• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (25 Viewers)

  • Chương 331-340

Chương 331 - Có ý gì
“Này, đôi nam nữ chó má kia, giỡn xong chưa?”, người đàn ông phía sau tức tới mức bốc khói. Anh ta nghĩ có lẽ nên nói ra biệt hiệu của mình để dọa chết chúng nó luôn. Như vậy có thể xả giận. Nhưng Tần Hạo không hề cho anh ta cơ hội.
Lúc này, Tần Hạo đã nói xong những gì cần nói với Thẩm Giai Oánh nên anh mới khẽ quay qua cười ha hả với anh ta: “Nói nhảm xong chưa? Tao vẫn còn có việc! Ra tay đi chứ!”
“Mày…Mày biết ông là ai không? Hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cửa, mẹ kiếp, chán sống rồi chứ gì!”
“Ờ, mẹ kiếp, mày họ gì?”, Tần Hạo tò mò hỏi.
“Họ…Á á, mẹ nó. Mày nghe cho kỹ đây, ông họ Diệp, tên Bằng Trình. Đừng trách tao không nhắc trước. Nếu mày dám chọc giận người của nhà họ Diệp thì sẽ không có kết cục hay ho gì đâu!”, cuối cùng Diệp Bằng Trình cũng đã báo cáo xong họ tên. Hình như anh ta sợ cha nội này vẫn chưa đạt tới đẳng cấp đó nên chưa từng nghe qua tên tuổi của mình, thế là còn bồi thêm một câu: “Có biết nhà họ Diệp của Trung Hải không?”
Đương nhiên Tần Hạo biết, không phải là cái thằng Diệp Bằng Phi sao? Nghe cái cha nội tên là Diệp Bằng Trình nói vậy thì hình như anh ta cũng là người của nhà họ Diệp!
Nhà họ Diệp vừa mới gửi cho anh một món quà lớn, có nên trả lại không nhỉ?”
“Diệp Bằng Trình sao? Ai thế, em có quen không?”, Tần Hạo cười bất lực. Hình như anh chưa từng nghe thấy tên người này. Cái gọi là các đại công tử của Trung Hải ấy mà, đúng là anh chẳng quen được mấy người. Anh biết nhiều về Diệp Bằng Phi và Triệu Thiên Thành hơn cả. Hai cái tên không đợi trời chung đó.
Nhưng Thẩm Giai Oánh thì khẽ run rẩy. Mặc dù cô chỉ là một nhân viên văn phòng nhưng những năm qua cũng tham gia không ít các buổi tiệc cao cấp nên cũng có nghe nói về Diệp Bằng Trình. Thế là cô ngạc nhiên nói với Tần Hạo: “Người này không dễ đụng vào. Là một kẻ bại hoại có tiếng ở Trung Hải, thích chơi vợ người khác, danh tiếng thối lắm nhưng vì sau lưng có nhà họ Diệp nên không ai dám đụng tới!’
Nghe thấy vậy Tần Hạo bỗng bốc hỏa. Sở thích của cha nội Diệp Bằng Trình này đúng là độc đáo, chẳng trách khi nhìn thấy anh và Thẩm Giai Oánh hôn nhau mà anh ta dám chạy tới bắt chuyện. Không phải anh ta có mắt như mù mà có lẽ khẩu vị của cha nội này là như vậy.
“Mẹ kiếp!”
Tần Hạo không nhịn được phải chửi một câu rồi cười với Diệp Bằng Trình: “Mày ngầu lắm phải không? Ngầu hơn cả Diệp Bằng Phi cơ à?”
Thẩm Giai Oánh nghe thấy vậy thì kinh ngạc. Cô không ngờ Tần Hạo còn biết cả Diệp Bằng Phi. Bàn về danh tiếng, thì một người thừa kế gia tộc khiêm tốn như Diệp Bằng Phi chắc chắn không thể nào hơn Diệp Bằng Trình về mức độ tiếng xấu ở Trung Hải được. Thế nhưng so sánh địa vị thì hai người cách xa nhau cả mười vạn tám nghìn dặm.
Diệp Bằng Trình tái mặt khi nghe thấy cái tên đó. Anh ta vô thức ngậm mồm, do dự một hồi, không biết rốt cuộc Tần Hạo và Diệp Bằng Phi có mối quan hệ gì? Là địch hay bạn. Nếu là địch thì không biết anh ta đấu với Tần Hạo ở đây có gây rắc rối cho kế hoạch của Diệp Bằng Phi hay không. Còn nếu là bạn thì càng không thể. Bản thân đắc tội với Tần Hạo thì sẽ bị Diệp Bằng Phi lột da mất.
Rất nhiều người tưởng rằng địa vị của Diệp Bằng Trình ở nhà họ Diệp cao lắm, luôn nhận được sự tôn trọng của các trưởng bối nhà họ Diệp mà không ngờ Diệp Bằng Trình chỉ là con của một người quản gia, không có quan hệ con cháu dây mơ rễ má gì với nhà họ Diệp và càng không thể so sánh với Diệp Bằng Phi, nói trắng ra anh ta chỉ là một đầy tớ.
Nhưng Diệp Bằng Trình không hề ngốc. Anh ta biết mình có thể làm gì và không thể làm gì. Nếu không thì đã không thể đứng vững ở Trung Hải lâu như vậy dù đã chơi rất nhiều vợ của người khác, hơn nữa còn tiếp tục chơi mãi!
Nghe Tần Hạo nhắc tới Diệp Bằng Phi, anh ta trầm ngâm một hồi lâu mới quyết định tốt nhất là không nên trở mặt. Phụ nữ mà, anh ta chơi lúc nào mà chẳng được, không thể mạo hiểm chỉ vì Thẩm Giai Oánh được.
“Anh quen cậu chủ của nhà chúng tôi sao?”
Diệp Bằng Trình hỏi một câu thăm dò. Mà anh ta không biết rằng câu hỏi đó đã để lộ địa vị của chính mình ở trong nhà họ Diệp.
Nếu đúng là con cháu của nhà họ Diệp thì chắc chắn anh ta sẽ gọi Diệp Bằng Phi là anh hoặc em, chứ không gọi là cậu chủ.
Nhưng rõ ràng là Diệp Bằng Trình không có gan nói không thành có, vậy nên anh ta đã nói thật.
Tần Hạo suy nghĩ và đã hiểu ra được sự mờ ám trong đó, nên cười nói: “Quen chứ, còn có một người tên là gì ấy nhỉ, à Diệp Vô Hoan. Mấy ngày trước còn mời tôi ăn cơm cơ mà! Ở đâu nhỉ, hình như là khu nghỉ dưỡng Lục Uyển thì phải”.
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhìn anh. Dường như cô không ngờ là anh biết Diệp Bằng Phi thật.
Cùng với sự kinh ngạc thì cô cũng nghĩ tới tính xác thực của câu nói đó. Nhưng từ góc nhìn của cô thì có thể thấy Tần Hạo đang cười chế giễu.
Thẩm Giai Oánh khẽ cười, cô đã hiểu, xem ra sự việc không hề đơn giản.
Diệp Bằng Trình nghe thấy cái tên Lục Uyển thì sững sờ, sau đó mặt tái mét. Bởi vì khu nghỉ dưỡng Lục Uyển là địa bàn của nhà họ Diệp. Chuyện này không có nhiều người biết. Nếu như Tần Hạo không quen Diệp Bằng Phi thì không thể nào biết được nơi đó.
Vậy mà anh biết thì chứng tỏ anh đủ tư cách đó thật.
Nghĩ vậy, anh ta không còn nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tần Hạo nữa!
“Mời anh ăn cơm sao?”, Diệp Bằng Trình suy nghĩ, sau đó bật cười: “Hóa ra là bạn à. Ha ha, người nhà cả…Lại đi đánh nhau, xin lỗi nhé, người anh em, chỉ là hiểu lầm thôi!”


Tần Hạo cảm thấy khinh bỉ, cha nội này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Da mặt còn dày hơn cả của anh. Vừa mới nghe nói anh biết Diệp Bằng Phi là đã nặn ra một nụ cười đến là đáo để. Đúng là khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
“Hiểu lầm thôi, không có gì. Mọi người giải tán đi!”, Diệp Bằng Trình phất tay, đám người kia nhanh chóng tản ra.
Tần Hạo khoanh tay nhìn cha nội Diệp Bằng Trình đang đứng đó cười méo mó mà cảm thấy nực cười
Anh lôi Diệp Bằng Phi, không may khoe mẽ nào ngờ còn dọa được cả người nhà họ Diệp phải co rúm lại.
Diệp Bằng Trình nhiệt tình bước tới trước: “Người anh em, vừa rồi em đã mắc lỗi, xin hỏi phải gọi anh thế nào ạ?”
Tần Hạo nói giọng chẳng nể nang: “Cậu chủ nhà anh thuộc loại người gì chứ, tôi nào dám gọi anh một tiếng anh em. Tôi chỉ muốn hỏi, tôi đang ở bên cạnh người phụ nữ của mình, anh đột nhiên chạy tới rốt cuộc là có ý gì?”
Từ sau khi Diệp Bằng Trình báo tên họ của mình thì Thẩm Giai Oánh không buồn nhìn anh ta thêm một lần nào. Cô cảm thấy ghê tởm. Lúc này, cô càng không muốn tiếp xúc với loại người đó, thật chỉ muốn rời đi ngay. Nhưng thấy Tần Hạo vẫn đang nói chuyện thì cô đành núp phía sau anh, khẽ dựa đầu vào vai anh. Thật ấm áp.
Diệp Bằng Trình tức giận, chỉ muốn băm vằm Tần Hạo, nhưng trước khi điều tra rõ thân phận của đối phương thì anh ta không dám hành động khinh suất. Đây chính là điểm lợi hại của anh ta, đó là cực kỳ biết nhẫn nhục.
Nhưng anh ta không ngờ Tần Hạo lại hỏi thẳng như vậy nên bèn họ vài tiếng tỏ vẻ ái ngại: “Thật sự là hiểu lầm mà, người anh em hào phóng độ lượng, đừng so đó với đàn em nữa!”
Vừa nói anh ta vừa nháy mắt với Tần Hạo ra hiệu nói nhỏ một chút.
Chương 332 - Hai người đẹp
Tần Hạo sà đầu về phía trước.
Diệp Bằng Trình cười dâm đãng, ghé sát vào tai anh nói: “Lát nữa sẽ tặng anh hai cô em cực phẩm, đảm bảo anh hài lòng!”
Mặc dù Thẩm Giai Oánh không nghe được cụ thể nội dung nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Bằng Trình là cô biết anh ta đang nói gì. Điều đó khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Cô nhìn Tần Hạo với vẻ lo lắng.
Tần Hạo mỉm cười: “Được thôi. Chi bằng giờ tặng luôn đi. Tôi muốn xem một người có khẩu vị cao nhã như đại công tử nhà họ Diệp đây thì rốt cuộc thường thích thể loại như thế nào!”
Thẩm Giai Oánh khẽ sững sờ. Cô cảm thấy mất tự nhiên. Đúng lúc này, cô cảm nhận được Tần Hạo đang khẽ nắm tay mình, sự bất an của cô bỗng vơi đi nhiều.
Anh ấy không phải là loại người như vậy. Cô không nên hoài nghi anh.
Thẩm Giai Oánh trao cho anh ánh mắt yên tâm, tỏ ý rằng anh không cần bận tâm tới cảm nhận của cô.
Diệp Bằng Trình lập tức ngây người. Đúng là anh ta có vài cô em cực phẩm thật nhưng không hề dẫn theo. Bây giờ lỡ nói khoác là tặng người nhưng thực ra là lời nói khách sáo, vậy mà không ngờ Tần Hạo chẳng nói chẳng rằng đã đòi người ngay lập tức.
“Điều này thì, bây giờ họ không có ở đây!”, Diệp Bằng Trình do dự và viện cớ.
“Tôi nghĩ với thân phận của cậu chủ họ Diệp, chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể gọi hai cô gái cực phẩm đó tới ngay thôi! Nhanh lên, gọi điện đi chứ!”
Tần Hạo giục anh ta, đôi mắt ánh lên vẻ hài hước. Anh không có hứng thú với hai cô gái mà Diệp Bằng Trình nói tới mà chỉ là muốn hạ nhục đối phương.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô cũng là một người từng trải, sẽ không để người đàn ông của mình bị mất mặt vào lúc này. Chỉ có điều, cô không cảm thấy vui nên lẳng lặng luồn tay vào eo Tần Hạo, nhéo anh một cái.
Tần Hạo nhịn đau quay đầu lại, nhìn cô với vẻ ái ngại. Anh cười khổ: “Anh chỉ nói thôi mà. Bọn họ làm sao bằng em được. Anh chỉ muốn trị cha nội đó thôi!”
“Em biết!”
Thẩm Giai Oánh đổi dáng vẻ nho nhã, điềm đạm thường ngày, tức giận quay đầu đi giống như một cô gái mới lớn đang hờn dỗi, trông vô cùng đa tình.
Tần Hạo nhìn mà mê đắm. Anh cầm tay cô, siết nhẹ, thật sung sướng.
Thế nhưng Diệp Bằng Trình thì không được thoải mái như vậy. Vừa rồi anh ta nói khoác nhưng không ngờ lại bị người ta cho là thật. Bây giờ đang cuống cả lên không biết tìm đâu ra hai cô gái cực phẩm hoặc là tìm cách từ chối như thế nào.
Có điều, nhìn thấy những cử chỉ thân mật giữa Giẩm Giai Oánh và Tần Hạo thì anh ta bỗng nảy ra suy nghĩ.
“Người anh em đã có hứng thú như vậy thì tôi cũng không giấu nữa. Anh đợi một lát”, Diệp Bằng Trình nhào tới nói nhỏ với Tần Hạo.
Thấy Tần Hạo thản nhiên gật đầu thì Diệp Bằng Trình bèn rời đi, gọi điện thoại gọi hai người nào đó nói chuyện một lúc.
Tần Hạo không đợi được nữa, đã sắp nửa tiếng rồi. Không biết cha nội Diệp Bằng Trình làm cái quái gì. Anh đang định lên tiếng kêu anh ta cút đi để anh và Thẩm Giai Oánh tận hưởng thế giới của hai người thì lúc này có hai cô gái từ phía sau bước ra.
Hình như hai cô gái này là một cặp song sinh, trông rất giống nhau đến, nỗi khi đứng cạnh nhau còn khiến người khác tự hoài nghi bản thân mình có bị hoa mắt hay không.
Tần Hạo trố mắt, sau đó bị Thẩm Giai Oánh nhéo cho một cái rõ mạnh.
“Khụ khụ, đừng làm loạn!”, Tần Hạo ngượng ngùng quay lại cười.
Hai cô gái này hóa ra là người quen.
Oanh Oanh và Yên Yên!
Chẳng trách Tần Hạo lại kinh ngạc
Thẩm Giai Oánh nhìn anh với vẻ oán hận và cô cũng cảm thấy đau lòng.
Người đàn ông mình vừa mới nhìn trúng, vừa mới nắm tay vậy mà giờ đã thèm nhỏ dãi người con gái khác ngay trước mặt mình. Nếu là cô gái khác thì có lẽ đã cho anh một bạt tai rồi hung hăng bỏ đi từ lâu rồi.
“Oánh Oánh, em phải có niềm tin. Loại con gái đó, đừng nói hai người, cho dù là cả một đám thì cũng không thể hấp dẫn anh bằng em được!”, Tần Hạo thân mật gọi cô bằng tiểu danh khiến Thẩm Giai Oánh không khỏi chếnh choáng.
Quả nhiên, tâm trạng của Thẩm Giai Oánh đã bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng tay thì vẫn đặt ở eo của Tần Hạo. Chỉ cần anh nhìn cặp song sinh đó bằng ánh mắt háo sắc một lần nữa thì anh sẽ biết tay cô.
Nhưng không ngờ cặp chị em song sinh vừa nhìn thấy Tần Hạo thì đã chạy nhào tới giống như kỹ nữ gặp trúng khách sộp đẹp trai nhà giàu. Không đợi Tần Hạo lên tiếng thì hai cô đã quấn lấy anh như hai con rắn ở hai bên.
“Anh Tần, sao giờ anh mới tới, người ta nhớ anh chết đi được!”
“Chồng à, anh ác thật đấy, quên luôn người ta rồi. Lâu vậy rồi mà không tới tìm người ta!”
Tất cả những người trong quán bar nhìn thấy cảnh đó đều như đồng loạt hiểu ra, thể là đủ thể loại ngưỡng mộ gato độ kỵ nổi lên.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Cha nội này là ai mà ngầu vậy? Khiến cả một cặp song sinh phải chủ động. Lẽ nào là con nhà giàu trước đây đã ‘chơi’ hai cô gái này rồi sao?”


“Đương nhiên là nhà giàu rồi, chứ còn là gì nữa? Anh không biết thằng nhãi Diệp Bằng Trình có lai lịch thế nào à? Thằng đó chơi vợ người ta đấy. Nghe đâu cặp song sinh đó cũng đã có chồng rồi”.
“Không thể nào. Hóa ra cha nội tên Tần Hạo đó trước đây đã vậy à, có lẽ là khách quen rồi!”
“Mẹ kiếp, ngầu lòi. Chẳng trách thằng nhóc nhà họ Diệp vừa nghe thấy tên của Tần Hạo đã phải dâng gái ngay. Hóa ra bọn họ là cá mè một lứa!”
Tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai ngoại lệ. Có vài người nhìn Thẩm Giai Oánh với ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác. Bọn họ cũng có suy nghĩ tương tự đối với Thẩm Giai Oánh, chỉ có điều cô tìm ai không tìm lại cứ tìm một người chủ không có danh tiếng như Tần Hạo. Nên lúc này khi đã thấy bộ mặt thật của Tần Hạo thì họ cảm thấy sảng khoái.
Sắc mặt Thẩm Giai Oánh trông khó coi vô cùng. Cô có độ lượng, có thấu hiểu tới đâu thì cũng không thể nào đạt tới mức độ đó. Nhất là khi nhìn thấy hai cô gái lẳng lơ kia cứ bám lấy Tần Hạo với dáng vẻ thuần thục thì càng khiến cô cảm thấy đau tới mức không thể thở nổi.
Cô nghiến răng, quay người định bỏ đi. Nước mắt cứ thế rơi xuống.
Nhưng cô vừa quay người thì đã bị Tần Hạo kéo lại.
Hai người nhìn nhau. Tần Hạo thản nhiên nhìn Thẩm Giai Oánh và nói với hai cô gái đang bám lấy mình: “Chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì lui ra đi. Cha nội Diệp Bằng Trình cho hai đứa bao nhiêu tiền?”
Thẩm Giai Oánh khẽ ngạc nhiên, nhìn hai cô gái. Quả nhiên, sắc mặt hai cô không còn được tự nhiên nữa. Hành động bám lấy Tần Hạo cũng không còn quá đáng nữa mà rõ ràng là khựng lại. Trong nháy mắt cô hiểu ra, hai cô gái này chính là người Diệp Bằng Trình cố tình tìm tới để ‘gài’ Tần Hạo.
Tần Hạo giựt mạnh hai cô gái ra, đẩy qua một bên.
Chương 333 - La hét thất thanh
Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, không còn hùng hổ như trước.
“Bình thường tôi không đánh phụ nữ. Nhưng cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt!”, Tần Hạo khẽ cười. Bỗng nhiên, anh đập tay thật mạnh lên chiếc bàn bên cạnh. Chiếc bàn ấy từ từ nứt ra rồi vỡ nát.
Cả hai người phụ nữ há hốc mồm.
“Anh… Anh ta đi rồi!”, hai người họ không dám giấu diếm nữa, vội vàng nói ra điều mà mình biết.
Diệp Bằng Trình dặn cả hai chủ động sà đến bên Tần Hạo, kẻ ôm người ấp. Anh ta nghĩ Thẩm Giai Oánh sẽ giận dữ bỏ về, sau đó anh ta sẽ len lén chạy theo, chặn đường Thẩm Giai Oánh. Cứ ngỡ sẽ phản bại thành thắng, nào ngờ, Thẩm Giai Oánh lại không rời đi.
Sắc mặt Tần Hạo tối sầm lại. May mà Thẩm Giai Oánh không nóng nảy gạt tay anh ra, bằng không, hậu quả sẽ rất khó nói.
Tên Diệp Bằng Trình này cũng gan lắm!
Tần Hạo châm một điếu thuốc, vừa hút vừa trầm tư. Thẩm Giai Oánh âm thầm đến bên Tần Hạo, khoác lấy tay anh. Nở nụ cười dịu dàng nhìn anh, dẫu im lặng cũng hiểu lòng đối phương.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của hai người phụ nữ kia, Thẩm Giai Oánh sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Cô thật sự không ngờ tên Diệp Bằng Trình ấy lại mưu mô xảo quyệt đến thế. Bộ dạng thân thiện vừa nãy của anh ta hóa ra đều là giả vờ.
Nếu không nhờ Tần Hạo giữ cô lại, có lẽ bây giờ cô đã bị Diệp Bằng Trình chặn lại giữa đường. Không biết đến khi ấy cô sẽ lâm vào tình cảnh như thế nào!
“Đi thôi!”
Tần Hạo hút thuốc xong thì vứt xuống đất, đoạn quay sang nói với Thẩm Giai Oánh.
Khẽ gật đầu, Thẩm Giai Oánh cũng chẳng muốn nán lại nơi này nữa.
“Các cô cũng đi cùng đi!”, Tần Hạo nói với hai chị em sinh đôi. Ánh mắt lạnh lùng, không cho phép từ chối khiến cả hai chị em chẳng dám nói câu nào.
Anh lái xe đưa ba người phụ nữ rời khỏi quán bar. Thẩm Giai Oánh ngồi cạnh Tần Hạo. Hai cô gái ăn mặc hở hang kia thì ngồi ghế sau.
“Sao hai người lại ở đây?”
Tần Hạo chợt nghiêm nghị cất lời.
Thẩm Giai Oánh ít nhiều gì cũng có phần phản cảm trước những phụ nữ thế này. Cô hỏi: “Sao phải làm nghề này?”
Tần Hạo không nói gì, chỉ nhìn họ qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt của hai chị em đều rất ảo não.
“Vì kiếm được tiền!”, dường như Yên Yên không nhận ra hàm ý trong câu nói của Thẩm Giai Oánh, bèn thản nhiên đáp.
Oanh Oanh kéo tay em gái rồi vội vàng giải thích: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác! Tên Diệp Bằng Trình ấy đáng sợ lắm. Hai chị em tôi vốn dĩ đã kết hôn rồi. Nhưng mà…”
Tần Hạo cảm thấy hơi bực mình. Hai người phụ này không đơn giản chút nào.
Những phụ nữ có thể theo Trúc Diệp Thanh và Tần Yên Nhiên tuyệt đối không tầm thường.
Nhưng phận phụ nữ dễ tìm được sự đồng cảm với nhau. Thẩm Giai Oánh lại còn là người biết lắng nghe người khác. Như thể cảm nhận được nỗi khổ của hai chị em khi phải làm nghề này, Thẩm Giai Oánh rất muốn chia sẻ cùng họ.
“Bố mẹ mất sớm nên hai chị em tôi từ bé đã nương tựa lẫn nhau. Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, bọn tôi cố gắng học thật giỏi, sau khi tốt nghiệp đã tìm được công việc rất tốt. Sau đó, tôi quen được chồng mình rồi kết hôn!”
Oanh Oanh vừa nói vừa nước mắt giàn giụa. Bầu không khí trong xe vô cùng buồn bã.
“Em gái tôi tốt nghiệp xong cũng được gả cho một người thuộc tầng lớp trí thức. Chính vì bọn tôi là chị em sinh đôi, lại có ngoại hình xinh đẹp, nên mới bị tên ác ma Diệp Trình Bằng nhắm trúng.”
Oanh Oanh càng kể càng đau buồn, không nói nên lời được nữa.
Thẩm Giai Oánh cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của họ, cảm thấy tên Diệp Bằng Trình đúng là cặn bã.
Nhưng Tần Hạo nhìn qua gương chiếu hậu lại thấy rất lạ. Tuy cô chị trông tội nghiệp là thế, nhưng cô em lại có vẻ mù mờ, tựa như không hiểu chị mình đang nói gì.
Tần Hạo khẽ nhíu mày, nhếch môi cười đểu.
Oanh Oanh nói tiếp: “Sau đó, chồng tôi gặp tai nạn giao thông rồi qua đời. Nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, tôi đau lòng lắm. Nhưng chỉ vài ngày sau khi chồng tôi ra đi, Diệp Bằng Trình cho người bắt cóc tôi, còn cưỡng hiếp tôi rồi chụp ảnh lại…”
“Diệp Bằng Trình ép tôi làm những chuyện mà tôi không muốn làm. Dần dà, tôi không chịu đựng được nữa. Số ảnh kia có bị công khai cũng mặc kệ, tôi không muốn nghe lời Diệp Bằng Trình nữa. Nhưng rồi, tên ấy lại dùng em gái để uy hiếp tôi.”
“Không còn cách nào khác, tôi đành tiếp tục sống trong nhục nhã dưới sự kiểm soát của Diệp Bằng Trình. Cứ nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể bảo vệ được em gái. Nhưng không ngờ, đến một ngày, em rể tôi đã bị người ta đánh để trọng thương, suýt nữa biến thành người thực vật.”
“Hai chị em tôi làm gì có tiền chạy chữa, chỉ biết cầu xin tên ác ma Diệp Bằng Trình. Em gái tôi thương chồng lắm. Không còn cách nào nữa, bọn tôi chỉ đành chịu tủi nhục dưới thân Diệp Bằng Trình. Nhưng hai chị em tôi đều là nạn nhân. Mọi chuyện đều bị tên Diệp Bằng Trình ấy khống chế. Thứ tên họ Diệp ấy muốn chính là thân xác của hai chúng tôi!”
Oanh Oanh nức nở nói, vô cùng cảm động. Khóe mắt Thẩm Giai Oánh cũng ướt nhòe.
Tần Hạo lập tức rùng mình. Bịa chuyện vớ vẩn quá rồi đấy!
“À, phải, em gái tôi chịu đả kích lớn như vậy nên đã ốm một thời gian dài. Sau khi tỉnh lại, nó không còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó nữa. Bây giờ nó đã đỡ nhiều rồi, nhưng đôi khi vẫn sẽ không nhớ được!”


Thấy vẻ hoài nghi của Tần Hạo, Oanh Oanh vội vàng giải thích.
Nhận ra Oanh Oanh đang siết chặt tay, bộ dạng có vẻ căng thẳng, Tần Hạo cũng rơi vào trầm tư.
Hai chị em này thật không đơn giản. Diễn kịch giỏi lắm!
Anh không biết mục đích bịa chuyện của họ là gì. Nhưng chuyện khiến Tần Hạo cảm thấy khó chịu chính là hai chị em này lại gạt Thẩm Giai Oánh. Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thẩm Giai Oánh khiến Tần Hạo vừa buồn cười vừa xót xa.
“Tên Diệp Bằng Trình khốn nạn thật đấy. Sao ông trời không trừng phạt loại người này nhỉ? Cho sét đánh chết là được!”, Thẩm Giai Oánh phẫn nộ nói, chẳng mấy khi cô lại bật ra một câu nguyền rủa.
Tần Hạo cười bảo: “Ông trời chẳng lo đến chuyện này đâu, ha ha. Nhưng mà ông trời không làm thì cứ để tôi!”
Anh vừa nói vừa đưa mắt quan sát nét mặt của hai chị em.
Quả nhiên, Oanh Oanh nhìn sang em gái rồi khẽ gật đầu, trông vô cùng bí ẩn.
“Hai người này lại muốn giở trò gì đây?”
Tần Hạo thầm suy đoán, nhưng cũng chẳng quá bận tâm chuyện này.
Ít lâu sau, xe chạy đến một ngã tư vắng người. Bỗng nhiên, từ ba ngả đường còn lại đều xuất hiện một chiếc xe đang lao nhanh về phía xe Tần Hạo.
Chỉ trong chớp mắt, Tần Hạo đột ngột bẻ tay lái. Xe xoay một trăm tám mươi độ, tránh khỏi va chạm với ba chiếc xe kia.
Thẩm Giai Oánh ngồi ở ghế trước vẫn còn đỡ. Hai chị em ngồi sau hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, hoảng sợ đến mức la hét thất thanh.
Chương 334 - Gặp lại người quen
Vài tên mặc áo đen bước xuống từ ba chiếc xe. Chúng cầm súng trong tay, bắn liên hồi vào chiếc xe trước mặt.
Tần Hạo đạp chân ga, xe xoay một vòng, lao nhanh về phía trước. Anh hướng thẳng về mấy tên áo đen ấy, chúng bèn vội vã tránh sang một bên, vô tình tạo khoảng trống để Tần Hạo phóng xe đi thật nhanh.
Sau khi xe đã chạy rất xa và thoát khỏi mấy họng súng ấy, Thẩm Giai Oánh vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng. Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Căng thẳng nhìn ra sau, không thấy ai đuổi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hoảng hốt nhìn sang Tần Hạo, thấy vẻ mặt bình thản của anh, bỗng chốc có cảm giác rất an toàn.
Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ rất yên tâm. Không biết tự khi nào, Thẩm Giai Oánh đã cảm thấy mình không thể rời xa người đàn ông này.
“Bọn chúng là ai? Các cô có biết không?”, Tần Hạo đột ngột cất giọng hỏi. Thẩm Giai Oánh ngây người, một hồi sau mới sực nhớ trên xe còn có hai người phụ nữ kia, bèn tò mò quay lại nhìn.
Oanh Oanh cũng hoảng sợ đến tái mặt, rưng rưng nói: “Nhất định là Diệp Bằng Trình cho người giết bọn tôi. Chắc chắn Diệp Bằng Trình biết bọn tôi ở cùng hai người, phá hỏng kế hoạch của anh ta, nói cho hai người biết về chuyện của anh ta. Thế nên mới muốn trả thù bọn tôi!”
“Phải, tên ác ma Diệp Bằng Trình từng nói, nếu bọn tôi dám tiết lộ những chuyện này thì chắc chắn anh ta sẽ giết bọn tôi!”, Yên Yên phụ họa.
Tần Hạo “ồ” một tiếng, không nói thêm gì nữa. Nhìn vẻ mặt anh, rất khó đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Làm sao đây? Họ phải đi đâu bây giờ?”, Thẩm Giai Oánh khó xử hỏi.
Lẽ ra cô đã có thể xác định tình cảm với Tần Hạo ở quán bar. Đêm nay có lẽ sẽ là một ký ức khó quên của họ. Cả hai sẽ tìm một nơi chỉ có hai người, biết đâu còn xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mọi thứ đều đã bị hai người phụ nữ này làm cho rối tung.
Cảnh ngộ của hai chị em họ khiến Thẩm Giai Oánh rất thông cảm. Không đợi Tần Hạo trả lời, cô đã hỏi tiếp: “Vậy hai cô dự định thế nào?”
Khóe môi Tần Hạo chợt cong lên, vô thức mỉm cười.
Oanh Oanh buồn bã nói: “Bọn tôi cũng không biết nên đi đâu nữa. Xin hai người giúp bọn tôi với. Ở Trung Hải này, bọn tôi chẳng còn nơi nào để đi. Có đến đâu cũng sẽ bị người của Diệp Bằng Trình tìm ra thôi. Nếu bị bọn chúng tìm thấy thì chị em tôi chết chắc! Diệp Bằng Trình nhất định không tha cho bọn tôi đâu.”
Yên Yên cũng nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt van nài vì biết Thẩm Giai Oánh vẫn phải nghe ý kiến của anh.
“Không. Trong tay anh ta vẫn còn nắm trong tay nhiều thứ của hai chị em cô. Diệp Bằng Trình sẽ không hủy hoại thứ mà anh ta đã tốn nhiều công sức để có được. Yên tâm. Anh ta không giết các cô đâu!”, Tần Hạo khẽ lắc đầu, nói với hai chị em bằng giọng chắc nịch.
Ý của anh, hình như là muốn thả hai chị em họ xuống xe, để họ muốn đi đâu thì đi.
Chuyện này khiến cả hai chị em đều hoảng hốt. Oanh Oanh vội nói: “Không thể nào. Vừa nãy bọn chúng muốn giết bọn tôi đấy, anh cũng thấy mà. Tên ấy không tha cho chúng tôi đâu. Diệp Bằng Trình là kẻ toan tính, không tha thứ cho những kẻ phản bội. Chắc chắn Diệp Bằng Trình sẽ giết chị em tôi. Cầu xin anh, đừng vứt bỏ bọn tôi mà!”
“Thế à?”, Tần Hạo thầm cười lạnh. Ngoài mặt tuy không nói gì, nhưng anh vẫn chưa ngu ngốc đến mức bị diễn xuất của họ qua mặt.
Những chuyện vừa rồi đã chứng tỏ hai chị em này đang diễn trò. Ngay từ đầu, anh đã nghi ngờ. Trong lòng anh suy đoán được họ đang muốn làm gì.
Trước đấy, Diệp Bằng Trình quả thật rất thù hằn anh, thậm chí còn sai người đi xử lý anh. Nhưng sau khi nghe anh nói ra cái tên Diệp Bằng Phi, kẻ đa nghi như Diệp Bằng Trình đã gạt đi ý định mạo hiểm này.
Sau đó, anh ta đã gọi hai người phụ nữ này đến để giải quyết vấn đề. Khi Diệp Bằng Trình cho gọi hai chị em này đến, đúng là vì muốn họ tìm cách tán tỉnh anh, khiến anh và Thẩm Giai Oánh xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng Diệp Bằng Trình không hề có ý chặn đường Thẩm Giai Oánh. Chuyện này hoàn toàn do hai chị em bịa ra để giá họa cho anh ta. Tần Hạo không tin Diệp Bằng Trình to gan như vậy
Khi ở quán bar, anh đã đập vỡ chiếc bàn đá, khiến hai chị em đều hoảng sợ. Nhưng Tần Hạo nhạy bén nhận ra biểu cảm trên mặt Thẩm Giai Oánh lại là kinh ngạc. Lý do là vì chiếc bàn đá ấy rất kiên cố, người bình thường không thể đập vỡ được. Nên khi người ta nhìn thấy cảnh tượng ấy, phản ứng đầu tiên phải là kinh ngạc, chứ không phải sợ hãi.
Hai chị em này diễn có phần quá đà, tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
Chuyện tai nạn xe ở ngã tư vừa nãy cũng rất đáng nghi. Nếu Diệp Bằng Trình thật sự sai người đến giết hai chị em, không thể nào lại có chuyện cửa sổ ghế sau không hề vỡ. Cả hai chị em họ đều lộ diện dưới họng súng, thế mà chẳng sứt mẻ gì.
Với giác quan sát thủ của Tần Hạo, bọn người ấy rõ ràng không hề muốn giết hai chị em.
Điều này chứng minh, đây có lẽ là khổ nhục kế. Mục đích là khiến anh và Thẩm Giai Oánh rủ lòng thương hai chị em họ và giữ lại bên cạnh để bảo vệ.
“Rốt cuộc hai người phụ nữ này tính trăm phương nghìn kế để tiếp cận mình vì mục đích gì?”
Tần Hạo không thông suốt được điểm này.


Nhưng Thẩm Giai Oánh hoàn toàn không biết những chuyện ấy. Cô chỉ vô cùng thông cảm cho hai chị tội nghiệp bị kẻ xấu ức hiếp này. Thấy Tần Hạo không có phản ứng gì, Thẩm Giai Oánh bèn đề nghị: “Hay là hai cô tạm thời ở nhà tôi nhé! Yên tâm, nhà tôi không có người nào khác ở cả. Sẽ không ai biết các cô ở nhà tôi đâu! Chờ sóng gió qua đi, các cô vẫn nên rời khỏi Trung Hải và đến nơi khác sinh sống!”
Hai chị em họ có phần do dự.
Tần Hạo âm thầm quan sát, trong lòng lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Hai người phụ nữ này muốn tiếp cận anh. Nếu họ đến ở nhà Thẩm Giai Oánh, vậy mục đích xem như thất bại.
“Tạm thời cũng không có nơi nào khác để đi. Nhưng để họ ở nhà em thì anh lại không yên tâm. Nhỡ bọn chúng tìm đến nhà thì em phải làm sao đây?”, Tần Hạo cố tình hỏi Thẩm Giai Oánh bằng giọng lo lắng.
“Vậy anh dọn đến ở cùng nhé. Có anh bảo vệ họ, chắc là sẽ không vấn đề gì?”, Thẩm Giai Oánh thẳng thắn đưa ra quyết định.
Tần Hạo thầm cười đắc ý, nhưng vẫn giả vờ trầm tư trong giây lát. Sau đó, anh mới khẽ gật đầu.
Oanh Oanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Được, tạm thời làm phiền cô vậy. Đến nhà cô đi!”
Trước đó Oanh Oanh vẫn còn đang do dự, như thể sợ rằng nhà của Thẩm Giai Oánh không an toàn. Nhưng nguyên nhân thật sự là vì nếu có Thẩm Giai Oánh mà không có Tần Hạo ở đấy thì bọn họ sẽ rất khó tiếp cận Tần Hạo. Nhưng thật không ngờ, vào thời điểm mấu chốt này, Thẩm Giai Oánh lại mở lời giúp họ.
Thẩm Giai Oánh là chủ nhà, cũng là người đàn bà của Tần Hạo. Yêu cầu anh đến ở chung cũng khá hợp lý, bọn họ sẽ không bị nghi ngờ.
Tần Hạo đồng ý với Thẩm Giai Oánh. Vừa lái xe đến nhà cô, anh vừa thầm suy đoán toan tính của cặp chị em song sinh kia.
Đi ngang trung tâm thương mại, Oanh Oanh bỗng cất tiếng hỏi: “Có thể dừng xe không? Bọn tôi không mang hành lý theo, nên muốn mua quần áo!”
Tần Hạo cũng hết cách, chỉ đành dừng xe lại.
Chương 335 - Dân chuyên nghiệp
Có vẻ như Thẩm Giai Oánh chẳng hứng thú gì lắm với việc đi lượn trong trung tâm thương mại, nhưng vì sự cảm thông với hai chị em. Cô nghĩ, hai người này ăn mặc mát mẻ như thế, chẳn là cũng không mang nhiều tiền, bèn cùng xuống xe, chủ động làm chủ chi.
Bản thân Tần Hạo thì chẳng muốn đi, nhưng lại lo lỡ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ đành đi theo.
Hai chị em quả thực không khách sáo chút nào, mua ngay hai bộ để thay.
Nhìn đôi chị em song sinh đi từ gian thử đồ ra trông như thể biến thành người khác, Tần Hạo nhìn mà cũng tít cả mắt.
Hai chị em gần như giống y hệt nhau, chỉ là nhìn kỹ thì vẫn phát hiện ra điểm khác biệt. Đặc biệt là kiểu tóc. Tóc của người chị là Oanh Oanh có line đỏ, hơn nữa còn là kiểu tóc lượn sóng xoăn dài. Người em thì để tóc thẳng dài màu đỏ rượu.
Khi hai chị em thay bộ váy đen ôm sát vào, xuất hiện trước mặt Tần Hạo, hai mắt anh cũng không kìm được mà sáng rỡ.
“Đẹp không?”
Thấy Thẩm Giai Oánh phía xa xa không để ý bên này, Oanh Oanh bèn bước đi kiểu cat walk, uốn éo bước tới. Cô nhìn Tần Hạo, chớp chớp mắt, lặng lẽ phóng điện.
Tần Hạo đi quanh cô một vòng, một tay đỡ cằm, không thấy nhận xét gì.
Lúc này, cô em là Yên Yên cũng mặc bộ đồ giống thế bước ra. Cô xoay trước mặt Tần Hạo một vòng, rồi đứng nhìn anh.
“Được đấy. Ừ, cứ thế đi!”
Hai chị em đắc ý nở nụ cười, tiếp tục đi mua đồ.
Oanh Oanh bỗng lên tiếng gọi Tần Hạo:
“Anh giúp tôi chọn áo lót được chứ? Tôi không biết cái nào thì đẹp!”
Ngược lại, người em có vẻ hơi thẹn thùng. Lúc trước, cô còn xoay một vòng trước mặt anh khá thoải mái, để anh ngắm nghĩa bộ đồ, nhưng giờ lại có vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn anh, đỏ mặt, cúi đầu đi ra.
Thế tức là sao đây?
Tần Hạo bực mình bảo: “Tùy cô chứ, có phải mặc cho tôi ngắm đâu!”
Oanh Oanh cười duyên dáng: “Áo lót của phụ nữ vốn là mặc cho đàn ông ngắm mà. Áo lót hàng xịn đều là do đàn ông thiết kế cả đấy, anh không biết à?”
Tần Hạo cảm thấy cạn lời. Anh chẳng buồn để ý tới cô gái này nữa, tính xoay người đi luôn.
Lúc này, một người đàn ông đeo kính có vẻ như lấy hết dũng khí tiến về phía họ. Trông anh ta mặc âu phục đàng hoàng đứng đắn, vậy nhưng ánh mắt lại cứ dính lên người Oanh Oanh!
Hắn ta rảo bước nhanh hơn, tỏ vẻ thân thiết mà rằng: “Chào cô. Vấn đề này thực ra cần có dân chuyên nghiệp giải đáp cho cô thì hơn. Vừa khéo, kẻ hèn này làm trong ngành thiết kế thời trang. Mặ dù không thông thạo về thiết kế nội y, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Oanh Oanh vừa cười vừa đánh giá đối phương. Cô không nói gì, nhưng ý cười trong đôi mắt lại rất rõ ràng. Tần Hạo nhận ra ngay điều này. Anh thật sự tò mò, không hiểu vị tinh anh này sẽ có luận điệu cao minh thế nào đây? Anh còn muốn xem xem đối phương sẽ nói hươu nói vượn cái gì.


“Hóa ra là dân chuyên nghiệp à. Tôi cũng muốn nghe thử cao kiến của anh!” Oanh Oanh mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp tới thấm vào tim gan, làm ông chú trung niên nhìn mà nuốt nước miếng.
Người đàn ông đeo kính bảo: “Nói ngay như hai chiếc này. Đầu tiên, là màu hồng đào. Về kiểu dáng thì không vấn đề gì, có ren hoa, làm tăng sự gợi cảm, nhưng màu sắc này lại không hợp với khí chất của cô cho lắm. Dạng này thì thiếu nữ mặc sẽ phù hợp hơn. Còn món màu đen, cùng màu với trang phục của cô, vậy nên thành ra hơi đơn điệu. Hơn nữa loại vải này cũng không hợp với da cô lắm”.
Hắn ta vừa nói vừa bước tới trước giá treo, lấy ra một chiếc áo với phần vải gần như xuyên thấu từ giữa đám nội y đủ màu sắc. Hắn ta đưa ra trước mặt Oanh Oanh: “Tôi cảm thấy chiếc này hợp với cô nhất, bất luận là về phong cách thiết kế hay màu sắc!”
Tần Hạo sờ mũi, lòng muốn nói đúng là cao thủ chốn nhân gian. Da mặt anh đã dày lắm rồi, không ngờ có người còn ác hơn, dám chạy tới trước mặt một người đẹp để giới thiệu nội y.
Xem ra tên này là đồng chí rồi!
Oanh Oanh nhận lấy chiếc áo lót nhỏ tới mức khiến người ta câm nín kia, giơ lên trước mặt Tần Hạo: “Anh thấy sao?”
Người đàn ông đeo kính kia nhìn là biết ngay người trẻ tuổi trước mặt mới là chướng ngại lớn nhất trên con đường cua gái của mình. Hắn ta quan sát đã lâu, biết hai người không phải một đôi nên mới dám ra mặt. Nói cách khác, hắn ta hoàn toàn không có gan đập chậu cướp hoa. Lỡ mà ăn môt trận đòn thì có phải thiệt khong.
Tần Hạo lắc đầu bảo: “Tùy cô thôi”.
Oanh Oanh bĩu môi, có hơi thất vọng.
Thấy cậu trai trẻ kia không có mắt nhìn, người đàn ông đeo kính cảm thấy cơ hội đã tới, bèn vội vàng bước lên: “Cô có thể tin tưởng vào con mắt của tôi. Tôi cũng là một nhà thiết kế thời trang mà. Đây là danh thiếp của tôi, cô…”
Chương 336 - Hoang mang bỏ chạy
Tần Hạo nhún nhún vai, thản nhiên đáp: “Xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!”
Oanh Oanh cười đáp: “Chưa xong đâu. Mà thôi, tôi lấy cái này luôn!”, nói xong, cô cầm lấy chiếc áo lót gợi cảm màu đỏ do người đàn ông đeo kính kia chọn, lắc lắc trước mặt Tần Hạo như thể đang thị uy.
“Xong chưa?”, Thẩm Giai Oánh bỗng nhiên tới gần.
Tần Hạo đã biết cô bước qua từ trước rồi. Nhưng Oanh Oanh quay lưng về phía Thẩm Giai Oánh nên không thấy được. Nghe thấy câu này, cô ấy giật bắn cả người.
Oanh Oanh dùng đủ mọi đường xây dựng hình ảnh người phụ nữ khố khổ trong mắt Thẩm Giai Oanh, khó khăn lắm mới khiến cô cảm động, khiến cô sinh lòng cảm thông với hai chị em, hơn nữa còn chủ động bảo họ tới ở nhà mình. Đối với người vốn quen sống một mình như Thẩm Giai Oánh, điều này thực sự không dễ dàng gì.
Vào đúng lúc này, nghe thấy giọng nói của Thẩm Giai Oánh, Oanh Oanh lập tức chột dạ, quay lại dáng vẻ tội nghiệp: “Xong cả rồi!”
“Thanh toán rồi đi thôi!”
Thẩm Giai Oánh chỉ nói một câu nhẹ nhàng, cộng thêm nụ cười vừa khéo, lập tức hút hồn Tần Hạo, hoàn toàn vượt qua hẳn dạng chiêu trò màu mè của Oanh Oanh.
Trước chuyện này, Oanh Oanh cảm thấy không phục. Cô thở mạnh, trừng mắt nhìn phía sau gáy Tần Hạo, trong lòng thầm nghĩ lúc nào đó phải ra chiêu mạnh mới được.
Lúc Tần Hạo đi quẹt thẻ, Oanh Oanh kéo tay Thẩm Giai Oánh đầy thân thiết, như thể em gái đang làm nũng với chị mình. Hai người thảo luận trang phục như thế nào là đẹp, phong cách nào phù hợp với mình… Dưới con mắt người ngoài, đây rõ ràng là một cặp chị em thân mật. Chỉ có Tần Hạo biết rõ, chuyện này không có đơn giản như thế.
Thẩm Giai Oánh hoàn toàn thật lòng đối đãi hai chị em sinh đôi này. Cô chỉ cảm thấy họ thật đáng thương, bị người ta chèn ép, cảm thông cho những gì họ gặp phải, nhưng cô không thích cách làm của họ. Nếu như là bản thân cô, cô thà làm ngọc nát, còn hơn phải bán đứng thân thể và tôn nghiêm của mình.
Còn Oanh Oanh thì lại có ý đồ khác nữa. Không chỉ là mượn cơ hội tiếp cận Thẩm Giai Oánh, lôi kéo quan hệ đôi bên, mà thi thoảng còn nhắc tới Tần Hạo, tìm hiểu thêm về anh.
Tần Hạo chỉ cần nhìn cái bộ dạng giả vờ chân thành thân thiết của cô nàng là đã biết ngay cô muốn làm gì.
“Lẽ nào, người phụ nữ này biết mình đã nghi ngờ, vậy nên không thèm giấu diếm gì nữa? Hai chị em họ rốt cục muốn làm gì?”
Đây cũng là điều Tần Hạo cảm thấy thắc mắc nhất.
Mua đồ đâu ra đó rồi, Tần Hạo tiếp tục lái xe. Nửa giờ sau, bọn họ tới tiểu khu mà Thẩm Giai Oánh sống. Hai chị em Oanh Oanh xách theo túi lớn túi bé. Vào cửa một cái, hai chị em đều tỏ ra thực ngoan ngoãn.
Thẩm Giai Oánh rót trà cho cả ba người, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Chỉ là, hiện giờ có một vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước bốn người.
Trừ gian lớn, nhà của Thẩm Giai Oánh còn ba phòng nữa. Cô vẫn còn độc thân, trừ em trai ra thì bình thường không có đàn ông tới đây. Bình thường, thỉnh thoảng sẽ cũng có chị em bạn bè thân thiết tới ngủ qua đêm. Vậy nên giường và vật dụng cần thiết đều có cả.
Vấn đề là, bọn họ có bốn người, vậy thì ở thế nào đây?
“Tôi ở chung một phòng với chị là ổn rồi, mọi người sao cũng được á!”, Yên Yên vẫn đóng vai gái ngoan suốt từ đầu, giờ chợt cất tiếng một cách hiểu chuyện. Cô nàng dùng ánh mắt có phần rụt rè nhìn ba người còn lại, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa.
Gương mặt Thẩm Giai oánh đỏ lên, nhất thời không biết quyết định ra sao. Cô và Tần Hạo mỗi người một gian, rồi để chị em họ ở chung một phòng, đây là lựa chọn tốt nhất. Chỉ là nếu nửa đêm Tần Hạo lẳng lặng sang phòng cô, vậy thì sẽ có phòng trống. Thế mà lại bắt hai chị em người ta chen chúc một gian, thì có vẻ không được hay ho cho lắm.
“Còn lâu đi! Con nhóc nhà em ngủ toàn cắn người khác thôi! Chị không ngủ chung với em đâu!”, Oanh Oanh bóc mẽ em gái mình, hoàn toàn chả nể nang gì.
Tần hạo liếc mắt thấy Yên Yên hơi ngẩn ra, có vẻ như không hiểu chị mình đang nói gì. Anh cười thầm trong lòng.
Nhận được ánh mắt từ chị gái, Yên Yên lập tức đỏ mặt cúi đầu, như là đang xấu hổ vì bị bóc trần thói quen xấu.
Người không tiện mở miệng nhất ở đây chính là Tẩn hạo. Anh còn chưa có mặt dày tới mức nói thẳng ra muốn ngủ chung với Thẩm Giai Oánh. Tuy tình cảm của hai người tới một cách đột ngột, về cơ bản cũng đã xác định với nhau rồi. Nhưng anh vẫn chưa rõ chính xác thì Thẩm Giai Oánh nghĩ thế nào.


Oanh Oanh đột nhiên nghiêm túc bảo: “Còn cần phải chia nữa hả? Hai chị em tôi một phòng, chị Giai Oánh và Tần Hạo một phòng. Chẳng phải hai người là một đôi sao? Thời đại nào rồi, còn xấu hổ cái gì nữa?”
Thẩm Giai Oánh nghe vậy thì hơi mất tự nhiên. Cô cúi đầu xuống, mặt nóng ran, trong lòng cảm thấy khác lạ.
Trong một chốc ấy, cả bốn đều yên lặng.
Oanh Oanh lại đột ngột lên tiếng: “Không thì tôi chung phòng với chị Giai Oánh, còn hai người mỗi người một phòng nhé, được không? Dù sao thì cái con bé này ngủ cũng toàn cắn người thôi, không ngủ chung với người khác được!”
“Chẳng phải cô nói em gái cô đã kết hôn rồi sao? Thế thì em rể cô đáng thương quá!”, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói một câu.
Oanh Oanh thoáng lặng đi rồi lập tức đáp lại: “Phải đó, em rể tôi đáng thương lắm, cả người chả có chỗ nào lành lặn cả, toàn là dấu răng thôi. Con bé này chắc kiếp trước chỉ toàn ăn cỏ, chưa được nếm miếng thịt nào hay sao ấy!”
Lời vừa dứt, cả ba người đều nhìn cô một cách kỳ lạ. Sắc mặt Yên Yên cực kỳ xấu, hận không thể lao lên xé luôn miệng chị gái mình.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng không nhịn được nữa, anh nở nụ cười đầy tà ác. Một lát sau, thấy Oanh Oanh vẫn có vẻ như không biết mình đã nói sai chuyện gì, anh bảo: “Làm sao cô biết cả người em rể mình không có chỗ nào lành lặn?”
“Tôi…”, Oanh Oanh lập tức trợn tròn mắt. Cô ngây ra một lúc lâu rồi mất tự nhiên đứng dậy: “Tôi đi toilet!”
Chờ cô nàng đi rồi, Tần Hạo không nhịn nổi nữa, lăn ra cười tới đau cả bụng. Yên Yên cũng bị cười tới xấu hổ, bèn chạy đi thu dọn phòng.
Trong gian phòng chỉ còn lại Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo. Thẩm Giai Oánh hơi thắc mắc, cô nhíu nhíu mày, không hề cảm thấy có gì buồn cười tới mức Tần Hạo phản ứng như vậy.
“Cẩn thận với hai người họ một chút!”, Tần Hạo nhắc nhở một câu. Thấy Thẩm Giai Oánh gật đầu, có vẻ như còn suy nghĩ gì đó, anh không nói thêm gì nữa.
Có vẻ như nghĩ đến chuyện tiếp theo đây sẽ dùng chung phòng với Tần Hạo, Thẩm Giai Oánh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cô ngồi yên trên ghế sô pha, không chịu di chuyển về phòng, thậm chí còn hơi sợ hãi việc màn đêm buông xuống.
“Thế này có phải hơi nhanh quá không?”, Thẩm Giai Oanh không yên lòng nhìn Tần Hạo. Do dự hồi lâu, cô mới hỏi ra được một câu mơ hồ như thế. Nhưng cô biết, Tần Hạo có thể hiểu được ý mình.
Chương 337 - Không thể buông bỏ
“Anh cũng thấy hơi nhanh. Nếu em cảm thấy không ổn thì có thể đợi mà. Không sao đâu!”, Tần Hạo sờ cằm, thành thật đáp. Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng anh. Không phải do tình cảm của họ vẫn chưa đến mức độ ấy, mà vì Tần Hạo muốn giữ lại những thứ đẹp đẽ nhất, ăn chậm rãi thôi mới là tận hưởng.
Hơn nữa, bây giờ còn có hai đôi tai nghe ngóng ở cạnh họ, quả thật không quen lắm.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”, liếc nhìn phòng của hai chị em, Thẩm Giai Oánh lo lắng cất lời.
Tần Hạo cười đáp: “Yên tâm đi. Có anh đây mà!”
Hai chị em ấy là người của Tần Yên Nhiên, không phải là mối đe dọa đối với anh.
Thẩm Giai Oánh dịu dàng nhìn anh và khẽ gật đầu. Đoạn, cô nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay… anh không về chỗ của Lâm Vũ Hân sao?”
Tần Hạo sững người rồi lặng đi trong giây lát. Đoạn, anh trả lời bằng giọng lãnh đạm: “Nơi đó không liên quan gì đến anh!”
Thẩm Giai Oánh nhất thời không biết nên nói gì.
Hai chị em rốt cuộc cũng thu dọn phòng ốc xong xuôi. Giờ thì Oanh Oanh đã biết điều hơn rồi. Biết mình vừa nói ra những câu tự vả, Oanh Oanh không dám nhiều lời nữa.
Yên Yên đóng vai một cô gái ngoan, bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi xem ti-vi, không tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Chị Giai Oánh, cứ để tôi nấu cơm cho. Ở nhà chị thì cũng nên làm chút chuyện, có thế thì tôi mới không thấy ngại!”, Oanh Oanh chủ động đảm nhận việc nhà. Cô ấy vỗ ngực, bảo đảm sẽ nấu một bữa thật ngon.
Tần Hạo kín đáo liếc nhìn vòng một đang khẽ run lên kia, rồi đành đưa mắt sang chỗ khác trong lưu luyến. Ánh mắt anh nhìn xuống, sáu đôi chân trắng trẻo mịn màng, mỗi người một vẻ nhưng đều vô cùng quyến rũ.
Trong đầu Tần Hạo bỗng nảy ra một suy nghĩ. Nếu có thể vừa ôm Thẩm Giai Oánh vào lòng vừa len lén cùng hai chị em này chơi vài trò không phù hợp với trẻ em thì hẳn sẽ hạnh phúc lắm.
Anh cũng giật thót trước chính suy nghĩ của mình. Nhưng nghĩ đến Tần Yên Nhiên, Tần Hạo lập tức gạt bỏ ý định này.
Thẩm Giai Oánh vẫn không yên tâm nên bèn vào bếp giúp Oanh Oanh. Thế nhưng Oanh Oanh lại đẩy cô ra, bảo rằng cô ấy có thể tự làm. Thẩm Giai Oánh vừa trở ra và ngồi vào sô pha thì tiếng đổ vỡ chợt vang lên, kèm theo là tiếng hét của Oanh Oanh.
Tần Hạo thầm mắng: “Ngốc nghếch, chắc chắn là làm vỡ đĩa rồi!”
Anh vội vã chạy vào xem thử, quả nhiên là vỡ đĩa. Oanh Oanh đang quỳ trên sàn, thu dọn mấy mảnh vỡ.
“Chậc chậc, không sao chứ!”
Tiếng chậc của Tần Hạo là ra hiệu cô ấy cẩn thận kẻo lộ ngực.
Oanh Oanh ngoái đầu nhìn ra phòng khách, thấy Thẩm Giai Oánh không còn ở đó, chắc cô đã về phòng. Cô ấy bèn cả gan nở nụ cười đầy quyến rũ: “Sao hả, đẹp không?”
“Cũng bình thường!”, cười ha hả đáp lại, Tần Hạo dứt khoát xoay người rời đi. Anh cũng chẳng giúp cô dọn dẹp, về phòng khách xem ti-vi tiếp.
Thoắt cái, vẻ mặt Oanh Oanh đã trở nên lạnh lùng không chút cảm xúc, chẳng còn nhiệt tình như trước đó nữa.
Bữa cơm mất khoảng hai giờ mới hoàn thành, ai cũng đợi rã rời. Nhưng quan trọng là những món ăn làm ra sau hai giờ này vô cùng khó nuốt. Nếu không phải vì nể mặt, có lẽ Thẩm Giai Oánh cũng chẳng muốn nhấc đũa lên.
Nhưng dường như Oanh Oanh cực kỳ hài lòng, còn bảo mọi người đừng ngại, ăn thêm đi.
Tần Hạo không hề nể nang: “Xin lỗi nhé. Tôi ra ngoài ăn đây. Ai muốn mua mang về thì giơ tay!”
“Tôi!”
Gác đũa rồi nhấp liền hai ngụm nước, Yên Yên là người giơ tay đầu tiên. Cô ấy cất lời: “Tôi muốn ăn trứng xào cà chua!”
“Con bé chết tiệt này, không giữ mặt mũi cho chị gì cả. Chị không có tài nấu nướng đấy, có giỏi thì em làm đi!”, Oanh Oanh thản nhiên dùng đũa gõ lên đầu em gái. Gắp một cọng cải cho vào mồm, cô ấy vội vàng nhổ ra: “Sao ngọt quá vậy?”
Tần Hạo chẳng hề thương hoa tiếc ngọc: “Vì cô nhầm đường thành muối đấy!”
Thẩm Giai Oánh cũng không biết nói gì. Cô vốn định vào bếp nấu cơm, nhưng lại bị đẩy ra ngoài. Chờ suốt hai tiếng, đói meo cả bụng, thế mà kết quả lại là bữa cơm thế này đây.
“Em muốn ăn gì? Hay là đi ăn với anh?”, Tần Hạo dịu dàng hỏi Thẩm Giai Oánh, nhưng trong lòng lại thấy có phần áy náy. Bởi anh ra ngoài không chỉ để mua đồ ăn.
“Em không đói lắm. Anh về sớm là được!”, Thẩm Giai Oánh rất thích được anh ân cần quan tâm như vậy. Đôi mắt cô lấp lánh yêu thương nhìn Tần Hạo.
“Chị Giai Oánh, hai người yêu nhau thật ấy, ghen tị quá đi mất!”, Oanh Oanh nói bằng vẻ chân thành. Nhưng sự chân thành này có bao nhiêu phần thật lòng thì chỉ có cô ấy biết.
Thẩm Giai Oánh ngại ngùng, cảm thấy mình tình cảm trước mặt người khác thì không hay lắm. Cắn môi ngượng ngùng liếc nhìn Tần Hạo, cô dịu dàng cất lời: “Anh đi sớm về sớm nhé!”
Tần Hạo gật đầu rồi quay đi.


Phóng xe trở về biệt thự của Lâm Vũ Hân, anh lặng lẽ lẻn vào, nhảy lên ban công.
Phòng Lâm Vũ Hân vẫn sáng đèn, có lẽ cô chưa ngủ. Chân anh như dính chặt vào nền đất, không dám cất bước. Có trăm ngàn âm thanh vang vọng trong lòng đang cổ vũ anh gõ cửa phòng. Thế nhưng, anh vẫn không đủ dũng khí.
Anh đứng ở ban công rất lâu. Sực nhớ ra mình còn phải mua cơm, anh bèn xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Anh!”
Bỗng xuất hiện bên cạnh anh hệt như một bóng ma, Huyết Ảnh nhỏ giọng trìu mến gọi.
Tần Hạo khẽ mỉm cười nhìn cô. Huyết Ảnh xinh đẹp với làn da trắng muốt đến lạ thường. Vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng, cô luôn mặc trang phục màu đen và ẩn mình trong bóng đêm, như một cái bóng cô độc.
“Xin lỗi, khiến em phải chịu ấm ức rồi!”, Tần Hạo áy náy nói với Huyết Ảnh.
Cũng vì anh đã dặn cô bảo vệ Lâm Vũ Hân. Bằng không, với tính cách của Huyết Ảnh, nói không chừng cô đã chạy đi đâu đó phát điên rồi.
Trước đây, Huyết Ảnh chính là cái bóng của anh.
“Anh à, anh vẫn không buông bỏ được cô ấy, phải không?”, Huyết Ảnh ngây người nói, không biết câu này là hỏi Tần Hạo hay hỏi chính bản thân cô.
Tần Hạo không đáp, chỉ ôm cô thật lâu rồi mới dịu dàng buông ra. Đoạn, anh dặn dò: “Gặp chuyện gì thì phải báo cho anh ngay, biết chưa?”
Huyết Ảnh ngẩn ngơ gật đầu.
Vòng tay của anh vẫn ấm áp như thế. Lồng ngực ấy tựa hồ có thể che mưa chắn gió cho cô.
“Anh đi nhé!”, Tần Hạo nhẹ nhàng nhảy khỏi ban công rồi biến mất trong màn đêm đen kịt.
Nửa giờ sau, anh trở về với phần ăn vừa mua. Hai chị em kia đang ngủ rất say.
Chỉ có Thẩm Giai Oánh vẫn lặng lẽ ngồi đợi trong phòng khách, như một cô vợ chờ chồng về nhà.
Chương 338 - Sống chung
Đặt túi đồ ăn xuống, Tần Hạo đến bên Thẩm Giai Oánh. Vừa nắm lấy tay cô, anh vừa hỏi: “Sao em chưa ngủ?”
“Em đang đợi anh mà!”, Thẩm Giai Oánh trả lời với vẻ đương nhiên. Ánh mắt dịu dàng của cô tựa hồ có thể làm người ta say đắm. Cô điềm tĩnh hỏi anh: “Gặp cô ấy rồi chứ?”
Lúc nãy cô đã biết Tần Hạo ra ngoài vào giờ này chỉ vì muốn về thăm Lâm Vũ Hân. Do sự có mặt của hai chị em kia nên anh mới viện cớ thế thôi. Thẩm Giai Oánh biết hết, nhưng chẳng hề ngăn lại.
“Chưa!”, Tần Hạo khẽ lắc đầu, không giải thích thêm gì nữa.
Thẩm Giai Oánh cúi đầu thỏ thẻ: “Anh mau đi tắm đi, em… em về phòng đợi anh!”
Dứt lời, người phụ nữ tao nhã trưởng thành ấy như biến thành cô gái nhỏ, đỏ mặt run chân chạy vội về phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tần Hạo nghe xong thì lòng dạ nôn nao, chạy nhanh vào nhà tắm.
Có người đẹp ngay bên cạnh, sao anh có thể để đối phương chờ được kia chứ?
Tần Hạo quấn khăn tắm, khẽ khàng mở cửa phòng. Bước vào phòng Thẩm Giai Oánh, anh cảm giác toàn bộ lỗ chân lông của mình đều rất dễ chịu. Khoan khoái nhón bước đến bên giường, anh ngắm nhìn người đẹp đang nhắm mắt giả vờ ngủ, bỗng thấy hơi buồn cười.
“Oánh Oánh, anh vào rồi đây!”
Tần Hạo khẽ gọi. Thẩm Giai Oánh vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng nào biết hàng mi khẽ động đậy đã bán đứng cô.
Không vội vàng thưởng thức người phụ nữ xinh đẹp đã thuộc về mình, Tần Hạo đưa mắt ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng được Thẩm Giai Oánh tỉ mỉ trang trí, xem ra đã tốn khá nhiều công sức, đúng như tính cách trầm lặng nho nhã của cô.
Cô ấy hẳn đã biến nơi này thành phòng tân hôn nhỉ!
Nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Tần Hạo.
Nhịp tim và hơi thở của Thẩm Giai Oánh đều vô cùng rối loạn. Cô đã chờ một lúc mới thấy người yêu xuất hiện, thế mà anh chỉ gọi cô một tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa. Sợ rằng anh nghĩ cô đã ngủ quên, Thẩm Giai Oánh vội vàng mở mắt ra, bắt gặp Tần Hạo đang mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Giai Oánh bèn luống cuống nhắm mặt lại, gương mặt càng đỏ hơn.
Đóa hồng kiều diễm đang lặng lẽ nở rộ trước mắt Tần Hạo, hoàn hảo vô ngần. Đêm nay, anh thật sự cảm thấy ngất ngây.
Thẩm Giai Oánh khẽ cắn môi, xoay một vòng trước mặt Tần Hạo. Chậm rãi, tao nhã, như đang trưng bày một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Tần Hạo mê mẩn nhào đến, ôm lấy người đẹp rồi từ từ phủ người xuống.

Sáng hôm sau, lúc Tần Hạo rời khỏi phòng, hai chị em kia vẫn chưa thức giấc. Anh bực mình đến mức muốn xông vào tóm cổ bọn họ dậy.
“Em đi làm đây. Anh với họ…”
Thẩm Giai Oánh chỉnh lại cổ áo giúp Tần Hạo với vẻ không ngỡ. Cô ngoái đầu nhìn cánh cửa phòng im lìm của hai chị em, gương mặt ánh lên nét lo âu.
Tần Hạo có hơi ngại ngùng, trầm giọng nói: “Tụi anh thì sao? Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu. Anh mà không xử lý được hai chị em họ à?”
“Thì em sợ anh sẽ xử lý họ đấy. Yên Yên còn đỡ, chứ còn Oanh Oanh thì… quá… Anh nhớ cẩn thận!”
Thẩm Giai Oánh ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không thể nói ra từ ấy.
Tần Hạo cười đáp: “Quá lẳng lơ. Quá lả lơi? Ha ha, có lẳng lơ đến mấy cũng vô ích. Anh chỉ cần Oánh Oánh của anh là đủ rồi. Tối qua em tuyệt thật đấy!”
“Không được nói!”, Thẩm Giai Oánh ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ đấm vào anh: “Được rồi. Em đi làm nhé! Ghen tị với bọn anh thật, hầy! Không cần phải đi làm, thích ghê!”
Câu nói này khiến mặt Tần Hạo nóng ran, cảm thấy bản thân bây giờ cũng khá tệ. Thẩm Giai Oánh phải đi làm kiếm tiền, anh thì cùng hai người phụ nữ khác rảnh rỗi chơi bời ở nhà. Một trong hai người phụ nữ ấy lại còn luôn nghĩ cách để quyến rũ anh. Nếu đổi lại là người khác thì làm sao chịu nổi?
Tần Hạo thầm nghĩ, nếu như là Lâm Vũ Hân, chắc chắn sẽ đuổi cổ anh ngay.
Thẩm Giai Oánh lưu luyến rời đi. Tần Hạo ngồi trên sô pha, hút một điếu thuốc. Nửa giờ sau, cửa phòng của hai chị em vẫn chẳng hề mở ra.
“Không phải chạy mất rồi đấy chứ?”, Tần Hạo khẽ chau mày, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng Oanh Oanh. Thấy người vẫn còn ở đây, anh khẽ thở phào. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến người anh nóng bừng.
Chăn đắp hờ trên bụng Oanh Oanh, chỉ che được một chút. Đứng ở cửa phòng, anh có thể thấy rõ người phụ nữ này không mặc quần áo, phần thân trên cũng thế, quyến rũ vô cùng.
Tần Hạo thầm chửi thề. May mà hôm qua anh vừa vui vẻ với Thẩm Giai Oánh nên bây giờ không cảm thấy quá kích thích. Xoay người đóng cửa lại, anh để Oanh Oanh ngủ tiếp.
Đến gõ cửa phòng Yên Yên, anh nghe giọng cô ấy vang lên: “Đợi một lát!”
Đúng là chỉ cần chờ một lát thôi. Khi mở cửa phòng, Yên Yên đã xuất hiện trước mặt Tần Hạo trong trang phục chỉnh tề. Cô ấy mặc áo tay ngắn màu trắng, quần short denim, chân đi dép xỏ ngón, phong cách vô cùng trẻ trung.
Tần Hạo chợt nhận ra Yên Yên để mặt mộc còn xinh đẹp hơn khi trang điểm, tạo cảm giác rất thuần khiết. Đặc biệt là cách ăn vận bây giờ của cô ấy vô cùng hút mắt.
Yên Yên chớp mắt đầy ngô nghê, như thể vẫn chưa quen vừa thức dậy đã chạm mặt một người đàn ông xa lạ sống chung nhà. Đôi mắt của cô ấy ít nhiều gì cũng hiện lên vẻ cảnh giác.
Tần Hạo sờ mũi. Đánh một cái ngáp, anh cảm thấy quá đỗi buồn chán.


“Tôi đi nấu bữa sáng đây!”, Yên Yên đột nhiên đi vào bếp, không để Tần Hạo cự tuyệt lời nào.
Cô chị nấu nướng đã tệ như thế thì liệu cô em khá hơn được bao nhiêu?
Hầy, dạ dày tôi đáng thương quá!
Tần Hạo bắt tréo chân, ngồi hút thuốc trên sô pha, lòng thầm suy tính hôm nay nên làm gì.
Chẳng bao lâu sau, Yên Yên đã nấu xong mì thịt sợi và bày ra bàn. Ngửi được mùi thơm từ xa, Tần Hạo đoán món này có lẽ sẽ ăn được.
Cả hai cùng ngồi xuống dùng bữa. Sực nhớ ra một người, Tần Hạo bèn ngán ngẩm lên tiếng: “Gọi chị cô dậy đi. Ngủ nhiều thật đấy!”
“Tôi không dám gọi đâu. Chị tôi lúc thức dậy cáu gắt cực kỳ!”, Yên Yên vội vã lắc đầu, như thể vừa nhớ đến một chuyện nào đó đáng sợ lắm.
Tần Hạo đặt đũa xuống, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng của Oanh Oanh. Anh không tin chuyện gọi dậy này có gì đáng sợ!
Đẩy cửa vào phòng, Tần Hạo nhìn thấy Oanh Oanh quay lưng về phía anh. Cô ấy đang tập vài động tác giãn cơ, nửa người trên cúi về phía trước.
Vừa mở cửa ra đã trông thấy thứ không nên thấy, anh phản ứng cực nhanh. Vội đóng cửa lại, anh lúng túng nói: “Ra ăn sáng đi!”
“Á!”, tiếng hét của Oanh Oanh từ trong phòng truyền ra. Cô ấy la lối xong thì bắt đầu mắng chửi, mắng được một lúc thì bắt đầu khóc rưng rức.
Tần Hạo cảm thấy vô cùng phiền hà, nhưng lại chẳng thể nổi cáu với một người phụ nữ đang khóc. Chỉ đành vờ như không nghe thấy, anh ăn xong thì chuẩn bị ra ngoài. Yên Yên cần mẫn thu dọn bát đũa y như một nàng dâu nhỏ, khiến Tần Hạo cực kỳ bất ngờ.
Còn Oanh Oanh lại hệt một vị đại tiểu thư, mặc đầm ngủ, vừa ngáp vừa ra khỏi phòng.
Chương 339 - Gọi phượng hoàng
“Này, anh đi đâu thế?”, Oanh Oanh dụi mắt nhìn Tần Hạo đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Đi ra ngoài dạo thôi. Các cô cứ ở nhà đi!”, Tần Hạo xua tay. Anh muốn đi đâu làm gì mà còn cần phải có sự đồng ý của cô ấy à?
Oanh Oanh bỗng cất bước chạy theo vừa hét lên: “Cho tôi đi với!”
“Đi cái gì mà đi. Vào nhà mau!”, Tần Hạo định đóng cửa để ngăn Oanh Oanh lại.
Nhưng Oanh Oanh đã nhanh nhẹn lách qua được khe cửa. Cô ấy mỉm cười đắc thắng nhìn Tần Hạo: “Mặc kệ. Tôi cứ đi đấy. Anh không cho thì tôi vẫn bám theo anh!”
“Tùy cô!”
Bỏ tay khỏi cửa, Tần Hạo quay người đi thẳng.
Mặc váy cực ngắn, đi dép xỏ ngón, Oanh Oanh cứ ra ngoài với bộ dạng như thế.
Tần Hạo vừa yên vị trong thang máy, Oanh Oanh đã vội vàng chạy vào. Trong thang máy, ngoài hai người ra, còn có một đôi vợ chồng. Cặp đôi ấy cũng sống ở tòa nhà này. Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, đặc biệt là người chồng, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài vậy.
Nhận thấy ánh nhìn của đôi vợ chồng kia, Tần Hạo chỉ muốn cho Oanh Oanh một bạt tai!
Cô vợ véo mạnh vào eo chồng, thế mà vẫn không thể khiến chồng mình dời tầm mắt sang chỗ khác. Dáng vẻ Oanh Oanh bây giờ quả thật rất hấp dẫn.
“Chồng, đừng đi mà!”, Oanh Oanh nũng nịu với Tần Hạo. Cả người cô ấy ngả vào lòng anh, nụ cười tinh ranh hiện trên gương mặt.
Đôi vợ chồng kia vừa nghe được thì bèn nhìn sang Tần Hạo bằng ánh mắt quái dị. Dám để vợ ra ngoài với bộ dạng như thế, người đàn ông này khá thật đấy.
Tần Hạo cực kỳ giận dữ. Thang máy đến tầng kế tiếp, anh bèn lôi Oanh Oanh ra.
“Về thay quần áo ngay!”
“Không thay. Mặc như vầy được mà. Nhiều người khen tôi đẹp lắm đấy!”, Oanh Oanh lả lơi xoay một vòng, mới sáng sớm đã thu hút biết bao ánh nhìn.
Cô ấy cứ ầm ĩ như thế thì chưa đến hết ngày đã gây sự chú ý của toàn bộ tòa nhà này mất. Thẩm Giai Oánh mà biết chuyện thì không hay chút nào.
Kéo Oanh Oanh vào thang máy, Tần Hạo bấm nút lên tầng trên rồi quay về nhà. Anh đẩy Oanh Oanh vào trong, tức giận quát: “Thay quần áo đi! Còn không thì ở nhà!”
“Thay thì thay, hung dữ quá!”, Oanh Oanh vừa đảo mắt vừa mỉm cười nhìn anh đẩy quyến rũ. Bờ mông lắc lư bước vào phòng, cửa cũng chẳng đóng, Oanh Oanh cứ thế cởi quần áo ra.
Đúng là lẳng lơ!
Tần Hạo thầm cảm thán. Ánh mắt anh liếc vào phòng, nhìn từ góc độ này chỉ thấy được một chút.
Còn Yên Yên đang quét nhà. Cô ấy xem nơi đây như chính nhà của mình, vô cùng chăm chỉ quét dọn. Điều này khiến Tần Hạo cảm thấy cô em đáng yêu hơn cô chị rất nhiều.
Đúng lúc này, Tần Hạo thấy Oanh Oanh mặc một bộ áo ngực màu đỏ gợi cảm đang đi về phía anh.
“Anh đẹp trai, cài dây áo giúp tôi nhé?”, Oanh Oanh xoay người, ngồi xổm trước mặt Tần Hạo.
Tần Hạo vẫn kìm lại được, không hề đưa tay ra giúp.
“Chị, để em cài cho!”, Yên Yên ngốc nghếch vội vã chạy đến, vừa định giơ tay ra giúp thì đã bị Oanh Oanh gạt mạnh: “Đi ra. Em lo quét dọn đi! Con bé ngu ngốc!”
Yên Yên đành ủ rũ quay đi.
Tần Hạo cũng bó tay. Anh mà có một cô chị hung dữ vô lý như thế thì đã tẩn cho một trận rồi.
“Anh đẹp trai, nhanh lên nào, anh đang sợ gì vậy? Hay là anh ngắm người ta chưa đủ?”, ngoảnh đầu nhìn anh, Oanh Oanh nở nụ cười đầy quyến rũ, còn mặt dày nói ra mấy câu như thế.
Khẽ lắc đầu đầy bất lực, Tần Hạo đành phải cài áo giúp đối phương.
Oanh Oanh đứng dậy, sà đến hôn nhẹ lên má anh: “Cảm ơn anh nè! Hì hì…”
Tần Hạo ngây người. Anh bị ả lẳng lơ này hôn vào mặt rồi!
Muốn làm gì đây?
Khóe môi anh nhếch thành một nụ cười rất khẽ, tựa như hiểu ra gì đó.
Cuối cùng Oanh Oanh cũng thay quần áo xong. Đứng trước mặt Tần Hạo, cô ấy nói: “Anh đẹp trai, mình đi nào!”
Thấy Yên Yên vẫn đang làm việc nhà, Tần Hạo hỏi: “Yên Yên có muốn đi cùng không?”
Yên Yên ngây người, sau đó bèn lắc đầu đáp: “Không. Anh cứ đi với chị đi. Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm. Lát nữa tôi sẽ nấu cơm, chờ mọi người về ăn!”
“Yên Yên siêng năng thật, không giống như người nào đó. Thôi được, vậy thì vất vả cho cô rồi!”, Tần Hạo cảm thán, mỉa mai Oanh Oanh không hề kiêng dè. Với người mặt dày như Oanh Oanh, tất nhiên là có thể bỏ ngoài tai câu mỉa mai này. Cô ấy còn vui vẻ cười với Tần Hạo, khiến anh cũng bó tay.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Oanh Oanh đã định thân mật dựa vào người Tần Hạo, nhưng bị anh vô tình đẩy ra. Rời khỏi khu nhà, Tần Hạo lái xe đến tập đoàn Triều Dương. Vào quán cà phê đối diện công ty, anh tìm chỗ ngồi, rồi lấy một quyển tạp chí ra đọc. Anh vẫn bình thản lướt xem, tựa như chẳng có việc gì vậy.
“Anh đẹp trai à, anh ra ngoài chỉ để ngồi im ở đây thôi sao?”, Oanh Oanh chủ động bám dính vào người anh.


“Qua kia đi. Ngồi cho đàng hoàng vào. Không thì đi về!”, Tần Hạo lạnh lùng đẩy cô ấy ra. Anh lãnh đạm ngồi đọc tạp chí, ánh mắt lại thi thoảng liếc ra ngoài. Tòa nhà tập đoàn Triều Dương đã từng là nơi anh ra vào mỗi ngày, mà giờ đây Tần Hạo chỉ có thể ngồi đây quan sát từ xa.
“Nhỏ mọn!”, Oanh Oanh chu môi, phụng phịu nói. Sau đó cô ấy không bày trò tán tỉnh anh nữa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tần Hạo nhìn theo bóng dáng thướt tha ấy, khóe môi thoáng hiện nụ cười đầy bất lực.
Đợi hai người rời đi, Yên Yên vội vàng dọn dẹp lại nhà cửa. Sau đó cô ấy lặng lẽ lấy một món đồ nhỏ màu đen từ bên trong áo lót. Lấy thiết bị từ bên trong ra, cô ấy cất tiếng: “Phượng hoàng! Gọi phượng hoàng!”
“Có chuyện gì?”, hóa ra vật này là thiết bị liên lạc loại nhỏ. Bên trong có tiếng phụ nữ truyền ra.
“Anh Tần rất đề phòng, dường như đang nghi ngờ hai chị em tôi. Tạm thời chưa có tiến triển gì. Nhưng chúng tôi đã lấy được sự tín nhiệm từ người phụ nữ của anh Tần.”, chẳng còn vẻ ngoan ngoãn như trước, Yên Yên cất giọng đầy lạnh lùng.
“Có chuyện gì thì phải báo ngay cho tôi!”
“Đã rõ!”
Yên Yên đáp lời. Tắt thiết bị, Yên Yên sắp xếp lại đồ đạc, tiếp tục đóng vai ngoan hiền, ngồi trên sô pha xem truyền hình.
Ở bên này, Tần Hạo ngồi một mạch đến giữa trưa. Oanh Oanh ngán ngẩm ngáp ngắn ngáp dài. Thi thoảng cô ấy lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông ngồi đằng sau, quả thật lẳng lơ vô cùng.
Tần Hạo chán ghét chẳng hề liếc nhìn Oanh Oanh lấy một lần.
Lúc này, anh bỗng trông thấy Lâm Vũ Hân đang bước ra từ tòa nhà. Ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi bóng hình cô.
Trùng hợp là Lâm Vũ Hân lại đi về phía anh. Vẻ mặt u buồn, vô cùng cô độc. Giây phút ấy, trái tim của Tần Hạo khẽ nhói đau. Chợ nhớ đến khoảng thời gian trước đây ở bên cô khiến anh nhất thời ngơ ngẩn!
Chương 340 - Tỏ tình cực deep
Huyết Ảnh ẩn nấp xung quanh cô. Ngoài Tần Hạo ra, người khác rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy.
Lâm Vũ Hân từng bước tới gần. Có lẽ cô cảm nhận được có người luôn quan sát mình. Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng Tần Hạo đang ngồi nhưng không thấy gì. Bỗng nhiên cô tỏ ra thất vọng, cứ đứng đó một hồi rồi cười khổ và đi về phía quán café.
“Không phải tới tìm mình đấy chứ?”, Tần Hạo kinh ngạc nghĩ nhưng ngay lập tức phủ nhận. Lâm Vũ Hân không thể nào biết được anh đang ở đây. Mà dù cô ấy có biết thì cũng sẽ không tới tìm anh.
Sau khi bước vào quán cafe, Lâm Vũ Hân nhìn xung quanh rồi tìm một góc nhỏ, gọi một tách cafe và một vài món đồ ngọt. Cô ngồi xuống với vẻ thẫn thờ.
Tần Hạo cẩn thận nhìn cô. Anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Hình như Lâm Vũ Hân gầy đi. Khuôn mặt nhợt nhạt, không có chút khí sắc. Trông cô đơn độc đầy thương cảm, giống như một tinh linh bị lãng quên.
Oanh Oanh luôn để ý anh. Thấy anh thi thoảng lại nhìn về phía người đẹp đang ngồi lặng yên ở góc đó thì cô ấy cũng nhìn theo và thấy đó chính là Lâm Vũ Hân – cô gái mà cậu chủ thương yêu.
Nói về độ lẳng lơ thì cô có thể khẳng định mình là số một, không có ai dám nói là số hai. Nhưng nói về khí chất và dung nhan thì cô không tự tin. Nhất là khi chiêm ngưỡng từ góc này, cô gái đó đúng là có tố chất đáng tự hào đủ để hấp dẫn đám đàn ông, khiến họ phải điên cuồng theo đuổi.
“Ấy, anh Tần, đang nhìn người đẹp đấy à!”, Oanh Oanh cảm thấy vô vị bèn nhào tới bắt chuyện với Tần Hạo nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh lùng. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, chỉ cười nũng nịu: “Có gì đáng xem chứ. Nếu anh muốn nhìn phụ nữ thì chẳng phải ở đây cũng có một cô sao. Hay là thân hình của tôi không nóng bỏng bằng cô ấy? Không phải sáng nay anh đã thấy cả rồi à!”
“Đúng là ngực to não nhỏ, đi chỗ khác chơi đi!”, Tần Hạo tức giận trừng mắt. Anh lật cuốn tạp chí, che trước mặt của mình để Lâm Vũ Hân không nhìn thấy anh.
“Ồ ha ha…Anh Tần, anh cũng nhận ra người ta ngực to à. Thế nào, có đẹp không, có cần sờ thử không, thoải mái lắm đấy!”, hình như Oanh Oanh rất hài lòng với sự ‘khen ngợi’ của Tần Hạo. Cô đắc ý ưỡn ngực ra trước.
Tần Hạo mặc kệ cô ấy. Tâm trạng anh khá buồn bực nên chẳng buồn nói gì.
Oanh Oanh cười dịu dàng: “Có cần tôi giúp anh cảm thấy yên tâm không. Tôi mà đích thân ra tay thì chẳng có chuyện gì là không làm được!”
Cô đứng dậy, đang định đi làm quen với Lâm Vũ Hân thì bị Tần Hạo kéo ngồi xuống. Thế là cô kêu ây da lên một tiếng và ngã vào lòng anh.
Chắc chắn là cô ấy cố tình.
Từ chỗ của Tần Hạo nhìn ngang sang, vừa hay thấy được vị trí quyến rũ mê người của cô gái.
“Có đẹp không?”, Oanh Oanh đắc ý ưỡn ngực, nhìn anh đầy tình ý.
“Tôi rất muốn mở não của cô ra để xem bên trong chứa những gì!”
Tần Hạo hung hăng vỗ bốp vào mông cô.
Oanh Oanh kinh ngạc kêu lên, hai tay ôm cổ Tần Hạo, phả hơi thở vào anh và cười dịu dàng: “Anh à, nhẹ chút đi!”
Tiếng nói của cô không hề nhỏ khiến rất nhiều người xung quanh chú ý. Tần Hạo hết hồn, lặng lẽ nhìn qua bên kia thì thấy Lâm Vũ Hân không hề bị gây chú ý bởi tiếng kêu của Oanh Oanh, thế là anh thầm thở phào. Sợ cô gái này sẽ lại giở trò gì nữa, nên anh ra sức đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Đi đi, mặc kệ cô!”
“Người ta đau lòng quá!”, Oanh Oanh không chịu buông tay, tỏ ra ấm ức. Nhưng đáng tiếc đối với trái tim sắt đá Tần Hạo dành cho cô thì hành động đó chẳng có tác dụng gì. Cô đành ngồi an phận một chỗ. Khi Tần Hạo không nhìn thấy Oanh Oanh nữa thì ánh mắt cô trở nên trong sáng hơn, không còn vẻ phóng đãng như lúc nãy.
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai, nho nhã bước vào quán. Anh ta ăn mặc rất phong độ, trông đĩnh đạc cao to. Đúng là một người đàn ông tuấn tú khiến không ít cô gái bị hấp dẫn.
Người này vừa bước vào đã đảo mắt một lượt. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở chỗ Lâm Vũ Hân. Anh ta khẽ mỉm cười, đi về phía cô.
Lâm Vũ Hân đang ngồi thẫn thờ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày này, cô luôn như người mất hồn mất vía. Cứ như thiếu vắng mất một ai đó khiến linh hồn cô cũng bị dẫn đi mất, không còn chút tinh thần nào cả.
Dù không muốn nghĩ tới người đàn ông đó nữa nhưng anh ấy cứ xuất hiện khiến cô không gạt đi được.
Ban ngày, sau khi nhận được đơn nghỉ việc thì cô không còn thấy bóng dáng của người đó nữa. Có lẽ anh cứ thế biến mất khỏi thế giới của cô!
Lâm Vũ Hân thẫn thờ nhìn cao ốc Triều Dương, như thể vẫn còn nhìn thấy bóng dáng anh đang nói chuyện cười đùa với hai bảo vệ khác trước cửa, như thể vẫn còn nhìn thấy anh ngồi trong xe, đậu trước mặt mình và mỉm cười ngây ngô.
“Sao anh có thể ra đi dễ dàng như vậy được chứ? Sao có thể như vậy chứ? Không phải anh đã hứa với bố là sẽ bảo vệ em sao?”
Đôi mắt Lâm Vũ Hân khẽ rưng rưng. Trong lòng dậy lên nỗi ấm ức không nói thành lời. Cô rất muốn gào lên với người đàn ông đáng ghét đó ‘Em đuổi anh đi anh cũng đi sao, anh cũng nghe lời quá nhỉ. Không phải anh rất thích thi dỗi với em à, sao mới có vài câu mà đã tháo chạy vậy?'.
“Em giận là sai sao? Anh chẳng nói chẳng rằng chạy tới bên cạnh người phụ nữ khác, không cả gọi điện thoại cho em mà còn không cho em được giận? Em hận anh!”
Lâm Vũ Hân rơi nước mắt từ lúc nào không hay. Trái tim cô đau nhói.


Đúng lúc cô cúi đầu thì nhìn thấy một đôi giày da bóng láng. Cô bỗng tưởng là Tần Hạo bèn vội vàng lau nước mắt vì không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đau buồn của mình. Cô cố gắng giữ mặt lạnh, ngẩng đầu nhìn thì hóa ra là một người đàn ông lạ mặt.
Cô thất vọng quay đầu đi vì không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
“Xin chào, cô gái xinh đẹp. Mặc dù hơi bất lịch sự nhưng tôi phải nói với cô tấm lòng của tôi. Tôi nhìn cô là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi biết thế này rất đường đột nhưng tôi hi vọng cô không giận. Bởi vì tôi không hi vọng cao sang rằng cô sẽ cho tôi cơ thội theo đuổi, chỉ cần tôi có thể thích cô là đủ!”
Người đàn ông đẹp trai nho nhã vừa gặp lần đầu đã tỏ tình cực deep. Nhìn bộ dạng chân thành của anh ta thì đúng như là đã gặp được tình yêu định mệnh vậy.
Lâm Vũ Hân bống thấy phiền phức. Cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đã khiến anh yêu lầm, tôi không quen anh!”
“Không vội. Lần đầu gặp mặt như thế này đúng là còn khiếm khuyết nhưng không sao. Tôi có thể đợi, đợi cô đây thích ứng rồi sẽ tâm sự cùng tôi”.
Người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ trông rất phong độ. Anh ta cầm hai tay đưa ra: “Đây là quà tôi tặng cô, mong cô có thể nhận lấy”.
Nói xong, anh ta đưa chiếc hộp tới trước mặt Lâm Vũ Hân. Lâm Vũ Hân ngồi im, thậm chí chẳng buồn nhìn. Người đàn ông mỉm cười mở chiếc hộp ra, bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh đến mê người.
Là nhẫn kim cương!
Tất cả mọi người trong quán café đều quay qua nhìn. Đến cả Oanh Oanh cũng không nhịn được phải thốt lên: “Ôi to khiếp!”
Tần Hạo khẽ giật khóe miệng, thầm cười lạnh lùng. Tên này thiếu đánh thật!
Anh không hề lo lắng vì Lâm Vũ Hân không thể nào lại nhận món quà này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom