Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-392
Chương 394
Chương 394 - Cỗ xe tăng thịt
Đã đặt tiền cược rồi thì đương nhiên là đúng luật, Trúc Diệp Thanh cũng không thể nói thêm gì được nữa. Cô đưa Tần Hạo đi đến một nơi có tầm nhìn khá tốt, sau đó hai người họ ngồi xuống, từ từ nói chuyện với nhau.
Long Tứ và Đồ Anh Kiệt đi theo sau, bỗng nhiên trở thành đoàn tùy tùng.
"Hôm nay tham gia thi đấu có tất cả tám tuyển thủ, ai nấy đều là cao thủ!", Trúc Diệp Thanh không khỏi đắc ý nói. Tần Hạo nhún vai, liếc nhìn tấm bảng màu trắng đang treo trên bức tường ở phía không xa. Bên trên treo poster hình của tám tuyển thủ, thành tích chiến đấu và tỷ lệ thua của họ.
"Cuộc thi cỡ xoàng như thế này ở thế giới ngầm mà dám lên mặt với anh sao? Anh đã từng thấy những cuộc thi hoành tráng hơn thế này rất nhiều lần. Ít nhất thì mấy cô em nhảy nhót trên sân khấu cũng mặn mà hơn thế này nhiều!", Tần Hạo không kìm được mà giở giọng giễu cợt.
Trúc Diệp Thanh cười đáp: "Đây đâu phải là chương trình tìm kiếm ngôi sao? Cần gì phải bày vẽ như thế? Phần mở màn sao? Anh nghĩ những người đang ngồi dưới kia không uống nổi rượu vang đắt tiền, không chơi nổi mấy cô em xinh đẹp sao? Ha ha!"
Tần Hạo khẽ nhướn mày, không nói gì nữa.
Nói rất có lí, anh cũng không có lí lẽ gì để đối lại.
Không nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa, Tần Hạo nhắc chuyện chính. Anh hỏi: "Tùy em nói sao cũng được, Tiểu Thanh, ba tuyển thủ của em là những ai?"
Dường như đã chấp nhận cái biệt danh Tần Hạo đặt cho mình, Diệp Thanh Trúc không ý kiến gì về vấn đề xưng hô này nữa. Cô lắc đầu, nói: "Không có ai cả, mấy ngày nữa rồi nói, trận đấu bắt đầu rồi. Hôm này đặc cách cho anh, không cần đặt cược, chỉ cần thưởng thức trò chơi chết chóc tiếp theo đây là được, ha ha!"
Tần Hạo liếc nhìn với vẻ khinh thường, không hề khách khí buông một câu: "Ha ha! Chém gió phần phật không biết ngượng!"
Trúc Diệp Thanh nhún vai, chẳng để ý đến tầng ý nghĩa mỉa mai trong câu nói của Tần Hạo. Cô nhấc điện thoại lên, hiệu cho trận đấu được bắt đầu.
Tần Hạo đành ngậm miệng lại, xem xem cái gọi là trò chơi chết chóc này rốt cuộc có cái gì đáng để xem.
Trên võ đài, cô gái kia cuối cùng cũng đã đi xuống, âm nhạc cũng tắt, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó, Tần Hạo nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen bó sát ở trong căn phòng nhỏ lúc nãy bước lên võ đài. Tiếp theo, khán giả như sôi lên sùng sục. Những khán giả lúc nãy vừa yên lặng nay cũng đang gào thét chói tai.
"Hai người các anh ai đã đặt cược rồi? Cược cho ai?", Trúc Diệp Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn Long Tứ và Đồ Anh Kiệt.
"Tôi! Cược cho số ba mười triệu!", Đồ Anh Kiệt đáp.
Diệp Thanh Trúc lại nhìn sang Long Tứ, hỏi: "Thế còn anh?"
"Tôi chưa cược!", Long Tứ lắc đầu.
Diệp Thanh Trúc đột nhiên trở nên lạnh lùng đáp: "Chưa đặt cược thì ngồi đây làm gì? Anh có thể đi rồi, Long Tứ thiếu gia!"
Long Tứ thật không ngờ bây giờ cô gái này lại không giữ thể diện cho anh như vậy, giận dữ quát: "Cô thử nói cái giọng đó với tôi một lần nữa xem?"
Trước đây, đối với Long Tứ, Trúc Diệp Thanh chẳng là cái quái gì!
Có điều, bây giờ tình hình đã khác, Trúc Diệp Thanh đã trở thành người của nhà họ Tần, thân phận có sự khác biệt rất lớn, địa vị cũng không còn như trước.
Trúc Diệp Thanh cười khinh bỉ.
Long Tứ cũng hết cách nên đành nhìn sang Tần Hạo cầu cứu.
"Chỉ là mười triệu thôi mà, không phải cậu không có đấy chứ?", Tần Hạo quay đầu sang hỏi Trúc Diệp Thanh: "Quẹt thẻ được không?"
"Không được!", Trúc Diệp Thanh lạnh lùng từ chối.
Long Tứ bất lực đáp: "Không có tiền!"
Lúc này, cuối cùng Long Tứ cũng hiểu tại sao Đồ Anh Kiệt lại nói không nên gặp Trúc Diệp Thanh thường xuyên. Không gặp thì thôi, chứ cứ gặp là lại phải lòi tiền ra, ít nhất cũng phải mười triệu, không đưa thì không xong. Nếu không phải là do Tần Hạo và Trúc Diệp Thanh hình như đang có hợp đồng quan trọng gì đó thì Long Tứ sớm đã trở mặt rồi. Người phụ nữ này lại còn dám đuổi anh đi!
"Cậu kiếm sống cũng khó khăn quá nhỉ!", Tần Hạo bất lực nói.
"Không phải em nói chỉ có người tổ chức và các tuyển thủ là không phải đặt cược sao? Được rồi, cho Long Tứ lên đi!", Tần Hạo đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh nói điều đó với Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Long Tứ từ trên xuống dưới một lượt rồi cười lạnh đáp: "Long Tứ thiếu gia chết trên võ đài thì tôi không gánh nổi. Thôi lần này anh không mang tiền tôi có thể bỏ qua, tôi có thể cho anh mượn mười triệu. Có điều, khi trả phải trả hai mươi triệu!"
Dựa vào đâu mà người phụ nữ này đòi lấy không của Long Tứ mười triệu chứ? Dù Long Tứ có tiền thì cậu ấy cũng không đời nào chấp nhận điều kiện này. Hơn nữa, tiền là một chuyện, bị người khác coi thường lại là chuyện khác. Long Tứ giận dữ quát: "Thế thà cô đi ăn cướp luôn cho rồi, ông đây chết thì chết, có gì phải sợ chứ. Tôi lên!"
"Được thôi! Lúc nào muốn lên thì nói với tôi một tiếng. Cũng không cần anh đánh mấy trận, đánh một trận là được rồi! Tiện thể nhắc nhở anh một chút, lên càng sớm càng tốt. Đây là trận đấu 1 -1, trong ba hiệp quyết định người thắng, sống chết mặc bay! Cho nên, lên sớm có lẽ sẽ gặp được tuyển thủ yếu một chút. Nghe đã hiểu chưa? Ha ha!", Trúc Diệp Thanh cười với vẻ tà ác giống như một bà cô đi buôn người vậy.
Long Tứ hừ lạnh một tiếng, nhìn Diệp Thanh Trúc với vẻ khinh bỉ.
Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen kia đã tán hươu tán vượn xong, tốp tuyển thủ đầu tiên lên võ đài.
Tiếng hoan hô giòn giã vang lên. Có điều, khi hai tuyển thủ kia bước tới đứng đối mặt nhau thì xung quanh dần yên lặng.
Trận đấu này không giống những trận đấu bình thường, không có luật lệ gì, chỉ cần đánh bại đối phương thì dùng cách gì cũng được. Đương nhiên, chắc chắn không được dùng vũ khí. Nếu không thì cầm một khẩu súng tới là xử lý xong hết đám người này.
Trận đấu cũng không giới hạn thời gian, càng không có thời gian nghỉ giữa hiệp. Chỉ cần bước lên võ đài này là phải đánh đến cuối trận, kẻ nào thua thì kẻ đó chết, hoặc là xin tha cũng được.
Ánh mắt của Tần Hạo và những người khác tập trung vào hai tuyển thủ. Trừ Diệp Thanh ra vẻ hiểu biết nói.
"Người đầu trọc mặc đồ màu trắng là số một, biệt danh là Rồng Đơn Độc, những người ở đây đều không dùng tên thật. Anh cứ để ý chân anh ta mà xem, cực kỳ linh hoạt. Người này rất lợi hại, giỏi nhất là các thế võ chân".
"Người cởi trần kia chính là số hai, biệt danh là Xe Tăng Thịt. Cơ thể anh ta vô cùng rắn chắc, thực lực rất mạnh. Đừng nhìn anh ta có vẻ lầm lì như vậy, khi nổi cơn điên thì rất đáng sợ".
Tần Hạo gật đầu. Lúc này, hai tuyển thủ đã bắt đầu thăm dò nhau.
Trúc Diệp Thanh đột nhiên quay đầu lại, cười nói: "Anh đoán xem ai thắng? Đoán đúng tôi cho anh sờ!"
"Thế chẳng phải thiệt thòi cho tôi quá sao? Không đoán!"
"Hứ!"
Trúc Diệp Thanh khinh bỉ nhìn Long Tứ một cái.
Tần Hạo hờ hững nói: "Xe Tăng Thịt thắng!"
"Em cược cho Rồng Đơn Độc thắng. Nếu thua anh phải cho em biết mùi tất cả mười tám tư thế đấy nhé!", Trúc Diệp Thanh liếc mắt đưa tình, nhìn Tần Hạo chảy nước miếng.
Tần Hạo đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn đáp: "Em đáng sợ như vậy Tần Yên Nhiên có biết không?"
Sắc mặt Trúc Diệp Thanh thay đổi hẳn, trợn mắt nhìn anh, sau đó không thả thính lung tung nữa.
Hai tuyển thủ trên võ đài, rất giống với những điều Tần Hạo tiên đoán. Chân của Rồng Đơn Độc rất khỏe, rất lợi hại, anh ta thi triển những chiêu thức với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Xe Tăng Thịt không thể tránh được những đòn này, nhưng căn bản là anh ta không cần tránh. Uy danh của Xe Tăng Thịt không phải là giả, một cú đá giáng vào người anh ta, ngoại trừ việc làm cho người anh ta rung lên một chút thì chẳng gây ra sát thương nào.
Rồng Đơn Độc phải dùng hết sức lực mới có thể đạp cho Xe Tăng Thịt ngã ra đất. Nhưng tuyển thủ số hai kia cũng rất nhanh chóng đứng dậy ngay, cách anh ta phòng thủ thực sự đáng kinh ngạc.
Trúc Diệp Thanh ung dung ngồi ở đó, chẳng quan tâm đến những việc đang xảy ra. Dường như câu chuyện đặt cược với Tần Hạo lúc nãy chỉ là một trò đùa.
Tần Hạo vẫn vô cùng tin vào mắt nhìn của mình. Số một mặc dù tấn công rất nhanh, cơ thể linh hoạt, nhìn thì có vẻ như đang áp đảo số hai. Nhưng thực ra, chỉ cần số hai phòng thủ kỹ các điểm trọng yếu trên cơ thể thì số một căn bản không thể gây ra sát thương gì lớn cho anh ta. Số hai chỉ cần tìm được cơ hội để chộp lấy số một, cho anh ta một quả đấm là xong chuyện.
Chương 394 - Cỗ xe tăng thịt
Đã đặt tiền cược rồi thì đương nhiên là đúng luật, Trúc Diệp Thanh cũng không thể nói thêm gì được nữa. Cô đưa Tần Hạo đi đến một nơi có tầm nhìn khá tốt, sau đó hai người họ ngồi xuống, từ từ nói chuyện với nhau.
Long Tứ và Đồ Anh Kiệt đi theo sau, bỗng nhiên trở thành đoàn tùy tùng.
"Hôm nay tham gia thi đấu có tất cả tám tuyển thủ, ai nấy đều là cao thủ!", Trúc Diệp Thanh không khỏi đắc ý nói. Tần Hạo nhún vai, liếc nhìn tấm bảng màu trắng đang treo trên bức tường ở phía không xa. Bên trên treo poster hình của tám tuyển thủ, thành tích chiến đấu và tỷ lệ thua của họ.
"Cuộc thi cỡ xoàng như thế này ở thế giới ngầm mà dám lên mặt với anh sao? Anh đã từng thấy những cuộc thi hoành tráng hơn thế này rất nhiều lần. Ít nhất thì mấy cô em nhảy nhót trên sân khấu cũng mặn mà hơn thế này nhiều!", Tần Hạo không kìm được mà giở giọng giễu cợt.
Trúc Diệp Thanh cười đáp: "Đây đâu phải là chương trình tìm kiếm ngôi sao? Cần gì phải bày vẽ như thế? Phần mở màn sao? Anh nghĩ những người đang ngồi dưới kia không uống nổi rượu vang đắt tiền, không chơi nổi mấy cô em xinh đẹp sao? Ha ha!"
Tần Hạo khẽ nhướn mày, không nói gì nữa.
Nói rất có lí, anh cũng không có lí lẽ gì để đối lại.
Không nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa, Tần Hạo nhắc chuyện chính. Anh hỏi: "Tùy em nói sao cũng được, Tiểu Thanh, ba tuyển thủ của em là những ai?"
Dường như đã chấp nhận cái biệt danh Tần Hạo đặt cho mình, Diệp Thanh Trúc không ý kiến gì về vấn đề xưng hô này nữa. Cô lắc đầu, nói: "Không có ai cả, mấy ngày nữa rồi nói, trận đấu bắt đầu rồi. Hôm này đặc cách cho anh, không cần đặt cược, chỉ cần thưởng thức trò chơi chết chóc tiếp theo đây là được, ha ha!"
Tần Hạo liếc nhìn với vẻ khinh thường, không hề khách khí buông một câu: "Ha ha! Chém gió phần phật không biết ngượng!"
Trúc Diệp Thanh nhún vai, chẳng để ý đến tầng ý nghĩa mỉa mai trong câu nói của Tần Hạo. Cô nhấc điện thoại lên, hiệu cho trận đấu được bắt đầu.
Tần Hạo đành ngậm miệng lại, xem xem cái gọi là trò chơi chết chóc này rốt cuộc có cái gì đáng để xem.
Trên võ đài, cô gái kia cuối cùng cũng đã đi xuống, âm nhạc cũng tắt, tất cả mọi người đều im lặng. Sau đó, Tần Hạo nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen bó sát ở trong căn phòng nhỏ lúc nãy bước lên võ đài. Tiếp theo, khán giả như sôi lên sùng sục. Những khán giả lúc nãy vừa yên lặng nay cũng đang gào thét chói tai.
"Hai người các anh ai đã đặt cược rồi? Cược cho ai?", Trúc Diệp Thanh đột nhiên quay đầu lại nhìn Long Tứ và Đồ Anh Kiệt.
"Tôi! Cược cho số ba mười triệu!", Đồ Anh Kiệt đáp.
Diệp Thanh Trúc lại nhìn sang Long Tứ, hỏi: "Thế còn anh?"
"Tôi chưa cược!", Long Tứ lắc đầu.
Diệp Thanh Trúc đột nhiên trở nên lạnh lùng đáp: "Chưa đặt cược thì ngồi đây làm gì? Anh có thể đi rồi, Long Tứ thiếu gia!"
Long Tứ thật không ngờ bây giờ cô gái này lại không giữ thể diện cho anh như vậy, giận dữ quát: "Cô thử nói cái giọng đó với tôi một lần nữa xem?"
Trước đây, đối với Long Tứ, Trúc Diệp Thanh chẳng là cái quái gì!
Có điều, bây giờ tình hình đã khác, Trúc Diệp Thanh đã trở thành người của nhà họ Tần, thân phận có sự khác biệt rất lớn, địa vị cũng không còn như trước.
Trúc Diệp Thanh cười khinh bỉ.
Long Tứ cũng hết cách nên đành nhìn sang Tần Hạo cầu cứu.
"Chỉ là mười triệu thôi mà, không phải cậu không có đấy chứ?", Tần Hạo quay đầu sang hỏi Trúc Diệp Thanh: "Quẹt thẻ được không?"
"Không được!", Trúc Diệp Thanh lạnh lùng từ chối.
Long Tứ bất lực đáp: "Không có tiền!"
Lúc này, cuối cùng Long Tứ cũng hiểu tại sao Đồ Anh Kiệt lại nói không nên gặp Trúc Diệp Thanh thường xuyên. Không gặp thì thôi, chứ cứ gặp là lại phải lòi tiền ra, ít nhất cũng phải mười triệu, không đưa thì không xong. Nếu không phải là do Tần Hạo và Trúc Diệp Thanh hình như đang có hợp đồng quan trọng gì đó thì Long Tứ sớm đã trở mặt rồi. Người phụ nữ này lại còn dám đuổi anh đi!
"Cậu kiếm sống cũng khó khăn quá nhỉ!", Tần Hạo bất lực nói.
"Không phải em nói chỉ có người tổ chức và các tuyển thủ là không phải đặt cược sao? Được rồi, cho Long Tứ lên đi!", Tần Hạo đột nhiên nảy ra một ý tưởng, anh nói điều đó với Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Long Tứ từ trên xuống dưới một lượt rồi cười lạnh đáp: "Long Tứ thiếu gia chết trên võ đài thì tôi không gánh nổi. Thôi lần này anh không mang tiền tôi có thể bỏ qua, tôi có thể cho anh mượn mười triệu. Có điều, khi trả phải trả hai mươi triệu!"
Dựa vào đâu mà người phụ nữ này đòi lấy không của Long Tứ mười triệu chứ? Dù Long Tứ có tiền thì cậu ấy cũng không đời nào chấp nhận điều kiện này. Hơn nữa, tiền là một chuyện, bị người khác coi thường lại là chuyện khác. Long Tứ giận dữ quát: "Thế thà cô đi ăn cướp luôn cho rồi, ông đây chết thì chết, có gì phải sợ chứ. Tôi lên!"
"Được thôi! Lúc nào muốn lên thì nói với tôi một tiếng. Cũng không cần anh đánh mấy trận, đánh một trận là được rồi! Tiện thể nhắc nhở anh một chút, lên càng sớm càng tốt. Đây là trận đấu 1 -1, trong ba hiệp quyết định người thắng, sống chết mặc bay! Cho nên, lên sớm có lẽ sẽ gặp được tuyển thủ yếu một chút. Nghe đã hiểu chưa? Ha ha!", Trúc Diệp Thanh cười với vẻ tà ác giống như một bà cô đi buôn người vậy.
Long Tứ hừ lạnh một tiếng, nhìn Diệp Thanh Trúc với vẻ khinh bỉ.
Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen kia đã tán hươu tán vượn xong, tốp tuyển thủ đầu tiên lên võ đài.
Tiếng hoan hô giòn giã vang lên. Có điều, khi hai tuyển thủ kia bước tới đứng đối mặt nhau thì xung quanh dần yên lặng.
Trận đấu này không giống những trận đấu bình thường, không có luật lệ gì, chỉ cần đánh bại đối phương thì dùng cách gì cũng được. Đương nhiên, chắc chắn không được dùng vũ khí. Nếu không thì cầm một khẩu súng tới là xử lý xong hết đám người này.
Trận đấu cũng không giới hạn thời gian, càng không có thời gian nghỉ giữa hiệp. Chỉ cần bước lên võ đài này là phải đánh đến cuối trận, kẻ nào thua thì kẻ đó chết, hoặc là xin tha cũng được.
Ánh mắt của Tần Hạo và những người khác tập trung vào hai tuyển thủ. Trừ Diệp Thanh ra vẻ hiểu biết nói.
"Người đầu trọc mặc đồ màu trắng là số một, biệt danh là Rồng Đơn Độc, những người ở đây đều không dùng tên thật. Anh cứ để ý chân anh ta mà xem, cực kỳ linh hoạt. Người này rất lợi hại, giỏi nhất là các thế võ chân".
"Người cởi trần kia chính là số hai, biệt danh là Xe Tăng Thịt. Cơ thể anh ta vô cùng rắn chắc, thực lực rất mạnh. Đừng nhìn anh ta có vẻ lầm lì như vậy, khi nổi cơn điên thì rất đáng sợ".
Tần Hạo gật đầu. Lúc này, hai tuyển thủ đã bắt đầu thăm dò nhau.
Trúc Diệp Thanh đột nhiên quay đầu lại, cười nói: "Anh đoán xem ai thắng? Đoán đúng tôi cho anh sờ!"
"Thế chẳng phải thiệt thòi cho tôi quá sao? Không đoán!"
"Hứ!"
Trúc Diệp Thanh khinh bỉ nhìn Long Tứ một cái.
Tần Hạo hờ hững nói: "Xe Tăng Thịt thắng!"
"Em cược cho Rồng Đơn Độc thắng. Nếu thua anh phải cho em biết mùi tất cả mười tám tư thế đấy nhé!", Trúc Diệp Thanh liếc mắt đưa tình, nhìn Tần Hạo chảy nước miếng.
Tần Hạo đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn đáp: "Em đáng sợ như vậy Tần Yên Nhiên có biết không?"
Sắc mặt Trúc Diệp Thanh thay đổi hẳn, trợn mắt nhìn anh, sau đó không thả thính lung tung nữa.
Hai tuyển thủ trên võ đài, rất giống với những điều Tần Hạo tiên đoán. Chân của Rồng Đơn Độc rất khỏe, rất lợi hại, anh ta thi triển những chiêu thức với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Xe Tăng Thịt không thể tránh được những đòn này, nhưng căn bản là anh ta không cần tránh. Uy danh của Xe Tăng Thịt không phải là giả, một cú đá giáng vào người anh ta, ngoại trừ việc làm cho người anh ta rung lên một chút thì chẳng gây ra sát thương nào.
Rồng Đơn Độc phải dùng hết sức lực mới có thể đạp cho Xe Tăng Thịt ngã ra đất. Nhưng tuyển thủ số hai kia cũng rất nhanh chóng đứng dậy ngay, cách anh ta phòng thủ thực sự đáng kinh ngạc.
Trúc Diệp Thanh ung dung ngồi ở đó, chẳng quan tâm đến những việc đang xảy ra. Dường như câu chuyện đặt cược với Tần Hạo lúc nãy chỉ là một trò đùa.
Tần Hạo vẫn vô cùng tin vào mắt nhìn của mình. Số một mặc dù tấn công rất nhanh, cơ thể linh hoạt, nhìn thì có vẻ như đang áp đảo số hai. Nhưng thực ra, chỉ cần số hai phòng thủ kỹ các điểm trọng yếu trên cơ thể thì số một căn bản không thể gây ra sát thương gì lớn cho anh ta. Số hai chỉ cần tìm được cơ hội để chộp lấy số một, cho anh ta một quả đấm là xong chuyện.
Bình luận facebook