sinh

Nói xong câu đó, Lăng Đông Bình không đợi mọi người trả lời liền đứng dậy, tức giận bước từ từ lên lầu.

"Cậu tên là Tần Hạo đúng không? Cậu ngồi đi, tôi rót trà cho cậu!", Lý Tố Mai đứng dậy, khách sáo nói.

"Bác à, không cần đâu! Cháu còn chút việc, không làm phiền bác nữa!"

Tần Hạo ở đây thì cảm thấy không được tự nhiên lắm. Nhiệm vụ đã hoàn thành thì đương nhiên không cần bồi dưỡng tình cảm gì đó với hai người này nữa. Anh khách sáo nói cảm ơn rồi chào tạm biệt.



Đại khái là lần đầu tiên gặp mặt nên Lý Tố Mai không thể quá niềm nở được. Hơn nữa bầu không khí lúc này quả thật khó mà giữ người ở lại, vẫn còn một số chuyện phiền phức cần bà xử lý.

Lăng Ngạo Tuyết cũng đi theo Tần Hạo. Cô không muốn ở lại trong ngôi nhà này.

Hai người cùng ra khỏi nhà, Tần Hạo đắc ý nói: "Tôi đã nói gì hả, không có hôn ước nào mà tôi không hủy được!"

Lăng Ngạo Tuyết không được vui lắm, vẫn im lặng suốt đường đi. Cô biết lúc này đi rồi thì sau này mình và anh chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.



Tần Hạo không muốn lên xe Lăng Ngạo Tuyết, tự ra cửa gọi taxi.

Lăng Ngạo Tuyết vào gara lái chiếc BMW ra, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến bản thân giật mình ở giao lộ của tiểu khu.

Tần Hạo nói chuyện với một người hơn hai mươi tuổi. Tần Hạo trông không kiên nhẫn lắm, người trẻ tuổi kia lại nhìn Tần Hạo bằng vẻ mặt vui sướng và ánh mắt sùng bái.

Cô vội vàng xuống xe, chạy đến trước mặt hai người rồi kinh ngạc thốt lên: "Cục trưởng Long, hai người biết nhau à?"

Người này chính là lãnh đạo trực tiếp của Lăng Ngạo Tuyết, Long Ngũ. Bây giờ cậu ấy chính là Phó Cục trưởng của cục cảnh sát thành phố Trung Hải.

Tuổi còn trẻ đã lên được vị trí này, chủ yếu là do lập được công lao quá lớn.

"Ồ! Là Lăng Ngạo Tuyết sao! Hôm nay tôi có gặp bác trai, lại may mắn gặp phải người quen ở đây. Hai người đang?", Long Ngũ hơi kinh ngạc nhìn cả hai.

Long Ngũ ở trong tiểu khu này, là hàng xóm của Lăng Đông Bình. Ngay cả Lăng Ngạo Tuyết cũng không rõ điểm này.

Quan hệ giữa Long Ngũ và Lăng Đông Bình cũng không tệ lắm, thường ngày rảnh rỗi thì thường đi uống rượu với nhau. Có lẽ là do Lăng Đông Bình nịnh bợ cậu ấy.

Nhưng Long Ngũ không ngờ rằng mình lại gặp được đại ca Tần Hạo ở đây.

Lăng Ngạo Tuyết hơi chột dạ, không dám thừa nhận quan hệ lúc này của mình và Tần Hạo. Cô chỉ qua loa nói: "Đến nhà chơi thôi!"

Long Ngũ không suy nghĩ nhiều, chỉ cẩn thận hỏi Tần Hạo: "Đi ăn chung không anh?"

Lăng Ngạo Tuyết sững sờ. Cấp trên kính trọng Tần Hạo đến mức này sao?

Rốt cuộc cái tên này là ai?

Tần Hạo cười cười đáp: "Thôi khỏi. Tôi còn có chuyện, cậu có việc thì đi trước đi!"

"Thế ạ? Thôi đành vậy!"

Long Ngũ thất vọng đáp. Cậu ta chờ hai người Tần Hạo đi rồi mới lên xe, tài xế lái xe vào tiểu khu.

Long Ngũ không vào nhà mình mà đi đến trước cửa nhà Lăng Đông Bình. Cậu ấy cũng cảm giác được hai người nhà họ Lăng khá khác thường, đều mang vẻ mặt sầu lo nhưng lại không giống như cãi nhau nên hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lý Tố Mai kể chuyện xảy ra hôm nay cho cậu ấy nghe.

Lăng Đông Bình vừa lắc đầu thở dài vừa không ngừng cười khổ, vẻ mặt trông rất bất đắc dĩ. Chỉ vì chuyện này mà hôm nay ông đã không nuốt nổi cơm.

Nào ngờ nghe thấy Tần Hạo qua lại với Lăng Ngạo Tuyết, Long Ngũ ngạc nhiên đến trợn to mắt. Cậu ấy cười gượng nói: "Cháu gái nhà ông đúng là..."

Hai người Lăng Đông Bình không hiểu ý trong lời nói của Long Ngũ, cho rằng cậu ấy cũng đang tiếc cho Lăng Ngạo Tuyết nên lắc đầu nói: "Chuyện đến nước này thì chỉ có thể nghĩ cách để tên nhóc kia chủ động cút xéo. Cậu ta không xứng với Ngạo Tuyết chúng tôi!"

Lý Tố Mai thở dài, cũng không biết nói gì mới được!

"Không xứng?", Long Ngũ ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Hai người cảm thấy anh ấy không xứng với Lăng Ngạo Tuyết?"

"Đúng vậy, một là không có bằng cấp, hai là không có công việc đàng hoàng, chỉ là một tên lưu manh. Sao Ngạo Tuyết có thể đi theo người như thế. Haizz, con bé số khổ này không còn bố mẹ nên chuyện gì chúng tôi cũng chiều theo ý nó, không quản lý được nó nên mới tạo thành tính bướng bỉnh lúc này".

Long Ngũ sững sờ cất tiếng: "Tôi thật sự không biết phải nói sao nữa. Hai người cảm thấy anh ấy không tốt, nhưng nếu tôi có em gái thì tôi sẽ dâng hai tay cho anh ấy! Làm kẻ thứ ba cũng được!"

"Cái gì?", Lý Tố Mai và Lăng Đông Bình nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.

Long Ngũ khinh thường nói: "Chỉ sợ cho dù là như vậy thì đại ca... À không phải, người ta còn chưa chắc muốn lấy đâu!"

Hai người nhà họ Lăng trợn tròn mắt. Rốt cuộc tên nhóc kia có lai lịch gì mà khiến Long Ngũ phải nói như vậy?

"Ha ha, anh ấy không đơn giản đâu! Hai người đều chỉ thấy được mặt ngoài thôi!"

Long Ngũ cảm khái một câu. Cậu ấy do dự chốc lát, nghĩ lại cũng không phải người ngoài nên nhẹ giọng nói: "Nói thế này đi. Hai người biết Trịnh Bách Xuyên không?"

Lăng Đông Bình cười nhạo đáp: "Lẽ nào tên nhóc kia là họ hàng của Trịnh Bách Xuyên? Nhưng có là họ hàng thật thì sao chứ? Nghe nói Trịnh Bách Xuyên thua rồi!"

Long Ngũ khinh thường nói: "Trịnh Bách Xuyên bại bởi anh ấy đấy!"

Hai vợ chồng lập tức ngớ ra!

Giải quyết chuyện hôn ước cho Lăng Ngạo Tuyết xong. Ngày hôm sau, Tần Hạo đi theo Lâm Vũ Nghi tham gia buổi họp mặt bạn bè gì đó.

Buổi gặp gỡ lần này là do một đàn anh đại học trước kia của cô ấy đề xuất, có thể xem như là một buổi họp mặt bạn bè. Người tham gia chỉ chừng mười người, đại đa số đều đã tốt nghiệp, rất ít người còn ở trường học như Lâm Vũ Nghi.

Cộng thêm bạn trai bạn gái đi theo thì tổng cộng là hơn hai mươi người. Hai người Tần Hạo có thể nói là đi ngay sát giờ. Sau khi vào trong, đầu tiên Lâm Vũ Nghi nhìn thấy đàn anh đang đứng nghênh đón ở cửa.

Lâm Vũ Nghi chủ động khoác tay Tần Hạo.

Tần Hạo liếc nhìn. Người đàn ông trước mắt khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, là kiểu người thành công trông rất chín chắn, nhã nhặn và sạch sẽ. Anh ta đeo mắt kính gọng vàng, có khí chất của nhân viên chính phủ.

Người đàn ông này mỉm cười tiến lên, quán sát hai người trước rồi mới lên tiếng: "Lâm Vũ Nghi, đã lâu không gặp. Em càng lúc càng đẹp ra", sau đó nói với Tần Hạo: "Chào anh, để tôi tự giới thiệu trước. Lục Thiên Kiêu, là bạn học thời đại học của Lâm Vũ Nghi. Lâm Vũ Nghi, đây là bạn trai em sao?"

Lâm Vũ Nghi cố gắng giữ tự nhiên nói: "Ừ, Tần Hạo!"




Không biết tại sao khi nghe thấy tiếng bạn trai này, Tần Hạo cảm thấy hơi quái dị. Rõ ràng là anh rể lại biến thành bạn trai, sự thay đổi về thân phận thế này hơi đột ngột. Anh cười rất xấu xa, trên mặt lại vẫn khách sáo chào hỏi.

Lục Thiên Kiêu đi trước dẫn đường, hai người theo sau.

Câu lạc bộ này trông rất có khí thế. Chỉ nói đến phong cách trang trí cổ điển tao nhã này thôi thì đã thoát ly phạm trù tầm thường rồi. Trong phong cách cổ xưa thế này, đâu đâu cũng cảm giác được ý nhị sâu xa của nền văn hóa Hoa Hạ.

Tần Hạo chỉ hững hờ quan sát, nhét hai tay vào túi mà nhàn nhã tản bộ.

Lúc này Lục Thiên Kiêu đang thầm quan sát phản ứng của anh, càng nhìn lại càng thấy kinh ngạc. Anh ta biết, chỉ có người đã gặp qua cảnh tượng khí thế hơn mới có thể không để ý gì thế này. Anh ta nhớ lúc bản thân đến nơi đây lần đầu thì rất giật mình, hết nhìn đông tới nhìn tây rồi lại cảm khái ý nghĩ sáng tạo của nơi này, khâm phục sự phóng khoáng của chủ nhân nơi đây.

Mà Tần Hạo lại giống như chẳng hề để ý.

Như vậy thì có mấy khả năng. Một là anh đã đến đây rồi, hơn nữa còn rất quen thuộc. Nhưng nhìn dáng vẻ hờ hững quan sát xung quanh, trông rất ung dung tùy ý của anh thì chắc chắn là giả vờ!

Chương 311: Giả vờ tàng hình

Sau khi bước vào anh mới phát hiện đã có không ít người ngồi ở đây. Cũng may đây là một căn phòng rộng cả trăm mét vuông nên mới không tạo cảm giác chật chội bức bối. Đồ đạc trong phòng cũng đều theo phong cách cổ điển.

Hai người Tần Hạo vào trong đều cảm thấy những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình. Lục Thiên Kiêu là chủ của bữa tiệc, anh ta giới thiệu qua loa với mọi người về bản thân mình. Chẳng nhắc đến lai lịch của mình mà chỉ nhắc tên và tình hình hiện tại.

Lâm Vũ Nghi điềm nhiên như không, cô ấy quen vài người ở đây, những người đó đều không phải dạng vừa!

Nào là quản lý cấp cao của ngân hàng, cán bộ trong doanh nghiệp nhà nước, con cái nhà giàu, chẳng có ai là không có vai vế chức sắc. Trước đây còn đi học, những người đó đều là VIP. Bạn đi cùng của họ cũng không kém phần long trọng, dường như, ở đây chỉ có mình Tần Hạo là nhìn 'xoàng' nhất. Không có ông bố giàu có, công việc thì là bảo vệ, nghe thật có chút tầm thường.



Lúc giới thiệu, Lục Thiên Kiêu cố tình dừng lại một chút. Một là anh ta quả thực không biết lai lịch của Tần Hạo, hai là muốn nhân cơ hội này bêu riếu Tần Hạo một phen.

Tần Hạo do dự một lát rồi nói: "Mới từ nước ngoài về không lâu, trước mắt đang làm nhân viên bảo vệ".

Tần Hạo chỉ nói vài điều rất mơ hồ, nhưng về cơ bản là đúng. Anh vốn là người từ nước ngoài về, cũng đích thực là một tay bảo vệ, thậm chí còn là đội trưởng.

Đám người này vốn không coi trọng những người từ nước ngoài về, lại còn là một người làm bảo vệ. Trong mắt họ, có lẽ Tần Hạo là kiểu sống ở nước ngoài hai năm rồi không tồn tại ở đó được nữa nên mới về nước.



Như vậy, ánh mắt của đám đông nhìn Tần Hạo trở nên đầy ẩn ý sâu xa.

Tần Hạo đưa mắt nhìn đám người trong phòng, đa phần là phụ nữ. Có lẽ Lục Thiên Kiêu cũng là một kẻ thức thời, nên anh ta cũng mượn ngay cơ hội này để lấy le trước mặt phái nữ, giành lấy thiện cảm của họ để sau này nhỡ đâu còn tòm tem được ít nhiều. Có vài cô gái ở đó nhan sắc cũng khá, nhưng theo Tần Hạo nhận xét thì Lâm Vũ Nghi vẫn là người đẹp nhất.

Điều đó khiến trong lòng anh không khỏi đắc ý. Nhìn thấy chưa? 'Ghệ' của ông đây đẹp hơn của các cháu.

Lâm Vũ Nghi vừa bước vào thì đã có một cô gái niềm nở bước tới ôm cô, có vẻ như là nhớ nhung lắm nhưng trong âm thầm lại so sánh nhan sắc, khí chất, cách ăn mặc, trang điểm với nhau.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là so sánh người đàn ông đi cùng.

Tần Hạo cũng thu lại dáng vẻ lười biếng ban nãy, cố gắng thể hiện phong độ. Dù gì anh cũng phải cho Lâm Vũ Nghi chút thể diện đúng không?

Hai người tìm một góc rồi ngồi xuống, một đám người vây xung quanh nói chuyện hàn huyên.

Hôm nay, Lâm Vũ Nghi không phải nhân vật chính, Lục Thiên Kiêu mới là nhân vật chính. Đám người này có lẽ đã rất thân với nhau từ trước khi Tần Hạo đến. Bọn họ đang bàn luận về chính trị.

Từ tình hình quốc tế đến khủng hoảng kinh tế, từ văn hóa phục hưng đến cải cách chế độ công chức, đều là những vấn đề mà những người dân bình thường không tiếp xúc tới. Bọn họ cướp lời nhau mà nói, nếu nói phải chủ đề mình không biết thì họ sẽ tìm cách dẫn dắt sang lĩnh vực chuyên môn của mình, sau đó lại diễn thuyết rất hùng hồn. Họ cứ ba hoa chích chòe mãi không thôi khiến cho những người bên cạnh xây xẩm mặt mày, tỏ ra vô cùng sùng bái họ. Sau đó, họ lại giả vờ khiêm tốn, vẻ đắc ý trên nét mặt được che giấu rất hoàn hảo, rất giống dáng điệu của mấy vị chuyên gia trên ti vi.

Tần Hạo từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời, anh không có một chút hứng thú nào với mấy vấn đề này mặc dù anh còn biết được một số bí mật mà đám người này không thể biết. Trong mắt anh thì mấy chuyện này chẳng có gì đáng kể.

Thấy Lâm Vũ Nghi cũng trầm ngâm không nói không rằng, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu phụ họa. Tần Hạo bỗng thấy cạn lời, anh bước tới gần rồi thì thầm vào tai cô: "Hình như cô rất có hứng thú với những vấn đề này?"

Lâm Vũ Nghi đột nhiên bị Tần Hạo ôm eo rồi thì thầm vào tai thì khẽ a lên một tiếng, cơ thể cô bất chợt run lên. Lâm Vũ Nghi mặt đỏ bừng đáp: "Cũng khá thú vị!"

Tần Hạo bĩu môi rồi không nói gì nữa. Anh đi rót một ly rượu vang rồi uống cạn.

Đám người xung quanh sớm đã săm soi nhất cử nhất động của Tần Hạo, thấy anh có vẻ chán chường nốc hết một ly rượu thì coi thường anh là con sâu rượu, lại cho rằng anh vì không tham gia được vào cuộc trò chuyện nên cảm thấy bức bối.

Lục Thiên Kiêu quay sang nháy mắt ra hiệu với một người đứng cạnh anh ta, người đó hiểu ý, đột nhiên nói to: "Anh Tần ra nước ngoài du học ở nước nào ấy nhỉ? Không biết anh đây là sinh viên ưu tú của trường nào?"

"Nước nào sao?", Tần Hạo hơi ngây người. Một là anh không ngờ có người chủ động bắt chuyện với mình, hai là nhất thời không biết trả lời sau. Nghĩ ngẫm một hồi anh vẫn cảm thấy thôi thà cứ nói thật luôn cho xong chuyện, anh đáp: "Tôi đã đi qua khá nhiều quốc gia, nhưng không phải là đi du học, chỉ là đi khám phá một chút".

Đó là sự thật, trước đây anh bị rất nhiều kẻ truy sát nên anh phải lưu lạc khắp nơi trên thế giới.

Tần Hạo không nhớ tên người hỏi câu này, có điều, bố anh ta hình như là phó thị trưởng gì đó. Cô gái đi cùng anh ta có nét đẹp rất trong sáng giống như một học sinh. Bố cô ấy hình như cũng là chủ tịch của một công ty đa quốc gia gì đó, mẹ cô cũng tự mở một công ty, cũng là người có tiền.

Câu trả lời của Tần Hạo khiến đám người kia càng coi thường anh hơn, nhưng người hỏi chuyện anh lúc nãy lại không tiếp lời nữa. Mục đích của anh ta đã đạt được rồi, giờ đây anh ta nhường lại vai phản diện này cho kẻ khác.

Quả nhiên, cô gái bên cạnh anh ta vừa nghe xong thì vẻ mặt vô cùng tò mò hỏi: "Anh học chuyên ngành gì vậy? Là du lịch sao? Thảo nào có thể đi ngao du khắp nơi như vậy!"

"Không phải. Tôi vốn không đi học", Tần Hạo thật thà đáp, anh chẳng cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ.

Ánh mắt khinh thường của đám người kia như xuyên qua người Tần Hạo, khiến cho Lâm Vũ Nghi cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô đứng sau lưng véo nhẹ anh. Rõ ràng là đến Lâm Vũ Nghi cũng không tin những gì anh vừa nói, cho rằng anh lại đang nói năng linh tinh.

Cô con gái nhà giàu vừa hỏi kia tỏ ra đáng tiếc nói: "Hay là nói với bố mẹ tôi? Giúp anh tìm một công việc không phải chuyện khó khăn. Trước tiên cứ làm một nhân viên nghiệp vụ thông thường, sau này vẫn sẽ có cơ hội thăng tiến, anh có muốn suy nghĩ về vấn đề này không? Tôi và Lâm Vũ Nghi là chị em tốt, không phải người ngoài".

Tần Hạo vuốt nhẹ bàn tay Lâm Vũ Nghi đáp: "Không cần đâu, Vũ Nghi sau này sẽ tìm được việc làm tốt. Đến lúc đó tôi ở nhà trông con là được rồi, cần gì phải tìm việc cho mất công? Ý tốt của cô tôi xin ghi lòng tạc dạ".

Đám đông đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn cạn lời rồi.

Lâm Vũ Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt, cô biết Tần Hạo ghét bị bọn họ hỏi đến cùng cho nên mới cố ý chọc tức bọn họ.

Cô con gái nhà giàu kia khóe miệng thấp thoáng ý cười, kiêu ngạo nhìn Tần Hạo nói: "Vũ Nghi quả là có phúc!"

Đó là câu nói mát mẻ, nghe thì như khen nhưng thực ra lại đang mỉa mai.

Tần Hạo không tỏ thái độ gì, mỉm cười không nói.

Lâm Vũ Nghi ngồi bên cạnh anh nên cô có thể cảm nhận ý tứ trong từng động tác của anh. Nhún vai, bĩu môi, thản nhiên như không, những lời châm chọc khiêu khích kia chẳng là gì với anh. Khí chất bình thản ung dung đó ngày càng làm cô mê đắm. Lâm Vũ Nghi cảm thấy hình như bản thân đã hơi sa ngã rồi, Tần Hạo quá thần bí khiến cô ấy tò mò nhưng cũng không dám vượt quá giới hạn để tới gần anh hơn. Cô sợ nếu mình thực sự ngã vào lưới tình thì sẽ không thể nào dứt ra.




Trong những dịp tụ tập như thế này thì không thể thiếu tiết mục ăn cơm uống rượu.

Những bữa tiệc linh đình, mọi người đi lại chúc tụng nhau, giờ phút đám đàn ông con trai giao lưu kết bạn với nhau cũng đã tới. Bên này nói sau này nhờ anh chiếu cố, bên kia nói không dám nhận là chiếu cố, nếu giúp được sẽ giúp hết sức. Sau đó lại hẹn hò ngày khác tới thăm nhà nhau.

Tiệc gặp mặt của bạn đại học thì cũng chỉ có mấy mục đích đó, cũng xem như Lục Thiên Kiêu đã đạt được mục tiêu của anh ta rồi.

Còn đám phụ nữ thì cũng bắt đầu thi đua so sánh với nhau. Lúc thì da cô đẹp quá, dùng mỹ phẩm gì vậy, đến nếp nhăn cũng không nhìn thấy nữa rồi. Đối phương thì cười híp mắt nói làm gì có nếp nhăn, da tôi vẫn đẹp mà còn trong lòng thì thầm mắng: cô mới là cái đồ mặt đầy nếp nhăn.

Hoặc là cái túi xách này của cô đẹp quá, của hãng nào vậy? Là mẫu mới phải không, e là phải mấy trăm nghìn tệ! Đối phương lại giả đò khiêm tốn đáp không phải, chỉ có mấy chục ngàn thôi ấy mà, còn trong lòng thì lại thầm mắng đối phương mua được cái túi mấy trăm nghìn tệ thì có gì mà huênh hoang?



Chương 312: Hồi ức tươi đẹp

Tần Hạo tùy ý ăn uống một mình. Anh không hề vội vã, dáng vẻ vô cùng ung dung.

Không có ai thèm để ý đến anh, không ai rót rượu cho anh, cũng chẳng ai lại đi ca tụng cái tên ất ơ này cho nên lại hướng mũi dùi về phía Lâm Vũ Nghi.

Tần Hạo vốn không có ý định uống rượu thay Lâm Vũ Nghi, điều đó càng khiến đám người kia khinh thường anh hơn. Ai nấy đều cảm thấy Lâm Vũ Nghi đi với anh chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Lâm Vũ Nghi tốt bụng giải thích dùm là Tần Hạo phải lái xe nên không thể uống nhiều rượu.



Tần Hạo lại nói rằng không sao đâu. Nếu đêm nay uống say rồi thì sẽ ở lại. Dù gì đàn anh Lục đã đứng ra mời khách thì ắt phòng ốc cũng đã bố trí đầy đủ rồi.

Đám đông thầm chửi anh là đồ vô liêm sỉ, Lục Thiên Kiêu chỉ đành thuận miệng nói khó khăn lắm mọi người mới tụ tập thì cứ chơi cho đã đời đi. Nhưng trong lòng anh ta thầm chửi Tần Hạo lần này hại anh ta phải 'khô máu'.

Lâm Vũ Nghi rất xinh đẹp, đẹp nhất trong số những cô gái ở đó. Cho nên, máu đố kỵ của đám đàn bà con gái nổi lên, bọn họ muốn khiến cho cô phải mất mặt. Đám người đó không ngừng mời rượu, hết người này đến người khác. Lâm Vũ Nghi không biết từ chối ra sao nên rất nhanh đã bị chuốc cho say mèm. Cô gái xinh đẹp này lúc say thì trở nên đa tình, khác hẳn lúc bình thường.

Mắt Lâm Vũ Nghi dần mờ đi nhưng bóng dáng Tần Hạo đối với cô lại càng trở nên rõ nét. Anh đang ngồi cạnh cô, nét mặt rất ung dung bình thản, anh nâng ly rượu lên uống tựa như chẳng coi đám người xung quanh là hạt bụi gì. Lâm Vũ Nghi chợt cảm thấy Tần Hạo hoàn toàn khác biệt so với đám đông xung quanh, như thể cả thế giới này say chỉ có mình anh tỉnh vậy. Sau đó, Lâm Vũ Nghi thực sự không chịu được nữa.



Thấy Lâm Vũ Nghi che miệng chạy ra ngoài, Tần Hạo đặt ly rượu xuống rồi đi theo cô.

Trong nhà vệ sinh, Lâm Vũ Nghi nôn thốc nôn tháo, Tần Hạo vỗ lưng cho cô, ánh mắt anh dịu dàng làm say đắm lòng người. Anh nói: "Sao cô phải uống nhiều như vậy chứ?"

Lâm Vũ Nghi chợt thốt lên hai chữ: "Để can đảm hơn!"

"Hả?", Tần Hạo hỏi lại với vẻ nghi hoặc.

Khuôn mặt Lâm Vũ Nghi dần giãn ra, cô nói: "Tôi muốn anh đi cùng tôi thêm một đêm nữa, tôi muốn cùng anh ngắm pháo hoa, ngắm cảnh đẹp ba nghìn dặm trước mắt, ngắm những thăng trầm của trần thế ..."

Nét mặt Tần Hạo có vẻ hơi xúc động. Anh thấy trong mắt Lâm Vũ Nghi có điều gì đó khác lạ, đó là nỗi lòng không thể nào bày tỏ. Nó cứ thế hóa thành dòng lệ trong vắt chảy ra khỏi đôi mắt cô.

Tần Hạo ngây người nhìn Lâm Vũ Nghi, hai người nhìn nhau hồi lâu.

"Một đêm thì sao mà đủ được?", Tần Hạo đột nhiên nửa đùa nửa thật.

Nét mặt Lâm Vũ Nghi thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cô chỉ mỉm cười đáp: "Xem ra tôi uống say rồi mà vẫn nhát như thỏ đế, việc này chỉ giống như ảo giác mà thôi!"

Tần Hạo có chút thương xót, dường như anh có thể cảm nhận được nỗi lòng cô.

"Không phải ảo giác!", Tần Hạo nháy mắt, khóe miệng anh thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Hai người họ rời khỏi nơi đó.

Tần Hạo lái xe đi mua cả một hộp pháo hoa rất lớn. Sau đó anh lái xe tới vùng ngoại ô rồi dừng lại ở một nơi không người.

Tiếng pháo hoa nổ đùng đoàng.

Bầu trời đêm sáng chói, những đốm pháo hoa tản ra khắp nơi, rực rỡ sắc màu, giống như sao băng vụt qua rồi biến mất.

Lâm Vũ Nghi ngồi ở trên đỉnh núi, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, khóe miệng cô là nụ cười nhàn nhạt. Bên cạnh cô Tần Hạo bình thản ngậm một điếu thuốc, nụ cười đầy vẻ ung dung.

Hai người cứ như hai kẻ điên, đêm hôm chạy tới vùng ngoại ô bắn pháo hoa. Chuyện như vậy cũng chỉ có hai người họ mới làm ra được.

Không phải tình yêu nam nữ, cũng không hẳn là lãng mạn. Cảm giác lúc đó rốt cuộc là gì có lẽ chỉ hai người họ hiểu.

Lâm Vũ Nghi không biết từ lúc nào đã tựa đầu vào vai Tần Hạo. Bầu trời đêm lập lòe những đốm sáng chiếu sáng hình bóng hai con người ngồi cạnh nhau trên đỉnh núi. Hình bóng họ hơi mơ hồ nhưng không hề cô đơn.

Hơi thở của Lâm Vũ Nghi ngày một gấp gáp hơn, tim cô cũng bắt đầu đập như trống trận.

Tần Hạo với tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Vũ Nghi. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khung cảnh sáng tối đan xen đó vẫn có thể cảm nhận được biểu cảm trên gương mặt người kia.

Sau một thoáng chần chừ, cuối cùng, hai người họ trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy tình cảm.

Khi môi Tần Hạo chạm vào bờ môi mềm mại của Lâm Vũ Nghi, anh ngửi thấy một mùi thơm phảng phất như hoa lan. Lâm Vũ Nghi như mềm nhũn ra, để mặc Tần Hạo thưởng thức hương vị đôi môi mình. Dần dần, trong vô thức, cô tựa vào lòng Tần Hạo lúc nào không hay.

"Vũ Nghi!", Tần Hạo kéo giãn khoảng cách, khẽ gọi tên cô.

"Hả!"

"Tại sao?", Tần Hạo cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà anh đã muốn hỏi từ rất lâu. Có một số việc, anh hi vọng có thể hiểu rõ chứ không phải như hiện tại cứ làm mà không biết nguyên do.

Lâm Vũ Nghi thôi tựa vào anh, cô sửa soạn lại mái tóc, khẽ mỉm cười, nói: "Không có tại sao gì hết. Qua đêm nay mọi thứ sẽ trở lại như cũ!"

Tần Hạo cười đáp: "Hóa ra là muốn lưu giữ chút hồi ức ngọt ngào!"

Lâm Vũ Nghi hỏi lại: "Vậy không được sao?"

"Đương nhiên là được!", Tần Hạo nhổm dậy, kéo Lâm Vũ Nghi đang nằm trên thảm cỏ dậy rồi nói: "Có điều, thế này vẫn chưa đủ!"

Tần Hạo kéo cô lên xe sau đó phóng đi thật nhanh đi vào một con đường quanh núi.

Lâm Vũ Nghi ngồi trên xe, dường như cô chẳng hề lo sợ Tần Hạo sẽ đưa mình đi đâu đó để giở trò đồi bại. Thực ra cô thấy kì lạ hơn, nửa đêm nửa hôm lại chạy lên núi làm gì?

Sau cùng Tần Hạo dừng lại ở một sườn núi khá cao, lúc này Lâm Vũ Nghi cũng lờ mờ đoán ra.

"Hì hì, nơi này cũng không tệ. Thế nào, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, cô có thích không?", Tần Hạo xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Vũ Nghi rồi tiện tay lấy áo của mình choàng lên người Lâm Vũ Nghi.

Ban đêm gió trên núi khá to, Lâm Vũ Nghi lúc này đã tỉnh rượu thì cảm thấy rét run người. Cô chạm vào chiếc áo đang choàng trên người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Lúc đó mới là hai giờ sáng, vẫn còn vài giờ đồng hồ nữa.

Hai người đứng trên sườn núi, khẽ tựa vào nhau. Tần Hạo dịu dàng nói: "Hay là cô vào xe ngủ một chút, lát nữa tôi gọi cô dậy?"

"Cái tôi muốn là hồi ức tươi đẹp chứ không phải là vào xe ngủ, ha ha!", Lâm Vũ Nghi nhìn anh, trên nét mặt cô thoáng hiện ra vẻ đau khổ.

Cô cho rằng Tần Hạo sẽ không phát hiện ra, nhưng điều cô không biết là thị giác của anh rất tốt nên đã nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô nhưng anh lại không biết phải nói gì.

Sau đó, hai người họ không nói gì nữa.

Chân trời phía Đông lấp ló những tia nắng ban mai.

Cho đến khi mặt trời đã hiện rõ toàn bộ, tròn và đỏ rực chiếu ánh sáng ấm áp lên hai người họ.

"Về nhà thôi!"




Lâm Vũ Nghi từ từ đứng dậy, đi về phía chiếc xe.

Khi về đến nhà, Lâm Vũ Hân vừa ngủ dậy đã vô cùng tức giận. Hai người kia cả đêm không thấy đâu, điện thoại gọi không thưa khiến cô thực sự rất lo lắng.

Nhưng điều cô sợ nhất là giữa Tần Hạo và em gái cô đã có chuyện gì đó.

Khi nhìn thấy hai người họ đứng trước mặt, Lâm Vũ Hân trong lòng có một cảm giác ghen tuông không thể nói thành lời. Đặc biệt là khi nhìn thấy gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và buồn bã của Lâm Vũ Nghi. Bộ dạng đó Lâm Vũ Hân thực sự đã quá quen thuộc.

Sau khi trải qua đêm đầu tiên với Tần Hạo, sáng hôm sau cô cũng mệt mỏi như vậy.

Hai người này rốt cuộc đêm qua đã làm gì?

Lâm Vũ Hân thất kinh, nhìn Tần Hạo trân trân nhưng lại ngại nói trước mặt Lâm Vũ Nghi nên cô đành nén lại nỗi hoài nghi trong lòng, nói: "Vũ Nghi, hôm qua em thức trắng đêm sao? Sao mặt mũi lại hốc hác thế này? Mau đi ngủ đi!"

Lâm Vũ Nghi gật đầu rồi đi lên gác.

Đợi cô ấy đi khỏi, Lâm Vũ Hân lao về phía Tần Hạo, nắm cổ áo anh giận dữ nói: "Anh nói thật mau, tối hôm qua anh đã làm gì em gái em?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom