Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-453
Chương 455
Chương 455: Bắt anh vào tù
“Hừ. Anh muốn ngồi sao thì ngồi. Tôi không mở cửa cho anh đâu!”
Lăng Ngạo Tuyết cởi giày, mở ti vi rồi nằm ườn ra sô pha, định bụng chiều nay sẽ nghỉ ngơi cho khỏe người. Đúng như lời cục trưởng đã nói, khoảng thời gian vừa qua cô đã làm việc quá mức nên cần dưỡng sức.
“Có nên đi du lịch đến những nơi mình từng muốn đi không nhỉ? Bây giờ đi chơi một chuyến cũng được đấy chứ.”
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cô nghe thấy có tiếng khóc quái dị nào đó vang lên.
Cô còn nghĩ âm thanh phát ra từ ti vi. Nhưng rõ là trên ti vi đang chiếu chương trình hài mà. Tiếng khóc thê lương hệt như lợn bị giết mổ ấy từ đâu ra ấy nhỉ?
Sau khi cố gắng dỏng tai nghe, Lăng Ngạo Tuyết đã ngây ngẩn cả người.
Âm thanh ấy phát ra từ trước cửa nhà cô!
Chẳng lẽ là tên đó…
Tần Hạo ngồi trước cửa, khóc lóc vật vã dở sống dở chết, miệng thì không ngừng kêu la.
“Ngạo Tuyết, em đừng bỏ anh mà…”
“Ngạo Tuyết, anh không sống thiếu em được đâu. Anh không thể bỏ mặc con của chúng ta. Em yên tâm. Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi em và con. Em mở cửa cho anh đi…”
“Đứa con đáng thương của bố ơi, con chưa ra đời đã không còn bố rồi…”
“…”
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, Lăng Ngạo Tuyết không thể trông thấy biểu cảm của Tần Hạo, chỉ nghe được giọng anh thôi. Tiếng khóc thảm thiết ấy khiến cô như bị sét đánh vậy, ngơ ngơ ngác ngác.
Cuối cùng, tiếng khóc lóc của anh cũng làm kinh động đến hàng xóm và thu hút sự chú ý của những người sống trong tòa nhà.
Người ta bắt đầu vây xem và bàn tán xôn xao.
“Ối? Đây chẳng phải là nhà của Tiểu Lăng sao? Con bé quen bạn trai từ bao giờ thế?”
“Hả? Có con rồi cơ à? Chả trách mấy hôm trước thấy con bé xuất viện, hóa ra là mang thai!”
“Ầy, bọn trẻ thời nay thật là, sống chỉ biết yêu đương trai gái. Giờ thì hay lắm, chưa lấy nhau mà đã có bầu rồi!”
“Tiểu Lăng à, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc với nhau. Sao cứ phải đòi sống đòi chết, cãi vã chia tay thế kia? Cậu nhóc này khóc lóc khổ sở lắm, không muốn rời xa cháu và đứa bé đâu…”
“…”
Ở trong nhà, Lăng Ngạo Tuyết đã cáu tiết đến nỗi sắp phát điên rồi. Tên này đúng là vô liêm sỉ, dám bịa chuyện như thế cơ đấy!
Cô thấy các bác các dì hàng xóm mặc quần đùi xỏ dép lê chạy đến thăm hỏi tình hình. Giờ mà để Tần Hạo khóc tiếp thì cả khu nhà cô đều biết chuyện mất.
Phải làm sao bây giờ!
Tần Hạo vẫn cúi đầu, bờ vai run rẩy. Không phải anh khóc, mà là cười, cười đến mức co giật.
Các dì các bác không nỡ nhìn anh như vậy, bèn về nhà lấy giấy và nước đưa cho Tần Hạo.
Cầm lấy khăn giấy, Tần Hạo lau mấy giọt nước mắt vô hình, sau đó cảm kích nói: “Dì tốt quá. Cháu cảm ơn ạ! Dì yên tâm, cháu sẽ không bỏ rơi Ngạo Tuyết đâu. Dù sao thì cháu cũng là bố của đứa trẻ trong bụng cô ấy!”
Dì hàng xóm cảm thán: “Ngạo Tuyết à, cậu trai này được đấy cháu. Hầy, cũng chẳng biết sao nữa. Cháu có mang rồi mà còn nóng nảy như vậy, không tốt cho đứa bé đâu!”
Dứt lời, dì hàng xóm bèn nói vọng vào trong nhà Lăng Ngạo Tuyết: “Ngạo Tuyết, nghe dì khuyên đi cháu. Có gì thì từ từ nói. Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được mà!”
Lăng Ngạo Tuyết điên mất thôi. Cô không còn biết nói gì nữa.
Một lúc lâu sau đó, Lăng Ngạo Tuyết mới mở cửa ra. Nghiêm mặt nhìn hàng xóm vây quanh, cô đột ngột gào lên: “Cháu không có mang gì cả. Anh ta lừa mọi người thôi!”
Tần Hạo vừa dụi mắt vừa cất giọng đáng thương: “Ngạo Tuyết, em đừng giận mà. Nổi giận sẽ không tốt cho con đâu!”
“Anh…”, Lăng Ngạo Tuyết nhìn nét mặt của hàng xóm, rõ là không tin lời cô. Không chịu đựng được nữa, Lăng Ngạo Tuyết đành phải kéo Tần Hạo vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Hàng xóm vẫn không yên tâm, bèn lựa lời khuyên can: “Ngạo Tuyết à, có đánh cũng nhẹ thôi cháu à. Đừng mạnh tay quá. Nhỡ đứa trẻ sinh ra mà không còn bố thì mẹ con cháu cũng là người chịu khổ!”
Lăng Ngạo Tuyết mặc kệ. Vừa trở vào nhà, cô đã cầm đôi giày của mình, nhào về phía Tần Hạo rồi đánh vào đầu anh.
Tần Hạo né trái tránh phải, nhảy qua nhảy lại, Lăng Ngạo Tuyết còn chẳng chạm được góc áo của anh. Tức tối, cô bèn ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.
“Hức… hình tượng của tôi bị anh hủy hoại rồi. Đều tại cái miệng thối tha của anh cả!”
“Sau này hàng xóm sẽ nghĩ sao về tôi? Đồng nghiệp sẽ nghĩ tôi là người thế nào? Tôi không sống nổi mất!”
“Sao anh lại hèn hạ như thế chứ! Tôi căm thù anh!”
Ngồi xuống sô pha, Tần Hạo cười bảo: “Không sao. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.”
“Ai cần anh chịu? Anh cút ngay cho tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết nức nở đầy khổ sở.
Khóc một hồi, cô bèn tựa người vào sô pha rồi ngủ thiếp đi. Năng lực siêu phàm này khiến Tần Hạo nhìn mà sững sờ.
“Chẳng lẽ đầu óc hỏng hóc ở đâu nên bị ngốc rồi?”, Tần Hạo ngẫm nghĩ. Trong giấc ngủ say, Lăng Ngạo Tuyết hé miệng ra, nước bọt cũng nhỏ xuống sàn. Bộ dạng ngốc nghếch ấy quả thật rất buồn cười.
Thế là Tần Hạo bèn lấy một chiếc cốc nhỏ, đặt trên sàn nhà. Cố gắng nén cười, anh muốn chờ Lăng Ngạo Tuyết thức giấc rồi mới cười vào mặt cô.
Nhưng cô gái này ngủ lâu thật đấy. Đã một giờ trôi qua mà Lăng Ngạo Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tần Hạo nhìn đồng hồ. Đã hơn bốn giờ chiều, anh nên đi đón Lâm Vũ Nghi tan sở rồi.
Nhẹ nhàng nhón chân ra mở cửa, anh rời khỏi nhà Lăng Ngạo Tuyết. Sau đó, anh bắt xe về công ty, vừa kịp thời gian tan làm.
Ngờ đâu, Lâm Vũ Nghi lại bảo phải tăng ca. Chuyện này khiến Tần Hạo vô cùng thất vọng. Dạo gần đây, cô gái này có vẻ quyết tâm lắm. Ngày nào về nhà, Lâm Vũ Nghi cũng nhốt mình trong phòng. Cô ấy còn chẳng xem ti vi, mà chăm chỉ chong đèn để bổ sung một lượng lớn kiến thức về kinh doanh.
Một sinh viên trẻ trung hoạt bát, cố gắng mài giũa bản thân thành một nữ doanh nhân tài giỏi.
Trước đó, Lăng Ngạo Tuyết cũng làm như vậy. Nhưng hôm nay thì cô không đủ can đảm. Ai mà biết tên đó có đột nhiên mở cửa xông vào hay không. Chỉ vì cô vừa phát hiện ra chìa khóa nhà mình đã biến mất.
“Quân trộm cướp khốn kiếp. Tôi nhất định phải bắt anh vào tù!”
Lăng Ngạo Tuyết vừa nghiến răng mắng mỏ vừa mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà. Cô định làm cơm chiên trứng. Nhà chẳng còn gì để ăn, cô thì không đi đâu được, cửa đã bị khóa trái.
Chương 455: Bắt anh vào tù
“Hừ. Anh muốn ngồi sao thì ngồi. Tôi không mở cửa cho anh đâu!”
Lăng Ngạo Tuyết cởi giày, mở ti vi rồi nằm ườn ra sô pha, định bụng chiều nay sẽ nghỉ ngơi cho khỏe người. Đúng như lời cục trưởng đã nói, khoảng thời gian vừa qua cô đã làm việc quá mức nên cần dưỡng sức.
“Có nên đi du lịch đến những nơi mình từng muốn đi không nhỉ? Bây giờ đi chơi một chuyến cũng được đấy chứ.”
Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cô nghe thấy có tiếng khóc quái dị nào đó vang lên.
Cô còn nghĩ âm thanh phát ra từ ti vi. Nhưng rõ là trên ti vi đang chiếu chương trình hài mà. Tiếng khóc thê lương hệt như lợn bị giết mổ ấy từ đâu ra ấy nhỉ?
Sau khi cố gắng dỏng tai nghe, Lăng Ngạo Tuyết đã ngây ngẩn cả người.
Âm thanh ấy phát ra từ trước cửa nhà cô!
Chẳng lẽ là tên đó…
Tần Hạo ngồi trước cửa, khóc lóc vật vã dở sống dở chết, miệng thì không ngừng kêu la.
“Ngạo Tuyết, em đừng bỏ anh mà…”
“Ngạo Tuyết, anh không sống thiếu em được đâu. Anh không thể bỏ mặc con của chúng ta. Em yên tâm. Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi em và con. Em mở cửa cho anh đi…”
“Đứa con đáng thương của bố ơi, con chưa ra đời đã không còn bố rồi…”
“…”
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, Lăng Ngạo Tuyết không thể trông thấy biểu cảm của Tần Hạo, chỉ nghe được giọng anh thôi. Tiếng khóc thảm thiết ấy khiến cô như bị sét đánh vậy, ngơ ngơ ngác ngác.
Cuối cùng, tiếng khóc lóc của anh cũng làm kinh động đến hàng xóm và thu hút sự chú ý của những người sống trong tòa nhà.
Người ta bắt đầu vây xem và bàn tán xôn xao.
“Ối? Đây chẳng phải là nhà của Tiểu Lăng sao? Con bé quen bạn trai từ bao giờ thế?”
“Hả? Có con rồi cơ à? Chả trách mấy hôm trước thấy con bé xuất viện, hóa ra là mang thai!”
“Ầy, bọn trẻ thời nay thật là, sống chỉ biết yêu đương trai gái. Giờ thì hay lắm, chưa lấy nhau mà đã có bầu rồi!”
“Tiểu Lăng à, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc với nhau. Sao cứ phải đòi sống đòi chết, cãi vã chia tay thế kia? Cậu nhóc này khóc lóc khổ sở lắm, không muốn rời xa cháu và đứa bé đâu…”
“…”
Ở trong nhà, Lăng Ngạo Tuyết đã cáu tiết đến nỗi sắp phát điên rồi. Tên này đúng là vô liêm sỉ, dám bịa chuyện như thế cơ đấy!
Cô thấy các bác các dì hàng xóm mặc quần đùi xỏ dép lê chạy đến thăm hỏi tình hình. Giờ mà để Tần Hạo khóc tiếp thì cả khu nhà cô đều biết chuyện mất.
Phải làm sao bây giờ!
Tần Hạo vẫn cúi đầu, bờ vai run rẩy. Không phải anh khóc, mà là cười, cười đến mức co giật.
Các dì các bác không nỡ nhìn anh như vậy, bèn về nhà lấy giấy và nước đưa cho Tần Hạo.
Cầm lấy khăn giấy, Tần Hạo lau mấy giọt nước mắt vô hình, sau đó cảm kích nói: “Dì tốt quá. Cháu cảm ơn ạ! Dì yên tâm, cháu sẽ không bỏ rơi Ngạo Tuyết đâu. Dù sao thì cháu cũng là bố của đứa trẻ trong bụng cô ấy!”
Dì hàng xóm cảm thán: “Ngạo Tuyết à, cậu trai này được đấy cháu. Hầy, cũng chẳng biết sao nữa. Cháu có mang rồi mà còn nóng nảy như vậy, không tốt cho đứa bé đâu!”
Dứt lời, dì hàng xóm bèn nói vọng vào trong nhà Lăng Ngạo Tuyết: “Ngạo Tuyết, nghe dì khuyên đi cháu. Có gì thì từ từ nói. Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được mà!”
Lăng Ngạo Tuyết điên mất thôi. Cô không còn biết nói gì nữa.
Một lúc lâu sau đó, Lăng Ngạo Tuyết mới mở cửa ra. Nghiêm mặt nhìn hàng xóm vây quanh, cô đột ngột gào lên: “Cháu không có mang gì cả. Anh ta lừa mọi người thôi!”
Tần Hạo vừa dụi mắt vừa cất giọng đáng thương: “Ngạo Tuyết, em đừng giận mà. Nổi giận sẽ không tốt cho con đâu!”
“Anh…”, Lăng Ngạo Tuyết nhìn nét mặt của hàng xóm, rõ là không tin lời cô. Không chịu đựng được nữa, Lăng Ngạo Tuyết đành phải kéo Tần Hạo vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Hàng xóm vẫn không yên tâm, bèn lựa lời khuyên can: “Ngạo Tuyết à, có đánh cũng nhẹ thôi cháu à. Đừng mạnh tay quá. Nhỡ đứa trẻ sinh ra mà không còn bố thì mẹ con cháu cũng là người chịu khổ!”
Lăng Ngạo Tuyết mặc kệ. Vừa trở vào nhà, cô đã cầm đôi giày của mình, nhào về phía Tần Hạo rồi đánh vào đầu anh.
Tần Hạo né trái tránh phải, nhảy qua nhảy lại, Lăng Ngạo Tuyết còn chẳng chạm được góc áo của anh. Tức tối, cô bèn ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.
“Hức… hình tượng của tôi bị anh hủy hoại rồi. Đều tại cái miệng thối tha của anh cả!”
“Sau này hàng xóm sẽ nghĩ sao về tôi? Đồng nghiệp sẽ nghĩ tôi là người thế nào? Tôi không sống nổi mất!”
“Sao anh lại hèn hạ như thế chứ! Tôi căm thù anh!”
Ngồi xuống sô pha, Tần Hạo cười bảo: “Không sao. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà.”
“Ai cần anh chịu? Anh cút ngay cho tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết nức nở đầy khổ sở.
Khóc một hồi, cô bèn tựa người vào sô pha rồi ngủ thiếp đi. Năng lực siêu phàm này khiến Tần Hạo nhìn mà sững sờ.
“Chẳng lẽ đầu óc hỏng hóc ở đâu nên bị ngốc rồi?”, Tần Hạo ngẫm nghĩ. Trong giấc ngủ say, Lăng Ngạo Tuyết hé miệng ra, nước bọt cũng nhỏ xuống sàn. Bộ dạng ngốc nghếch ấy quả thật rất buồn cười.
Thế là Tần Hạo bèn lấy một chiếc cốc nhỏ, đặt trên sàn nhà. Cố gắng nén cười, anh muốn chờ Lăng Ngạo Tuyết thức giấc rồi mới cười vào mặt cô.
Nhưng cô gái này ngủ lâu thật đấy. Đã một giờ trôi qua mà Lăng Ngạo Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tần Hạo nhìn đồng hồ. Đã hơn bốn giờ chiều, anh nên đi đón Lâm Vũ Nghi tan sở rồi.
Nhẹ nhàng nhón chân ra mở cửa, anh rời khỏi nhà Lăng Ngạo Tuyết. Sau đó, anh bắt xe về công ty, vừa kịp thời gian tan làm.
Ngờ đâu, Lâm Vũ Nghi lại bảo phải tăng ca. Chuyện này khiến Tần Hạo vô cùng thất vọng. Dạo gần đây, cô gái này có vẻ quyết tâm lắm. Ngày nào về nhà, Lâm Vũ Nghi cũng nhốt mình trong phòng. Cô ấy còn chẳng xem ti vi, mà chăm chỉ chong đèn để bổ sung một lượng lớn kiến thức về kinh doanh.
Một sinh viên trẻ trung hoạt bát, cố gắng mài giũa bản thân thành một nữ doanh nhân tài giỏi.
Trước đó, Lăng Ngạo Tuyết cũng làm như vậy. Nhưng hôm nay thì cô không đủ can đảm. Ai mà biết tên đó có đột nhiên mở cửa xông vào hay không. Chỉ vì cô vừa phát hiện ra chìa khóa nhà mình đã biến mất.
“Quân trộm cướp khốn kiếp. Tôi nhất định phải bắt anh vào tù!”
Lăng Ngạo Tuyết vừa nghiến răng mắng mỏ vừa mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà. Cô định làm cơm chiên trứng. Nhà chẳng còn gì để ăn, cô thì không đi đâu được, cửa đã bị khóa trái.
Bình luận facebook