Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Quân chuẩn bị đánh xe đưa Nhung đi thì bà Lành giật áo thì thầm ngăn cản:
- Mày dở hả Quân! Để cho Cái Nhung nó tự bắt xe đi. Mày chưa nghe nói sinh dữ tử lành à? Nhiều người tan gia bại sản vì không kiêng cữ đấy. Thôi kệ cho nó tự về, nó cũng thông cảm cho thôi. Nhà mình kinh doanh buôn bán chớ coi thường.
. Quân gật gật đầu, ra nói Nhung tự về,cô cũng chẳng trách gì mà thế cũng hay, đỡ đến lúc nhà có việc gì lại đổ cho là đi thăm gái đẻ.
Trúc bắt xe về đón mẹ ra viện cùng. Ở đây có mỗi hai người đàn ông lặng lẽ ngồi băng ca không nói nhau câu nào,khuôn mặt căng thẳng, lo sợ hiện hần . Mẹ và Nhung vừa tới nơi, ông Thuấn ,Nam cùng chạy ra mừng rỡ như có thêm một người bớt đi lo lắng. Nam lên tiếng :
- Vợ cháu vào cũng khá lâu rồi, mà không nghe thấy tiếng trẻ con khóc gì cả bác ạ. Cháu lo quá!
Nhìn Nam hấp tấp và gọi cái Trúc là " Vợ " rất tự nhiên , tuy điều đấy là bình thường, ấy thế mà Nhung vẫn bứt rứt. Giờ Nam không quan tâm gì hết cả, chỉ có vợ hắn mới là điều đáng quan tâm hàng đầu bây giờ.
Thấy Nam đi người không, bà Mai hỏi:
- Vợ để mà Cháu không mang gì hết hả Nam?
Hắn ngây thơ lắc đầu, bà lại giục:
- chạy nhanh về lấy phích, lấy sữa bột ,quần áo cho vợ con nữa....khổ, biết là cháu bận nhưng vẫn phải để ý mấy thứ đấy chứ .
Thế là Nam lại long tong đi, Ông Thuấn thở dài,ngồi xuống ghế mệt mỏi:
- Chả biết cái Trúc đã sắm chưa nữa , suốt ngày chỉ thấy ra ngoài . Có hôm say quá còn nôn giữa nhà, đợt dắt đi siêu âm người ta bảo cái hĩn trong bụng quá nhỏ so với tuổi thai.
Nhìn ông mệt mỏi Nhung thương lắm, cái Trúc suốt ngày chỉ ăn với uống bia rượu thì dinh dưỡng ở đâu cho con. Gia đình không đông đủ, mỗi người một nơi nên chẳng ai có thời gian mà nhắc . Cái Trúc mới mang thai lần đầu, kinh nghiệm chả có, lại ham chơi như thế sau này đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ khổ.
Một lúc sau bác sĩ ra và báo Trúc khó sinh, nên cần kí giấy tờ. Nhìn ông Thuấn lúc này mặt xanh ngắt lại, người ông run rẩy luống cuống. Bình thường ông nghiêm nghị lạnh lùng là thế, đến lúc này thì trở nên hoang mang tột cùng. Ông kí vào giấy mà nét chữ ngoằn nghèo chẳng thẳng lối. Đấy! Nhà có hai gã đàn ông vất vả thế đấy.
Nam chạy vào mồ hôi nhễ nhại trên trán, hắn lóng ngóng rửa bình sữa cho con rồi kể:
- Cái Trúc chưa sắm sửa gì cả, cuối cùng cuống quá mượn bà Ất giúp việc bên hàng xóm ra siêu thị cho bà ấy chọn cho nhanh.
Đứa bé gái nặng chưa được hai cân, bé tin hin như thể con mèo nhỏ thọt lỏn. Bác sĩ thò đầu ra cửa gọi:
- Người nhà cô Trúc cử một người vào ấp hé nhé.
Bác sĩ nói mà ai cũng lưỡng lự, chỉ có bà Mai là thoăn thoắt đi cùng không nói không rằng. Phải rồi không là bà thì ai vào đây nữa, chắc có ai kinh nghiệm hơn bà cả
Nhìn bà trong đấy ôm ấp đứa trẻ con,đôi môi chúm chím tấm tép tìm vú mẹ, Nam ngoài này bất giác nước mắt chảy xuống má nóng hổi. Âu cũng là lẽ bình thường, giây phút được làm cha làm mẹ ai mà không xúc động nghẹn nào. Cái Trúc sinh mổ xong người còn yếu nên được đưa đến phong chăm sóc . Ông bác sĩ trực tiếp mổ cho Trúc bây giờ mới xong việc liền ra ngoài ghế cùng ông Thuấn. Thời gian trước ông từng làm việc ở bệnh viện này, nhưng vì kiện cáo ông bị luân chuyển công tác xuống bệnh viện nhỏ hơn , xa hơn:
- Anh Thuấn ạ!Thứ lỗi cho tôi được nói thẳng. Trần đời hơn hai mươi năm làm trong khoa sản, tôi chưa thấy ai đi đẻ mà say rượu bí tỉ như con dâu anh. Nó được bạn đưa đến viện rồi bỏ mặc con bé luôn, trong khi đã vỡ ối từ lúc nào. Nó cũng chẳng kêu đau hay gì ,chỉ bảo chúng tôi là nó đang chơi dở, nên có thể hoãn lại vài ngày nữa hãy đẻ được không. Tôi biết con bé có khả năng đẻ thường vì sức khỏa của nó khá tốt và thai bé. Mặc dù đã được các y tá hỗ trợ rặn đẻ nhưng nó không hề hợp tác. Sợ đứa trẻ trong bụng bị ngạt, Cuối cùng tôi đã quyết định cho cháu mổ lấy con .
Ông thuấn nghe lời vị bác sĩ thì như muốn độn thổ, ông không trách người ta, người ta có nói sai gì đâu mà trách. Ông ngồi thở dài, đôi mắt trĩu nặng vì mệt mỏi, ông muốn con trai ông lấy cái Trúc coi như trả nợ đời, nhưng xem chừng có nhiều chuyện khiến ông phải suy nghĩ quá.
Bác sĩ nói xong thì đi vội vàng, để Nhung và Ông thuấn bần thần. Ngoài kia nắng dịu dàng ,trong này thì tối õm ngột ngạt. Nhung lên tiếng hỏi ông:
- Bố này!sao nhà chị Trúc không ai tới hả bố?con gái người ta đẻ mà...
- Người ta kiêng con ạ,họ sợ xúi quẩy. Ngày xưa bố biết cái Trúc là đứa ham chơi,nhưng đến bây giờ bầu bì sắp đẻ nó cũng không biết mua sắm gì cho con thì quả thực bố cũng chịu hẳn.
Giọng ông nói mới biết ông bất lực đến nhường nào. Cô chả ngờ đến con đẻ họ cũng kiêng như người ngoài.Ngày mai, ngày kia, thậm chí là những ngày khác nữa ,ai sẽ chăm đứa bé. Dù ông với Nam có ở nhà thay nhau. thì cũng không thể nào bằng mẹ nó chăm, bằng một bàn tay một người phụ nữ dịu dàng. Thấy ông đang ưu tư, Nhung động viên:
- Bố yên tâm, Trúc về con với mẹ sẽ qua bên đấy thường xuyên. Mẹ con khéo lắm, chuyện này chắc chắn sẽ không làm khó mẹ. Con cũng học dần để đỡ chị ấy. bố có tuổi rồi đừng lo nghĩ nhiều quá làm gì.
- Mày dở hả Quân! Để cho Cái Nhung nó tự bắt xe đi. Mày chưa nghe nói sinh dữ tử lành à? Nhiều người tan gia bại sản vì không kiêng cữ đấy. Thôi kệ cho nó tự về, nó cũng thông cảm cho thôi. Nhà mình kinh doanh buôn bán chớ coi thường.
. Quân gật gật đầu, ra nói Nhung tự về,cô cũng chẳng trách gì mà thế cũng hay, đỡ đến lúc nhà có việc gì lại đổ cho là đi thăm gái đẻ.
Trúc bắt xe về đón mẹ ra viện cùng. Ở đây có mỗi hai người đàn ông lặng lẽ ngồi băng ca không nói nhau câu nào,khuôn mặt căng thẳng, lo sợ hiện hần . Mẹ và Nhung vừa tới nơi, ông Thuấn ,Nam cùng chạy ra mừng rỡ như có thêm một người bớt đi lo lắng. Nam lên tiếng :
- Vợ cháu vào cũng khá lâu rồi, mà không nghe thấy tiếng trẻ con khóc gì cả bác ạ. Cháu lo quá!
Nhìn Nam hấp tấp và gọi cái Trúc là " Vợ " rất tự nhiên , tuy điều đấy là bình thường, ấy thế mà Nhung vẫn bứt rứt. Giờ Nam không quan tâm gì hết cả, chỉ có vợ hắn mới là điều đáng quan tâm hàng đầu bây giờ.
Thấy Nam đi người không, bà Mai hỏi:
- Vợ để mà Cháu không mang gì hết hả Nam?
Hắn ngây thơ lắc đầu, bà lại giục:
- chạy nhanh về lấy phích, lấy sữa bột ,quần áo cho vợ con nữa....khổ, biết là cháu bận nhưng vẫn phải để ý mấy thứ đấy chứ .
Thế là Nam lại long tong đi, Ông Thuấn thở dài,ngồi xuống ghế mệt mỏi:
- Chả biết cái Trúc đã sắm chưa nữa , suốt ngày chỉ thấy ra ngoài . Có hôm say quá còn nôn giữa nhà, đợt dắt đi siêu âm người ta bảo cái hĩn trong bụng quá nhỏ so với tuổi thai.
Nhìn ông mệt mỏi Nhung thương lắm, cái Trúc suốt ngày chỉ ăn với uống bia rượu thì dinh dưỡng ở đâu cho con. Gia đình không đông đủ, mỗi người một nơi nên chẳng ai có thời gian mà nhắc . Cái Trúc mới mang thai lần đầu, kinh nghiệm chả có, lại ham chơi như thế sau này đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ khổ.
Một lúc sau bác sĩ ra và báo Trúc khó sinh, nên cần kí giấy tờ. Nhìn ông Thuấn lúc này mặt xanh ngắt lại, người ông run rẩy luống cuống. Bình thường ông nghiêm nghị lạnh lùng là thế, đến lúc này thì trở nên hoang mang tột cùng. Ông kí vào giấy mà nét chữ ngoằn nghèo chẳng thẳng lối. Đấy! Nhà có hai gã đàn ông vất vả thế đấy.
Nam chạy vào mồ hôi nhễ nhại trên trán, hắn lóng ngóng rửa bình sữa cho con rồi kể:
- Cái Trúc chưa sắm sửa gì cả, cuối cùng cuống quá mượn bà Ất giúp việc bên hàng xóm ra siêu thị cho bà ấy chọn cho nhanh.
Đứa bé gái nặng chưa được hai cân, bé tin hin như thể con mèo nhỏ thọt lỏn. Bác sĩ thò đầu ra cửa gọi:
- Người nhà cô Trúc cử một người vào ấp hé nhé.
Bác sĩ nói mà ai cũng lưỡng lự, chỉ có bà Mai là thoăn thoắt đi cùng không nói không rằng. Phải rồi không là bà thì ai vào đây nữa, chắc có ai kinh nghiệm hơn bà cả
Nhìn bà trong đấy ôm ấp đứa trẻ con,đôi môi chúm chím tấm tép tìm vú mẹ, Nam ngoài này bất giác nước mắt chảy xuống má nóng hổi. Âu cũng là lẽ bình thường, giây phút được làm cha làm mẹ ai mà không xúc động nghẹn nào. Cái Trúc sinh mổ xong người còn yếu nên được đưa đến phong chăm sóc . Ông bác sĩ trực tiếp mổ cho Trúc bây giờ mới xong việc liền ra ngoài ghế cùng ông Thuấn. Thời gian trước ông từng làm việc ở bệnh viện này, nhưng vì kiện cáo ông bị luân chuyển công tác xuống bệnh viện nhỏ hơn , xa hơn:
- Anh Thuấn ạ!Thứ lỗi cho tôi được nói thẳng. Trần đời hơn hai mươi năm làm trong khoa sản, tôi chưa thấy ai đi đẻ mà say rượu bí tỉ như con dâu anh. Nó được bạn đưa đến viện rồi bỏ mặc con bé luôn, trong khi đã vỡ ối từ lúc nào. Nó cũng chẳng kêu đau hay gì ,chỉ bảo chúng tôi là nó đang chơi dở, nên có thể hoãn lại vài ngày nữa hãy đẻ được không. Tôi biết con bé có khả năng đẻ thường vì sức khỏa của nó khá tốt và thai bé. Mặc dù đã được các y tá hỗ trợ rặn đẻ nhưng nó không hề hợp tác. Sợ đứa trẻ trong bụng bị ngạt, Cuối cùng tôi đã quyết định cho cháu mổ lấy con .
Ông thuấn nghe lời vị bác sĩ thì như muốn độn thổ, ông không trách người ta, người ta có nói sai gì đâu mà trách. Ông ngồi thở dài, đôi mắt trĩu nặng vì mệt mỏi, ông muốn con trai ông lấy cái Trúc coi như trả nợ đời, nhưng xem chừng có nhiều chuyện khiến ông phải suy nghĩ quá.
Bác sĩ nói xong thì đi vội vàng, để Nhung và Ông thuấn bần thần. Ngoài kia nắng dịu dàng ,trong này thì tối õm ngột ngạt. Nhung lên tiếng hỏi ông:
- Bố này!sao nhà chị Trúc không ai tới hả bố?con gái người ta đẻ mà...
- Người ta kiêng con ạ,họ sợ xúi quẩy. Ngày xưa bố biết cái Trúc là đứa ham chơi,nhưng đến bây giờ bầu bì sắp đẻ nó cũng không biết mua sắm gì cho con thì quả thực bố cũng chịu hẳn.
Giọng ông nói mới biết ông bất lực đến nhường nào. Cô chả ngờ đến con đẻ họ cũng kiêng như người ngoài.Ngày mai, ngày kia, thậm chí là những ngày khác nữa ,ai sẽ chăm đứa bé. Dù ông với Nam có ở nhà thay nhau. thì cũng không thể nào bằng mẹ nó chăm, bằng một bàn tay một người phụ nữ dịu dàng. Thấy ông đang ưu tư, Nhung động viên:
- Bố yên tâm, Trúc về con với mẹ sẽ qua bên đấy thường xuyên. Mẹ con khéo lắm, chuyện này chắc chắn sẽ không làm khó mẹ. Con cũng học dần để đỡ chị ấy. bố có tuổi rồi đừng lo nghĩ nhiều quá làm gì.
Bình luận facebook