-
Chương 262
Sấm sét như hoa quỳnh, tới nhanh mà đi còn nhanh hơn, khiến cho tất cả mọi người bên bờ biển suýt chút nữa thì cho rằng đó chỉ là một tia ảo giác.
Nhưng tất cả mọi người đều rõ, đây không phải là ảo giác, chỉ là không ai hiểu, tại sao trên thế gian này lại có tiếng sấm sét kinh khủng như thế.
Tất cả thiết bị điện tử trong khu căn cứ đã bị thiêu hủy bởi điện kích siêu cường này, thậm chí có không ít người bị cường quang kích mắt, hai mắt đã bị mù.
Còn trên vùng biển bị sét đánh, vô số sinh vật biển hóa thành than cốc, tất cả các hạm thuyền cũng bị phá thành đống sắt vụn.
Bên bến cảng, nhóm người Lý Úy Nhiên, Diệp Vô Nhai, mở mắt đầu tiên, nhìn về phía hải không xa xa, sững sờ không thốt nên lời.
Tầng mây đen trên trời đã tản đi, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên vào lúc này, một viên “Hỏa Lưu Tinh” từ trên cao rơi xuống…
Vài tên cao thủ có thị lực vượt xa người thường, mặc dù không có cách nào nhìn rõ hoàn toàn, nhưng họ biết, đó tuyệt đối không phải là hài cốt của máy bay, cũng không phải người thép.
- “Đại….đại thúc?”
Lý Úy Nhiên nhìn hỏa cầu hình người rơi xuống trên biển, không khỏi thất thanh dùng tay che cái miệng nhỏ lại.
Trong tiếng sấm sét, máy bay, chiến sĩ giáp màu đỏ sậm đều bị sấm sét đốt cháy, đến cặn bã cũng không chừa.
Chỉ có thân thể của Lâm Phi, trở thành than cốc có hình dạng người, bị thiêu đốt phát ra ánh sáng chói mắt rồi rơi xuống biển.
…
Lâm An buổi sớm, sau cơn giông, trời đã mát mẻ hơn rất nhiều.
Trong sơn trang Bắc Tú, khu biệt thự của Tô Ánh Tuyết, hoa và cây cảnh trên ban công của lầu hai cũng bừng bừng sức sống, sương sớm đọng trên phiến lá, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây hòa cùng mùi ngai ngái của bùn đất.
Chạy bộ, tắm rửa xong, Tô Ánh Tuyết mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng quần ngắn màu hồng nhạt, vô cùng nhàn nhã.
Hôm nay là cuối tuần, cô không có ý định tăng ca. Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, bất luận là chuyện tình cảm cá nhân hay công việc, cô cảm thấy nên ình thời gian nghỉ ngơi.
Đôi chân trắng nõn để trần đi trên nền nhà đã được thím Giang quét dọn sạch sẽ, không vương một hạt bụi nào. Khi ở nhà một mình, cô cũng chẳng buồn đi dép lê trong nhà.
Tô Ánh Tuyết một tay cầm bình kẹo dẻo, một tay cầm vạc thủy tinh đựng con rùa, từ cửa thư phòng đi ra bên ngoài.
Đặt bình kẹo dẻo cùng vạc đựng con rùa lên bàn tròn, Tô Ánh Tuyết tỉ mỉ chọn một chiếc kẹo dẻo hương cam, cắn một nửa, còn một nửa chia cho con rùa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Tô Ánh Tuyết lại móc thêm mấy cái nữa, cầm trên tay, vừa nhét vào miệng phát ra những tiếng “òm ọp òm ọp” vừa đi đến cái khung đỡ xem có phải trận mưa to tối qua đã làm hỏng nó rồi không.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi sớm, cô gái ăn mặc đơn giản, giảm đi khí chất lạnh lùng, tăng thêm vẻ xinh tươi của tuổi trẻ.
Dáng người đẹp như ngọc nữ, cặp chân nõn nà, thon dài, cùng với chiếc áo rộng thùng thình khó giấu quả đồi cao ngất.
- Ây da, tiểu thư, nói với cô bao nhiêu lần rồi, ăn cơm sáng xong mới được ăn kẹo dẻo, sao cô lại không nhịn được mà ăn kẹo dẻo trước thế này?
Lúc này thím Giang mới bưng khay lên, trên đó là Sandwich, sữa bò cùng một ít hoa quả.
Tô Ánh Tuyết cười ngại ngùng, dùng lưỡi liếm kẹo dẻo còn dính trên môi.
- Được rồi, cháu ăn bữa sáng trước.
Tô Ánh Tuyết trở lại ghế ngồi, hưởng thụ bữa ăn sáng dinh dưỡng do thím Giang làm. Con rùa nhỏ nhìn nữ chủ nhân bằng đôi mắt hạt đậu đáng thương, có vẻ đang phàn nàn với cô rằng, nó không muốn suốt ngày chỉ ăn kẹo đường, nó cũng muốn nếm chút hoa quả hoặc thịt.
Nhưng Tô Ánh Tuyết làm như không thấy, nhờ thím Giang mang máy tính bảng ra giúp mình, vừa ăn vừa xem tin tức tài chính kinh tế buổi sáng.
Thím Giang cầm vợt lưới thu dọn các phiến lá trong hồ trên sân thượng, nói:
- Tiểu thư, tối qua cô về nhà muộn, tôi chưa kịp nói với cô, có một người phụ nữ nước ngoài vô cùng xinh đẹp đến ấn chuông nhà chúng ta, còn hỏi đây có phải là nơi ở của tiểu thư không.
- Người phụ nữ ngoại quốc?
Tô Ánh Tuyết nghĩ một lát, liệu có phải là bạn bè mình quen bên Mỹ không? Nhưng nếu đến Hạ Quốc phải liên lạc trước ình mới đúng, cô hỏi:
- Cô ấy tìm cháu có việc gì ạ?
- Người phụ nữ ấy rất kỳ quái, sau khi tôi nói “phải”, cô ấy cứ thế bỏ đi, không hề nói gì.
Thím Giang nói.
- Dáng dấp thế nào ạ?
- Ồ…
Thím Giang dừng công việc đang làm dở lại, nhớ lại nói:
- Tóc đến tai, nhuộm màu hồng nhạt, hơi cong, khuôn mặt trái xoan , mũi cao, da trắng, mắt màu xanh, quần áo màu đen bó sát, dáng người gần giống tiểu thư, thấp hơn tiểu thư khoảng bốn năm phân.
Tô Ánh Tuyết nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, chu môi:
- Thím Giang làm sao vậy…đừng so sánh dáng người cháu với người khác.
Thím Giang che miệng cười nói:
- Cái này có gì mà xấu hổ, vóc dáng của tiểu thư biết bao cô gái thiết tha mơ ước còn không được, người phương Đông chúng ta có mấy người được như tiểu thư, vừa cao lại có thịt. Nhưng nói thật, nếu không phải cô gái đó xinh đẹp thật sự thì tôi cũng không nhớ rõ như vậy, cảm thấy đó là một cô gái rất lợi hại…
- Lợi hại? Lợi hại gì ạ?
- Không biết.
Thím Giang biểu cảm phức tạp nói:
- Cảm thấy, cô ấy rất bất thường…
Tô Ánh Tuyết nhét hai trái cà nhỏ vào miệng, khuôn mặt phình đầy, lúc nói chuyện nước trái cây dính trên môi đỏ mọng, thoắt ẩn thoắt hiện:
- Thím Giang, cháu đã nói với thím từ lâu rồi, cứ tùy ý lái xe của cháu ra ngoài chơi, suốt ngày thím ở trong nhà sắp thành bà lão rồi, chỉ biết nghĩ ngợi lung tung.
Thím Giang không vui, quả thật bà cảm thấy người phụ nữ đó rất khác lạ, đang định giải thích thì bỗng nhìn thấy hai bóng người từ dưới ban công thò lên
Chỉ thấy một người đàn ông da trắng mặc đồ mục sư màu đen, cầm trong tay Thập Tự Giá màu vàng, cùng một người đại hán da đen thân thể cường tráng, sau lưng cõng theo bốn cây côn thép to như tay người, nặng nề rơi xuống bể bơi!
Thím Giang bị dọa sợ, vợt lưới trên tay bỗng rơi xuống bể bơi.
Sau một hồi kinh hãi, Tô Ánh Tuyết lập tức khôi phục tỉnh táo, chau mày đứng lên, dùng tiếng Anh nói:
- Các người là ai?
Cô thầm cảm thấy hai người này bất thiện, hơn nữa có vẻ có liên quan đến người đàn ông kia...
Tên da trắng mặc đồ mục sư đó rút ra một tấm ảnh, nhìn Tô Ánh Tuyết trên bức ảnh, rồi lại so sánh với người thật, tiếp đó là dùng luồng sát khí trên tay bóp nát tấm ảnh.
- Tô tiểu thư.
Tên da trắng khuôn mặt từ ái:
- Cô có thể gọi tôi là “Giáo phụ”, vị này bên cạnh tôi là “Thiết Lao”, chúng tôi đến từ “Tinh Hồng Thập Tự.”
Tinh Hồng Thập Tự?
Tô Ánh Tuyết không hiểu, suy nghĩ một hồi, chần chừ nói:
- Các người…rốt cuộc là đến tìm tôi hay tìm Lâm Phi?
Giáo phụ cười hiền hòa:
- Tô tiểu thư thật thông minh, không sai, nguyên nhân chúng tôi đến đây chủ yếu là vì Scarpe, ồ, đúng rồi, hiện tại là Lâm Phi, nhưng hôm nay, chúng tôi đến đây là tới tìm cô.
Tô Ánh Tuyết lần đầu tiên nghe thấy tên tiếng Anh của Lâm Phi, nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này là tâm tình cô liền bực bội, không nhịn được nói:
- Tôi đã không còn quan hệ gì với hắn nữa rồi, nếu các người đến tìm tôi vì hắn, vậy thì mời về.
Rốt cuộc trước kia người đàn ông này làm gì? Tại sao người hắn quen biết đều kỳ quái như vậy?
Giáo phụ và Thiết Lao có vẻ cảm thấy buồn cười, đứng đó không có ý rời khỏi.
- Tô tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi.
Giáo phụ nói tiếp:
-Theo chúng tôi được biết, cô và Scarpe từng có lễ đính hôn, điều này đủ chứng minh, hắn vô cùng coi trọng cô. Trên thế giới này, thiên kim tiểu thư, tuyệt thế giai nhân muốn gả cho Scarpe nhiều vô kể, nhưng hắn lại chỉ chọn cô làm vợ, cô…đặc biệt có giá trị.
Tô Ánh Tuyết không khỏi cười lạnh, cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, hắn không phải đế vương cổ đại, chính mình cũng không phải nữ thanh tú, hắn chọn mình, sao không nói là mình ưng hắn.
- Nếu các người đã biết hôn ước giữa tôi và hắn đã hủy bỏ, vậy tôi đã không còn liên quan gì đến hắn nữa rồi, còn tới tìm tôi làm cái gì?
Giáo phụ có chút tiếc nuối:
- Xem ra, Tô tiểu thư không biết hàm nghĩ trong cái tên Scarpe này rồi. Cũng đúng, hắn càng coi trọng cô bao nhiều thì càng không nói cho cô biết quá khứ của hắn.
- Chính là bởi vì, sau khi hắn và cô đính hôn, lại vội vàng rời xa cô, chúng tôi càng tin tưởng, hắn thật lòng yêu cô…chỉ cần khống chế được cô, Scarpe chỉ còn cách thần phục!
Nói đến đây, tên Thiết Lao bên cạnh đã cất bước đi về phía Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết đứng tại chỗ, trong hốc mắt đẹp ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ. Cô không phải kẻ ngốc, thông qua lời nói của tên giáo phụ, đầu cô bỗng nảy sinh ý nghĩ…
Chẳng lẽ Lâm Phi không làm lành với mình, không cứu vãn tình cảm giữa hai người, không phải vì hắn không yêu cô, cũng không phải vì bực bội, mà vì hắn lo sợ sẽ xuất hiện nguy hiểm, vì bảo vệ mình mà cố ý tách ra!?
Những điều xảy ra mấy ngày trước đó là Lâm Phi cố ý gây nên?
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh trên đài cao, một người đàn ông giang rộng hai tay, bảo vệ cô, sau khi từ biệt trên sườn núi, người đàn ông nhìn bóng hình cô từ xa…
Tô Ánh Tuyết rơi vào trầm tư, trong lòng vô cùng bàng hoàng, rồi lại có chút sốt sắng muốn biết chân tướng…
Thậm chí, cô đã không chú ý tới việc Thiết Lao đang gần mình trong gang tấc!
Nhưng tất cả mọi người đều rõ, đây không phải là ảo giác, chỉ là không ai hiểu, tại sao trên thế gian này lại có tiếng sấm sét kinh khủng như thế.
Tất cả thiết bị điện tử trong khu căn cứ đã bị thiêu hủy bởi điện kích siêu cường này, thậm chí có không ít người bị cường quang kích mắt, hai mắt đã bị mù.
Còn trên vùng biển bị sét đánh, vô số sinh vật biển hóa thành than cốc, tất cả các hạm thuyền cũng bị phá thành đống sắt vụn.
Bên bến cảng, nhóm người Lý Úy Nhiên, Diệp Vô Nhai, mở mắt đầu tiên, nhìn về phía hải không xa xa, sững sờ không thốt nên lời.
Tầng mây đen trên trời đã tản đi, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên vào lúc này, một viên “Hỏa Lưu Tinh” từ trên cao rơi xuống…
Vài tên cao thủ có thị lực vượt xa người thường, mặc dù không có cách nào nhìn rõ hoàn toàn, nhưng họ biết, đó tuyệt đối không phải là hài cốt của máy bay, cũng không phải người thép.
- “Đại….đại thúc?”
Lý Úy Nhiên nhìn hỏa cầu hình người rơi xuống trên biển, không khỏi thất thanh dùng tay che cái miệng nhỏ lại.
Trong tiếng sấm sét, máy bay, chiến sĩ giáp màu đỏ sậm đều bị sấm sét đốt cháy, đến cặn bã cũng không chừa.
Chỉ có thân thể của Lâm Phi, trở thành than cốc có hình dạng người, bị thiêu đốt phát ra ánh sáng chói mắt rồi rơi xuống biển.
…
Lâm An buổi sớm, sau cơn giông, trời đã mát mẻ hơn rất nhiều.
Trong sơn trang Bắc Tú, khu biệt thự của Tô Ánh Tuyết, hoa và cây cảnh trên ban công của lầu hai cũng bừng bừng sức sống, sương sớm đọng trên phiến lá, không khí tràn ngập hương thơm của cỏ cây hòa cùng mùi ngai ngái của bùn đất.
Chạy bộ, tắm rửa xong, Tô Ánh Tuyết mặc chiếc áo phông rộng thùng thình cùng quần ngắn màu hồng nhạt, vô cùng nhàn nhã.
Hôm nay là cuối tuần, cô không có ý định tăng ca. Khoảng thời gian này quá mệt mỏi, bất luận là chuyện tình cảm cá nhân hay công việc, cô cảm thấy nên ình thời gian nghỉ ngơi.
Đôi chân trắng nõn để trần đi trên nền nhà đã được thím Giang quét dọn sạch sẽ, không vương một hạt bụi nào. Khi ở nhà một mình, cô cũng chẳng buồn đi dép lê trong nhà.
Tô Ánh Tuyết một tay cầm bình kẹo dẻo, một tay cầm vạc thủy tinh đựng con rùa, từ cửa thư phòng đi ra bên ngoài.
Đặt bình kẹo dẻo cùng vạc đựng con rùa lên bàn tròn, Tô Ánh Tuyết tỉ mỉ chọn một chiếc kẹo dẻo hương cam, cắn một nửa, còn một nửa chia cho con rùa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Tô Ánh Tuyết lại móc thêm mấy cái nữa, cầm trên tay, vừa nhét vào miệng phát ra những tiếng “òm ọp òm ọp” vừa đi đến cái khung đỡ xem có phải trận mưa to tối qua đã làm hỏng nó rồi không.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi sớm, cô gái ăn mặc đơn giản, giảm đi khí chất lạnh lùng, tăng thêm vẻ xinh tươi của tuổi trẻ.
Dáng người đẹp như ngọc nữ, cặp chân nõn nà, thon dài, cùng với chiếc áo rộng thùng thình khó giấu quả đồi cao ngất.
- Ây da, tiểu thư, nói với cô bao nhiêu lần rồi, ăn cơm sáng xong mới được ăn kẹo dẻo, sao cô lại không nhịn được mà ăn kẹo dẻo trước thế này?
Lúc này thím Giang mới bưng khay lên, trên đó là Sandwich, sữa bò cùng một ít hoa quả.
Tô Ánh Tuyết cười ngại ngùng, dùng lưỡi liếm kẹo dẻo còn dính trên môi.
- Được rồi, cháu ăn bữa sáng trước.
Tô Ánh Tuyết trở lại ghế ngồi, hưởng thụ bữa ăn sáng dinh dưỡng do thím Giang làm. Con rùa nhỏ nhìn nữ chủ nhân bằng đôi mắt hạt đậu đáng thương, có vẻ đang phàn nàn với cô rằng, nó không muốn suốt ngày chỉ ăn kẹo đường, nó cũng muốn nếm chút hoa quả hoặc thịt.
Nhưng Tô Ánh Tuyết làm như không thấy, nhờ thím Giang mang máy tính bảng ra giúp mình, vừa ăn vừa xem tin tức tài chính kinh tế buổi sáng.
Thím Giang cầm vợt lưới thu dọn các phiến lá trong hồ trên sân thượng, nói:
- Tiểu thư, tối qua cô về nhà muộn, tôi chưa kịp nói với cô, có một người phụ nữ nước ngoài vô cùng xinh đẹp đến ấn chuông nhà chúng ta, còn hỏi đây có phải là nơi ở của tiểu thư không.
- Người phụ nữ ngoại quốc?
Tô Ánh Tuyết nghĩ một lát, liệu có phải là bạn bè mình quen bên Mỹ không? Nhưng nếu đến Hạ Quốc phải liên lạc trước ình mới đúng, cô hỏi:
- Cô ấy tìm cháu có việc gì ạ?
- Người phụ nữ ấy rất kỳ quái, sau khi tôi nói “phải”, cô ấy cứ thế bỏ đi, không hề nói gì.
Thím Giang nói.
- Dáng dấp thế nào ạ?
- Ồ…
Thím Giang dừng công việc đang làm dở lại, nhớ lại nói:
- Tóc đến tai, nhuộm màu hồng nhạt, hơi cong, khuôn mặt trái xoan , mũi cao, da trắng, mắt màu xanh, quần áo màu đen bó sát, dáng người gần giống tiểu thư, thấp hơn tiểu thư khoảng bốn năm phân.
Tô Ánh Tuyết nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, chu môi:
- Thím Giang làm sao vậy…đừng so sánh dáng người cháu với người khác.
Thím Giang che miệng cười nói:
- Cái này có gì mà xấu hổ, vóc dáng của tiểu thư biết bao cô gái thiết tha mơ ước còn không được, người phương Đông chúng ta có mấy người được như tiểu thư, vừa cao lại có thịt. Nhưng nói thật, nếu không phải cô gái đó xinh đẹp thật sự thì tôi cũng không nhớ rõ như vậy, cảm thấy đó là một cô gái rất lợi hại…
- Lợi hại? Lợi hại gì ạ?
- Không biết.
Thím Giang biểu cảm phức tạp nói:
- Cảm thấy, cô ấy rất bất thường…
Tô Ánh Tuyết nhét hai trái cà nhỏ vào miệng, khuôn mặt phình đầy, lúc nói chuyện nước trái cây dính trên môi đỏ mọng, thoắt ẩn thoắt hiện:
- Thím Giang, cháu đã nói với thím từ lâu rồi, cứ tùy ý lái xe của cháu ra ngoài chơi, suốt ngày thím ở trong nhà sắp thành bà lão rồi, chỉ biết nghĩ ngợi lung tung.
Thím Giang không vui, quả thật bà cảm thấy người phụ nữ đó rất khác lạ, đang định giải thích thì bỗng nhìn thấy hai bóng người từ dưới ban công thò lên
Chỉ thấy một người đàn ông da trắng mặc đồ mục sư màu đen, cầm trong tay Thập Tự Giá màu vàng, cùng một người đại hán da đen thân thể cường tráng, sau lưng cõng theo bốn cây côn thép to như tay người, nặng nề rơi xuống bể bơi!
Thím Giang bị dọa sợ, vợt lưới trên tay bỗng rơi xuống bể bơi.
Sau một hồi kinh hãi, Tô Ánh Tuyết lập tức khôi phục tỉnh táo, chau mày đứng lên, dùng tiếng Anh nói:
- Các người là ai?
Cô thầm cảm thấy hai người này bất thiện, hơn nữa có vẻ có liên quan đến người đàn ông kia...
Tên da trắng mặc đồ mục sư đó rút ra một tấm ảnh, nhìn Tô Ánh Tuyết trên bức ảnh, rồi lại so sánh với người thật, tiếp đó là dùng luồng sát khí trên tay bóp nát tấm ảnh.
- Tô tiểu thư.
Tên da trắng khuôn mặt từ ái:
- Cô có thể gọi tôi là “Giáo phụ”, vị này bên cạnh tôi là “Thiết Lao”, chúng tôi đến từ “Tinh Hồng Thập Tự.”
Tinh Hồng Thập Tự?
Tô Ánh Tuyết không hiểu, suy nghĩ một hồi, chần chừ nói:
- Các người…rốt cuộc là đến tìm tôi hay tìm Lâm Phi?
Giáo phụ cười hiền hòa:
- Tô tiểu thư thật thông minh, không sai, nguyên nhân chúng tôi đến đây chủ yếu là vì Scarpe, ồ, đúng rồi, hiện tại là Lâm Phi, nhưng hôm nay, chúng tôi đến đây là tới tìm cô.
Tô Ánh Tuyết lần đầu tiên nghe thấy tên tiếng Anh của Lâm Phi, nhưng hiện tại chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này là tâm tình cô liền bực bội, không nhịn được nói:
- Tôi đã không còn quan hệ gì với hắn nữa rồi, nếu các người đến tìm tôi vì hắn, vậy thì mời về.
Rốt cuộc trước kia người đàn ông này làm gì? Tại sao người hắn quen biết đều kỳ quái như vậy?
Giáo phụ và Thiết Lao có vẻ cảm thấy buồn cười, đứng đó không có ý rời khỏi.
- Tô tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi.
Giáo phụ nói tiếp:
-Theo chúng tôi được biết, cô và Scarpe từng có lễ đính hôn, điều này đủ chứng minh, hắn vô cùng coi trọng cô. Trên thế giới này, thiên kim tiểu thư, tuyệt thế giai nhân muốn gả cho Scarpe nhiều vô kể, nhưng hắn lại chỉ chọn cô làm vợ, cô…đặc biệt có giá trị.
Tô Ánh Tuyết không khỏi cười lạnh, cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, hắn không phải đế vương cổ đại, chính mình cũng không phải nữ thanh tú, hắn chọn mình, sao không nói là mình ưng hắn.
- Nếu các người đã biết hôn ước giữa tôi và hắn đã hủy bỏ, vậy tôi đã không còn liên quan gì đến hắn nữa rồi, còn tới tìm tôi làm cái gì?
Giáo phụ có chút tiếc nuối:
- Xem ra, Tô tiểu thư không biết hàm nghĩ trong cái tên Scarpe này rồi. Cũng đúng, hắn càng coi trọng cô bao nhiều thì càng không nói cho cô biết quá khứ của hắn.
- Chính là bởi vì, sau khi hắn và cô đính hôn, lại vội vàng rời xa cô, chúng tôi càng tin tưởng, hắn thật lòng yêu cô…chỉ cần khống chế được cô, Scarpe chỉ còn cách thần phục!
Nói đến đây, tên Thiết Lao bên cạnh đã cất bước đi về phía Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết đứng tại chỗ, trong hốc mắt đẹp ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ. Cô không phải kẻ ngốc, thông qua lời nói của tên giáo phụ, đầu cô bỗng nảy sinh ý nghĩ…
Chẳng lẽ Lâm Phi không làm lành với mình, không cứu vãn tình cảm giữa hai người, không phải vì hắn không yêu cô, cũng không phải vì bực bội, mà vì hắn lo sợ sẽ xuất hiện nguy hiểm, vì bảo vệ mình mà cố ý tách ra!?
Những điều xảy ra mấy ngày trước đó là Lâm Phi cố ý gây nên?
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh trên đài cao, một người đàn ông giang rộng hai tay, bảo vệ cô, sau khi từ biệt trên sườn núi, người đàn ông nhìn bóng hình cô từ xa…
Tô Ánh Tuyết rơi vào trầm tư, trong lòng vô cùng bàng hoàng, rồi lại có chút sốt sắng muốn biết chân tướng…
Thậm chí, cô đã không chú ý tới việc Thiết Lao đang gần mình trong gang tấc!
Bình luận facebook