Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Có cần tôi giúp anh nhớ lại không?
Lúc này vừa hay sắp đến sáu giờ chiều, vốn nên là lúc hàng chợ nhộn nhịp nhất, nhưng bây giờ xung quanh lại vô cùng yên ắng, không khí giống như bị rút cạn.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, tên ngốc này không bị ngốc thật đấy chứ?
“Ha ha ha ha!”
Trần Chính Hạo và mấy người bạn của hắn cất giọng cười lớn: “Thằng ngốc này bệnh không nhẹ đâu. Vừa rồi mày mới nói gì? Tao không nghe rõ”.
Trần Chính Hạo cố ý khoa trương đưa tai tới phía trước, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“Dương Triết!”
Tô Noãn ở cạnh sợ đến mức mặt trắng bệch, cô không ngờ Dương Triết lạ nói ra câu đó, như vậy có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết chứ!
Dương Triết lại không biểu lộ cảm xúc gì, sự cười nhạo xung quanh giống như không liên quan đến anh, anh chỉ bình thản trả lời lại một câu: “Xưa nay tôi không nói đến lần thứ ba”.
“Ha ha ha, tôi chịu không nổi nữa rồi, con chó Pug này là học sinh tài giỏi của học viện ngu ngốc nào vậy?”
Trần Chính Hạo ôm bụng cười đến mức không thở nổi, người xung quanh cũng cho rằng anh bị điên rồi.
“Chó Pug, nghe cho rõ đây, bất kể mày có ngu thật không, nhưng câu nói của mày đã chọc giận tao rồi, mày sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Sắc mặt của Trần Chính Hạo bỗng sa sầm.
Bốp!
Đúng lúc đó, một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Đám người vừa rồi còn cười ha ha, bây giờ lại há hốc miệng mở to mắt lần nữa.
Tên... tên ngốc kia lại dám ra tay tát Trần Chính Hạo?
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, con mẹ nó...”
Trần Chính Hạo ôm mặt tức tối quát.
Bốp!
Hắn vừa dứt lời, trên mặt lại bị tát thêm một cái thật mạnh.
Lần này Dương Triết không nương tay nữa, anh hơi dùng sức khiến Trần Chính Hạo ngã xuống đất, răng cũng văng mất mấy cái.
Sau đó anh bước tới, đạp lên mặt Trần Chính Hạo, tiếp theo là một trận đánh đấm tàn bạo.
Mỗi một cú đánh đều đánh vào huyệt vị mẫn cảm nhất trên thân người, Trần Chính Hạo đau đớn kêu la, cảm giác đang phải chịu đựng nỗi đau như ở địa ngục.
“Nếu vừa rồi anh chưa nghe rõ thì để tôi giúp anh nhớ lại, đến khi nào anh nhớ được mới thôi”.
Một chân Dương Triết đạp lên mặt Trần Chính Hạo, chân chầm chậm dùng sức. Đầu Trần Chính Hạo bị đạp đến biến dạng, giống như một chốc nữa sẽ nổ tung.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi!”
Đáy quần Trần Chính Hạo ướt sũng, chỉ có hắn rõ nhất bây giờ mình đang trải qua những gì, cái cảm giác đầu mình sắp nổ tung hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.
“Vậy anh nên làm thế nào?”
Lúc này Dương Triết mới bỏ chân ra, bình thản hỏi.
“Tôi liếm, tôi liếm giày cho anh!”
Trần Chính Hạo thoát chết vội vàng quỳ xuống đất liếm giày vải bố dưới chân Dương Triết, giống như một con chó.
Tất cả mọi người đều ngây ra, bọn họ thực sự không hiểu vì sao Trần Chính Hạo lại làm như vậy.
Nhưng bọn họ mãi mãi không thể hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Trần Chính Hạo lúc này. Chỉ có hắn mới hiểu vừa rồi hắn đau đớn đến mức nào, kiểu đứng trước sinh tử ấy khiến tinh thần hắn toàn toàn sụp đổ.
Hắn tin chắc tên điên này có gan giết người, so với cái mạng nhỏ thì quỳ xuống liếm giày có là gì.
“Cút đi!”
Sau khi giày được liếm sạch sẽ, Dương Triết mới nhàn nhạt nói một câu.
Trần Chính Hạo vội vàng lảo đảo chạy đến xe của mình, một chân nhấn ga chạy thẳng.
“Xe của tao!”
Lúc này, Trương Hoa Phương mới nhớ tới đó là chiếc xe yêu quý của bà ta, bà ta đẩy Dương Triết: “Mày trả xe cho tao, cái thằng vô dụng này, xe của tao!”
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi, mẹ còn nghĩ gì thế!”
Tô Noãn không ngu ngốc như mẹ mình, giậm chân nói: “Mẹ còn không mau nghĩ cách, tiếp theo nên làm thế nào!”
Bọn họ đắc tội với Trần Chính Hạo, bây giờ không chỉ là vấn đề một chiếc xe nữa, mà e rằng phải đối mặt với tai họa lớn!
Bấy giờ Trương Hoa Phương mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch: “Thằng vô dụng, lần này thật sự bị mày hại chết rồi!”
Bà ta vừa nói vừa sốt ruột đến mức xoay vòng tại chỗ, đột nhiên đảo tròng mắt, nói với Tô Noãn: “Mẹ có cách rồi, bây giờ mẹ tuyên bố, chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con với con, như vậy Trần Minh Phi có truy cứu, mẹ cũng không còn là người nhà của con nữa”.
“Mẹ, mẹ lại nói gì thế!”, Tô Noãn tức đến mức run rẩy cả người.
“Con nghe mẹ nói xong đã!”
Trương Hoa Phương liếm đôi môi nứt nẻ, khẩn trương nói: “Vì mạng sống, bây giờ cái gì cũng không quan trọng. Giờ mẹ cắt đứt quan hệ với con, sau đó con ly hôn với thằng vô dụng này, tới khi đó con chủ động tìm cậu Trần, nói không chừng cậu ta có thể tha cho con. Mẹ không nói với con nữa, mẹ phải về quê một chuyến, lúa ở quê cũng đến lúc thu hoạch rồi!”
Nói xong, bà ta vội vã chuồn mất không để lại dấu vết.
Lúc này, Tô Noãn vừa uất ức vừa tức giận vừa lo lắng.
Cô không thể nào ngờ được, khi đứng trước sống chết, mẹ cô lại chọn vứt bỏ cô không hề do dự.
“Vừa rồi sao anh lại kích động như vậy!”
Tô Noãn cắn môi, đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
“Anh không kích động, chẳng qua lời anh nói ra chưa bao giờ thay đổi, anh ta đã thua thì nên chịu thua”.
Giọng Dương Triết lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào, dường như chuyện vừa rồi chỉ bình thường như đập chết một con muỗi mà thôi.
Tô Noãn đột nhiên ngẩn ra, bây giờ cô mới phát hiện Dương Triết hơi kì lạ.
Trước kia, anh rất nhát gan, bị người ta ăn hiếp cũng chỉ biết nhẫn nhịn, nếu gặp phải chuyện thế này đã sợ nhũn người từ lâu.
Nhưng hôm nay anh lại khác với ngày thường, không những dám ra tay đánh Trần Chính Hạo, mà bây giờ rước phải tai họa to lớn vào người, anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra có chút lo lắng hay sợ hãi nào.
Đôi mắt ấy bình tĩnh đến mức khiến người khác thấy sợ, giống như hố đen sâu thẳm vậy, tựa hồ có thể nuốt chửng cả vũ trụ.
Lúc Tô Noãn nhìn vào mắt anh lại cảm thấy khiếp đảm không hiểu ra sao.
Ngay lúc ấy, khóe miệng Dương Triết đột nhiên cong lên một nụ cười dịu dàng, đột nhiên nắm lấy tay Tô Noãn: “Đi, về nhà, anh làm món ngon cho em ăn”.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn được Dương Triết nắm tay. Mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng đến bây giờ cô còn chưa để anh chạm vào tay mình lần nào.
Lúc này, Tô Noãn cảm thấy cả người lâng lâng, cứ có cảm giác không chân thực, giống như một giấc mơ.
Lòng bàn tay của người kia nắm tay cô ấm áp mà mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy an toàn và vững vàng trước nay chưa từng có.
Tư thế đi đường của anh cũng không còn kiểu cúi đầu khom lưng như trước kia, thay vào đó là ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân chậm rãi mà kiên định, trên người lại tỏa ra khí thế không giận tự uy.
Không biết vì sao Tô Noãn đột nhiên cảm thấy không còn sợ nữa, cảm giác chỉ cần có người đàn ông này ở bên, cho dù trời có sụp xuống cũng sẽ không sao.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, tên ngốc này không bị ngốc thật đấy chứ?
“Ha ha ha ha!”
Trần Chính Hạo và mấy người bạn của hắn cất giọng cười lớn: “Thằng ngốc này bệnh không nhẹ đâu. Vừa rồi mày mới nói gì? Tao không nghe rõ”.
Trần Chính Hạo cố ý khoa trương đưa tai tới phía trước, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“Dương Triết!”
Tô Noãn ở cạnh sợ đến mức mặt trắng bệch, cô không ngờ Dương Triết lạ nói ra câu đó, như vậy có khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết chứ!
Dương Triết lại không biểu lộ cảm xúc gì, sự cười nhạo xung quanh giống như không liên quan đến anh, anh chỉ bình thản trả lời lại một câu: “Xưa nay tôi không nói đến lần thứ ba”.
“Ha ha ha, tôi chịu không nổi nữa rồi, con chó Pug này là học sinh tài giỏi của học viện ngu ngốc nào vậy?”
Trần Chính Hạo ôm bụng cười đến mức không thở nổi, người xung quanh cũng cho rằng anh bị điên rồi.
“Chó Pug, nghe cho rõ đây, bất kể mày có ngu thật không, nhưng câu nói của mày đã chọc giận tao rồi, mày sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
Sắc mặt của Trần Chính Hạo bỗng sa sầm.
Bốp!
Đúng lúc đó, một tiếng bạt tai giòn giã vang lên.
Đám người vừa rồi còn cười ha ha, bây giờ lại há hốc miệng mở to mắt lần nữa.
Tên... tên ngốc kia lại dám ra tay tát Trần Chính Hạo?
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao, con mẹ nó...”
Trần Chính Hạo ôm mặt tức tối quát.
Bốp!
Hắn vừa dứt lời, trên mặt lại bị tát thêm một cái thật mạnh.
Lần này Dương Triết không nương tay nữa, anh hơi dùng sức khiến Trần Chính Hạo ngã xuống đất, răng cũng văng mất mấy cái.
Sau đó anh bước tới, đạp lên mặt Trần Chính Hạo, tiếp theo là một trận đánh đấm tàn bạo.
Mỗi một cú đánh đều đánh vào huyệt vị mẫn cảm nhất trên thân người, Trần Chính Hạo đau đớn kêu la, cảm giác đang phải chịu đựng nỗi đau như ở địa ngục.
“Nếu vừa rồi anh chưa nghe rõ thì để tôi giúp anh nhớ lại, đến khi nào anh nhớ được mới thôi”.
Một chân Dương Triết đạp lên mặt Trần Chính Hạo, chân chầm chậm dùng sức. Đầu Trần Chính Hạo bị đạp đến biến dạng, giống như một chốc nữa sẽ nổ tung.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi!”
Đáy quần Trần Chính Hạo ướt sũng, chỉ có hắn rõ nhất bây giờ mình đang trải qua những gì, cái cảm giác đầu mình sắp nổ tung hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời.
“Vậy anh nên làm thế nào?”
Lúc này Dương Triết mới bỏ chân ra, bình thản hỏi.
“Tôi liếm, tôi liếm giày cho anh!”
Trần Chính Hạo thoát chết vội vàng quỳ xuống đất liếm giày vải bố dưới chân Dương Triết, giống như một con chó.
Tất cả mọi người đều ngây ra, bọn họ thực sự không hiểu vì sao Trần Chính Hạo lại làm như vậy.
Nhưng bọn họ mãi mãi không thể hiểu được nỗi sợ hãi trong lòng Trần Chính Hạo lúc này. Chỉ có hắn mới hiểu vừa rồi hắn đau đớn đến mức nào, kiểu đứng trước sinh tử ấy khiến tinh thần hắn toàn toàn sụp đổ.
Hắn tin chắc tên điên này có gan giết người, so với cái mạng nhỏ thì quỳ xuống liếm giày có là gì.
“Cút đi!”
Sau khi giày được liếm sạch sẽ, Dương Triết mới nhàn nhạt nói một câu.
Trần Chính Hạo vội vàng lảo đảo chạy đến xe của mình, một chân nhấn ga chạy thẳng.
“Xe của tao!”
Lúc này, Trương Hoa Phương mới nhớ tới đó là chiếc xe yêu quý của bà ta, bà ta đẩy Dương Triết: “Mày trả xe cho tao, cái thằng vô dụng này, xe của tao!”
“Mẹ, bây giờ là lúc nào rồi, mẹ còn nghĩ gì thế!”
Tô Noãn không ngu ngốc như mẹ mình, giậm chân nói: “Mẹ còn không mau nghĩ cách, tiếp theo nên làm thế nào!”
Bọn họ đắc tội với Trần Chính Hạo, bây giờ không chỉ là vấn đề một chiếc xe nữa, mà e rằng phải đối mặt với tai họa lớn!
Bấy giờ Trương Hoa Phương mới phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch: “Thằng vô dụng, lần này thật sự bị mày hại chết rồi!”
Bà ta vừa nói vừa sốt ruột đến mức xoay vòng tại chỗ, đột nhiên đảo tròng mắt, nói với Tô Noãn: “Mẹ có cách rồi, bây giờ mẹ tuyên bố, chính thức cắt đứt quan hệ mẹ con với con, như vậy Trần Minh Phi có truy cứu, mẹ cũng không còn là người nhà của con nữa”.
“Mẹ, mẹ lại nói gì thế!”, Tô Noãn tức đến mức run rẩy cả người.
“Con nghe mẹ nói xong đã!”
Trương Hoa Phương liếm đôi môi nứt nẻ, khẩn trương nói: “Vì mạng sống, bây giờ cái gì cũng không quan trọng. Giờ mẹ cắt đứt quan hệ với con, sau đó con ly hôn với thằng vô dụng này, tới khi đó con chủ động tìm cậu Trần, nói không chừng cậu ta có thể tha cho con. Mẹ không nói với con nữa, mẹ phải về quê một chuyến, lúa ở quê cũng đến lúc thu hoạch rồi!”
Nói xong, bà ta vội vã chuồn mất không để lại dấu vết.
Lúc này, Tô Noãn vừa uất ức vừa tức giận vừa lo lắng.
Cô không thể nào ngờ được, khi đứng trước sống chết, mẹ cô lại chọn vứt bỏ cô không hề do dự.
“Vừa rồi sao anh lại kích động như vậy!”
Tô Noãn cắn môi, đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
“Anh không kích động, chẳng qua lời anh nói ra chưa bao giờ thay đổi, anh ta đã thua thì nên chịu thua”.
Giọng Dương Triết lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào, dường như chuyện vừa rồi chỉ bình thường như đập chết một con muỗi mà thôi.
Tô Noãn đột nhiên ngẩn ra, bây giờ cô mới phát hiện Dương Triết hơi kì lạ.
Trước kia, anh rất nhát gan, bị người ta ăn hiếp cũng chỉ biết nhẫn nhịn, nếu gặp phải chuyện thế này đã sợ nhũn người từ lâu.
Nhưng hôm nay anh lại khác với ngày thường, không những dám ra tay đánh Trần Chính Hạo, mà bây giờ rước phải tai họa to lớn vào người, anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra có chút lo lắng hay sợ hãi nào.
Đôi mắt ấy bình tĩnh đến mức khiến người khác thấy sợ, giống như hố đen sâu thẳm vậy, tựa hồ có thể nuốt chửng cả vũ trụ.
Lúc Tô Noãn nhìn vào mắt anh lại cảm thấy khiếp đảm không hiểu ra sao.
Ngay lúc ấy, khóe miệng Dương Triết đột nhiên cong lên một nụ cười dịu dàng, đột nhiên nắm lấy tay Tô Noãn: “Đi, về nhà, anh làm món ngon cho em ăn”.
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn được Dương Triết nắm tay. Mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng đến bây giờ cô còn chưa để anh chạm vào tay mình lần nào.
Lúc này, Tô Noãn cảm thấy cả người lâng lâng, cứ có cảm giác không chân thực, giống như một giấc mơ.
Lòng bàn tay của người kia nắm tay cô ấm áp mà mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy an toàn và vững vàng trước nay chưa từng có.
Tư thế đi đường của anh cũng không còn kiểu cúi đầu khom lưng như trước kia, thay vào đó là ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân chậm rãi mà kiên định, trên người lại tỏa ra khí thế không giận tự uy.
Không biết vì sao Tô Noãn đột nhiên cảm thấy không còn sợ nữa, cảm giác chỉ cần có người đàn ông này ở bên, cho dù trời có sụp xuống cũng sẽ không sao.
Bình luận facebook