-
Chương 260
Lục Vũ Phỉ chỉ cảm thấy có một chậu nước đá dội thẳng xuống từ đỉnh đầu cô. Nước lạnh xâm nhập vào thân thể, đầu óc, tủy sống, cái lạnh thấm sâu vào tâm can.
Thế thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Đúng vậy… mọi chuyện liên quan gì đến hắn?
Mấy phút trước, tất cả những người ở đây vẫn còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Thế mà lúc này, còn muốn hắn đi cứu bọn họ hay sao?
Trên đời này có chuyện lấy ơn báo oán, nhưng hắn chưa từng nghe có chuyện, có người muốn giết mình… mà mình lại phải đi cứu họ. Nếu có kẻ làm như vậy, thì kẻ đó không có vấn đề về đầu óc thì chắc hắn phải là thần thánh trong truyền thuyết. Nhưng dĩ nhiên, Lâm Phi không phải là người như thế.
Lục Vũ Phỉ rất muốn nói, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, anh phải yêu nước, anh phải bảo vệ dân tộc mình, không thể vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Thế nhưng, chung quy, cô lại không nói nên lời. Cô cảm thấy toàn thân uể oải, không cam lòng, nhiều hơn là một cảm giác thất bại khó diễn tả bằng lời, một loại ủy khuất của con gái mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy…
Đối với một người đàn ông mới 17 tuổi đã đứng trên đỉnh thế giới, liệu hắn có khái niệm gì về cái gọi là quốc gia, dân tộc, hay những tranh chấp thế tục hay không?
Nếu hắn muốn, thậm chí chính hắn cũng có thể thành lập một quốc gia của riêng mình. Chỉ có điều, hắn đã sớm không màng gì đến quyền thế, nếu không, hắn cũng không giải toán Hắc Vụ sớm như vậy để lui về ở ẩn. Thậm chí, hắn còn để cho đám tùy tùng dời khỏi hắn.
Thế như, cũng vì hắn rất đáng gờm, nên hắn không thèm coi Lục Vũ Phỉ cô ra gì. Chẳng lẽ, ngay cả sự tôn trọng dành cho phái nữ, hắn cũng không có sao?
Mọi việc cô làm cũng chỉ vì đất nước này. Cô là một nhân viên thuộc Bộ An Ninh, việc cô làm đều là chức trách của cán bộ Hạ Quốc. Cô có lỗi gì chứ!
Lâm Phi không hề biết rằng, sự đối xử lạnh nhạt và cách thức ứng phó tùy ý của hắn khiến Lục Vũ Phỉ rối rắm đến thế.
Sau khi nói xong, hắn không thèm quan tâm đến Lục Vũ Phỉ đang đứng ngay đơ mà trực tiếp đi sang một hướng khác của căn cứ. Hắn hoàn toàn không hề để tâm đến đám người sắt đang xông vào phòng bảo vệ.
- Lục sư tỷ, lúc nãy mọi người đối xử với đại thúc như vậy, chắc chắn đại thúc sẽ không giúp chúng ta.
Lúc này, bỗng dưng Lý Úy Nhiên đi tới, bĩu môi nói:
- Chị đừng đau lòng nữa, mau đưa ông Lục đi đi.
Lục Vũ Phỉ cười buồn bã, cắn răng nói:
- Sư muội, hắn dựa vào cái gì mà nhìn ta với con mắt khinh bỉ như thế cơ chứ? Ta đâu có làm gì sao! Tất cả mọi việc ta làm đều vì an ninh và ổn định của đất nước. Cứ xem như hắn hận ta, ghét ta, ta đều có thể chấp nhận. Nhưng hắn không thèm để tâm đến ta! Hắn coi hắn là ai cơ chứ?
Lý Úy Nhiên ngơ ngác nhìn vị sư tỷ hơn mình nhiều tuổi, không biết Lục Vũ Phỉ gần đây luôn điềm tĩnh, sao lại hỏi những câu kỳ quái như thế.
- Được rồi, Lục tiểu thư.
Dư Mộc Cận là người trưởng thành nên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lục Vũ Phỉ. Cô ta khuyên nhủ:
- Việc đã đến mức này, chúng ta không thể trông cậy vào Lâm Phi được nữa. Hắn chính là Scarpe, Vô Miên Chi Vương. Chúng ta đã đắc tội hắn, không bị hắn giết đã may lắm rồi. Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách xông ra ngoài, nghĩ cách đưa thủ trưởng đi khỏi đây.
- Không vào được nữa rồi!
Lúc này Diệp Vô Nhai mới cất lời:
- Mọi người nhìn xem, bọn họ đã phong tỏa các lối vào căn cứ từ 5 phía. Nếu chúng ta tới gần, chỉ sợ sẽ bị đạn đạo và tia laser phát hiện ra. Chưa kịp đến phòng bảo vệ đã tan xác rồi.
Lục Vũ Phỉ phục hồi tinh thần, nhìn về phía có ảnh lửa, lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng lại vừa tuyệt vọng…
Cô tưởng rằng, có ba cao thủ Tiên Thiên, hai thần tướng tọa trấn ở đây, bảo vệ của căn cứ này không thể xảy ra sai sót.
Ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện kẻ địch có trình độ khoa học, kỹ thuật cao như vậy. Không phải mười hai thần tướng quá yếu mà là, chiến giáp siêu việt do đám người đó phát minh ra quá mạnh.
- Lạc hậu sẽ thất bại.
Ý nghĩa của câu nói này, Lục Vũ Phỉ đã cảm nhận được một cách sâu sắc.
Tốc độ của đám người sắt rất nhanh. Chúng đã bắt đầu dùng thiết bị dò xét nhiệt năng, tìm kiếm vết tích của con người trong căn cứ. Trên không, chúng sử dụng tuyến năng lượng với nhiệt độ cao để tấn công.
Dĩ nhiên, những người trong căn cứ cũng sẽ không chịu khoanh tay chờ chết, không ngừng có người phóng rocket lên trời với ý đồ bắn trúng những con người sắt này.
Chỉ tiếc là, trước từ trường, súng đạn “lạc hậu” cũng trở nên vô dụng. Đa phần không tiếp cận được mục tiêu, rơi xuống dưới trở thành đạn pháo tự sát.
Hơn nữa, tốc độ bay của những con người sắt này dựa vào trang bị thúc đẩy, tuy không đặc biệt nhanh nhưng muốn né tránh vài viên đạn thông thường, thì không thành vấn đề. Rất khó phong tỏa được mục tiêu!
- Ầm ầm, ù ù…
Lượng lớn ánh lửa từ các hướng trong căn cứ tách ra tạo thành những đốm lửa trí mạng. Vô số tiếng kêu thảm thiết như địa ngục trần gian vang lên. Nhiều binh sỹ giây trước còn đang cố gắng dùng hỏa lực phản kích, giây sau đã bị xạ tuyến nhiệt độ cao xuyên thẳng qua thân thể, đầu lâu hóa thành một đống than đen.
- Thủ trưởng! Nhanh cùng chúng tôi rút lui theo lối bí mật! Có một đường hầm dưới đất kéo ra dốc núi phía Bắc. Ở đó có bãi đỗ máy bay trực thăng của chúng ta.
Lục Trường Minh nhìn màn hình lớn trong phòng bảo vệ, bên trên có bản vẽ mặt phẳng căn cứ. Màn hình không ngừng xuất hiện tín hiệu báo động màu đỏ.
Điều này thể hiên, căn cứ đang bị những con người sắt này bắn thủng, công phá với tốc độ của gió. Tất cả người trong các bộ phận đã bị giết chết.
- Trốn? Mọi người cho rằng chúng ta có thể trốn thoát sao?
Sắc mặt Lục Trường Minh thong dong, bình tĩnh:
- Những người sắt này chỉ mong chúng ta ngồi máy bay chạy trốn, bọn chúng chỉ cần đánh rơi máy bay là xong chuyện.
Mọi người nghe xong, ai nấy lông mày đều nhíu chặt. Chính xác, nếu họ ra khỏi căn cứ, chỉ khiến cho những người sắt kia càng nhanh chóng phong tỏa mục tiêu mà thôi.
- Cha, cha mau nghĩ cách đi! Cha là người thông minh nhất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chả mấy chốc chúng sẽ tìm được phòng bảo vệ của chúng ta. Cho dù bên ngoài căn phòng điều khiển này có hợp kim cao cấp chịu nhiệt, chống báo lực đặc chế, nhưng cũng không thể cầm cự được quá lâu đâu.
Phương Hải Triều lo lắng cầu cứu Phương Thư Hải.
Nhưng làm sao Phương Thư Hải chả biết thời gian vô cùng cấp bách. Chỉ có điều, trang bị của những người sắt này vô cũng tiên tiến. Tuy nhìn qua, túi đạn dự trữ bên trong chiến giáp của chúng đã sắp hết, nhưng ánh tuyến xạ nhiệt độ cao của chúng vẫn có thể gây ra sát thương rất lớn.
- Theo tính toán, tốc độ bay của chúng đạt đến 250m/s, thấp hơn một Mach.
- Tốc độ cực hạn của ba chiếc máy bay chiến đấu J10 trong căn cứ chúng ta có thể lên đến hai Mach. Cho dù không đạt đến cực hạn nhưng cũng có thế vượt qua chúng. Hơn nữa, sau khi thu hẹp khoảng cách, chúng ta càng có cơ hội đánh trúng bọn chúng, thậm chí là dùng phương thức trực tiếp áp sát…
- Chỉ có điều, không biết uy lực từ trường của chúng có thể ngăn cản được máy bay chiến đấu xông tới hay không…
Phương Thư Hải suy nghĩ rồi nói.
- Cha! Con đã sớm nghĩ đến việc dùng máy bay chiến đấu. Nhưng… nhưng phi công đều đã bị đạn bắn hy sinh!
Phương Hải Triều nói vô cùng đau đớn.
- Cái gì…
Mặt Phương Hải Triều trắng bệch. Biện pháp phản kích duy nhất trong thời gian ngắn đã mất.
Phải biết rằng, phi công lái máy bay chiến đấu không phải cứ biết lái máy bay là được. Cơ thể phải trải qua nhiều đợt huấn luyện nghiêm ngặt. Người bình thường lên lái, đầu óc trống rỗng, trực tiếp hôn mê sâu.
- Cẩn thận!
Không biết nhân viên kỹ thuật nào hô lớn. Bên trên phòng bảo vệ truyền tới những tiếng nổ ầm ầm.
Phần lớn màn hình vi tính bị nhiễu, hệ thống bị hỏng, nhiều hình ảnh trở nên đen ngòm.
- Không xong rồi, bọn chúng đã tìm ra chúng ta.
Phương Hải Triều vừa nói xong một câu lại nghe thấy những tiếng nổ “rầm rầm” vang lên liên tục.
- Đỉnh sắp không chịu được nữa rồi.
Một nhà khoa học núp bên cạnh đã nhìn thấy những khu vực màu đỏ nóng lên trên trần, nên biết rõ, đối phương đang đùng tia sáng nhiệt cao để cắt hợp kim siêu cấp.
- Thủ trưởng! Cho dù liều mạng một lần, chúng ta cũng phải thử. Ngài mau rút lui cùng chúng tôi.
Một gã thân vệ nhà họ Lục khẩn cầu nói.
Thế nhưng hai mắt Lục Trường Minh bỗng lóe sang, tay chỉ một hình ảnh trên màn hình:
- Đó là gì?
Mọi người vừa nhìn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai dám tin vào mắt mình.
Họ thấy, một chiếc máy bay chiến đấu J10 dùng súng máy hạng nặng trên cao xuyên qua vật cản trở, phá tan cửa sắt đầu phía sơn cốc, tiến lên đường băng. Sau đó chiếc máy bay ấy điên cuồng gia tăng tốc độ, bay lên trong chớp mắt.
- Không phải phi công máy bay chiến đấu đều chết hết rồi sao?
Lục Trường Minh lớn tiếng chất vấn.
- Đó không phải là phi công!
Phương Thư Hải nuốt nước bọt, nhìn hình ảnh trên màn hình. Hình ảnh do thiết bị thu phát trên máy bay chiến đấu truyền về. Người đang lái máy bay là một người đàn ông có sắc mặt tỉnh táo, ngay cả đồng phục và mặt nạ dưỡng khí bảo hộ của phi công cũng không mang.
- Là Lâm Phi… Lâm Phi đang điều khiển máy bay chiến đấu.
- Hắn lái máy bay chiến đấu?
Phương Hải Triều nghẹn ngào hỏi:
- Hắn cho rằng đó là đồ chơi sao?
Lục Trường Minh nghiêm mặt nói:
- Đừng quên, hắn là Scarpe, đã từng là Cục trưởng. Chỉ sợ, những thứ hắn biết còn nhiều hơn mấy lão già chúng tôi rất nhiều…
- Đúng là quái vật! Hắn coi máy bay chiến đấu là ô tô con sao…
Phương Hải Triều toát mồ hôi hột. Những người trong nghề như họ đều biết, người bình thường như Lâm Phi lái máy bay chiến đấu không được bao lâu sẽ chết ngay trên không trung. Chỉ riêng việc máy bay chiến đấu tăng tốc độ tạo thành mấy tầng trọng lực đã khiến người ta hít thở không thông rồi.
- Tốt quá! Quả nhiên hắn vẫn yêu nước, hắn tới cứu chúng ta rồi!
Phương Hải Triều hưng phấn nói.
Thế nhưng niềm vui qua đi rất nhanh, sắc mặt Phương Hải Triều liền chuyển sang bi thương, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy Lâm Phi lái máy bay chiến đấu lên cao, một đầu vòng lại, hai bên cánh bắn ra hai quả đạn đạo. Phương hướng chuẩn xác bắn vào phía dưới phòng bảo vệ.
Thế thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ? Đúng vậy… mọi chuyện liên quan gì đến hắn?
Mấy phút trước, tất cả những người ở đây vẫn còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Thế mà lúc này, còn muốn hắn đi cứu bọn họ hay sao?
Trên đời này có chuyện lấy ơn báo oán, nhưng hắn chưa từng nghe có chuyện, có người muốn giết mình… mà mình lại phải đi cứu họ. Nếu có kẻ làm như vậy, thì kẻ đó không có vấn đề về đầu óc thì chắc hắn phải là thần thánh trong truyền thuyết. Nhưng dĩ nhiên, Lâm Phi không phải là người như thế.
Lục Vũ Phỉ rất muốn nói, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, anh phải yêu nước, anh phải bảo vệ dân tộc mình, không thể vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Thế nhưng, chung quy, cô lại không nói nên lời. Cô cảm thấy toàn thân uể oải, không cam lòng, nhiều hơn là một cảm giác thất bại khó diễn tả bằng lời, một loại ủy khuất của con gái mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm thấy…
Đối với một người đàn ông mới 17 tuổi đã đứng trên đỉnh thế giới, liệu hắn có khái niệm gì về cái gọi là quốc gia, dân tộc, hay những tranh chấp thế tục hay không?
Nếu hắn muốn, thậm chí chính hắn cũng có thể thành lập một quốc gia của riêng mình. Chỉ có điều, hắn đã sớm không màng gì đến quyền thế, nếu không, hắn cũng không giải toán Hắc Vụ sớm như vậy để lui về ở ẩn. Thậm chí, hắn còn để cho đám tùy tùng dời khỏi hắn.
Thế như, cũng vì hắn rất đáng gờm, nên hắn không thèm coi Lục Vũ Phỉ cô ra gì. Chẳng lẽ, ngay cả sự tôn trọng dành cho phái nữ, hắn cũng không có sao?
Mọi việc cô làm cũng chỉ vì đất nước này. Cô là một nhân viên thuộc Bộ An Ninh, việc cô làm đều là chức trách của cán bộ Hạ Quốc. Cô có lỗi gì chứ!
Lâm Phi không hề biết rằng, sự đối xử lạnh nhạt và cách thức ứng phó tùy ý của hắn khiến Lục Vũ Phỉ rối rắm đến thế.
Sau khi nói xong, hắn không thèm quan tâm đến Lục Vũ Phỉ đang đứng ngay đơ mà trực tiếp đi sang một hướng khác của căn cứ. Hắn hoàn toàn không hề để tâm đến đám người sắt đang xông vào phòng bảo vệ.
- Lục sư tỷ, lúc nãy mọi người đối xử với đại thúc như vậy, chắc chắn đại thúc sẽ không giúp chúng ta.
Lúc này, bỗng dưng Lý Úy Nhiên đi tới, bĩu môi nói:
- Chị đừng đau lòng nữa, mau đưa ông Lục đi đi.
Lục Vũ Phỉ cười buồn bã, cắn răng nói:
- Sư muội, hắn dựa vào cái gì mà nhìn ta với con mắt khinh bỉ như thế cơ chứ? Ta đâu có làm gì sao! Tất cả mọi việc ta làm đều vì an ninh và ổn định của đất nước. Cứ xem như hắn hận ta, ghét ta, ta đều có thể chấp nhận. Nhưng hắn không thèm để tâm đến ta! Hắn coi hắn là ai cơ chứ?
Lý Úy Nhiên ngơ ngác nhìn vị sư tỷ hơn mình nhiều tuổi, không biết Lục Vũ Phỉ gần đây luôn điềm tĩnh, sao lại hỏi những câu kỳ quái như thế.
- Được rồi, Lục tiểu thư.
Dư Mộc Cận là người trưởng thành nên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lục Vũ Phỉ. Cô ta khuyên nhủ:
- Việc đã đến mức này, chúng ta không thể trông cậy vào Lâm Phi được nữa. Hắn chính là Scarpe, Vô Miên Chi Vương. Chúng ta đã đắc tội hắn, không bị hắn giết đã may lắm rồi. Chúng ta phải mau chóng nghĩ cách xông ra ngoài, nghĩ cách đưa thủ trưởng đi khỏi đây.
- Không vào được nữa rồi!
Lúc này Diệp Vô Nhai mới cất lời:
- Mọi người nhìn xem, bọn họ đã phong tỏa các lối vào căn cứ từ 5 phía. Nếu chúng ta tới gần, chỉ sợ sẽ bị đạn đạo và tia laser phát hiện ra. Chưa kịp đến phòng bảo vệ đã tan xác rồi.
Lục Vũ Phỉ phục hồi tinh thần, nhìn về phía có ảnh lửa, lông mày nhíu chặt, vừa lo lắng lại vừa tuyệt vọng…
Cô tưởng rằng, có ba cao thủ Tiên Thiên, hai thần tướng tọa trấn ở đây, bảo vệ của căn cứ này không thể xảy ra sai sót.
Ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện kẻ địch có trình độ khoa học, kỹ thuật cao như vậy. Không phải mười hai thần tướng quá yếu mà là, chiến giáp siêu việt do đám người đó phát minh ra quá mạnh.
- Lạc hậu sẽ thất bại.
Ý nghĩa của câu nói này, Lục Vũ Phỉ đã cảm nhận được một cách sâu sắc.
Tốc độ của đám người sắt rất nhanh. Chúng đã bắt đầu dùng thiết bị dò xét nhiệt năng, tìm kiếm vết tích của con người trong căn cứ. Trên không, chúng sử dụng tuyến năng lượng với nhiệt độ cao để tấn công.
Dĩ nhiên, những người trong căn cứ cũng sẽ không chịu khoanh tay chờ chết, không ngừng có người phóng rocket lên trời với ý đồ bắn trúng những con người sắt này.
Chỉ tiếc là, trước từ trường, súng đạn “lạc hậu” cũng trở nên vô dụng. Đa phần không tiếp cận được mục tiêu, rơi xuống dưới trở thành đạn pháo tự sát.
Hơn nữa, tốc độ bay của những con người sắt này dựa vào trang bị thúc đẩy, tuy không đặc biệt nhanh nhưng muốn né tránh vài viên đạn thông thường, thì không thành vấn đề. Rất khó phong tỏa được mục tiêu!
- Ầm ầm, ù ù…
Lượng lớn ánh lửa từ các hướng trong căn cứ tách ra tạo thành những đốm lửa trí mạng. Vô số tiếng kêu thảm thiết như địa ngục trần gian vang lên. Nhiều binh sỹ giây trước còn đang cố gắng dùng hỏa lực phản kích, giây sau đã bị xạ tuyến nhiệt độ cao xuyên thẳng qua thân thể, đầu lâu hóa thành một đống than đen.
- Thủ trưởng! Nhanh cùng chúng tôi rút lui theo lối bí mật! Có một đường hầm dưới đất kéo ra dốc núi phía Bắc. Ở đó có bãi đỗ máy bay trực thăng của chúng ta.
Lục Trường Minh nhìn màn hình lớn trong phòng bảo vệ, bên trên có bản vẽ mặt phẳng căn cứ. Màn hình không ngừng xuất hiện tín hiệu báo động màu đỏ.
Điều này thể hiên, căn cứ đang bị những con người sắt này bắn thủng, công phá với tốc độ của gió. Tất cả người trong các bộ phận đã bị giết chết.
- Trốn? Mọi người cho rằng chúng ta có thể trốn thoát sao?
Sắc mặt Lục Trường Minh thong dong, bình tĩnh:
- Những người sắt này chỉ mong chúng ta ngồi máy bay chạy trốn, bọn chúng chỉ cần đánh rơi máy bay là xong chuyện.
Mọi người nghe xong, ai nấy lông mày đều nhíu chặt. Chính xác, nếu họ ra khỏi căn cứ, chỉ khiến cho những người sắt kia càng nhanh chóng phong tỏa mục tiêu mà thôi.
- Cha, cha mau nghĩ cách đi! Cha là người thông minh nhất. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chả mấy chốc chúng sẽ tìm được phòng bảo vệ của chúng ta. Cho dù bên ngoài căn phòng điều khiển này có hợp kim cao cấp chịu nhiệt, chống báo lực đặc chế, nhưng cũng không thể cầm cự được quá lâu đâu.
Phương Hải Triều lo lắng cầu cứu Phương Thư Hải.
Nhưng làm sao Phương Thư Hải chả biết thời gian vô cùng cấp bách. Chỉ có điều, trang bị của những người sắt này vô cũng tiên tiến. Tuy nhìn qua, túi đạn dự trữ bên trong chiến giáp của chúng đã sắp hết, nhưng ánh tuyến xạ nhiệt độ cao của chúng vẫn có thể gây ra sát thương rất lớn.
- Theo tính toán, tốc độ bay của chúng đạt đến 250m/s, thấp hơn một Mach.
- Tốc độ cực hạn của ba chiếc máy bay chiến đấu J10 trong căn cứ chúng ta có thể lên đến hai Mach. Cho dù không đạt đến cực hạn nhưng cũng có thế vượt qua chúng. Hơn nữa, sau khi thu hẹp khoảng cách, chúng ta càng có cơ hội đánh trúng bọn chúng, thậm chí là dùng phương thức trực tiếp áp sát…
- Chỉ có điều, không biết uy lực từ trường của chúng có thể ngăn cản được máy bay chiến đấu xông tới hay không…
Phương Thư Hải suy nghĩ rồi nói.
- Cha! Con đã sớm nghĩ đến việc dùng máy bay chiến đấu. Nhưng… nhưng phi công đều đã bị đạn bắn hy sinh!
Phương Hải Triều nói vô cùng đau đớn.
- Cái gì…
Mặt Phương Hải Triều trắng bệch. Biện pháp phản kích duy nhất trong thời gian ngắn đã mất.
Phải biết rằng, phi công lái máy bay chiến đấu không phải cứ biết lái máy bay là được. Cơ thể phải trải qua nhiều đợt huấn luyện nghiêm ngặt. Người bình thường lên lái, đầu óc trống rỗng, trực tiếp hôn mê sâu.
- Cẩn thận!
Không biết nhân viên kỹ thuật nào hô lớn. Bên trên phòng bảo vệ truyền tới những tiếng nổ ầm ầm.
Phần lớn màn hình vi tính bị nhiễu, hệ thống bị hỏng, nhiều hình ảnh trở nên đen ngòm.
- Không xong rồi, bọn chúng đã tìm ra chúng ta.
Phương Hải Triều vừa nói xong một câu lại nghe thấy những tiếng nổ “rầm rầm” vang lên liên tục.
- Đỉnh sắp không chịu được nữa rồi.
Một nhà khoa học núp bên cạnh đã nhìn thấy những khu vực màu đỏ nóng lên trên trần, nên biết rõ, đối phương đang đùng tia sáng nhiệt cao để cắt hợp kim siêu cấp.
- Thủ trưởng! Cho dù liều mạng một lần, chúng ta cũng phải thử. Ngài mau rút lui cùng chúng tôi.
Một gã thân vệ nhà họ Lục khẩn cầu nói.
Thế nhưng hai mắt Lục Trường Minh bỗng lóe sang, tay chỉ một hình ảnh trên màn hình:
- Đó là gì?
Mọi người vừa nhìn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai dám tin vào mắt mình.
Họ thấy, một chiếc máy bay chiến đấu J10 dùng súng máy hạng nặng trên cao xuyên qua vật cản trở, phá tan cửa sắt đầu phía sơn cốc, tiến lên đường băng. Sau đó chiếc máy bay ấy điên cuồng gia tăng tốc độ, bay lên trong chớp mắt.
- Không phải phi công máy bay chiến đấu đều chết hết rồi sao?
Lục Trường Minh lớn tiếng chất vấn.
- Đó không phải là phi công!
Phương Thư Hải nuốt nước bọt, nhìn hình ảnh trên màn hình. Hình ảnh do thiết bị thu phát trên máy bay chiến đấu truyền về. Người đang lái máy bay là một người đàn ông có sắc mặt tỉnh táo, ngay cả đồng phục và mặt nạ dưỡng khí bảo hộ của phi công cũng không mang.
- Là Lâm Phi… Lâm Phi đang điều khiển máy bay chiến đấu.
- Hắn lái máy bay chiến đấu?
Phương Hải Triều nghẹn ngào hỏi:
- Hắn cho rằng đó là đồ chơi sao?
Lục Trường Minh nghiêm mặt nói:
- Đừng quên, hắn là Scarpe, đã từng là Cục trưởng. Chỉ sợ, những thứ hắn biết còn nhiều hơn mấy lão già chúng tôi rất nhiều…
- Đúng là quái vật! Hắn coi máy bay chiến đấu là ô tô con sao…
Phương Hải Triều toát mồ hôi hột. Những người trong nghề như họ đều biết, người bình thường như Lâm Phi lái máy bay chiến đấu không được bao lâu sẽ chết ngay trên không trung. Chỉ riêng việc máy bay chiến đấu tăng tốc độ tạo thành mấy tầng trọng lực đã khiến người ta hít thở không thông rồi.
- Tốt quá! Quả nhiên hắn vẫn yêu nước, hắn tới cứu chúng ta rồi!
Phương Hải Triều hưng phấn nói.
Thế nhưng niềm vui qua đi rất nhanh, sắc mặt Phương Hải Triều liền chuyển sang bi thương, nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ thấy Lâm Phi lái máy bay chiến đấu lên cao, một đầu vòng lại, hai bên cánh bắn ra hai quả đạn đạo. Phương hướng chuẩn xác bắn vào phía dưới phòng bảo vệ.
Bình luận facebook