Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vệ Sĩ Ngổ Ngáo - Chương 38
Trần Đức liếc nhìn vương Hạo Minh, anh vốn không biết khả năng chịu đòn của vương Hạo Minh có tốt hay không nhưng khi vừa nhìn thây vương Hạo Minh lần nữa thì ánh mắt của anh đã ngay lập tức thay đổi, hai hốc mắt nóng lên một cách kỳ lạ. Không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng trong một thoáng chốc thì ánh mắt của anh lại giống như tia X có thể nhìn xuyên thấu xương chân phải của vương Hạo Minh và thấy nó đã bị gãy.
“Chuyện gì thê này?”
Trần Đức nheo mắt nhìn về phía trước thì ánh mắt liền trở lại bình thường, anh không thể nhìn thấy xương chân gãy của vương Hạo Minh nữa.
Xem ra đúng là ảo giác…
Trần Đức thở ra một hơi, rồi tự nhiên hai hốc mắt của anh lại nóng lên trở lại, lập tức nhìn thấu vào xương của Vương Hạo Minh một lần nữa.
Anh kinh ngạc không thôi.
Khi anh vừa mất tập trung thì sức nóng ở hai hốc mắt liền biến mất và ánh mắt của anh cũng trờ lại bình thương, khi anh tập trung muốn nhìn thấu xương cốt của
vương Hạo Minh thì hình ảnh xương cốt của anh ta lại hiện lên trước mắt anh lần nữa.
Trần Đức liên tục thử nghiệm chuyện này cho đến khi vương Hạo Minh dần dần đi xa.
“Đây là… thấu thị sao?”
Trần Đức vô cùng kinh hãi, anh không còn nhìn vương Hạo Minh và những ngươi xung quanh bằng ánh mắt bình thường nữa, trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thây những bộ xương trắng đang đứng trước mặt mình.
Cho dù Trần Đức đã kỉnh qua vô sô trận chiến khốc liệt trong đời nhưng khi đột ngột nhìn thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt anh cũng phải biến sắc, bất giác lùi lại hai bước.
Khi sức nóng trong hốc mắt anh dần giảm xuống thì anh không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt mà còn có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng.
Sau khi thử nhiều lần liên tục, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu ra rằng vì một lý do nào đó mà đôi mắt của anh đã thay đổi, ánh mắt của anh lúc này không khác gì tia X trong y học, có thể xuyên thấu vào tận bên trong xương cốt nội tạng của con người.
Trong lòng Trần Đức cảm thấy khá vui sướng, đôi mắt của anh sở hữu một công năng đáng sỢ đến như vậy, đối với anh mà nói thì chằng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nhìn thấy Trần Đức lui về phía sau hai bước, Tôn Nhạc Dương tưởng Trần Đức sỢ hãi, liền lớn tiếng chế nhạo:
“Nhóc con, mày đã biết sỢ rồi sao? Mày là cái thá gì mà dám thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật?”
Một thành viên khác của câu lạc bộ võ thuật cũng nói thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì
thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì hãy tự tát vào mặt mình một cái đi, để tránh cho bản thân một trận no đòn!”
Trần Đức vừa định thần lại liền cảm thấy không nói nên lời, mấy tên nhóc này quả nhiên rất biết cách tự tâng bốc chính mình, trình độ tự luyến hết sức cao siêu.
“Hự!”
Trần Đức đã ra tay, anh không nói lời nào bởi vì không muốn nhiều lời thêm nữa, anh tát một cái trúng vào thái dương của Tôn Nhạc Dương khiến cho Tôn Nhạc Dương ngất ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
“Con mỢ nó!”
“Đánh chết nó!”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều tức giận, Trần Đức hoàn toàn không xem bọn họ ra gì, không ai quan tâm đến việc chăm sóc cho Tôn Nhạc Dương, tất cả mọi ngươi đều tiến lên muốn vây đánh Trần Đức.
Không ai có thể chịu đựng được thực tê này.
“Chuyện gì thê này?”
Trần Đức nheo mắt nhìn về phía trước thì ánh mắt liền trở lại bình thường, anh không thể nhìn thấy xương chân gãy của vương Hạo Minh nữa.
Xem ra đúng là ảo giác…
Trần Đức thở ra một hơi, rồi tự nhiên hai hốc mắt của anh lại nóng lên trở lại, lập tức nhìn thấu vào xương của Vương Hạo Minh một lần nữa.
Anh kinh ngạc không thôi.
Khi anh vừa mất tập trung thì sức nóng ở hai hốc mắt liền biến mất và ánh mắt của anh cũng trờ lại bình thương, khi anh tập trung muốn nhìn thấu xương cốt của
vương Hạo Minh thì hình ảnh xương cốt của anh ta lại hiện lên trước mắt anh lần nữa.
Trần Đức liên tục thử nghiệm chuyện này cho đến khi vương Hạo Minh dần dần đi xa.
“Đây là… thấu thị sao?”
Trần Đức vô cùng kinh hãi, anh không còn nhìn vương Hạo Minh và những ngươi xung quanh bằng ánh mắt bình thường nữa, trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thây những bộ xương trắng đang đứng trước mặt mình.
Cho dù Trần Đức đã kỉnh qua vô sô trận chiến khốc liệt trong đời nhưng khi đột ngột nhìn thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt anh cũng phải biến sắc, bất giác lùi lại hai bước.
Khi sức nóng trong hốc mắt anh dần giảm xuống thì anh không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt mà còn có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng.
Sau khi thử nhiều lần liên tục, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu ra rằng vì một lý do nào đó mà đôi mắt của anh đã thay đổi, ánh mắt của anh lúc này không khác gì tia X trong y học, có thể xuyên thấu vào tận bên trong xương cốt nội tạng của con người.
Trong lòng Trần Đức cảm thấy khá vui sướng, đôi mắt của anh sở hữu một công năng đáng sỢ đến như vậy, đối với anh mà nói thì chằng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Nhìn thấy Trần Đức lui về phía sau hai bước, Tôn Nhạc Dương tưởng Trần Đức sỢ hãi, liền lớn tiếng chế nhạo:
“Nhóc con, mày đã biết sỢ rồi sao? Mày là cái thá gì mà dám thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật?”
Một thành viên khác của câu lạc bộ võ thuật cũng nói thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì
thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sỢ thì hãy tự tát vào mặt mình một cái đi, để tránh cho bản thân một trận no đòn!”
Trần Đức vừa định thần lại liền cảm thấy không nói nên lời, mấy tên nhóc này quả nhiên rất biết cách tự tâng bốc chính mình, trình độ tự luyến hết sức cao siêu.
“Hự!”
Trần Đức đã ra tay, anh không nói lời nào bởi vì không muốn nhiều lời thêm nữa, anh tát một cái trúng vào thái dương của Tôn Nhạc Dương khiến cho Tôn Nhạc Dương ngất ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
“Con mỢ nó!”
“Đánh chết nó!”
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều tức giận, Trần Đức hoàn toàn không xem bọn họ ra gì, không ai quan tâm đến việc chăm sóc cho Tôn Nhạc Dương, tất cả mọi ngươi đều tiến lên muốn vây đánh Trần Đức.
Không ai có thể chịu đựng được thực tê này.
Bình luận facebook