Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-400
Chương 402
Chương 402: Không biết xấu hổ
Trương Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ vì Thẩm Giai Oánh từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm nên mới trở nên nhạy cảm và cẩn trọng hơn. Cô sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa. Tuy rằng Trương Tiểu Vũ đã cố gắng tạo cơ hội để hai người họ tiếp xúc với nhau, nhưng hình như hiệu quả không được như ý. Thẩm Giai Oánh vẫn còn vướng mắc trong lòng, chưa thể chấp nhận.
Triệu Dương rất ảo não. Chuyện gì anh ta cũng đã làm rồi, tặng hoa, mời dùng bữa, xem phim, tỏ tình, thế mà còn chưa được nắm tay cô bao giờ. Lần nào Thẩm Giai Oánh cũng từ chối lời bày tỏ của anh ta. Nếu không thể từ chối bằng lời, cô cũng không ngại dùng đến hành động. Có lần, Thẩm Giai Oánh còn tát vào mặt anh ta trước mặt toàn bộ nhân viên ở công ty.
Đàn ông đôi khi cũng hèn lắm. Càng không có được, anh ta lại càng khát khao. Trong mắt Triệu Dương, Thẩm Giai Oánh là một phụ nữ hoàn hảo và khác biệt. Anh ta đã mê mẩn người phụ nữ này rồi.
Nghe Trương Tiểu Vũ hỏi, Thẩm Giai Oánh chỉ ngồi ngây người. Cô lơ đãng nhìn ra hướng khác, sau đó hoảng loạn đáp: “Không có, tôi không sao!”
Cô nói thế thì gạt được ai cơ chứ!
Nhìn về phía mà Thẩm Giai Oánh vừa quay sang, Trương Tiểu Vũ thấy một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa. Nam thì đẹp trai, nữ thì để tóc ngắn, trông rất ưu tú và xinh đẹp. Hai người nọ đang nói cười vui vẻ, trông như một đôi tình nhân.
“Chẳng lẽ nhìn người ta hạnh phúc nên thấy buồn?”, đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh nghĩ rằng cô nhìn cảnh người khác yêu đương ngọt ngào nên cảm thấy cô đơn buồn bã.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Vũ bèn lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Dương hành động.
Triệu Dương hắng giọng: “Cô Thẩm, thật ra, tôi có lời muốn nói cùng cô... Hửm? Cô Thẩm... Cô Thẩm...”
Lúc này, Thẩm Giai Oánh vẫn ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía ấy.
Trong tâm trí cô đang dậy sóng.
“Tần Hạo, sao anh ấy lại ở đây? Sao lại tình cờ như vậy?”
“Cô nàng kia là ai?”
“Lâm Vũ Hân đâu?”
“Chẳng lẽ Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã xảy ra chuyện gì, cãi vã rồi chia tay? Nên anh ấy mới lại chạy đi tìm người phụ nữ khác?”
Những câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu Thẩm Giai Oánh. Cô hoàn toàn không nghe thấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang nói gì.
Triệu Dương gọi mấy lần mà cô vẫn không trả lời. Mặt anh ta đỏ lên, không biết do tức giận hay vì hơi nóng tỏa ra từ nồi lẩu.
Trương Tiểu Vũ không nhịn được nữa, bèn lay lay Thẩm Giai Oánh: “Chị Thẩm Giai Oánh, chị đang nhìn gì vậy?”
“Hả?”, Thẩm Giai Oánh giật nảy mình như chú nai con hoảng sợ. Cô vội đáp: “Tôi không sao. Ừm, ăn thôi!”
Cô cúi đầu, cắn một miếng khoai. Cúi gầm mặt, cô không hề có chút động đậy, đến lúc ăn vẫn còn ngây ngẩn.
Họ bèn tò mò nhìn về phía một nam một nữ kia.
Từ chỗ ngồi của mình, Trương Tiểu Vũ có thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra dưới gầm bàn của hai người nọ.
Diệp Thanh Trúc vẫn không ngừng quyến rũ Tần Hạo, giơ một chân chạm vào giữa hai chân anh.
Ngoài miệng, cô ta đấu khẩu với Tần Hạo bằng những lời suồng sã. Còn hành động dưới chân thì vẫn tiếp diễn.
“Em không tin anh chịu được. Nhìn đi, rõ ràng anh có phản ứng mà!”
Cảm nhận được vật vừa chạm vào có phản ứng, Diệp Thanh Trúc mỉm cười gắp một miếng thịt, đoạn nói: “Ăn nhiều vào. No rồi thì tối mới có sức!”
“Đứng đắn một tí được không? Chân em thối quá!”, bực bội trừng mắt nhìn Diệp Thanh Trúc, Tần Hạo quả thật không chịu nổi người phụ nữ lả lơi này. Nếu không vì nơi này bất tiện, anh thật sự muốn đánh đòn, dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Diệp Thanh Trúc cười khẽ; “Đừng nói mấy lời như vậy khi đang ăn chứ. Mà chân em đâu có thối, thơm lắm ấy. Không tin, anh ngửi thử xem!”
“Em có bệnh đấy à?”, Tần Hạo thật sự bó tay với Diệp Thanh Trúc. Anh bảo cô ta trở về thân phận Trúc Diệp Thanh là vì muốn xóa bỏ cấp bậc “cậu chủ” nặng nề kia. Đây quả là một sai lầm. Sao anh phải chơi trò bình đẳng này cơ chứ!
Diệp Thanh Trúc lại ngả ngớn nói: “Em cũng chẳng biết mình có bị bệnh hay không nữa. Hay là anh kiểm tra cho em đi. Xem xem liệu em có chỗ nào khác người ta không!”
“Anh đây không phải bác sĩ nhé!”, Tần Hạo đảo mắt: “Có bệnh thì uống thuốc đi. Hôm nay em quên uống thuốc à?”
“Em thật sự có bệnh sao? Chẳng trách, gần đây em cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người ấy!”, Diệp Thanh Trúc chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng yêu.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đôi tình nhân đang nói với nhau những lời yêu đương ngọt ngào. Nếu họ nghe thấy mẩu đối thoại này, có lẽ cằm sẽ rơi xuống đất hết. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên ReadMe/FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Không nhịn được nữa, Tần Hạo bèn giận dữ quát: “Diệp Thanh Trúc, đủ rồi đấy!”
“Vẫn chưa đủ. Em còn muốn nữa!”, Diệp Thanh Trúc vẫn tiếp tục đùa cợt.
“Đệch!”
“Mạnh vào. A, đừng mà!”
“Em có thôi đi không?”
“Nhanh lên. A, không, không được rồi! Ôi, a...”
Tần Hạo suýt nữa thì phun hết đồ ăn trong miệng. Mẹ nó, lẳng lơ thật chứ! Anh kéo chân cô ta, ném mạnh xuống đất.
“Thứ đàn ông phụ bạc, chơi xong rồi bỏ. Đồ nhẫn tâm!”, Diệp Thanh Trúc cất giọng tủi hờn.
Biết có nói gì thì đối phương cũng mặt dày tiếp lời được, Tần Hạo chỉ đành ngậm miệng lại. Lần đầu tiên bại trận trong khoản đấu võ mồm, đúng là nỗi nhục lớn nhất của cuộc đời anh!
Nói rằng con người vốn không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ, quả nhiên không sai. Bàn về trình độ mặt dày, trong những người Tần Hạo quen biết, Diệp Thanh Trúc xếp thứ hai cũng chẳng ai dám nhận thứ nhất.
“Thật không hiểu tại sao sư phụ lại nhận cô!”, Tần Hạo cảm thán.
Sư phụ Trần Linh Tố là người sống chuẩn mực, chắc hẳn vì không chịu nổi Diệp Thanh Trúc nên mới sai cô ta đến Yến Kinh.
Diệp Thanh Trúc cười đáp: “Xung quanh sư phụ có bốn người hầu, nhưng em chính là người được thương nhất, hê hê!”
“Xì, thương nhất? Nên mới sai em đến Yến Kinh làm mấy chuyện vặt vãnh vô vị này?”, Tần Hạo mỉa mai. Mấy hôm nay, anh và Diệp Thanh Trúc có nói với nhau về nhiều chuyện liên quan đến Trần Linh Tố nên anh có biết được một chút.
Nhà họ Triệu cũng được mà nhà họ Diệp cũng thế. Các gia tộc võ thuật dù có ghê gớm đến mấy thì cũng đều do con người gầy dựng nên, mà con người thì phải ăn cơm. Gia tộc càng lớn mạnh, càng phải nuôi nhiều người, hao tốn nhiều tiền của.
Theo lời Diệp Thanh Trúc, các gia tộc võ thuật dù quy ẩn thì vẫn còn tồn tại các nhánh gia tộc. Ví dụ như nhà họ Diệp, có nhánh của Diệp Minh Không, được hỗ trợ bởi nguồn sức mạnh lớn lao từ bên ngoài.
Từ điểm này, có thể thấy được các gia tộc quy ẩn đều không thể tách khỏi xã hội. Nếu thật sự ẩn mình ở chốn rừng núi hoang vu, sớm muộn gì họ cũng đói chết hoặc biến thành người rừng.
Mọi thứ không còn giống như một nghìn năm trước nữa, chỉ cần một mảnh đất trồng trọt là đủ để một người sống hết cuộc đời.
Thế nên, lần này Diệp Thanh Trúc được cử đến Yến Kinh, mạo hiểm tính mạng để làm chuyện này. Công việc rất vất vả, luôn phải thật cẩn trọng.
Diệp Thanh Trúc nghe xong chỉ cười vô tư: “Anh thì hiểu cái gì? Đây là một điều vô cùng tốt đẹp đấy. Sống ở một nơi đủ lâu, anh sẽ hiểu được tâm trạng hiện giờ của em. Thế giới phồn hoa này, lắm trai đẹp, đầy tiền của, được ăn uống chơi bời, cần gì có nấy. Chỉ cần anh dám làm thì sẽ đạt được mọi thứ anh muốn. Sao phải chui rúc ở núi rừng, sống những ngày tẻ nhạt cơ chứ?”
Chương 402: Không biết xấu hổ
Trương Tiểu Vũ nghĩ, có lẽ vì Thẩm Giai Oánh từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm nên mới trở nên nhạy cảm và cẩn trọng hơn. Cô sợ sẽ bị tổn thương một lần nữa. Tuy rằng Trương Tiểu Vũ đã cố gắng tạo cơ hội để hai người họ tiếp xúc với nhau, nhưng hình như hiệu quả không được như ý. Thẩm Giai Oánh vẫn còn vướng mắc trong lòng, chưa thể chấp nhận.
Triệu Dương rất ảo não. Chuyện gì anh ta cũng đã làm rồi, tặng hoa, mời dùng bữa, xem phim, tỏ tình, thế mà còn chưa được nắm tay cô bao giờ. Lần nào Thẩm Giai Oánh cũng từ chối lời bày tỏ của anh ta. Nếu không thể từ chối bằng lời, cô cũng không ngại dùng đến hành động. Có lần, Thẩm Giai Oánh còn tát vào mặt anh ta trước mặt toàn bộ nhân viên ở công ty.
Đàn ông đôi khi cũng hèn lắm. Càng không có được, anh ta lại càng khát khao. Trong mắt Triệu Dương, Thẩm Giai Oánh là một phụ nữ hoàn hảo và khác biệt. Anh ta đã mê mẩn người phụ nữ này rồi.
Nghe Trương Tiểu Vũ hỏi, Thẩm Giai Oánh chỉ ngồi ngây người. Cô lơ đãng nhìn ra hướng khác, sau đó hoảng loạn đáp: “Không có, tôi không sao!”
Cô nói thế thì gạt được ai cơ chứ!
Nhìn về phía mà Thẩm Giai Oánh vừa quay sang, Trương Tiểu Vũ thấy một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa. Nam thì đẹp trai, nữ thì để tóc ngắn, trông rất ưu tú và xinh đẹp. Hai người nọ đang nói cười vui vẻ, trông như một đôi tình nhân.
“Chẳng lẽ nhìn người ta hạnh phúc nên thấy buồn?”, đồng nghiệp của Thẩm Giai Oánh nghĩ rằng cô nhìn cảnh người khác yêu đương ngọt ngào nên cảm thấy cô đơn buồn bã.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Vũ bèn lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Dương hành động.
Triệu Dương hắng giọng: “Cô Thẩm, thật ra, tôi có lời muốn nói cùng cô... Hửm? Cô Thẩm... Cô Thẩm...”
Lúc này, Thẩm Giai Oánh vẫn ngẩn ngơ đưa mắt nhìn về phía ấy.
Trong tâm trí cô đang dậy sóng.
“Tần Hạo, sao anh ấy lại ở đây? Sao lại tình cờ như vậy?”
“Cô nàng kia là ai?”
“Lâm Vũ Hân đâu?”
“Chẳng lẽ Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đã xảy ra chuyện gì, cãi vã rồi chia tay? Nên anh ấy mới lại chạy đi tìm người phụ nữ khác?”
Những câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu Thẩm Giai Oánh. Cô hoàn toàn không nghe thấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh đang nói gì.
Triệu Dương gọi mấy lần mà cô vẫn không trả lời. Mặt anh ta đỏ lên, không biết do tức giận hay vì hơi nóng tỏa ra từ nồi lẩu.
Trương Tiểu Vũ không nhịn được nữa, bèn lay lay Thẩm Giai Oánh: “Chị Thẩm Giai Oánh, chị đang nhìn gì vậy?”
“Hả?”, Thẩm Giai Oánh giật nảy mình như chú nai con hoảng sợ. Cô vội đáp: “Tôi không sao. Ừm, ăn thôi!”
Cô cúi đầu, cắn một miếng khoai. Cúi gầm mặt, cô không hề có chút động đậy, đến lúc ăn vẫn còn ngây ngẩn.
Họ bèn tò mò nhìn về phía một nam một nữ kia.
Từ chỗ ngồi của mình, Trương Tiểu Vũ có thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra dưới gầm bàn của hai người nọ.
Diệp Thanh Trúc vẫn không ngừng quyến rũ Tần Hạo, giơ một chân chạm vào giữa hai chân anh.
Ngoài miệng, cô ta đấu khẩu với Tần Hạo bằng những lời suồng sã. Còn hành động dưới chân thì vẫn tiếp diễn.
“Em không tin anh chịu được. Nhìn đi, rõ ràng anh có phản ứng mà!”
Cảm nhận được vật vừa chạm vào có phản ứng, Diệp Thanh Trúc mỉm cười gắp một miếng thịt, đoạn nói: “Ăn nhiều vào. No rồi thì tối mới có sức!”
“Đứng đắn một tí được không? Chân em thối quá!”, bực bội trừng mắt nhìn Diệp Thanh Trúc, Tần Hạo quả thật không chịu nổi người phụ nữ lả lơi này. Nếu không vì nơi này bất tiện, anh thật sự muốn đánh đòn, dạy dỗ cô ta một trận ra trò.
Diệp Thanh Trúc cười khẽ; “Đừng nói mấy lời như vậy khi đang ăn chứ. Mà chân em đâu có thối, thơm lắm ấy. Không tin, anh ngửi thử xem!”
“Em có bệnh đấy à?”, Tần Hạo thật sự bó tay với Diệp Thanh Trúc. Anh bảo cô ta trở về thân phận Trúc Diệp Thanh là vì muốn xóa bỏ cấp bậc “cậu chủ” nặng nề kia. Đây quả là một sai lầm. Sao anh phải chơi trò bình đẳng này cơ chứ!
Diệp Thanh Trúc lại ngả ngớn nói: “Em cũng chẳng biết mình có bị bệnh hay không nữa. Hay là anh kiểm tra cho em đi. Xem xem liệu em có chỗ nào khác người ta không!”
“Anh đây không phải bác sĩ nhé!”, Tần Hạo đảo mắt: “Có bệnh thì uống thuốc đi. Hôm nay em quên uống thuốc à?”
“Em thật sự có bệnh sao? Chẳng trách, gần đây em cứ cảm thấy ngứa ngáy khắp người ấy!”, Diệp Thanh Trúc chớp chớp mắt, tỏ vẻ đáng yêu.
Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đôi tình nhân đang nói với nhau những lời yêu đương ngọt ngào. Nếu họ nghe thấy mẩu đối thoại này, có lẽ cằm sẽ rơi xuống đất hết. Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên ReadMe/FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Không nhịn được nữa, Tần Hạo bèn giận dữ quát: “Diệp Thanh Trúc, đủ rồi đấy!”
“Vẫn chưa đủ. Em còn muốn nữa!”, Diệp Thanh Trúc vẫn tiếp tục đùa cợt.
“Đệch!”
“Mạnh vào. A, đừng mà!”
“Em có thôi đi không?”
“Nhanh lên. A, không, không được rồi! Ôi, a...”
Tần Hạo suýt nữa thì phun hết đồ ăn trong miệng. Mẹ nó, lẳng lơ thật chứ! Anh kéo chân cô ta, ném mạnh xuống đất.
“Thứ đàn ông phụ bạc, chơi xong rồi bỏ. Đồ nhẫn tâm!”, Diệp Thanh Trúc cất giọng tủi hờn.
Biết có nói gì thì đối phương cũng mặt dày tiếp lời được, Tần Hạo chỉ đành ngậm miệng lại. Lần đầu tiên bại trận trong khoản đấu võ mồm, đúng là nỗi nhục lớn nhất của cuộc đời anh!
Nói rằng con người vốn không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ, quả nhiên không sai. Bàn về trình độ mặt dày, trong những người Tần Hạo quen biết, Diệp Thanh Trúc xếp thứ hai cũng chẳng ai dám nhận thứ nhất.
“Thật không hiểu tại sao sư phụ lại nhận cô!”, Tần Hạo cảm thán.
Sư phụ Trần Linh Tố là người sống chuẩn mực, chắc hẳn vì không chịu nổi Diệp Thanh Trúc nên mới sai cô ta đến Yến Kinh.
Diệp Thanh Trúc cười đáp: “Xung quanh sư phụ có bốn người hầu, nhưng em chính là người được thương nhất, hê hê!”
“Xì, thương nhất? Nên mới sai em đến Yến Kinh làm mấy chuyện vặt vãnh vô vị này?”, Tần Hạo mỉa mai. Mấy hôm nay, anh và Diệp Thanh Trúc có nói với nhau về nhiều chuyện liên quan đến Trần Linh Tố nên anh có biết được một chút.
Nhà họ Triệu cũng được mà nhà họ Diệp cũng thế. Các gia tộc võ thuật dù có ghê gớm đến mấy thì cũng đều do con người gầy dựng nên, mà con người thì phải ăn cơm. Gia tộc càng lớn mạnh, càng phải nuôi nhiều người, hao tốn nhiều tiền của.
Theo lời Diệp Thanh Trúc, các gia tộc võ thuật dù quy ẩn thì vẫn còn tồn tại các nhánh gia tộc. Ví dụ như nhà họ Diệp, có nhánh của Diệp Minh Không, được hỗ trợ bởi nguồn sức mạnh lớn lao từ bên ngoài.
Từ điểm này, có thể thấy được các gia tộc quy ẩn đều không thể tách khỏi xã hội. Nếu thật sự ẩn mình ở chốn rừng núi hoang vu, sớm muộn gì họ cũng đói chết hoặc biến thành người rừng.
Mọi thứ không còn giống như một nghìn năm trước nữa, chỉ cần một mảnh đất trồng trọt là đủ để một người sống hết cuộc đời.
Thế nên, lần này Diệp Thanh Trúc được cử đến Yến Kinh, mạo hiểm tính mạng để làm chuyện này. Công việc rất vất vả, luôn phải thật cẩn trọng.
Diệp Thanh Trúc nghe xong chỉ cười vô tư: “Anh thì hiểu cái gì? Đây là một điều vô cùng tốt đẹp đấy. Sống ở một nơi đủ lâu, anh sẽ hiểu được tâm trạng hiện giờ của em. Thế giới phồn hoa này, lắm trai đẹp, đầy tiền của, được ăn uống chơi bời, cần gì có nấy. Chỉ cần anh dám làm thì sẽ đạt được mọi thứ anh muốn. Sao phải chui rúc ở núi rừng, sống những ngày tẻ nhạt cơ chứ?”
Bình luận facebook