• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vinh quang trở về (3 Viewers)

  • Chương 14: Quan Quân Hầu

“Trần Minh Phi cùng với tất cả các con cháu nhà họ Trần cung nghênh đại tướng quân!”

Trần Minh Phi lập tức cao giọng hô, sau đó dẫn theo tất cả mọi người nhà họ Trần quỳ xuống bái lạy.

“Đại tướng quân, thời gian gấp gáp nên chúng tôi chỉ chuẩn bị được chút rượu nhạt, mời cậu ngồi!”

Trần Minh Phi xun xoe nịnh nọt dẫn Lục Phong Thần ngồi vào ghế khách quý của chiếc bàn dài.

Ông ta nháy mắt, mấy cô gái trẻ trung trang điểm lộng lẫy của nhà họ Trần lập tức tiến lên, cười tươi như hoa ngồi xuống bên cạnh Lục Phong Thần, vừa rót rượu vừa gắp thức ăn.

Lục Phong Thần không biết nhà họ Trần và Dương Triết có mối quan hệ gì, nên cũng không tỏ bất cứ thái độ nào.

“Đại tướng quân, ly rượu này tôi mời cậu”.

Trần Minh Phi cùng với Trần Chính Hạo nâng ly rượu lên, nịnh nọt đứng ở bên cạnh, cúi người một góc chín mươi độ, nhìn mấy cô gái trẻ đẹp nói: “Đây đều là cháu gái của tôi, còn có hai đứa con gái ruột của tôi nữa, nếu đại tướng quân không chê thì tối nay ở lại chỗ này, tôi sẽ bảo các con gái và cháu gái của tôi hầu hạ cậu chu đáo”.

Lục Phong Thần khẽ nhíu mày, thầm nghĩ con người này đúng là không ra thể thống gì, ngay cả chuyện này mà cũng có thể làm được.

Nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa rõ rốt cuộc nhà họ Trần có quan hệ gì với Dương Triết, nên cũng không tiện tỏ thái độ.

Một lúc lâu sau, vẫn không thấy bóng dáng của Dương Triết đâu.

Trần Chính Hạo hai tay nâng ly rượu, xun xoe nói: “Đại tướng quân đột ngột đến nhà chúng tôi, khiến nhà họ Trần chúng tôi cũng được nở mày nở mặt, nhưng tôi xin mạnh dạn hỏi một câu, anh đột ngột đến nhà chúng tôi là vì chuyện gì vậy?”

“Láo toét!”

Trần Minh Phi tức giận quát: “Đại tướng quân làm gì đến lượt mày hỏi sao? Cậu ấy có thể đến nhà họ Trần chúng ta đã là vinh hạnh lớn lao đối với chúng ta rồi, bất kể đại tướng quân có dặn dò gì, chúng ta cứ việc làm theo là được!”

“Vâng vâng vâng, là con nhiều lời, để con tự vả”.

Trần Chính Hạo vội vàng tự tát bôm bốp mấy cái vào mặt mình.

Lục Phong Thần có chút mất kiên nhẫn, mở miệng nói: “Tôi đến để tìm người”.

“Ồ, không biết đại tướng quân muốn tìm ai, tất cả người nhà họ Trần chúng tôi đều đang ở đây cả”, Trần Minh Phi vội vàng đáp.

Lục Phong Thần nhìn lướt qua, bình thản nói: “Chỗ các ông có vị khách nào họ Dương không?”

“Họ Dương sao?”

Trần Minh Phi quay đầu lại nhìn người nhà họ Trần, khó hiểu nói: “Chỗ chúng tôi không có ai họ Dương cả, có phải cậu nhầm rồi không?”

Nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lục Phong Thần, Trần Minh Phi suýt nữa thì tè ra quần: “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tôi nói sai rồi, sao đại tướng quân có thể nhầm được chứ”.

Ông ta vừa nói vừa phân phó: “Mọi người hãy nhớ kĩ lại xem nhà họ Trần chúng ta có ai họ Dương không!”

Người nhà họ Trần đương nhiên đều mang họ Trần, nhưng cũng có một số người khác họ được gả về đây, hoặc là đến đây ở rể.

Vừa khéo là bất kể mọi người nhớ lại kiểu gì thì cũng không thể nhớ ra rốt cuộc nhà họ Trần có ai họ Dương.

Đúng lúc này, bỗng có người nhỏ giọng nói: “Cái người bị nhốt dưới tầng hầm chẳng phải họ Dương sao?”

“Sao có thể chứ?”

Trần Chính Hạo xua tay nói: “Sao đại tướng quân có thể quen biết thằng ngu đó được!”

Trần Minh Phi cuống đến làn môi khô tróc, cắn răng nói: “Cứ đưa người ra đây đã rồi tính”.

Lập tức có mấy người xuống tầng hầm dẫn Dương Triết ra.

“Đại tướng quân, chỗ chúng tôi chỉ có tên này họ Dương, nhưng anh ta không phải là người nhà họ Trần, mà là một thằng ngốc ở rể của nhà người khác”.

Trần Chính Hạo nói.

Giây phút nhìn thấy Dương Triết, Lục Phong Thần kích động đến mức cổ tay bắt đầu mất khống chế mà run rẩy.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên anh ta gặp Quân Hầu ở khoảng cách gần như vậy.

Hôm nay cho dù ở bữa tiệc, anh ta cũng chỉ có thể nhìn lén từ xa.

Mấy năm không gặp, nhuệ khí trên người Quân Hầu đã giảm đi không ít, thêm vào khí tức hiền hòa, có vẻ càng chín chắn điềm tĩnh hơn.

“Đại tướng quân, người anh cần tìm là anh ta thật sao?”

Trần Chính Hạo nhìn dáng vẻ của Lục Phong Thần, vội vàng quát mắng Dương Triết: “Được lắm, thằng vô tích sự này, còn dám đắc tội với cả đại tướng quân, tao thấy mày đúng là chán sống thật rồi!”

“Đại tướng quân, anh yên tâm, chuyện này không cần anh đích thân ra tay đâu, để chúng tôi xử lý giúp anh!”

Trần Chính Hạo nói vẻ lấy lòng: “Hôm nay thằng ngu này đã không có thiệp mời thì chớ, còn dẫn cả vợ trà trộn vào tiệc chào mừng của anh để ăn chùa uống chùa, loại người này chết cũng không hết tội”.

“Phải đấy, giết hắn đi, đúng là quá đáng, dám chọc vào cả đại tướng quân!”

“Giết thì hời cho hắn quá, đầu tiên phải đánh gãy tay chân hắn, sau đó từ từ hành hạ!”

Người nhà họ Trần ai nấy căm phẫn sục sôi, thầm nghĩ cái tên vô dụng này đúng là biết tìm đường chết, còn khiến đại tướng quân tức giận đến mức đích thân tìm đến tận nơi.

Bả vai Lục Phong Thần run rẩy, nhìn chằm chằm Dương Triết một lúc lâu mới chậm rãi bước từng bước về phía đối phương.

Đại tướng quân sắp đích thân ra tay rồi!

Người nhà họ Trần ai nấy tỏ vẻ hào hứng, chờ xem kịch hay tiếp theo.

Đời này có thể tận mắt chứng kiến đại tướng quân uy chấn thiên hạ ra tay, đối với bọn họ đúng là chuyện đủ để chém gió tám đời.

Phịch!

Đúng lúc này, Trấn Quốc đại tướng quân bỗng làm một hành động không thể tin được.

Anh ta quỳ xuống trước mặt Dương Triết!

“Đại tướng quân, anh đây là…”

Trần Chính Hạo tỏ vẻ khó hiểu, nói: “Đây là một thằng ngốc, anh quỳ với anh ta làm gì…”

Vù…

Trần Chính Hạo còn chưa nói hết lời, Lục Phong Thần đã đột ngột đánh ra một luồng chưởng phong, khiến hắn ngã lộn nhào xuống đất, miệng phun máu tươi.

“Tướng quân, cậu…”

Trần Minh Phi cũng cuống lên.

Lục Phong Thần cắn răng, gằn từng chữ: “Sỉ nhục Quân Hầu, tội này đáng giết!”

“Quân Hầu? Quân Hầu gì cơ?”

Trần Minh Phi mù mờ nói.

Bỗng chốc, một luồng sát khí vô cùng nồng đậm bắn từ trong mắt Lục Phong Thần ra, cùng với đó là ba chữ đủ để khiến tất cả mọi người khiếp đảm: “Quan Quân Hầu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom