Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vệ Sĩ Ngổ Ngáo - Chương 35
Hôm nay còn hiểu lầm Tô Phi nữa, đây cũng là chuyện không lường trước đượcỉ Ngày mai đi tìm cô ây xin lỗi thôi! Nam tử hán thì phải dám làm dám chịu, sai rồi chính là sai rồi! Hơn nữa tâm trạng bị người khác hiểu lầm cũng rất tệ!
Tần Mặc suy nghĩ xong liền đi ngủ, sáu giờ ngày hôm sau thức dậy như thưởng lệ, ăn sáng rồi đi học!
“Anh nói gì cơ, nhân viên bảo vệ đó không làm nữa?”, đây là câu nói đầu tiên Tần Mặc nghe được lúc giữa trưa khi đi vào phòng bảo vệ.
vương Phi Dương gật đầu hòi: “Sao vậy? Từ chức là chuyện rất bình thương, sao tự nhiên cậu lại hỏi anh ta làm gì thế?”
Tần Mặc nhíu mày, sau đó nói: “Bởi vì tôi nghi ngờ chuyên ngày hôm trước chính là do anh ta làm!” sau đó Tần Mặc nói ra toàn bộ kẽ hở khi xem đoạn video ngày hôm qua.
Sau khi vương Phi Dương nghe xong, sắc mặt trờ nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “ừm, đây quả thực là có điểm đáng ngờ, nhưng hiện tại anh ta đã chạy mất, chúng ta cũng không biết giải quyết thê nào, hay là gọi cảnh sát can thiệp?”, vương Phi Dương hòi.
“Ông chủ nói là không muốn làm lớn chuyên, cho nên đừng gọi cảnh sát thì hơn! Tên của nhân viên bảo vệ đó là gì?”, Tần Mặc hòi.
“Lưu Khai Phóng! Tướng tá trông rất to con, nên chúng tôi thường gọi anh ta là LƯU to con. Bình thường trông anh ta rất thật thà, không ngờ lại có thể làm ra loại
chuyện như vậy!” đối với việc tuyển bảo vệ, vương Phi Dương đều cho bọn họ trải qua những đợt sát hạch nghiêm khắc rồi mới chọn. Nhưng bây giò lại xảy ra chuyện bất trắc như này, nếu ông chủ trách phạt thì cũng không tài nào thoát tội!
“Biết tên là dễ tìm rồi! Anh vương cũng rất vất vả, có rất nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây!”, Tần Mặc nói xong liền quay ngươi rời đi.
“ừm, rảnh thì đến đây ngồi chơi nhé!” vương Phi Dương cười, tiễn Tần Mặc ra ngoài. Sau đó mới quay lại trong phòng bảo vệ, anh ta cúi đầu gọi một cuộc điện thoại.
“Ông chủ Công, chuyên này đã bị phát hiện rồi, Lão Lưu không thể giữ lại được!”
Lúc này, Tần Mặc đang cúi đầu đi trên sân thể thao, gánh nặng trong lòng cũng trở nên nặng nề hơn. Cứ ngỡ tìm được manh mối về nhân viên bảo vệ thì có thể điều tra rõ ràng chuyên này, nhưng không ngờ người đó đã từ chức rồi! Khoan nói đến việc Lưu Khai Phóng có rời khỏi thành phô PT hay không, cho dù hắn ta vẫn đang ở trong thành phô thì xác suất tìm một người trong sô hàng triệu người chắc chắn là mò kim đáy bể! Quan trọng nhất là Tiêu Kính không muốn làm lớn chuyên này, cũng không biết trong đầu ông ta đang nghĩ gì.
Thôi bỏ đi, vẫn là gọi điện thoại cho Tiêu Kính báo lại tình hình cụ thể vậy! Tần Mặc đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì bỗng nhiên đụng phải một người đi tới từ phía đối diện.
“Ây da”, một giọng nói vang lên, Tần Mặc vừa ngẩng đầu thì nhìn thây một nữ sinh xinh đẹp đã ngã xuống đất, mà người này lại chính là Tô Phi, được mọi người gọi là
người đẹp lạnh lùng.
Tần Mặc suy nghĩ xong liền đi ngủ, sáu giờ ngày hôm sau thức dậy như thưởng lệ, ăn sáng rồi đi học!
“Anh nói gì cơ, nhân viên bảo vệ đó không làm nữa?”, đây là câu nói đầu tiên Tần Mặc nghe được lúc giữa trưa khi đi vào phòng bảo vệ.
vương Phi Dương gật đầu hòi: “Sao vậy? Từ chức là chuyện rất bình thương, sao tự nhiên cậu lại hỏi anh ta làm gì thế?”
Tần Mặc nhíu mày, sau đó nói: “Bởi vì tôi nghi ngờ chuyên ngày hôm trước chính là do anh ta làm!” sau đó Tần Mặc nói ra toàn bộ kẽ hở khi xem đoạn video ngày hôm qua.
Sau khi vương Phi Dương nghe xong, sắc mặt trờ nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “ừm, đây quả thực là có điểm đáng ngờ, nhưng hiện tại anh ta đã chạy mất, chúng ta cũng không biết giải quyết thê nào, hay là gọi cảnh sát can thiệp?”, vương Phi Dương hòi.
“Ông chủ nói là không muốn làm lớn chuyên, cho nên đừng gọi cảnh sát thì hơn! Tên của nhân viên bảo vệ đó là gì?”, Tần Mặc hòi.
“Lưu Khai Phóng! Tướng tá trông rất to con, nên chúng tôi thường gọi anh ta là LƯU to con. Bình thường trông anh ta rất thật thà, không ngờ lại có thể làm ra loại
chuyện như vậy!” đối với việc tuyển bảo vệ, vương Phi Dương đều cho bọn họ trải qua những đợt sát hạch nghiêm khắc rồi mới chọn. Nhưng bây giò lại xảy ra chuyện bất trắc như này, nếu ông chủ trách phạt thì cũng không tài nào thoát tội!
“Biết tên là dễ tìm rồi! Anh vương cũng rất vất vả, có rất nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây!”, Tần Mặc nói xong liền quay ngươi rời đi.
“ừm, rảnh thì đến đây ngồi chơi nhé!” vương Phi Dương cười, tiễn Tần Mặc ra ngoài. Sau đó mới quay lại trong phòng bảo vệ, anh ta cúi đầu gọi một cuộc điện thoại.
“Ông chủ Công, chuyên này đã bị phát hiện rồi, Lão Lưu không thể giữ lại được!”
Lúc này, Tần Mặc đang cúi đầu đi trên sân thể thao, gánh nặng trong lòng cũng trở nên nặng nề hơn. Cứ ngỡ tìm được manh mối về nhân viên bảo vệ thì có thể điều tra rõ ràng chuyên này, nhưng không ngờ người đó đã từ chức rồi! Khoan nói đến việc Lưu Khai Phóng có rời khỏi thành phô PT hay không, cho dù hắn ta vẫn đang ở trong thành phô thì xác suất tìm một người trong sô hàng triệu người chắc chắn là mò kim đáy bể! Quan trọng nhất là Tiêu Kính không muốn làm lớn chuyên này, cũng không biết trong đầu ông ta đang nghĩ gì.
Thôi bỏ đi, vẫn là gọi điện thoại cho Tiêu Kính báo lại tình hình cụ thể vậy! Tần Mặc đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì bỗng nhiên đụng phải một người đi tới từ phía đối diện.
“Ây da”, một giọng nói vang lên, Tần Mặc vừa ngẩng đầu thì nhìn thây một nữ sinh xinh đẹp đã ngã xuống đất, mà người này lại chính là Tô Phi, được mọi người gọi là
người đẹp lạnh lùng.
Bình luận facebook