Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Sau khi ra khỏi công ty, thật vất vả mới thoát khỏi sự đeo bám của Tần Ngữ Tâm, Hoắc Tư Hào chạy như bay đến khu Tín Nghĩa, nơi có quán Luck Pub của bạn hắn.
Quán này thực chất chỉ tiếp những hội viên VIP thường là thương nhân, không phải ai muốn vào cũng được nên khi vào trong sẽ không thấy cảnh náo nhiệt, mập mờ như những quán khác mà bên trong chỉ có những người nhàn nhã, thư thái mang chút phong cách tôn quý.
Vừa vào quán, phục vụ nhanh chóng đưa hắn vào một phòng, sau đó dẫn hắn vào chỗ ngồi.
Trong phòng đã có vài người, trên bàn vương vãi hai chai whisky, mấy bình rượu vang. Mọi người đang trò chuyện, thấy Hoắc Tư Hào vào thì tất cả đều dừng lại nhìn hắn.
Trong số đó có người cười nhạo.
Ngọn đèn mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn giống như bị ai đó bám đuổi vậy, dài như trái mướp đắng.
Thật là hiếm thấy!
Không ai lên tiếng, Hoắc Tư Hào cũng không nói chỉ lướt qua ngồi xuống. Hắn lới lỏng caravat ra, nhìn thấy trên bàn có mấy chai whisky đã mở liền vươn tay lấy một chai gần nhất.
Ngửa đầu uống hết 1 ly. Rượu gì mà nhạt như nước vậy. “Xoảng!” hắn liền vứt luốn cái ly đi.
Cứ nghĩ đến Lâm Tuyết Y là hắn lại tức không chịu được, nhưng làm cho hắn tức giận hơn nữa lại chính là hắn.
Không phải hắn vẫn muốn chấm dứt cuộc hôn nhân kia sao? Không phải thấy cô rất chướng mắt hay sao? Bây giờ cô đồng ý ly hôn, hơn nữa còn rất dứt khoát như vậy không phải rất tốt sao?
Nhưng người phụ nữ đó rời đi đã 3 ngày, vậy mà hắn từ hôm cô rời đi lại cảm thấy mất mát. Hắn thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với sự thật này. Công việc thì không nói, nhưng đối với Tần Ngữ Tâm hắn cảm thấy không ham muốn lắm, việc này rốt cuộc là sao?
Hơn nữa, trước đây hắn rất ít khi về nhà vậy mà hai buổi tối nay lại về nhà từ rất sớm?
Về nhà lại đi luôn lên lầu, thậm chí còn không hiểu tại sao lại đi đến phòng Lâm Tuyết Y trước đây từng ở một mình, trong lòng có chút ngóng trông được nhìn thấy hình bóng của cô, nhưng sự thật thì không hề có.
Chết tiệt, cô ra đi thật dứt khoát, đến điện thoại cũng không gọi được.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Hào lại uống một ly rượu whisky nữa, cứ như vậy mà uống.
“Hoắc thiếu, cậu uống rượu mà cứ như uống nước ngọt vậy? Đây là whisky hảo hạng, cứ uống như vậy thật là phí nha.” Lăng Thiếu Hiên ngồi phía sau lên tiếng trêu ghẹo hắn.
Hắn không để ý lời trêu đó, thậm chí không thèm liếc mắt một cái chỉ tiếp tục uống rượu giống như hôm nay không say không về.
Lăng Thiếu Hiên lắc đầu vì cảm thấy thật tiếc cho whisky hảo hạng, uống như hắn quá lãng phí mà.
“Làm sao vậy? Sao bộ dạng của cậu nhìn như không muốn sống nữa thế, không phải bị đàn bà đá chứ?” Lăng Thiếu Hiên vừa nói móc vừa tiến đến chỗ Hoắc Tư Hào, ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn.
Hoắc Tư Hào không nói chuyện, chỉ nhìn ly rượu trong tay.
Chai whisky nhanh chóng đã nhìn thấy đáy, Lăng Thiếu Hiên nhanh tay đoạt lấy chai rượu trong tay hắn. “Xoảng”, quăng mạnh chai rượu lên bàn, lại cướp lấy ly rượu hắn đang chuẩn bị uống.
Hoắc Tư Hào căm tức nhìn bạn mình, ánh mắt tức giận muốn giết người. Thật lâu sau hắn mới quay đầu, chán ghét nói: “Cậu luôn như vậy, muốn biết cái gì thì phải biết cho đến cùng, bộ mặt thật giống tiểu nhân chỉ chực chờ bỏ đá xuống giếng thôi.”
Lăng Thiếu Hiên không để ý đến lời châm chọc của hắn, không nhanh không chậm nói: “Nói đi, nhìn cậu ủ rũ như vậy mình khẳng định là cậu gặp rắc rối vì phụ nữ, mình thật không biết ai có thể làm cho cậu thành cái dạng này đó.”
Lăng Thiếu Hiên nhớ lại, 2 năm trước khi Tần Ngữ Tâm rời đi Hoắc Tư Hào cũng có bộ dạng như bây giờ.
Quán này thực chất chỉ tiếp những hội viên VIP thường là thương nhân, không phải ai muốn vào cũng được nên khi vào trong sẽ không thấy cảnh náo nhiệt, mập mờ như những quán khác mà bên trong chỉ có những người nhàn nhã, thư thái mang chút phong cách tôn quý.
Vừa vào quán, phục vụ nhanh chóng đưa hắn vào một phòng, sau đó dẫn hắn vào chỗ ngồi.
Trong phòng đã có vài người, trên bàn vương vãi hai chai whisky, mấy bình rượu vang. Mọi người đang trò chuyện, thấy Hoắc Tư Hào vào thì tất cả đều dừng lại nhìn hắn.
Trong số đó có người cười nhạo.
Ngọn đèn mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn giống như bị ai đó bám đuổi vậy, dài như trái mướp đắng.
Thật là hiếm thấy!
Không ai lên tiếng, Hoắc Tư Hào cũng không nói chỉ lướt qua ngồi xuống. Hắn lới lỏng caravat ra, nhìn thấy trên bàn có mấy chai whisky đã mở liền vươn tay lấy một chai gần nhất.
Ngửa đầu uống hết 1 ly. Rượu gì mà nhạt như nước vậy. “Xoảng!” hắn liền vứt luốn cái ly đi.
Cứ nghĩ đến Lâm Tuyết Y là hắn lại tức không chịu được, nhưng làm cho hắn tức giận hơn nữa lại chính là hắn.
Không phải hắn vẫn muốn chấm dứt cuộc hôn nhân kia sao? Không phải thấy cô rất chướng mắt hay sao? Bây giờ cô đồng ý ly hôn, hơn nữa còn rất dứt khoát như vậy không phải rất tốt sao?
Nhưng người phụ nữ đó rời đi đã 3 ngày, vậy mà hắn từ hôm cô rời đi lại cảm thấy mất mát. Hắn thật sự không biết phải làm sao để đối mặt với sự thật này. Công việc thì không nói, nhưng đối với Tần Ngữ Tâm hắn cảm thấy không ham muốn lắm, việc này rốt cuộc là sao?
Hơn nữa, trước đây hắn rất ít khi về nhà vậy mà hai buổi tối nay lại về nhà từ rất sớm?
Về nhà lại đi luôn lên lầu, thậm chí còn không hiểu tại sao lại đi đến phòng Lâm Tuyết Y trước đây từng ở một mình, trong lòng có chút ngóng trông được nhìn thấy hình bóng của cô, nhưng sự thật thì không hề có.
Chết tiệt, cô ra đi thật dứt khoát, đến điện thoại cũng không gọi được.
Nghĩ đến đây, Hoắc Tư Hào lại uống một ly rượu whisky nữa, cứ như vậy mà uống.
“Hoắc thiếu, cậu uống rượu mà cứ như uống nước ngọt vậy? Đây là whisky hảo hạng, cứ uống như vậy thật là phí nha.” Lăng Thiếu Hiên ngồi phía sau lên tiếng trêu ghẹo hắn.
Hắn không để ý lời trêu đó, thậm chí không thèm liếc mắt một cái chỉ tiếp tục uống rượu giống như hôm nay không say không về.
Lăng Thiếu Hiên lắc đầu vì cảm thấy thật tiếc cho whisky hảo hạng, uống như hắn quá lãng phí mà.
“Làm sao vậy? Sao bộ dạng của cậu nhìn như không muốn sống nữa thế, không phải bị đàn bà đá chứ?” Lăng Thiếu Hiên vừa nói móc vừa tiến đến chỗ Hoắc Tư Hào, ngồi xuống bên cạnh nhìn hắn.
Hoắc Tư Hào không nói chuyện, chỉ nhìn ly rượu trong tay.
Chai whisky nhanh chóng đã nhìn thấy đáy, Lăng Thiếu Hiên nhanh tay đoạt lấy chai rượu trong tay hắn. “Xoảng”, quăng mạnh chai rượu lên bàn, lại cướp lấy ly rượu hắn đang chuẩn bị uống.
Hoắc Tư Hào căm tức nhìn bạn mình, ánh mắt tức giận muốn giết người. Thật lâu sau hắn mới quay đầu, chán ghét nói: “Cậu luôn như vậy, muốn biết cái gì thì phải biết cho đến cùng, bộ mặt thật giống tiểu nhân chỉ chực chờ bỏ đá xuống giếng thôi.”
Lăng Thiếu Hiên không để ý đến lời châm chọc của hắn, không nhanh không chậm nói: “Nói đi, nhìn cậu ủ rũ như vậy mình khẳng định là cậu gặp rắc rối vì phụ nữ, mình thật không biết ai có thể làm cho cậu thành cái dạng này đó.”
Lăng Thiếu Hiên nhớ lại, 2 năm trước khi Tần Ngữ Tâm rời đi Hoắc Tư Hào cũng có bộ dạng như bây giờ.
Bình luận facebook