Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Chương 115
Hoắc Trì Viễn hôn môi Tề Mẫn Mẫn một chút:”Không trách em thì trách ai?”
Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, trở mình, tức giận nói:”Đừng để ý đến tôi!”
Hoắc Trì Viễn ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn từ phía sau, đặt cô trước ngực:”Nha đầu, cơ thể của tôi cũng có nhận thức, trừ em và Y Nhiên, ai tôi cũng không muốn. Em nên vui vẻ vì bây giờ người mà tôi muốn chỉ có em.”
“Không tin”. Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nhếch khóe môi, lộ ra tia thỏa mãn yếu ớt. Ý của anh là hiện tại trong lòng anh chỉ có một người là cô, những người khác đừng hòng bò lên giường của anh.
Tưởng Y Nhiên đã chết, không thể đội mồ sống dậy tranh giành anh với cô, cho nên anh chỉ có thể là của cô.
‘’Tôi chứng minh cho em xem!” Hoắc Trì Viễn nhiệt tình nút cổ Tề Mẫn Mẫn, giọng khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn co rúm cổ lại, vừa ngứa vừa cười không ngừng:”Đừng! Chú, không cần chứng minh nữa! Chú hôm qua đã làm 4 lần rồi, toàn thân tôi chỗ nào cũng đau!”
“Đã tin tôi cha?” Hoắc Trì Viễn dán môi vào động mạch cổ, mê hoặc hỏi.
“Tin! Tin! Tin! Chú, chú đừng thổi vào tai tôi, ngứa muốn chết!” Tề Mẫn Mẫn cười khanh khách.
“Xem ra thuốc đã được dùng hết, hôm nay bỏ qua cho em!” Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, nhanh nhẹn đứng dậy.
Tề Mẫn Mẫn có chút không hiểu xoay người, nhin Hoắc Trì Viễn mặc quần áo.
Anh cứ như vậy buông tha cho cô sao?
Tại sao cô lại có cảm giác không chân thực?
“Không muốn xuống giường? Hay là tiếp tục?” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, tà ác hỏi.
“Tiếp tục cái đầu chú!” Tề Mẫn Mẫn quăng gối vào người Hoắc Trì Viễn, nhớ ra mình đang không mặc gì, cô liền đỏ mặt ra lệnh,”Nhắm mắt lại, không được nhìn!”
Hoắc Trì Viễn gãi mũi, trầm giọng nói:”Sớm đã nhìn thấy hết rồi.”
Cô thẹn thùng trông thật đẹp, hồn nhiên cười khẽ, sự đơn thuần so với sự ưu tú càng làm kích thích dục vọng đàn ông. Anh phát hiện mình càng ngày càng mê luyến thân thể của cô, một đêm cảm thấy không đủ.
Tề Mẫn Mẫn dùng chăn mỏng quấn quanh mình đứng lên, xuống giường, cầm bộ đồng phục chạy vào phòng tắm.
Tuy rằng họ da thịt gần gũi nhau không chỉ một lần, nhưng trước mặt anh cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Tề Mẫn Mẫn đứng trong phòng tắm, nhớ tới tới đêm qua cảnh xuân kiều diễm, không tự chủ được mà đỏ mặt tin đập. Anh đã ba mươi rồi, thể lực vẫn tốt như vậy, làm tận 4 lần! Cả đêm qua cô không thể chợp mắt, hai chân mềm nhũn.
Cưới một người chồng như vật, là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Hoắc Trì Viễn vừa mặc tây trang, liền nghe được tiếng đập cửa. Anh vừa thắt cà vạt vừa đi đến cạnh cửa. Mở cửa, nhìn đến Lynda đứng ở cửa, anh liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Hoắc tổng quên rồi sao? Hôm qua anh đã đồng ý đưa ông Smith đi tham quan nhà xưởng.” Lynda nhắc nhở.
Hoắc Trì Viễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Thật ngại quá, chậm mất rồi. Cô bảo Smith chờ tôi một chút.”
Tối hôm qua anh uống nhiều rượu, đúng là không nhớ ra. Xem ra sau này thực sự không thể uống rượu, hôm nay là do Lynda nhắc nhở nếu không, để khách hàng giận dữ, hợp tác sẽ thất bại.
“Hoắc tổng còn có chuyện gì sao?” Lynda đứng ở cửa không có đi xuống, ngược lại quan tâm nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn hôn môi Tề Mẫn Mẫn một chút:”Không trách em thì trách ai?”
Tề Mẫn Mẫn đẩy Hoắc Trì Viễn ra, trở mình, tức giận nói:”Đừng để ý đến tôi!”
Hoắc Trì Viễn ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn từ phía sau, đặt cô trước ngực:”Nha đầu, cơ thể của tôi cũng có nhận thức, trừ em và Y Nhiên, ai tôi cũng không muốn. Em nên vui vẻ vì bây giờ người mà tôi muốn chỉ có em.”
“Không tin”. Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ nhếch khóe môi, lộ ra tia thỏa mãn yếu ớt. Ý của anh là hiện tại trong lòng anh chỉ có một người là cô, những người khác đừng hòng bò lên giường của anh.
Tưởng Y Nhiên đã chết, không thể đội mồ sống dậy tranh giành anh với cô, cho nên anh chỉ có thể là của cô.
‘’Tôi chứng minh cho em xem!” Hoắc Trì Viễn nhiệt tình nút cổ Tề Mẫn Mẫn, giọng khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn co rúm cổ lại, vừa ngứa vừa cười không ngừng:”Đừng! Chú, không cần chứng minh nữa! Chú hôm qua đã làm 4 lần rồi, toàn thân tôi chỗ nào cũng đau!”
“Đã tin tôi cha?” Hoắc Trì Viễn dán môi vào động mạch cổ, mê hoặc hỏi.
“Tin! Tin! Tin! Chú, chú đừng thổi vào tai tôi, ngứa muốn chết!” Tề Mẫn Mẫn cười khanh khách.
“Xem ra thuốc đã được dùng hết, hôm nay bỏ qua cho em!” Hoắc Trì Viễn buông Tề Mẫn Mẫn ra, nhanh nhẹn đứng dậy.
Tề Mẫn Mẫn có chút không hiểu xoay người, nhin Hoắc Trì Viễn mặc quần áo.
Anh cứ như vậy buông tha cho cô sao?
Tại sao cô lại có cảm giác không chân thực?
“Không muốn xuống giường? Hay là tiếp tục?” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, tà ác hỏi.
“Tiếp tục cái đầu chú!” Tề Mẫn Mẫn quăng gối vào người Hoắc Trì Viễn, nhớ ra mình đang không mặc gì, cô liền đỏ mặt ra lệnh,”Nhắm mắt lại, không được nhìn!”
Hoắc Trì Viễn gãi mũi, trầm giọng nói:”Sớm đã nhìn thấy hết rồi.”
Cô thẹn thùng trông thật đẹp, hồn nhiên cười khẽ, sự đơn thuần so với sự ưu tú càng làm kích thích dục vọng đàn ông. Anh phát hiện mình càng ngày càng mê luyến thân thể của cô, một đêm cảm thấy không đủ.
Tề Mẫn Mẫn dùng chăn mỏng quấn quanh mình đứng lên, xuống giường, cầm bộ đồng phục chạy vào phòng tắm.
Tuy rằng họ da thịt gần gũi nhau không chỉ một lần, nhưng trước mặt anh cô vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Tề Mẫn Mẫn đứng trong phòng tắm, nhớ tới tới đêm qua cảnh xuân kiều diễm, không tự chủ được mà đỏ mặt tin đập. Anh đã ba mươi rồi, thể lực vẫn tốt như vậy, làm tận 4 lần! Cả đêm qua cô không thể chợp mắt, hai chân mềm nhũn.
Cưới một người chồng như vật, là hạnh phúc hay bất hạnh đây?
Hoắc Trì Viễn vừa mặc tây trang, liền nghe được tiếng đập cửa. Anh vừa thắt cà vạt vừa đi đến cạnh cửa. Mở cửa, nhìn đến Lynda đứng ở cửa, anh liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Hoắc tổng quên rồi sao? Hôm qua anh đã đồng ý đưa ông Smith đi tham quan nhà xưởng.” Lynda nhắc nhở.
Hoắc Trì Viễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Thật ngại quá, chậm mất rồi. Cô bảo Smith chờ tôi một chút.”
Tối hôm qua anh uống nhiều rượu, đúng là không nhớ ra. Xem ra sau này thực sự không thể uống rượu, hôm nay là do Lynda nhắc nhở nếu không, để khách hàng giận dữ, hợp tác sẽ thất bại.
“Hoắc tổng còn có chuyện gì sao?” Lynda đứng ở cửa không có đi xuống, ngược lại quan tâm nhìn Hoắc Trì Viễn.
Bình luận facebook