• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vinh quang trở về (4 Viewers)

  • Chương 12: Nợ máu

Vừa rồi, người nhà họ Tô ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng, Dương Triết và Tô Noãn đường đường chính chính đi vào phòng tiệc, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

Bà cụ Tô cười nói với Tô Noãn: “Cháu quen biết với không ít người trong đó nhỉ, quay về cháu hãy nhắn với họ, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, bà mời”.

Tô Noãn vào được bên trong bằng cách nào với nhà họ Tô mà nói tạm thời chẳng có gì đáng quan tâm, cái bọn họ quan tâm là lần này Tô Noãn vào trong đã mở rộng bao nhiêu mối quan hệ.

Người có thể vào phòng tiệc đều là nhân vật nổi tiếng đỉnh cấp, chỉ cần có thể xuất hiện ở trong đó, sau này đều sẽ một bước lên mây ở Nam Giang.

Bà cụ Tô tiếp tục cười nói: “Cháu nhận được bao nhiêu danh thiếp rồi? Đưa đây bà giữ hộ cháu”.

Tô Noãn tỏ ra hơi khó xử, từ đầu đến cuối bữa tiệc, cô đều trải qua lo lắng thấp thỏm, nào có thời gian mở rộng mối quan hệ.

“Cháu không giao lưu với ai ở trong đó, ăn xong thì ra đây rồi”, Tô Noãn chỉ đành nói.

“Cái gì? Cô ở trong đó chỉ lo ăn?”

Bà cụ Tô tức giận gõ cây gậy chống xuống đất mấy cái, sầm mặt nói: “Cô là thùng cơm sao? Cơ hội tốt như vậy mà cô lại chỉ lo ăn, bây giờ tôi ra lệnh cho cô lập tức quay lại thu thập danh thiếp!”

“Bà là thá gì chứ?”

Dương Triết bỗng lên tiếng: “Bây giờ chúng tôi đã không còn quan hệ gì với nhà họ Tô nữa, bà có tư cách gì mà ra lệnh cho Tô Noãn? Tránh ra, đừng chặn đường!”

Nói xong, anh dắt Tô Noãn rời đi không ngoảnh đầu lại.

Bà cụ Tô tức giận đến mức run rẩy, mặt đỏ bừng.

Một người đứng bên cạnh đảo mắt, đột nhiên nói: “Bà nội, cháu luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ, ngay cả chúng ta cũng không có tư cách vào trong, dựa vào đâu Tô Noãn lại có thể vào trong ăn cơm?”

Bà cụ Tô sững sờ: “Ý cháu là…”

Người nọ gật đầu nói: “Trong này chắc chắn có điều kỳ lạ, đợi cháu gọi điện thoại hỏi là biết ngay thôi. Cháu nghĩ hai đứa này trà trộn vào, nếu không thì cơ hội tốt như vậy sao lại không lấy được tấm danh thiếp nào?”

“Nghe cháu nói thì hình như đúng là vậy thật, mau gọi điện đi!”

Bà cụ Tô thấp giọng nói.

Về đến nhà, Tô Noãn cảm thấy áy náy vì chuyện vừa rồi.

“Sao trông anh như không có chuyện gì vậy? Vừa rồi nếu xuất hiện bất cứ sai lầm nào thì chúng ta xong đời rồi!”

Dương Triết cắn hạt dưa, ung dung nói: “Không phải chỉ là Lục Phong Thần thôi sao, căng thẳng vậy làm gì, hôm nay anh đến đó ăn cơm là nể mặt anh ta rồi”.

“Anh nhỏ tiếng thôi!”

Tô Noãn vội vàng nhìn quanh: “Anh lại dám gọi thẳng tên của Trấn Quốc đại tướng quân, không muốn sống nữa à? Anh nói xem người như anh, tôi nên khen anh gan dạ hay là nên chê anh lỗ mãng đây?”

Dương Triết cười ha ha: “Em có tin anh ta gặp em còn phải cung kính gọi em một tiếng chị dâu không?”

“Anh cút đi, sau này đừng đùa như vậy nữa, đến bây giờ tôi vẫn còn sợ!”

Tô Noãn tức giận trợn mắt với anh, nhưng lại cảm thấy ngày hôm nay trải qua rất kích thích.

Cốc cốc cốc.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

“Muộn vậy rồi, ai đến thế nhỉ?”

Tô Noãn đứng dậy mở cửa, nhìn thấy vài người nhà họ Tô đứng ở cửa.

“Các người đến làm gì?”

Tô Noãn khẽ nhíu mày.

Một người cười nhạt nói: “Bọn tôi đến lấy nhà, cho các người thời gian một tiếng đồng hồ, lập tức dọn đi”.

“Dựa vào đâu!”, Tô Noãn lớn tiếng nói.

Người nọ lạnh lùng nói: “Tô Noãn, đừng giả vờ với tôi. Chúng tôi đã điều tra rồi, ngày hôm nay, cô và thằng chó kia hoàn toàn không nhận được thiệp mời dự tiệc, là hai người lén trà trộn vào trong, tôi còn tưởng các người tài giỏi thế nào”.

Tô Noãn thấp giọng nói: “Bọn tôi vào trong thế nào liên quan gì đến anh?”

“Được, không liên quan đến tôi”.

Người nọ cười nhạt lấy ra một tập tài liệu, thản nhiên nói: “Đây là thông báo bà nội gửi cho cô, thu hồi tất cả cổ phần của cô ở nhà họ Tô và tất cả tài sản công ty”.

“Căn nhà này được mua dưới danh nghĩa của công ty, thuộc về tài sản công ty, bây giờ chúng tôi cần nhà trống, làm phiền cô mau chóng thu thập đồ đạc dọn đi”.

“Anh nói bậy!”

Tô Noãn lớn tiếng nói: “Tiền mua nhà hơn phân nửa là tôi tự trả, khi xưa công ty chỉ chi ra hai trăm nghìn tệ. Hơn nữa, đây vốn là phúc lợi công việc của tôi, chỉ là khi xưa mua nhà, bà nội nói vì làm sổ sách nên để công ty đứng tên”.

“Tôi không quan tâm nhiều như vậy”.

Người đó hất cằm lên, nói: “Dù sao trên giấy chứng nhận bất động sản có tên của công ty, trên pháp luật là thuộc về tài sản công ty, cô đi đâu nói lý cũng vô dụng”.

“Ngoài ra, cô cũng biết nhà này có hai trăm nghìn tệ do công ty trả, vậy bây giờ cô lấy tiền trả đây!”

Tô Noãn cố kìm chế cơn giận trong lòng, cắn răng nói: “Được, cho tôi một tuần, tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho các người!”

“Ha ha, Tô Noãn, cô cũng ngây thơ quá”.

Người đó cười nhạt, nói: “Đừng nói là một tuần, cho dù là một phút tôi cũng không cho cô, nhưng cô cũng đừng oán giận chúng tôi, muốn oán thì oán người chồng vô dụng đã đắc tội với cậu chủ Trần”.

“Bây giờ lối thoát duy nhất của cô là thành thật đi theo cậu chủ Trần, nếu không thì Trương Nhiễm, cô em họ năm xưa của cô, chính là bài học!”

“Trương Nhiễm?”

Tô Noãn sửng sốt: “Lẽ nào con bé bị Trần Chính Hạo hại chết?”

“Chứ sao nữa?”

Người đó bĩu môi nói: “Năm xưa cậu chủ Trần để mắt tới cô ta là vinh hạnh của cô ta, nhưng cô ta không biết nặng nhẹ, cuối cùng không phải rơi vào kết cục tan xương nát thịt hay sao?”

“Hôm nay tôi cũng không giấu cô nữa, năm xưa không phải Trương Nhiễm nhảy lầu tự sát, mà là bị người ta đẩy xuống. Nếu cô không muốn bước vào vết xe đổ của em họ cô, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn…”

Vù…

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt người đó.

Dương Triết tóm lấy cổ áo người đó, trợn to mắt, nhấn mạnh từng chữ: “Những gì anh vừa nói là thật sao?”

“Kẻ vô dụng như anh định làm gì? Lại muốn đánh người à?”

Người đó gân cổ nói: “Tôi khuyên anh tranh thủ thời gian ăn bữa cơm, đắc tội với cậu chủ Trần, anh cứ đợi xuống làm bạn với Trương Nhiễm đi… Á!”

Chưa dứt lời, người đó đột nhiên la lên một tiếng thảm thiết.

Dương Triết tát một cái thật mạnh lên mặt người đó, nếu không phải Tô Noãn kịp thời ngăn lại, lúc này Dương Triết đã nổi lên ý muốn giết bọn họ.

Trương Nhiễm là một người em họ của Tô Noãn, con bé này tốt bụng, hiểu chuyện, hơn nữa còn luôn tôn trọng Dương Triết, mỗi lần gặp mặt đều ngọt ngào gọi anh một tiếng anh Dương Triết.

Sau này không biết vì lý do gì, tối một ngày nọ, cô ấy đột nhiên nhảy từ trên sân thượng xuống, chết ngay tại chỗ. Theo điều tra lúc đó thì đây chỉ là tai nạn, chuyện này cũng kết thúc tại đó.

Nhưng không ngờ cô ấy lại là bị người ta hại chết!

“Dương Triết, thằng chó điên này, đợi đấy cho tao!”

Người nhà họ Tô sợ Dương Triết phát điên, vội vã bỏ chạy.

“Em ở nhà đợi anh, anh ra ngoài làm chút chuyện”.

Dương Triết nói với Tô Noãn một tiếng, sau đó không quay đầu mà đi thẳng xuống lầu dưới, nắm đấm vang lên tiếng răng rắc.

Nếu chuyện này thật sự do Trần Chính Hạo làm thì tối hôm nay, cả nhà họ Trần sẽ phải dùng máu tế Trương Nhiễm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom