• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh (2 Viewers)

  • Chương 179: “Cha và con gái” xuất kích

Nám Nám mặc một chiếc váy kiểu công chúa, lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, khẽ hé mở cửa, nhưng chỉ đợi khoảng 10 phút đồng hồ thì Nám Nám đã có thể nhìn thấy bóng hình thân thuộc xuất hiện ở hành lang.



Mộ Bắc Ngật không biết trong lòng cô bé anh đã chiếm giữ đến 100 điểm rồi.



Có thể đến đây nhanh như vậy thì sẽ cộng điểm, cộng điểm!



Trong phòng yên tĩnh vô cùng, cô bé chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Mạch, bất chợt Mộ Bắc Ngật đã đi đến đứng trước mặt cô bé.



Nám Nám đưa ngón tay đang đặt lên môi của mình, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng, “Ông chú lợi hại, nấm nhỏ đang ngủ rồi.”



Gương mặt Mộ Bắc Ngật vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi chạy suốt quãng đường đến đây, hơi thở thì hổn hển, anh nghe thấy vậy thì ánh mắt liền nhìn một lượt vào trong phòng bệnh, bên trong Cố Tiểu Mạch đang yên bình nằm trên giường, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ như thường thấy nữa, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, sau đó thì ép buộc bản thân mình thu lại ánh nhìn của mình, rồi nhìn sang Nám Nám, “Nám Nám muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ, đúng thật là muốn ăn đêm rồi.”



Ôi, tâm tư của mình đã bị ông chú lợi hại nhìn thấu rồi, là Nám Nám đã biểu hiện quá rõ ràng hay là do ông chú lợi hại thật sự tinh tường nên không có thứ gì có thể giấu được ánh mắt của chú ấy.



Đên khuya, trong một cửa hàng KFC ở bên đường phục vụ suốt 24 giờ.



Nám Nám ăn đùi gà một cách mãn nguyện, Mộ Bắc Ngật sau lần đến đây cùng với Cố Tiểu Mạch thì đã không nói chuyện quá nhiều, mà chỉ im lặng nhìn Nám Nám ăn một bữa no nê.



Sau khi đợi cô bé ăn xong, Mộ Bắc Ngật trở lại vấn đề chính, anh cau mày nhìn Nám Nám, “Nói đi!”



“Ông chú lợi hại, người hại nấm nhỏ lần này có phải là cái chú muốn cứu con không?” Gương mặt của Nám Nám hồn nhiên, ánh mắt thì lại kiên định, khác với vẻ thiên chân và một chút sự nghiêm túc thường ngày.



Mộ Bắc Ngật kinh ngạc, anh mắt chăm chú nhìn, “Sao lại nói như vậy?”



“Chú ta hại Nấm nhỏ, cháu đương nhiên phải thay Nấm nhỏ đòi lại công bằng rồi, ông chú lợi hại, Nấm nhỏ sẽ không để cho cháu phải nhìn những khung cảnh đáng sợ đâu, nên chú đưa cháu đi có được không.” Nám Nám cố ý chạm hai ngón trỏ vào nhau, gương mặt tỏ ra sự phấn khích và chờ đợi.



Mộ Bắc Ngật cau mày, chuyện này…



“Mẹ cháu không cho cháu…”



“Ông chú lợi hại, cháu biết chú là người đối xử tốt nhất với cháu, Nám Nám biết chú xấu xa đó cũng được coi là có rất nhiều bài học kinh nghiệm, huống hồ nhất định chú cũng muốn báo thù cho Nấm nhỏ đúng không?”



……



Cuối cùng vì không thể kiên nhẫn được với sự nhõng nhẽo của Nám Nám, chiếc xe đã vững chãi đỗ trước đồn cảnh sát.



Trung sĩ trực ban nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bế một đứa bé tiến vào thì có chút kinh ngạc, tiếp đó thì nhớ đến vụ án đang xử lý gần đây thì đã nói: “Giám đốc Mộ đến xem xét Vương Dật sao?” Mộ Bắc Ngật gật đầu, hỏi lại một câu: “Đến lúc này vẫn không chịu khai à?”



“Hắn quá cứng đầu, có lẽ người đứng phía sau thế lực cũng không nhỏ.”



Lời của trung sĩ trực ban vừa dứt thì sắc mặt của Mộ Bắc Ngật đã trở nên trùng xuống không thể nhận ra, Nám Nám quan sát sắc mặt đột ngột thay đổi của Mộ Bắc Ngật thì lại càng mãn nguyện hơn.



Vương Dật bị đưa vào trong phòng thẩm vấn, Mộ Bắc Ngật bế Nám Nám đi vào bên trong, ở giữa phòng có một cửa kính trong suốt, hai chân Vương Dật đều bị đánh gãy, lúc này hắn ta ngồi trên chiếc xe lăn, thêm việc hắn đã bị nhốt ở đây hai ngày nên có chút thảm hại, có cảm giác như hắn ta đã già thêm 10 tuổi vậy.



Nám Nám vừa nhìn thất Vương Dật thì không khỏi nghiến răng kèn kẹt, hừ, đây là chú xấu xa đã ức hiếp mẹ của cô bé!



Sau đó, Nám Nám vừa mở lời thì đã nói một cách tức giận: “Ông chú lợi hại, đây chính là chú xấu xa đã ức hiếp mẹ cháu đúng không, cháu nhớ là chú ta 24 tuổi, sao giờ lại giống như một ông chú già ngồi đó vậy.”



Lòng Vương Dật buồn rầu, việc sa vào lưới đã khiến hắn không can tâm, lúc này nghe Nám Nám nói như vậy thì liền đưa mắt lên nhìn chằm chằm Nám Nám một cách lạnh lùng.



Nám Nám cố ý khép người vào lòng của Mộ Bắc Ngật để tìm cảm giác an toàn, “Ông chú già này lườm Nám Nám, sợ quá đi, trường học nói rằng nếu gặp người xấu thì phải đưa hắn đến đồn cảnh sát! Ồ, Nám Nám suýt nữa thì quên mất, bây giờ ông chú già này đã ở trong đồn cảnh sát rồi.”



Một đứa bé gái nhỏ tuổi lại làm cho Vương Dật lúc đầu còn có một chút đồng cảm nhưng hiện tại xem ra thì quá tệ rồi!



Vương Dật dứt khoát kéo căng gương mặt, nhìn chằm chằm vào Nám Nám giễu cợt cười: “Hì, lúc đầu không giết chết mày, nhóc con, lẽ ra mày phải cảm ơn tao mới phải.”



Câu nói này vừa dứt, đôi mắt của Mộ Bắc Ngật đã ngay lập tức đanh lại đầy sự nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như dao phóng vể phía Vương Dật, “Mày biết hậu quả khi nói như vậy sẽ thế nào không?”



Nám Nám lúc đó mặc dù bị bệnh nhưng cũng không phải là không có ý thức, bị ngâm trong nước đá lạnh và phải chịu đựng sự đau đớn vì bị tát thì cô bé vẫn còn nhớ rất kỹ, đôi mắt Nám Nám đỏ ửng, cầu cứu Mộ Bắc Ngật: “Ông chú lợi hại, pháp luật có nói rằng nếu bạo hành trẻ em hay bắt nạt người chưa thành niên đều sẽ phải ngồi tù đến mấy năm có đúng không? Ông chú già này làm nhiều việc xấu như vậy có phải là nên chung thân không?”



Những ngón tay đặt trên bàn của Mộ Bắc Ngật siết chặt lại từng chút một, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, “Vương Dật, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không thì mày không gánh nổi hết hậu quả đâu.”



“Chân của tôi đã bị cắt bỏ thì còn sợ cái gì nữa chứ, chỉ cần là đừng đợi tôi ra ngoài, nếu không thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua con tiện tỳ này, con nhóc, mày vẫn chưa biết đâu nhỉ, tao là ba ruột của mày đấy.” Vương Dật nhếch khóe môi cười bỉ ổi, tràn đầy cảm giác trả thù!



Nám Nám giật mình, đồng tử thì co rút lại, trong đôi mắt của Mộ Bắc Ngật tỏa ra sát khí đã ẩn giấu càng ngày càng nguy hiểm hơn, “Mày không giấu nổi người đã tiếp tay cho mày đâu, bất luận là Cố Lan Tâm hay người nào khác, đều không thể thoát được.”



Quả nhiên, khi nhắc đến Cố Lan Tâm, sắc mặt của Vương Dật liền có chút thay đổi.



Hắn ta tránh ánh mắt dò xét của Mộ Bắc Ngật, luôn cảm thấy linh hồn của bản thân đã bị anh cho phanh phiu rồi vậy, không thể lé tránh!



Chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật chậm rãi ôm Nám Nám đứng dậy, buông một lời cảnh cáo cuối cùng: “Ở trong này rồi mà vẫn còn nói không suy nghĩ như vậy sao? Có phải là muốn nhận thêm nhiều trừng phạt hơn không.”



Nói xong anh liếc mắt nhìn trung sĩ đang làm nhiệm vụ của mình.



Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát thì tâm trạng của Nám Nám trở nên cô đơn vô cùng, lơ đãng ngồi trong vòng tay của ông chú lợi hại, dường như là đã bị câu nói của Vương Dật làm cho sốc vô cùng.



“Hắn ta không phải là ba ruột của Nám Nám đâu, đừng tin.” Mộ Bắc Ngật điềm đạm nói, sự quan tâm đến những chi tiết nhỏ như vậy làm cho Nám Nám ngay lập tức giống như bầu trời sau cơn mưa.



Ánh mắt lập lánh của cô bé nhìn Mộ Bắc Ngật: “Thật vậy sao, ông chú lợi hại, vậy chú có thể làm ba của cháu không.”



Hai tay của Nám Nám ông chặt lấy cổ của Mộ Bắc Ngật, đêm càng vào khuya cô bé đương nhiên cũng ngủ lại nhà Mộ Bắc Ngật một đêm.



Buổi sáng thức dậy, ánh mặt trời lên cao chiếu sáng vào trong căn phòng.



Cố Tiểu Mạch mở mắt, còn nằm đó thoải mắt nhìn lên trần nhà, mùi thuốc khử trùng trong không khí làm cho Cố Tiểu Mạch tỉnh tảo trở lại rằng mình đang ở nơi nào.



Cố bất giác tìm kiếm Nám Nám, nhưng trong phòng thì lại không hề có hình bóng của Nám Nám, “Nám Nám, Nám Nám?”



Cố Tiểu Mạch gọi nhiều lần liên tiếp nhưng không có hồi âm, quá khứ của cô đã rất tăm tối vậy nên thời gian này làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấu sợ hãi và hoảng loạn vô cùng.



Nám Nám của cô đã đi đâu rồi? Có phải lại bị người xấu bắt đi rồi!



Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Mạch liền lập tức bước xuống giường rồi lao ra ngoài với đôi chân trần, Nám Nám của cô đâu rồi?



Tâm trạng Cố Tiểu Mạch nôn nóng khôn nguôi, trên hành lang tùy ý kéo một người y tá, vừa có chút hốt hoảng hỏi: “Xin chào, chị có nhìn thấy Nám Nám của tôi không?”



“Không.” Cô y tá nghi hoặc nhìn một lượt Cố Tiểu Mạch, biểu cảm dường như có chút không bình thường.



Vốn dĩ Cố Tiểu Mạch có thể khống chế bản thân rất tốt, nhưng cứ động đến Nám Nám là toàn thân của Cố Tiểu Mạch lại như bị gai đâm khắp nơi, mọi sự cảnh giác trong lòng đều bị sụp đổ, giống như một người yếu đuối nhất trên thế giới này vậy.



Cố Tiểu Mạch mở to mắt, ánh mắt thất thần, thân hình khẽ run rẩy.



Không, không thể nào!



Nám Nám của cô không phải là đã biến mất!



Khi Nam Thần An đến phòng bệnh để thăm Cố Tiểu Mạch thì lại thấy căn phòng trống không, sau khi anh phát hiện Cố Tiểu Mạch không có ở trong phòng thì đã lập tức quay người chạy đi tìm.



Cố Tiểu Mạch cảm thấy đau đầu vô cùng, não của cô đều đang sưng tấy và tụ máu, cô càng nhấc những bước chân của mình lao ra ngoài một cánh nhanh hơn, lòng lo lắng sốt ruột không nguôi.



Sáng sớm Mộ Bắc Ngật liền đưa Nám Nám trở lại bệnh viện, anh bước những bước dài, vốn dĩ là sắc mặt bình thường nhưng sau khi anh ra ngoài thang máy nhìn thấy thấy một ông già và những thuộc hạ đứng ở sau lưng thì sắc mặt liền đanh lại, ánh mắt thì trở nên lạnh lùng.



Sắc mặt của Lão Mộ trở nên khó coi, sau cuộc tranh đấu ở nhà họ Mộ lần trước, quan hệ ông nội và cháu trai đã rơi xuống đáy vực!



Hôm nay ông ta đến để thăm Cố Lan Tâm, khi ông biết cô ta đang mang thai đứa chắt (nữ) của mình thì đã vui vẻ vô cùng, lúc này lại nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang bế một đứa nhỏ!



“Mộ Bắc Ngật!” Lão Mộ liền lập tức thấp giọng gầm gừ.



Nám Nám được Mộ Bắc Ngật ôm trong lòng, lại nhìn thất gương mặt u ám của ông Mộ.



“Trong các vấn đề ưu tiên hiện tại, mày đừng phân định không rõ ràng, giờ mày cũng là người đã có con rồi mà lại ôm trong tay một đứa trẻ nghiệt chủng làm gì cơ chứ? Mày đừng có thử thách giới hạn của tao!”



Nghiệt chủng?



Nám Nám có chút uất ức phụng phịu hai má, sắc mặt Mộ Bắc Ngật không chút thay đổi nói: “Ông nội nói thì cũng nên có chừng mực một chút.”



“Mày đang nói với tao về chuẩn mực sao? Mộ Bắc Ngật!” Lão Mộ trừng hai mắt, lạng lùng nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc này ông ta hận không thể dùng cây gậy ba-toong này để đánh chết anh!



Bất chợt âm thanh la mắng này đã làm cho Cố Tiểu Mạch cảm thấy hoảng hốt, cô vừa quay lại nhìn thì liền ngây người ra đó.



Ngày lập tức, Cố Tiểu Mạch với đôi mắt mở to, lao về phía Mộ Tiểu Mạnh không ngừng nghỉ.



Trong lúc nhịp tim vẫn còn đập nhanh vô cùng, sau khi cô nhìn thấy Nám Nám thì trái tim bất an của cô đã không thể bình tâm lại trong hồi lâu.



“Nám Nám, con đi đâu vậy?” Ngữ khí của Cố Tiểu Mạch rất lo lắng và muốn ôm Nám Nám vào trong lòng.



Không ngờ rằng khi lão Mộ nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt đã trở nên vô cùng tồi tệ, ông ta gõ gõ cây gậy ba-toong, “Cô Cố, lại là cô, lần trước khi cô ở trước mặt tôi đều là giả tạo sao? Thật là không biết xấu hổ mà? bị nệnh mà còn cần một người đã có gia đình đến chăm sóc, cô Cố, tôi không thể không đo lại cái độ mặt dày của cô!”



Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đã dần dần đanh lại, ngón tay siết chặt, cô nghiêng đầu nhìn lão Mộ, “Tôi xuất hiện ở bệnh viện thì phải thông báo cho lão Mộ sao? Huống hồ, giờ ông hãy nhìn lại xem là ai đang bế con của tôi!”



Đôi mắt Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lẽo, nghe thấy câu nói trách cứ của Cố Tiểu Mạch thì liền muốn nói lời giải thích.



Nám Nám lại chủ động nói: “Nấm nhỏ, con xin lỗi, là Nám Nám đã chủ động yêu cầu ông chú lợi hại đến bế Nám Nám đi chơi, lúc đó mẹ vẫn chưa tỉnh lại, nên con chưa nói ….cho Nấm nhỏ, Nấm nhỏ đừng giận, ông lão này chưa hỏi cho rõ thì đã trừng mắt mắng mỏ ông chú lợi hại rồi.”



Nám Nám chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ uất ức, cố gắng khơi dậy lòng trắc ẩn của mẹ…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom