• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh (3 Viewers)

  • Chương 180: Che dấu tình cảm

Cố Tiểu Mạch vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy rất sốc, khi cô liếc nhìn Mộ Bắc Ngật thì lại nhìn thấy anh ta đang tỏ ra dáng vẻ không chút ác ý!



Thật sự là đủ rồi, cô không muốn Nám Nám phải dính líu và trong chuyện này.



“Mộ Bắc Ngật, trả con gái lại cho tôi, tôi muốn đưa con bé đi.” Đến cả lão Mộ cũng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại xử lý mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy, trong lòng lạnh lùng hứ một tiếng, cũng coi là biết điều đấy.



Tiếp đó nhìn ánh mắt của Mộ Bắc Ngật thì thêm phần đe dọa và kinh ngạc, dường như là muốn nói rằng món nợ này họ sẽ đòi lại rõ ràng!



Chỗ họ đứng cách phòng bệnh của Cố Lan Tâm không xa, Cố Tiểu Mạch liền rõng rạc nói: “Lão Mộ nói rất đúng, giám đốc Mộ, chỗ này rất gần với phòng bệnh vợ sắp cưới của anh, anh đưa Nám Nám đến chỗ này quả thực không phù hợp, anh nên biết điều đó.”



Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật tiếp tục tối sầm lại, đặc biệt là nhìn nhìn thấy đôi chân trần của Cố Tiểu Mạch, trên đôi bàn chân trắng nõn có dính một chút bụi, cô đứng ở bên cạnh anh với dáng vẻ gầy gò yếu ớt.



Mộ Bắc Ngật không quan tâm đến ánh mắt uy hiếp của lão Mộ, thẳng thắn nói: “Tôi không nói rằng mình sẽ đến thăm Cố Lan Tâm.”



“Cái gì? Mộ Bắc Ngật! mày đừng có mà làm loạn với tao, Lan Tâm hiện đang mang thai đứa con của mình, mày tốt nhất là đừng nên làm tâm trạng của nó bất ổn, nếu làm động thai thì mày không xong với tao đâu.”



“Vậy ông nội tự chăm sóc cho tốt đi!”



Mộ Bắc Ngật nhếch mép đầy vẻ chế giễu.



Ngay sao đó đã làm cho lão Mộ tức giận đến không thể thở được, đúng thật là tạo phản mà!



Mộ Bắc Ngật vẫn bế Nám Nám trên tay, đôi mắt nhìn một lượt Cố Tiểu Mạch, dường như vẫn còn có chút không bằng lòng với câu nói nhằm vạch định quan hệ của cô, quan hệ của họ có thể vạch định được không?



Không thể nào.



“Chúng ta đi.”



Ngữ khí điềm đạm, lại có một chút ý như ra lệnh.



Mộ Bắc Ngật bế Nám Nám quay người rời đi, sắc mắt điềm tĩnh của Cố Tiểu Mạch trở nên phẫn nộ, cô nắm chặt hai tay rồi lại buông ra!



Cố Tiểu Mạnh không thèm nhìn ánh mắt phẫn nộ của lão Mộ nữa mà chỉ có thể quay người đi theo những bước chân của Mộ Bắc Ngật.



Khung cảnh này đã bị bà Mộ và Cố Lan tâm nhìn thấy một cách rõ ràng.



Bà Mà và lão Mộ cùng nhau đến thăm Cố Lan Tâm là muốn xác định lại chuyện Cố Lan Tâm rốt cuộc là đang mang thai thật hay không, lúc này bà Mộ nhìn sắc mặt không can tâm, nghiến răng kèn kẹt, cùng đôi mắt sắc bén của Cố Lan Tâm.



Cô ta gần như là không vừa ý vì chuyện này vẫn chưa đủ để gây ra mối thù lớn, nên đã nói lời bóng gió: “Xem ra, Bắc Ngật rất quan tâm đến người phụ nữ đó.”



Vừa dứt câu thì Cố Lan Tâm liền vịn vào bức tường rồi từ từ trượt xuống, móng tay cào vào tường tạo ra những âm thanh chói tay.



Mộ Bắc Ngật bước đi rất nhanh, cả đoạn đường Cố Tiểu Mạch đều không thể đuổi kịp, cô càng thêm phần tức giận, đó là con gái của cô mà! Hai người họ đi vào trong phòng bệnh, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mộ Bắc Ngật mà lạnh lùng nói: “Mộ Bắc Ngật.”



Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người, anh đặt Nám Nám xuống, Nám Nám tự động chạy đến bên cạnh để thu gọn lại chiếc cặp sách của mình, đến giờ cô bé chuẩn bị đi học rồi.



Mộ Bắc Ngật bất giác quay người đi về phía Cố Tiểu Mạch, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng vô cùng nhưng khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật không ngừng tiến sát lại gần mình như vậy thì những câu hỏi trong đầu cô lúc này muốn hỏi anh đều biến thành một khoảng trắng!



Cô bất giác lùi lại, trốn tránh anh tiến sát lại gần, Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối đều nhìn một cách rõ ràng rằng Mộ Bắc Ngật đang muốn phản kháng và trốn tránh anh, thấm trí đôi mắt lạnh lùng kia cũng không phải là giả, từ trong đáy lòng cô muốn tạo ra khoảng cách với anh.



Nhưng đáng tiếc, đã muộn rồi.



Mộ Bắc Ngật chắc chắn với tâm ý của mình, anh sẽ không buông tay, dù cô có vùng vẫy thế nào, Mộ Bắc Ngật với tính cách bình tĩnh, cảm xúc ổn định, nhưng một khi anh đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.



Cố Tiểu Mạch lùi đến bức tường, chân ép sát vào tường, cô không còn đường để lui nữa, xung quang người cô đều đã bị hơi thở của anh bao vây lại.



“Nhất định phải đẩy tôi ra ngoài sao?”



Mộ Bắc Ngật ghì giọng nói đủ để hai người có thể nghe thấy.



Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu bình tĩnh nói: “Giám đốc Mộ nghĩ nhiều rồi, bây giờ cũng không khác gì trước đây, là giám đốc Mộ nghĩ nhiều rồi.”



Mộ Bắc Ngật gấp gáp mỉm cười, anh chằm chằm nhìn cô, “Gọi tôi là giám đốc Mộ, xem ra là rất thích hợp với vị trí trợ lý cuộc sống, đúng không? Còn nhớ nội dung dòng đầu tiên trong bản hợp đồng của chúng ta là gì không?”



Nghe theo lệnh của giám đốc Mộ!



Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, vốn dĩ cô muốn ngước mắt lên để chiến đấu với Mộ Bắc Ngật nhưng ai ngờ Mộ Bắc Ngật đã không nói lời nào mà đã ôm lấy eo rồi bế cô lên.



Cô đã gầy hơn trước rất nhiều, lúc này ôm ở trong lòng cũng không hề nặng một chút nào.



Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại và đi đến bên giường, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch thì lại có sự thay đổi lớn, sự phản kháng lúc đầu đã biến thành những cú đánh, cô nắm chặt nắm đấm rồi thẳng tay đấm vào vai của Mộ Bắc Ngật, nhưng người bị đánh hình như không cảm thấy đau một chút nào!



Đến bên giường Mộ Bắc Ngật liền đặt cô lên giường!



Cố Tiểu Mạch vẫn muốn vùng vẫy, ai ngờ Mộ Bắc Ngật lại nhẹ nhàng nắm chặt lấy cổ tay của cô, dùng ngữ khí nghiêm túc nói, “Còn động đậy nữa là tôi sẽ cưỡng hôn em đấy, em dám thử không?”



Anh nói rất nghiêm túc, Cố Tiểu Mạch gần như đã bị dọa đến sợ rồi, Nám Nám vẫn còn ở bên cạnh, cô không muốn để con bé nhìn thấy!



Khi Cố Tiểu Mạch đang đối mặt với Mộ Bắc Ngật, thì biểu cảm của anh sẽ luôn bình tĩnh hơn một chút, Nam Thần An lúc đó đã đứng ở cửa phòng bệnh, anh ta có thể nhìn rõ được sự giận dữ trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch!



Anh đã luôn ở bên cạnh Cố Tiểu Mạch, biết được một cách rõ ràng rằng trong quãng thời gian cô phải chịu sự tổn thương này sắc mặt của cô đã luôn rất hiền lành, những vết thương trong lòng đến hiện tại cũng chưa hoàn toàn bình phục, đó là thứ mà cô không thể động vào được!



Trước tiên Cố Tiểu Mạch sẽ tức giận cuối cùng sẽ chuyển thành giận dỗi, lạnh lùng không thèm nói chuyện với Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật cũng không ép buộc cô, mà anh sẽ thỏa mãn từng chút một mà mở lời, “Chỉ cần không phải là gương mặt lạnh tanh nhìn tôi là được, những thứ khác tôi đều có thể chấp nhận.”



Tỉ mỉ nghe kỹ một chút thì câu nói này thực sự là một câu nói vô cùng mê mẩn và cưng chiều, bất giác trái tim của Cố Tiểu Mạch có chút rung động và có sức công phá từng chút một.



“Giám đốc Mộ, xin anh đừng nghĩ nhiều nữa, kẻo lại đến mức tự lừa chính mình đấy.”



Mộ Bắc Ngật mở chai nước muối sinh lý ở bên cạnh ra, trong tay cầm bông băng, vốn dĩ anh muốn lau sạch chân cho Cố Tiểu Mạch, nhưng khi anh nghe thấy cô nói vậy thì sắc mặt liền đanh lại, tiếp đó thì nghiến răng nói: “Cứng miệng!”



Anh cúi đầu chuyên tâm lau sạch chân cho Cố Tiểu Mạch, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung vào phần mắt cá chân, vị trí mà anh đang nắm chân của cô, nó chiếm trọn con tim đến cả nơi để suy xét cũng không có.



Cố Tiểu Mạch mím chặt môi, Nam Thần An ở bên ngoài cũng không thể nhìn tiếp được nữa!



Cánh cửa bất chợt được mở ra, phá vỡ sự yên lặng của căn phòng.



Nám Nám vốn dĩ đang ngồi ở bên cạnh trộm cười nhưng lúc này lại nghe thấy động tĩnh thì liền nhìn ra phía ngoài cửa, khi cô bé nhìn thấy Nam Thần An thì lại có chút thất vọng, haiz, sao chú Nam lại đến không đúng lúc như vậy chứ!



Đôi mắt tối sầm của Nam Thần An dần dần nhuộm thành màu mực, nhìn sự rộn ràng nơi con tim của Cố Tiểu Mạch thì liền đi thẳng đến chỗ cô: “Tiểu Mạch, sao lại để giám đốc mộ ở đây quỳ gối lau chân cho em vậy, để anh làm.”



Gương mặt của Mộ Bắc Ngật dần dần trở nên lạnh lùng, nhìn thấy một bàn tay được đưa đến trước mặt, anh ngước lên nhìn, đôi mắt của hai người đối diện với nhau, tiếp đến là một cơn sóng gió sắp nổi lên.



Nam Thần An càng nhìn Mộ Bắc Ngật một cách lạnh lùng, người bình tĩnh phía sau liền nói: “Giá đốc Nam, anh muốn cướp việc mà tôi nên làm sao?”



Dưới sự bình tĩnh của người phía sau trái lại càng làm cho Nam Thần An tức giận vô cùng!



“Giám đốc Mộ, anh đã quên mất thân phận của mình rồi sao, Tiểu Mạch lúc này đang chống lại anh, lẽ nào giám đốc Mộ không nhìn ra sao?”



Nam Thần An trở nên nôn nóng, dứt khoát nhắc đến Cố Tiểu Mạch, anh ta biết, Cố Tiểu Mạch sẽ không để anh ta mất mặt.



Anh ta nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, cùng lúc đó, Cố Tiểu Mạch đã bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.



Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật khiến cô không thể nào tránh né, có một cảm giác bị không chế đến mức cảm thấy bất lực vì không thể thoát ra, khi cô gặp anh IQ của cô đã giảm chỉ còn 100.



Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch tối sầm lại, vùng vẫy khỏi bàn tay của Mộ Bắc Ngật, “Giám đốc Mộ, anh buông tôi ra đi.”



Gần như trong chốc lát, Nam Thần An đã bất giác thở phào một hơi, tiếp đó thì tự tin nhìn Mộ Bắc Ngật.



Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật tối sầm lại, anh chậm rãi thả lỏng tay, ngay lập tức Cố Tiểu Mạch đã nhanh chóng thu lại chân của mình.



Mộ Bắc Ngật đứng dậy, Cố Tiểu Mạch nhất thời cảm thấy có hai ngọn núi đang bao quanh trước mặt mình.



Sắc mặt anh không tốt một chút nào, Cố Tiểu Mạch biết được điều này thì cũng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.



“Cố Tiểu Mạch, thứ hai, đi làm!”



Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, trầm giọng căn dặn, không dễ dàng để phản kháng.



“Tiểu Mạch đã chuẩn bị xin nghỉ việc rồi, giám đốc Mộ, tiền vi phạm hợp đồng sẽ được giao đủ, nếu cảm thấy không đủ thì có thể gấp đôi lên cũng được, tôi không hi vọng anh làm khó Tiểu Mạch.” Nam Thần An dứt khoát rào trước mọi chuyện, chằm chằm nhìn Mộ Bắc Ngật.



Tiếp đến sắc mặt của Mộ Bắc Ngật liền trùng xuống, luồng không khí xung quang dường như đứng yên trong chốc lát vậy, bầu khí đã kết thành băng.



“Giám đốc Nam có phải là tiền nhiều quá không có chỗ để đúng không? Chi bằng hãy tham gia nhiều hoạt động từ thiện hơn một chút để còn tích đức cho bản thân nữa, chuyện giữa tôi và Cố Tiểu Mạch cũng không đến lượt giám đốc Nam can thiệp vào, Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là nên nhớ lấy.”



Anh lạnh lùng buông một câu, anh đã tức giận quá rồi, Cố Tiểu Mạch gần anh như vậy nên có thể cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của anh.



Không hiểu tại sao, có một khoảnh khắc, Cố Tiểu Mạch lại muốn đi dỗ dành anh.



Nhưng Mộ Bắc Ngật đã tức giận tránh xa cô rồi bất chợt quay người đi ra khỏi phòng bệnh, Nam Thần An với ánh mắt lạnh lùng nên cô không thể nhận ra được cảm xúc của anh ta, anh ta chưa kịp nói lời an ủi Cố Tiểu Mạch thì đã bị Nám Nám đề nghị đưa cô bé đến nhà trẻ.



Trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên lặng trở lại, Cố Tiểu Mạch giống như người mất hồn, nhìn vào chân mình rất lâu, trong dòng suy nghĩ của cô lại không ngừng tua lại đoạn thời gian mà Mộ Bắc Ngật đã lau chân cho mình.



Cô vừa tiễn một vị khách rời khỏi thì phía sau lại có một vị khách khác tiến vào, hơn nữa lại là người mà cô không muốn gặp nhất.



Cùng mặc bộ quần áo bệnh nhân, cùng là dáng vẻ gầy guộc yếu đuối, khi Cố Lan Tâm xuất hiện ở cửa phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch thì trong mắt của cô ra đã tràn đầy sự hận thù.



Cố Tiểu Mcạch tựa lưng ngồi trên giường, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ta, cô không muốn dây dưa nên đã nhanh chóng nói: “Đến đây làm gì?”



“Cố Tiểu Mạch, tao biết mày vẫn luôn có bản lĩnh rất lớn, nhưng lần này, tao sẽ không để cho mày có được Bắc Ngật đâu!”



Đến để tuyên chiến sao?



Nhưng rất tiếc Cố Tiểu Mạch lại không muốn chiến đấu, tiếp đó với sắc mặt điềm đạm nói, “Thế cơ à, vậy tôi chúc chị và anh ta sẽ hoà hợp trăm năm!”



Cô càng tỏ ra dáng vẻ không để tâm đến thì lại càng làm cho Cố Lan Tâm cảm thấy trái tim sụp đổ!



Miệng cô ta nói không cần, nhưng lại luôn xuất hiện bên cạnh Mộ Bắc Ngật!



Bất chợt, Cố Lan Tâm liền hét lên một tiếng: “Cố Tiểu Mạch!”



Xì, thật là chói tai mà, Cố Tiểu Mạch nghiêm túc nói: “Muốn phát điên thì cút ra ngoài, Mộ Bắc Ngật vừa mới rời đi thôi, chị không sợ anh ta sẽ quay lại à?”



Không phải chị ta vẫn luôn thích tỏ ra ngoan hiền yếu đuối trước mặt Mộ Bắc Ngật sao?



Lúc này dáng vẻ lúc này của chị ta lại giống như muốn giết người đến nơi vậy, sao thế, không muốn tiếp tục giả bộ nữa à?



Cố Tiểu Mạch nghĩ ngợi trong lòng, chỉ nhìn thất khuôn mặt của Cố Lan tâm tím tái xanh xao và đôi môi thì đang run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom