Khúc Lang Tịnh hoảng hốt nhìn thanh chủy thủ cắm trên ngực, đau đớn lan tràn toàn thân, máu tươi tràn ra, hắn che ngực, không thể tin từ từ ngước mắt nhìn về phía người trước mặt.
Môi nàng vì nụ hôn của hắn mà đỏ rực, nụ cười đã không còn, đôi mắt đen hấp dẫn hắn bây giờ giống như lúc hắn nhìn thấy trên chiến trường -- lạnh nhạt, lạnh lẽo và vô tình.
Trong nhất thời, hắn hiểu được tất cả.
"Lúc nào thì.....'' Hắn cố gắng nuốt xuống máu đang dâng lên cổ họng. Trên chủy thủ có bôi độc, nàng thật sự muốn lấy mạng của hắn.
''Lúc mới bắt đầu.'' Thần sắc Nam Hân Nhạc hờ hững, đôi mắt đen không có một chút tình cảm: ''Ngươi tính kế ta, ta cũng lập bẫy, rất công bằng có phải không?''
Từ lúc Viêm Lăng quốc đưa đầu của thám tử đến, nàng biết đây là một cái bẫy, mục đích của đối phương là cái gì? Nàng suy đoán lấy.
Cảm giác không phải muốn giết nàng mà là mục đích khác, đã vậy nàng tương kế tựu kế, chủ động đi vào ván cờ của đối phương, chính ta muốn cược một ván.
Nàng có tự tin cho dù là sát cục nàng cũng có thể toàn thân lui ra, nàng cá chính là người thiết kế ván cờ này có thể không giết nàng, và nàng đã thắng.
Nếu hắn có hứng thú đối với nàng, vậy thì nàng sẽ khiến cho hắn có hứng thú, cái hắn muốn, nàng sẽ không cho, bởi vì không có được mới khiến người truy đuổi.
''Đúng không.....'' Khúc Lang Tịnh nở nụ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: ''Nếu chủ động vào bẫy, nàng có rất nhiều cơ hội giết ta, có phải không?''
''Nhưng cơ hội thất bại cũng rất nhiều.'' Muốn khiến hắn mất đi phòng bị cũng không dễ dàng, không dễ xuống tay với hắn như vậy.
''Ha!'' Khúc Lang Tịnh cười nhẹ, phun ra một ngụm máu đen: ''Nàng diễn xuất thật sự rất tốt, ở vách núi cũng là nàng có ý cứu ta sao?''
Khiến cho hắn mất đi cảnh giác với nàng.
''Rơi xuống vách núi chưa chắc ngươi sẽ chết, không nhìn thấy được thi thể thì tất cả đêu không chính xác, huống chi ngươi ở rừng núi này nhiều năm, ai biết dưới đó có thật hay không nguy hiểm, cũng có thể là ngươi thử ta, nghĩ thế nào thì đó đều không phải là thời cơ tốt để động thủ, hơn nữa ta chỉ tin tưởng mình, chỉ có tự mình động thủ mới không có cơ hội thất bại.'' Nếu làm, thì phải một lần thành công, nàng không cho phép thất bại.
''Trong sơn động, nàng không động thủ cũng là diễn cho ta xem?'' Hắn tiếp tục hỏi.
"Ngươi tỉnh không phải sao?'' Cho nên nàng nàng tiếp tục diễn cho hắn xem.
''Vậy..... Đứa bé thì sao?'' Vì sao nàng để mình có thai? Nếu là ván cờ, nàng nhất định có thể tránh cho chuyện đứa bé phát sinh.
''Không có thai thì làm sao có thể đánh bại phòng bị cuối cùng của ngươi?'' Lời vô tình phát ra từ cánh môi, thấy hình dạng hắn thống khổ, đôi mắt đen không có một chút dao động.
''Sai.'' Khúc Lang Tịnh nhắm mắt lại, bờ môi cười dịu dàng: ''Cho dù không có đứa bé, ta cũng sẽ không phòng bị nàng.''
Ngay từ lúc hắn thật lòng đối với nàng, hắn đã không còn đề phòng nàng nữa.
Lời nói của hắn không có bất kỳ ảnh hưởng đối với nàng, chẳng qua nhìn đến nụ cười của hắn, đôi mắt đen không khỏi chớp nhẹ, tựa hồ không hiểu, vì sao hắn còn cười được?
"Tin tức Kim Lăng Hoàng đế bệnh nặng là giả.....'' Mở mắt ra, hắn khó khăn nói, nếu tất cả đều là ván cờ, vậy nhất định tin tức Gia Luật Khôi mang đến cũng là cái bẫy: ''Đó là nàng muốn động thủ đúng không?''
"Mùa đông sắp qua đi.'' Chiến tranh lại bắt đầu, mà hắn không thể tồn tại, việc này ngày càng khiến nàng hiểu ra, có hắn ở đây, đánh được Viêm Lăng quốc là không thể nào.
''Đúng vậy.....'' Khúc Lang Tịnh cười nhạt, thần sắc đã sớm tái nhợt, môi cũng thành màu đen: ''Nàng đã thắng ván cờ này.''
Nàng làm hắn mất phòng bị, khiến hắn động tâm đối với nàng.....
Hắn thua triệt để, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn răng, hắn không nhịn được hỏi: ''Việc này..... Nàng thật sự không có bất kỳ cảm giác gì sao?''
Không có một chút quan tâm hắn sao? Nàng cười, nàng thỉnh thoảng lộ ra thẹn thùng, đều là giả sao?
Nàng nhìn hắn, đôi con ngươi đen hết sức lạnh nhạt: “Trên đời này, chỉ có hai người có thể khiến ta quan tâm.” Mà trong đó không có hắn.
Cùng một câu trả lời, trước kia hắn cảm thấy nàng nói dối, còn bây giờ….. Nhìn vẻ mặt nàng lạnh lùng, hắn cúi đầu nở nụ cười.
“Khụ khụ…..” Máu đen không ngừng chảy ra, chân hắn mềm nhũn, khụy gối xuống.
Nam Hân Nhạc nhìn hắn, tuấn nhan giống như ánh trăng đã không còn vẻ thong dong, bạch y bị máu nhiễm đỏ, còn đâu tư thái thiên nhân ngày xưa?
Hắn bi thảm như vậy khiến nàng cảm thấy chói mắt: “Ta sẽ không để ngươi thống khổ quá lâu”. Nàng giơ tay, chuẩn bị tiến về phía hắn.
“Nhị ca…..”
Giọng nói Gia Luật Khôi khiến Nam Hân Nhạc dừng chân lại, nàng do dự một chút, cuối cùng bỏ cuộc. Trúng độc, lại bị chủy thủ đâm trúng tim, hắn sẽ không sống được.
Trước khi rời đi, nàng nhàn nhạt lưu lại một câu.
“Ta đã nói, ngươi sẽ hối hận.” Nói xong, nàng phi thân rời khỏi.
Hối hận…..
Khúc Lang Tịnh nhếch môi, hắn nhớ kỹ lúc đó thế nào…..
“Nhị…..” Gia Luật Khôi đi tới cửa, vừa nhìn thấy bộ dạng Khúc Lang Tịnh, hắn nhanh chóng xông lên trước: “Nhị ca! Sao huynh lại bị thương thế này?”
Thấy hắn nôn ra máu đen, máu ở ngực chảy ra cũng màu đen: “Đáng chết! Chủy thủ này có độc!”
Hắn đưa tay muốn rút chủy thủ ra, nhưng lại không dám động thủ, chỉ sợ rút ra, Khúc Lang Tịnh sẽ mất mạng, nhưng không rút ra, độc công tâm cũng chết.
“Này, này…..” Gia Luật Khôi hốt hoảng không biết làm sao bây giờ.
Khúc Lang Tịnh bắt lấy tay hắn, cố sức nói ra hai câu, sau đó đưa tay nhanh chóng rút chủy thủ ra.
Máu tươi lập tức bắn ra.
**
Nàng đâm vào rất chính xác, tay cầm chủy thủ không có chút run rẩy, cũng không chút do dự.
Nam Hân Nhạc im lặng nhìn tay phải của mình, chính cái tay này đã đâm chủy thủ vào ngực Khúc Lang Tịnh, đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng lại nhớ thật kỹ âm thanh đao cắm vào ngực hắn, mỗi lần nhắm mắt lại, âm thanh kia khiến lòng nàng run rẩy.
Một đao này, ngay giữa tâm, hắn phải chết không thể nghi ngờ, huống chi trên chủy thủ nàng còn bôi độc, không cho hắn bất kỳ cơ hội sống nào.
Ván cờ này, nàng thắng.
Nàng trở lại quân doanh, hôm sau nghe thám tử hồi báo Viêm Lăng quân toàn bộ lui binh, tin tức này khiến nàng sững sờ, nàng cho rằng coi như thiếu đi Khúc Lang Tịnh, Viêm Lăng quân cũng vẫn sẽ tấn công, mà không có Khúc Lang Tịnh cản đường, đánh thắng là chuyện dễ dàng.
Nhưng Viêm Lăng quốc lại lui binh.
Nhìn tướng sĩ reo hò vui mừng, mặc dù trong lòng nàng nghi ngờ, nhưng nếu đối phương lui binh, vậy bọn họ cũng bớt việc, mấy ngày sau lập tức thu quân hồi kinh.
Tạm thời không có chiến sự, nàng cũng rời khỏi quân doanh, trở lại hoàng cung.
Sự tình kết thúc, nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng khi ở trong tẩm cung, lòng của nàng luôn không yên.
Nàng vẫn nghe giọng nói hắn, lúc ẩn lúc hiện bên tai nàng.....
Nhưng khi quay đầu lại không có ai.
Làm sao mà có người? Hắn đã chết, chính tay nàng đã giết hắn.
Nàng vĩnh viễn nhớ kỹ vẻ mặt hắn hốt hoảng không tin, còn có..... Cuối cùng, bên môi hắn nở nụ cười nhạt.
Hắn cười vì điều gì?
Hắn nên tức giận, nên hận nàng, nên hận không thể lập tức giết chết nàng, nhưng hắn lại cười với nàng, đôi mắt nhìn nàng không có một chút giận hận, ngược lại là một loại.....cảm giác nàng không cách nào hiểu được.
Nàng không hiểu, thật sự không hiểu.....
Hân Nhi.....
Nàng nhanh chóng quay đầu, nhưng nơi đó không có ai, đôi mắt đen không khỏi mờ mịt.
"Nhạc Nhi? Nhạc Nhi? Nhạc Nhi!'' Một bàn tay đặt lên mu bàn tay nàng.
''Ừ?'' Nàng kinh ngạc hồi thần, đối diện là một đôi mắt tím.
Nhìn hình dạng muội muội mất hồn, Nam Ngụy Tử hơi trầm ngâm, nàng mặc một bộ áo trắng thanh nhã, dung nhan thanh lệ không trang điểm vẫn tuyệt sắc, tóc dài tới eo, không cài trâm ngọc, khuynh thành tỏa sáng bông tuyết.
Nam Hân Nhạc giật mình, giống như nhìn ai đó xuyên qua nàng.
Một người cũng mặc áo trắng thuần, sợi tóc mềm mại luôn rủ xuống, tuấn nhan nhu hòa tựa như ánh trăng, giống như thiên nhân.
Mà người nọ luôn cười dịu dàng với nàng, cho dù là lúc nàng giết hắn.....
Thấy Nam Hân Nhạc lại mất hồn, Nam Ngụy Tử nhẹ nhàng vuốt tóc của muội muội, yêu thương lên tiếng: ''Đang suy nghĩ cái gì?''
Từ sau khi trở về hoàng cung nàng sẽ có hình dạng này, người mặc dù ở đây, nhưng hồn lại phiêu bạc nơi nào, không giống với hình dáng tỉnh táo ngày trước.
''Cái gì?'' Nam Hân Nhạc lẩm bẩm hỏi lại, tim vẫn đập mạnh và loạn nhịp.
"Muội đang nghĩ về Viêm Lăng quốc Quân sư sao?'' Nam Ngụy Tử nhàn nhạt lên tiếng.
Tim Nam Hân Nhạc chấn động: ''Không! Không có!'' Nàng nhanh chóng phản bác, nhưng lại phát hiện mình quá kích động, nàng nở nụ cười gượng với tỷ tỷ: ''Muội không có, tỷ suy nghĩ nhiều rồi."
''Phải không?'' Nam Ngụy Tử cười thật dịu dàng, nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa tay bưng chén canh trên bàn: ''Uống chén thuốc này đi."
''Đây là cái gì?'' Nhìn nước thuốc đen thui, Nam Hân Nhạc nhíu mày: ''Cơ thể của muội rất tốt, không cần uống.....''
""Phá thai.''
Nam Hân Nhạc im bặt, kinh ngạc nhìn Nam Ngụy Tử: ''Tỷ.....'' Nàng cắn môi, không nghĩ đến tỷ tỷ sẽ biết.
''Nhạc Nhi, muội trở về được một tháng, sáng sớm thì muốn nôn, nghe mùi tanh của thức ăn cũng không dễ chịu, muội cảm thấy có thể lừa dối được tỷ sao?''
Nàng biết không thể, trong hoàng cung không có bất cứ chuyện gì có thể lừa dối được Nam Ngụy Tử.
''Tỷ không hỏi muội dùng phương pháp nào để trừ bỏ Viêm Lăng quốc Quân sư, nhưng muội phải biết cái gì nên lưu cái gì không nên lưu.''
Nam Hân Nhạc sờ bụng, ngón tay nắm chặt y phục: ''Muội hiểu....'' Nàng cũng tính sẽ bỏ đứa bé, nhưng mãi không thể xuống tay được.
Nàng thử dùng thuốc, nhưng để tới nguội vẫn không có cách nào uống vào.
Nàng rõ ràng không muốn đứa bé này, sự hiện hữu của hắn chẳng qua chỉ để nàng đạt được mục đích, nàng nghĩ qua, chờ mục đích đạt thành, nàng sẽ bỏ hắn.
Mà Khúc Lang Tịnh chết rồi..... Mục đích của nàng đã đạt được, nhưng nàng lại xuống tay không được.
Thấy vẻ mặt muội muội vùng vẫy, Nam Ngụy Tử thở dài, vuốt tóc nàng an ủi, ngón tay đụng vào cái lược cài.
''Không được đụng!'' Nam Hân Nhạc nhanh chóng nhảy lên, đưa tay giữ chặt lấy lược cài trên đầu, ánh mắt khẩn trương trừng Nam Ngụy Tử, thấy Nam Ngụy Tử trầm xuống, trong lòng nàng gấp gáp.
''Tỷ, muội.....''
''Lược cài do Viêm Lăng Quân sư tặng?'' Lược cài này không lúc nào rời khỏi Hân Nhi, nàng chỉ nghĩ Hân Nhi thích, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ.....
Nam Hân Nhạc mím chặt môi, không trả lời.
''Hoa hướng dương." Cánh môi Nam Ngụy Tử giương lên, như nhớ về hồi ức nói: “Năm ấy phụ vương nói muội là hướng dương mùa xuân, là đóa hoa hướng dương đẹp nhất trong Nam Vương phủ của chúng ta.”
Nam Ngụy Tử làm gợi lên hồi ức của Nam Hân Nhạc, Nam Hân Nhạc cũng khẽ mỉm cười, đôi mắt thầm lặng: “Đúng vậy…..” Hắn cũng đã nói, nàng là hướng dương mùa xuân.
Nam Ngụy Tử nhìn ánh mắt của nàng, mắt tím nheo lại, nhất thời hiểu được muội muội gần đây vì cái gì mà thất thường rồi.
Nhưng nàng sẽ không nói ra, Nhạc Nhi không hiểu cũng tốt, thời gian lâu dần, nàng sẽ quên đi.
“Nhạc Nhi, muội có thể sinh đứa bé này.”
Ánh mắt Nam Hân Nhạc sáng lên: “Tỷ…..”
“Sinh xong phải đưa ra khỏi hoàng cung.”
“Không!” Nam Hân Nhạc trừng mắt: “Tỷ…..”
“Nhạc Nhi!” Nam Ngụy Tử lạnh giọng: “Muội đã quên thân phận của mình sao? Muội không chỉ là Công chúa, muội còn là Tướng quân, đứa bé này chỉ là sự ràng buộc.”
“Nhưng mà…..”
“Chẳng lẽ muội muốn dẫn đứa bé lên chiến trường sao? Hay muội muốn dẫn nó rời đi? Bỏ lại Vũ đệ, bỏ lại tỷ?”
“Không có, muội không có…..” Nam Hân Nhạc lắc đầu, sao nàng có thể bỏ lại bọn họ? Nàng đã từng lập lời thề, nàng sẽ bảo vệ bọn họ.
Thấy vẻ mặt muội muội thống khổ, Nam Ngụy Tử nhẹ giọng.
“Nhạc Nhi, muội có thể lựa chọn sinh hay không sinh, tỷ không ép muội, mỗi ngày tỷ sẽ sai người mang thuốc phá thai đến, muội còn thời gian một tháng để cân nhắc, uống hay không uống đều do muội làm chủ, đứa bé được sinh ra, tỷ sẽ đưa cho gia đình trong sạch nuôi dưỡng, sẽ không để hắn chịu khổ.”
Nàng đứng lên, giọng nói nhỏ nhẹ như than thở: “Nhạc Nhi, tốt nhất muội nên suy nghĩ một chút đi!” Nói xong, nàng xoay người rời khỏi.
Nam Hân Nhạc nhắm mắt lại, lông mày nhíu lại thật chặt, răng trắng cắn chặt môi, lát sau, nàng mở mắt ra, kiên quyết cầm chén thuốc lên.
Nhìn nước thuốc đen thui, nàng từ từ đưa lên miệng.
Hân Nhi…..
Tay bưng chén thuốc chấn động, nước thuốc vấy ra.
Nàng sinh đứa bé mập mạp, con trai thì nàng sẽ dạy hắn luyện võ, nếu là nữ nhi, ta sẽ dạy nàng đánh đàn…..
Câm miệng!
Ta thích nàng cười, giống như hướng dương, hướng dương ngày xuân.
Câm miệng!
Chúng ta rời khỏi nơi này, đến địa phương khác, không được xuất ra bản lĩnh, không hỏi thân phận của nhau, như vậy sinh hoạt chung một chỗ, có được không?
Câm miệng!
Hân Nhi….. Hân Nhi…..
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng ------” Nam Hân Nhạc dùng sức ném mạnh chén thuốc lên tường.
“Công chúa…..” Nghe âm thanh, cung nữ vội vàng chạy vào.
“Đi ra ngoài!” Nam Hân Nhạc rống lên.
“Dạ…..” Cung nữ bị dọa đến trắng bệch, kinh hoảng luống cuống rời khỏi.
Nam Hân Nhạc đưa ta quét toàn bộ những thứ trên bàn xuống, còn chưa đủ, nàng đưa tay dùng sức lật đổ bình hoa bên cạnh, đưa tay muốn đánh rơi gương đồng, nhưng lại thấy lược cài trên tóc từ trong gương.
Nàng giật mình, nghĩ đến lúc trong phòng trúc, mỗi ngày hắn đều đặc biệt chải đầu cài tóc cho nàng.
Nếu sau này tóc của nàng dài rồi, hàng ngày ta vẫn sẽ chải tóc cho nàng.
Sau này?
Làm sao mà có sau này?
Bọn họ căn bản không có sau này!
Gỡ lược cài, nàng đi tới cửa sổ, nhấc tay thật cao muốn ném lược vào trong hồ.
Nhưng….. Ngón tay lại cầm thật chặt lược cài, đầu gỗ đâm vào lòng bàn tay, nàng cảm thấy đau, lại không cách nào xuống tay được.
Thả tay xuống, nàng mở lòng bàn tay ra, nhìn đóa hướng dương.
Hắn nói, nàng là hoa hướng dương của hắn.
Hắn có biết đóa hoa này có độc, rất muốn tính mạng của hắn không?
Cho nên, nàng cầm lấy chủy thủ, không chút do dự đâm vào lòng ngực hắn.
Nàng vô tình, đối với hắn tàn nhẫn, mọi chuyện xảy ra cùng hắn đều là muốn khiến hắn mất đi phòng bị.
Nàng thiết kế bẫy phải thật hoàn hảo, không có một chút sơ hở.
Nàng đã nói, hắn sẽ hối hận…..
Đầu ngón tay phủ lên điêu vân, từng chút từng chút, vuốt ve đóa hướng dương hắn khắc cho nàng.
Nàng để ý ta sao?
“Không…..” Trên đời này nàng chỉ quan tâm hai người: “Không…..”
Không có hắn, không có…..
Trong nháy mắt nàng nhớ tới thanh chủy thủ đâm vào lòng ngực hắn.
“Ngô! Đau!”
Nàng ôm lấy ngực, lông mày chau chặt bởi vì đau đớn, tay vẫn nắm chặt lược cài, cầm đóa hướng dương hắn khắc vì nàng.
Thật là đau…..
Nàng nhắm mắt lại, cười.
Khi đó, hắn cũng đau thế này phải không?
Có phải hay không?
**
Ngươi sẽ hối hận…..
Bỏ lại lời này, nàng rời đi mà không quay đầu lại, tay hắn muốn giữ nàng lại, lại phát hiện mình không có cách nào động được.
“Không…..”
Hắn không…..
Hân Nhi! Hân Nhi!.....
“Hân Nhi!” Khúc Lang Tịnh dùng sức mở mắt, theo ý thức đứng lên, ngực lập tức đau đớn, hắn nhíu chặt lông mày, nhịn đau.
“Cuối cùng cũng tỉnh.” Viêm Lăng Vương ngồi ở một bên, mắt lạnh nhìn thẳng hắn: “Mạng của ngươi lớn thật, bị thương như vậy mà cũng sống được.”
Khúc Lang Tịnh nhắm mắt chờ cơn đau qua đi, mới thong thả trợn mắt nhìn về phía Viêm Lăng Vương: “Ta hôn mê bao lâu?”
“Một tháng.”
“Phải không…..” Cùng thời gian hắn tính toán không sai biệt lắm, sau khi rút chủy thủ ra, hắn lập tức điểm huyệt cầm máu, lại ăn Giải độc hoàn, sau khi kêu Gia Luật Khôi đưa hắn trở về hoàng cung liền bất tỉnh.
Trong lúc hắn hôn mê, mặc dù thần trí không rõ ràng, mà thân thể lại không có cách nào di chuyển, chỉ có thể một mực ở trong mộng cảnh.
Không, đó không phải là mộng…..
Con ngươi Khúc Lang Tịnh tối sầm lại.
“Khúc Lang Tịnh! Ngươi đang làm cái gì? Nếu không phải vị trí trái tim của ngươi cùng thường nhân bất đồng, cái mạng này của ngươi đã không còn!” Viêm Lăng Vương cao giọng nói.
Lúc Gia Luật Khôi đưa Khúc Lang Tịnh trở về, lần đầu tiên thấy Nhị đệ trọng thương như thế, hắn gấp đến độ gọi toàn bộ ngự y đợi lệnh, không cứu được mạng Khúc Lang Tịnh, toàn bộ bọn họ đều phải chôn theo.
“Còn có, ngươi thế nhưng kêu A Khôi lui binh, ngươi đang nghĩ cái gì?” Khi hắn hỏi Gia Luật Khôi là ai làm Khúc Lang Tịnh bị thương như vậy, Gia Luật Khôi cũng mờ mịt không biết, chỉ nói trước khi Khúc Lang Tịnh hôn mê phân phó hai câu.
Một là lui binh, hai là đưa hắn trở về hoàng cung.
“Vì sao lại muốn lui binh?”
“Không có ta, trận chiến cũng thắng không được, sao không lui binh, đỡ phải khiến binh lính đi tìm cái chết vô nghĩa.”
Không đếm xỉa đến lửa giận của Viêm Lăng Vương, giọng điệu Khúc Lang Tịnh lạnh nhạt.
“Ngươi…..” Mặc dù biết Nhị đệ nói đều là thật, nhưng Viêm Lăng Vương vẫn nuốt không trôi giọng điệu này.
“Tốt, chuyện lui binh trẫm không truy cứu, trẫm hỏi ngươi là ai khiến ngươi bị thương thành ra như vậy? Có phải cái tên Tu La Tướng quân hay không?”
Khúc Lang Tịnh không nói.
“Đáng chết!” Viêm Lăng Vương căm giận đứng lên: “Tên Tu La quả nhiên do ngươi cứu, lúc trẫm nghe lão Tam nói đã cảm thấy kỳ quái, một người chịu trọng thương sao lại biến mất? Huống chi do ngươi thiết kế bẫy! Không nghĩ đến thật sự người do ngươi cứu, ngươi đang nghĩ cái gì? Thế nhưng cứu kể thù, ngươi có biết thân phận của ngươi là gì không? Hay ngươi cho rằng trẫm thật không dám trị tội ngươi!”
“Mạng của ta đang ở đây.” Khúc Lang Tịnh ngước mắt, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt vì thương thế, nhưng khí thế bức nhân vẫn không giảm chút nào: “Ngươi muốn thì cứ lấy đi.”
“Ngươi…..” Viêm Lăng Vương tức giận trừng hắn.
Mà Khúc Lang Tịnh thì nhắm mắt lại.
Mất một hồi, Viêm Lăng Vương phất mạnh tay áo, trừng mắt Khúc Lang Tịnh, hắn cắn răng, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “A Tịnh, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Giọng điệu hắn hòa hoãn, thật không hiểu suy nghĩ của Nhị đệ.
“Ngươi nhìn ngươi, cứu kẻ địch, kết quả thế nào? Người ta có cảm kích ngươi không? Không có, ngược lại đâm ngươi một đao, thiếu chút nữa lấy mạng của ngươi.”
“Đây là chuyện của ta.” Khúc Lang Tịnh vẫn lạnh nhạt trả lời.
Viêm Lăng Vương lại bị lời nói của hắn chọc giận: “Cái gì? Đây là chuyện của ngươi, ngươi…..” Hắn trợn mắt, cuối cùng lại chỉ có thể than nhẹ.
“A Tịnh, trẫm biết ngươi vẫn một mực phòng trẫm, ngươi đối mặt với lão Tam cũng thật lòng hơn đối mặt với trẫm, nhưng trẫm muốn cho ngươi biết, trẫm mặc dù từng ghen ghét ngươi, nhưng trẫm chưa từng nghĩ sẽ giết ngươi, bởi vì ngươi là con trai của Khúc Phi, không có Khúc Phi thì không có trẫm bây giờ.” Nữ nhân dịu dàng đó xem hắn như con trai ruột mà dạy dỗ, hắn mặc dù ghen tỵ Phụ hoàng độc sủng Khúc Lăng Tịnh, nhưng hắn vẫn xem Khúc Lang Tịnh là đệ đệ ruột của mình, nếu không hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho Khúc Lang Tịnh.
“Trẫm biết lúc đó Phụ hoàng muốn truyền ngôi cho ngươi, nhưng ngươi lại cự tuyệt, sau đó ngươi rời khỏi hoàng cung là vì không muốn khiến trẫm vướng mắc đúng không?
“Ta đối với vương vị không có hứng thú, hơn nữa ngươi thích hợp làm Quân Vương hơn ta.” Tòa hoàng cung này đối với hắn như một nhà tù hoa lệ, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ sẽ ở lại đây vĩnh viễn.
“A, cũng chỉ có ngươi khinh thường vị trí mà mọi người thèm muốn này.” Viêm Lăng Vương lắc đầu cười nhẹ.
“A Tịnh, bất kể ngươi tin hay không, trẫm thật tâm xem ngươi như đệ đệ.”
Khúc Lang Tịnh nhìn về phía hắn, đôi mắt nheo lại: “Đã vậy, đáp ứng ta một chuyện.”
Viêm Lăng Vương nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Không được tiếp tục tấn công Kim Lăng quốc.”
“Cái gì?” Viêm Lăng Vương nhíu mày.
“Hơn nữa phái sứ giả đến Kim Lăng Quốc, nói với Kim Lăng Hoàng đế, Viêm Lăng quốc chúng ta nguyện kết đồng minh cùng Kim Lăng quốc, hai nước chung sống hòa bình.”
“Không thể nào! Này không phải yếu thế hơn Kim Lăng quốc sao? Viêm Lăng quốc chúng ta tuyệt đối không làm ra hành động hèn yếu như thế!” Ai không biết Viêm Lăng quốc bọn họ chinh chiến các nơi, tín niệm của bọn họ chỉ có đánh giặt chiếm lĩnh, không có hòa bình chung sống.
“Là Viêm Lăng quốc không làm hay là Viêm Lăng Vương ngài không làm?” Khúc Lang Tịnh nhàn nhạt trào phúng.
“Hoàng huynh, Viêm Lăng quốc hàng năm chinh chiến, quốc khố đã sớm thiếu hụt, cuộc sống dân chúng khốn khổ, mà ngươi thân là Quân Vương, lại tập trung mở rộng lãnh thổ, nâng cao uy danh của mình, ngươi có thể xem dân chúng thống khổ, có thể hỏi qua tướng sĩ bên dưới có nguyện ý đánh giặc tiếp hay không?"
Viêm Lăng Vương nhíu chặt lông mày, triệt để bị hắn chọc giận: “Khúc Lang Tịnh-----”
“Dân vì quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (câu này mình không hiểu, ai giúp mình với). Hoàng huynh chẳng lẽ không hiểu đạo lý này? Cùng với thành tựu về chinh chiến của ngươi, có từng nghĩ qua, ngày sau sử sách ghi lại Hoàng huynh là một vị minh quân, hay là hôn quân không đoái hoài đến dân chúng khốn khổ?”
“Này…..” Viêm Lăng Vương ngậm miệng im lặng.
“Hoàng huynh, đất đai Viêm Lăng quốc sớm đã đủ, lúc ngài mở rộng bản đồ, có thể suy nghĩ gìn giữ đạo lý đó không?”
Viêm Lăng Vương sững sờ, lửa giận đã biến mất, trên khuôn mặt trầm tư, hiển nhiên đã nghe lọt lời của Khúc Lang Tịnh.
“Để trẫm suy nghĩ thật kỹ.” Mất một lúc hắn mới nói những lời này: “Ngươi nghĩ ngơi trước đi!” Nhíu chân mày, hắn rời khỏi tẩm cung.
Trước khi đi, hắn ngừng chân, quay đầu nói: “A Tịnh, ngươi đột nhiên nói những lời này với trẫm, lại muốn trẫm kết minh cùng Kim Lăng quốc bởi vì Tu La Tướng quân kia sao?”
Mặc dù lên tiếng dò hỏi, nhưng hắn cũng không nghĩ Khúc Lang Tịnh sẽ ngoan ngoãn trả lời, hỏi xong hắn xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“….. Vâng.”
Giọng nói nhỏ truyền đến từ phía sau, Viêm Lăng Vương tạm dừng chân, lại không hỏi thêm cái gì, nhấc chân rời khỏi.
Khúc Lang Tịnh yên lặng rũ mắt xuống, đưa tay vuốt miệng vết thương trên ngực, sâu kín thì thầm: “Hân Nhi, chúng ta có thể không phải là địch nhân…..”
Hắn mạo hiểm tính mạng, nói những lời khiêu chiến quân uy Hoàng huynh vì muốn có được một cơ hội.
Chỉ cần hai nước không đánh nhau, vậy nàng cũng sẽ không cự tuyệt hắn nữa đúng không?
“Hân Nhi…..”
Nếu biết hắn chưa chết, nàng sẽ có phản ứng gì?
Vết thương vẫn đau, hắn cười lên.
Khúc Lang Tịnh, ngươi thật khờ!
Nhưng mà, hắn thật muốn hỏi nàng, hại hắn, nàng sẽ đau…..
Bình luận facebook