• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VÌ MẸ MÀY THÍCH BỐ TAO! (3 Viewers)

  • Chương 30-31

- Nhung này!Em cứ cố gắng học đi nhé, rồi anh nói bố xin cho em một công việc thật tốt để em đỡ vất vả.

Quân cầm tay Nhung động viên, dạo này mới nhập học nên cũng bận lắm chả có thời gian đi đâu. Chỉ có hở một tí để thở thì Quân đã ngồi đấy trực chờ. Nhung cũng không biết cái thứ tình cảm dành cho Quân là gì, nhưng nó không mãnh liệt như dành cho Nam , mà cũng không hẳn là ghét, nó chỉ trên mức bạn bè một chút thôi. Trong mọi việc cô không hề tệ, ất thế mà tròn việc xác minh tình cảm thì cô lại cực kì dốt, yêu đương quả thực đối với Nhung rất phức tạp.

Chẳng mấy hôm thằng Nam lại đi du học nên căn nhà chỉ có đàn bà con gái càng thêm trống trải và lạnh lẽo. Minh đi học thì kinh tế tiết kiệm lại để dồn vào cho nó đi . Bà Mai lại phải cố gắng hơn nữa, nhưng vì tương lai của nó, bà không một chút do dự, đắn đo.

Hôm nó đi, trời mưa to lắm, ra đến sân bay mà ai nấy cứ nặng trĩu, năm năm tuy không dài, nhưng cũng chẳng ngắn. Bà nội mù lòa dù đã yếu cũng đưa nó đi, dúi trong tay nó dăm triệu tiền bà tiết kiệm được nghẹn ngào dặn cháu nội:

. - Này,cầm lấy bà cho! Sang bên đấy phải tự giữ gìn sức khỏe nhớ chửa?xứ người họ không như Việt Nam mình đâu mà cứ lêu lổng. Lông bông quen sang đấy họ bắt nạt thì chết.

- Minh!không được lấy tiền của bà. ( bà Mai quay sang bà nội) cháu nó có tiền rồi mẹ ơi, sang bên đấy nó tự biết kiếm tiền mà nuôi sống bản thân mình....

- Tôi cho cháu tôi chứ tôi không cho chị. Nghe bà!cầm lấy đi con. .

Bà cứ nghẹn ngào nắm chặt lấy tay nó, cả gia đình cứ thế ôm nhau nước mắt tuôn dài. Bố mất sớm, chỉ còn nó là trụ cột , mong sau này thành vinh mà gánh vác gia đình....

Trên đường đi, chuông điện thoại réo liên hồi, Nhung mở máy ra nghe ,hóa ra là của Trúc. Hôm nay việc động trời gì mà nó lại gọi cho cô nhỉ. Kể từ hôm cưới xomg đến nay đã hơn một tháng Nhung không đến nhà ông Thuấn nữa, chỉ gọi điện qua loa hỏi tình hình, giờ có Trúc ở đấy chắc việc ổn thỏa cả, nó cũng chẳng phải làm gì, chỉ quanh quẩn ở nhà lại mang bầu nên cũ g tiện việc trông nom:

- Ê! Qua nhà tao nhanh đi, có việc.

- Có việc gì không chị, em đang đi có việc.

-Việc đếch gì? Tao bảo sang thì sang đi, bèm bà lèm bèm...

Nó càu nhàu rồi cúp máy hẳn, Nhung nhờ Quân trở bà với mẹ mình về trước rồi mới đi sang bên nhà ông Thuấn sau. Chẳng biết là việc gì lại gọi cô sang, bình thường nó còn lấy cớ đuổi cô đi , ấy thế mà nay lại gọi như ăn cướp. Mang bầu chả biết bao lâu rồi mà cứ nặng nhọc như sắp đẻ ra đến nơi.

Quân vừa lái xe vừa kể tốt về cái Trúc, nào thì nó vì mang bầu nên tính khí hơi thất thường, chứ thực ra nó rất tốt, nào thì nó hay kể Nhung dễ thương lại hiền lành nên nó cũng mến lắm. Nhung cười thầm, có chó nó mới tin những câu nói khéo người khác đấy của hắn. Nó quý mến cô thì chẳng đến nỗi nó đổ cả bát yến sôi sùng sục vào tay cô rồi gào lên đổ vạ, nó mà thương cô thì sao hết lần này đến lần khác nó đánh cô tơi tả. Cũng may cái lần đánh ghen đấy nó không chụp hình hay cắt tóc gì cô, chứ không nhục chẳng để đâu cho hết . Giờ cái Trúc nó lấy Nam rồi coi như là yên phận, Quân muốn nói gió nói mây nói thế đếch nào chẳng được.

Thực sự, Nhung chả biết được tâm can Quân nó cũng ác ngang ngửa Trúc. Chỉ vì Quân thích Nhung và hắn thừa hiểu cô lại đem lòng yêu Nam, nên khó lòng mà chiếm đoạt được. Vì thế cho nên, nó đã thông đồng cùng với Cái Trúc chia rẽ hai người. Là Quân bày mưu cho Trúc gây sức ép với Nhung, cũng chí h hắn hôm gọi giang hồ đánh cô cho con Trúc dằn mặt. Tất cả đằng sau lưng Trúc luôn có bàn tay Quân nhúng vào. Kết quả thì hai đứa nó cùng có lợi ,tách đôi đang yêu nhau ra làm hai nửa, Trúc cưới Nam, Quân chạy theo tán tỉnh Nhung. Hắn đắc ý lắm khi chỉ nay mai, cô cũng sẽ tự dâng thân xác ấy cho gã nếm hưởng....
- Mày bò ở đường hay sao mà giờ mới đến. Vào xem bà già thế nào, nghe bảo khó chịu trong người đấy. À! Mà ị đầy ra bỉm rồi, đi thay đi không lại thối inh lên. Khiếp!đã liệt lại còn béo như con lợn.

Xe vừa đi đến cổng thì Trúc đợi ở đấy đã tru tréo. Nhung cũng không thể tin đây là những lời của con dâu với mẹ chồng. Mới ở một tháng mà nó đã coi như này rồi, không hiểu vài năm sau thì sẽ thế nào:

- Thế sao chị không bảo bà giúp việc ? Gọi em làm gì?Vả lại, chị lấy chồng thì hầu hạ mẹ chồng là đúng mà. Chẳng phải đợt trước chị với bà Thuấn còn không cho em đế nhà nữa còn gì....

Nói chưa hết câu thì Trúc nó đã giơ tay lên trực đánh, Quân lại ra kéo nó lại. Giọng nó vang lên sang sảng, nó quen người ta hầu, chứ có đời nào đi hầu hạ ai bao giờ. Nó chỉ tay vào mặt cô chua ngoa:
-Tiên sư nhà mày, mày dám cãi hả? Tao chưa gặp con nào vừa ngu vừa láo như mày. Tao bảo gì thì cứ làm nấy đi, láo nháo rao vả cho gãy răng bây giờ. Bà giúp việc mới tao đuổi rồi, làm ăn thì luộm thuộm, chậm chạp,hôm nọ còn ủi rách váy tao. Cái váy ấy hai tháng lương của mụ ấy còn chưa mua nổi. Còn con mẹ già liệt kia nữa, hơi tí là kêu đau, hơi tí là nhức ,bắt tao đấm bóp hết chỗ nọ đến chỗ kia. Mà tài nhớ, đã liệt không vận động gì hốc rõ lắm vào, ăn rồi lại ỉa lúc nào không biết. Mày vào mà thay bỉm , không lại lở loét ra đấy thì chết nữa.:

- Thế chị đi đâu?

-Đi đâu kệ mẹ tao?Mày hỏi làm gì?rách việc. Yên tâm!làm xong tao giả cho vài đồng. Mấy con đĩ nhà quê như mày có tiền lại cả sáng lên như đèn điện com pắc ấy chứ.

Nói xong nó nhảy đanh đách đi, đã có một thằng con trai ngồi trong xe đỗ ngoài đường đợi. Nhung thở dài, đáng lẽ Trúc có Nam rồi nó nên an phận mà ở nhà giữ đi chứ. Dù gì, giờ có chồng rồi, cũng chẳng phải tự do như ngày xưa nữa mà cứ đàn đúm, mà lại đang mang bầu nữa, cứ đi dép lênh khênh vào ba vào quán rượu bia các thứ chỉ làm khổ đứa bé trong bụng thêm thôi . Nhung vào trong nhà, đằng sau Quân vẫn theo lẽo đẽo nói tốt cho nó:"Chắc nó mang bầu khó chịu quá nên mới thế....."
Nhung đi vào đến hè mà cô cứ ngỡ tưởng đi vào một hội chợ bán giày dép, đôi thì cao lênh khênh, đôi thì hoa lòe loẹt, đôi treo trên cành hồng, chiếc tận cuối góc sân đen trùi trũi đầy đất cát, vài chiếc tất dắt trên khe cửa đen xì đang bốc mùi thối inh. Cô thoáng rùng mình, bình thường nhà ông Thuấn rất ưa sạch sẽ, chắc trúc mới làm dâu nên còn giữ ý không nhắc, nhưng nó làm dâu không thể không dọn dẹp.

Nhung cúi xuống nhặt nhạnh những chiếc dép lại xếp vào góc nhà gọn gàng. Mấy đôi tất thì để vào một đống. Quân cứ lèo nhèo rằng việc gì phải khổ, để cái Trúc về tự giặt ,nhưng cô thấy ngứa mắt lắm.
Kéo cánh cửa nặng nề vào trong,thì... Cô tí nữa ngã sấp mặt vì trượt phải thứ gì đó nhầy nhầy với dinh đính. Soi mãi mới biết đấy là miếng thịt mỡ đã bốc mùi thiu. Sao tự nhiên lại có miếng thịt mỡ ở đây nhỉ? Sung quanh nhà, Nhung tá hỏa khi nhà còn bẩn hơn cả cái bồn cầu, đồ đạc của Trúc văng tứ phía, bộ ấm trà đắt tiền ông Thuấn mua từ bên Hàn giờ mọc rêu xanh lét, chiếc khăn trải bàn trắng muốt thay vài đó là màu nâu mốc như nước xuýt lòng,những búi tóc rụng khắp nơi. Nhung không thể ngờ nó lại ở bẩn một cách đáng sợ như thế. Thấy cảnh này, Quân lặng im không nói đỡ cho cái Trúc nữa.

Trúc nó bảo bà Thuấn đang sốt, nên mặc căn nhà như bãi rác ngập ngụa, Nhung lên phòng bà Thuấn trước. Vừa đến cửa buồng đã thấy cái bỉm dùng rồi vứt ở xó tí nữa thì Nhung nôn mửa. Kéo cửa đi vào, căn phòng đã ít ánh sáng có vẻ không được mở thường xuyên nên ẩm thấp và bốc mùi hôi hám. Nhung tiến vào giường, bà Thuấn giật mình tru tréo:

. - Con điên!Mày làm gì ở đây thế hở?

Nhung không trả lời bà ngay mà sờ tay lên trán bà xem thế nào. Không sốt, ngược lại rất khỏe và chửi rất hăng:

- Chị Trúc bảo con là bà sốt nên gọi con sang đây dọn.

- Thế Trúc nó đi đâu mà phải nhờ mày? Tao không khiến đâu ,khi nào nó về thì nó dọn.

Đến nước này bà vẫn bênh Trúc chằm chằm. À mà con dâu bà cơ mà, bà không bênh nó thì bênh ai? Chẳng biết là bà đã trông thấy cái nhà từ khi con dâu đến ở hay chưa, có lẽ là chưa đâu vì nó chắc gì đã đưa bà xuống nhà bao giờ. Căn phòng tối um được Nhung bật điện sáng trưng lên rồi kéo rèm cửa cho những ánh sáng ấm áp của trời ùa vào thoáng đãng. Có vẻ bà Thuấn cũng dễ chịu đôi phần nhưng vì sĩ diện có con dâu nên bà lại đuổi:

- Thôi! Mày đi về đi, không cần dọn. Tí cái Trúc về nó dọn.

- Chị ấy đi rồi, biết khi nào mới về?

Nhung không dám nói với bà là nó được một thằng con trai tới rước đi thân mật, chắc gì bà ấy đã tin , vả lại cô không muốn bị ăn tất như lần trước. Chẳng phải chuyện của mình mà vẫn bị tẩn đau đớn.

- Thôi thôi,tao đã bảo không cần là không cần . Nay mai ông thuấn với thằng Nam đi công tác về tao sẽ nói mướn người ở mới. Mày không phải sang nữa, mày càng ít sang tao càng đỡ ngứa mắt.

Khiếp! Con người thù giai nhất quả đất, Nhung nghe vậy liền đứng dậy đi về. Ông Thuấn và Nam đi cồn tác thảo nào để cái Trúc ở nhà mọc thêm cánh phá phách. Bà ấy đã bảo không cần thì Nhung ở đây là gì cho phiền phức ra. Lần này cô về thật, để mặc cho đống rác cao như núi đấy cho con dâu quý hóa của bà dọn.

Quân đưa Nhung về, chẳng mấy khi được đi chơi thế này vì nhung đi học tối ngày, hắn ngỏ ý đi ăn rồi đi đâu đó cho thoải mái rồi về nhưng cô không có hứng thú. Trước khi vào nhà, Quân cầm tay cô thật chặt rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp ấy hỏi:

- Từ trước đến nay anh chưa bao giờ hởi, nhưng bây giờ anh muốn biết... em đã khi nào cảm thấy rung động vì anh chưa? Và anh phải làm gì, làm như thế nào thì em mới chấp nhận anh?

Nhung nhìn hắn vô tư cười,mới công khai theo đuổi con nhà người ta mà y như hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô không bằng. Nhung không muốn mất lòng hắn, nhưng cô cũng chưa thể chấp nhận hắn một cách mập mờ được. Suy cho cùng, Nhung vẫn chưa quên được Nam,nên bây giờ vì hắn hỏi mà cô ừ đại chấp nhận là cô đang lừa và lợi dụng hắn. Thế nên cô đã trả lời một câu có thể nói là vô thưởng vô phạt , mà hầu như đứa con gái nào chưa muốn đón nhận tình cảm cũng hay nói:

- Em chỉ coi anh là một người anh thân thiết trên mức bạn bè một chút. Nói thực em còn quá trẻ và cần nhiều thời gian suy nghĩ. Anh có thể.....
Chưa nói được hết câu, Nhung đã bị Quân túm lấy người rồi lôi cô vào lòng ôm chặt, hắn mạnh mẽ đến độ cô không tài nào thở được. Quân thô bạo bóp chiếc cằm nhọn thanh tú của Nhung hôn vào đôi môi ấy ngấu nghiến mặc cho cô chống trả. Hắn cắn vào môi cô, những chiếc răng sắc ngỡ là răng sói cứ thế bấu lấy môi bật máu, cảm giác như ngửi thấy mùi máu ,hắn lại càng trở lên mãnh liệt. Quân không thể đợi được nữa, ham muốn trỗi dậy trong hắn quá đỗi mạnh bạo. Người con gái hắn yêu cứ lằng nhằng chẳng quyết định cho hắn được công khai ,hắn cứ lẽo đẽo theo như một thằng dở người.Quân cảm thấy bất công cho mình và hắn không muốn phải lủi thủi theo Nhung như một con chó con theo chủ nữa.

Bất ngờ, Nhung lấy chân đạp mạnh vào bộ hạ hắn, mặt hắn nhăn nhó đau đớn thả tay ,Nhung chạy ra khỏi xe sợ hãi phi thẳng vào trong nhà:
- Em vẫn còn tơ tình với thằng Nam??? Chúng mày khá lắm!để xem tao không chiếm được thì thằng nào vào đây mà chiếm....

Quân nhếch mép cười đểu rồi vội vàng quay xe. Nhung vào trong nhà vẫn sợ hãi vô cùng,uống các một cốc nước mà chân tay vẫn run lập cập và tim vẫn đập loạn nhịp. Nhưng Quân cũng chỉ hôn thôi chứ vẫn chưa làm gì quá đáng cả. Điện thoại kêu lên tin nhắn Nhung giật bắn mình. Dòng chữ ngắn gọn và xúc tích của Quân gửi cho :" Anh xin lỗi vì không làm chủ được hàng động của mình. Nhưng anh muốn em biết là vì anh quá yêu em đi nên mới không kìm nén được như thế. Anh hứa sẽ ko để em phải hoảng sợ thêm một lần nào nữa đâu. Anh sẽ đợi em đồng ý, anh sẽ theo đuổi em đến cùng. Yêu em...!"

Đọc xong Nhung có vẻ yên tâm hơn đôi chút, Câu từ Quân gửi thì có vẻ là nhẹ nhàng, chân thật đấy, nhưng hắn sẽ sẵn sàng chơi bẩn nếu ai độ g vào người cô. có thể, là do hắn yêu cô nhiều quá nên mới đa đoan. Nhưng kì thực, ghen nhiều liệu có phải tốt.
Đến tối, khi dọn cơm lên chuẩn bị ăn, Nhung kể với mẹ chuyện sáng nay Cái Trúc nhờ cô sang vì bà Thuấn ốm ,thực chất là nó chỉ lừa để đi chơi chứ bà ấy không ốm đau gì cả. Nhung bị bà Thuấn đuổi nên hậm hực đi về luôn. Nghe con gái nói đến đây, bà Mai buông đũa , bà giục:

- Hay con sang xem bà ấy thế nào?nhỡ đâu cái Trúc nó chưa về thật thì bà ấy chết đói.

- Thôi! Con không sang đâu. Việc gì mình phải khổ, trong khi người ta có trân trọng mình đâu. mẹ quên là ngày trẻ bà ấy chơi đểu mẹ thế nào à?

Nhung hậm hực nhất quyết không sang, bà Mai lo sợ bà Thuấn đã bị như thế, lại không có ai ở nhà có khi chết lúc nào không biết. Cuối cùng bà giải thích:

- Không phải là mẹ quên, nhưng mẹ cũng không muốn nhắc lại làm gì cho đau đầu ra,bản thân những người trong cuộc cũng thế. Con có thể không coi trọng bà Thuấn, nhưng con không được quên ông Thuấn. Ông ấy đã dạy dỗ ,lo ăn học cho con như một ông bố bà mẹ thực sự suốt bao năm qua,đừng vì một người nhỏ nhen mà mình cũng nhỏ nhen nốt. Con thăm non bà ấy, cũng có nghĩa con giúp ông thuấn yên tâm đi làm mà gánh vác gia đình....
Nhung nghe như thấm từng lời của bà Mai. mẹ cô nói đúng, cô không thể qua cầu rút ván được. Ông Thuấn đối xử chả tệ với cô, mà ông đã nhận cô làm con gái. Cô không giúp, mọi người nhìn vào sẽ nghĩ do cô học xong rồi lại chẳng cần nhờ vả gì đến nhà bên đấy nữa. Nghĩ ngợi xong, cô bắt xe sang nhà bên ấy,bà Mai bảo gói một phần thức ăn cho bà Thuấn, nhỡ bên đấy không có đồ ăn. Đấy, mẹ Nhung thì tốt như thế đấy,mà bà Thuấn thì hạng thù dai lại còn nhỏ mọn ,chuyên môn đi châm chọc người khác.

Đến nơi,cửa giả vẫn im lìm như chẳng có ai. Từ sân, cô đã văng vẳng nghe thấy tiếng yếu ớt thều thào:"Trúc ơi!Mau về nấu cơm, mẹ đói lắm rồi..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom