Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Truốt Giận
Tô Bối Nhi không ngờ cô lại bị Bùi Quang Khải lừa như vậy, không ngờ anh ở sau lưng cô cập kè cùng với người phụ nữ khác. Bây giờ cô phải làm sao để giải thích với tiểu Vũ bây giờ, cô đã hứa với con trai là sẽ dẫn Bùi Quang Khải đến gặp nhóc con. Nhưng bây giờ anh ôm ấp với người con gái khác trong văn phòng, càng nghĩ Tô Bối Nhi lại còn rối rắm không biết phải làm sao nữa.
Bên này Tô Bối Nhi đang rối rắm không biết phải làm sao, bên kia Bùi Quang Khải thấy Tô Bối Nhi bước vào thang liền không nghĩ nhiều mà chạy đến cầu thang bộ mà đuổi theo đến khi Xuống tới tầng mười liền chạy tới phòng thiết kế số một tìm Tô Bối Nhi nhưng không thấy người đâu.
Lúc này Bùi Linh Đan đi ra nhìn anh trên người đầy mồ hồi liền hỏi: "Anh mới tập thể dục hay sao mà cả người toàn là mồ hôi không vậy".
"Bối Nhi đi đâu rồi sao không thấy cô ấy?".
"Chiều nay cô ấy có chuyện nên xin nghỉ phép rồi".
Bùi Quang Khải vừa nghe nói Tô Bối Nhi xin nghỉ phép liền cảm thấy bất an mà rời khỏi đây.
Tô Bối Nhi đi đến chỗ anh cả đón tiểu Vũ. Tiểu Vũ thấy có một mình cô đến liền lên tiếng hỏi: "Mami chẳng phải người đi đón cha đến gặp con sao, sao bây giờ lại thấy có mình mami đến đây vậy?".
Nghe con trai hỏi tới cha cô liền áy náy: "Mami xin lỗi tiểu Vũ, Mami không dẫn cha con tới gặp con được".
Nghe được tin không thể gặp cha cậu nhóc buồn bã hỏi: "Tại sao lại không dẫn đi được?" nói xong cậu nhóc liền yểu xìu ngồi ở một góc sofa. Tô Bối Nhi thấy vậy liền đau đớn đi đến ôm cậu nhóc vào lòng: "Xin lỗi bảo bối, mami thật vô dụng không thể tìm cha cho con. Cha con có người khác rồi không thể ở bên hai mẹ con chúng ta được".
Tiểu Vũ nghe vậy liền thấy thương cho mẹ mà an ủi: "Tiểu Vũ không sao, mami không cần xin lỗi tiểu Vũ đâu. Tiểu Vũ không cần daddy nữa, tiểu Vũ chỉ cần có mami ở bên cạnh tiểu Vũ là được rồi".
Nghe con trai nói những lời như vậy Tô Bối Nhi lòng đau như cắt, cô thật vô dụng chỉ muốn làm cho con trai một chuyện gì đó cũng làm không được, Chỉ có thể trách cô không bằng người ta mà thôi, chỉ có thể trách cô lại yêu phải một người như vậy. Càng nghĩ càng thấy buồn, cô ôm con trai hôn lên tóc cậu nhóc mà âu yếm.
Tô Tuấn Anh thấy hai mẹ con buồn bã như vậy đi đến đưa tay lên xoa đầu hai mẹ con cất tiếng an ủi: "không sao đâu, nếu tên đó không cần hai mẹ con. Cậu sẽ nuôi hai mẹ con tiểu Vũ, sẽ chăm sóc hai mẹ con cả đời có được không?''
Nghe cậu hỏi tiểu Vũ liền phản bát lại: "Không được, không giống nhau. Tiểu Vũ không cần cậu nuôi mẹ, tiểu Vũ sẽ tự mình nuôi mẹ".
Thấy cậu nhóc độc quyền như vậy rất giống người kia nên anh đành thả hiệp: "Được, được. Nhưng trước khi để tiểu Vũ nuôi mẹ thì bây giờ chúng ta cần phải đi ăn trước có được không? Nếu không ăn sẽ đói bụng không có sức để làm việc kiếm tiền nuôi mẹ được đâu".
"Vâng".
Tô Tuấn Anh dỗ xong một người rồi quay qua nhìn em gái đang ủ rũ lên tiếng an ủi: "Em ấy, có chuyện gì không thể bình tĩnh suy nghĩ lại sao. Tại sao lại nói Bùi Quang Khải có người khác, đã xảy ra chuyện gì?''.
Tô Bối Nhi nghe anh trai hỏi mà nấc lên mấy cái, lấy lại bình tĩnh rồi mới kể lại chuyện nhìn thấy ở văn phòng của Bùi Quang Khải cho anh nghe. Tô Tuấn Anh nghe xong cũng tức giận mà vỗ bàn, tiểu Vũ nghe tiếng vỗ bàn liền rúc vào lòng mẹ. Tô Bối Nhi thấy con trai sợ hãi liền la lên: "Anh, anh làm tiểu Vũ của em sợ rồi kìa".
Tô Tuấn Anh nghe em gái kêu lên vội ôm lấy cậu nhóc an ủi: "Không sợ, tiểu Vũ không cần sợ, cậu chỉ nhất thời nóng giận với người khác nên mới vậy, chớ cậu không có ý trách mắng hãy gì với tiểu Vũ đâu". Tiểu Vũ nghe anh không có la mình liền gật đầu.
Thấy cháu trai không còn sợ hãi nữa anh liền yên tâm, mà an ủi hai mẹ con: "Vậy chúng ta đi ăn thôi, không cần vì người khác mà bỏ đói chính mình được".
Lý Tiểu Nhu nghe được tin bạn thân bị người ta phản bội liền bỏ công việc sang một bên chạy tới quán cà phê ở gần công ty: "Cái tên khốn đó đâu, cậu nhìn thấy tên khốn đó đi ôm con nào. Chỉ cho bà đây cho nó một bài học mới được".
Tô Bối Nhi nghe cô hỏi liền nhẹ nhàng trả lời: "Bọn họ không có ở đây, lúc mình nhìn thấy bọn họ ôm nhau ở văn phòng của anh ấy".
Nghe hai người đó không ở đây cô vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Thế lúc đó cậu có vào cho nó bài học không"
Tô Bối Nhi nghe cô hỏi liền lắc đầu nói: " Mình thấy vậy liền bỏ đi không có vào phòng".
Lý Tiểu Nhu thấy như vậy lấy ngón tay dí lên trán Tô Bối Nhi mắn yêu: " Cậu ấy, ngốc chết đi được. Sao không đi vào cho chúng vài bạt tai rồi đã đi. Cậu chỉ bỏ đi như vậy cô ta cần thêm đắc ý hơn hay sao".
Tô Bối Nhi nghe vậy không nói gì cúi đầu xuống hút ly trà sữa. Lúc này Lý Tiểu Nhu lơ là nhìn xung quanh quán, vô tình thấy Sở Thiên Ân đang ngồi ở phía xa liền xông tới. Còn Sở Thiên Ân hôm nay phải đi xem mắt theo ý của mẹ già vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu liền bị đánh vào sau đầu một cái mới ngẩn đầu lên chưa kịp nói gì đã bị người tua cho một hơi: "Tên khốn này, đồ lũ đàn ông khốn kiếp các anh giám ở sau lưng phụ nữ chúng tôi đi với con khác này. Có một rồi mà còn muốn hai, cái đồ chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới, không biết xấu hổ này". Sở Thiên Ân không biết có chuyện gì tự nhiên bị đánh còn bị chửi bới nữa, mà càng nghe anh càng cảm thấy khó chịu nên quay người lại chụp lấy tay người đang đánh anh lại. Thấy người đánh anh lại là Lý Tiểu Nhu anh liền lên tiếng: " Cô có bị điên không hả, tự nhiên ở đâu ra rồi đánh tôi tới tấp như thế".
Lý Tiểu Nhu đang tức vì chưa xả giận xong đưa chân đá vào chân Sở Thiên Ân nhưng không biết sao lại đá ngay vào bộ ba của anh, Sở Thiên Ân bị đau gập người lại. Cô gái ngồi đối diện thấy vậy vội chạy tới đỡ lấy anh
đứng lên: "Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn đấy à" vừa đứng lên anh nhìn về phía Lý Tiểu Nhu nói.
Còn Tô Bối Nhi bị những hành động của Lý Tiểu Nhu quá nhanh làm cho cô sững sờ không kịp ngăn lại.
Lý Tiểu Nhu thấy vậy liền hơi áy náy nói: "Tôi cũng đâu có ý đá vào chỗ đó của anh đâu, cùng lắm tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì".
Nghe Lý Tiểu Nhu chịu trách nhiệm, Sở Thiên Ân nãy ra ý tưởng trong đầu sau đó nói: "Cô nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà bỏ chạy đấy".
Lý Tiểu Nhu nghe vậy như
dẫm phải đuôi mà nhảy lên nói: "Ai thèm bỏ chạy cơ chứ".
Nghe Lý Tiểu Nhu nói không bỏ chạy liền hài lòng: "Nếu cô đã không bỏ chạy vậy thì bây giờ làm phiền đưa tôi trở về".
Lý Tiểu Nhu nghe người ta bảo cô đưa về liền phản bát: "Anh có chân không thể tự đi được được à".
Anh nghe vậy liền hỏi lại: "Cô nói thử xem nếu tôi cũng đá cô một phát như vậy liệu cô có đi được không?".
Tô Bối Nhi thấy nếu hai người này mà cãi nhau nữa chắc đến tối cũng chưa về được tới nhà nên lên tiếng: " Cậu cứ đưa anh ấy về đi, mình cũng còn có việc nên đi trước đây".
"Này.... này sao cậu lại chạy trước vậy, chờ mình với" vừa định đuổi theo Tô Bối Nhi liền bị người phía sau kéo lại quay lại nhìn liền nghe anh nói: " Nhiệm vụ bây giờ của cô là đưa tôi về" nói xong đặt tay lên vai Lý Tiểu Nhu nhìn cô rồi hất cằm ra phía cửa. Lý Tiểu Nhu thấy vậy đành phải kéo anh đi ra ngoài.
Bên này Tô Bối Nhi đang rối rắm không biết phải làm sao, bên kia Bùi Quang Khải thấy Tô Bối Nhi bước vào thang liền không nghĩ nhiều mà chạy đến cầu thang bộ mà đuổi theo đến khi Xuống tới tầng mười liền chạy tới phòng thiết kế số một tìm Tô Bối Nhi nhưng không thấy người đâu.
Lúc này Bùi Linh Đan đi ra nhìn anh trên người đầy mồ hồi liền hỏi: "Anh mới tập thể dục hay sao mà cả người toàn là mồ hôi không vậy".
"Bối Nhi đi đâu rồi sao không thấy cô ấy?".
"Chiều nay cô ấy có chuyện nên xin nghỉ phép rồi".
Bùi Quang Khải vừa nghe nói Tô Bối Nhi xin nghỉ phép liền cảm thấy bất an mà rời khỏi đây.
Tô Bối Nhi đi đến chỗ anh cả đón tiểu Vũ. Tiểu Vũ thấy có một mình cô đến liền lên tiếng hỏi: "Mami chẳng phải người đi đón cha đến gặp con sao, sao bây giờ lại thấy có mình mami đến đây vậy?".
Nghe con trai hỏi tới cha cô liền áy náy: "Mami xin lỗi tiểu Vũ, Mami không dẫn cha con tới gặp con được".
Nghe được tin không thể gặp cha cậu nhóc buồn bã hỏi: "Tại sao lại không dẫn đi được?" nói xong cậu nhóc liền yểu xìu ngồi ở một góc sofa. Tô Bối Nhi thấy vậy liền đau đớn đi đến ôm cậu nhóc vào lòng: "Xin lỗi bảo bối, mami thật vô dụng không thể tìm cha cho con. Cha con có người khác rồi không thể ở bên hai mẹ con chúng ta được".
Tiểu Vũ nghe vậy liền thấy thương cho mẹ mà an ủi: "Tiểu Vũ không sao, mami không cần xin lỗi tiểu Vũ đâu. Tiểu Vũ không cần daddy nữa, tiểu Vũ chỉ cần có mami ở bên cạnh tiểu Vũ là được rồi".
Nghe con trai nói những lời như vậy Tô Bối Nhi lòng đau như cắt, cô thật vô dụng chỉ muốn làm cho con trai một chuyện gì đó cũng làm không được, Chỉ có thể trách cô không bằng người ta mà thôi, chỉ có thể trách cô lại yêu phải một người như vậy. Càng nghĩ càng thấy buồn, cô ôm con trai hôn lên tóc cậu nhóc mà âu yếm.
Tô Tuấn Anh thấy hai mẹ con buồn bã như vậy đi đến đưa tay lên xoa đầu hai mẹ con cất tiếng an ủi: "không sao đâu, nếu tên đó không cần hai mẹ con. Cậu sẽ nuôi hai mẹ con tiểu Vũ, sẽ chăm sóc hai mẹ con cả đời có được không?''
Nghe cậu hỏi tiểu Vũ liền phản bát lại: "Không được, không giống nhau. Tiểu Vũ không cần cậu nuôi mẹ, tiểu Vũ sẽ tự mình nuôi mẹ".
Thấy cậu nhóc độc quyền như vậy rất giống người kia nên anh đành thả hiệp: "Được, được. Nhưng trước khi để tiểu Vũ nuôi mẹ thì bây giờ chúng ta cần phải đi ăn trước có được không? Nếu không ăn sẽ đói bụng không có sức để làm việc kiếm tiền nuôi mẹ được đâu".
"Vâng".
Tô Tuấn Anh dỗ xong một người rồi quay qua nhìn em gái đang ủ rũ lên tiếng an ủi: "Em ấy, có chuyện gì không thể bình tĩnh suy nghĩ lại sao. Tại sao lại nói Bùi Quang Khải có người khác, đã xảy ra chuyện gì?''.
Tô Bối Nhi nghe anh trai hỏi mà nấc lên mấy cái, lấy lại bình tĩnh rồi mới kể lại chuyện nhìn thấy ở văn phòng của Bùi Quang Khải cho anh nghe. Tô Tuấn Anh nghe xong cũng tức giận mà vỗ bàn, tiểu Vũ nghe tiếng vỗ bàn liền rúc vào lòng mẹ. Tô Bối Nhi thấy con trai sợ hãi liền la lên: "Anh, anh làm tiểu Vũ của em sợ rồi kìa".
Tô Tuấn Anh nghe em gái kêu lên vội ôm lấy cậu nhóc an ủi: "Không sợ, tiểu Vũ không cần sợ, cậu chỉ nhất thời nóng giận với người khác nên mới vậy, chớ cậu không có ý trách mắng hãy gì với tiểu Vũ đâu". Tiểu Vũ nghe anh không có la mình liền gật đầu.
Thấy cháu trai không còn sợ hãi nữa anh liền yên tâm, mà an ủi hai mẹ con: "Vậy chúng ta đi ăn thôi, không cần vì người khác mà bỏ đói chính mình được".
Lý Tiểu Nhu nghe được tin bạn thân bị người ta phản bội liền bỏ công việc sang một bên chạy tới quán cà phê ở gần công ty: "Cái tên khốn đó đâu, cậu nhìn thấy tên khốn đó đi ôm con nào. Chỉ cho bà đây cho nó một bài học mới được".
Tô Bối Nhi nghe cô hỏi liền nhẹ nhàng trả lời: "Bọn họ không có ở đây, lúc mình nhìn thấy bọn họ ôm nhau ở văn phòng của anh ấy".
Nghe hai người đó không ở đây cô vừa ngồi xuống vừa hỏi: "Thế lúc đó cậu có vào cho nó bài học không"
Tô Bối Nhi nghe cô hỏi liền lắc đầu nói: " Mình thấy vậy liền bỏ đi không có vào phòng".
Lý Tiểu Nhu thấy như vậy lấy ngón tay dí lên trán Tô Bối Nhi mắn yêu: " Cậu ấy, ngốc chết đi được. Sao không đi vào cho chúng vài bạt tai rồi đã đi. Cậu chỉ bỏ đi như vậy cô ta cần thêm đắc ý hơn hay sao".
Tô Bối Nhi nghe vậy không nói gì cúi đầu xuống hút ly trà sữa. Lúc này Lý Tiểu Nhu lơ là nhìn xung quanh quán, vô tình thấy Sở Thiên Ân đang ngồi ở phía xa liền xông tới. Còn Sở Thiên Ân hôm nay phải đi xem mắt theo ý của mẹ già vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu liền bị đánh vào sau đầu một cái mới ngẩn đầu lên chưa kịp nói gì đã bị người tua cho một hơi: "Tên khốn này, đồ lũ đàn ông khốn kiếp các anh giám ở sau lưng phụ nữ chúng tôi đi với con khác này. Có một rồi mà còn muốn hai, cái đồ chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới, không biết xấu hổ này". Sở Thiên Ân không biết có chuyện gì tự nhiên bị đánh còn bị chửi bới nữa, mà càng nghe anh càng cảm thấy khó chịu nên quay người lại chụp lấy tay người đang đánh anh lại. Thấy người đánh anh lại là Lý Tiểu Nhu anh liền lên tiếng: " Cô có bị điên không hả, tự nhiên ở đâu ra rồi đánh tôi tới tấp như thế".
Lý Tiểu Nhu đang tức vì chưa xả giận xong đưa chân đá vào chân Sở Thiên Ân nhưng không biết sao lại đá ngay vào bộ ba của anh, Sở Thiên Ân bị đau gập người lại. Cô gái ngồi đối diện thấy vậy vội chạy tới đỡ lấy anh
đứng lên: "Cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn đấy à" vừa đứng lên anh nhìn về phía Lý Tiểu Nhu nói.
Còn Tô Bối Nhi bị những hành động của Lý Tiểu Nhu quá nhanh làm cho cô sững sờ không kịp ngăn lại.
Lý Tiểu Nhu thấy vậy liền hơi áy náy nói: "Tôi cũng đâu có ý đá vào chỗ đó của anh đâu, cùng lắm tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì".
Nghe Lý Tiểu Nhu chịu trách nhiệm, Sở Thiên Ân nãy ra ý tưởng trong đầu sau đó nói: "Cô nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà bỏ chạy đấy".
Lý Tiểu Nhu nghe vậy như
dẫm phải đuôi mà nhảy lên nói: "Ai thèm bỏ chạy cơ chứ".
Nghe Lý Tiểu Nhu nói không bỏ chạy liền hài lòng: "Nếu cô đã không bỏ chạy vậy thì bây giờ làm phiền đưa tôi trở về".
Lý Tiểu Nhu nghe người ta bảo cô đưa về liền phản bát: "Anh có chân không thể tự đi được được à".
Anh nghe vậy liền hỏi lại: "Cô nói thử xem nếu tôi cũng đá cô một phát như vậy liệu cô có đi được không?".
Tô Bối Nhi thấy nếu hai người này mà cãi nhau nữa chắc đến tối cũng chưa về được tới nhà nên lên tiếng: " Cậu cứ đưa anh ấy về đi, mình cũng còn có việc nên đi trước đây".
"Này.... này sao cậu lại chạy trước vậy, chờ mình với" vừa định đuổi theo Tô Bối Nhi liền bị người phía sau kéo lại quay lại nhìn liền nghe anh nói: " Nhiệm vụ bây giờ của cô là đưa tôi về" nói xong đặt tay lên vai Lý Tiểu Nhu nhìn cô rồi hất cằm ra phía cửa. Lý Tiểu Nhu thấy vậy đành phải kéo anh đi ra ngoài.
Bình luận facebook