Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Bắt Quả Tang
Hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của Tô Bối Nhi, nên bạn bè tổ chức sinh nhật cho cô ở KTV, lúc giữa buổi Tô Bối Nhi thấy bạn trai của mình không ở trong phòng nên đi ra ngoài tìm kiếm, đi đến cầu thang nghe âm thanh nói chuyện của Trần Minh Triết đang nói chuyện với ai đó. Tô Bối Nhi đến liền nhìn thấy bạn trai đang ôm hôn một cô gái đưa lưng về phía cô, Tô Bối Nhi cảm thấy lòng mình đau quặn thắt. Cô không ngờ người mà mình đem hết lòng yêu thương anh ta nhưng anh ta lại phản bội cô, ở sau lưng cô qua lại với một người phụ nữ khác.
Tô Bối Nhi lấy lại tinh thần lau khô nước mắt trên mặt. Bước tới gần chỗ họ, khi thấy cô gái đó ngước mặt lên làm cho Tô Bối Nhi chết sững, cô không ngờ người phụ nữ đó lại là bạn thân của cô Bạch Thu Hoa. Bạch Thu Hoa thấy Tô Bối Nhi đi đến liền ra vẻ khiêu khích,sau đó giả vờ đẩy Trần Minh Triết ra, Trần Minh Triết tưởng cô ta lại định rời đi liền kéo cô ta vào lòng mình. Tô Bối Nhi đứng phía sau lưng Trần Minh Triết cố lấy hết can đảm để hỏi: "Tại sao hai người lại làm như vậy với tôi?".
Trần Minh Triết nghe thấy giọng nói của Tô Bối Nhi liền vội bỏ Bạch Thu Hoa ra quay người lại nhìn về phía Tô Bối Nhi, khi thấy đúng là Tô Bối Nhi vội cầm tay cô nói:
"không như em nghĩ đâu". Tô Bối Nhi cười khẩy hất tay anh ta ra khỏi người mình:
"Tôi thấy hai người ôm hôn nhau trước mặt tôi mà còn nói không giống như tôi nghĩ à".
Trần Minh Triết vừa định giải thích vừa đưa tay ra định nắm lại tay Tô Bối Nhi:
"Chuyện đó chỉ, chỉ là...".
Bạch Thu Hoa thấy hai người dây dưa với nhau liền tỏ vẻ không vui bước lên ôm lấy cánh tay của Trần Minh Triết nói: "Anh còn muốn giấu cô ta đến bao giờ, anh còn muốn ở bên cô ta hay sao? Anh đừng quên bản thân anh hứa những gì với em".
Trần Minh Triết nghe vậy liền quay sang vội dỗ ngọt Bạch Thu Hoa:
"Anh biết rồi, anh sẽ nói rõ với cô ta", nói xong liền thay đổi sắc mặt không còn dáng vẻ dỗ dành Tô Bối Nhi như vừa rồi nữa mà lộ ra vẻ khinh thường quay qua nhìn Tô Bối Nhi nói với vẻ đương nhiên:
"Cô muốn biết tại sao ư, được tôi sẽ nói cho cô biết tại sao.Tại vì cô, những thứ tôi muốn cô không hề cho tôi, cũng không thể cho tôi được và không bao giờ cho tôi được".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền kích động hỏi:
"Rút cuộc là thứ gì cô ta có thể cho anh được mà em không cho anh được chứ?".
Trần Minh Triết dường như hồi tưởng lại lúc hai người lúc ở bên nhau nói: "Cô còn nhớ không khi chúng ta ở bên cạnh nhau, đã rất nhiều lần tôi ám chỉ với cô rằng có thể vượt qua giới hạn với nhau, nhưng cô không hề để ý tới những điều đó lúc nào cô cũng ra vẻ ngây thơ không biết gì khiến cho tôi càng lúc càng cảm thấy không còn thú vị nữa, còn nữa tôi cần công việc với chức vị cao có thể giúp tôi sống tốt hơn, cô không cho tôi được thứ tôi muốn nhưng cô ấy có thể cho tôi".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền cảm thấy thật tức cười, cô không ngờ cô lại đi yêu một tên cặn bã đến như vậy. Chỉ vì cô muốn che giấu thân phận mà nói bản thân mình không có tiền, chỉ là một sinh viên nghèo cố gắng đi học để sau này kiếm tiền trả lại ơn nuôi dưỡng của cha mẹ thì có gì sai chứ. Nhưng cô không ngờ cái tên sở khanh này đến với cô cũng chỉ vì tiền, khi biết cô không cho anh ta thứ anh ta muốn liền ở sau lưng cô qua lại với người bạn thân mà cô coi như chị em. Nếu đã muốn qua lại với người có tiền thì chỉ cần nói với cô một tiếng là được nhưng anh ta lại muốn chơi đùa tình cảm của cô như vậy. Một người là bạn thân, một người là bạn trai cô quen ba năm lại ở sau lưng cô lắng lút qua lại với nhau, cùng nhau đâm một nhát dao sau lưng cô. Ha thật là tức cười thế mà cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ anh ta yêu thương cô. Nghĩ đến đây Tô Bối Nhi liền lên tiếng:
" Nếu anh đã cảm thấy tình cảm của tôi đối với anh không là gì vậy thì chúng ta chia tay đi".
Bạch Thu Hoa nghe Tô Bối Nhi muốn chia tay với Trần Minh Triết liền vui mừng vội hối thúc anh ta: "Anh mau đồng ý đi".
Trần Minh Triết hơi do dự anh ty cần tiền, cần chức vụ nhưng anh không muốn rời xa một cô gái tốt bụng như Tô Bối Nhi do dự một lúc rồi anh cũng đồng ý:
" Được thôi, dù sao tôi cũng chán cô rồi". Tô Bối Nhi quay người qua hỏi Bạch Thu Hoa: "Cô có từng xem tôi là bạn bao giờ chưa?". Bạch Thu Hoa nghe hỏi như vậy liền trào phúng đáp:
"Chưa từng, cô nghĩ sao tôi lại muốn làm bạn với đứa nhà nghèo như cô được chứ. Tôi làm bạn với cô chỉ vì khi ở bên cô mới có thể tiếp xúc ở gần Minh Triết mà thôi". Tô Bối Nhi nghe vậy liền cười lên một tiếng rồi xoay người rời đi. Bạch Thu Hoa nhìn Tô Bối Nhi rời đi mà nỡ ra một nụ cười thắng lợi, rồi quay qua cầm lấy tay Trần Minh Triết rời khỏi nơi đó.
Tô Bối Nhi lấy lại tinh thần lau khô nước mắt trên mặt. Bước tới gần chỗ họ, khi thấy cô gái đó ngước mặt lên làm cho Tô Bối Nhi chết sững, cô không ngờ người phụ nữ đó lại là bạn thân của cô Bạch Thu Hoa. Bạch Thu Hoa thấy Tô Bối Nhi đi đến liền ra vẻ khiêu khích,sau đó giả vờ đẩy Trần Minh Triết ra, Trần Minh Triết tưởng cô ta lại định rời đi liền kéo cô ta vào lòng mình. Tô Bối Nhi đứng phía sau lưng Trần Minh Triết cố lấy hết can đảm để hỏi: "Tại sao hai người lại làm như vậy với tôi?".
Trần Minh Triết nghe thấy giọng nói của Tô Bối Nhi liền vội bỏ Bạch Thu Hoa ra quay người lại nhìn về phía Tô Bối Nhi, khi thấy đúng là Tô Bối Nhi vội cầm tay cô nói:
"không như em nghĩ đâu". Tô Bối Nhi cười khẩy hất tay anh ta ra khỏi người mình:
"Tôi thấy hai người ôm hôn nhau trước mặt tôi mà còn nói không giống như tôi nghĩ à".
Trần Minh Triết vừa định giải thích vừa đưa tay ra định nắm lại tay Tô Bối Nhi:
"Chuyện đó chỉ, chỉ là...".
Bạch Thu Hoa thấy hai người dây dưa với nhau liền tỏ vẻ không vui bước lên ôm lấy cánh tay của Trần Minh Triết nói: "Anh còn muốn giấu cô ta đến bao giờ, anh còn muốn ở bên cô ta hay sao? Anh đừng quên bản thân anh hứa những gì với em".
Trần Minh Triết nghe vậy liền quay sang vội dỗ ngọt Bạch Thu Hoa:
"Anh biết rồi, anh sẽ nói rõ với cô ta", nói xong liền thay đổi sắc mặt không còn dáng vẻ dỗ dành Tô Bối Nhi như vừa rồi nữa mà lộ ra vẻ khinh thường quay qua nhìn Tô Bối Nhi nói với vẻ đương nhiên:
"Cô muốn biết tại sao ư, được tôi sẽ nói cho cô biết tại sao.Tại vì cô, những thứ tôi muốn cô không hề cho tôi, cũng không thể cho tôi được và không bao giờ cho tôi được".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền kích động hỏi:
"Rút cuộc là thứ gì cô ta có thể cho anh được mà em không cho anh được chứ?".
Trần Minh Triết dường như hồi tưởng lại lúc hai người lúc ở bên nhau nói: "Cô còn nhớ không khi chúng ta ở bên cạnh nhau, đã rất nhiều lần tôi ám chỉ với cô rằng có thể vượt qua giới hạn với nhau, nhưng cô không hề để ý tới những điều đó lúc nào cô cũng ra vẻ ngây thơ không biết gì khiến cho tôi càng lúc càng cảm thấy không còn thú vị nữa, còn nữa tôi cần công việc với chức vị cao có thể giúp tôi sống tốt hơn, cô không cho tôi được thứ tôi muốn nhưng cô ấy có thể cho tôi".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền cảm thấy thật tức cười, cô không ngờ cô lại đi yêu một tên cặn bã đến như vậy. Chỉ vì cô muốn che giấu thân phận mà nói bản thân mình không có tiền, chỉ là một sinh viên nghèo cố gắng đi học để sau này kiếm tiền trả lại ơn nuôi dưỡng của cha mẹ thì có gì sai chứ. Nhưng cô không ngờ cái tên sở khanh này đến với cô cũng chỉ vì tiền, khi biết cô không cho anh ta thứ anh ta muốn liền ở sau lưng cô qua lại với người bạn thân mà cô coi như chị em. Nếu đã muốn qua lại với người có tiền thì chỉ cần nói với cô một tiếng là được nhưng anh ta lại muốn chơi đùa tình cảm của cô như vậy. Một người là bạn thân, một người là bạn trai cô quen ba năm lại ở sau lưng cô lắng lút qua lại với nhau, cùng nhau đâm một nhát dao sau lưng cô. Ha thật là tức cười thế mà cho đến bây giờ cô vẫn nghĩ anh ta yêu thương cô. Nghĩ đến đây Tô Bối Nhi liền lên tiếng:
" Nếu anh đã cảm thấy tình cảm của tôi đối với anh không là gì vậy thì chúng ta chia tay đi".
Bạch Thu Hoa nghe Tô Bối Nhi muốn chia tay với Trần Minh Triết liền vui mừng vội hối thúc anh ta: "Anh mau đồng ý đi".
Trần Minh Triết hơi do dự anh ty cần tiền, cần chức vụ nhưng anh không muốn rời xa một cô gái tốt bụng như Tô Bối Nhi do dự một lúc rồi anh cũng đồng ý:
" Được thôi, dù sao tôi cũng chán cô rồi". Tô Bối Nhi quay người qua hỏi Bạch Thu Hoa: "Cô có từng xem tôi là bạn bao giờ chưa?". Bạch Thu Hoa nghe hỏi như vậy liền trào phúng đáp:
"Chưa từng, cô nghĩ sao tôi lại muốn làm bạn với đứa nhà nghèo như cô được chứ. Tôi làm bạn với cô chỉ vì khi ở bên cô mới có thể tiếp xúc ở gần Minh Triết mà thôi". Tô Bối Nhi nghe vậy liền cười lên một tiếng rồi xoay người rời đi. Bạch Thu Hoa nhìn Tô Bối Nhi rời đi mà nỡ ra một nụ cười thắng lợi, rồi quay qua cầm lấy tay Trần Minh Triết rời khỏi nơi đó.
Bình luận facebook