Khúc Lang Tịnh nhìn bóng dáng xuất hiện bên ngoài cửa lao, đôi môi nhạt màu lập tức giương lên, con ngươi hiện lên tia sáng dịu dàng.
''Hân Nhi.'' Thấy nàng xuất hiện, ngực chấn động, ván này hắn thắng sao?
''Ngươi nói tất cả đều kết thúc sao?'' Giọng nói hơn trầm ẩn ẩn run rẩy.
''Ân?''
''Tìm địa phương yên tĩnh, có ôn tuyền, có dòng suối nhỏ, chúng ta trồng rau, nuôi vài con gà.....''
''Nàng sinh mấy đứa tre mập mạp, nam nhi sẽ do nàng dạy võ, nếu là nữ nhi, ta sẽ dạy nàng đàn, ta sẽ không để nó giống như nàng, thiếu chút nữa đốt cả phòng ốc.'' Khúc Lang Tịnh dịu dàng nói, giọng nói ôn nhuận như ngọc, như tiếng đàn động lòng người.
Phòng ốc bị cháy, một nhà bọn họ phải ăn ngủ bên ngoài rồi.
Hắn nghe tiếng cười nhẹ, nhìn nàng tiến lên, đi ra từ chỗ tối, trên môi mang theo nụ cười tươi mà hắn yêu thích nhất, đôi mắt sáng ngời, không hề trốn tránh cũng không hề né tránh.
''Ta thích nàng cười, giống như đóa hướng dương ngày xuân.'' Đóa hướng dương hắn yêu nhất: ''Sau này có thể cười như thế cho ta xem không?''
Nàng không trả lời, chỉ cuối đầu xuống, nhưng Khúc Lang Tịnh vẫn thấy nàng nhẹ gật đầu, mặc dù tối nhưng thông qua ánh nến hắn vẫn nhìn thấy tai nàng hồng hồng.
Cảm nhận được hắn nhìn chằm chằm, Nam Hân Nhạc không được tự nhiên cắn môi, chém rớt khóa đại lao: ''Mau ra đây.'' Bỗng nhiên, tâm nàng run lên, nhanh chóng nhìn về phía cửa.
''Xem ra ngươi cố gắng không ít.'' Nhiếp Chính Vương từ chỗ tối đi ra, ngọn nến trên tường phản chiếu bóng hắn, khuôn mặt tà khí chứa nụ cười, từng bước từng bước đi về phía họ.
Ánh mắt Nam Hân Nhạc đặt ở phía sau Nhiếp chính vương, bình tĩnh nhìn bóng người màu trắng kia.
''Nhạc Nhi, muội thật khiến ta thất vọng.'' Giọng nói sâu kín giống nhủ thở dài.
''Tỷ.....'' Nam Hân Nhạc nắm chặt kiếm trên tay.
Khúc Lang Tịnh đứng bên cạnh nàng, cầm bàn tay hơi run rẩy của nàng: ''Nam Ngụy Tử, ngươi nên để Hân Nhi đi.'' Nàng vì Nam gia đã bỏ ra đủ nhiều.
''Chỉ cần ngươi biến mất, Nhạc Nhi vĩnh viễn là Nhạc Nhi.'' Mà không phải Hân Nhi trong miệng hắn.
Nhiếp chính vương như hư ảnh quỷ dị nhanh chóng tiến lên, một đạo ánh sáng đánh về phía Khúc Lang Tịnh.
Nam Hân Nhạc vội đẩy hắn ra, rút ra trường kiếm.
''Đinh!''
Ánh sáng bén nhọn bị đánh văng, nhưng ngân đao giống như rắn quấn quanh thân kiếm, đâm về phía tay Nam Hân Nhạc.
Nàng nhanh chóng buông kiếm, lúc ngân đao cuốn đi bảo kiếm, đầu ngón tay bắn ra, bắn mạnh về hướng ngân đao, bảo kiếm rơi xuống, nàng xoay người cầm lấy, không có tạm nghỉ, tiếp tục công kích Nhiếp chính vương.
"Ha!'' Nhiếp chính vương cười nhẹ, làm như cảm thấy thú vị, bóng dáng chuyển nhẹ, lưỡi đao như tơ vòng thành quang ảnh lợi hại, khi Nam Hân Nhạc đến gần bao vây nàng lại.
Nam Hân Nhạc cắn răn, biết mình không thể thắng Nhiếp chính vương, võ công của nàng do hắn dạy, hắn đối với toàn bộ công kích của nàng đều rất rõ ràng.
Đột nhiên, ngân đao hướng về phía nàng, một tiếng 'Đinh', bảo kiếm trên tay nàng bị đánh rơi, ngân đao lập tức đâm về phía cổ nàng.
''Đủ rồi!'' Ánh mắt Khúc Lang Tịnh lạnh đi, nhanh chóng tiến lên đón lấy Nam Hân Nhạc, tay trái nhẹ nhàng phẩy một cái.
Nhiếp chính vương nhanh chóng lui về sau, nhưng ống tay áo vẫn dính một chút bột Khúc Lang Tịnh vẩy ra, ống tay áo nhanh chóng bốc cháy, hắn phất tay áo dập tắt lửa, chấp tay ra phía sau.
''Liệt diễm.'' Không nghĩ đến cái này sư đệ cũng chế tạo ra, chỉ cần bị bắn trúng, toàn thân sẽ bốc cháy, thiêu rụi mà chết.
Xuống tay nặng vậy, xem ra sư đệ tức giận rồi.
''Ta muốn mang nàng đi, không ai ngăn cản được, bất kể là Nhiếp chính vương, hay là ngươi.'' Lãnh mâu nhìn về phía Nam Ngụy Tử.
''Đại tỷ, để Nhị tỷ đi đi!'' Tiểu Hoàng đế đi vào đại lao.
''Vũ Nhi.'' Thấy đệ đệ, Nam Hân Nhạc cắn môi, cuối cùng nhìn về phía Nam Ngụy Tử: "Tỷ, muội không muốn đối nghịch với tỷ, nhưng mà...... Hắn không thể chết được."
Nam Ngụy Tử lại bất vi sở động: "Muội không có lựa chọn thứ ba."
''Có.'' Tiểu Hoàng đế lên tiếng: ''Từ nay về sau, Kim Lăng hoàng triều không có Tu La Tướng quân, cũng không có Hỉ Nhạc Công chúa.''
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Nam Ngụy Tử: ""Đại tỷ, người không có tâm ở đây, giữ cũng không có ích gì."
Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại, rất lâu, mới than nhẹ: ''Nhạc Nhi, muội thật sự muốn đi với hắn, không quan tâm ta cũng không cần Vũ Nhi sao?''
''Không phải!'' Nam Hân Nhạc vội vàng lên tiếng: "Tỷ và Vũ Nhi là thân nhân của muội, muội không thể bỏ được các người, nhưng....."
Nàng nhìn Khúc Lang Tịnh, cắn răng, kiên định nhìn Nam Ngụy Tử: ''Hắn vì muội bỏ ra quá nhiều, muội..... Không thể phụ hắn nữa.''
Nam Ngụy Tử cùng nàng đối mặt, từ trong ánh mắt Nam Hân Nhạc thấy được cố chấp và kiên định, tựa như mười năm trước, giống như lúc nàng thề sẽ bảo vệ nàng và Vũ Nhi.
Rất lâu.....
''Các ngươi đi đi!'' Nàng quay lưng lại: ''Từ nay về sau, không có Tu La Tướng quân, cũng không có Hỉ Nhạc Công chúa, đừng để ta gặp lại các ngươi.''
''Tỷ.....'' Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, một bàn tay ấm áp cầm chặt lấy tay nàng, nàng khép ngón tay, cùng hắn nắm chặt.
Lúc đi qua người Nam Ngụy Tử, nàng nhẹ giọng nói ra hai chữ: "Cảm ơn.''
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Tiểu Hoàng đế lặng lẽ cầm tay Nam Ngụy Tử: ''Đại tỷ, Nhị tỷ sẽ hạnh phúc đúng không?''
"Sẽ.....''
"Ngươi thật sự tin Nhạc Nhi sẽ đến cứu ngươi sao?'' Đứng trước đại lao, Nam Ngụy Tử đối với nam nhân lớn mật này cảm thấy lạ lùng, dựa vào năng lực của hắn không phải không thể trốn, nhưng hắn lại cam nguyện thúc thủ chịu trói.
"Không, ta không nắm chắc.'' Khúc Lang Tịnh một chút chắc chắn cũng không có: ''Địch thủ của ta rất cường đại, người nàng coi trọng nhất chính là ngươi.'' Hắn căn bản một điểm thắng cũng không có.
''Vậy ngươi còn đợi cái gì?'' Nhạc Nhi không thể vì hắn bỏ xuống thân nhân, trong lòng Nhạc Nhi mạng của bọn họ còn quan trọng hơn của nàng.
"Có lẽ là đánh cược ta ngốc đi?'' Khúc Lang Tịnh cười khổ.
"A?'' Từ vẻ mặt nam nhân nàng có thể biết hắn có bao nhiêu xem trọng Nhạc Nhi, Nam Ngụy Tử thản nhiên hạ mắt.
''Vậy nếu ngươi thua cược?'' Sẽ bỏ cuộc sao?
''Vĩnh viễn ta cũng không bỏ nàng.'' Cho dù thua một lần, hắn cũng vẫn tiếp tục quấn lấy nàng, tuyệt đối không để nàng bỏ qua hắn.
"Nam Ngụy Tử, không phải ngươi cũng đang đánh cược sao?'' Hắn đột nhiên nói: ''Kỳ thật ngươi hy vọng Hân Nhi đến cứu ta!'' Nếu không nàng cũng không muốn Hân Nhi chọn lựa.
Nhìn như đang ép Hân Nhi bỏ hắn, nhưng đây không phải khiến cho Hân Nhi vũng vẫy sao? Càng vùng vẫy, nàng càng khó buông tay hắn.
"Thật lâu rồi Nhạc Nhi chưa khóc.'' Nam Ngụy Tử sâu xa nói: ''Bắt đầu từ mười năm trước, nàng đã không còn rơi lệ, ta rất tưởng niệm một Nhạc Nhi rất thích khóc.''
Hướng dương trong miệng Phụ vương luôn thích khóc lại thích cười, là đóa hướng dương chói mắt nhất Nam Vương phủ, nhưng hướng dương lại từ từ tàn héo, từ từ mất đi ánh sáng.
"Chiến trường không thích hợp với nàng." Khi ấy bọn họ không có bất kỳ chọn lựa, nhưng bây giờ bọn họ đã trưởng thành, không còn là tiểu hài tử mặc người khi dễ.
Nàng cũng không cần muội muội bảo vệ, nàng là tỷ tỷ nên bảo vệ muội muội, nhưng nàng không làm được, ít nhất.....
"Khúc Lang Tịnh, ngươi có thể thề không?'' Ngước mắt, nàng yên lặng nhìn nam nhân: ''Ngươi sẽ để cho Nhạc Nhi trở thành đóa hướng dương chói mắt nhất sao?''
''Nàng sẽ là đóa hướng dương ta vĩnh viễn yêu thương bảo vệ.'' Giọng nói ôn nhuận kiên định không chút chần chờ.
"Nàng sẽ hạnh phúc.'' Nam nhân này sẽ cho nàng hạnh phúc.
Hẹn gặp lại, muội muội nàng yêu nhất.
**
Bình luận facebook