Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Bảy thủ lĩnh Triết Tự Quân
Nhà hai người nằm ở một khu dân cư cũ, là một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ.
Tuy nhà không lớn, nhưng mỗi ngày đều được Dương Triết dọn dẹp sạch sẽ.
“Bây giờ anh trốn luôn đi, rời khỏi Nam Giang, càng xa càng tốt!”
Tô Noãn vừa vội vã giúp Dương Triết thu thập một ít hành lý đơn giản, vừa nói: “Trần Chính Hạo nhất định sẽ không tha cho anh, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra được”.
Mặc dù vừa rồi trên đường về nhà, Dương Triết mang lại cảm giác an toàn ngắn ngủi cho Tô Noãn, nhưng khi về đến nhà, cô đã khôi phục lý trí rất nhanh.
Khi nãy, sự dũng cảm toát ra từ Dương Triết làm cô rất tán thưởng, nhưng đối mặt với nhân vật tai to mặt lớn như Trần Minh Phi, chỉ dựa vào dũng cảm chắc chắn không ổn.
“Còn em thì sao?”
Dương Triết đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ sốt sắng của Tô Noãn, cảm thấy ấm lòng.
“Tôi không thể đi, tôi đi thì cả nhà họ Tô sẽ tiêu tùng. Tôi phải ở lại đây, còn có thể giúp anh giữ chân bọn họ, tranh thủ thêm chút thời gian cho anh. Sau khi anh rời khỏi Nam Giang… A, anh làm gì vậy!”
Tô Noãn chưa nói xong, một đôi tay bỗng ôm lấy eo cô từ đằng sau.
“Anh không đi đâu cả, đời này em ở đâu thì anh ở đó”.
Một giọng nói dịu dàng mà mạnh mẽ vang lên bên tai cô.
Gương mặt của Tô Noãn đỏ lên, kết hôn hơn hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô được người đàn ông này ôm. Cô cảm giác hai cánh tay của người đàn ông này rất mạnh mẽ, sau lưng cảm nhận được nhịp đập trái tim và sự ấm áp nơi lồng ngực anh.
“Anh mau buông ra, lúc nào rồi mà anh còn đùa”.
Tô Noãn vội vàng tránh khỏi vòng tay anh, nhưng không biết vì sao cô lại không có cảm giác ghét bỏ, chỉ thấy tim đập rất nhanh.
“Anh không đùa”.
Dương Triết cười nói: “Anh đã nói rồi, chỉ cần là lời anh nói ra thì nhất định sẽ không thay đổi, đời này em ở đâu, anh sẽ ở đó!”
Nói xong, anh quay người, buộc tạp dề rồi đi vào phòng bếp, nhẹ nhõm cười nói: “Em ngồi nghỉ một lát đi, anh nấu cơm cho em ăn. Bữa tối còn chưa ăn nữa, không thể để em đói được”.
“Nhưng mà…”
Tô Noãn há miệng, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ là tâm trạng bỗng dưng lại thoải mái hẳn ra.
Sao hôm nay anh ta như biến thành một người khác vậy chứ?
Cả buổi chiều tối, Tô Noãn trải qua trong sự lo lắng và sốt ruột, ngoài cửa có chút động tĩnh nào là cô lại căng thẳng không thôi, sợ người nhà họ Trần tìm tới cửa.
Còn Dương Triết thì lại tràn đầy hứng thú xem truyền hình ở bên cạnh, giống như chẳng có chuyện gì.
“Anh không lo lắng chút nào sao?”, Tô Noãn không kìm được hỏi.
Dương Triết ngẩn người: “Lo lắng chuyện gì?”
Tô Noãn sốt ruột đến mức giậm chân, thật không hiểu anh ta là vô tâm vô tư hay là ngốc thật nữa: “Trần Chính Hạo đó, anh đánh người ta thê thảm vậy, anh ta nhất định không tha cho anh đâu!”
Dương Triết lại ngây ra, lúc này mới bừng tỉnh: “Em nói chuyện đó à, chỉ là một nhà họ Trần nho nhỏ mà thôi, đừng nghĩ nữa, xem phim đi, nam nữ chính sắp hôn nhau rồi. Ối trời ơi, bây giờ phim ảnh thoáng vậy sao?”
Tô Noãn thật sự không biết nên khen Dương Triết gan dạ, hay là nên đưa anh đến bệnh viện kiểm tra não nữa.
Chỉ một nhà họ Trần nho nhỏ?
Giọng điệu này cho dù là người giàu nhất Nam Giang như Trương Cao Bình cũng không dám nói ấy chứ!
Lúc này, trên màn hình tivi đột nhiên chiếu xen vào một tin tức.
“Thông báo, tin tức vừa nhận được, Trấn Quốc đại tướng quân phương Bắc sẽ đến Nam Giang vào sáng mai…”
Tin tức này rất ngắn gọn, nhưng lại khiến Nam Giang chấn động. Sân bay lập tức dừng tất cả các chuyến bay, tất cả lính bảo vệ thành phố đều lên đường phụ trách an ninh, chiến sĩ đặc chủng bao vây chặt chẽ toàn bộ sân bay.
Trấn Quốc đại tướng quân đi chuyên cơ, xung quanh còn có hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống.
Nhân vật lớn như vậy đột nhiên đến thăm một thành phố loại ba như Nam Giang, sức ảnh hưởng của nó chắc chắn không thua kém một quả bom hạt nhân bùng nổ.
“Người này uy phong thật đấy!”, Tô Noãn không khỏi cảm thán một câu.
Dương Triết lại tỏ ra buồn bực, lẩm bẩm: “Anh ta đến thì cứ đến đi, phô trương như thế làm gì? Đã chặn đường lại còn giới nghiêm, bất tiện cho người dân biết bao”.
“Anh thì hiểu cái gì!”
Tô Noãn nghiêng đầu, trợn mắt nói: “Anh biết anh ta là ai không? Trấn Quốc đại tướng quân, vị thần bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ và người dân, anh ta hoàn toàn xứng với đãi ngộ này!”
Cô nói xong, gương mặt đầy vẻ mong đợi: “Nghe nói người này mới hơn ba mươi tuổi, tuổi này đã có thành tựu như vậy đúng là đại anh hùng, không biết ngày mai có được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của anh ta không”.
Dương Triết cười nói: “Đừng nhìn thì hơn, người này chẳng khác nào khúc gỗ, mỗi lần nói chẳng được mấy câu, anh ta xin gặp anh anh còn không gặp nữa là”.
“Anh im miệng đi!”
Tô Noãn nhìn Dương Triết với ánh mắt đầy thất vọng và bất lực: “Tôi không mong anh ưu tú giống người ta, nhưng ít nhất anh phải có chí hướng chứ. Mình không bằng một ngón tay của người ta mà còn ở đây ba hoa, tôi rất thất vọng về anh!”
Dương Triết há miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt những lời phía sau trở vào.
Có một số chuyện bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ ra ngoài.
Đêm khuya, ở một mảnh đất hoang ngoài ngoại ô thành phố.
Bảy bóng người xinh đẹp bước ra khỏi bóng tối, người nào người nấy đều đẹp vô cùng, đứng với nhau đủ để khiến cả thế giới tán thán, dường như đất trời đều phai màu trước vẻ đẹp của bọn họ.
Không ai ngờ bảy thủ lĩnh tiểu đoàn của Triết Tự Quân nổi danh, càn quét sa trường lại là bảy cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.
“Thuộc hạ kính chào Quân Hầu!”
Bảy cô gái đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
“Đứng lên cả đi!”
Dương Triết đứng quay lưng với các cô gái, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn lên sao trời xa xôi, trên người tỏa ra khí thế bá đạo, ngạo nghễ thiên hạ.
“Quân Hầu, nếu anh đã khôi phục kí ức, mong anh tiếp tục dẫn dắt chúng tôi chinh chiến thiên hạ!”
Bảy cô gái cất cao giọng nói.
Dương Triết nhẹ nhàng giơ tay lên: “Giờ vẫn chưa phải lúc. Ba năm trước, tôi bị thương mất trí nhớ chắc chắn không phải là tình cờ, chuyện này phải điều tra rõ ràng. Bây giờ càng lợi cho tôi yểm hộ, những tin tức khác các cô phải giữ bí mật”.
Ba năm trước, Dương Triết bị mai phục trong một lần thực hiện nhiệm vụ, suýt chút nữa mất mạng, lúc tỉnh dậy thì đã đến Nam Giang. Ba năm này anh mất hết kí ức, cho đến ngày hôm nọ Trần Chính Hạo đẩy anh một cái, anh mới khôi phục lại toàn bộ kí ức.
“Quân Hầu, ngày mai Lục Phong Thần sẽ đến Nam Giang, anh có muốn gặp anh ta không?”
Một cô gái nhẹ giọng hỏi.
Dương Triết không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, như nhớ đến chuyện gì đó không vui.
“Quân Hầu, đã qua nhiều năm vậy rồi, anh vẫn chưa chịu tha thứ cho anh ta sao?”
Trong mắt bảy cô gái lóe lên vẻ bi thương, chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu.
Lục Phong Thần cũng từng giống như bọn họ, là một trong tám chiến tướng dưới trướng Dương Triết.
Trong một lần làm nhiệm vụ, Lục Phong Thần phạm phải một lỗi nhỏ dẫn đến người anh em tốt nhất của Dương Triết chết trận.
Dương Triết nổi giận, vốn định xử quyết Lục Phong Thần, nhờ đám người Thiên Ảnh quỳ xuống cầu xin nên Dương Triết mới tha mạng cho anh ta, nhưng thay vào đó là trục xuất anh ta ra khỏi Triết Tự Quân vĩnh viễn!
Sau đó, Lục Phong Thần về nước nhập ngũ, từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, trở thành vị thần bảo vệ đất nước, được phong làm Trấn Quốc đại tướng quân.
“Chuyện này không được nhắc lại nữa!”
Dương Triết thở dài một hơi: “Hôm nay đến đây thôi, giải tán đi. Nhớ rõ, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường!”
Nói xong, anh quay người bước nhanh rời đi.
Bảy cô gái xinh đẹp phía sau không ai không xúc động, đồng thanh nói: “Chúng tôi và mười vạn Triết Tự Quân suốt đời suốt kiếp nghe theo sự sai phái của Quân Hầu!”
Cùng thời điểm đó.
Lục Phong Thần dựa vào chiếc ghế rộng rãi êm ái, nhìn ra hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống anh ta ở bên ngoài qua cửa sổ máy bay, trong lòng dâng lên vô số cảm khái.
Bây giờ anh ta là vị thần bảo vệ đất nước, Trấn Quốc đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, nhưng chỉ có bản thân anh ta biết, tất cả những thứ này đều không phải thứ anh ta mong muốn.
Mấy năm qua, điều anh ta luôn mong mỏi là có một ngày được trở lại Triết Tự Quân, dù chỉ làm một tên lính quèn dưới trướng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Quan Quân Hầu là đủ!
Hai năm trước, anh ta nhận được tin Quan Quân Hầu rất có khả năng vẫn chưa chết, hơn nữa cực kì có khả năng đang ở Nam Giang. Vì thế anh ta mới đến đây một cách phô trương như vậy, định dùng cách này thu hút sự chú ý của Quan Quân Hầu.
Nói không chừng, Quân Hầu có thể tha thứ cho mình…
Tuy nhà không lớn, nhưng mỗi ngày đều được Dương Triết dọn dẹp sạch sẽ.
“Bây giờ anh trốn luôn đi, rời khỏi Nam Giang, càng xa càng tốt!”
Tô Noãn vừa vội vã giúp Dương Triết thu thập một ít hành lý đơn giản, vừa nói: “Trần Chính Hạo nhất định sẽ không tha cho anh, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra được”.
Mặc dù vừa rồi trên đường về nhà, Dương Triết mang lại cảm giác an toàn ngắn ngủi cho Tô Noãn, nhưng khi về đến nhà, cô đã khôi phục lý trí rất nhanh.
Khi nãy, sự dũng cảm toát ra từ Dương Triết làm cô rất tán thưởng, nhưng đối mặt với nhân vật tai to mặt lớn như Trần Minh Phi, chỉ dựa vào dũng cảm chắc chắn không ổn.
“Còn em thì sao?”
Dương Triết đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ sốt sắng của Tô Noãn, cảm thấy ấm lòng.
“Tôi không thể đi, tôi đi thì cả nhà họ Tô sẽ tiêu tùng. Tôi phải ở lại đây, còn có thể giúp anh giữ chân bọn họ, tranh thủ thêm chút thời gian cho anh. Sau khi anh rời khỏi Nam Giang… A, anh làm gì vậy!”
Tô Noãn chưa nói xong, một đôi tay bỗng ôm lấy eo cô từ đằng sau.
“Anh không đi đâu cả, đời này em ở đâu thì anh ở đó”.
Một giọng nói dịu dàng mà mạnh mẽ vang lên bên tai cô.
Gương mặt của Tô Noãn đỏ lên, kết hôn hơn hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô được người đàn ông này ôm. Cô cảm giác hai cánh tay của người đàn ông này rất mạnh mẽ, sau lưng cảm nhận được nhịp đập trái tim và sự ấm áp nơi lồng ngực anh.
“Anh mau buông ra, lúc nào rồi mà anh còn đùa”.
Tô Noãn vội vàng tránh khỏi vòng tay anh, nhưng không biết vì sao cô lại không có cảm giác ghét bỏ, chỉ thấy tim đập rất nhanh.
“Anh không đùa”.
Dương Triết cười nói: “Anh đã nói rồi, chỉ cần là lời anh nói ra thì nhất định sẽ không thay đổi, đời này em ở đâu, anh sẽ ở đó!”
Nói xong, anh quay người, buộc tạp dề rồi đi vào phòng bếp, nhẹ nhõm cười nói: “Em ngồi nghỉ một lát đi, anh nấu cơm cho em ăn. Bữa tối còn chưa ăn nữa, không thể để em đói được”.
“Nhưng mà…”
Tô Noãn há miệng, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ là tâm trạng bỗng dưng lại thoải mái hẳn ra.
Sao hôm nay anh ta như biến thành một người khác vậy chứ?
Cả buổi chiều tối, Tô Noãn trải qua trong sự lo lắng và sốt ruột, ngoài cửa có chút động tĩnh nào là cô lại căng thẳng không thôi, sợ người nhà họ Trần tìm tới cửa.
Còn Dương Triết thì lại tràn đầy hứng thú xem truyền hình ở bên cạnh, giống như chẳng có chuyện gì.
“Anh không lo lắng chút nào sao?”, Tô Noãn không kìm được hỏi.
Dương Triết ngẩn người: “Lo lắng chuyện gì?”
Tô Noãn sốt ruột đến mức giậm chân, thật không hiểu anh ta là vô tâm vô tư hay là ngốc thật nữa: “Trần Chính Hạo đó, anh đánh người ta thê thảm vậy, anh ta nhất định không tha cho anh đâu!”
Dương Triết lại ngây ra, lúc này mới bừng tỉnh: “Em nói chuyện đó à, chỉ là một nhà họ Trần nho nhỏ mà thôi, đừng nghĩ nữa, xem phim đi, nam nữ chính sắp hôn nhau rồi. Ối trời ơi, bây giờ phim ảnh thoáng vậy sao?”
Tô Noãn thật sự không biết nên khen Dương Triết gan dạ, hay là nên đưa anh đến bệnh viện kiểm tra não nữa.
Chỉ một nhà họ Trần nho nhỏ?
Giọng điệu này cho dù là người giàu nhất Nam Giang như Trương Cao Bình cũng không dám nói ấy chứ!
Lúc này, trên màn hình tivi đột nhiên chiếu xen vào một tin tức.
“Thông báo, tin tức vừa nhận được, Trấn Quốc đại tướng quân phương Bắc sẽ đến Nam Giang vào sáng mai…”
Tin tức này rất ngắn gọn, nhưng lại khiến Nam Giang chấn động. Sân bay lập tức dừng tất cả các chuyến bay, tất cả lính bảo vệ thành phố đều lên đường phụ trách an ninh, chiến sĩ đặc chủng bao vây chặt chẽ toàn bộ sân bay.
Trấn Quốc đại tướng quân đi chuyên cơ, xung quanh còn có hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống.
Nhân vật lớn như vậy đột nhiên đến thăm một thành phố loại ba như Nam Giang, sức ảnh hưởng của nó chắc chắn không thua kém một quả bom hạt nhân bùng nổ.
“Người này uy phong thật đấy!”, Tô Noãn không khỏi cảm thán một câu.
Dương Triết lại tỏ ra buồn bực, lẩm bẩm: “Anh ta đến thì cứ đến đi, phô trương như thế làm gì? Đã chặn đường lại còn giới nghiêm, bất tiện cho người dân biết bao”.
“Anh thì hiểu cái gì!”
Tô Noãn nghiêng đầu, trợn mắt nói: “Anh biết anh ta là ai không? Trấn Quốc đại tướng quân, vị thần bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ và người dân, anh ta hoàn toàn xứng với đãi ngộ này!”
Cô nói xong, gương mặt đầy vẻ mong đợi: “Nghe nói người này mới hơn ba mươi tuổi, tuổi này đã có thành tựu như vậy đúng là đại anh hùng, không biết ngày mai có được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của anh ta không”.
Dương Triết cười nói: “Đừng nhìn thì hơn, người này chẳng khác nào khúc gỗ, mỗi lần nói chẳng được mấy câu, anh ta xin gặp anh anh còn không gặp nữa là”.
“Anh im miệng đi!”
Tô Noãn nhìn Dương Triết với ánh mắt đầy thất vọng và bất lực: “Tôi không mong anh ưu tú giống người ta, nhưng ít nhất anh phải có chí hướng chứ. Mình không bằng một ngón tay của người ta mà còn ở đây ba hoa, tôi rất thất vọng về anh!”
Dương Triết há miệng, nhưng cuối cùng lại nuốt những lời phía sau trở vào.
Có một số chuyện bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ ra ngoài.
Đêm khuya, ở một mảnh đất hoang ngoài ngoại ô thành phố.
Bảy bóng người xinh đẹp bước ra khỏi bóng tối, người nào người nấy đều đẹp vô cùng, đứng với nhau đủ để khiến cả thế giới tán thán, dường như đất trời đều phai màu trước vẻ đẹp của bọn họ.
Không ai ngờ bảy thủ lĩnh tiểu đoàn của Triết Tự Quân nổi danh, càn quét sa trường lại là bảy cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp.
“Thuộc hạ kính chào Quân Hầu!”
Bảy cô gái đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
“Đứng lên cả đi!”
Dương Triết đứng quay lưng với các cô gái, chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn lên sao trời xa xôi, trên người tỏa ra khí thế bá đạo, ngạo nghễ thiên hạ.
“Quân Hầu, nếu anh đã khôi phục kí ức, mong anh tiếp tục dẫn dắt chúng tôi chinh chiến thiên hạ!”
Bảy cô gái cất cao giọng nói.
Dương Triết nhẹ nhàng giơ tay lên: “Giờ vẫn chưa phải lúc. Ba năm trước, tôi bị thương mất trí nhớ chắc chắn không phải là tình cờ, chuyện này phải điều tra rõ ràng. Bây giờ càng lợi cho tôi yểm hộ, những tin tức khác các cô phải giữ bí mật”.
Ba năm trước, Dương Triết bị mai phục trong một lần thực hiện nhiệm vụ, suýt chút nữa mất mạng, lúc tỉnh dậy thì đã đến Nam Giang. Ba năm này anh mất hết kí ức, cho đến ngày hôm nọ Trần Chính Hạo đẩy anh một cái, anh mới khôi phục lại toàn bộ kí ức.
“Quân Hầu, ngày mai Lục Phong Thần sẽ đến Nam Giang, anh có muốn gặp anh ta không?”
Một cô gái nhẹ giọng hỏi.
Dương Triết không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, như nhớ đến chuyện gì đó không vui.
“Quân Hầu, đã qua nhiều năm vậy rồi, anh vẫn chưa chịu tha thứ cho anh ta sao?”
Trong mắt bảy cô gái lóe lên vẻ bi thương, chuyện cũ lần lượt hiện lên trong đầu.
Lục Phong Thần cũng từng giống như bọn họ, là một trong tám chiến tướng dưới trướng Dương Triết.
Trong một lần làm nhiệm vụ, Lục Phong Thần phạm phải một lỗi nhỏ dẫn đến người anh em tốt nhất của Dương Triết chết trận.
Dương Triết nổi giận, vốn định xử quyết Lục Phong Thần, nhờ đám người Thiên Ảnh quỳ xuống cầu xin nên Dương Triết mới tha mạng cho anh ta, nhưng thay vào đó là trục xuất anh ta ra khỏi Triết Tự Quân vĩnh viễn!
Sau đó, Lục Phong Thần về nước nhập ngũ, từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, trở thành vị thần bảo vệ đất nước, được phong làm Trấn Quốc đại tướng quân.
“Chuyện này không được nhắc lại nữa!”
Dương Triết thở dài một hơi: “Hôm nay đến đây thôi, giải tán đi. Nhớ rõ, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường!”
Nói xong, anh quay người bước nhanh rời đi.
Bảy cô gái xinh đẹp phía sau không ai không xúc động, đồng thanh nói: “Chúng tôi và mười vạn Triết Tự Quân suốt đời suốt kiếp nghe theo sự sai phái của Quân Hầu!”
Cùng thời điểm đó.
Lục Phong Thần dựa vào chiếc ghế rộng rãi êm ái, nhìn ra hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu hộ tống anh ta ở bên ngoài qua cửa sổ máy bay, trong lòng dâng lên vô số cảm khái.
Bây giờ anh ta là vị thần bảo vệ đất nước, Trấn Quốc đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, nhưng chỉ có bản thân anh ta biết, tất cả những thứ này đều không phải thứ anh ta mong muốn.
Mấy năm qua, điều anh ta luôn mong mỏi là có một ngày được trở lại Triết Tự Quân, dù chỉ làm một tên lính quèn dưới trướng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Quan Quân Hầu là đủ!
Hai năm trước, anh ta nhận được tin Quan Quân Hầu rất có khả năng vẫn chưa chết, hơn nữa cực kì có khả năng đang ở Nam Giang. Vì thế anh ta mới đến đây một cách phô trương như vậy, định dùng cách này thu hút sự chú ý của Quan Quân Hầu.
Nói không chừng, Quân Hầu có thể tha thứ cho mình…
Bình luận facebook