Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng, Cố Tiểu Mạch cảm thấy tai mình cứ ù ù, xung quanh không ngừng văng vẳng những lời nói hung dữ ban nãy của bọn họ.
Cố Tiểu Mạch ngây người, cảm giác đắng chát trào dâng, cô ngồi bệt xuống đất, cô nhìn hai bức ảnh, thật là ngứa mắt!
Cô bỗng nhiên cầm ảnh lên, muốn xé vụn hai bức ảnh đó.
Cuối cùng cô chỉ xé chỗ ảnh có Cố Lan Tâm, xé vụn, còn lại một nửa là ảnh của Mộ Bắc Ngật.
Nước mắt đã khô cũng đã rơi hết, sẽ không còn nữa.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, móng tay bấu chặt vào ảnh của Mộ Bắc Ngật, cho đến khi không nhìn rõ mặt của Mộ Bắc Ngật nữa cô mới vứt sang một bên, không thèm nhìn nữa.
Trong lòng nảy sinh căm hận, bị nhốt ở đây rất bất lực, cô từ từ mất hết hy vọng.
Trong cửa hàng váy cưới, Mộ Bắc Ngật lại ngồi trên chiếc ghế sofa này một lần nữa, sắc mặt tối sầm, bên trong có ba bốn người đang giúp Cố Lan Tâm thử váy cưới, cho dù vừa mới nằm viện nhưng Cố Lan Tâm vẫn có tâm trạng để ở đây thử váy cưới, trang điểm xinh đẹp, trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất.
Mộ Bắc Ngật hơi thất thần, trong đầu anh hiện lên hình ảnh lúc anh và Cố Tiểu Mạch ở đây, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật ép mình phải hoàn hồn.
Bên đó Dịch Bách không dám chậm trễ, Cố Lan Tâm trang điểm tốn rất nhiều thời gian, hôm nay mặt cô ta trắng bệch tái mét, cô ta còn yêu cầu nhân viên đánh thêm vài lớp phấn mới có chút sức sống.
Thời gian trang điểm kéo dài, Dịch Bách có thừa thời gian để đến đón Mộ Bắc Ngật.
Dịch Bách từ bên ngoài vội vàng bước vào, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, cậu ta gọi một tiếng, “Sếp…”
“Một người ở đây đợi rồi đưa Lan Tâm về nhà, chúng ta đi.”
Dịch Bách không dám hỏi nhiều, vội vàng vâng dạ rồi đi theo Mộ Bắc Ngật ra ngoài.
Hai người ngồi lên xe, Mộ Bắc Ngật sờ vào điện thoại trong túi, ánh mắt không biết có cảm xúc gì, trước khi Dịch Bách chủ động hỏi, Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng nói, “Dịch Bách, đây là điện thoại của Cố Lan Tâm, mang về điều tra xem đã liên lạc với những người nào.”
Thấy Mộ Bắc Ngật lấy điện thoại ra đưa cho Dịch Bách, Dịch Bách có chút kinh ngạc, cậu ta ngây người một lúc rồi nhanh chóng nhận lấy.
“Vâng thưa Sếp… em vẫn chưa tìm được tung tích của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám.”
“Ông giấu kỹ như thế, làm sao có thể để chúng ta dễ dàng tìm thấy chứ.” Mộ Bắc Ngật ngả người ra sau ghế, hình như là mỉa mai hình như lại cảm thấy rất bất lực, chốc chốc lại cảm thấy hoang mang, anh luôn có dự cảm không lành.
“Tổng giám đốc Nam cũng đang điều tra tung tích của hai người họ.”
Mộ Bắc Ngật chau mày, chuyện này anh không muốn người ngoài nhúng tay vào, lập tức lên tiếng dặn dò: “Dịch Bách, tôi không quan tâm phải dùng bao nhiêu tiền và quyền lực, nhất định phải tìm ra hai người họ, hơn nữa phải nhanh hơn Nam Thần An, biết chưa?”
Giọng nói lạnh lùng, Dịch Bách gật đầu đáp lại anh.
Cố Lan Tâm thay váy cưới xong, trang điểm xinh đẹp, vui sướng hài lòng bước ra ngoài nhưng bên ngoài đã không còn bóng dáng của Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm quá quen thuộc với cái người đang đứng quay lưng với cô ta, sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta gọi một tiếng: “Bác Vương!”
Người đứng ở đây là tài xế luôn đưa đón Cố Lan Tâm, giọng nói sắc bén có chút chói tai, “Sao bác lại ở đây, Mộ Bắc Ngật đâu, tôi muốn gặp anh ấy!”
Bác Vương quay người lại nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt sợ hãi, “Cô chủ, là… Tổng giám đốc Mộ bảo tôi đến đón cô, cậu ấy có việc gấp nên phải đi trước.”
Nói cho cùng, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô ta mặc váy cưới sao?
Đầu Cố Lan Tâm muốn nổ tung, móng tay bấu chặt vào váy cưới, bấu chặt đến mức trắng bệch, cô ta cố gắng để mình không nổi cáu, nhưng lúc nhân viên muốn cài trang sức lên tóc cô ta.
Cố Lan Tâm không có tâm trạng nữa, cô ta hất tay, chiếc châm cài tóc làm xước chỗ gần mắt của cô nhân viên, máu tưới chảy ra, mọi người xung quanh vội vàng im bặt, đến thở cũng không dám thở quá mạnh.
“Cài gì mà cài, không thấy Bắc Ngật không ở đây nữa sao, tôi mặc váy cưới có ý nghĩa gì chứ!!” Cố Lan Tâm nghiến răng kèn kẹt, lửa giận đùng đùng.
Sau khi bọn họ ra khỏi phòng, Cố Tiểu Mạch cảm thấy tai mình cứ ù ù, xung quanh không ngừng văng vẳng những lời nói hung dữ ban nãy của bọn họ.
Cố Tiểu Mạch ngây người, cảm giác đắng chát trào dâng, cô ngồi bệt xuống đất, cô nhìn hai bức ảnh, thật là ngứa mắt!
Cô bỗng nhiên cầm ảnh lên, muốn xé vụn hai bức ảnh đó.
Cuối cùng cô chỉ xé chỗ ảnh có Cố Lan Tâm, xé vụn, còn lại một nửa là ảnh của Mộ Bắc Ngật.
Nước mắt đã khô cũng đã rơi hết, sẽ không còn nữa.
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, móng tay bấu chặt vào ảnh của Mộ Bắc Ngật, cho đến khi không nhìn rõ mặt của Mộ Bắc Ngật nữa cô mới vứt sang một bên, không thèm nhìn nữa.
Trong lòng nảy sinh căm hận, bị nhốt ở đây rất bất lực, cô từ từ mất hết hy vọng.
Trong cửa hàng váy cưới, Mộ Bắc Ngật lại ngồi trên chiếc ghế sofa này một lần nữa, sắc mặt tối sầm, bên trong có ba bốn người đang giúp Cố Lan Tâm thử váy cưới, cho dù vừa mới nằm viện nhưng Cố Lan Tâm vẫn có tâm trạng để ở đây thử váy cưới, trang điểm xinh đẹp, trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất.
Mộ Bắc Ngật hơi thất thần, trong đầu anh hiện lên hình ảnh lúc anh và Cố Tiểu Mạch ở đây, ngay sau đó Mộ Bắc Ngật ép mình phải hoàn hồn.
Bên đó Dịch Bách không dám chậm trễ, Cố Lan Tâm trang điểm tốn rất nhiều thời gian, hôm nay mặt cô ta trắng bệch tái mét, cô ta còn yêu cầu nhân viên đánh thêm vài lớp phấn mới có chút sức sống.
Thời gian trang điểm kéo dài, Dịch Bách có thừa thời gian để đến đón Mộ Bắc Ngật.
Dịch Bách từ bên ngoài vội vàng bước vào, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, cậu ta gọi một tiếng, “Sếp…”
“Một người ở đây đợi rồi đưa Lan Tâm về nhà, chúng ta đi.”
Dịch Bách không dám hỏi nhiều, vội vàng vâng dạ rồi đi theo Mộ Bắc Ngật ra ngoài.
Hai người ngồi lên xe, Mộ Bắc Ngật sờ vào điện thoại trong túi, ánh mắt không biết có cảm xúc gì, trước khi Dịch Bách chủ động hỏi, Mộ Bắc Ngật đã lên tiếng nói, “Dịch Bách, đây là điện thoại của Cố Lan Tâm, mang về điều tra xem đã liên lạc với những người nào.”
Thấy Mộ Bắc Ngật lấy điện thoại ra đưa cho Dịch Bách, Dịch Bách có chút kinh ngạc, cậu ta ngây người một lúc rồi nhanh chóng nhận lấy.
“Vâng thưa Sếp… em vẫn chưa tìm được tung tích của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám.”
“Ông giấu kỹ như thế, làm sao có thể để chúng ta dễ dàng tìm thấy chứ.” Mộ Bắc Ngật ngả người ra sau ghế, hình như là mỉa mai hình như lại cảm thấy rất bất lực, chốc chốc lại cảm thấy hoang mang, anh luôn có dự cảm không lành.
“Tổng giám đốc Nam cũng đang điều tra tung tích của hai người họ.”
Mộ Bắc Ngật chau mày, chuyện này anh không muốn người ngoài nhúng tay vào, lập tức lên tiếng dặn dò: “Dịch Bách, tôi không quan tâm phải dùng bao nhiêu tiền và quyền lực, nhất định phải tìm ra hai người họ, hơn nữa phải nhanh hơn Nam Thần An, biết chưa?”
Giọng nói lạnh lùng, Dịch Bách gật đầu đáp lại anh.
Cố Lan Tâm thay váy cưới xong, trang điểm xinh đẹp, vui sướng hài lòng bước ra ngoài nhưng bên ngoài đã không còn bóng dáng của Mộ Bắc Ngật, Cố Lan Tâm quá quen thuộc với cái người đang đứng quay lưng với cô ta, sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta gọi một tiếng: “Bác Vương!”
Người đứng ở đây là tài xế luôn đưa đón Cố Lan Tâm, giọng nói sắc bén có chút chói tai, “Sao bác lại ở đây, Mộ Bắc Ngật đâu, tôi muốn gặp anh ấy!”
Bác Vương quay người lại nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt sợ hãi, “Cô chủ, là… Tổng giám đốc Mộ bảo tôi đến đón cô, cậu ấy có việc gấp nên phải đi trước.”
Nói cho cùng, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô ta mặc váy cưới sao?
Đầu Cố Lan Tâm muốn nổ tung, móng tay bấu chặt vào váy cưới, bấu chặt đến mức trắng bệch, cô ta cố gắng để mình không nổi cáu, nhưng lúc nhân viên muốn cài trang sức lên tóc cô ta.
Cố Lan Tâm không có tâm trạng nữa, cô ta hất tay, chiếc châm cài tóc làm xước chỗ gần mắt của cô nhân viên, máu tưới chảy ra, mọi người xung quanh vội vàng im bặt, đến thở cũng không dám thở quá mạnh.
“Cài gì mà cài, không thấy Bắc Ngật không ở đây nữa sao, tôi mặc váy cưới có ý nghĩa gì chứ!!” Cố Lan Tâm nghiến răng kèn kẹt, lửa giận đùng đùng.
Bình luận facebook