Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Lững thững đi về, cô ngơ ngác như người mất hồn , cái thân hình nhỏ thó này đăng mang trong mình một sinh linh bé nhỏ. Nhung chột dạ thương con, nhưng cô không thể lo cho nó khi cô hiện tại chẳng có gì trong tay cả.
Nhung buồn lắm chứ, thở dài suốt không thôi, trong lòng giờ đây rối như tơ vò chẳng thể nào gỡ nổi. Bỗng cô đi ngang qua một nơi khám thai, Nhung dừng lại lưỡng lự một hồi lâu. Một đứa con gái trẻ măng đứng trước nơi khám thai khiến bao con mắt dị nghị dò xét. Nhung không dám vào, cô vẫn mong bác sĩ xét nhiệm ban nãy đọc nhầm tên một đứa tên Nhung nào đó, chỗ này không phải ai cũng mạnh dạn được. Cuối cùng , Nhung lấy hết can đảm vào trong xem sao, tầm này thì sợ hãi được gì nữa, phải nhanh chóng xác định chính xác mà còn biết đường giải quyết.
Vào căn nhà không mấy là rộng rãi, những cái tấm biển trắng đã cũ ghi chi chít những dòng chữ" siêu âm thai, khám thai định kì , chăm sóc sức sinh sản..." Cô thấy ớn lạnh và chán nản, người ra vào đây hạnh phúc là khi đã cưới xin, kinh tế ổn định, còn những đưa trẻ ranh, vắt mũi chưa sạch còn phải ngửa tay xin tiền mẹ như Nhung thì nhục nhã ê chề. Thực tế, không như những gì Nhung nghĩ, đằng trước kia những băng ghế dài lạnh lẽo ,vài ba đứa sinh viên như cô đang ngồi rụt rè sợ sệt, có lẽ là giống nhau cả. Nhung chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống bên một góc ghế nhỏ, mất đứa con gái cũng đi khám bên cạnh chỉ ngước lên nhìn cô một cái rồi lại cụp mắt xuống vội vàng ,họ như rơi cùng vực nên đồng cảm và không xét nét nhau. Một đứa con gái có những hình xăm nhỏ xíu trên cánh tay bước ra từ một phòng vách ngăn tạm bợ,nó khóc lóc ầm ĩ,có lẽ là con bé cũng có thai:
- Người tiếp theo vào đi!
Giọng một người đàn bà ồm ồm vang lên làm bốn năm đứa ngoài này giật bắn mình. Chúng nó nhìn nhau, đứa nọ dưa đứa kia vào trước. Cuối cùng, Nhung lấy hết can đảm đi vào, đằng nào cũng thế đã vào đây rồi không khám thì đúng là dở hơi:
-Tên gì? Bao nhiêu tuổi ?
- Dạ!tên Nhung, hai mốt tuổi ạ.
- Người bé thế mà đã Hai mốt rồi cơ à? Đủ tuổi xoạc rồi mà nhỉ.
Bà ấy nói rất thẳng khiến cô lại càng lúng túng. Người ta bảo nằm xuống, cô ngơ ngác làm theo, người cứ cứng đơ ra , bà ấy lại giục:
-Ơ hay!thế chưa đi siêu âm lần nào à? Cởϊ áσ ngoài ra, vén cái quần thấp xuống, kéo cái áo cao lên.
Nhung làm theo như một cái máy, cảm giác gượng gạo và xấu hổ vô cùng. Xung quanh tứ phía đều là máy móc và mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi làm Nhung choáng váng. Cô nhìn chăm chăm lên trần nhà chờ người ta đọc kết quả, tim vẫn không ngừng đập nhanh liên hồi:
- Nhung em có thai rồi nhé, thấy cáu túi thai trắng trăng đây không? Tầm bốn tuần rồi .
Nhung cố gắng nhìn cái chấm tí ti trên màn hình mà người ta chỉ, dù lần trước người ta nói nhung có thai, lần này cũng thế ,nhưng cả hai lần vẫn khiến cho tâm trạng cô như sụp đổ hoàn toàn. Cái chấm trắng trắng đấy là thai , là con cô đấy. Tự dưng cô lẩy lẩy run lên , bàn tay vịn chặt vào thành giường như cần một điểm tựa lúc này, trong đầu cô không ngớt những câu hỏi:"giờ có thai rồi thì phải làm thế nào"?
Có lẽ gương mặt non choẹt sợ hãi ấy bà bác sĩ khám thai đã bắt được tâm lí. Cầm chặt lấy tay cô một bàn tay lạnh như băng tuyết càng làm Nhung lạnh sống lưng. Nhưng giọng bà bỗng trở nên thân thiết, quan tâm cô một cách lạ lùng:
- Chị biết em còn trẻ người non dạ, kinh tế vẫn phải phụ thuộc gia đình. Lần lầm lỡ này coi như không tính, nó có thể là kinh nghiệm giúp ích cho em sau này. Hai mươi mốt còn trẻ con lắm em ạ, làm mẹ là cả một chặng đường vất vả ,gian nan. Chi bằng.... nghe chị.... Bỏ cái thai ấy đi mà làm lại cuộc đời, bên chị có làm dịch vụ đấy luôn em ạ, không đau nhanh gọi lẹ, ăn toàn, và bí mật tuyệt đối. Nếu em thích bên chị còn hỗ trợ vá màng trinh em luôn cho mới. Ba tuần mới chỉ có cái túi thai không thôi, chưa có tim thai nên không lo ân hận sau này. Em mà cứ giằng dai, vài tuần nữa có tim là khó bỏ lắm đấy....
Tiếng người bác sĩ cứ trầm ấm đều đều như tụng kinh khiến đầu óc Nhung vẫn chẳng khá lên được. Nghe cũng hợp lí lắm đấy, nhưng cô vẫn sợ, bỏ một sinh linh bé nhỏ dù chưa hình thành cũng cắn dứt lương tâm ghê gớm lắm. Nhưng nếu để, ai sẽ là người nuôi nó?.Thấy mặt lưỡng lự, bà ấy lại thúc giục:
- Đừng nghĩ nhiều nữa mà mệt đầu em ạ?Em còn cả tương lai, cả thanh xuân. Vùi đầu làm mẹ sớm làm gì cho khổ hả em.... như chị hơn ba mươi lấy chồng chị vẫn còn tiếc hùi tiếc hụt đây này.
- Có đắt không hả chị? Có đau lắm không?
- không đau đâu em ạ,vài triệu thôi. Chị biết sinh viên như bọn em thì vài triệu quả thực là nặng gánh, như g em nghĩ thử mà xem, mất vài triệu hay là nuôi con cả đời? Em thấy cái nào rẻ hơn? Thai bé thế này uống thuốc là xong em ạ,dễ như ăn kẹo ấy mà.
Lời của người đàn bà nghe sao mà ngọt như nước hầm xương,tước đoạn một mạng số g nghe mà dễ dàng. Thấy cô lưỡng lự, bà ấy càng nói để thuyết phục. Nhung sờ sờ vào cái bụng con con của mình, như cái tình mẫu tử trong người Nhung và đứa trẻ con được kết nối. Nhung muốn làm mẹ,Nhung không muốn bỏ con mà tội lỗi ngập đầu, cô không muốn sau này phải sống trong nỗi giằng xé tâm can. Vùng dậy, khoác áo vào người, cô vội vàng nói:
- Cảm ơn cô! Nhưng cháu sẽ nuôi đứa bé.
Nhung đi, giờ cô không biết đi đâu nữa, cô không biết sẽ báo tin này cho ai. Cha của đứa bé là ai? Cô không rõ, cô không có nơi nào để nghĩ đến lúc này, cô không biết phải làm gì, phải giải quyết thế nào với cái thai này hết cả
Nhung buồn lắm chứ, thở dài suốt không thôi, trong lòng giờ đây rối như tơ vò chẳng thể nào gỡ nổi. Bỗng cô đi ngang qua một nơi khám thai, Nhung dừng lại lưỡng lự một hồi lâu. Một đứa con gái trẻ măng đứng trước nơi khám thai khiến bao con mắt dị nghị dò xét. Nhung không dám vào, cô vẫn mong bác sĩ xét nhiệm ban nãy đọc nhầm tên một đứa tên Nhung nào đó, chỗ này không phải ai cũng mạnh dạn được. Cuối cùng , Nhung lấy hết can đảm vào trong xem sao, tầm này thì sợ hãi được gì nữa, phải nhanh chóng xác định chính xác mà còn biết đường giải quyết.
Vào căn nhà không mấy là rộng rãi, những cái tấm biển trắng đã cũ ghi chi chít những dòng chữ" siêu âm thai, khám thai định kì , chăm sóc sức sinh sản..." Cô thấy ớn lạnh và chán nản, người ra vào đây hạnh phúc là khi đã cưới xin, kinh tế ổn định, còn những đưa trẻ ranh, vắt mũi chưa sạch còn phải ngửa tay xin tiền mẹ như Nhung thì nhục nhã ê chề. Thực tế, không như những gì Nhung nghĩ, đằng trước kia những băng ghế dài lạnh lẽo ,vài ba đứa sinh viên như cô đang ngồi rụt rè sợ sệt, có lẽ là giống nhau cả. Nhung chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống bên một góc ghế nhỏ, mất đứa con gái cũng đi khám bên cạnh chỉ ngước lên nhìn cô một cái rồi lại cụp mắt xuống vội vàng ,họ như rơi cùng vực nên đồng cảm và không xét nét nhau. Một đứa con gái có những hình xăm nhỏ xíu trên cánh tay bước ra từ một phòng vách ngăn tạm bợ,nó khóc lóc ầm ĩ,có lẽ là con bé cũng có thai:
- Người tiếp theo vào đi!
Giọng một người đàn bà ồm ồm vang lên làm bốn năm đứa ngoài này giật bắn mình. Chúng nó nhìn nhau, đứa nọ dưa đứa kia vào trước. Cuối cùng, Nhung lấy hết can đảm đi vào, đằng nào cũng thế đã vào đây rồi không khám thì đúng là dở hơi:
-Tên gì? Bao nhiêu tuổi ?
- Dạ!tên Nhung, hai mốt tuổi ạ.
- Người bé thế mà đã Hai mốt rồi cơ à? Đủ tuổi xoạc rồi mà nhỉ.
Bà ấy nói rất thẳng khiến cô lại càng lúng túng. Người ta bảo nằm xuống, cô ngơ ngác làm theo, người cứ cứng đơ ra , bà ấy lại giục:
-Ơ hay!thế chưa đi siêu âm lần nào à? Cởϊ áσ ngoài ra, vén cái quần thấp xuống, kéo cái áo cao lên.
Nhung làm theo như một cái máy, cảm giác gượng gạo và xấu hổ vô cùng. Xung quanh tứ phía đều là máy móc và mùi thuốc sát trùng sộc lên mũi làm Nhung choáng váng. Cô nhìn chăm chăm lên trần nhà chờ người ta đọc kết quả, tim vẫn không ngừng đập nhanh liên hồi:
- Nhung em có thai rồi nhé, thấy cáu túi thai trắng trăng đây không? Tầm bốn tuần rồi .
Nhung cố gắng nhìn cái chấm tí ti trên màn hình mà người ta chỉ, dù lần trước người ta nói nhung có thai, lần này cũng thế ,nhưng cả hai lần vẫn khiến cho tâm trạng cô như sụp đổ hoàn toàn. Cái chấm trắng trắng đấy là thai , là con cô đấy. Tự dưng cô lẩy lẩy run lên , bàn tay vịn chặt vào thành giường như cần một điểm tựa lúc này, trong đầu cô không ngớt những câu hỏi:"giờ có thai rồi thì phải làm thế nào"?
Có lẽ gương mặt non choẹt sợ hãi ấy bà bác sĩ khám thai đã bắt được tâm lí. Cầm chặt lấy tay cô một bàn tay lạnh như băng tuyết càng làm Nhung lạnh sống lưng. Nhưng giọng bà bỗng trở nên thân thiết, quan tâm cô một cách lạ lùng:
- Chị biết em còn trẻ người non dạ, kinh tế vẫn phải phụ thuộc gia đình. Lần lầm lỡ này coi như không tính, nó có thể là kinh nghiệm giúp ích cho em sau này. Hai mươi mốt còn trẻ con lắm em ạ, làm mẹ là cả một chặng đường vất vả ,gian nan. Chi bằng.... nghe chị.... Bỏ cái thai ấy đi mà làm lại cuộc đời, bên chị có làm dịch vụ đấy luôn em ạ, không đau nhanh gọi lẹ, ăn toàn, và bí mật tuyệt đối. Nếu em thích bên chị còn hỗ trợ vá màng trinh em luôn cho mới. Ba tuần mới chỉ có cái túi thai không thôi, chưa có tim thai nên không lo ân hận sau này. Em mà cứ giằng dai, vài tuần nữa có tim là khó bỏ lắm đấy....
Tiếng người bác sĩ cứ trầm ấm đều đều như tụng kinh khiến đầu óc Nhung vẫn chẳng khá lên được. Nghe cũng hợp lí lắm đấy, nhưng cô vẫn sợ, bỏ một sinh linh bé nhỏ dù chưa hình thành cũng cắn dứt lương tâm ghê gớm lắm. Nhưng nếu để, ai sẽ là người nuôi nó?.Thấy mặt lưỡng lự, bà ấy lại thúc giục:
- Đừng nghĩ nhiều nữa mà mệt đầu em ạ?Em còn cả tương lai, cả thanh xuân. Vùi đầu làm mẹ sớm làm gì cho khổ hả em.... như chị hơn ba mươi lấy chồng chị vẫn còn tiếc hùi tiếc hụt đây này.
- Có đắt không hả chị? Có đau lắm không?
- không đau đâu em ạ,vài triệu thôi. Chị biết sinh viên như bọn em thì vài triệu quả thực là nặng gánh, như g em nghĩ thử mà xem, mất vài triệu hay là nuôi con cả đời? Em thấy cái nào rẻ hơn? Thai bé thế này uống thuốc là xong em ạ,dễ như ăn kẹo ấy mà.
Lời của người đàn bà nghe sao mà ngọt như nước hầm xương,tước đoạn một mạng số g nghe mà dễ dàng. Thấy cô lưỡng lự, bà ấy càng nói để thuyết phục. Nhung sờ sờ vào cái bụng con con của mình, như cái tình mẫu tử trong người Nhung và đứa trẻ con được kết nối. Nhung muốn làm mẹ,Nhung không muốn bỏ con mà tội lỗi ngập đầu, cô không muốn sau này phải sống trong nỗi giằng xé tâm can. Vùng dậy, khoác áo vào người, cô vội vàng nói:
- Cảm ơn cô! Nhưng cháu sẽ nuôi đứa bé.
Nhung đi, giờ cô không biết đi đâu nữa, cô không biết sẽ báo tin này cho ai. Cha của đứa bé là ai? Cô không rõ, cô không có nơi nào để nghĩ đến lúc này, cô không biết phải làm gì, phải giải quyết thế nào với cái thai này hết cả
Bình luận facebook