Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Bà Mai ngồi thụp xuống, mắt không rời con gái, không nói ai cũng biết bà đang sốc dữ dội lắm. Bà Thuấn nằm đấy ngạc nhiên không kém, một đứa ngoan hiền,hiếu thảo như Nhung lại có chửa trước, cũbg lạ đời thật. Người ta cũng đã từng có câu, hư hỏng chưa chắc đã mất trinh, người ngoan ngoãn chưa chắc đã còn là như thế đấy.
- Nhung! Con đi ra đây!mẹ cần nghe một lời giải thích do chính miệng con nói. Cậu Quân chẳng qua nói thế chỉ để giải nguy thôi phải không con?
Bà vẫn hi vọng lắm, bà vẫn mong đấy chỉ là câu nói đùa của Quân . Nhưng thực tế thì lại không phải, Nhung đứng khóc rưng rức sau Quân. Thấy cô khó nói, Quân kể lể sự tình:
- Bác à? Nhung có thai là thật,cháu không hề đặt điều. Bác đừng mắng cô ấy, là do cháu. Chính cháu làm con bác mang thai....
- " Bốp" ! Cậu nói nghe có vẻ hãnh diện tự hào quá nhỉ? Cậu làm con gái tôi mang thai cậu vui lắm đúng không? Cậu có biết con bé còn đang đi học, nó sắp học xong rồi cậu biết không. Bây giờ nó có bầu, tương lai nó sẽ đi về đâu? Về đâu hả cậu Quân.?
Bà Mai đặt con hĩn xuống rồi lao vào đánh tát Quân, hắn cứ kệ cho bà đánh. Nhung quỳ xuống van xin mẹ đừng đánh nữa. Phải rồi ,ngay từ đầu cô không nhận lời ,thì hắn đâu có làm như thế phải không.
Đánh chán chê , bà Mai ngồi xuống vừa thở vừa khóc, bà đang sụp đổ, thất vọng hoàn toàn. Đứa con gái bà hết mực tin tưởng rằng nó chính chắn , nó biết suy nghĩ trước sau thành ra thế này, làm mẹ ai mà giữ được bình tĩnh nổi. Thấy bà ngồi không nói, Quân lại lên tiếng:
.. -Bây giờ Nhung có bầu rồi, cháu xin bác cho phép cháu được đến thưa chuyện. Cháu hứa với bác, sẽ chăm nom mẹ con cô ấy cả đời.
- Cậu nghĩ tôi có giao con gái tôi cho cậu không mà cậu xin với xỏ. Cậu thử nghĩ xem bản thân cậu sẽ làm gì để nuôi con gái và cháu tôi?
Bị hỏi một câu nghe thì đơn giản nhưng lại hóc búa vô cùng, hắn đi làm nay đây mai đó, thích thì làm không thích lại nghỉ. Quân không biết nói gì, túng quá, hắn ôm chặt lấy Nhung thề thốt:
- Cháu van bác!Cháu xin bác!bác cho chúng cháu được nên vợ thành chồng. Cháu thề với bác sẽ tu chí làm ăn, sẽ cho mẹ con cô ấy một tương lai tốt đẹp
- Cậu lớn mà nói chuyện như trẻ ranh ấy, cái thề với thốt nhà cậu thì ăn được hay sao?
Vừa nói dứt thì ông Thuấn và Nam cũbg vừa chạy đến nơi, tất cả lặng im không nói gì nữa. Nam ôm lấy con hĩn khóc lóc:
- Bố xin lỗi, tất cả là do bố.
Nhung lấy tay lau nước mắt vội vàng, dù mẹ mình sang căng thẳng và tức giận nhưng Nhung cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút. Bà Mai giận thì ầm ĩ thế thôi, chứ việc đã lỡ rồi, bà chỉ còn cách là đồng ý mà cho con theo chồng thôi chứ biết làm thế nào hơn được.
Bà thương con , thương con gái cả đời vất vả ,khổ cực trăm đường,nay mai về nhà người biết họ có đối xử tốt với con mình hay không. Giá như là học xong ,có việc làm ổn định rồi thì bà đỡ lo, đằng này học dang dở, tương lai cũng dở dang nốt....
Ngày hôm sau thì bà Thuấn và Cái Hĩn xuất viện, cái Trúc vẫn chưa thấy thò mặt vào một lần nào nữa. Nhung cảm thấy cho nó ăn mấy cái vả không oan ức một tí nào. Nếu còn cơ hội, cô sẽ vả vài lần nữa cho nó tỉnh mà chừa cái thói mất dậy ấy đi.
Ngày hôm ấy Nhung và bà Mai ở bên nhà ông Thuấn đến tối mới về. Có lẽ ông sẽ lắp thêm cam mê ra và thuê giúp việc thôi chứ thực lòng không ai làm nổi. Bà Mai có hỏi ý kiến ông Thuấn rằng Nhung có bầu giờ bên đằng nhà đấy xin cưới. Ông chỉ thở dài:"Thì cưới thôi chứ biết làm thế nào" . Trong khi cả nhà đang bao trùm sự căng thẳng, Nhung thấy Nam mặt có vẻ hơi tái lại. Mặc xác, giờ Nhung chẳng hơi đâu mà để ý mấy chuyện đấy nữa, con cô cần có bố, cần một gia đình, và Nhung biết Nam sẽ chẳng bao giờ cho cô được.
Bà nội là người biết sau cùng, có vẻ bà đoán được sự tình nên bình thản lắm, không có sốc như bà Mai. Bà nội chỉ khuyên nhẹ nhàng :
- Thôi!dù gì cháu cũng không còn bé bỏng gì nữa, bà với mẹ theo cháu. Miễn là cháu hạnh phúc, bà với mẹ tuyệt đối không ngăn cản gì.
Bà Mai bảo tối hôm sau hẹn nhà Quân nói chuyện người lớn, nhà Quân đồng ý luôn. Họ cũng không gây khó dễ gì nên Nhung cảm thấy khá nhẹ nhàng. nhưng người ra hay bảo, nhiều khi biển lặng chưa chắc đã không có mưa giông.
Nhà Quân hẹn gặp nhà Nhung tại một nhà hàng sang trọng của Pháp. Dù gì lần đầu biết nhau họ cũng chỉnh chu lắm. Bà Mai hơi lo liền rủ cả ông Thuấn đi cùng,nếu lỡ lời nói gì ,ông Thuấn còn sửa lại đỡ bị cười chê .
Bảy giờ, nhà Quân đang đợi trong kia, từ xa xa thấy bà Lành ăn mặc sang trọng lắm, người ta giàu có mà, bên cạnh ông Lành mặc vét đen bảnh bao không kém. Bên ngoài này, bà Mai chỉ mặc bộ quần áo giản dị, tóc búi sau gáy gọn gàng . Thấy bà căng thẳng, ông Thuấn vỗ vào tay bà động viên:
- Bà sắp thành thông gia rồi, phải mạnh dạn lên.
Bà Mai gật gật, ba người cùng nhau đi vào. Nơi đây không gian thanh lịch và trang trọng vô cùng. Bên nhà Quân cũbg chỉ có ba người. Nhung đi trước chào hỏi rồi giới thiệu:
- Cháu chào hai bác, đây là mẹ cháu, còn đây chắc không cần giới thiệu nhà mình cũng nhận ra là ông Thuấn ,bố chồng chị Trúc đấy ạ.
Nhung niềm nở giới thiệu từng người,mặt ông bà Lành tự dưng ngạc nhiên đến tột cùng, cái mồm cứ há ra ,mắt trợn ngược lên nhìn mẹ Nhung. Họ bị làm sao thế nhỉ, Nhung không biết nữa, có vẻ bà Mai cũbg bị sao sao đấy, mặt tái lại rổi quay đi tránh ánh mắt từ phía hai người:
- Cháu nói gì cơ Nhung? Cháu nói lại xem nào, bác chưa nghe rõ?
- Cháu giới thiệu mẹ cháu đấy ạ.đây là mẹ ....
Nhung vẫn cười tươi trấn tĩnh giới thiệu lại, cô không ngờ phía sau khuôn mặt kia là một bộ dạng của con cọp cái sắp sửa cắn chết người. Bà Lành không cho Nhung nói hết câu, đã giương mắt lên cướp lời, đôi mắt lươn trắng dã hé tí nay càng trở nênn đáng sợ:
- Mẹ ư! Nếu là dây vào loại đàn bà này, thì thôi! Nhà tao không cưới xin gì nữa.
Nói xong bà Lành xách túi định đi, Quân và Ông Lành kéo lại, có vẻ Quân cũbg không hiểu chuyện gì, mỏi mồm van xin. Bà Mai cứ đứng đấy không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Cả nhà hàng đổ dồn về phía hai gia đình này. đáng lẽ là ngày vui hóa ra lại không phải. Khuyên mãi, bà Lành không chịu ,vẫn nhất quyết đi về. Trước khi đi qua bà Mai, bà Lành có nghiến răng nói một câu chua ngoa:
- Đúng là dòng nào mống đấy! Thân phận đàn bà lăng loàn đĩ điếm, giờ cũng dậy con mình cái thói úp sọt trai .Nhưng xin lỗi, úp nhầm nhà rồi, đây không nhận cái mắm thối. ( Quay sang Quân)Con! Nếu là con gái nhà lành, mẹ không bao giờ phản đối, con biết mẹ mong có cháu nội từng ngày. Nhưng con người này bẩn thỉu lắm, nhà mình không tội gì phải dây vào. Còn muốn hiểu chuyện, đi mà hỏi bố con, ông ấy là người rõ nhất.
Bà đi, những người ở lại bần thần, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nữa đây????
- Nhung! Con đi ra đây!mẹ cần nghe một lời giải thích do chính miệng con nói. Cậu Quân chẳng qua nói thế chỉ để giải nguy thôi phải không con?
Bà vẫn hi vọng lắm, bà vẫn mong đấy chỉ là câu nói đùa của Quân . Nhưng thực tế thì lại không phải, Nhung đứng khóc rưng rức sau Quân. Thấy cô khó nói, Quân kể lể sự tình:
- Bác à? Nhung có thai là thật,cháu không hề đặt điều. Bác đừng mắng cô ấy, là do cháu. Chính cháu làm con bác mang thai....
- " Bốp" ! Cậu nói nghe có vẻ hãnh diện tự hào quá nhỉ? Cậu làm con gái tôi mang thai cậu vui lắm đúng không? Cậu có biết con bé còn đang đi học, nó sắp học xong rồi cậu biết không. Bây giờ nó có bầu, tương lai nó sẽ đi về đâu? Về đâu hả cậu Quân.?
Bà Mai đặt con hĩn xuống rồi lao vào đánh tát Quân, hắn cứ kệ cho bà đánh. Nhung quỳ xuống van xin mẹ đừng đánh nữa. Phải rồi ,ngay từ đầu cô không nhận lời ,thì hắn đâu có làm như thế phải không.
Đánh chán chê , bà Mai ngồi xuống vừa thở vừa khóc, bà đang sụp đổ, thất vọng hoàn toàn. Đứa con gái bà hết mực tin tưởng rằng nó chính chắn , nó biết suy nghĩ trước sau thành ra thế này, làm mẹ ai mà giữ được bình tĩnh nổi. Thấy bà ngồi không nói, Quân lại lên tiếng:
.. -Bây giờ Nhung có bầu rồi, cháu xin bác cho phép cháu được đến thưa chuyện. Cháu hứa với bác, sẽ chăm nom mẹ con cô ấy cả đời.
- Cậu nghĩ tôi có giao con gái tôi cho cậu không mà cậu xin với xỏ. Cậu thử nghĩ xem bản thân cậu sẽ làm gì để nuôi con gái và cháu tôi?
Bị hỏi một câu nghe thì đơn giản nhưng lại hóc búa vô cùng, hắn đi làm nay đây mai đó, thích thì làm không thích lại nghỉ. Quân không biết nói gì, túng quá, hắn ôm chặt lấy Nhung thề thốt:
- Cháu van bác!Cháu xin bác!bác cho chúng cháu được nên vợ thành chồng. Cháu thề với bác sẽ tu chí làm ăn, sẽ cho mẹ con cô ấy một tương lai tốt đẹp
- Cậu lớn mà nói chuyện như trẻ ranh ấy, cái thề với thốt nhà cậu thì ăn được hay sao?
Vừa nói dứt thì ông Thuấn và Nam cũbg vừa chạy đến nơi, tất cả lặng im không nói gì nữa. Nam ôm lấy con hĩn khóc lóc:
- Bố xin lỗi, tất cả là do bố.
Nhung lấy tay lau nước mắt vội vàng, dù mẹ mình sang căng thẳng và tức giận nhưng Nhung cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút. Bà Mai giận thì ầm ĩ thế thôi, chứ việc đã lỡ rồi, bà chỉ còn cách là đồng ý mà cho con theo chồng thôi chứ biết làm thế nào hơn được.
Bà thương con , thương con gái cả đời vất vả ,khổ cực trăm đường,nay mai về nhà người biết họ có đối xử tốt với con mình hay không. Giá như là học xong ,có việc làm ổn định rồi thì bà đỡ lo, đằng này học dang dở, tương lai cũng dở dang nốt....
Ngày hôm sau thì bà Thuấn và Cái Hĩn xuất viện, cái Trúc vẫn chưa thấy thò mặt vào một lần nào nữa. Nhung cảm thấy cho nó ăn mấy cái vả không oan ức một tí nào. Nếu còn cơ hội, cô sẽ vả vài lần nữa cho nó tỉnh mà chừa cái thói mất dậy ấy đi.
Ngày hôm ấy Nhung và bà Mai ở bên nhà ông Thuấn đến tối mới về. Có lẽ ông sẽ lắp thêm cam mê ra và thuê giúp việc thôi chứ thực lòng không ai làm nổi. Bà Mai có hỏi ý kiến ông Thuấn rằng Nhung có bầu giờ bên đằng nhà đấy xin cưới. Ông chỉ thở dài:"Thì cưới thôi chứ biết làm thế nào" . Trong khi cả nhà đang bao trùm sự căng thẳng, Nhung thấy Nam mặt có vẻ hơi tái lại. Mặc xác, giờ Nhung chẳng hơi đâu mà để ý mấy chuyện đấy nữa, con cô cần có bố, cần một gia đình, và Nhung biết Nam sẽ chẳng bao giờ cho cô được.
Bà nội là người biết sau cùng, có vẻ bà đoán được sự tình nên bình thản lắm, không có sốc như bà Mai. Bà nội chỉ khuyên nhẹ nhàng :
- Thôi!dù gì cháu cũng không còn bé bỏng gì nữa, bà với mẹ theo cháu. Miễn là cháu hạnh phúc, bà với mẹ tuyệt đối không ngăn cản gì.
Bà Mai bảo tối hôm sau hẹn nhà Quân nói chuyện người lớn, nhà Quân đồng ý luôn. Họ cũng không gây khó dễ gì nên Nhung cảm thấy khá nhẹ nhàng. nhưng người ra hay bảo, nhiều khi biển lặng chưa chắc đã không có mưa giông.
Nhà Quân hẹn gặp nhà Nhung tại một nhà hàng sang trọng của Pháp. Dù gì lần đầu biết nhau họ cũng chỉnh chu lắm. Bà Mai hơi lo liền rủ cả ông Thuấn đi cùng,nếu lỡ lời nói gì ,ông Thuấn còn sửa lại đỡ bị cười chê .
Bảy giờ, nhà Quân đang đợi trong kia, từ xa xa thấy bà Lành ăn mặc sang trọng lắm, người ta giàu có mà, bên cạnh ông Lành mặc vét đen bảnh bao không kém. Bên ngoài này, bà Mai chỉ mặc bộ quần áo giản dị, tóc búi sau gáy gọn gàng . Thấy bà căng thẳng, ông Thuấn vỗ vào tay bà động viên:
- Bà sắp thành thông gia rồi, phải mạnh dạn lên.
Bà Mai gật gật, ba người cùng nhau đi vào. Nơi đây không gian thanh lịch và trang trọng vô cùng. Bên nhà Quân cũbg chỉ có ba người. Nhung đi trước chào hỏi rồi giới thiệu:
- Cháu chào hai bác, đây là mẹ cháu, còn đây chắc không cần giới thiệu nhà mình cũng nhận ra là ông Thuấn ,bố chồng chị Trúc đấy ạ.
Nhung niềm nở giới thiệu từng người,mặt ông bà Lành tự dưng ngạc nhiên đến tột cùng, cái mồm cứ há ra ,mắt trợn ngược lên nhìn mẹ Nhung. Họ bị làm sao thế nhỉ, Nhung không biết nữa, có vẻ bà Mai cũbg bị sao sao đấy, mặt tái lại rổi quay đi tránh ánh mắt từ phía hai người:
- Cháu nói gì cơ Nhung? Cháu nói lại xem nào, bác chưa nghe rõ?
- Cháu giới thiệu mẹ cháu đấy ạ.đây là mẹ ....
Nhung vẫn cười tươi trấn tĩnh giới thiệu lại, cô không ngờ phía sau khuôn mặt kia là một bộ dạng của con cọp cái sắp sửa cắn chết người. Bà Lành không cho Nhung nói hết câu, đã giương mắt lên cướp lời, đôi mắt lươn trắng dã hé tí nay càng trở nênn đáng sợ:
- Mẹ ư! Nếu là dây vào loại đàn bà này, thì thôi! Nhà tao không cưới xin gì nữa.
Nói xong bà Lành xách túi định đi, Quân và Ông Lành kéo lại, có vẻ Quân cũbg không hiểu chuyện gì, mỏi mồm van xin. Bà Mai cứ đứng đấy không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Cả nhà hàng đổ dồn về phía hai gia đình này. đáng lẽ là ngày vui hóa ra lại không phải. Khuyên mãi, bà Lành không chịu ,vẫn nhất quyết đi về. Trước khi đi qua bà Mai, bà Lành có nghiến răng nói một câu chua ngoa:
- Đúng là dòng nào mống đấy! Thân phận đàn bà lăng loàn đĩ điếm, giờ cũng dậy con mình cái thói úp sọt trai .Nhưng xin lỗi, úp nhầm nhà rồi, đây không nhận cái mắm thối. ( Quay sang Quân)Con! Nếu là con gái nhà lành, mẹ không bao giờ phản đối, con biết mẹ mong có cháu nội từng ngày. Nhưng con người này bẩn thỉu lắm, nhà mình không tội gì phải dây vào. Còn muốn hiểu chuyện, đi mà hỏi bố con, ông ấy là người rõ nhất.
Bà đi, những người ở lại bần thần, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra nữa đây????
Bình luận facebook